• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 431-435

Chương 431: Em không cần làm gì cả

“Ờ”, Dụ Lâm Hải giống như cậu học sinh ngoan ngoãn, anh cầm đũa, lại hỏi: “Em ăn chưa?”

Nam Mẫn: “Ăn rồi, anh ăn của anh đi”.

Dụ Lâm Hải ăn cơm, Nam Mẫn dọn dẹp bàn, cô muốn đi đổ rác thì Dụ Lâm Hải vội vàng cản lại: “Em không cần thu dọn, có y tá…”

“Tiện tay thôi, trước kia không phải chưa từng làm chuyện này”.

Mặc dù Nam Mẫn được cưng chiều từ bé, nhưng không phải mười ngón tay chưa từng dính nước xuân, làm việc rất nhanh nhẹn.

Dụ Lâm Hải nhìn cô nhanh nhẹn quét dọn phòng, trong lòng chua xót.

Đúng vậy, trước kia khi cô chăm sóc anh, có gì mà chưa từng làm qua?

Đừng nói là vứt rác quét sàn, ngay cả chuyện đổ bô nước tiểu cô cũng từng làm qua rồi, còn xoa bóp mát xa cho anh…

Khi đó có phải cô thích anh rất nhiều, vậy nên mới giống một bảo mẫu nhẫn nhục chịu khó phục vụ anh?

Nhưng anh lúc đó chỉ đắm chìm trong ưu sầu phiền não của bản thân, buồn lòng nản chí, oán trời trách người, ai ở gần anh nhất anh liền tổn thương người đó, vốn không nhận thức được lòng tốt của người khác với anh, cũng không cảm nhận được tình cảm và những gì Nam Mẫn bỏ ra cho anh, anh chỉ coi như tất cả những thứ này là chuyện đương nhiên.

Bây giờ nghĩ lại, thật vô cùng xấu hổ.

Cô đã phải thất vọng về anh thế nào mới có thể thoải mái ký tên, quyết định đường ai nấy đi với anh vào khoảnh khắc anh đề nghị ly hôn?

Yêu là không chịu nổi sự chà đạp và lãng phí, anh nên hiểu đạo lý này sớm hơn.

“Mẫn”.

Dụ Lâm Hải cầm đôi tay đang quét sàn của Nam Mẫn, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em đừng bận bịu thế chứ, anh bảo em đến bên cạnh anh không phải để hầu hạ anh”.

Nam Mẫn ngược lại có chút kỳ quái nhìn anh: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”

“Em không cần làm gì cả, em cứ làm việc của mình, anh có thể ngắm em là tốt rồi”,

“...”

Nam Mẫn có chút bất đắc dĩ, cô quả thật không chịu nổi tạo hình tình sâu nghĩa nặng hèn mọn của Dụ Lâm Hải hiện giờ.

Người không biết còn tưởng anh yêu cô rất nhiều.

Nếu anh không cho cô bận rộn, vậy cô cũng vui vẻ nhàn rỗi đi làm việc của mình.

Cô bảo Cố Hoành thu dọn một khu làm việc trong phòng bệnh chính là để thuận lợi cho mình xử lý công chuyện, dù không ở thành phố Nam, nhưng việc vẫn không thiếu.

Dụ Lâm Hải cũng vậy, cho dù đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nhưng có một chút chuyện gấp không thể nhờ người làm hộ, vẫn phải đích thân anh làm.

Phòng bệnh lớn như vậy, hai vị tổng giám đốc đều bận bịu với công việc riêng, một người bận ký văn kiện, một người bận họp từ xa qua điện thoại.

Dụ Lâm Hải bận đến phát mệt, anh dựa vào gối nghỉ ngơi một chút, nhân tiện ngắm dáng vẻ làm việc của Nam Mẫn.

Giữa câu chuyện Cố Hoành và Lỗ Hằng kể lại với những gì anh tận mắt nhìn thấy lại không hề giống nhau.

Nhưng Nam Mẫn làm việc quả thật nghiêm túc hơn nhiều so với ngày thường.

Cô giống như không biết mệt mỏi, vẫn luôn bận rộn giống như con quay, tốc độ nói chuyện rất nhanh, nhưng mạch lạc rõ ràng, phân tích vô cùng lợi hại và rõ ràng.

Lúc phê bình người khác quả thật miệng lưỡi độc ác, Dụ Lâm Hải không nhịn được nghĩ, nếu mình mà làm việc dưới tay cô, e rằng sẽ bị cô ngược đãi đến chết.

Chắc sẽ không đâu, anh thông minh hơn Cố Hoành nhiều.

Sau này nếu thật sự không lăn lộn nổi nữa thì đến tập đoàn Nam Thị làm trợ lý cũng được, đuổi Cố Hoành đi, trở thành tâm phúc của cô, giúp cô vượt qua khó khăn, bảo vệ cô.

Nghĩ vậy, Dụ Lâm Hải đột nhiên nghĩ đến lúc về hưu, ở nhà cùng vợ dạy con, đây mới là hạnh phúc.

Nam Mẫn và phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đang nói chuyện về hạng mục trường đua ngựa.

Trường đua ngựa phía bắc sắp khai trương, cô không ở thành phố Nam, chuyện khai trương trường đua ngựa giao cho Tưởng Phàm quản, mắt thấy sắp khai trương rồi, còn có rất nhiều chỗ chưa đầy đủ, thật khiến người ta lo lắng, cô giục Tưởng Phàm mau chóng đi giải quyết, đừng làm chậm trễ tiến trình khai trương. “… Được, cứ như vậy nhé”.

Đang định cúp máy, phía Tưởng Phàm lại nói gì đó.

Nam Mẫn cau mày nói: “Chuyện ở suối nước nóng do Dụ Thị phụ trách, vừa hay tôi ở cùng chỗ với tổng giám đốc Dụ, anh cứ trực tiếp hỏi anh ta”.

Thấy Nam Mẫn xoay người, đưa điện thoại di động qua, Dụ Lâm Hải thu hồi cảm xúc: “Sao thế?”

“Suối nước nóng của trường đua ngựa có chút vẫn đề cụ thể cần bàn bạc”.

Dụ Lâm Hải gật đầu: “Em mở loa ngoài, anh nói với anh ta”.
Chương 432: Kẹo trong phòng bệnh

Nam Mẫn mở loa ngoài, bên kia có Tưởng Phàm cùng người phụ trách công việc của Dụ Thị, bên này có Dụ Lâm Hải với cô, hai bên mở cuộc họp online, xác định được một số chi tiết cần thiết.

Nói chuyện điện thoại xong, chẳng biết từ lúc nào mặt trời đã ngả về tây, ráng chiều đỏ như máu.

Gọi xong cuộc điện thoại này, Nam Mẫn sờ chiếc điện thoại nóng bỏng tay, cuối cùng cũng cảm nhận được sự mệt mỏi, ngáp một cái, lặng lẽ trợn tròn mắt.

“Mệt rồi hả? Ngủ một giấc đi”.

Dụ Lâm Hải nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt cô, cảm thấy rất đau lòng.

Nam Mẫn lắc đầu: “Không ngủ đâu, sắp đến giờ rồi, tôi phải đi rồi”.

Trước đó đã nói rõ, cô chỉ ở đây với anh vào ban ngày, tối sẽ có hộ lý đến để trông chừng anh.

“Ăn cơm tối xong rồi hẵng đi”.

Dụ Lâm Hải không nỡ để cô đi, cố gắng giữ lại.

Nam Mẫn không đồng ý với anh, cô gọi điện thoại, lại nghe anh hỏi: “Bác sĩ Nam, tôi có thể xuất viện trước ngày thất tịch không?”

Bình thường mọi người hay gọi cô là “bác sĩ Grace”, rất ít người gọi cô là “bác sĩ Nam”, khi nghe tới đó thì Nam Mẫn hơi giật mình.

Cô cầm điện thoại, kịp thời phản ứng lại, khẽ “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Không được”.

“Thế thì tôi có thể xin nghỉ một ngày được không?”

Dụ Lâm Hải vội vàng giơ một đầu ngón tay: “Một ngày là được rồi. Trước đó tôi có nói rồi, tôi muốn đón lễ thất tịch năm nay cùng với em”.

Nam Mẫn cong môi, miệng thì cười nhưng trong lòng thì không: “Tôi cũng đã nói rồi, anh mơ đi”.

Dụ Lâm Hải: “…”

“Ngoan ngoãn ở lại trong bệnh viện đi”.

Bác sĩ Nam hết sức vô tình, sau khi để lại những lời đó, không biết là do xoay người quá nhanh hay thế nào đó mà đầu cô cảm thấy choáng váng, cơ thể chợt lảo đảo.

“Cẩn thận!”, Dụ Lâm Hải kinh ngạc, đỡ lấy cô theo bản năng.

Nam Mẫn không thể điều khiển được cơ thể, được anh đỡ lấy nên cả nửa người đều nghiêng qua, nằm trên người anh.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Dụ Phượng Kiều đẩy xe lăn vào thì thấy được cảnh tượng đó.

“…”

Mọi người nhìn thấy nhau, tất cả đều sửng sốt nghệt mặt ra.

Dì Vệ vẫn là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng kéo xe lăn ra sau, đóng cửa phòng bệnh lại.

“Dì với mẹ con chưa thấy gì nha, hai đứa cứ tiếp tục…”

Nam Mẫn ngẩn người, vội vàng ngồi dậy khỏi người Dụ Lâm Hải.

Trong lòng đầy xấu hổ.

Đúng là hiện trường xả súng chết người mà.

Đầu vẫn còn hơi choáng, mặt mũi cô cũng trắng bệch, Nam Mẫn xoa trán, chậm rãi tỉnh táo lại.

Dụ Lâm Hải nhìn sắc mặt Nam Mẫn, ánh mắt có vẻ thân thiết: “Sao thế? Lại bị tụt đường huyết rồi hả?”

Nghe vậy, Nam Mẫn bỏ tay xuống, khó hiểu nhìn Dụ Lâm Hải.

“Anh biết tôi bị tụt đường huyết ư?

Đúng là cô có bệnh tụt đường huyết, nhưng bình thường cô khá cẩn thận nên cũng ít khi tái phát, thi thoảng mệt mỏi quá cô mới thấy choáng váng, ngất ngây, sau đó nhanh chóng bổ sung chút đường là được.

Theo những gì cô nhớ, thì cô chưa từng tái phát bệnh trước mặt Dụ Lâm Hải, sao anh lại biết được.

Dụ Lâm Hải nói: “Mẹ nói cho tôi biết”.

Nam Mẫn đã hiểu được, theo cô nhớ thì khoảng thời gian ba năm cô chăm sóc Dụ Lâm Hải đã khá mệt mỏi, nên bị tụt đường huyết một lần, suýt chút nữa ngất xỉu, đã bị Dụ Phượng Kiều bắt gặp.

Thành thật mà nói, nếu không có người nhà họ Dụ quan tâm săn sóc khiến cô được an ủi phần nào, thì chưa chắc cô đã có thể kéo dài tình trạng đó suốt ba năm.

Dụ Lâm Hải mở ngăn kéo, tìm được kẹo sữa và kẹo đường Dụ Trạch Vũ mang theo khi tới thăm anh, đó là mấy thứ còn lại sau khi thằng nhóc đó dỗ bạn gái.

Thăm bệnh mà đi tay không thì không tốt, bèn mang tới, nói là để anh ôn lại tuổi thơ.

“Ăn viên kẹo đi”, Dụ Lâm Hải cầm một nắm kẹo thả vào tay Nam Mẫn.

Nam Mẫn không ngờ trong phòng bệnh lại có kẹo đường hình thỏ trắng thế này, sau khi biết nó là do Dụ Trạch Vũ mang đến thì thấy chẳng có gì lạ, bóc một viên bỏ vào miệng.

Bổ sung đường đúng lúc, sắc mặt Nam Mẫn đã khá hơn rất nhiều, trả đống kẹo lại: “Cảm ơn”.

“Cầm đi trên đường ăn”.

“Không lấy đâu, ngọt quá”.

Nam Mẫn nhét đống kẹo còn lại vào tay Dụ Lâm Hải rồi rời khỏi phòng bệnh.

Dụ Lâm Hải nhìn theo bóng lưng Nam Mẫn rời đi, cúi xuống nhìn mấy viên kẹo trong tay mình, mặc định là cô tặng cho anh, tay lặng lẽ siết chặt.

*

Dụ Phượng Kiều và dì Vệ vẫn còn chờ bên ngoài.
Chương 433: Nói chuyện mích lòng người

Nam Mẫn đi ra ngoài: “Dì Dụ, dì Vệ, hai người vào trong đi, con xin phép về trước”.

“Này, Mẫn ơi, chờ đã”.

Dụ Phượng Kiều gọi cô lại, kéo lấy tay cô, nói với dì Vệ: “Miê n này, bà vào trong trước đi, tôi nói chuyện với con bé Mẫn một lát đã”.

“Được”, dì Vệ cười với Nam Mẫn rồi đẩy cửa vào phòng bệnh, mang cả cơm tối và quần áo vào.

Nam Mẫn đẩy Dụ Phượng Kiều sang chỗ ghế dài.

Dáng vẻ uy nghiêm của Dụ Phượng Kiều chưa từng xuất hiện trước mặt Nam Mẫn, chỉ có vẻ hiền từ: “Ngồi đi”.

Nam Mẫn ngồi xuống chiếc ghế dài, thân thiết hỏi: “Dì à, chân của dì hồi phục thế nào rồi?”

“Tiến độ hồi phục rất tốt, bây giờ cảm giác ngày càng rõ rệt”.

Chân có thể hồi phục lại như cũ khiến cuộc sống của bà ngập tràn hi vọng, sắc mặt của Dụ Phượng Kiều cũng sáng sủa hơn trước kia rất nhiều.

Tâm trạng có sức ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái sức khỏe của một người, trong lòng thoải mái thì cơ thể cũng sẽ khỏe mạnh hơn.

“Bác sĩ Tô thật sự rất tài giỏi, nhưng nghe nói mấy ngày nữa cậu ấy sẽ dẫn con gái về Messuri, dì đang suy nghĩ xem có nên đến Messuri ở một khoảng thời gian ngắn không?”

Dụ Phượng Kiều hoàn toàn xem Nam Mẫn như con gái nhà mình, hỏi ý kiến cô.

Nam Mẫn nghĩ nghĩ, nói: “Con biết dì đang lo lắng chuyện gì, các bước trị liệu trước đó đã được tiến hành khá tốt rồi, còn lại là quá trình phục hồi chức năng, các bác sĩ đông y khác cũng có thể tiếp nhận. Anh Duệ đi rồi, hồ sơ của dì sẽ được bàn giao lại cho học trò của anh ấy là Vân Khanh. Tuy thằng nhóc đó còn khá trẻ nhưng y thuật lại tinh thông kỹ càng, chuyện này dì có thể hoàn toàn yên tâm".

“Y thuật của bác sĩ Vân là số một, số hai ở thành phố Bắc, dì hoàn toàn yên tâm”.

Dụ Phượng Kiều nói: “Nhưng nghe nói Messuri có phong cảnh rất đẹp, là một nơi dưỡng bệnh rất tốt, bận rộn suốt bao nhiêu năm rồi, dì cũng muốn tranh thủ dịp này để nghỉ ngơi một chút”.

Nghe tới đó, Nam Mẫn cũng gật đầu đồng ý: “Nếu thế thì quá tốt. Messuri thật sự rất đẹp, khí hậu cũng dễ chịu, là nơi chim ca hoa đua sắc, dù là tiên cảnh nhân gian hay thế ngoại đào nguyên cũng không sánh bằng”.

“Nghe con nói thế thì dì lại càng muốn đi”.

Dụ Phượng Kiều hết sức mong chờ, đôi mắt phượng sáng rỡ, kéo Nam Mẫn hỏi tới hỏi lui, một người phụ nữ mạnh mẽ là thế, bây giờ lại không khác gì thiếu nữ đôi mươi.

Nam Mẫn cười với bà, trên mặt không hề có vẻ mất kiên nhẫn, khoảng thời gian “mẹ con tâm sự với nhau” này, cũng lâu rồi cô không được trải qua.

“Coi dì này, kéo con nói chuyện suốt cả buổi trời”.

Dụ Phượng Kiều chuyển chủ đề: “Con người ta già rồi cũng trở nên dông dài hơn rất nhiều”.

Nam Mẫn cười khẽ: “Không đâu, con muốn nghe mà”.

Dụ Phượng Kiều nhìn Nam Mẫn, nhìn kiểu nào cũng thấy thích.

“Trước kia mẹ muốn sinh một đứa con gái, lúc khám thai biết được giới tính mẹ còn thất vọng một khoảng thời gian, sinh con trai cứ như mang thêm của nợ, con gái mới là áo bông nhỏ tri kỉ”.

“Cũng chưa chắc ạ”.

Nam Mẫn nói: “Trước kia mẹ con thường nói con là áo bông rách, còn không săn sóc yêu thương bằng các anh trai”.

Dụ Phượng Kiều không nhịn được, cười ha hả.

“Dì biết mẹ con, bà ấy cũng là một người đặc biệt, cả vẻ ngoài lẫn thực lực đều là tấm gương mà mọi người muốn noi theo”.

Dụ Phượng Kiều chìm vào ký ức, than thở từ tận đáy lòng: “Trước khi gặp bà ấy, mẹ cũng không dám tin trên đời này lại có người phụ nữ đẹp đến thế, dường như mỗi một sợi tóc của bà ấy đều đang sáng lên”.

“Không đến mức vậy đâu ạ, xinh đẹp đều dành cho người ngoài xem, lúc ở nhà mẹ ghê lắm”.

Dụ Phượng Kiều không hiểu: “Ghê gì cơ?”

“Như cọp mẹ ấy ạ”.

Dụ Phượng Kiều ngẩn người, chợt bật cười đầy vui vẻ.

Cười được một lát, Dụ Phượng Kiều lau nước mắt: “Không hung dữ một chút thì không thể giữ được nhà. Cả đời dì chưa từng bội phục một người nào, Lạc Nhân là một người”.

Ánh mắt Nam Mẫn chợt lóe: “Trùng hợp quá, mẹ con cũng nói như thế”.

“Thật ư?”

Mắt Dụ Phượng Kiều lại sáng lên: “Con bé này, biết làm dì vui quá đi à”.

Nam Mẫn mỉm cười.

Thật ra nguyên văn câu nói của Lạc Nhân là thế này…

“Đàn ông nhà họ Dụ đó, ngoài ông cụ Dụ có chút bản lãnh thì còn lại đều là bao cỏ, chỉ có cô cả nhà họ Dụ có thể miễn cưỡng xem vừa mắt”.

Cô không thích cái kiểu nói chuyện gây mích lòng người khác như bà Lạc đâu, nghệ thuật giao tiếp là thứ cô từng được học rồi.
Chương 434: Quay lại với Lâm Hải?

Hai người tán gẫu với nhau vô cùng vui vẻ, chăn mỏng từ trên chân Dụ Phượng Kiều rơi xuống mặt đất, Nam Mẫn bèn cúi xuống nhặt lên.

“Trời nóng như vậy mà dì vẫn dùng chiếc chăn dày như vậy ạ?”

Dụ Phượng Kiều nói: “Thảm này do con tặng cho dì, con còn tự tay thêu nó nữa nên dì rất thích”.

Nam Mẫn gấp chiếc chăn lại, thản nhiên nói: “Nếu dì thích thì con sẽ dành chút thời gian ra thêu cho dì một cái nữa, chọn loại vải tơ tằm để đắp mát hơn một chút”.

“Không cần phải phiền con vậy đâu, đừng để lỡ công việc của con”.

Dụ Phượng Kiều có chút áy náy nói: “Ban đầu dì không biết thêu một cái chăn phải mất bao nhiêu công sức và tinh thần, mấy ngày trước dì gặp một người bạn cũ, nhà bà ấy kinh doanh hàng thủ công quá nhiều thế hệ, nhìn thấy cái chăn này còn ngạc nhiên vì đường kim mũi chỉ của nó. Dì bảo là con thêu, bà ấy còn không tin, nói kỹ thuật thêu nhuần nhuyễn như thế cần ít nhất hai mươi năm luyện tập”.

Nam Mẫn vẫn bình thản như trước, gật đầu: “Năm tuổi con bắt đầu học thêu, tính đi tính lại cũng sắp tròn hai mươi năm rồi”.

“Năm tuổi?”

Dụ Phượng kiều kinh ngạc, nhớ lại xem năm tuổi thì con trai nhà mình đang làm gì, hình như… Vẫn còn đánh nhau với đám trẻ trong khu.

Haiz, đúng là muốn dạy con phải dạy khi còn thơ.

Nhìn thấy dáng vẻ khá sốc của Dụ Phượng Kiều, Nam Mẫn chẳng hiểu mô tê gì.

“Dì à, dì làm sao thế?”

Dụ Phượng Kiều bình tĩnh lại: “À, không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy khi Lâm Hải còn nhỏ, dì đã quá bao dung cho nó, lẽ ra nên nghiêm khắc với nó hơn một chút”.

“Xem con này, khéo tay biết bao nhiêu, cái gì cũng biết cả, chẳng giống Lâm Hải, chỉ giỏi chọc tức người khác, còn lại chẳng biết gì”.

Nhắc tới con trai, Dụ Phượng Kiều lại ghét bỏ không khác gì mẹ kế.

Dường như tất cả những người làm cha làm mẹ trên đời đều chê con cái nhà mình thì phải, Nam Mẫn nhớ bà Lạc cũng thường xuyên treo một câu ngoài cửa miệng…

“Ai da, ngốc chết đi được, sao mẹ với bố con có chỉ số thông minh cao thế, lại sinh ra đứa con gái ngốc nghếch như vậy, thật sự rất muốn nhét con vào bụng sinh lại một đứa khác!”

Khi đó cô cũng không thích nghe câu này, cãi lại: “Mẹ có giỏi thì cứ sinh, con muốn xem thử coi mẹ có sinh ra được một ngôi sao nhỏ vừa xinh đẹp, đáng yêu lại thông minh như con không”.

Bà Lạc Nhân tức đến mức muốn bóp miệng cô, lại bị Nam Ninh Tùng cản.

Bố ôm cô vào lòng, cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng.

“Không sinh nữa, có một con gái bảo bối là đủ rồi, bố sẽ không để cho bất kỳ ai đến chia sẻ tình thương thuộc về con gái bố”.

Lạc Nhân khinh thường nói: “Anh sợ mình thương yêu con thế là chưa đủ hả, cứ cưng chiều như thế nó sẽ lật cả trời lên đấy!”

“Lật trời thì cứ lật thôi, anh lái máy bay đi đón con bé về”.

Nam Ninh Tùng ôm Nam Mẫn giơ lên cao: “Mẫn Mẫn của bố, bố sẽ chiều hư con!”

Khoảng thời gian hạnh phúc và ấm áp, khi đó chỉ cảm thấy nó rất bình thường, để rồi cuối cùng lại trở thành đoạn quá khứ không thể tìm về được.

Cảm thấy hơi hụt hẫng.

Dụ Phượng Kiều lại chuyển chủ đề: “Con học thêu từ ai thế?”

Nam Mẫn trả lời: “Mẹ con có một quản gia theo bà rất nhiều năm, tình cảm với bà như chị em ruột, khá giống quan hệ của dì với dì Vệ”.

“Bà ấy cũng được sinh ra trong gia đình có truyền thống thêu thùa, các thế hệ trước cũng kinh doanh hàng thủ công, có tay nghề thêu thùa rất lợi hại”.

"Hồi bé con ở nhà cảm thấy nhàm chán quá, lại nghịch ngợm, thường xuyên làm rách quần áo, sợ bị mẹ mắng nên thường xuyên chạy tới chỗ quản gia để nhờ bà ấy giúp đỡ, bà ấy luôn che giấu giúp con”.

“Thấy con hứng thú với việc thêu thùa, thi thoảng rảnh rỗi bà ấy lại dạy con thêu, con học rất nhanh, cũng thích cái nghề cần sự tỉ mỉ, chậm rãi để tạo ra sự tinh tế khéo léo này, nên dần luyện được tay nghề đó”.

Dụ Phượng Kiều nghe giọng nói đầy êm ái của cô, cùng với dáng vẻ tự tin đó lại không nhịn được bật cười.

“Bạn dì cảm thấy vô cùng hứng thú với tay nghề của con, còn muốn làm quen con. Nếu có dịp, dì giới thiệu hai người một chút”.

Nam Mẫn đồng ý: “Được ạ”.

Tán gẫu suốt nửa ngày, Dụ Phượng Kiều cũng sợ chậm trễ thời gian của Nam Mẫn, tuy vẫn chưa hết chuyện, nhưng không lôi kéo cô nói thêm nữa.

Nam Mẫn theo vệ sĩ rời khỏi đó.

Dì Vệ chờ Dụ Phượng Kiều cả buổi vẫn không thấy bà ấy đâu bàn ra ngoài đi tìm, thấy bà ấy đang tự đẩy xe đến chỗ phòng bệnh, vội vàng chạy tới hỗ trợ.

“Con bé Mẫn đi rồi hả?”

Dụ Phượng Kiều “ừm” một tiếng.

Dì Vệ thoáng hỏi: “Tán gẫu thế nào ạ?”

“Rất tốt”.

Rất tốt?

Dì Vệ lập tức bất ngờ, vui vẻ nhướng mày: “Nói thế tức là Mẫn nó đã đồng ý tiếp tục mối duyên với Lâm Hải, quay lại với thằng bé rồi hả?”
Chương 435: Em tới tìm chị

Dụ Phượng Kiều nhíu mày, không hiểu gì: “Cái gì vậy? Chúng tôi không nói về chuyện đó”.

“Không nói về chuyện đó ư?”

Đến lượt dì Vệ ngạc nhiên: “Thế bà với con bé tán gẫu cả nửa ngày về chuyện gì?”

“Rất nhiều”.

Dụ Phượng Kiều cảm thấy mình đã có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ, xúc động nói với dì Vệ: “Mẫn còn nói là mẹ con bé, bà Lạc Nhân khi còn sống đã nhắc tới tôi, còn khen tôi nữa đó bà có tin không? Ai da, nghĩ tới thôi đã thấy xúc động”.

Dì Vệ mặt đầy vạch đen: “Bà à, ít nhiều gì bà cũng là cô cả của nhà họ Dụ, cho xin chút tiền đồ đi được không?”

“Thôi đi, là Lạc Nhân khen tôi đấy. Cô cả nhà họ Dụ thì sao, tôi phấn đấu suốt nửa đời người còn không thể đạt được một nửa thành tựu của người ta”.

Dụ Phượng Kiều than thở: “Bà xem con trai, con gái người ta nuôi kìa, rồi nhìn lại con trai nhà tôi mà xem, chênh lệch quá lớn. Chỉ từng đó thôi tôi cũng đã thua rồi”.

Dì Vệ bất đắc dĩ: “Bà đừng nghĩ cho mỗi bản thân mình như thế, có thể lo lắng cho Lâm Hải nhà mình một chút được không, ít nhiều gì cũng phải giúp đỡ tác hợp hai đứa nó chút chứ”.

“Tác hợp cái gì? Bản thân nó không chịu cố gắng, một mình tôi tác hợp thì được gì?”

Dụ Phượng Kiều nói: “Tôi đã nghĩ thoáng hơn rồi, chuyện tình cảm thì phải xem duyên phận, cứ cố gán ghép hai đứa lại dễ bị trời đánh lắm. Dù sao con bé Mẫn mà không thể làm con dâu, thì tôi cũng sẽ nhận nó làm con gái”.

“Bản thân bà thì đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, nhưng con trai bà thì sao, bà không quan tâm tới nó nữa hả?”, dì Vệ tức giận, còn chẳng dùng kính ngữ.

Dụ Phượng Kiều lắc đầu: “Mặc kệ nó, họa nó gây ra thì nó tự đi mà gánh, có con gái rồi thì tôi thèm vào thằng con trai đó?”

“…, bà đúng là mẹ ruột thằng bé”, dì Vệ bất lực nói.

*

Bây giờ Nam Mẫn đi đến đâu cũng có một đám vệ sĩ theo sau.

Dù bọn họ không mặc quần áo màu đen, mà chỉ mặc quần áo bình thường, thì một dàn toàn trai đẹp đi theo sau thế này vừa ngầu lại hết sức rầm rộ.

Nhưng cả dàn trai đẹp như thế, lại không thu hút bằng một người.

Mới ra khỏi cổng bệnh viện, Nam Mẫn đã trông thấy một bóng người cao lớn trong đám đông, cậu ấy mặc quần áo thể thao màu trắng đỏ đan xen, cao gần hai mét khiến cậu ta như hạc giữa bầy gà.

Dưới ánh chiều tà, cậu ấy nghiêng người đứng đó, đeo cái cặp sách màu đen đơn điệu, đang cúi đầu xem điện thoại, cái bóng trên đất kéo dài thật dài.

Một tên nhóc vừa cao lại còn điển trai như thế, tùy tiện ném vào trong đám đông cũng có thể trở thành người nổi bật nhất.

Là ngọn lửa bùng cháy giữa một đám toàn mấy cô gái nhỏ.

Bên cạnh có một vài người chụp ảnh, nhóc con trông thấy thì nhướng mày, làm hành động cấm, mấy cô gái nhỏ lại áy náy, ngượng ngùng chạy mất.

Nam Mẫn cong môi, cảm thấy hơi buồn cười, đứng trước cổng bệnh viện thế này chẳng khác gì tự mình hại mình.

Cô lập tức đi tới vỗ vai cậu ta một cái.

Cậu ta quay đầu lại nhìn cô, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc trở nên hiền hòa tươi cười: “Chị”.

Nhìn thấy cô ở đây, dường như Tư Triết cũng không bất ngờ lắm.

Nhưng Nam Mẫn vẫn nói: “Trùng hợp quá nhỉ nhóc con, không ngờ lại gặp cậu ở đây”.

“Cũng không trùng hợp lắm”.

Đôi mắt nai to tròn của Tư Triết lóe sáng: “Em đặc biệt tới đây để tìm chị đó”.

Nam Mẫn ngẩn ngơ.

“Hả?”

Tư Triết chợt cười nói: “Em đùa thôi. Em đến thành phố Bắc để tham gia tập huấn, có một đồng đội bị thương ở chân, em đưa cậu ấy tới đây, đúng lúc nhìn thấy chị trên hành lang nên ở đây chờ”.

“Nói sớm đi có phải xong rồi không, đùa với giỡn cái gì”.

Cô giơ tay lên, Tư Triết cũng tự giác cúi đầu đầu để cô búng vào trán mình.

Cô giả vờ nghiên mặt, cứng rắn dạy dỗ cậu ta: “Sau này không được nói chuyện cái kiểu đó nữa”.

Tư Triết ngoan ngoãn cười đồng ý: “Em biết rồi”.

“Đồng đội của cậu bị thương thế nào rồi, đã tìm được bác sĩ chưa?”

“Vết thương nhỏ thôi mà, không sao, đã có bác sĩ lo rồi”.

“Thế thì tốt”.

Nam Mẫn nhéo mặt cậu ta, nhíu mày: “Không gặp có một khoảng thời gian ngắn thôi mà cậu đã gầy đi rồi. Tối có bận việc gì không? Nếu không thì tôi mời cậu ăn một bữa?”

“Không bận ạ”.

Đôi mắt Tư Triết trong suốt, lộ ra dáng vẻ hào hứng đầy sức sống của chàng trai mới lớn: “Tiền thưởng của giải đấu vừa được gửi về, bữa cơm hôm nay em mời chị”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom