• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 441-445

Chương 441: “Cục cưng, dẫn tôi cùng đi đi!”

“Hiếm thấy một câu khen ngợi từ cô, cũng không hề dễ dàng”.

Nam Mẫn lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh có gì đáng mà khen? Về sau còn chọc Tiểu Lâm tức giận, anh cút xa tôi càng xa càng tốt, tôi tìm em rể mới”.

“Đừng mà, tôi sai rồi, tôi không dám nữa!”

Vẻ mặt Cố Hoành khổ sở biểu hiện lòng trung thành, lần vô tâm này, hai chị em gái liên hiệp liền hại cho anh ta thảm hại, anh ta nào còn dám?

Trở về tiểu khu Lộc Minh xách hành lý, vừa vào cửa, Lạc Ưu liền nhào vào Nam Mẫn.

“Cục cưng, dẫn tôi cùng đi đi!”

Nam Mẫn ngơ ngác một giây, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quyền Dạ Khiên đứng cách đó không xa, nháy mắt ra hiệu cho cô.

Giống như muốn nói: Đồng ý cô ấy! Đồng ý cô ấy! Đồng ý cô ấy! Đồng ý cô ấy!

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng chẳng thèm che giấu của anh hai nhà mình, trong lòng Nam Mẫn không khỏi buồn cười.

Cô nhìn Lạc Ưu, hỏi: “Cô không cần quay về thủ đô sao?”

Lạc Ưu nói: “Tôi quay về người trong nhà lại muốn sắp xếp cho tôi xem mắt, nghĩ thôi đã nhức đầu rồi, có thể trốn được thì trốn. Tôi tránh đến chỗ cô”.

“Đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì”.

Nam Mẫn nói: “Nhưng có thể tôi sẽ không có nhiều thời gian ở bên cô…”

“Không sao”.

Lạc Ưu thoải mái xua tay: “Thành phố Nam nhiều chỗ chơi như vậy, một mình tôi cũng có thể chơi rất vui vẻ”.

“Một mình cô tôi vẫn không yên tâm”.

Nam Mẫn dường như suy nghĩ rất kỹ càng, sau đó nhìn về phía Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, về sau anh có chuyện gì gấp không? Nếu không có thì anh giúp em chăm sóc Ưu nhé”.

Vẻ mặt Quyền Dạ Khiên bình thản, nhìn giống như không vui, chỉ là vì lời căn dặn của em gái, không còn cách nào nói: “Được thôi”.

“Không phiền anh hai Quyền”.

Lạc Ưu nhìn đối phương miễn cưỡng, cô ấy vô cùng hiểu chuyện nói: “Thật sự không sao, thật ra không ổn thì vẫn còn có Phó Vực mà, tôi bảo anh ta đưa tôi đi chơi”.

Nhìn ánh mắt Quyền Dạ Khiên tràn đầy địch ý, Phó Vực giống như đang xem náo nhiệt còn muốn châm ngòi nổ, cặp mắt hoa đào nheo lại cười nói: “Được thôi”.

Nam Mẫn cạn lời nhìn sang Phó Vực, thằng nhóc này thật không hiểu chuyện, sớm muộn cũng sẽ bị anh hai cô trùm bao bố đánh một trận.

Máy bay đã ở sân bay, lần này trở về thành phố Nam, người quả thật không ít.

Quyền Dạ Khiên, Bạch Lộc Dư, Lạc Ưu, Phó Vực, Nam Lâm, Cố Hoành, Lỗ Hằng,… Còn có một đám vệ sĩ oai phong lẫm liệt đi theo sau lưng Nam Mẫn.

Xa xa một đoàn người toàn tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ thu hút.

Trước khi lên máy bay, Nam Mẫn cẩn thận cho người khám xét máy bay một lần, chắc chắn không bị ai động tay chân gì, lúc này mới bước lên máy bay.

Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, con người Kiều Lãnh quá nguy hiểm, cũng không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, vẫn nên cẩn thận.



Cùng lúc đó, tại ga tàu thành phố Bắc, một người đàn ông mặc đồ thường phục màu đen, đeo khẩu trang đen và đội mũ lưỡi trai đen đi vào khoang thương gia dưới sự bảo vệ của đám người.

Vừa ngồi xuống, Hà Chiếu ở bên cạnh liền báo cáo: “Tổng giám đốc Dụ, máy bay riêng của tổng giám đốc Nam đã bay rồi”.

“Ừ”.

Dụ Lâm Hải lạnh lùng đáp ừm một tiếng, anh tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt anh tuấn sáng sủa, có chút tái nhợt.

Hà Chiếu đưa cốc nước đến, có chút không yên tâm hỏi: “Sức khỏe anh có thể chịu đựng nổi không???”

Dụ Lâm Hải uống một hớp nước rồi nói: “Không có gì đáng ngại”.

Mặc dù thành phố Bắc và thành phố Nam chỉ cách một con sông, nhưng ngồi máy bay và ngồi tàu thời gian khác biệt rất lớn, tàu còn đi vòng quanh sông, mất gần ba tiếng đồng hồ.

Nếu không phải Dụ Lâm Hải cách đây không lâu vừa phẫu thuật não xong không thể ngồi máy bay, bọn họ cũng sẽ không ngồi tàu.

Hơn nữa còn lén trốn ra khỏi bệnh viện.

Hà Chiếu âm thầm than thở trong lòng: Vì muốn cùng tổng giám đốc Nam trải qua Thất Tịch, tổng giám đốc Dụ thật sự đã liều cái mạng già này rồi!

Anh ta nhận điện thoại, báo cáo với Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn đã mời một bảo mẫu nhỏ cho ông cụ Nam và lão viện trưởng Văn, còn tặng một rương tiền qua, xem như là tiền thuê.

Dụ Lâm Hải không khỏi nhíu mày: “Sư phụ đã nhận?”

“Vốn dĩ không nhận, nhưng không biết sao lại nhận”.

Hà Chiếu đưa ảnh chụp được cho Dụ Lâm Hải, ở bên cạnh thở dài: “Chỗ này thể nào cũng phải một triệu, tổng giám đốc Nam ra tay thật hào phóng”.

Dụ Lâm Hải nhìn một rương tiền giấy hồng rực rỡ, không khỏi nhíu mày.
Chương 442: Ai phê chuẩn cho anh ta xuất viện?

Hà Chiếu vội vàng bổ sung: “Đương nhiên tôi không phải ám chỉ anh hẹp hòi. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì tổng giám đốc Nam trả tiền thưởng hậu hĩnh cho trợ lý mà nhảy sang chỗ cô ấy đâu”.

Anh ta vội vàng bày tỏ trung thành.

Dụ Lâm Hải nghiêng đầu liếc nhìn anh ta: “Anh đi thì người ta cần anh sao?”

Hà Chiếu: “…”

Chết tâm.

Anh ta cũng đâu kém cỏi như vậy chứ?

“Thu tiền xong rồi, quay về trả lại cho cô ấy nguyên vẹn”.

Giọng nói Dụ Lâm Hải hơi trầm xuống: “Nếu cô ấy không nhận, chỉ cần nói rằng giấy trắng mực đen trên hợp đồng đã quy định, tất cả chi tiêu của tiền bối Nam Ông ở thành phố Bắc đều do tập đoàn Dụ Thị phụ trách”.

Hà Chiếu đáp lại một tiếng vâng, cũng biết tổng giám đốc Dụ sẽ không nhận khoản tiền này, tiền này mà đưa thì quá khách sáo.

“Còn bảo mẫu kia…”

Dụ Lâm Hải có chút nghi ngờ: “Lai lịch thế nào? Sao ở lại?”

Từ đầu đến cuối anh đưa qua hai ba người, tất cả đều là người được tuyển chọn kỹ càng trong thị trường nhân tài, lão viện trưởng Văn và ông cụ Nam thế nào cũng không chịu nhận, còn đùng đùng bỏ đi.

Sao Nam Mẫn vừa đưa đến, họ liền nhận?

Chuyện này còn mang theo tiêu chuẩn kép gì đây?

Hà Chiếu nói: “Nghe nói cô gái nhỏ đó biết ca hát diễn kịch, hơn nữa còn là đệ tử của sư phụ Trình Hạo Quân, một đại sư về kinh kịch. Cô ta vừa cất giọng đã được ở lại”.

“Sư phụ Trình Hiểu Quân…”

Dụ Lâm Hải lẩm bẩm cái tên này, có chút ấn tượng.

Có một năm sư phụ Trình đến thành phố Bắc diễn, anh còn đi theo ông nội nghe kịch, biết được hồi còn trẻ bọn họ có quen biết, là giao tình cũ.

Chỉ là sau này nghe nói giọng của sư phụ Trình không được tốt lắm nên đã về quê dưỡng bệnh, sau đó không còn nghe thấy tin tức gì nữa.

“Vẫn là Mẫn có chiêu”.

Dụ Lâm Hải cảm thán một câu, về mặt đối nhân xử thế, anh vẫn có rất nhiều chỗ cần phải học hỏi cô.

Hà Chiếu ở bên cạnh lúng túng nói phải, có chút chột dạ, không có gan nói bảo mẫu kia là Cố Hoành phát hiện ở thị trường nhân tài rồi tuyển về, tránh bị boss chê.

Nhưng sau này thật sự phải có quan hệ tốt với Cố Hoành, thằng nhóc kia trẻ tuổi hơn anh ta, làm việc lại rất linh hoạt.

Người ta không chỉ làm tốt trong công việc, còn tán đổ em gái của cô chủ…

Tình trường cũng tốt đấy.

Trong lòng tên độc thân vạn năm Hà Chiếu hiện lên nỗi buồn lạnh lẽo.



Máy bay thuận lợi đáp xuống thành phố Nam.

Vừa xuống máy bay, Nam Mẫn bảo anh hai và anh nhỏ đưa Lạc Ưu và Nam Lâm về, sau đó dẫn theo Cố Hoành và một đám vệ sĩ đi đến trường đua ngựa ở ngoại ô phía bắc.

Lạc Ưu nhìn Nam Mẫn giống như ngựa không ngừng vó theo đuổi cuộc hành trình, cô ấy rất đau lòng: “Mẫn thật khổ mà”.

“Đúng vậy, chị gái gánh vác gia sản lớn như vậy, quả thật không dễ dàng”.

Nam Lâm cũng rất đau lòng.

Nhưng hai anh trai ruột Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư lại mang vẻ mặt nhàn nhạt.

“Các em một người là lính đặc chủng hàng ngày đi trên dây thép lưỡi dao, một người đi làm thêm ngày ngày thức khuya tăng ca, đừng đau lòng thay nhà tư bản”.

Bạch Lộc Dư một giây xuyên tim: “Các em kiếm tiền không nhiều bằng người ta đâu”.

Lạc Ưu và Nam Lâm đột nhiên cảm thấy rất có lý.

Nhà - tư bản - Nam - Mẫn đang cầm máy tính bảng nhìn ảnh chụp hiện trường của trường đua ngựa, chú ý vào mỗi một chi tiết và ghi chép lại.

Cố Hoành ở bên cạnh cô, sau khi nhận điện thoại, anh ta nói với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, tổng giám đốc Dụ xuất viện rồi”.

Ngón tay Nam Mẫn đang trượt trên máy tính bảng hơi ngừng lại, cô nhướn mày.

Mi tâm nhíu lại: “Ai phê chuẩn cho anh ta xuất viện?”

Cố Hoành mím môi sửa, thay đổi chọn lọc từ ngữ: “Nói chính xác là anh ta lén trốn viện, ngồi tàu đến thành phố Nam”.

“...”

Mặt Nam Mẫn lập tức bao phủ sương lạnh: “Anh ta không muốn nhìn thấy mặt trời vào sáng mai sao?”



Cảm nhận thấy ý lạnh phả vào mặt, Cố Hoành cũng không tự chủ được liền rùng mình.

Tổng giám đốc Dụ đúng thật có bản lĩnh, lúc nào cũng có thể đụng vào họng súng của tổng giám đốc Nam.

Nam Mẫn im lặng trong chốc lát, lạnh lùng nói: “Phái người đến cửa ra ga tàu, người vừa đến, lập tức áp tải đến bệnh viện”.

Cố Hoành có chút do dự.

“Nếu tổng giám đốc Dụ không muốn, đánh nhau với người của chúng ta thì làm thế nào?”

Mặt mũi Nam Mẫn lạnh lẽo: “Anh ta dám!”

Cố Hoành vội nói: “Không dám không dám…”

Sau đó vội vàng sai người đi làm.

Dụ Lâm Hải có dám hay không anh không biết, nhưng chuyện tệ hại này nếu làm không tốt, vậy thì người ngày mai không được nhìn thấy mặt trời có khả năng sẽ là anh ta.


Chương 443: “Tiêm vào mông”

Khi tàu đến thành phố Nam, sắc trời tối dần, hoàng hôn ngả về phía tây.

Dụ Lâm Hải được một đám trợ lý và vệ sĩ vây quanh chậm rãi bước ra ngoài, vừa đến cửa, một đám người tiến lên nghênh đón, nhanh chóng bao vây anh lại.

Hà Chiếu bị dọa cho giật mình, vội vàng cùng vệ sĩ ngăn trước mặt Dụ Lâm Hải: “Kẻ nào? Muốn làm gì?”

“Xin hỏi là anh Dụ đúng không?”

Sắc mặt Dụ Lâm Hải ngược lại rất điềm tĩnh, anh khẽ ngước mắt lên, đôi mắt hẹp dài và u ám giấu chiếc mũ lưỡi trai: “Là tôi, Mẫn bảo các người đến chứ gì?”

“Phải”.

Người đến nói: “Tổng giám đốc Nam đã sắp xếp cho anh một bệnh viện tốt rồi, cũng cho anh hai lựa chọn: Một, thành thật đi theo chúng tôi; hai, bị chúng tôi đánh ngất xỉu mang đi”.

Hà Chiếu và mấy vệ sĩ nghe xong liền không vui.

Cái này.

Coi bọn họ là vật trang trí sao?

Dụ Lâm Hải không có một chút suy nghĩ phản kháng, anh lạnh lùng nói: “Tôi đi theo các anh”.

Lúc ra ngoài, Hà Chiếu ở bên cạnh lẩm bẩm: “Tổng giám đốc Dụ, có phải chúng ta quá mất mặt không?”

Trên mặt Dụ Lâm Hải không có một tia ngại ngùng: “Tôi cần vợ, không cần mặt”.

Hà Chiếu: “…”

Phải, tại hạ thua.



Nam Mẫn vẫn đang đối chiếu các vấn đề chi tiết về chuyện khai trương trường đua ngựa, đảm bảo ngày khai trương tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.

Bận đến mức chân không chạm đất, cổ họng cũng bốc khói theo.

Không còn cách nào khác, hai người cộng sự của cô quá tệ, một người hỏng não, một người vừa lâm trận đã bỏ chạy.

Cái tên Phó Vực hư hỏng này vốn dĩ đã nói muốn cùng cô đến xem trường đua ngựa, kết quả vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của người đẹp, sau đó liền trốn mất.

Nhìn dáng vẻ động dục lại thô bỉ đó, Nam Mẫn thật sự muốn chụp cho Tô Âm xem, để cô bé nhìn rõ bộ mặt thật sự của Phó Hoa Hoa này sớm một chút.

Đừng ôm ảo tưởng với anh ta nữa.

Thích ai không thích lại thích một tên ăn chơi khốn nạn như vậy!

Khả năng đã di truyền ‘đôi mắt mù’ của cô năm đó.

Cố Hoành thở hồng hộc báo cáo với Nam Mẫn, nói rằng Dụ Lâm Hải đã đến ga tàu, anh cũng đã lên xe, được đưa đến bệnh viện.

“Tạm được, cũng khá ngoan, không có phản kháng”.

Sắc mặt Nam Mẫn vẫn chưa hề dịu đi chút nào, cô hừ nhẹ: “Coi như là anh ta thức thời”.

Suy nghĩ một chút, vẫn tức đến hốt hoảng.

Nam Mẫn trầm giọng ra lệnh: “Đến bệnh viện rồi thì làm kiểm tra sức khỏe cho anh ta, nếu không có vấn đề lớn gì thì tiêm một mũi tiêu viêm”.

Cố Hoành ghi nhớ, vừa gửi tin nhắn đi, Nam Mẫn bổ sung thêm: “Tiêm vào mông”.

“?”

Cố Hoành đang nhắn tin liền ngừng lại.

Anh ta có chút buồn cười: “Người lớn như vậy, tiêm mông có thích hợp không?”

Nam Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn anh ta: “Người lớn như vậy, phẫu thuật mổ não xong liền chạy từ bệnh viện đến đây, thích hợp không?”

Cố Hoành: “…”

Không lời nào chống đỡ nổi.

Tổng giám đốc Nam nhà bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí nóng nảy, lòng báo thù cũng mạnh.

Vì vậy có thể không đắc tội thì cũng đừng đắc tội.



Dụ Lâm Hải vừa đến bệnh viện, có thể dùng từ ‘khôn khéo’ để hình dung.

Bảo đổi quần áo bệnh nhân liền đổi quần áo bệnh nhân, bảo làm kiểm tra liền cho làm kiểm tra, sắc mặt dù lạnh, nhưng lại lộ ra vẻ ôn hòa, chủ yếu là trông rất đẹp trai!

Mặc dù không có tóc, nhưng hoàn toàn không che giấu được sự thật đẹp trai của anh!

Khiến một đám y tá say mê không dứt.

Làm xong kiểm tra sức khỏe, lúc nói phải tiêm mông, một đám y tá tranh giành nhau, giống như mấy bà bác chuyên giành giật đồ giá rẻ ở chợ.

“Tôi!”

“Chủ nhiệm để tôi!”

“Nhiệm vụ nặng nề như vậy đương nhiên phải giao cho tôi rồi, không ai tốt hơn so với tôi đâu!”

Cặp mông vàng của anh đẹp trai ai mà không muốn xoa một chút?!

Không thể xoa, vậy tiêm cũng được!

Mắt thấy một đám nữ y tá tranh nhau đến mức bể đầu chảy máu, chủ nhiệm khoa ngoại vung tay, đập bể mộng đẹp của bọn họ: “Để tôi tự làm”.

Các y tá nhìn chằm chằm chủ nhiệm đầu trọc lốc oai phong lẫm liệt đi vào phòng bệnh, đồng loạt cảm thán một tiếng…

“Phí của trời quá đi!”

...

Dụ Lâm Hải trước giờ chưa từng tiêm mông, Dụ Lâm Hải cảm thấy có chút không giải thích được.

“Cái này là tiêm gì?”

Chủ nhiệm Hoàng đeo khẩu trang, mặt không biểu cảm nói: “Tiêm tiêu viêm”.

Dụ Lâm Hải nhìn đầu tiêm nhọn, cổ họng không khỏi nghẹn cứng: “Cái này nhất định phải tiêm ư?”

“Nhất định”.

Giọng chủ nhiệm Hoàng có chút mất tự nhiên, trán cũng toát ra từng tầng mồ hôi lạnh: “Cô Nam căn dặn”.

Dụ Lâm Hải ngước mắt nhìn ông ta, ánh mắt u ám.

Hà Chiếu ở một bên cố nén cười, không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Dụ, có phải tổng giám đốc Nam đang trừng phạt anh không?”

Dụ Lâm Hải mím môi, nhìn có chút oan ức, ngừng một chút, anh mới nghiêng người sang, thò tay vào cạp quần, làm động tác kéo quần xuống.
Chương 444: “Dừng tay!”

Kim tiêm trên tay chủ nhiệm Hoàng không ngừng run rẩy, nhắm chuẩn sau lưng Dụ Lâm Hải, ông ta hạ quyết tâm, khi thấy kim tiêm sắp đâm xuống…

Lúc Hà Chiếu cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Dừng tay!”

Cửa vừa mở, tiếng quát chói tai, một chiếc kính râm theo gió bay về phía chủ nhiệm Hoàng, đồng thời cổ tay ông ta cũng bị nắm lại.

Động tác của Nam Mẫn gần như đồng thời với động tác của Dụ Lâm Hải.

Chủ nhiệm Hoàng còn chưa kịp phản ứng, kim trên tay liền bị cướp lại, một chưởng của Dụ Lâm Hải bổ vào sau gáy ông ta, khiến người trực tiếp quỳ xuống đất.

Còn Nam Mẫn như gió xông tới, một cú quét chân liền quật ngã chủ nhiệm Hoàng.

Y tá bên ngoài nhìn thấy tập tức kinh hãi hô lên.

Cố Hoành phản ứng rất nhanh, đóng cửa lại, bảo đám vệ sĩ chặn cửa, không cho phép bất kỳ ai được vào hay vây xem.

Tất cả mọi chuyện chuyển biến quá nhanh, khiến người ta không kịp chớp mắt, Hà Chiếu toàn thân ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trực giác nói cho anh ta biết, chủ nhiệm đó có vấn đề.

Chủ nhiệm Hoàng ngã xuống đất, ngọ nguậy hồi lâu vẫn không thể bò dậy nổi, mắt kính trên sống mũi cũng bị một cước của Nam Mẫn đá đi chỗ khác, ông ta chật vật chìa tay tìm, đeo nó lên.

Sắc mặt ông ta có chút khó coi, đánh đòn phủ đầu: “Tôi tiêm cho bệnh nhân, mấy người làm gì thế? Muốn ầm ĩ với bác sĩ?”

Dụ Lâm Hải cười lạnh: “Tiêm thôi mà tay ông run rẩy thế?”

“Đừng có mà quy chụp cho tôi”.

Nam Mẫn nhặt kính râm dưới đất lên, đứng ở đó, khẽ nâng mắt, vừa lạnh lẽo vừa chậm rãi nhìn người đó.

“Ai bảo ông tiêm thuốc này? Chủ nhiệm Hoàng, ông có muốn khai báo không?”

Mặt chủ nhiệm Hoàng trong nháy mắt trắng bệch.

Cái đầu vốn trọc lốc, hiện giờ mồ hôi bắn ra, đầu trở nên càng trọc hơn.

Nhiệt độ phòng bệnh hạ xuống kịch liệt, gần như lạnh đến đông cứng.

Dụ Lâm Hải ngồi xuống, Nam Mẫn đứng, hai người lạnh lùng liếc nhìn chủ nhiệm Hoàng ngã trên đất, hình thành khí thế áp đảo.

Dù sao chủ nhiệm Hoàng cũng là chủ nhiệm một khoa, bình thường diễu võ dương oai, đều là ông ta mắng người khác, nhưng hôm nay lại không hề có chút sức lực nào.

Ông ta cố hết sức để bản thân tỉnh táo, nuốt nước miếng nhìn về phía Nam Mẫn: “Không phải cô bảo tôi tiêm?”

“Tôi bảo ông tiêm?”

Nam Mẫn chìa tay về phía Cố Hoành: “Đưa điện thoại ra đây”.

Cố Hoành hiểu ý, mở khóa điện thoại rồi lướt đến lịch sử trò chuyện, Nam Mẫn cầm lấy, đưa ra cho chủ nhiệm Hoàng nhìn.

Nam Mẫn lạnh nhạt nói: “Mới đầu tôi tức giận, quả thật muốn sắp xếp người tiêm cho anh ta, để anh ta nhớ cho lâu”.

Biết được ‘anh ta’ là chỉ mình, Dụ Lâm Hải khẽ mím môi.

Chẳng lẽ còn có chuyển biến?

Ngay sau đó Nam Mẫn nói: “Nhưng mũi tiêu viêm đó quả thực cũng không thể tiêm, sau khi tiêm xong còn có một loạt tác dụng phụ, tôi nghĩ, hay là thôi”.

Dụ Lâm Hải hơi ngẩn ra, từ lời nói nghe ra được sự mềm lòng của cô, anh không khỏi vui mừng.

“Hóa ra là như vậy, cảm ơn ân huệ không giết”.

Nam Mẫn lạnh lùng quét mắt nhìn anh, chẳng buồn quan tâm.

Cô chỉ là không muốn lại vì tình hình như này như kia cho anh cơ hội bám lấy mình, thường xuyên qua lại cũng không ổn.

Mồ hôi lạnh từ trên trán chủ nhiệm Hoàng trượt xuống, ấp úng nói: “Đó là do tôi, tôi bận quá, không có xem nội dung tin nhắn phía sau”.

“Vậy sao?”

Ánh mắt lạnh như đao của Nam Mẫn quét qua mặt chủ nhiệm Hoàng, cầm ống tiêm từ trên tay Dụ Lâm Hải: “Vậy thứ ông muốn tiêm cho anh ta là mũi tiêu viêm?”

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy mặt chủ nhiệm Hoàng run rẩy, mắt lộ ra vẻ chột dạ.

“Lão Hoàng, chúng ta đều là người học y, ông lừa người ngoài ngành cũng được thôi, nhưng không lừa được tôi đâu”.

Nam Mẫn khẽ đẩy ống tiêm, thuốc từ trong ống nhẹ nhảy bắn ra, môi mỏng cô lạnh lùng nhếch lên: “Trong ống tiêm này rốt cuộc là gì, chúng ta thử một chút là biết”.

Cô nói xong, cầm ống tiêm đi về phía chủ nhiệm Hoàng.

Chủ nhiệm Hoàng mặt tối sầm, từng bước lùi về sau.
Chương 445: Trong này là thuốc độc

“Thuốc tiêu viêm thôi mà, sẽ không lấy mạng ông đâu, sợ cái gì”.

Khóe miệng Nam Mẫn nở nụ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, giống như nữ Tu La tới lấy mạng, tay cô hạ kim tiêm xuống, sắp đâm vào người chủ nhiệm Hoàng…

“Đừng! Trong này là thuốc độc, sẽ xảy ra án mạng đó!”

Chủ nhiệm Hoàng không chịu nổi nữa, đột nhiên giãy giụa, bởi vì quá hoảng sợ, nước mắt nước mũi tràn xuống, toàn thân run rẩy giống như phát tác bệnh động kinh.

“Không phải tôi muốn hại người, là bọn họ ép tôi làm như vậy, bọn họ ép tôi…”

Sau đó ông ta quỳ trên đất, chắp tay nói với Nam Mẫn: “Grace, tôi cầu xin cô, nhìn vào quen biết nhiều năm của chúng ta, cô hãy bỏ qua cho tôi một lần!”

Tầm mắt Nam Mẫn lạnh nhạt quét qua mặt ông ta, phun ra câu chữ lạnh lẽo vô tình.

“Nếu như không phải nhìn vào quen biết nhiều năm nay, mũi tiêm này đã ghim vào cơ thể ông rồi”.

Cô giơ tay ra hiệu, vệ sĩ kéo chủ nhiệm Hoàng đi, ông ta trong lúc giãy giụa còn không ngừng kêu oan.

“Oan ức thì nói với cảnh sát đi, muốn sống ra ngoài gặp người nhà, tôi khuyên ông tốt nhất thành thật khai báo, Kiều Lãnh sẽ không bảo vệ ông đâu”.

Nam Mẫn giao ống tiêm cho Cố Hoành: “Giao cái này cho cảnh sát, cầm đi hóa nghiệm”.

“Ừ”.

Cố Hoành vừa muốn đi thì được Nam Mẫn căn dặn: “Anh đích thân trông chừng, đừng để người của hắn táy máy tay chân”.

“Rõ”.



Xử lý xong chuyện, Nam Mẫn toàn thân mệt rã rời.

May mà mũi tiêm kia chưa đâm vào người Dụ Lâm Hải, nếu quả thật tiêm vào, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

“Nhờ em đến kịp thời, nếu không anh đã mất mạng rồi”.

Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn về phía Dụ Lâm Hải, chân mày nhíu lại, cũng không có nhìn ra bất kỳ niềm hạnh phúc được sống sót sau tai nạn của anh, ngược lại hình như… rất vui vẻ?

Thiếu chút nữa anh chết rồi, vui vẻ cái quỷ gì?

Dụ Lâm Hải mắt thấy sắc mặt Nam Mẫn trầm xuống, vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm túc: “Sao em biết chủ nhiệm Hoàng là do tên họ Kiều phái tới?”

Anh nhích vào trong, lộ ra hơn nửa cái giường muốn nhường Nam Mẫn ngồi, nhưng Nam Mẫn không ngồi giường, mà ngồi ghế.

Nói đến chuyện lúc trưa, cổ họng Nam Mẫn lúc này có hơi nghẹn.

“Tôi không biết chủ nhiệm Hoàng sẽ có vấn đề, nếu không cũng sẽ không để Cố Hoành gửi tin nhắn cho ông ta. Lão Hoàng và tôi quả thực đã quen biết khá lâu”.

Cô ngừng nói, mắt hơi rủ xuống, che giấu khổ sở trong đáy mắt.

Nam Mẫn chỉ biết Kiều Lãnh tính tình khốn nạn, tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ, khi bảo Cố Hoành gửi tin nhắn cho lão Hoàng, trong lòng cô đã có dự cảm không lành, vậy nên đã vội vàng chạy tới.

Quả nhiên họ Kiều kia thật sự tận dụng triệt để, không chuyện ác nào không làm!

Dụ Lâm Hải cảm thấy họng Nam Mẫn không thoải mái, anh cầm chai nước suối, mở nắp cho cô: “Uống nước”.

Nhưng Nam Mẫn xua tay không nhận, ngẩng mắt lên nhìn.

“Sau này nước ở đây cũng đừng tùy tiện uống, mỗi ngày ăn uống phải cực kỳ chú ý, tôi sẽ phái người tới, anh cũng phải kiểm tra người của mình, hiểu chưa?”

Dụ Lâm Hải nhìn vẻ nghiêm túc của cô, gật đầu: “Được”.

“Anh đừng coi thường”.

Nam Mẫn lo lắng không thể giải thích nổi: “Bảo anh ở bệnh viện thành phố Bắc thì không nghe, từ xa xôi chạy theo tôi đến thành phố Nam, ngay cả an nguy bản thân tôi còn không bảo vệ nổi, còn phải quản cả anh! Anh chê cây gậy kia đánh vào đầu anh không đủ nặng đúng không, cứ muốn nhúng vào bãi nước đục hả. Tên họ Kiều kia là loại liều mạng, chuyện mất trí gì hắn cũng làm được!”

Cô không chút lưu tình mắng Dụ Lâm Hải một trận.

Lửa giận nổi lên từ khi biết anh theo cô đến thành phố Nam, nó vẫn cứ luôn nhảy nhót trong lồng ngực, nín nhịn cả buổi chiều, bây giờ không nói không vui nổi.

Dụ Lâm Hải ngoan ngoãn nghe cô khiển trách, không nói tiếng nào, mãi đến khi cô hồi phục tâm trạng, anh mới mở miệng.

“Em không cần lo lắng cho anh, anh có thể tự chăm sóc bản thân, nếu như không ở cạnh em, gần em một chút, trong lòng liền không có cảm giác an toàn”.

“Cảm giác an toàn?”

Nam Mẫn có phần bất lực cười nhạo một tiếng: “Bây giờ ở bên cạnh tôi mới là nơi không an toàn nhất. Cảm giác an toàn này tôi không cho anh được, anh cũng không thể cho tôi”.

Cô đeo kính râm, sắc mặt hờ hững.

“Ngày mai sau lễ khai trương trường đua ngựa, anh về thành phố Bắc ngay cho tôi, đừng ở thành phố Nam nữa, chướng mắt tôi”.

Quăng ra lời nói lạnh lẽo vô tình, Nam Mẫn rời khỏi bệnh viện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom