-
Chương 491-495
Chương 491: Nhớ cô ấy
Mùi thuốc lá bỗng chốc ập tới, Nam Mẫn quay đầu lại, trông thấy Lạc Quân Hành áo sơ mi với gile, ngậm điếu thuốc, cầm một chai rượu đi tới, trông có vẻ lịch sự tao nhã rồi lại có đôi nét phong trần, đôi mắt màu xanh đó như cả dải ngân hà dưới ánh sáng.
Anh ta giơ chai rượu trong tay lên nhìn cô, giọng nói đầy cuốn hút vang lên.
“Uống với anh cả một ly nhé?”
Nam Mẫn tựa cằm vào thành ghế, ánh mắt lấp lánh: “Hút thuốc, uống rượu, anh cả, anh chỉ thiếu việc uốn tóc nữa là giống hệt hoàng hậu tướng thanh của nước em rồi đấy”.
Lạc Quân Hành: “?”
Lạc Quân Hành nhíu mày: “Tướng thanh, hoàng hậu?”
“Là nam”.
Nam Mẫn vội vàng giải thích, cười hà hà: “Một bậc thầy đấy, đẹp trai lắm!”
Nghe tới đó, chân mày Lạc Quân Hành mới giãn ra, anh ta đi tới quầy bar lấy hai cái ly thủy tinh, cầm lên rót một ly đưa cho Nam Mẫn.
“Lại đây uống một ly đi, xua tan khí lạnh”.
“À”.
Nam Mẫn luôn là một em bé ngoan ngoãn trước mặt anh cả, bảo sao là làm đúng y như vậy, nghe lời đi tới chỗ quầy bar.
Nhìn con dấu mới trên thân chai, Nam Mẫn ngửa đầu uống một ngụm, nếm thử: “Mùi vị khá tuyệt, đây là rượu mới của trang trại rượu ư?”
Lạc Quân Hành “ừm” một tiếng.
“Trước đó em với anh tư có gửi rượu cho anh đó, anh có nhận được không?”
Nam Mẫn chớp chớp đôi mắt trong veo, nhìn anh cả: “Anh đã nếm thử chưa? Mùi vị thế nào?"
Lạc Quân Hành ngước đôi mắt sâu thẳm lên: “Bình thường”.
“…”
Nam Mẫn lập tức bĩu môi: “Rõ ràng là ngon mà, đầu lưỡi anh bị làm sao ấy, lần sau em với anh tư mà thử được rượu nào ngon sẽ không thèm gửi cho anh nữa, chỉ gửi cho anh hai, anh ba và anh nhỏ thôi”.
Tức giận, uy hiếp trắng trợn!
Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc, nhướng mày, thản nhiên nói: “Anh bảo trang trại rượu ủ thêm ba mươi chai theo đúng vị đó. Đủ chưa?”
Vừa nghe thế, Nam Mẫn lập tức trở mặt, điên cuồng gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi!”
Cô giơ ly rượu lên nhẹ nhàng chạm vào ly của Lạc Quân Hành, nhe răng cười: “Em biết chỉ có anh cả là hiểu em nhất mà”.
“Đành vậy”.
Lạc Quân Hành vô cùng bất đắc dĩ: “Gia đình có truyền thống cưng chiều em gái mà”.
Nam Mẫn: “Hì hì”.
…
Uống chút rượu vào, quả nhiên trong cơ thể ấm áp hơn rất nhiều, nóng ấm hẳn.
Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn cũng trở nên mơ màng, gương mặt trắng nõn ửng hồng, đáy mắt ngân ngấn nước, cả người trở nên mềm nhũn.
Nhìn Lạc Quân Hành vừa mới hút xong điếu trước đã vội vàng châm thêm điếu thứ hai, cô khó chịu cau mũi.
“Anh cả…”
Cô yếu ớt tỏ vẻ ghét bỏ anh ta: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, anh hút ít thôi”.
Lạc Quân Hành thản nhiên ngước mắt lên, làn khói trắng đã che đi cảm xúc trong mắt anh ta, chỉ nghe thấy giọng nói khe khẽ: “Truyền thống gia đình rồi, không bỏ được”.
“Anh lấy đâu ra lắm truyền thống gia đình thế?”
Nam Mẫn khó chịu lẩm bẩm: “Thảo nào ngày xưa chị dâu lại nói “mây trên bầu trời Birmingham chính là khói thuốc của gia đình Shelby”, chẳng sai chút nào nhé, anh đã hứa cai thuốc với chị ấy rồi mà”.
Lạc Quân Hành cụp mắt xuống, hàng mi che khuất đôi mắt màu xanh kia khẽ run lên, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đốm lửa của nó đang dần yếu đi, cũng như ánh sáng trong mắt anh ta vậy.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh nửa ngày, như thể cả thế giới đều trở nên yên tĩnh như thế.
“Đúng vậy”.
Giọng nói trầm thấp của anh ta nhẹ nhàng vang lên, tầm mắt bắt đầu chuyển sang bức tranh trên tường, trong bức tranh đó là hai cô gái xinh đẹp.
Hai cô gái tựa như thiên sứ.
Nam Mẫn hai mươi tuổi, cùng với Sophia hai mươi lăm tuổi.
Em gái anh ta, cùng với… Vợ anh ta.
Lạc Quân Hành nhìn gương mặt lai giữa Á và Âu đầy xinh đẹp, trong sáng khiến anh ta đem lòng nhớ thương đó, đôi mắt xanh như biển, như rơi vào vực sâu mãi mãi không thể trở về được.
“Nhưng, cô ấy đã qua đời rồi mà, không phải sao?”
Giọng nói khàn khàn và đầy đau thương của anh ta như đang cố vang lên từ trong lồng ngực, nghe vào khiến con người ta đau lòng khó tả.
“Em nhớ chị Hề”.
Nam Mẫn nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng trong bức tranh không chớp mắt: “Anh cả, anh có nhớ chị ấy không?”
“Có. Lúc nào cũng nhớ”.
Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc: “Không hút thuốc thì anh lại nhớ về cô ấy. Nhưng khi hút vào anh lại càng nhớ cô ấy hơn”.
Giọng anh ta đầy yếu ớt: “Nhớ cô ấy, cũng nhớ con của bọn anh”.
Nam Mẫn nhìn hơi nước lạnh lẽo dần dâng lên trong đôi mắt anh cả, sau đó lại nhanh chóng tan đi, như thể nó chưa từng xuất hiện, lại khiến lòng cô đau như dao cắt.
Chương 492: Tại sao lại chọn Trác Huyên?
Chị dâu thân ái của cô, vợ cả của Lạc Quân Hành đã qua đời vào năm năm trước.
Khi qua đời, trong bụng chị ấy đang mang một bào thai năm tháng.
Là một bé gái.
Sophia, là thứ tình cảm chân thành duy nhất trong đời anh cả.
Chị ấy chết vì cứu anh cả, nhưng sau khi chị ấy qua đời, anh cả cũng như đi theo chị ấy.
Gia tộc Shelby có một lời nguyền từ xa xưa, đã được lưu truyền từ thế kỷ trước đến nay…
“Vợ của ngài Shelby phải hiến tế cho gia tộc Shelby”.
Chẳng có một quý bà Shelby nào thoát được lời nguyền đó.
Sau khi chị dâu chết thảm, anh cả mất một khoảng thời gian rất dài chìm vào những ngày tháng mơ mơ màng màng, như người mất hồn.
Mẹ cùng cô đến nước Y thăm anh, thời điểm đó, cô đã nhớ rất rõ anh cả đã nói rằng: “Anh từng kề cận với cái chết vô số lần, nhưng lần này, anh có cảm giác cái chết đó đến gần anh nhất”.
Có lẽ, linh hồn của anh ta đã chết.
Thứ còn sống bây giờ, không phải là Lạc Quân Hành, mà là bá tước Shirvan, là quý ngài Shelby.
“Anh cả”.
Nam Mẫn sờ vào khóe mắt Lạc Quân Hành: “Anh già đi rồi, xuất hiện nếp nhăn rồi”.
Lạc Quân Hành phủi tay cô ra, nhíu mày nói: “Né ra”.
Em mới có nếp nhăn đấy.
“Đừng có thương xuân bi thu nữa, chẳng ngầu tí nào cả”.
Nam Mẫn nói: “Anh với em nói sang những chuyện thú vị hơn đi… Chẳng hạn như con bé Tô Âm chúa nghịch nhà anh Duệ thích một tay ăn chơi sát gái. Cuối cùng anh hai cũng tìm được cô bé từng đánh mình khóc hu hu rồi. Anh ba cũng đang hẹn hò với người đẹp xinh xắn nhất cả nước. Anh tư và anh Trình cũng đang xây dựng tổ ấm, chẳng mấy chốc sẽ được uống rượu mừng. Anh nhỏ thì vẫn thế…”
Miệng nhỏ mấp máy huyên thuyên mãi không ngừng, hận không thể trút hết chuyện của các anh ra kể cho anh cả nghe.
Lạc Quân Hành lẳng lặng nghe cô líu lo, cười khẽ, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu, thường thì câu nào cũng như sét đánh chết người không đền mạng.
Mà lâu đài Modu này cũng đã lâu rồi không náo nhiệt như thế.
Cô bé nhỏ nhắn lớn lên trong vòng tay anh ta cuối cùng cũng đã trưởng thành, đã biết yêu rồi.
Nhưng trước sau như một, vẫn là mặt trời nhỏ của tất cả các anh.
*
Bên Dụ Lâm Hải, sau khi tìm hiểu vòng vo từ chỗ Phó Vực và Lạc Ưu biết được Nam Mẫn đã được anh cả đón về an toàn, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng buông xuống.
Lại là một đêm không ngủ, Dụ Lâm Hải xoa mi tâm, mệt mỏi tựa vào sô pha, khóe môi cũng giãn ra.
May mắn, sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Bình an là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Tiếng đập cửa vang lên, Hà Chiếu từ bên ngoài vào, mang theo một đống tài liệu vừa in ra cho Dụ Lâm Hải.
“Tổng giám đốc Dụ, tình huống rủi ro của chuyến bay số Y1106 đã được điều tra chi tiết, nhìn chung là tai nạn ngoài ý muốn, trong đó có bàn tay sắp đặt nào hay không thì vẫn đang điều tra”.
Dụ Lâm Hải nhận lấy tài liệu, mở ra xem xét thật cẩn thận, nhíu mày nói: “Kiều Lãnh bên kia có hành động gì không?”
“Không có”.
Hà Chiếu nói: “Đội trưởng Triệu cũng được điều từ thành phố Bắc tới, trông coi Kiều Lãnh cực kỳ sít sao, nước chảy không lọt, nếu như mọi thứ suông sẻ thì chắc mấy ngày tới sẽ áp tải người sang nước T”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải chợt tối: “Trác Huyên bên kia thì sao?”
“Tôi vẫn cho người theo dõi rất kỹ”.
Hà Chiếu nói: “Cô ta vừa đến thành phố Nam đã vào một khách sạn, tôi có cử người điều tra, khách sạn đó là do cục trưởng đã nộp tiền bảo lãnh cho cô ta mở”.
Anh ta dừng lại một lát, nói: “Đêm qua, cục trưởng Vương đó đã vào khách sạn, phòng của Trác Huyên, đến sáng sớm hôm sau mới rời đi”.
Cả một đêm, làm cái gì thì không biết nhưng mà chắc không phải là nửa đêm đi bàn về kịch bản đâu ha?
Hà Chiếu oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại không dám nhiều lời, quan sát sắc mặt Dụ Lâm Hải.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải đầy hờ hững, chẳng có một biểu cảm dư thừa nào, chỉ lạnh giọng dặn dò: “Tiếp tục cho người theo dõi gắt gao”.
Trực giác nói cho anh biết, Trác Huyên đến thành phố Nam không phải để tìm người nhà họ Hạ đơn giản như vậy.
Thế nhưng tại sao Kiều Lãnh lại cố tình chọn một quân cờ như cô ta?
Chương 492: Quan hệ của hai người
Tin tức chuyến bay số Y1106 được cứu vớt nhanh chóng thổi quét cả trong và ngoài nước.
Đội bay gồm hơn mười người cùng với hơn ba trăm hành khách đều an toàn, cũng đã đến nơi cần đến.
Máy bay được vớt lên từ sông biển Ranau, nhân viên điều tra đã có được thông tin trong hộp đen, đoạn ghi âm giữa cơ trưởng Ngôn Uyên và đài quan sát, dữ liệu bay cùng với những lời khai của hơn ba trăm hành khách và thành viên đoàn bay, tất cả đều cho thấy người điều khiển máy bay đã có những biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp, cơ trưởng Ngôn Uyên và phó cơ trưởng Johnson lập tức trở thành vị anh hùng sáng nhất trên đời.
Bên Nam Mẫn, đối mặt với cuộc điện thoại từ cơ quan có thẩm quyền, cô đã tung hô Ngôn Uyên một phen, đẩy anh ta lên tận trời.
Lạc Quân Hành bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa.
Cúp điện thoại, Nam Mẫn quan sát sắc mặt Lạc Quân Hành, nói: “Sao thế? Em nói không đúng hả? Bạn của anh thật sự rất lợi hại mà”.
“Cậu ta là cơ trưởng, bảo vệ sự an toàn của hành khách là trách nhiệm của cậu ta, có cái gì ghê gớm đâu”.
Vẻ mặt Lạc Quân Hành đầy hờ hững, không hề có vẻ tự hào gì.
Nam Mẫn “chậc” một tiếng: “Hai người đúng là bạn bè của nhau nhỉ, anh ấy cũng nói thế khi được phỏng vấn”.
Lạc Quân Hành nghe tới đó thì lại ngước mắt lên: “Cậu ta nhận phỏng vấn hả?”
“Phỏng vấn qua điện thoại”.
Nam Mẫn ăn quả táo: “Anh ấy cực kỳ kín tiếng, nói thế nào cũng không chịu lộ mặt, phỏng vấn qua điện thoại cũng chỉ nói hai câu. À, giống y câu anh vừa nói vậy đấy”.
Thế mới là Ngôn Uyên.
Lạc Quân Hành lại trở về vẻ thản nhiên lúc nãy.
Nam Mẫn đưa táo đã gọt xong cho Lạc Quân Hành, vô cùng tò mò hỏi: “Anh cả, rốt cuộc anh và cơ trưởng Ngôn có quan hệ gì thế? Sao hai người lại quen biết nhau?”
Ngoài Tô Duệ và mấy ông anh trong nhà, Nam Mẫn chưa từng thấy Lạc Quân Hành thân thiết với ai bên ngoài.
Lạc Quân Hành ăn táo, ngước đôi mắt màu xanh lên nhìn cô một cái, cảm thấy cô em gái này đúng là không tim không phổi.
“Em có nhớ tên tiếng Trung của chị dâu em là gì không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi".
Nam Mẫn nói: “Ngôn Hề đó”.
Nói xong, cô bỗng nhiên ngước đầu lên, quả táo cứ thế nằm trên miệng, vội vàng nuốt vào nên bị bản thân mình làm nghẹn: “Khụ khụ khụ…”
Lạc Quân Hành đưa tay khẽ vỗ lưng cho cô.
Quả táo được phun cái “phụt” ra khỏi miệng Nam Mẫn, rơi vào tay anh ta.
Lạc Quân Hành ghét bỏ nhíu mày, ném quả táo vào thùng rác, dùng khăn lau tay: “Em còn cái gì ghê tởm hơn nữa không?”
Nam Mẫn: “…”
Đâu có ai bảo anh hứng.
Chỉ là đoạn nhạc đệm nhỏ thôi, không đáng kể.
Quan trọng là!
“Thì ra chị dâu họ “Ngôn”, em cứ tưởng chị ấy họ “Thượng Quan”, hay là “Đoan Mộc” gì đó cơ, suy cho cùng cũng là thế hệ sau của nhà quý tộc mà”.
Nam Mẫn nghiêm mặt nói.
Lạc Quân Hành vô cùng bất đắc dĩ thở dài: “Bố nhỏ và mẹ thông minh như thế, sao lại sinh ra em ngốc như vậy?”
“Ai ngốc? Em thông minh lắm đấy”.
Chỉ là Nam Mẫn rất ít khi động não khi ở bên anh cả, có gì nói đó: “Chị dâu họ Ngôn, thế chị ấy với cơ trưởng Ngôn là?”
“Ngôn Hề là chị họ Ngôn Uyên”.
“Thì ra là thế”.
Nam Mẫn chợt hiểu ra: “Em nói mà, dáng vẻ họ có giống nhau lắm đâu. Nói thế tức là cơ trưởng Ngôn là em vợ của anh đấy hả?”
Lạc Quân Hành khẽ “ừm” một tiếng, lại nói: “Bọn anh cùng nhau đánh giặc, là chiến hữu”.
“Hai người cũng là chiến hữu nữa hả?"
Nam Mẫn kinh ngạc trợn mắt.
Lạc Quân Hành: “Cũng?”
“À, không có gì, chỉ là em… Nghĩ tới hai người khác".
Quan hệ của anh cả với Ngôn Uyên cũng khá giống với Dụ Lâm Hải và Phó Vực, họ từng là chiến hữu kề vai chiến đấu, trong đó có những tình cảm không thể nói thành lời.
Chẳng qua, khác với tình huynh đệ bằng ngựa của Phó Vực với Dụ Lâm Hải, hai người này còn có cả tình nghĩa của anh rể và em vợ.
Thảo nào hai người lại có được sự ăn ý khó tả, lại có chút lúng túng như thế.
Có lẽ là do họ vẫn tin tưởng đối phương như trước, nhưng vì cái chết của Ngôn Hề, nên họ không thể trở về như ngày xưa nữa.
Số mệnh, đôi khi thích trêu người như thế.
*
Nam Mẫn điều chỉnh lại cảm xúc, chính thức mở ra trạng thái nghỉ ngơi thỏa sức bay nhảy của mình.
Birmingham từng được ca tụng là “thành phố ngàn nghề”, có rất nhiều nơi để chơi đùa, người ở đây cũng biết hưởng thụ cuộc sống lắm.
Trải qua một lần tìm được đường sống trong cõi chết, Nam Mẫn càng cảm nhận được cái gọi là lạc thú trước mắt, sống cho hiện tại, lúc còn sống không thỏa sức chơi cho đã thì chờ tới bao giờ?
Chương 493: Hào quang sáng chói
Lịch làm việc của Lạc Quân Hành được sắp xếp dày đặc, không có quá nhiều thời gian rảnh để chơi với Nam Mẫn, nhưng công chúa nhỏ Nam Mẫn cũng không cần ai chơi cùng.
Shelby là một gia tộc vô cùng khổng lồ, tuy Lạc Quân Hành không có con nhưng anh em họ nội, họ ngoại cực kỳ nhiều, cháu chắt cũng vô số.
Nam Mẫn là một người rất giỏi xã giao, lại còn là một thần đồng ngôn ngữ, nên hoàn toàn không phải lo đến chuyện kết nối, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với bọn họ.
Kết quả là, bá tước Shirvan trong lúc bận rộn vẫn không quên quan tâm đến em gái, nhưng lần nào hỏi Nam Mẫn đang làm gì thì đều có được duy nhất một đáp án… Chơi.
Có rất nhiều trò để chơi, không trò nào giống trò nào.
Thành Modu có rất nhiều thứ để chơi.
Robert, em họ Lạc Quân Hành cực kỳ quen thuộc nơi này, biết Nam Mẫn thích đồ cổ bèn dẫn cô đi thăm quan khắp nơi, giới thiệu cho cô về lịch sử của gia tộc Shelby.
Hai người nhàn rỗi không có gì làm thì lại mang hai viên kim cương trên tường tới chợ đá quý bán, đổi tiền đi tìm món đồ cổ khác.
Nam Mẫn thấy mấy món đồ của Hoa Hạ lạc sang nước ngoài thì mắt cứ đỏ lên, dù có phải trả giá cao cũng mua bằng được, bảo bối ông cha để lại, không thể bỏ đó cho đám người nước ngoài này kiếm lời.
Robert người nước ngoài hoàn toàn không biết gì về điều này, cứ đi theo Nam Mẫn chi tiền, trả giá, trả còn hăng say hơn cả cô.
Dạo trong thành chán rồi, họ lại lên đảo Hoa Hồng, bơi lội, chơi bóng chuyền trên bờ cát, làm tiệc nướng bên bờ biển, vô cùng thích thú.
Robert là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên thế giới, cũng là nhiếp ảnh gia mà sàn diễn thời trang Victoria's Secret cùng các sàn nổi tiếng khác mời riêng, kỹ thuật chụp ảnh là không thể đùa được, Nam Mẫn trở thành người mẫu phương Đông của anh ta.
Khi bức ảnh nóng bỏng và đầy gợi cảm được gửi vào nhóm các anh chị em bạn dì với nhau, thì mấy ông anh đã mất bình tĩnh.
Anh hai Quyền Dạ Khiên: “Nam Mẫn! Em chụp cái quái gì vậy hả? Em điên rồi”.
Anh ba Hạ Thâm: “Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà em gái yêu quý ơi, em có thấy là hơi lộ quá không?”
Anh tư Lý Vân: “Nam Mẫn em kiểm soát bản thân lại cho anh, tuy là nhập gia thì tùy tục nhưng em không thể học thói hư tật xấu như thế được! Cứ như con hồ ly tinh ấy”.
Anh nhỏ Bạch Lộc Dư: “Ai da má ơi, mù mắt! Nam Mẫn, em hay ho quá nhỉ, lại dám mặc bikini! Em dứt khoát cởi hết luôn đi cho xong”, kèm vẻ mặt khinh thường.
Lạc Ưu và Nam Lâm thì lại hoàn toàn khác biệt.
Lạc Ưu: “Xinh đẹp quá nha em yêu! Nhìn đôi chân dài hết cả khung hình này, vừa trắng vừa non mềm, xinh chết được! Muốn cắn một cái quá!”
Nam Lâm: “Má ơi chị gái em đẹp quá! Tiên nữ hạ phàm gì thế này không biết! Duyệt duyệt duyệt, thả cho chị ngàn tim!”
Nghe xem, đây mới là tiếng người này!
Nam Mẫn ném một đống vẻ mặt khinh thường vào nhóm có mấy ông anh, lại thả một đống tim vào nhóm của hội chị em, chụp xong thì cô đi thay quần áo, chuẩn bị theo Robert đi tham gia vũ hội.
Vừa về đến Birmingham thì điện thoại của anh cả đã tới.
Giọng nói trầm thấp của Lạc Quân Hành vang lên ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”
“Em sắp thep Robert đi tham gia vũ hội”.
Lạc Quân Hành: “Em? Khiêu vũ?”
“Anh nói thế là ý gì đấy hử?”
Nam Mẫn khó chịu nói: “Tuy là tay chân em không phối hợp với nhau lắm, nhưng có cái điệu Tango thôi mà, bầu không khí là quan trọng, em làm được”.
“Em được, anh thì không, mất hết cả mặt mũi”.
Lạc Quân Hành nói: “Về đi, em lên bản tin rồi kìa”.
Nam Mẫn đang định phản bác lại câu “mất mặt” của anh cả thì chợt nghe anh ta nói mình lên bản tin, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Hả?”
Nam Mẫn không biết mình lên bản tin gì.
Có lẽ do từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô phải “sống khiên tốn, hành động quyết đoán”, nên có thể kín tiếng thì cô sẽ không bao giờ to tiếng, chỉ là bản thân có hào quang quá sáng chói, thi thoảng cũng không thể che được, đành vậy.
Anh cả đích thân gọi điện thoại tới, dù Nam Mẫn vẫn mong muốn được đi vũ hội, thì Robert cũng không dám cãi lời anh họ, khuyên can mãi để đưa Nam Mẫn về.
Nam Mẫn đành phải tức giận đi về.
Trên đường về, Nam Mẫn đi lướt xem thử một chút, cứ tưởng “hình nóng” gì đó của mình bị tung ra, nào ngờ lại là một chuyện chẳng liên quan gì.
Cô xem mà tức cái lồng ngực.
Sự việc không may của chuyến bay số hiệu Y1106 lần này đã dấy lên một hồi bàn tán khắp nơi.
Thời đại của mạng xã hội này, chút chuyện nhỏ còn có thể lên men được nữa là một tai nạn máy bay lớn như thế, nó nhanh chóng gây ra sức ảnh hưởng trong xã hội.
Chương 494: Cô ấy là người có công lớn nhất
Ngoài việc hai cơ trưởng vô cùng xứng đáng với nhân vật anh hùng, thì các thành viên trong đoàn cũng được lên bản tin, tiếp viên trưởng xinh đẹp đã được một hành khách hạng thương gia yêu thích, cầu hôn.
Nam Mẫn còn cố tình cử người gửi quà tân hôn cho bọn họ, dính chút không khí vui mừng.
Hơn ba trăm hành khách trên máy bay cũng bận rộn hẳn, họ nhận phỏng vấn của giới truyền thông, đăng bài kể lại toàn bộ quá trình trên chuyến bay đó, có một số tác giả đã bắt đầu múa bút thành văn.
Đã có mặt chính diện thì tất nhiên cũng có mặt phiến diện, chẳng hạn như tin tức của ngày hôm nay.
Trong quá trình xảy ra tai nạn, có một hành khách gây chuyện trên máy bay đã tự tay viết thư xin lỗi tiếp viên trưởng, sau khi thứ chó đó thể hiện sự áy náy xin lỗi của mình, thì lại chuyển chủ đề và nói rằng có một cô gái đã đánh mình.
Quan trọng nhất là cô gái đó "ngồi ở khoang hạng nhất, không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, toàn bộ hành trình cứ chỉ huy rối tung rối mù lên”, tranh thủ lúc rối loạn đã tát anh ta một cái.
Còn kèm thêm dấu bàn tay trên mặt mình, rất đỏ, chẳng khác gì Ngũ Chỉ Sơn.
Bài xin lỗi và giải thích này được đăng trong đoạn video ngắn, sau đó không hiểu sao lại bị chia sẻ điên cuồng, câu từ trong đó cũng được cắt câu lấy nghĩa, diễn giải đủ thứ.
Kết quả là, chẳng hiểu tại sao Nam Mẫn lại bị mắng lên thẳng bảng xếp hạng tìm kiếm.
Tiêu đề là: Trong lúc máy bay xảy ra sự cố, có người là đấng cứu thế, kẻ chỉ là gậy chọc cứt.
Cô… Chính là cây gậy đó ư?
Lần này thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa rồi!
Nam Mẫn vội vàng trở về lâu đài Modu, nhìn thấy Lạc Quân Hành thì lập tức xắn tay áo nói: “Không được, tức chết mất! Em phải mắng cho cái đám chửi em một trận ra trò!”
“Cả tên khốn bị em đánh kia nữa, tại sao khi đó em không một công đôi việc, đánh thêm vài cái nữa nhỉ!”
“Anh cả, anh mau tránh ra, đưa máy tính cho em để em chơi chết tên đó!”
Nam công chúa nhỏ Mẫn đã mở trạng thái bùng nổ.
Lạc Quân Hành vững vàng ngồi trên ghế như núi Thái Sơn, thản nhiên nói: “Chú ý đến dáng vẻ, tư thái”.
“Cái gì mà dáng vẻ với tư thái, em chỉ biết là em đang rất tức giận!”
Mặt Nam Mẫn đầy tức giận, xoa thắt lưng: “Em muốn làm người đàn bà chanh chua chửi đổng lên cơ!”
Lạc Quân Hành thản nhiên nhướng mày, chậm rãi châm điếu thuốc: “Được, mắng đi anh nghe xem”.
“Ai da, anh cả”.
Nam Mẫn đi tới giật lấy điếu thuốc của anh ta: “Anh mau đứng dậy lượn sang chỗ khác đi, em cần dùng máy tính”.
Lạc Quân Hành vẫn ngồi yên đó không di chuyển, xoay máy tính tới trước mặt cô, giọng nói trầm thấp đầy lạnh lẽo: “Chi bằng giải thích cho anh nghe chuyện này trước đi”.
“Cái gì?”
Nam Mẫn chẳng hiểu mô tê gì đi tới, vừa thấy thì lập tức nghệt mặt ra.
……
Có người mắng cô, tất nhiên cũng có người bênh vực cho lẽ phải nói đỡ cho cô.
Thời buổi bây giờ có rất nhiều người nói lời chính nghĩa, ai cũng đứng ra nói đỡ cho cô, nói hành khách kia mới là gậy chọc cứt, là do tên đó gây chuyện đánh tiếp viên trưởng, nên mới bị nguoời khác đánh.
Rõ ràng là đáng đời.
Mà chị gái đánh người đó đã giúp đỡ rất nhiều trong suốt quá trình tai nạn diễn ra.
Chẳng những giúp đỡ thành viên đoàn bay ổn định lòng người trong lúc hỗn loạn, mà cũng chính cô đã sắp xếp tổ chức đội cấp cứu đưa những hành khách bị thương lên đảo nhỏ để kịp thời chữa trị.
Tiếp viên trưởng cũng đứng ra lên tiếng ủng hộ Nam Mẫn, nói rằng ngoài cơ trưởng và phó cơ trưởng thì Nam Mẫn chính là người có công lớn nhất trong quá trình máy bay xảy ra sự cố.
Phó cơ trưởng Johnson cũng hết lời khen ngợi Nam Mẫn trong phỏng vấn trên TV, nói rằng: “Cô Grace đúng là một cô gái vừa xinh đẹp lại có tài, cực kỳ đáng yêu, tôi rất thích cô ấy”.
Quá đáng hơn nữa chính là cơ trưởng Ngôn Uyên không muốn nhận phỏng vấn cũng đột nhiên chủ động đứng ta.
“Khi tôi phát hiện mình không thể hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay, quyết định để nó hạ cánh ở sông biển Ranau, bên đài quan sát đã vô cùng đắn đo. Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của bọn họ, bởi vì muốn bảo đảm đáp được trên mặt nước cần có rất nhiều điều kiện, ngoài điều khiển cho máy bay thật vững vàng, tính toán góc độ gió thấp, địa điểm thích hợp, thời tiết tốt, tầm nhìn rộng lớn cùng với máy bay phải có góc trượt là là bởi bảo đảm được việc giảm xóc cho phần sau của máy bay khi tiến vào nước”.
Chương 495: Trác Huyên rời khách sạn
“Phải có được toàn bộ những điều kiện đó thì mới có hy vọng đáp xuống được, mức độ khó khăn là rất cao, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sinh mệnh của hơn ba trăm hành khách sẽ không còn nữa. Nói thật, bản thân tôi cũng không dám chắc chắn”.
“Nhưng sau đó, giọng nói của một cô bé đã vang vào tai tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, tin tưởng khả năng của tôi, bảo tôi đừng do dự, mau chóng đưa ra quyết định”.
“Tôi làm được. Nhưng bản thân tôi thấy mình không phải là anh hùng gì cả. Người giúp tôi đưa ra quyết định nhanh chóng chính là cô Grace, cô ấy mới là anh hùng”.
Bản thân mình được phỏng vấn thì chỉ nói đúng hai câu, nhưng bây giờ lại trình bày một cách rất chậm rãi.
Thế nhưng buổi nói chuyện với Ngôn Uyên đã vả bôm bốp vào mặt đám người bôi nhọ Nam Mẫn.
Rốt cuộc thì ai mới là "đấng cứu thế”, ai là kẻ “thọc gậy bánh xe”, xem xong là biết.
Mà hành khách đã gây chuyện trên máy bay cũng bị bộ ngành có liên quan “mời” về hớp tác điều tra vì đã có hành vi quấy rối trật tự hàng không dân dụng, bạo lực với thành viên đoàn bay, làm liên lụy đến an toàn trong chuyến bay.
Hướng dư luận nhanh chóng đổi chiều, cư dân mạng đang hăng hái chửi bới giới nhà giàu, nhắm mắt cắn càn thấy chiều gió đã đổi thì lập tức xóa bài khóa tài khoản, xóa bình luận, phất tay áo bỏ đi không để lại chút dấu vết nào.
Trên đường Nam Mẫn trở về, Lạc Quân Hành đã giúp cô giải quyết hết mọi chuyện, cả chỗ để mắng người cô cũng không còn nữa.
“Ghê quá nhỉ cô Nam Mẫn, làm bà chủ quen rồi nên lên đến tận trời vẫn chỉ huy người khác nhỉ”.
Em gái không cho hút thuốc, Lạc Quân Hành đành phải uống cà phê, vừa uống vừa dạy dỗ Nam Mẫn.
Nam Mẫn thầm oán trong lòng, hiểu anh không ai bằng em gái, cô biết ngay anh cả mà biết sẽ mắng mình, cả lời thoại cũng giống nhau như đúc.
Cô dẹp đi dáng vẻ oai vệ hiên ngang ban nãy, ngoan ngoãn đứng khép nép nghe dạy dỗ, như cô vợ nhỏ bị ức hiếp ngập ngừng nói: “Anh cả, anh mắng thì cứ mắng đi, nhưng sao phải dùng cái giọng quái gở đó vậy?”
Lạc Quân Hành lạnh lùng ngước lên nhìn Nam Mẫn một cái, tách cà phê đặt xuống bàn phát tiếng cạch vang vọng.
“Em sai rồi!”
Nam Mẫn nhận lỗi ngay theo phản xạ có điều kiện, khẽ liếc sắc mặt Lạc Quân Hành, vội vàng vòng ra sau lưng anh ta, ôm cổ anh ta nũng nịu:
“Thôi được rồi mà, anh đừng tức giận nữa mà! Khi đó em cũng muốn sống, làm gì còn tinh thần lo nghĩ đến chuyện khác, bao nhiêu kỹ năng sống còn đều mang ra hết, có bản lãnh gì cũng mang ra ngoài, không hề có ý định chỉ huy bừa bãi. Chậc, cũng do Ngôn Uyên, dưng không lại đi nói mấy chuyện này làm chi, xem anh cả của em tức giận đến mức nào kìa…”
Lúc này Lạc Quân Hành mới liếc mắt nhìn cô một cái: “Người ta muốn bảo vệ em, em đừng có mà không biết điều”.
“Em biết điều mà”.
Nam Mẫn cười hà hà: “Lát nữa em sẽ chuẩn bị quà cảm ơn cho anh ấy, anh cả đưa giúp em được không”.
“Anh mặc kệ, em tự đi mà cảm ơn”.
Lạc Quân Hành hết sức vô tình, đẩy cô từ trên người ra, bèn bưng cà phê đi họp.
Nam Mẫn vắt chân lên ghế, chống cằm lẩm bẩm nói: “Tặng cho tảng băng đó món quà gì bây giờ nhỉ?”
Đêm nay bầu trời của thành phố Nam vô cùng u ám, chẳng có nổi một ánh sao nào.
“Tổng giám đốc Dụ, các bài viết và bình luận trên mạng đều đã xóa hết, từ khóa tìm kiếm cũng đã gỡ, hành khách “bênh vực lẽ phải” đều đã nhận được lời cảm ơn thích đáng”.
Hà Chiếu báo cáo với Dụ Lâm Hải từng việc một.
Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, thản nhiên “ừm” một tiếng.
Anh nhìn chằm chằm vào bài viết kể lại những gì đã trải qua của các hành khách trên web, mở lại đoạn ghi âm của cơ trưởng Ngôn kia, có thể tưởng tượng ra được khi đó trên máy bay là cảnh tượng thế nào, Nam Mẫn trên chuyến bay đó có dáng vẻ ra sao.
Chắc chắn cô đã rất sợ hãi.
Dù trong mắt mọi người, cô bình tĩnh như thế, nhưng anh biết rõ trong tình huống mạng sống ngàn cân treo sợi tóc đó, không ai có thể nói mình không hề sợ hãi.
Nếu lúc đó người ở bên cạnh cô là anh thì tốt biết mấy.
Nhận ra cảm xúc của sếp nhà mình hơi phức tạp, Hà Chiếu không muốn quầy rầy anh, nhưng có những chuyện thật sự phải báo cáo cho anh biết.
“Thưa anh, cô Trác Huyên đã rời khỏi khách sạn”.
Dụ Lâm Hải lấy lại tinh thần từ trong mơ màng, nhìn Hà Chiếu, nhíu mày.
Hà Chiếu đưa điện thoại cho anh, Dụ Lâm Hải nhận lấy, lướt vài cái, nhìn thấy một loạt ảnh chụp Trác Huyên.
Mùi thuốc lá bỗng chốc ập tới, Nam Mẫn quay đầu lại, trông thấy Lạc Quân Hành áo sơ mi với gile, ngậm điếu thuốc, cầm một chai rượu đi tới, trông có vẻ lịch sự tao nhã rồi lại có đôi nét phong trần, đôi mắt màu xanh đó như cả dải ngân hà dưới ánh sáng.
Anh ta giơ chai rượu trong tay lên nhìn cô, giọng nói đầy cuốn hút vang lên.
“Uống với anh cả một ly nhé?”
Nam Mẫn tựa cằm vào thành ghế, ánh mắt lấp lánh: “Hút thuốc, uống rượu, anh cả, anh chỉ thiếu việc uốn tóc nữa là giống hệt hoàng hậu tướng thanh của nước em rồi đấy”.
Lạc Quân Hành: “?”
Lạc Quân Hành nhíu mày: “Tướng thanh, hoàng hậu?”
“Là nam”.
Nam Mẫn vội vàng giải thích, cười hà hà: “Một bậc thầy đấy, đẹp trai lắm!”
Nghe tới đó, chân mày Lạc Quân Hành mới giãn ra, anh ta đi tới quầy bar lấy hai cái ly thủy tinh, cầm lên rót một ly đưa cho Nam Mẫn.
“Lại đây uống một ly đi, xua tan khí lạnh”.
“À”.
Nam Mẫn luôn là một em bé ngoan ngoãn trước mặt anh cả, bảo sao là làm đúng y như vậy, nghe lời đi tới chỗ quầy bar.
Nhìn con dấu mới trên thân chai, Nam Mẫn ngửa đầu uống một ngụm, nếm thử: “Mùi vị khá tuyệt, đây là rượu mới của trang trại rượu ư?”
Lạc Quân Hành “ừm” một tiếng.
“Trước đó em với anh tư có gửi rượu cho anh đó, anh có nhận được không?”
Nam Mẫn chớp chớp đôi mắt trong veo, nhìn anh cả: “Anh đã nếm thử chưa? Mùi vị thế nào?"
Lạc Quân Hành ngước đôi mắt sâu thẳm lên: “Bình thường”.
“…”
Nam Mẫn lập tức bĩu môi: “Rõ ràng là ngon mà, đầu lưỡi anh bị làm sao ấy, lần sau em với anh tư mà thử được rượu nào ngon sẽ không thèm gửi cho anh nữa, chỉ gửi cho anh hai, anh ba và anh nhỏ thôi”.
Tức giận, uy hiếp trắng trợn!
Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc, nhướng mày, thản nhiên nói: “Anh bảo trang trại rượu ủ thêm ba mươi chai theo đúng vị đó. Đủ chưa?”
Vừa nghe thế, Nam Mẫn lập tức trở mặt, điên cuồng gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi!”
Cô giơ ly rượu lên nhẹ nhàng chạm vào ly của Lạc Quân Hành, nhe răng cười: “Em biết chỉ có anh cả là hiểu em nhất mà”.
“Đành vậy”.
Lạc Quân Hành vô cùng bất đắc dĩ: “Gia đình có truyền thống cưng chiều em gái mà”.
Nam Mẫn: “Hì hì”.
…
Uống chút rượu vào, quả nhiên trong cơ thể ấm áp hơn rất nhiều, nóng ấm hẳn.
Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn cũng trở nên mơ màng, gương mặt trắng nõn ửng hồng, đáy mắt ngân ngấn nước, cả người trở nên mềm nhũn.
Nhìn Lạc Quân Hành vừa mới hút xong điếu trước đã vội vàng châm thêm điếu thứ hai, cô khó chịu cau mũi.
“Anh cả…”
Cô yếu ớt tỏ vẻ ghét bỏ anh ta: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, anh hút ít thôi”.
Lạc Quân Hành thản nhiên ngước mắt lên, làn khói trắng đã che đi cảm xúc trong mắt anh ta, chỉ nghe thấy giọng nói khe khẽ: “Truyền thống gia đình rồi, không bỏ được”.
“Anh lấy đâu ra lắm truyền thống gia đình thế?”
Nam Mẫn khó chịu lẩm bẩm: “Thảo nào ngày xưa chị dâu lại nói “mây trên bầu trời Birmingham chính là khói thuốc của gia đình Shelby”, chẳng sai chút nào nhé, anh đã hứa cai thuốc với chị ấy rồi mà”.
Lạc Quân Hành cụp mắt xuống, hàng mi che khuất đôi mắt màu xanh kia khẽ run lên, đầu ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đốm lửa của nó đang dần yếu đi, cũng như ánh sáng trong mắt anh ta vậy.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh nửa ngày, như thể cả thế giới đều trở nên yên tĩnh như thế.
“Đúng vậy”.
Giọng nói trầm thấp của anh ta nhẹ nhàng vang lên, tầm mắt bắt đầu chuyển sang bức tranh trên tường, trong bức tranh đó là hai cô gái xinh đẹp.
Hai cô gái tựa như thiên sứ.
Nam Mẫn hai mươi tuổi, cùng với Sophia hai mươi lăm tuổi.
Em gái anh ta, cùng với… Vợ anh ta.
Lạc Quân Hành nhìn gương mặt lai giữa Á và Âu đầy xinh đẹp, trong sáng khiến anh ta đem lòng nhớ thương đó, đôi mắt xanh như biển, như rơi vào vực sâu mãi mãi không thể trở về được.
“Nhưng, cô ấy đã qua đời rồi mà, không phải sao?”
Giọng nói khàn khàn và đầy đau thương của anh ta như đang cố vang lên từ trong lồng ngực, nghe vào khiến con người ta đau lòng khó tả.
“Em nhớ chị Hề”.
Nam Mẫn nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng trong bức tranh không chớp mắt: “Anh cả, anh có nhớ chị ấy không?”
“Có. Lúc nào cũng nhớ”.
Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc: “Không hút thuốc thì anh lại nhớ về cô ấy. Nhưng khi hút vào anh lại càng nhớ cô ấy hơn”.
Giọng anh ta đầy yếu ớt: “Nhớ cô ấy, cũng nhớ con của bọn anh”.
Nam Mẫn nhìn hơi nước lạnh lẽo dần dâng lên trong đôi mắt anh cả, sau đó lại nhanh chóng tan đi, như thể nó chưa từng xuất hiện, lại khiến lòng cô đau như dao cắt.
Chương 492: Tại sao lại chọn Trác Huyên?
Chị dâu thân ái của cô, vợ cả của Lạc Quân Hành đã qua đời vào năm năm trước.
Khi qua đời, trong bụng chị ấy đang mang một bào thai năm tháng.
Là một bé gái.
Sophia, là thứ tình cảm chân thành duy nhất trong đời anh cả.
Chị ấy chết vì cứu anh cả, nhưng sau khi chị ấy qua đời, anh cả cũng như đi theo chị ấy.
Gia tộc Shelby có một lời nguyền từ xa xưa, đã được lưu truyền từ thế kỷ trước đến nay…
“Vợ của ngài Shelby phải hiến tế cho gia tộc Shelby”.
Chẳng có một quý bà Shelby nào thoát được lời nguyền đó.
Sau khi chị dâu chết thảm, anh cả mất một khoảng thời gian rất dài chìm vào những ngày tháng mơ mơ màng màng, như người mất hồn.
Mẹ cùng cô đến nước Y thăm anh, thời điểm đó, cô đã nhớ rất rõ anh cả đã nói rằng: “Anh từng kề cận với cái chết vô số lần, nhưng lần này, anh có cảm giác cái chết đó đến gần anh nhất”.
Có lẽ, linh hồn của anh ta đã chết.
Thứ còn sống bây giờ, không phải là Lạc Quân Hành, mà là bá tước Shirvan, là quý ngài Shelby.
“Anh cả”.
Nam Mẫn sờ vào khóe mắt Lạc Quân Hành: “Anh già đi rồi, xuất hiện nếp nhăn rồi”.
Lạc Quân Hành phủi tay cô ra, nhíu mày nói: “Né ra”.
Em mới có nếp nhăn đấy.
“Đừng có thương xuân bi thu nữa, chẳng ngầu tí nào cả”.
Nam Mẫn nói: “Anh với em nói sang những chuyện thú vị hơn đi… Chẳng hạn như con bé Tô Âm chúa nghịch nhà anh Duệ thích một tay ăn chơi sát gái. Cuối cùng anh hai cũng tìm được cô bé từng đánh mình khóc hu hu rồi. Anh ba cũng đang hẹn hò với người đẹp xinh xắn nhất cả nước. Anh tư và anh Trình cũng đang xây dựng tổ ấm, chẳng mấy chốc sẽ được uống rượu mừng. Anh nhỏ thì vẫn thế…”
Miệng nhỏ mấp máy huyên thuyên mãi không ngừng, hận không thể trút hết chuyện của các anh ra kể cho anh cả nghe.
Lạc Quân Hành lẳng lặng nghe cô líu lo, cười khẽ, thỉnh thoảng lại bình luận vài câu, thường thì câu nào cũng như sét đánh chết người không đền mạng.
Mà lâu đài Modu này cũng đã lâu rồi không náo nhiệt như thế.
Cô bé nhỏ nhắn lớn lên trong vòng tay anh ta cuối cùng cũng đã trưởng thành, đã biết yêu rồi.
Nhưng trước sau như một, vẫn là mặt trời nhỏ của tất cả các anh.
*
Bên Dụ Lâm Hải, sau khi tìm hiểu vòng vo từ chỗ Phó Vực và Lạc Ưu biết được Nam Mẫn đã được anh cả đón về an toàn, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng buông xuống.
Lại là một đêm không ngủ, Dụ Lâm Hải xoa mi tâm, mệt mỏi tựa vào sô pha, khóe môi cũng giãn ra.
May mắn, sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Bình an là tốt rồi, không sao là tốt rồi.
Tiếng đập cửa vang lên, Hà Chiếu từ bên ngoài vào, mang theo một đống tài liệu vừa in ra cho Dụ Lâm Hải.
“Tổng giám đốc Dụ, tình huống rủi ro của chuyến bay số Y1106 đã được điều tra chi tiết, nhìn chung là tai nạn ngoài ý muốn, trong đó có bàn tay sắp đặt nào hay không thì vẫn đang điều tra”.
Dụ Lâm Hải nhận lấy tài liệu, mở ra xem xét thật cẩn thận, nhíu mày nói: “Kiều Lãnh bên kia có hành động gì không?”
“Không có”.
Hà Chiếu nói: “Đội trưởng Triệu cũng được điều từ thành phố Bắc tới, trông coi Kiều Lãnh cực kỳ sít sao, nước chảy không lọt, nếu như mọi thứ suông sẻ thì chắc mấy ngày tới sẽ áp tải người sang nước T”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải chợt tối: “Trác Huyên bên kia thì sao?”
“Tôi vẫn cho người theo dõi rất kỹ”.
Hà Chiếu nói: “Cô ta vừa đến thành phố Nam đã vào một khách sạn, tôi có cử người điều tra, khách sạn đó là do cục trưởng đã nộp tiền bảo lãnh cho cô ta mở”.
Anh ta dừng lại một lát, nói: “Đêm qua, cục trưởng Vương đó đã vào khách sạn, phòng của Trác Huyên, đến sáng sớm hôm sau mới rời đi”.
Cả một đêm, làm cái gì thì không biết nhưng mà chắc không phải là nửa đêm đi bàn về kịch bản đâu ha?
Hà Chiếu oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại không dám nhiều lời, quan sát sắc mặt Dụ Lâm Hải.
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải đầy hờ hững, chẳng có một biểu cảm dư thừa nào, chỉ lạnh giọng dặn dò: “Tiếp tục cho người theo dõi gắt gao”.
Trực giác nói cho anh biết, Trác Huyên đến thành phố Nam không phải để tìm người nhà họ Hạ đơn giản như vậy.
Thế nhưng tại sao Kiều Lãnh lại cố tình chọn một quân cờ như cô ta?
Chương 492: Quan hệ của hai người
Tin tức chuyến bay số Y1106 được cứu vớt nhanh chóng thổi quét cả trong và ngoài nước.
Đội bay gồm hơn mười người cùng với hơn ba trăm hành khách đều an toàn, cũng đã đến nơi cần đến.
Máy bay được vớt lên từ sông biển Ranau, nhân viên điều tra đã có được thông tin trong hộp đen, đoạn ghi âm giữa cơ trưởng Ngôn Uyên và đài quan sát, dữ liệu bay cùng với những lời khai của hơn ba trăm hành khách và thành viên đoàn bay, tất cả đều cho thấy người điều khiển máy bay đã có những biểu hiện vô cùng chuyên nghiệp, cơ trưởng Ngôn Uyên và phó cơ trưởng Johnson lập tức trở thành vị anh hùng sáng nhất trên đời.
Bên Nam Mẫn, đối mặt với cuộc điện thoại từ cơ quan có thẩm quyền, cô đã tung hô Ngôn Uyên một phen, đẩy anh ta lên tận trời.
Lạc Quân Hành bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa.
Cúp điện thoại, Nam Mẫn quan sát sắc mặt Lạc Quân Hành, nói: “Sao thế? Em nói không đúng hả? Bạn của anh thật sự rất lợi hại mà”.
“Cậu ta là cơ trưởng, bảo vệ sự an toàn của hành khách là trách nhiệm của cậu ta, có cái gì ghê gớm đâu”.
Vẻ mặt Lạc Quân Hành đầy hờ hững, không hề có vẻ tự hào gì.
Nam Mẫn “chậc” một tiếng: “Hai người đúng là bạn bè của nhau nhỉ, anh ấy cũng nói thế khi được phỏng vấn”.
Lạc Quân Hành nghe tới đó thì lại ngước mắt lên: “Cậu ta nhận phỏng vấn hả?”
“Phỏng vấn qua điện thoại”.
Nam Mẫn ăn quả táo: “Anh ấy cực kỳ kín tiếng, nói thế nào cũng không chịu lộ mặt, phỏng vấn qua điện thoại cũng chỉ nói hai câu. À, giống y câu anh vừa nói vậy đấy”.
Thế mới là Ngôn Uyên.
Lạc Quân Hành lại trở về vẻ thản nhiên lúc nãy.
Nam Mẫn đưa táo đã gọt xong cho Lạc Quân Hành, vô cùng tò mò hỏi: “Anh cả, rốt cuộc anh và cơ trưởng Ngôn có quan hệ gì thế? Sao hai người lại quen biết nhau?”
Ngoài Tô Duệ và mấy ông anh trong nhà, Nam Mẫn chưa từng thấy Lạc Quân Hành thân thiết với ai bên ngoài.
Lạc Quân Hành ăn táo, ngước đôi mắt màu xanh lên nhìn cô một cái, cảm thấy cô em gái này đúng là không tim không phổi.
“Em có nhớ tên tiếng Trung của chị dâu em là gì không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi".
Nam Mẫn nói: “Ngôn Hề đó”.
Nói xong, cô bỗng nhiên ngước đầu lên, quả táo cứ thế nằm trên miệng, vội vàng nuốt vào nên bị bản thân mình làm nghẹn: “Khụ khụ khụ…”
Lạc Quân Hành đưa tay khẽ vỗ lưng cho cô.
Quả táo được phun cái “phụt” ra khỏi miệng Nam Mẫn, rơi vào tay anh ta.
Lạc Quân Hành ghét bỏ nhíu mày, ném quả táo vào thùng rác, dùng khăn lau tay: “Em còn cái gì ghê tởm hơn nữa không?”
Nam Mẫn: “…”
Đâu có ai bảo anh hứng.
Chỉ là đoạn nhạc đệm nhỏ thôi, không đáng kể.
Quan trọng là!
“Thì ra chị dâu họ “Ngôn”, em cứ tưởng chị ấy họ “Thượng Quan”, hay là “Đoan Mộc” gì đó cơ, suy cho cùng cũng là thế hệ sau của nhà quý tộc mà”.
Nam Mẫn nghiêm mặt nói.
Lạc Quân Hành vô cùng bất đắc dĩ thở dài: “Bố nhỏ và mẹ thông minh như thế, sao lại sinh ra em ngốc như vậy?”
“Ai ngốc? Em thông minh lắm đấy”.
Chỉ là Nam Mẫn rất ít khi động não khi ở bên anh cả, có gì nói đó: “Chị dâu họ Ngôn, thế chị ấy với cơ trưởng Ngôn là?”
“Ngôn Hề là chị họ Ngôn Uyên”.
“Thì ra là thế”.
Nam Mẫn chợt hiểu ra: “Em nói mà, dáng vẻ họ có giống nhau lắm đâu. Nói thế tức là cơ trưởng Ngôn là em vợ của anh đấy hả?”
Lạc Quân Hành khẽ “ừm” một tiếng, lại nói: “Bọn anh cùng nhau đánh giặc, là chiến hữu”.
“Hai người cũng là chiến hữu nữa hả?"
Nam Mẫn kinh ngạc trợn mắt.
Lạc Quân Hành: “Cũng?”
“À, không có gì, chỉ là em… Nghĩ tới hai người khác".
Quan hệ của anh cả với Ngôn Uyên cũng khá giống với Dụ Lâm Hải và Phó Vực, họ từng là chiến hữu kề vai chiến đấu, trong đó có những tình cảm không thể nói thành lời.
Chẳng qua, khác với tình huynh đệ bằng ngựa của Phó Vực với Dụ Lâm Hải, hai người này còn có cả tình nghĩa của anh rể và em vợ.
Thảo nào hai người lại có được sự ăn ý khó tả, lại có chút lúng túng như thế.
Có lẽ là do họ vẫn tin tưởng đối phương như trước, nhưng vì cái chết của Ngôn Hề, nên họ không thể trở về như ngày xưa nữa.
Số mệnh, đôi khi thích trêu người như thế.
*
Nam Mẫn điều chỉnh lại cảm xúc, chính thức mở ra trạng thái nghỉ ngơi thỏa sức bay nhảy của mình.
Birmingham từng được ca tụng là “thành phố ngàn nghề”, có rất nhiều nơi để chơi đùa, người ở đây cũng biết hưởng thụ cuộc sống lắm.
Trải qua một lần tìm được đường sống trong cõi chết, Nam Mẫn càng cảm nhận được cái gọi là lạc thú trước mắt, sống cho hiện tại, lúc còn sống không thỏa sức chơi cho đã thì chờ tới bao giờ?
Chương 493: Hào quang sáng chói
Lịch làm việc của Lạc Quân Hành được sắp xếp dày đặc, không có quá nhiều thời gian rảnh để chơi với Nam Mẫn, nhưng công chúa nhỏ Nam Mẫn cũng không cần ai chơi cùng.
Shelby là một gia tộc vô cùng khổng lồ, tuy Lạc Quân Hành không có con nhưng anh em họ nội, họ ngoại cực kỳ nhiều, cháu chắt cũng vô số.
Nam Mẫn là một người rất giỏi xã giao, lại còn là một thần đồng ngôn ngữ, nên hoàn toàn không phải lo đến chuyện kết nối, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với bọn họ.
Kết quả là, bá tước Shirvan trong lúc bận rộn vẫn không quên quan tâm đến em gái, nhưng lần nào hỏi Nam Mẫn đang làm gì thì đều có được duy nhất một đáp án… Chơi.
Có rất nhiều trò để chơi, không trò nào giống trò nào.
Thành Modu có rất nhiều thứ để chơi.
Robert, em họ Lạc Quân Hành cực kỳ quen thuộc nơi này, biết Nam Mẫn thích đồ cổ bèn dẫn cô đi thăm quan khắp nơi, giới thiệu cho cô về lịch sử của gia tộc Shelby.
Hai người nhàn rỗi không có gì làm thì lại mang hai viên kim cương trên tường tới chợ đá quý bán, đổi tiền đi tìm món đồ cổ khác.
Nam Mẫn thấy mấy món đồ của Hoa Hạ lạc sang nước ngoài thì mắt cứ đỏ lên, dù có phải trả giá cao cũng mua bằng được, bảo bối ông cha để lại, không thể bỏ đó cho đám người nước ngoài này kiếm lời.
Robert người nước ngoài hoàn toàn không biết gì về điều này, cứ đi theo Nam Mẫn chi tiền, trả giá, trả còn hăng say hơn cả cô.
Dạo trong thành chán rồi, họ lại lên đảo Hoa Hồng, bơi lội, chơi bóng chuyền trên bờ cát, làm tiệc nướng bên bờ biển, vô cùng thích thú.
Robert là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên thế giới, cũng là nhiếp ảnh gia mà sàn diễn thời trang Victoria's Secret cùng các sàn nổi tiếng khác mời riêng, kỹ thuật chụp ảnh là không thể đùa được, Nam Mẫn trở thành người mẫu phương Đông của anh ta.
Khi bức ảnh nóng bỏng và đầy gợi cảm được gửi vào nhóm các anh chị em bạn dì với nhau, thì mấy ông anh đã mất bình tĩnh.
Anh hai Quyền Dạ Khiên: “Nam Mẫn! Em chụp cái quái gì vậy hả? Em điên rồi”.
Anh ba Hạ Thâm: “Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà em gái yêu quý ơi, em có thấy là hơi lộ quá không?”
Anh tư Lý Vân: “Nam Mẫn em kiểm soát bản thân lại cho anh, tuy là nhập gia thì tùy tục nhưng em không thể học thói hư tật xấu như thế được! Cứ như con hồ ly tinh ấy”.
Anh nhỏ Bạch Lộc Dư: “Ai da má ơi, mù mắt! Nam Mẫn, em hay ho quá nhỉ, lại dám mặc bikini! Em dứt khoát cởi hết luôn đi cho xong”, kèm vẻ mặt khinh thường.
Lạc Ưu và Nam Lâm thì lại hoàn toàn khác biệt.
Lạc Ưu: “Xinh đẹp quá nha em yêu! Nhìn đôi chân dài hết cả khung hình này, vừa trắng vừa non mềm, xinh chết được! Muốn cắn một cái quá!”
Nam Lâm: “Má ơi chị gái em đẹp quá! Tiên nữ hạ phàm gì thế này không biết! Duyệt duyệt duyệt, thả cho chị ngàn tim!”
Nghe xem, đây mới là tiếng người này!
Nam Mẫn ném một đống vẻ mặt khinh thường vào nhóm có mấy ông anh, lại thả một đống tim vào nhóm của hội chị em, chụp xong thì cô đi thay quần áo, chuẩn bị theo Robert đi tham gia vũ hội.
Vừa về đến Birmingham thì điện thoại của anh cả đã tới.
Giọng nói trầm thấp của Lạc Quân Hành vang lên ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”
“Em sắp thep Robert đi tham gia vũ hội”.
Lạc Quân Hành: “Em? Khiêu vũ?”
“Anh nói thế là ý gì đấy hử?”
Nam Mẫn khó chịu nói: “Tuy là tay chân em không phối hợp với nhau lắm, nhưng có cái điệu Tango thôi mà, bầu không khí là quan trọng, em làm được”.
“Em được, anh thì không, mất hết cả mặt mũi”.
Lạc Quân Hành nói: “Về đi, em lên bản tin rồi kìa”.
Nam Mẫn đang định phản bác lại câu “mất mặt” của anh cả thì chợt nghe anh ta nói mình lên bản tin, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Hả?”
Nam Mẫn không biết mình lên bản tin gì.
Có lẽ do từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô phải “sống khiên tốn, hành động quyết đoán”, nên có thể kín tiếng thì cô sẽ không bao giờ to tiếng, chỉ là bản thân có hào quang quá sáng chói, thi thoảng cũng không thể che được, đành vậy.
Anh cả đích thân gọi điện thoại tới, dù Nam Mẫn vẫn mong muốn được đi vũ hội, thì Robert cũng không dám cãi lời anh họ, khuyên can mãi để đưa Nam Mẫn về.
Nam Mẫn đành phải tức giận đi về.
Trên đường về, Nam Mẫn đi lướt xem thử một chút, cứ tưởng “hình nóng” gì đó của mình bị tung ra, nào ngờ lại là một chuyện chẳng liên quan gì.
Cô xem mà tức cái lồng ngực.
Sự việc không may của chuyến bay số hiệu Y1106 lần này đã dấy lên một hồi bàn tán khắp nơi.
Thời đại của mạng xã hội này, chút chuyện nhỏ còn có thể lên men được nữa là một tai nạn máy bay lớn như thế, nó nhanh chóng gây ra sức ảnh hưởng trong xã hội.
Chương 494: Cô ấy là người có công lớn nhất
Ngoài việc hai cơ trưởng vô cùng xứng đáng với nhân vật anh hùng, thì các thành viên trong đoàn cũng được lên bản tin, tiếp viên trưởng xinh đẹp đã được một hành khách hạng thương gia yêu thích, cầu hôn.
Nam Mẫn còn cố tình cử người gửi quà tân hôn cho bọn họ, dính chút không khí vui mừng.
Hơn ba trăm hành khách trên máy bay cũng bận rộn hẳn, họ nhận phỏng vấn của giới truyền thông, đăng bài kể lại toàn bộ quá trình trên chuyến bay đó, có một số tác giả đã bắt đầu múa bút thành văn.
Đã có mặt chính diện thì tất nhiên cũng có mặt phiến diện, chẳng hạn như tin tức của ngày hôm nay.
Trong quá trình xảy ra tai nạn, có một hành khách gây chuyện trên máy bay đã tự tay viết thư xin lỗi tiếp viên trưởng, sau khi thứ chó đó thể hiện sự áy náy xin lỗi của mình, thì lại chuyển chủ đề và nói rằng có một cô gái đã đánh mình.
Quan trọng nhất là cô gái đó "ngồi ở khoang hạng nhất, không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, toàn bộ hành trình cứ chỉ huy rối tung rối mù lên”, tranh thủ lúc rối loạn đã tát anh ta một cái.
Còn kèm thêm dấu bàn tay trên mặt mình, rất đỏ, chẳng khác gì Ngũ Chỉ Sơn.
Bài xin lỗi và giải thích này được đăng trong đoạn video ngắn, sau đó không hiểu sao lại bị chia sẻ điên cuồng, câu từ trong đó cũng được cắt câu lấy nghĩa, diễn giải đủ thứ.
Kết quả là, chẳng hiểu tại sao Nam Mẫn lại bị mắng lên thẳng bảng xếp hạng tìm kiếm.
Tiêu đề là: Trong lúc máy bay xảy ra sự cố, có người là đấng cứu thế, kẻ chỉ là gậy chọc cứt.
Cô… Chính là cây gậy đó ư?
Lần này thì cô hoàn toàn không thể nhịn được nữa rồi!
Nam Mẫn vội vàng trở về lâu đài Modu, nhìn thấy Lạc Quân Hành thì lập tức xắn tay áo nói: “Không được, tức chết mất! Em phải mắng cho cái đám chửi em một trận ra trò!”
“Cả tên khốn bị em đánh kia nữa, tại sao khi đó em không một công đôi việc, đánh thêm vài cái nữa nhỉ!”
“Anh cả, anh mau tránh ra, đưa máy tính cho em để em chơi chết tên đó!”
Nam công chúa nhỏ Mẫn đã mở trạng thái bùng nổ.
Lạc Quân Hành vững vàng ngồi trên ghế như núi Thái Sơn, thản nhiên nói: “Chú ý đến dáng vẻ, tư thái”.
“Cái gì mà dáng vẻ với tư thái, em chỉ biết là em đang rất tức giận!”
Mặt Nam Mẫn đầy tức giận, xoa thắt lưng: “Em muốn làm người đàn bà chanh chua chửi đổng lên cơ!”
Lạc Quân Hành thản nhiên nhướng mày, chậm rãi châm điếu thuốc: “Được, mắng đi anh nghe xem”.
“Ai da, anh cả”.
Nam Mẫn đi tới giật lấy điếu thuốc của anh ta: “Anh mau đứng dậy lượn sang chỗ khác đi, em cần dùng máy tính”.
Lạc Quân Hành vẫn ngồi yên đó không di chuyển, xoay máy tính tới trước mặt cô, giọng nói trầm thấp đầy lạnh lẽo: “Chi bằng giải thích cho anh nghe chuyện này trước đi”.
“Cái gì?”
Nam Mẫn chẳng hiểu mô tê gì đi tới, vừa thấy thì lập tức nghệt mặt ra.
……
Có người mắng cô, tất nhiên cũng có người bênh vực cho lẽ phải nói đỡ cho cô.
Thời buổi bây giờ có rất nhiều người nói lời chính nghĩa, ai cũng đứng ra nói đỡ cho cô, nói hành khách kia mới là gậy chọc cứt, là do tên đó gây chuyện đánh tiếp viên trưởng, nên mới bị nguoời khác đánh.
Rõ ràng là đáng đời.
Mà chị gái đánh người đó đã giúp đỡ rất nhiều trong suốt quá trình tai nạn diễn ra.
Chẳng những giúp đỡ thành viên đoàn bay ổn định lòng người trong lúc hỗn loạn, mà cũng chính cô đã sắp xếp tổ chức đội cấp cứu đưa những hành khách bị thương lên đảo nhỏ để kịp thời chữa trị.
Tiếp viên trưởng cũng đứng ra lên tiếng ủng hộ Nam Mẫn, nói rằng ngoài cơ trưởng và phó cơ trưởng thì Nam Mẫn chính là người có công lớn nhất trong quá trình máy bay xảy ra sự cố.
Phó cơ trưởng Johnson cũng hết lời khen ngợi Nam Mẫn trong phỏng vấn trên TV, nói rằng: “Cô Grace đúng là một cô gái vừa xinh đẹp lại có tài, cực kỳ đáng yêu, tôi rất thích cô ấy”.
Quá đáng hơn nữa chính là cơ trưởng Ngôn Uyên không muốn nhận phỏng vấn cũng đột nhiên chủ động đứng ta.
“Khi tôi phát hiện mình không thể hạ cánh khẩn cấp xuống sân bay, quyết định để nó hạ cánh ở sông biển Ranau, bên đài quan sát đã vô cùng đắn đo. Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của bọn họ, bởi vì muốn bảo đảm đáp được trên mặt nước cần có rất nhiều điều kiện, ngoài điều khiển cho máy bay thật vững vàng, tính toán góc độ gió thấp, địa điểm thích hợp, thời tiết tốt, tầm nhìn rộng lớn cùng với máy bay phải có góc trượt là là bởi bảo đảm được việc giảm xóc cho phần sau của máy bay khi tiến vào nước”.
Chương 495: Trác Huyên rời khách sạn
“Phải có được toàn bộ những điều kiện đó thì mới có hy vọng đáp xuống được, mức độ khó khăn là rất cao, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sinh mệnh của hơn ba trăm hành khách sẽ không còn nữa. Nói thật, bản thân tôi cũng không dám chắc chắn”.
“Nhưng sau đó, giọng nói của một cô bé đã vang vào tai tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, tin tưởng khả năng của tôi, bảo tôi đừng do dự, mau chóng đưa ra quyết định”.
“Tôi làm được. Nhưng bản thân tôi thấy mình không phải là anh hùng gì cả. Người giúp tôi đưa ra quyết định nhanh chóng chính là cô Grace, cô ấy mới là anh hùng”.
Bản thân mình được phỏng vấn thì chỉ nói đúng hai câu, nhưng bây giờ lại trình bày một cách rất chậm rãi.
Thế nhưng buổi nói chuyện với Ngôn Uyên đã vả bôm bốp vào mặt đám người bôi nhọ Nam Mẫn.
Rốt cuộc thì ai mới là "đấng cứu thế”, ai là kẻ “thọc gậy bánh xe”, xem xong là biết.
Mà hành khách đã gây chuyện trên máy bay cũng bị bộ ngành có liên quan “mời” về hớp tác điều tra vì đã có hành vi quấy rối trật tự hàng không dân dụng, bạo lực với thành viên đoàn bay, làm liên lụy đến an toàn trong chuyến bay.
Hướng dư luận nhanh chóng đổi chiều, cư dân mạng đang hăng hái chửi bới giới nhà giàu, nhắm mắt cắn càn thấy chiều gió đã đổi thì lập tức xóa bài khóa tài khoản, xóa bình luận, phất tay áo bỏ đi không để lại chút dấu vết nào.
Trên đường Nam Mẫn trở về, Lạc Quân Hành đã giúp cô giải quyết hết mọi chuyện, cả chỗ để mắng người cô cũng không còn nữa.
“Ghê quá nhỉ cô Nam Mẫn, làm bà chủ quen rồi nên lên đến tận trời vẫn chỉ huy người khác nhỉ”.
Em gái không cho hút thuốc, Lạc Quân Hành đành phải uống cà phê, vừa uống vừa dạy dỗ Nam Mẫn.
Nam Mẫn thầm oán trong lòng, hiểu anh không ai bằng em gái, cô biết ngay anh cả mà biết sẽ mắng mình, cả lời thoại cũng giống nhau như đúc.
Cô dẹp đi dáng vẻ oai vệ hiên ngang ban nãy, ngoan ngoãn đứng khép nép nghe dạy dỗ, như cô vợ nhỏ bị ức hiếp ngập ngừng nói: “Anh cả, anh mắng thì cứ mắng đi, nhưng sao phải dùng cái giọng quái gở đó vậy?”
Lạc Quân Hành lạnh lùng ngước lên nhìn Nam Mẫn một cái, tách cà phê đặt xuống bàn phát tiếng cạch vang vọng.
“Em sai rồi!”
Nam Mẫn nhận lỗi ngay theo phản xạ có điều kiện, khẽ liếc sắc mặt Lạc Quân Hành, vội vàng vòng ra sau lưng anh ta, ôm cổ anh ta nũng nịu:
“Thôi được rồi mà, anh đừng tức giận nữa mà! Khi đó em cũng muốn sống, làm gì còn tinh thần lo nghĩ đến chuyện khác, bao nhiêu kỹ năng sống còn đều mang ra hết, có bản lãnh gì cũng mang ra ngoài, không hề có ý định chỉ huy bừa bãi. Chậc, cũng do Ngôn Uyên, dưng không lại đi nói mấy chuyện này làm chi, xem anh cả của em tức giận đến mức nào kìa…”
Lúc này Lạc Quân Hành mới liếc mắt nhìn cô một cái: “Người ta muốn bảo vệ em, em đừng có mà không biết điều”.
“Em biết điều mà”.
Nam Mẫn cười hà hà: “Lát nữa em sẽ chuẩn bị quà cảm ơn cho anh ấy, anh cả đưa giúp em được không”.
“Anh mặc kệ, em tự đi mà cảm ơn”.
Lạc Quân Hành hết sức vô tình, đẩy cô từ trên người ra, bèn bưng cà phê đi họp.
Nam Mẫn vắt chân lên ghế, chống cằm lẩm bẩm nói: “Tặng cho tảng băng đó món quà gì bây giờ nhỉ?”
Đêm nay bầu trời của thành phố Nam vô cùng u ám, chẳng có nổi một ánh sao nào.
“Tổng giám đốc Dụ, các bài viết và bình luận trên mạng đều đã xóa hết, từ khóa tìm kiếm cũng đã gỡ, hành khách “bênh vực lẽ phải” đều đã nhận được lời cảm ơn thích đáng”.
Hà Chiếu báo cáo với Dụ Lâm Hải từng việc một.
Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, thản nhiên “ừm” một tiếng.
Anh nhìn chằm chằm vào bài viết kể lại những gì đã trải qua của các hành khách trên web, mở lại đoạn ghi âm của cơ trưởng Ngôn kia, có thể tưởng tượng ra được khi đó trên máy bay là cảnh tượng thế nào, Nam Mẫn trên chuyến bay đó có dáng vẻ ra sao.
Chắc chắn cô đã rất sợ hãi.
Dù trong mắt mọi người, cô bình tĩnh như thế, nhưng anh biết rõ trong tình huống mạng sống ngàn cân treo sợi tóc đó, không ai có thể nói mình không hề sợ hãi.
Nếu lúc đó người ở bên cạnh cô là anh thì tốt biết mấy.
Nhận ra cảm xúc của sếp nhà mình hơi phức tạp, Hà Chiếu không muốn quầy rầy anh, nhưng có những chuyện thật sự phải báo cáo cho anh biết.
“Thưa anh, cô Trác Huyên đã rời khỏi khách sạn”.
Dụ Lâm Hải lấy lại tinh thần từ trong mơ màng, nhìn Hà Chiếu, nhíu mày.
Hà Chiếu đưa điện thoại cho anh, Dụ Lâm Hải nhận lấy, lướt vài cái, nhìn thấy một loạt ảnh chụp Trác Huyên.
Bình luận facebook