• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (2 Viewers)

  • Chương 496-500

Chương 496: Nam Mẫn ở Birmingham

Bọn họ thuê thám tử tư chỉ để theo dõi một mình Trác Huyên.

Từ khi đến thành phố Nam thì cô ta vẫn ở yên trong khách sạn không ra ngoài, trong khoảng thời gian đó thì cục trưởng Vương đã nghỉ lại một đêm, qua thêm một ngày, chạng vạng chiều hôm đó cô ta đã lên xe di chuyển sang một khách sạn khác.

“Có điều tra biển số xe chưa?”, Dụ Lâm Hải trầm giọng hỏi.

Hà Chiếu đáp: “Tôi đã tìm người điều tra rồi, tên Vương Sảnh đó hành động rất bí ẩn, chiếc xe này là của một em họ bên nội ở dưới quê, khách sạn cũng do em vợ trong nhà mở”.

Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Thân thích trong nhà cũng không ít nhỉ”.

“Đúng là không hề ít”.

Hà Chiếu nói: “Cục trưởng Vương này cũng xuất thân từ cảnh nghèo nàn, từng bước đi lên vị trí ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng. Con đường tình duyên cũng không tệ, từng ly hôn hai lần, con đường làm quan lại từng bước đi lên. Người vợ hiện tại của ông ta cũng đang trong trạng thái hôn nhân mở, hai người ở riêng đã nhiều năm, ai cũng có cuộc sống riêng. Đời sống của bà Vương rất phóng khoáng, thường xuyên ra vào những nơi ăn chơi. Cục trưởng Vương thì cẩn thận hơn nhiều, có vẻ xem trọng quyền thế, cũng ít khi ăn chơi”.

Dụ Lâm Hải nhìn chiếc xe, hai người tựa vào rất gần, vẻ mặt anh đầy hờ hững: “Bọn họ dính lấy nhau bằng cách nào thế?”

Hà Chiếu khẽ mím môi: “Là… Bố anh, ông Thẩm mai mối".

Dụ Lâm Hải bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy lạnh lùng.

“Tôi còn nhận được tin tức, Trác Nguyệt đang thực hiện thủ tục tại ngoại, có lẽ sẽ được thả ra sớm”.

Dụ Lâm Hải nghe tới đó thì ánh mắt bỗng trở nên lạnh buốt, như gió lạnh lướt qua khe núi, nửa ngày sau anh mới cười nhạo một tiếng: “Xem ra ông Thẩm thật sự rất nặng tình”.

Ngã hết lần này đến lần khác vì một người đàn bà, nhưng vẫn làm mãi không biết mệt.

Mà dường như phụ nữ nhà họ Trác cũng không hề vô năng như anh hằng nghĩ.

Dù là Trác Nguyệt, hay Trác Huyên, ngu thì có ngu thật đấy nhưng lại biết tận dụng lợi thế của bản thân, khiến đàn ông có được “cảm giác thành tựu” và “lòng hư vinh”.

Nhưng trên thế giới này, không phải tất cả các cô gái đều giống với bọn họ, trong lòng đầy âm mưu quỷ kế, tất cả đều dồn hết vào đàn ông.

Những cô gái khác có cá tính riêng, có sự nghiệp riêng, cũng có sự độc lập không gì sánh được.

Chẳng cần phải dựa dẫm vào đàn ông, cũng có thể sống được cuộc đời như ý.

Di động đột nhiên rung lên một chút, hiện lên một tin nhắn.

Hà Chiếu đứng bên cạnh Dụ Lâm Hải, nói: “Hình như là video của thám tử tư quaylại”.

Anh tự tay nhấn vào, video khá là tối, một chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trong một con hẻm nhỏ đầy bí ẩn, đó chính là chiếc xe mà Trác Huyên đã lên, còn cố tình lấy vải bố che đi biển số.

Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu điên cuồng rung lắc, tần suất nhanh không khác gì động cơ, một chân của phụ nữ được nhấc lên cao, gót giày cao cao đè vào kính thủy tinh.

“…”

Hà Chiếu vội vàng tắt video đi, tim cứ đập nhanh thình thịch, lén nhìn sang sắc mặt Dụ Lâm Hải.

Nhưng vẻ mặt anh hết sức bình thản, chẳng có tí biểu cảm đặc biệt nào.

Nhưng trong đáy mắt lại hiện lên đôi chút chán ghét.

Dụ Lâm Hải đưa trả điện thoại di động cho Hà Chiếu, thản nhiên dặn: “Lưu hình và video lại hết đi, sau này có thể sẽ sử dụng tới”.

*

Cuộc sống của Nam Mẫn ở Birmingham có thể nói là khá bận rộn và phong phú.

Ở đây thường xuyên tổ chức những buổi tiệc tối, vũ hội, yến hội. Cô cả nhà họ Nam rất ít khi tham gia các buổi tiệc xã giao trong nước, nhưng ra nước ngoài lại mặc sức chọn nơi để chơi trong đống thiệp mời.

Nhập gia tùy tục, cô mặc một chiếc váy dạ hội ôm phần trên với thắt eo và tùng váy xòe, đội chiếc mũ rộng vành ngồi trên xe ngựa đi tới.

Là một người đẹp phương đông hiếm hoi có mặt ở đó, Nam Mẫn được rất nhiều người quan tâm săn sóc.

Mà cô không còn khiêm tốn và điềm đạm như trước nữa, cùng đám Robert chơi đùa ầm ĩ, vui quên cả trời đất, có người đến gần cô cũng cười tươi như hoa tán gẫu với người ta vài câu.

Như em đào trong những nơi xa hoa trụy lạc.

Thế nhưng khí chất và dáng vẻ của cô lại tao nhã và cao quý như thế, có thể ví cô như một đóa hoa mẫu đơn hình người ở nhân gian, khiến kẻ khác không thể dùng những suy nghĩ hèn hạ của mình để thèm khát hay mắng chửi cô.

Thế nhưng tạo ra sự náo động như thế cũng rất dễ khiến con người ta khó chịu, dẫn tới việc bị ghen ghét.

Nam Mẫn đang cười nói với một vị công tước thì có một cô gái mặc váy lễ hội màu đen, đội chiếc mũ lưới màu đen, trong tay là ly rượu đỏ cất bước đi về phía này.

Khi đi tới bên cạnh Nam Mẫn, ly rượu trong tay cô ta đang định nghiêng qua đã bị một bàn tay đỡ lại.
Chương 497: Tức giận

Nam Mẫn cất giọng thanh lạnh: “Thưa cô, mời cầm chắc cốc của cô”.

Người phụ nữ khẽ quay người, nhìn thẳng đôi mắt của Nam Mẫn, tự giới thiệu: “Tôi là Catherine Mey Brangues, chủ nhân của sơn trang Họa Mi. Tôi là một quả phụ, người ở đây đều gọi tôi là phu nhân Mey”.

Nam Mẫn giữ phép lịch sự cơ bản, nhàn nhạt nói: “Xin chào, tôi là Grace”.

Công tước thấy bọn họ hình như có chuyện cần nói, biết ý đi khỏi.

“Cô là em gái của bá tước Shirvan?”

Phu nhân Mey hỏi: “Vậy cô cũng họ Shelby à?”

“Không”.

Nam Mẫn sử dụng tiếng anh lưu loát, thản nhiên nói: “Chúng tôi cùng mẹ khác cha”.

Ở nước ngoài, cùng mẹ khác cha hay cùng cha khác mẹ đều rất thường thấy, quan hệ huyết thống họ hàng cũng không sâu sắc bằng trong nước.

Phu nhân Mey thản nhiên “ồ” một tiếng, nói tiếp: “Tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến có một cô em gái như cô”.

“Rất bình thường”.

Nam Mẫn bình thản, cười nhạt: “Chỉ có thể cho thấy hai người không thân thiết”.

Không biết có phải phu nhân Mey bị nghẹn không, hơi ngẩn người, sau đó cô ta cười, bỗng ghé lông mi dài của cô ta đến trước Nam Mẫn, thấp giọng nói:

“Tôi và anh trai cô từng lên giường với nhau, quan hệ như vậy, có coi là thân không?”

Nam Mẫn không nói gì, cảm thấy người phụ nữ này có thể là mắc bệnh nặng gì, thần kinh có vấn đề.

Cô hơi ngước mắt, nhìn bóng hình từ chỗ không xa đi đến, thản nhiên nói: “Câu hỏi này, hay là để anh trai yêu quý của tôi trả lời cô đi”.

Phu nhân Mey nghe vậy hơi ngạc nhiên, quay đầu thì nhìn thấy Lạc Quân Hành chậm rãi đi đến giữa đám đông vây quanh.

Anh ta mặc một bộ vest có màu sắc tinh tế với hai hàng khuy nâu sẫm, thắt lưng hoa văn ẩn màu đen, ngũ quan lập thể ngay ngắn, anh tuấn và nho nhã.

Mey nhìn thấy Lạc Quân Hành, đôi mắt ẩn chứa vẻ lạnh lùng, mê hoặc và sắc xảo lập tức trở nên dịu dàng, lông mày cong lên.

“Shirvan…”

Cô ta tươi cười lên nghênh đón, ánh mắt của Lạc Quân Hành lại không chuyển sáng hướng của cô ta, mà nhìn Nam Mẫn không rời mắt, vẫy tay với cô: “Lại đây”.

Anh ta tỏ vẻ mặt rất thản nhiên, nhưng Nam Mẫn có thể cảm nhận được một tòa núi lửa sống ẩn dưới núi băng, vừa nhìn là biết đang tức giận.

Anh cả đang giận cô?

Tim đập thùm thụp.

Nam Mẫn ngoan ngoãn đi đến, khẽ gọi một tiếng: “Anh cả”.

Lại hỏi: “Sao anh đến đây?”

Lạc Quân Hành bận đến mức còn không dành được thời gian tham dự tiệc hội quốc gia, càng đừng nói đến tiệc rượu mang tính giải trí như này.

“Đến tìm em”.

Lạc Quân Hành lặng lẽ nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Chơi đến điên rồi?”

“Không có”.

Nam Mẫn cúi đầu, mềm mỏng nói một câu, chỉ sợ anh cả dạy bảo cô ở bên ngoài.

Cô cũng cần thể diện…

Lạc Quân Hành cũng không muốn dạy bảo em gái ở bên ngoài, thản nhiên nói: “Về nhà”.

“Ồ”, Nam Mẫn ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh ta, phu nhân Mey lại xách váy đuổi theo, chặn trước Lạc Quân Hành: “Shirvan…”

Lạc Quân Hành khoác nhẹ Nam Mẫn vào lòng, để cô cách xa phu nhân Mey một chút, dường như chỉ sợ cô nhiễm thứ gì bẩn.

Anh ta lại lạnh liếc phu nhân Mey một cái, đồng tử màu xanh lạnh lẽo, nhìn mà phát run.

“Có chuyện gì không, phu nhân Mey?”

Giọng toát ra vẻ trịnh trọng, lạnh băng.

Phu nhân Mey bị thái độ lạnh băng của anh ta đâm nhói lòng, đặc biệt là trước mặt Nam Mẫn, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng rát, giống như bị ngọn lửa cháy lan đến.

“Anh cứ phải lạnh lùng với tôi như vậy sao?”

Đôi mắt của phu nhân Mey nhìn Lạc Quân Hành tràn đầy tức giận và đau lòng, rơi nước mắt trách mắng: “Chúng ta có tình cảm bao nhiêu năm, anh…”

“Phu nhân Mey, xin hãy tự trọng”.

Lạc Quân Hành lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Giữa chúng ta không có giao tình gì”.

Anh ta khoác vai Nam Mẫn đi vòng qua bà Mai.

Bà Mai nhìn bóng hình Lạc Quân Hành vô tình rời đi, vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt méo mó đến gần như biến dạng: “Shirvan Shelby!”

Không quan tâm đến ánh mắt của mọi người dồn đến, cô ta hét lớn tên của anh ta.

“Cuộc đời của tôi bị anh hủy hoại, là anh! Tại sao anh đối xử với tôi như vậy? Tại sao!”

Lạc Quân Hành không dừng bước chân vì cô ta.

Từ đầu đến cuối, ngay cả một ánh nhìn mà anh ta cũng không cho cô ta.

Trong lòng Nam Mẫn thấy rất kinh ngạc.

Anh cả là quý ông nước Anh điển hình, tuy lạnh lùng, nhưng luôn đúng mực về phép lịch sự cơ bản trong giao tiếp xã hội.
Chương 498: Bản kiểm điểm

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta tỏ thái độ lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét với một người phụ nữ.

Phu nhân Mey đó, rốt cuộc là người thế nào?

Tại sao cô ta lại nói cuộc đời của cô ta bị anh cả hủy hoại?

Nam Mẫn đầy một bụng nghi vấn, lên xe, cô vừa định lên tiếng, thì bị ánh mắt uy nghiêm của Lạc Quân Hành chặn miệng.

Anh ta mấp máy môi, cất giọng băng lạnh: “Em muốn làm gì?”

“Em…”, Nam Mẫn chột dạ: “Em không muốn làm gì, ra ngoài chơi thôi”.

“Ngày ngày huênh hoang gây sự chú ý, giống như con công xòe đuôi vậy, thế gọi là chơi?”

Lạc Quân Hành bày giọng điệu lạnh lùng.

Nam Mẫn nhỏ tiếng phản bác: “Chỉ có con công đực mới xòe đuôi, con công cái thường không xòe đuôi…”

Lạc Quân Hành cất giọng nghiêm khắc hơn: “Em đang phổ cập kiến thức thế giới tự nhiên cho anh hả?”

“Ô”.

Nam Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh cả, anh còn biết nói ‘thế giới tự nhiên’, tiếng trung có tiến bộ đấy”.

Lạc Quân Hành không nói nữa, đôi môi đỏ mím thành đường thẳng, con ngươi màu xanh thẫm nhìn chằm chằm Nam Mẫn, nhìn sâu vào trong đáy mắt, khiến Nam Mẫn lạnh xương sống.

Cô lặng lẽ cúi đầu, không dám nói đùa nữa.

Bầu không khí trầm mặc.

Yên tĩnh đến đáng sợ.

Cho đến khi về đến lâu đài Modu, Lạc Quân Hành vẫn mặc kệ Nam Mẫn, tự xuống xe.

Nam Mẫn cũng trầm mặc không nói xuống xe, cụp tai cúi đầu đi theo phía sau anh cả, những người giúp việc thấy cô về, muốn chào hỏi cô đều bị cô dùng ánh mắt và dấu hiệu tay ngăn lại.

Khi đi thì phấn khởi, khi về thì chán nản, những người giúp việc đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn sắc mặt của ngài Shelby, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, lặng lẽ lui xuống, toát mồ hôi thay cô chủ.

Chẳng lẽ cô chủ gây họa ở bên ngoài?

Lên tầng, Nam Mẫn ủ rũ định quay về phòng mình, nhưng Lạc Quân Hành như có con mắt ở sau đầu, không quay đầu lại nói: “Đến thư phòng của anh”.

“…”

Nam Mẫn lặng lẽ nhắm mắt, miễn cưỡng quay người đi theo.



Vừa vào thư phòng, Lạc Quân Hành cởi bộ vest ra, sau đó bày giấy bút mực nghiên ra cho Nam Mẫn.

Anh ta ấn vai Nam Mẫn, để cô ngồi xuống ghế, nói: “Viết đi”.

“?”

Nam Mẫn không hiểu: “Viết cái gì?”

Lạc Quân Hành châm điếu thuốc, khói thuốc băng lạnh vờn quanh trước khuôn mặt thanh lạnh của anh ta, anh ta hạ thấp giọng nói: “Bản kiểm điểm”.

Nam Mẫn: “…”

Cô vừa nghe thấy ba chữ ‘bản kiểm điểm’ là đau đầu.

“Anh cả”, cô yếu ớt gọi một tiếng: “Không phải nói không cần viết rồi sao?”

“Anh phát hiện anh quá nhân từ với em rồi”.

Ánh mắt bình lặng của Lạc Quân Hành nhìn chằm chằm cô, giọng điệu không hề thương tình: “Không viết, thì không nhớ lâu, sẽ lại tái phạm những việc sai từng làm”.

“Anh cả…”, Nam Mẫn lên tiếng cầu xin.

Lạc Quân Hành rất vô tình: “Kiểm điểm ba ngàn chữ. Còn nói thêm một chữ, thì thêm một ngàn chữ”.

Nam Mẫn đứng lên: “Đừng…”

Lạc Quân Hành: “Bốn ngàn chữ”.

Nam Mẫn nóng ruột: “Anh cả”.

Lạc Quân Hành: “Sáu ngàn chữ”.

“…”

Nam Mẫn đặt mông ngồi xuống, muốn chết luôn cho xong, đâu còn dám mặc cả.

Cũng không dám nói thêm một chữ.

Viết vậy.

Nam Mẫn trải giấy tuyên, cầm bút lông, thực sự muốn khóc.

Dùng bút bi viết bản kiểm điểm đã rất chậm rồi, lần này thì tốt rồi, dùng bút lông viết kiểm điểm! Còn phải viết theo lối chữ Khải nhỏ xíu! Viết sáu ngàn chữ!

Mấy anh em bọn họ, từ nhỏ đã bị anh cả trị bằng chiêu này.

Đúng là cực kỳ bi thảm!

Mặc bộ lễ phục, ngồi viết chữ bằng bút lông, không nói đến vấn đề phản cảm, cô bức bách sắp chết rồi!

Cô nhìn sang anh cả bằng ánh mắt cầu xin, nhưng Lạc Quân Hành ngồi trên sofa đọc sách, dáng vẻ vô cùng chuyên tâm, vốn không nhìn đến cô.

Viết một ngàn chữ trong bí bách khó chịu, Nam Mẫn thực sự không chịu nổi, rút ra một tờ giấy tuyên, dùng bút lông soạt soạt soạt viết mấy chữ, đưa đến trước mặt Lạc Quân Hành.

Lạc Quân Hành vẫn mặc kệ, không ngẩng đầu.

Nam Mẫn sắp phát cuồng rồi, là ai sinh ra kẻ kiêu ngạo hả?

Cô thử thăm dò, đưa một đầu ngón tay ra, khẽ chạm vào vai anh cả.

Lúc này Lạc Quân Hành mới lười biếng ngước mắt, Nam Mẫn vội vàng giơ giấy lên, chỉ thấy dòng chữ trên giấy trắng mực đen…
Chương 499: Mục đích

“Em xin đi thay quần áo’”.

Lạc Quân Hành khẽ hạ tay xuống.

Khóe miệng hơi cong xuống ở chỗ Nam Mẫn không nhìn thấy.

Nam Mẫn như được đại xá, nhanh chóng xách tà váy lao ra ngoài, về phòng của mình.

Người giúp việc giúp cô cởi váy xòe bồng bềnh thắt eo, Nam Mẫn hít ba hơi, bộ váy dạ hội này mặc vào người đúng là khổ hình, không biết những quý cô thời trung cổ phải chịu đựng thế nào.

Cô thay một chiếc váy dài rộng rãi thoải mái, cũng không dám để anh cả đợi lâu, quay lại, tiếp tục viết kiểm điểm.

Vốn dĩ còn muốn nhân cơ hội này xin lỗi nhận sai với anh cả, nhưng liếc sắc mặt của anh cả, thực sự rất khó coi.

Bây giờ cô đừng động vào thùng thuốc nổ này thì tốt hơn, tránh cho mình bị nổ không còn mảnh xác.

Ngoan ngoãn viết kiểm điểm đi.

Kiểm điểm ba ngàn chữ đều là thành quả của việc chắp vá lung tung, sáu ngàn chữ thì càng phải tự viết!

Nam Mẫn hóa thân thành Văn Khúc Tinh hạ phàm, bày hết thành quả giáo dục và trình độ văn hóa những năm qua của mình ra, trôi chảy lưu loát đặt xuống mặt giấy, viết đầy hết trang này đến trang khác.

Viết đến cổ tay nhức mỏi, suýt nữa sùi bọt trắng, cuối cùng mới viết xong sáu ngàn chữ.

Nam Mẫn đặt bút xuống, hoạt động cổ tay, hít sâu một hơi, mới trải phẳng kiểm điểm đã viết xong, cẩn thận chồng lên nhau ngay ngắn, mới đưa đến trước mặt anh cả.

Lạc Quân Hành đợi cô cả một hồi lâu, đã đọc xong ba quyển sách, gối tay lên đầu dựa lên sofa mơ màng buồn ngủ.

“Viết xong rồi hả?”, anh ta khẽ hỏi.

Nam Mẫn gật đầu như mổ thóc, không dám lên tiếng, chỉ sợ anh cả thấy cái sai của cô lại phạt thêm.

Anh cả không hề thiếu lý do để phạt.

Phải viết nữa cô thực sự sẽ thổ huyết.

Lạc Quân Hành cầm lấy bản kiểm điểm của cô, lật xem từng trang, từ vẻ mặt mệt mỏi chuyển sang vô cảm, rồi đến cau mày thành nút thắt.

Xem đến cuối cùng, anh ta ngước mắt: “Đây là bản kiểm điểm mà em viết?”

Nam Mẫn thấp thỏm: “Ừm, à”.

“Công lực chắp vá lung tung này của em, học theo ai đấy?”

Lạc Quân Hành tỏ vẻ mặt chê bai.

Nam Mẫn nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Thế này mà còn phải học? Không ai dạy cũng tự biết”.

“Nói cái gì?”

Lạc Quân Hành nghiêm mặt, cực kỳ giống tiên sinh dạy học nghiêm khắc trong học đường thời xưa.

“Không có gì”.

Nam Mẫn muốn cầu xin, ngay sau đó liền tỏ vẻ đáng thương, lí nhí nói: “Anh cả, anh tha cho em đi, em viết đến mỏi cả cổ tay rồi, không tin thì anh nhìn xem…”

Anh đưa cổ tay đỏ một mảng cho Lạc Quân Hành xem, Lạc Quân Hành không hề đau lòng, ngược lại mặt còn lạnh giá thêm.

“Đáng đời”.

Nam Mẫn: “…”

Lạc Quân Hành lạnh lùng lấy ra một tờ giấy tuyên từ trong đó, đưa cho Nam Mẫn, nói: “Đọc trang này một lượt đi”.

“Ồ”.

Nam Mẫn nhận lấy, nhìn chữ bên trên, chậm rãi đọc ra: “Em không nên hành động bốc đồng, mang mình ra làm mồi nhử, khiến mình rơi vào nguy hiểm…”

Đọc đến đây, giọng dần thấp xuống, rồi dừng lại.

“Đọc đi”.

Trong đôi mắt trong veo của Lạc Quân Hành không có chút cảm xúc, thanh lạnh không tả xiết: “Sao không đọc nữa?”

Nam Mẫn đâu còn dám đọc tiếp, nhìn anh cả, cười ngài ngại.

“Anh cả, anh cũng nhìn ra rồi?”

Ánh mắt Lạc Quân Hành u lạnh.

“Trước nay em không muốn tham dự các buổi giao tiếp xã hội như yến tiếc vũ hội, hồi nhỏ lôi đi kéo đi cũng không chịu đi, bây giờ lại đi khắp nơi, chỉ sợ người khác không biết đến mình”.

Anh ta khẽ hừ một tiếng: “Đổi tính rồi, hay có mục đích khác, em tưởng anh không nhìn ra?”



Sự việc đến nước này, Nam Mẫn còn có thể nói gì?

Cô thay đổi sắc mặt, không còn ra vẻ dễ thương trêu học anh cả nữa, mà nghiêm túc hẳn, nhìn thẳng vào ánh mắt Lạc Quân Hành.

“Anh cả, anh nói đúng, em đúng là có mục đích”.

Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn ẩn chứa ánh lạnh lùng: “Em không muốn đợi thế này nữa, em muốn dụ Tiêu Ân ra”.

Cô thẳng thắn như vậy, ngược lại Lạc Quân Hành không còn tức giận cô nữa, mà thản nhiên nói: “Anh ta xuất hiện thì em thế nào? Quyết chiến một trận với anh ta, cá chết lưới rách, bắt đền mạng của Khanh Khanh?”

“Em…”, Nam Mẫn bị anh cả nói, nhất thời không nói được gì.
Chương 500: Cấm túc

Lạc Quân Hành ngước mắt, đồng tử xanh thẫm lạnh như hồ nước: “Anh cho rằng mầy năm nay em đã trải qua nhiều việc, tính tình trầm ổn hơn nhiều, không ngờ vẫn hấp tấp nóng nảy như vậy”.

Nam Mẫn chột dạ.

Cô không sợ anh cả hùng hổ mắng cô, mà sợ nhìn thấy vẻ thất vọng của anh cả với cô.

Cho dù một chút cũng khiến cô không chịu nổi.

“Anh đã nói với em rất nhiều lần, bình tĩnh đừng nóng vội. Địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, việc phải làm là che giấu sức mạnh, để cho đạn bay thỏa thích, mình đứng yên bất động”.

Giọng của Lạc Quân Hành trở nên nghiêm khắc hơn: “Nhưng em đã làm những gì. Vì để bắt Kiều Lãnh, em không tiếc thân mình gài bẫy, tạo ra tai nạn xe, vết thương trên đầu còn chưa khỏi hoàn toàn, mà lại muốn đặt mình vào nguy hiểm?”

Anh ta nhìn chằm chằm Nam Mẫn, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt bình tĩnh, lúc này sắc sảo như dao, như gió lạnh ập đến.

“Anh bảo em đến nước Y, là để em được an toàn, không phải để em đi tìm cái chết”.

Anh ta vừa dứt lời, lòng Nam Mẫn run lên dữ đội, cả người cũng chấn động theo.

Ngẩng đầu lên, nhìn anh cả lạnh lùng như băng, hoảng sợ bất an.

Lạc Quân Hành mắng xong, cũng nguôi cơn giận.

Anh ta sắp xếp bản kiểm điểm, gấp lại, giọng bình thường: “Nếu đã không quản được lòng ham muốn hành động của mình, thì anh quản giúp em. Bắt đầu từ hôm nay, ở trong lâu đài Modu, không được ra ngoài”.

“A?”

Nam Mẫn bỗng ngẩng đầu, không phải chứ, bị cấm túc ư?

“Đừng mà anh cả, em biết sai rồi còn không được sao?”

Nam Mẫn đi theo cầu xin: “Em kiềm chế được bản thân mà, em kiềm chế rất tốt, em nghe theo anh hết, anh đừng cấm túc em…”

Lạc Quân Hành không hề nể tình ném lại một câu: “Em nói không tính, anh nói là được”.

“…”

Thương lượng đi mà anh cả?

Vừa nghĩ đến sắp bị cấm túc ở lâu đài không được ra ngoài, Nam Mẫn thực sự muốn đập đầu vào tường.

Bản tính cô vốn phóng túng bất kham yêu tự do, đâu thể nhịn được bị cấm túc như vậy, lập tức lập nhóm, kéo hết các anh trai ngoại trừ anh cả vào, ngay cả Tô Duệ và Trình Hiến cũng không bỏ qua.

[Các anh, anh cả muốn cấm túc em, cầu cứu!]

Anh hai (Quyền Dạ Khiên): [Có chuyện gì vậy?]

Anh ba (Hạ Thâm): [Tại sao? Em chọc giận anh cả rồi hả?]

Anh tư (Lý Vân): [Em lại gây họa gì vậy?]

Anh nhỏ (Bạch Lộc Dư): [Mới đi có mấy ngày chứ, tiểu tổ tông của tôi ơi, em thật lợi hại.]

Tô Duệ: [?]

Trình Hiến: […]

Nam Mẫn cầm điện thoại, lách cách kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt.

Trong nhóm yên lặng nửa phút.

Sau đó…

Nam Mẫn: [Sao không ai nói gì nữa?]

Không ai trả lời cô.

Cô kích mở góc trên bên phải, kiểm tra thành viên nhóm, phát hiện… chỉ còn lại một mình cô.

Họ đều rời khỏi nhóm rồi!

Sau đó, trong một nhóm khác, từng dòng tin nhắn được bắn ra tằng tằng.

Anh nhỏ (Bạch Lộc Dư): [Ủng hộ anh cả! Em gái không nghe lời thì phải dạy bảo, nếu không sẽ bay lên trời thật đấy!]

Anh tư (Lý Vân): [Tiểu Lục, em đừng chọc giận anh cả, nếu không, bọn anh cũng không giúp được em đâu]

Anh ba (Hạ Thâm): [Tiểu Lục, em ngoan ngoãn đi, anh cả thương em nhất đấy]

Anh hai (Quyền Dạ Khiên): [Cấm túc là đúng rồi, đáng đời! Anh cả, anh thay bọn em dạy bảo tử tế con bé không nghe lời này, không cần nể tình]

Tô Duệ: [Đồng ý.]

Trình Hiến: [+1]

Nam Mẫn: “…”

Phản bội!

Nam Mẫn cứ vậy bị cấm túc trong lâu đài Modu.

Anh cả đang tức tận đỉnh đầu, cô không dám chọc vào anh, các anh cũng không giúp được, cô chỉ yên tĩnh ở trong phòng, làm một tiểu công chúa không ra khỏi cổng, không bước tới cửa một bước.

Cô biết anh cả đang giận cái gì, đối với cô, điều quan trọng nhất là báo thù cho bố mẹ, bất luận là Kiều Lãnh hay Tiêu Ân, cô đều không muốn bỏ qua.

Nhưng với các anh, đương nhiên báo thù rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của cô.

Cho dù vì không để bọn họ lo lắng, cô cũng không nên đặt mình vào nguy hiểm.

Nghĩ thông những điều này, lòng Nam Mẫn cũng bình lặng hơn.

Trong lúc nhàm chán, cô suy nghĩ nên tặng Ngôn Uyên quà cảm ơn gì mới tốt, vừa hay Robert mua được một miếng ngọc rất đẹp từ chợ bán ngọc của người bạn, lấy cho Nam Mẫn xem.

Nam Mẫn nhìn thấy miếng ngọc hình bầu dục, liền có linh cảm, lập tức xin anh ta: “Bao nhiêu tiền, tôi mua!”

Robert không lấy tiền của cô, muốn bảo cô viết giúp anh ta một bức tranh chữ Trung Quốc.

“Anh cả viết chữ bằng bút lông cũng rất đẹp, sao anh không bảo anh ấy viết cho anh một bức?”

Nam Mẫn trải giấy tuyên, vừa chọn bút vừa hỏi Robert.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom