• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (1 Viewer)

  • Chương 436-440

Chương 436: Đội tuyển quốc gia

Địa điểm là một trung tâm thương mại cách bệnh viện không xa, có một quán cơm Vân Nam ăn cũng không tệ.

Màn đêm buông xuống, đang là giờ cơm nên cũng khá đông khách.

Ngọn đèn vàng ấm áp chiếu xuống, bầu không khí cực kỳ ấm cúng, trên bàn còn có một cái trống bỏi của dân tộc Thái, khi gọi món thì dùng nó.

Nam Mẫn hỏi Tư Triết muốn ăn gì.

Tư Triết rót nước cho cô, nói nhỏ: “Chị chọn là được rồi, em ăn gì cũng được”.

Cân nhắc sức ăn của một vận động viên, Nam Mẫn chọn gà hấp, đậu om lòng già, mì vụn gà Côn Minh, cá phong hoa tuyết nguyệt nướng tiêu của dân tộc Thái.

Còn gọi thêm một bình rượu gạo quế hoa.

“Đã đủ chưa?”, Nam Mẫn hỏi Tư Triết.

Tư Triết cười cười: “Đủ rồi, buổi tối cũng không ăn nhiều lắm, không đủ lại gọi thêm sau”.

Nam Mẫn giao thực đơn cho phục vụ: “Vậy thì tạm thời mang lên từng đó đi”.

Món ăn được mang lên rất nhanh, Nam Mẫn múc cho Tư Triết một chén canh gà, cầm đũa gắp thêm một miếng thịt gà cho cậu ấy: “Ăn nhiều lên một chút, bồi bổ sức khỏe, xem cậu gầy thế nào rồi”.

“Dạ, chị cũng ăn nhiều thêm một chút”.

Tư Triết cười đầy trong sáng, gương mặt tuấn tú đối diện khiến con người ta cảm thấy ngon miệng hơn nhiều.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Tình hình của Tư Đạc bây giờ thế nào rồi?”

Gần đây Nam Mẫn bận quá, không thể bận tâm đến tình hình của truyền thông Nam Tinh, chỉ nói chuyện với anh ba Hạ Thâm vài câu mà thôi.

Tư Triết nói: “Anh khỏe lắm, vai diễn ở thành phố Thanh đã quay xong, mấy ngày tới sẽ quay về cơ sở điện ảnh và truyền hình Đại Thánh quay, cách thành phố Nam khá gần, sau khi tập huấn kết thúc em có thể đến tham ban”.

Nam Mẫn gật đầu: “Đến lúc đó xem coi thời gian thế nào, nếu rảnh tôi sẽ đi tham ban cùng cậu”.

“Được”.

Ánh mắt Tư Triết sáng như sao: “Chị, khi nào chị mới trở về thành phố Nam?”

“Trong mấy ngày tới thôi, chắc là sẽ về trước thất tịch, còn có một số công việc phải về giải quyết”.

Nam Mẫn uống một ngụm rượu gạo quế hoa, rượu vào miệng ngọt ngào mềm mại như tơ, vị rất tuyệt.

Tư Triết gật đầu, nhìn Nam Mẫn ngồi dưới ánh đèn, môi hồng răng trắng, gương mặt như tranh vẽ, cảm thấy không ăn cũng no.

“Chị này”, cậu ta thoáng chần chừ mở miệng: “Hôm nay chị đến bệnh viện vì người bạn nào đó bị bệnh hả?”

Sắc mặt Nam Mẫn chợt cứng đờ, thản nhiên nói: “Ừm, bị thương, tôi đến chăm sóc một lát”.

Tư Triết nhìn gương mặt ảm đạm đi trông thấy của Nam Mẫn, lòng cũng thấy căng thẳng, không nhịn được hỏi.

“Là chồng cũ của chị, anh Dụ đó hả?”

Nam Mẫn ngước mắt lên nhìn cậu ta một cái, mỉm cười: “Biết cũng nhiều đấy nhỉ”.

“Em nhìn thấy tin tức”.

Tư Triết khẽ cắn môi: “Trong tin có nói tổng giám đốc tập đoàn Dụ Thị thấy việc nghĩa hăng hái làm, đỡ một gậy cho một cô gái, tuy không nói rõ là ai nhưng em đoán có lẽ là chị”.

“Là tôi”.

Nam Mẫn cũng thản nhiên đáp, ngửa đầu uống thêm một ngụm rượu gạo, giọng khe khẽ: “Một gậy đó là đỡ cho tôi”.

Tư Triết nhìn dáng vẻ hoảng hốt, có chút cô đơn của Nam Mẫn thì lòng cứ thấy là lạ, tự trách bản thân nhắc đến cái chủ đề làm con người ta mất hứng này.

“Là do em lắm miệng quá, chị đừng để ý, không muốn nói cũng không sao”.

Tư Triết gắp một miếng đậu hũ vào cái đĩa trước mặt cô: “Đậu hũ này cũng khá ngon, chị nếm thử đi”.

Quả thật Nam Mẫn không muốn nhắc tới sinh vật mang tên chồng cũ đó trong bầu không khí vui vẻ này để ảnh hưởng đến tâm trạng, bèn chuyển chủ đề.

“Gần đây cậu thế nào, tập luyện có cực lắm không?”

“Vẫn ổn ạ”.

Tư Triết uống ngụm canh gà: “Nhưng sau khi vào đội tuyển quốc gia, cường độ huấn luyện cũng tăng lên rất nhiều, không còn nhiều thời gian đến nhà hàng giúp một tay nữa”.

Mắt Nam Mẫn sáng ngời: “Vào đội tuyển quốc gia rồi ư?”

“Vâng”. Tư Triết gật đầu.

“Quá tuyệt vời, chúc mừng cậu! Tư Triết nhà chúng ta đúng là vĩ đại”.

Nam Mẫn vui vẻ bưng canh gà lên: “Nào, dùng canh gà thay rượu để chúc mừng cho cậu”.

Tư Triết thoáng kinh ngạc: “Chị cũng biết dùng mấy ngôn ngữ mạng đó hả”.

“Nói cái gì thế, tôi là người lướt trên con sóng 5G khổng lồ đấy”.

Nam Mẫn trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Tư Triết liên tục đáp dạ, cười bưng canh gà lên, chạm vào chén cô: “Cảm ơn chị”.

Nam Mẫn bảo cậu ta tập trung huấn luyện, bên nhà hàng không đủ người thì có thể thuê thêm, cứ để Tư Triết tập trung vào chơi bóng rổ, nấu ăn chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu: “Em cũng nghĩ thế”.

“Nhưng mà”, Nam Mẫn bỗng chuyển chủ đề: “Vẫn được phép hẹn hò nhé, nếu cậu thích bạn nữ nào đó thì có thể thử làm quen người ta”.

Tư Triết vừa mới uống một ngụm canh gà nghe thế thì suýt sặc.

“Xúc động cái gì thế?”
Chương 437: Đưa tiễn

Đôi mi cong vút của Nam Mẫn hơi rung, cười tinh nghịch nói: “Xem ra là có chuyện gì đó”.

“Không có…”

Tư Triết xấu hổ cúi đầu, uống từng thìa canh gà nhỏ: “Bây giờ em chỉ lấy sự nghiệp làm trọng, không tạo ra thành tích, không dám nói chuyện tình cảm”.

“Cùng theo đuổi cả sự nghiệp và tình yêu, cũng không phải không thể làm được”.

Nam Mẫn lại múc một bát canh gà cho cậu ta, khích lệ nói: “Nếu thích cô gái nào, thì mạnh dạn theo đuổi, điều kiện của chúng ta xuất sắc như vậy, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn đẹp trai có đẹp trai, còn sợ không theo đuổi được sao? Lần trước đến trường học của cậu, tôi thấy rất nhiều cô gái vây quanh cậu, cậu cứ chọn người nào cậu thích. Người ta nói tình yêu thời sinh viên là trong sáng chân thành nhất, đáng tiếc tôi chư từng được trải nghiệm”.

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của cô, Tư Triết không sợ chết hỏi: “Tại sao, chị à, hồi chị đi học, không ai theo đuổi chị à?”

“Tôi không đến trường học”.

Nam Mẫn trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lại nói: “Nếu không, chắc chắc nam sinh theo đuổi tôi phải chất đống cả sân bóng, có tin không?”

“Em tin”.

Tư Triết cười nói: “Em sẽ xếp hàng đầu tiên”.

“Thật nể mặt tôi”.

Nam Mẫn tươi cười nói, nói chuyện với cậu em có EQ cao, đúng là dễ chịu hơn rất nhiều so với đàn ông thẳng nghiêm túc EQ thấp.



Trung tâm thương mại ngay gần tàu điện ngầm, ăn xong cơm, Nam Mẫn liền đưa Tư Triết đến bến xe điện ngầm.

Tư Triết bước đi chậm rãi, hơi không muốn rời đi, tay nắm quai túi xách, suy đi nghĩ lại, cuối cùng lên tiếng.

“Chị à, sau tập huấn thì sẽ là giải đấu toàn quốc, đến lúc đó chị đến xem được không?”

Nam Mẫn hỏi: “Vào lúc nào, tổ chức ở đâu?”

Tư Triết lắc đầu, mím môi: “Không biết, cũng chưa chắc”.

Nam Mẫn cạn lời cười: “Cậu hỏi vậy rồi lại không biết, bảo tôi trả lời cậu thế nào?”

“Em muốn chị đến”.

Ánh mắt Tư Triết rực cháy nhìn Nam Mẫn, toát ra vẻ cố chấp ngây thơ.

Nam Mẫn rất ít khí hứa hẹn những chuyện chưa chắc đã làm được, nhưng nhìn đôi mắt trong sáng chân thành của cậu ta, cũng thực sự không nỡ lòng từ chối.

“Vậy được, cậu báo với tôi trước, chỉ cần tôi ở trong nước, không có việc gấp thì tôi sẽ đi xem”.

“Được, vậy em giữ vé cho chị!”

Tư Triết phấn chấn hẳn lên, vui vẻ như cậu ngốc của nhà địa chủ.

Nam Mẫn cười nhìn cậu ta: “Không còn sớm nữa, đừng về muộn, quá giờ đóng cửa thì không hay, đi đi. Đến nơi huấn luyện, nhớ báo với tôi một tiếng”.

“Được. Vậy em đi đây, bye chị”.

Tư Triết vẫy tay tạm biệt Nam Mẫn, đi một bước thì quay đầu lại ba lần, bỗng nhiên đứng lại chỗ lối thang máy, rồi đi quay lại.

Nam Mẫn thấy cậu ta quay lại: “Sao thế?”

“Chị, nếu em thắng, có thể xin một phần thưởng không?”

Nam Mẫn ngẩn người, sau đó cười nói: “Còn chưa thi đã nghĩ sẽ thắng rồi, còn đòi phần thưởng… cậu nhóc, đừng coi trọng thắng thua quá”.

Cô vỗ đầu của cậu ta, cậu ta lại kiên định nhìn cô, không đạt được mục đích thì thề không thôi.

“Được!”, Nam Mẫn cũng hết cách với cậu ta: “Cậu huấn luyện cho tốt, nếu thực sự có thể giành được giải nhất, tôi thưởng cho cậu”.

“Chắc chắn rồi đấy!”

Tư Triết hoan hô nhảy lên rồi chạy mất.

Nhìn bóng dáng gầy gầy chạy xa dần, Nam Mẫn không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: “Còn trẻ thật tốt, nếu mình trẻ lại bảy tám tuổi thì tốt, cũng là thiếu nữ như hoa đấy”.

Các vệ sĩ nói: “Bây giờ cô cũng là thiếu nữ, không già chút nào”.

“Xùy, thật biết ăn nói”.

Nam Mẫn lập tức vui vẻ: “Phát hồng bao cho các anh!”

Các vệ sĩ cũng rất vui, nghĩ thầm đi theo cậu Quyền lâu rồi, chưa từng ăn thịt lợn, còn chưa từng thấy heo chạy.

Thấy sắp đến ngày Thất tịch, Nam Mẫn thu dọn chuẩn bị về thành phố Nam, tham dự lễ cắt băng khánh thành trường đua ngựa.

Phó Vực là một trong số người hợp tác, đương nhiên cũng phải đi cùng.

Tô Âm lại phải về Messuri cùng Tô Duệ.

Khoảng thời gian này, vì Phó Vực bị đau hông, đều do Tô Âm châm cứu chữa trị cho anh ta, bình thường trông cô bé sốc nổi, nhưng về mặt y thuật thực sự không phải nói.

Dần dần, hai người cũng nảy sinh tình bạn cách mạng.

Đương nhiên tình bạn cách mạng này, với Phó Vực thì là ‘nể tình em chữa hông đau cho anh, hạt dẻ cười mang đến đau khổ cho anh, anh sẽ không so đo với em nữa”.
Chương 438: Tiễn biệt

Sự hào sảng của anh ta không phải là điều Tô Âm muốn.

“Anh Phát Tài, em sắp phải đi rồi, anh sẽ nhớ em chứ?”

Tô Âm mở to đôi mắt long lanh, vẻ mặt đầy kỳ vọng nhìn Phó Vực.

Phó Vực từng bị rất nhiều cô gái nhìn thẳng như vậy, nhưng không biết làm sao có chút không đỡ nổi ánh mắt này, ánh mắt lảng tránh sang chỗ khác: “Có, có chứ”.

“Thật không?”

Tô Âm vui vẻ nói: “Vậy ngày nào anh cũng phải nhớ em đấy”.

Phó Vực bị yêu cầu vô lý này làm tức cười: “Anh còn phải ngày ngày nhớ em?”

Anh ta lớn đến từng này, còn chưa từng ngày ngày nhớ đến một cô gái nào, đương nhiên rồi, đàn ông cũng không.

Cho nên, là việc không thể nào.

“Đương nhiên rồi!”

Với Tô Âm, tất cả đều có thể: “Ngày ngày anh nhớ em, thì sẽ không có thời gian và tâm tư đi hẹn hò bạn gái nữa”.

“Bạn gái thì vẫn phải có”.

Phó Vực nói: “Anh đã từng này tuổi rồi, không tìm bạn gái thì muộn mất, em muốn anh cô đơn đến cuối đời à?”

“Anh sẽ không cô đơn đến cuối đời đâu, chẳng phải còn có em à?”

Tô Âm nghiêm túc nói: “Anh đợi em trưởng thành, một năm nữa là em thi đại học rồi, đến lúc đó em chọn một trường đại học gần anh, thì chúng ta có thể ở bên nhau rồi”.

Còn ở bên nhau…

Phó Vực suýt ngã ngửa: “Cô nhóc, em cứ học hành cho tốt trước đi, thi lên đại học rồi tính, đừng nghĩ chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa”.

Tô Âm hừ một tiếng: “Anh đừng coi thường em, em học rất giỏi đấy”.

Lại nói: “Anh cho không em nghĩ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thì bản thân anh cũng không được nghĩ, càng không được làm, chúng ta phải công bằng”.

Phó Vực gật đầu cho qua như dỗ dành như trẻ con: “Ừm, à, được”.

“Chỉ nói miệng thì không tính, ngoắc tay nào”.

Tô Âm đưa ra ngón út.

Phó Vực tròn mắt: “Ngoắc tay cái gì?”

Từ khi học hết mẫu giáo, anh ta đã không còn làm hành động ấu trĩ này rồi! Từ chối!

“Ngoắc tay một trăm năm không được thay đổi”.

Từ chối vô hiệu, Tô Âm cưỡng ép ngoắc ngón tay út của anh ta, ngoắc xong, còn chỉ ngón tay cái đến một chỗ: “Nếu ai vi phạm lời hẹn, thì phạt rách đũng quần trong!”

“Oa, quá đáng rồi đấy”, Phó Vực kinh hãi về lối suy nghĩ của cô bé.

Tô Âm rất hài lòng.

Bên ngoài truyền đến tiếng hô bực bội của Tô Duệ: “Tô Âm, mau ra đây! Đi thôi!”

“Con ra đây!”

Tô Âm vẫy tay tạm biệt Phó Vực: “Tạm biệt anh Phát Tài, phải nhớ đến em đấy, nhất định phải nhớ em đấy…”

Suýt đụng vào cửa, lúc ra ngoài lưu luyến không nỡ xa lại hôn gió Phó Vực.

Phó Vực đúng là cười không được khóc không xong.

Khóe miệng cũng phải cong lên: “Trẻ con bây giờ, đúng là…”



Sân bay thành phố Bắc.

Lần này Dụ Phượng Kiều và Tô Duệ cùng đến Messuri, cả đoàn người hào hùng khí thế.

Nam Mẫn đóng túi chăn mỏng bằng tơ đưa cho Dụ Phượng Kiều.

“Dì à, không có nhiều thời gian, con mua cho dì một cái chăn may sẵn, dì đắp tạm trước, sau này con thêu cho dì một cái, muốn hình gì thì dì gửi cho con”.

Dụ Phượng Kiều tỏ ra vui thích: “Vẫn là con gái chu đáo, vậy mẹ không khách sáo nữa”.

“Đừng khách sáo”.

Nam Mẫn cười, tặng một món quà khác cho dì Vệ: “Dì Vệ, Messuri rất ẩm ướt, trong này là túi hương tránh lạnh, dì đeo bên mình, tránh gió tránh ẩm rất tốt”.

Dì Vệ liên tục nói được được, rất thích thú.

Trước đây là vậy, bất kể Nam Mẫn tặng Dụ Phượng Kiều quà gì, đều chuẩn bị thêm cho bà ấy một phần.

Trong mắt người khác, bà ấy là một quản gia bình thường, một người giúp việc, nhưng trước nay Nam Mẫn không như vậy, cô tôn trọng và chăm sóc như trưởng bối.

Phần tình cảm này, làm sao dì Vệ có thể không cảm kích?

Bà ấy đưa hai cái bao bằng da mà mình đã may vào trong tay Nam Mẫn, Nam Mẫn nhận lấy, ngẩn người: “Đây là?”

Dì Vệ thấp giọng nói: “Dì thấy con luôn mang dao bên mình, thứ đó vừa nguy hiểm vừa chướng mắt, con nhét nó vào đây, an toàn hơn nhiều, cũng sẽ không bị cứ rách da”.

Không chỉ có bao đựng dao, còn có bao đựng súng, đúng là vô cùng thực dụng.

Nam Mẫn rất thích: “Cảm ơn dì Vệ, con sẽ mang theo nó”.

Dụ Phượng Kiều và dì Vệ không yên tâm nhìn cô, dặn dò: “Vẫn phải bảo vệ tốt bản thân, đừng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, biết chưa?”

Đều là người đi ra từ trong sóng gió nguy hiểm, họ biết những chuyển xảy ra gần đây chắc không phải là tai nạn ngoài ý muốn, chỉ là không tiện hỏi nhiều cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành dặn dò kỹ lưỡng.

Nam Mẫn cảm kích, cảm động: “Hai người không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt bản thân”.
Chương 439: Đi chào ông nội

Dụ Phượng Kiều và dì Vệ đi lấy vé qua cửa an ninh trước, Tô Duệ nhìn Nam Mẫn, cũng tỏ vẻ không yên tâm.

“Một mình em có ổn không?”

Nam Mẫn kéo dài giọng: “Ổn… em đã lớn thế này rồi, lại còn không tự chăm sóc nổi bản thân à? Ba năm qua, cũng là một mình em tự lo đấy”.

Tô Duệ hừ nhẹ một tiếng: “Vâng, hành hạ bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ”.

“Anh Duệ”.

Nam Mẫn trách anh ta một tiếng: “Sắp chia tay rồi, nói lời may mắn đi”.

“Lời may mắn là…”

Tô Duệ xách tai của cô: “Em sớm xuất phát đến nước Y cho anh, tìm anh cả, nghe rõ chưa?”

Nam Mẫn bị đau, kêu lên: “Biết rồi, biết rồi… nhẹ thôi, đau quá!”

“Đau là đúng rồi, không đau sẽ không nhớ kỹ”.

Nam Mẫn xoa tai, vẻ mặt oán trách trừng mắt nhìn anh ta.

Tô Âm ở bên cạnh thấy vậy, cười trên nỗi đau của người khác.

Vân Khanh đi đến, tay cầm vé máy bay: “Sư phụ, ký gửi hành lý xong rồi, không còn nhiều thời gian, phải đi kiểm tra an ninh rồi”.

Tô Duệ “ừm” nhẹ một tiếng, nhận lấy vé máy bay, kéo cánh tay của Tô Âm: “Đi thôi”.

“Tạm biệt cô, cô giữ gìn sức khỏe nhé! Lần sau nghỉ hè, cháu sẽ lén chạy ra thăm cô”.

Vừa dứt lời thì bị Tô Duệ tóm cổ, lôi đi vào trong.

Tiễn đoàn người Tô Duệ ra về, Nam Mẫn cũng phải về thành phố Nam, nhưng trước khi đi, còn phải đến viện bảo tàng chào ông nội.

Dự án phục chế cổ vật tiến hành vô cùng thuận lợi, Nam Tam Tài cũng tìm được niềm vui của mình, ở cùng bạn cũ, mỗi ngày đều vui vẻ.

Vừa đến viện bảo tàng Cảnh Văn, từ xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào, không cần hỏi, chắc chắn là ba con hồ ly lại cãi nhau.

“Cháu ngoại ông làm cháu gái tôi tổn thương nặng nề như vậy, bây giờ muốn theo đuổi lại, đâu có dễ như vậy? Ông bảo cậu ta đi chơi thìa đũa đi, đừng nằm mơ nữa!”

“Đừng nói tuyệt tình như vậy, tuy trước đây A Hải không ra gì, nhưng bây giờ nó đã thay hồn đổi xác làm người lại từ đầu rồi, không thể cho đồ đệ của tôi một cơ hội ư?”

Nam Tam Tài trừng mắt với Văn Hải Phong: “Không được! Tại sao chứ? Vậy món nợ cậu ta làm tổn thương Tiểu Mẫn nhà tôi thì tính thế nào? Đề n thế nào?”

Dụ Hành Nghiêm nói: “Phải tính thế nào thì tính thế đó, phải đền thế nào thì đền thế đó, kể cả cho Tiểu Mẫn hết tất cả cổ phần dưới tên A Hải, tôi cũng không đau lòng”.

“Ha, bây giờ nói thì dễ nghe, trước đây đã làm gì hả? Tôi nói với các ông, muộn rồi!”

Nam Mẫn bất lực đỡ trán.

Được, lại bắt đầu đại hội tranh luận rồi.

Ba ông lão này, rốt cuộc tranh cãi đến lúc nào đây.

Nam Mẫn xuất hiện, đúng lúc ngăn cuộc chiến của ba người.

“Ông nội”.

Nam Mẫn gọi nhẹ Nam Tam Tài một tiếng, rồi lễ phép chào hỏi viện trưởng Văn và ông cụ Dụ.

Nhìn thấy Nam Mẫn, ba ông cụ lập tức thu lại đôi cánh đập mạnh của mình, cũng thu lại tư thái ‘già mà không đứng đắn’, người nào cũng rất nghiêm chỉnh.

“Tiểu Mẫn đến rồi à, mau ngồi đi”.

Dụ Hành Nghiêm nhìn Nam Mẫn, ánh mắt hiện lên niềm yêu quý không tả xiết, đó là ánh mắt hiền từ.

Nam Tam Tài liếc ông ta một cái, gọi cháu gái đến bên cạnh mình, thể hiện địa vị chủ quyền của ông nội.

“Sao hôm cháu lại đến đây?”

Cái miệng của Nam Tam Tài bận rộn, mà tay cũng không rảnh, trong lúc nói chuyện vừa nãy, đã tạc xong một bức tượng con tì hưu rất lớn, điêu khắc tinh tế, sinh động như thật.

Nam Mẫn nhìn con tì hưu, hận không thể nhìn rõ từng đường hoa văn, miệng vô thức trả lời: “Cháu phải về thành phố Nam, đến đây chào ông”.

“Phải về rồi ư?”

Không đợi Nam Tam Tài lên tiếng, ông cụ Dụ và lão viện trưởng Văn vừa nghe đã ngồi không yên, đều bật người dậy.

Lúc này Nam Mẫn mới rời mắt khỏi con tì hưu, nhìn thẳng ánh mắt Dụ Hành Nghiêm và Văn Hải Phong, khẽ gật đầu.

“Vâng, cháu về chuyến bay chiều nay. Ở thành phố Nam còn có công việc phải xử lý”.

“Công việc quan trọng, công việc quan trọng”.

Ông cụ Dụ nói, lại khẽ khàng hỏi: “Vậy, A Hải có đi cùng cháu không?”

Vẻ mặt Nam Mẫn không gợn sóng, thản nhiên nói: “Anh ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, còn phải nằm viện một thời gian nữa, để anh ta ngoan ngoãn ở thành phố Bắc thì hơn”.

“Đúng thế, đi theo làm gì, làm vướng chân người ta”.

Nam Tam Tài không vui nói, rồi lại nói với Nam Mẫn: “Không sao Tiểu Mẫn, cháu về làm việc của cháu, ông nội kiếm tiền cho cháu tiêu!”
Chương 440: Thành công

Nam Mẫn bị ông nội nhà mình chọc cười: “Được ạ”.

Ở cùng ông nội thêm một lúc, Cố Hoành nhắc nhở sắp đến giờ, Nam Mẫn mới chính thức chào ba người.

Lúc đi cô còn để lại một món tiền lớn cho Văn Hải Phong, nói là chi phí ăn ở của ông nội.

Văn Hải Phong trừng mắt: “Cầm về, cầm về! Ở chỗ ông còn phải nộp phí ăn ở gì chứ, chẳng phải là đùa à?”

Nói thì nói vậy, ông ta nhìn chằm chằm một hòm tiền mặt đỏ rực, thực sự kinh hãi.

Cũng không phải ông ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, mà chính vì từng nhìn thấy, cho nên mới cảm thấy kinh hãi… Con bé Nam này, ra tay xa xỉ hào phóng hơn ông lão nhà cô nhiều.

“Không chỉ là phí ăn ở”.

Nam Mẫn cười nói: “Ông nội cháu nóng tính, tính tình không tốt lắm, mong ông Văn rộng lượng nhiều hơn”.

Văn Hải Phong: “Nếu cháu nói như vậy, thì...”

Nam Tam Tài nghe thấy vậy, hứ một tiếng: “Nói ai tính tình không tốt hả? Sao tính tình ông lại không tốt hả?”

Văn Hải Phong quay đầu làm mặt xấu: “Tính khí con lừa này, còn không chịu thừa nhận”.

Nam Tam Tài đột nhiên thò đầu ra từ cửa sổ, khiến Văn Hải Phong giật mình.

Nhìn một hòm tiền mặt bên cạnh, ông ta mím môi, nói với Nam Mẫn: “Con bé này, ông nội cháu ở đây, không ăn vàng cũng không uống tổ yến, cháu cho ông ta nhiều tiền thế làm gì?”

“Chi phí ăn ở gần nửa năm đấy, tính ra cũng không bao nhiêu”.

Nam Mẫn nói, lại bảo Cố Hoành dẫn một cô bé thanh tú, chất phác thật thà đi vào: “Đây là A Muội, sau này sẽ phụ trách việc sinh hoạt hàng ngày của các ông”.

Nam Tam Tài và Văn Hải Phong vừa thấy cô bé còn nhỏ tuổi hơn Nam Mẫn, liên tục lắc đầu xua tay.

“Không không không, không cần, không cần!”

A Muội giật mình, chỉ sợ mình bị đuổi đi, mất công việc tốt, vội vàng lên trước khom lưng, chào hỏi hai ông cụ.

“Chào ông, cháu là A Muội. Cháu làm việc rất nhanh nhẹn, quét dọn, tưới hoa, giặt quần áo, nấu cơm, cháu đều biết làm!”

Nam Tam Tài và Văn Hải Phong còn xua tay từ chối, Nam Mẫn nói: “Cô bé này nấu ăn rất ngon, còn biết hát kinh kịch. A Muội, thử giọng cho các ông nghe”.

A Muội gật đầu, hắng giọng, lập tức bày tư thế: “Nghe hắn nói, ta sợ đến giật mình hoảng hốt...”

Tiếng hát vừa vang lên, đôi mắt của Nam Tam Tài và Văn Hải Phong đều sáng lên, không nhịn được vỗ tay.

“Giọng rất hay!”

Văn Hải Phong nheo mắt nhìn A Muội: “Cô bé, ai dạy cháu bài ‘bắt và thả Tào Tháo’ này?”

A Muội thật thà trả lời: “Chồng của bà cô của chị họ mẹ cháu là bậc thầy kinh kịch, nghỉ hưu về quê, cháu và mẹ cháu đến nấu cơm một thời gian, ông ấy dạy cháu hát”.

Ông cụ Dụ cũng bị thu hút bởi giọng ca này: “Bậc thầy kinh kịch mà cháu nói, là sư phụ Trình Hiểu Quân phải không?”

A Muội gật đầu: “Đúng, chính là ông ấy! Ông quen sư phụ Trình à?”

Một câu nói, ba ông cụ quay sang nháy mắt với nhau.

Sau đó đồng thanh nói: “Quen!”

Văn Hải Phong cảm khái: “Không ngờ lúc còn sống còn có thể gặp được đệ tử thân truyền của ông Trình, ông Trình thế nào rồi, còn sống không?”

A Muội lắc đầu, rất thương cảm: “Hai năm trước ông Trình bị bệnh qua đời rồi”.

Vừa nghe lời này, ba ông cụ đều trầm mặc một lúc.

Văn Hải Phong nói: “Được rồi, tôi quyết định cho cô bé này ở lại. A Muội, cháu còn biết hát kịch gì?”

A Muội cười nói: “Rất nhiều ạ...”

Nam Tam Tài liếc Nam Mẫn đứng dưới hiên cửa sổ một cái: “Có phải cháu sớm biết mọi chuyện giữa các ông và ông Trình, nên mới phái A Muội đến không?”

Nam Mẫn cười lấy lòng: “Không phải, là duyên số thôi. Trước đây ông ở nhà hay ngâm nga câu này, cô bé này vừa hay biết hát kịch, tất cả đều là trùng hợp”.

Nam Tam Tài nhăn mũi, suýt không nhịn được trừng mắt với cháu gái, nghĩ thầm: Ông tin cháu mới lạ đấy.

Cháu gái của ông ta, giống hệt bố nó, gian xảo.

Dụ Hành Nghiêm lại thở dài một hơi, nhìn Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn ấy à, rất có lòng”.

Một cô bé tốt như vậy, sao không phải là cháu nội của ông ta chứ?

Không biết còn mạnh hơn thằng cháu ngoại không ra gì của ông ta bao nhiêu lần.

Người so với người đúng là tức chết.

Nói chung là để A Muội ở lại, để tiền ở lại đều thành công, Nam Mẫn mới thở ra nhẹ nhõm.

Lên xe, cô lại nói: “Muốn đối phó với ông cụ nhà chúng ta, đúng là không dễ. Chuyện này làm tốt lắm, coi như anh đã lập công đền tội”.

Cố Hoành nghe thấy vậy cũng thở nhẹ nhõm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom