-
Chương 501-505
Chương 501: Món quà
Robert nói: “Tôi đâu dám xin chữ anh họ? Dì Helen xin chữ anh ấy, anh ấy cũng không chịu viết, tôi không xứng”.
Nam Mẫn bị vẻ mặt ấm ức tủi thân của Robert chọc cười: “Không sao, tôi viết cho anh. Anh muốn một bức chữ gì? Dùng để làm gì?”
“Thế nào cũng được. Tôi vừa mới tu sửa xong nhà mới, định bày ở thư phòng”.
Robert suy nghĩ nói: “Tôi thấy Hoa Hạ các cô có rất nhiều nhà thư pháp giỏi, đều rất thích viết ‘Thượng Thiện Nhược Thủy’, ‘Ninh Tĩnh Chí Viễn’ gì đó”.
Anh ta nói bằng tiếng hoa gượng gạo, sau đó nói: “Tôi cũng không hiểu ý nghĩa lắm”.
“Những chữ đó hơi tục, không hợp với anh lắm”.
Nam Mẫn nói: “Tôi sẽ viết cho anh một bức khác, hợp với khí chất của anh”.
Robert vừa nghe liền vui thích: “Được, được”.
Nam Mẫn chọn cái bút lông khá to, chấm mực, nâng lên hạ xuống cổ tay đỏ ửng, nét chữ phóng khoáng và hào sảng lập tức hiện lên trên mặt giấy.
Chỉ thấy bên trên viết – Đại Trí Nhược Ngu.
Tuyệt, tuyệt.
Robert có được chữ, vui vẻ chạy đi tìm Lạc Quân Hành để khoe.
“Anh họ, anh xem, chữ của Grace viết cho em!”
Lạc Quân Hành vừa xử lý xong một số công việc, nghĩ đến những chuyện cũ, vẻ mặt hơi mệt mỏi, đến quầy bar tự rót cho mình một ly whisky.
“Chữ gì?”, anh ta thờ ơ hỏi, sau đó lại ngước mắt: “Tiểu Mẫn viết?
“Yes!”
Robert giống như trẻ con khoe đồ chơi, cẩn thận mở bức tranh chữ cho Lạc Quân Hành xem.
Nhìn thấy bốn chữ ‘Đại Trí Nhược Ngu’, Lạc Quân Hành nuốt xuống rượu suýt phun ra, không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
“Thế nào? Rất đẹp phải không?”
Robert vui vẻ không thôi: “Cô ấy nói đây là… ‘Đại Kê Nhược Ngư’, em không hiểu ý lắm, có nghĩa là con gà rất to, và con cá rất yếu đuối phải không?”
“…”
Lạc Quân Hành nhìn vẻ mặt tìm hiểu của cậu em họ, giải thích bằng tiếng anh: “Có ý khen em thông minh”.
“Thật không?”
Robert vui thích hớn hở: “Em đúng là rất thông minh, Grace giỏi thật! Vậy em mang về treo lên đây”.
Anh ta như cầm báu vật, vui vẻ đi mất.
Lạc Quân Hành cầm ly rượu, trầm mặc một lúc, cười không ra tiếng.
“Con bé quỷ quái này”.
…
Lâu đài Modu có phòng dành riêng cho dụng cụ điêu khắc và máy móc, đều là Lạc Quân Hành bố trí cho Nam Mẫn.
Đuổi được Robert đi, Nam Mẫn lấy vật liệu mà anh ta mang đến, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc, vừa hạ bút thì quên hết tất cả, dần dần hình thành mô hình máy bay.
Đây là lần đầu tiên cô điêu khắc mô hình máy bay bằng ngọc, một chiếc máy bay nhỏ trong lòng bàn tay, vô cùng dễ thương.
Đôi mắt to long lanh của cô lấp lánh tinh quang, hội tụ ánh sáng, nghĩ đến dáng vẻ đóng băng của Ngôn Uyên trên máy bay hôm đó, không biết khi anh ta lái máy bay sẽ thế nào.
Nghĩ vậy, con dao khắc nhẹ nhàng xoay chuyển giữa những ngón tay thon dài.
Nam Mẫn cong môi, lại không cam tâm cô đơn, dùng dao khắc hai người tí hon trên máy bay.
Một người không cảm xúc lái máy bay, một người ngủ say ngon lành phía sau.
“Đúng là lôi kéo thù hận quá rồi”.
Nam Mẫn cảm thấy mình đúng là rất sáng tạo, bắt đầu mong chờ sau khi cơ trưởng Ngôn nhận được món quà thì sẽ có biểu hiện thế nào, có lẽ sẽ giống như ăn dưa muối.
Cô bất giác cười ha ha.
Khắc xong, phồng mồm thổi nhẹ một cái, định cầm đến phòng máy đánh bóng.
Điện thoại vang lên hai tiếng tinh tinh, cô xoay cổ tay đau mỏi, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Dụ Trạch Vũ.
[Chị Nam, chị thế nào rồi? Bọn em đều rất lo cho chị, chị khỏe hơn chưa?]
Cậu bé này lúc nào cũng nhớ đến cô.
Nam Mẫn cảm thấy lòng trong ấm áp, gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy.
Phía bên kia điện thoại, sau khi Dụ Lâm Hải gửi tin nhắn, căng thẳng cầm điện thoại.
Nhìn thấy tin nhắn thoại của Nam Mẫn, anh căng thẳng khó hiểu, cổ họng nghèn nghẹn, đưa tay mở ra, nghe thấy giọng quen thuộc, lòng cũng run theo.
Giọng vừa dịu dàng vừa lanh lảnh của cô vang lên: “Chị rất khỏe, em bảo mọi người đừng lo lắng”.
Sau chuyện tai nạn máy bay, cuối cùng anh cũng nghe được giọng của cô!
Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy trong lòng bị người khác dùng tay véo nhẹ, không mạnh, nhưng khiến anh kích động, hận không thể lập tức xông vào điện thoại, xuất hiện trước mặt cô!
Chương 502: Nếu như nó thuộc về anh
Anh lại càng muốn trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua đó, cẩn thận lắng nghe giọng nói của cô, nhìn thấy mặt cô một lần!
Nhưng mà… Anh không dám.
Anh chỉ có thể mượn thân phận của người khác để liên lạc với cô, chỉ có như thế cô mới miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái.
Anh biết, một khi để cho Nam Mẫn biết “Dụ Trạch Vũ” chính là “Dụ Lâm Hải” thì anh sẽ mất đi cách liên lạc với cô một lần nữa.
Bị cô kéo vào danh sách đen, xóa mất.
Dụ Lâm Hải không dám mạo hiểm như vậy, thế nên anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế rồi lại kiềm chế!
Anh hít thật sâu mấy hơi mới bắt đầu cử động tay gõ ra một hàng chữ: “Thế thì tốt rồi. Bây giờ chỉ đang ở Birmingham nước Y hả? Ở đó có vui không?”
Nam Mẫn: “Ừm, rất vui. Tiếc là chị bị cấm túc rồi nên tạm thời phải ngồi ở nhà, không được ra ngoài”.
Giọng cô có vẻ đầy buồn bã, oán giận với “Dụ Trạch Vũ”, như một học sinh tiểu học vừa mới phạm lỗi và bị phạt vậy.
Suy cho cùng trước kia Dụ Trạch Vũ cũng thường xuyên bị Dụ Lâm Hải cấm túc, bọn họ cùng là những người sa cơ lỡ vận.
Dụ Lâm Hải nghe những lời oán trách đầy ấm ức của cô thì chợt bật cười, ngón tay thon dài lại chậm rãi gõ:
“Bị cấm túc hả? Đáng thương quá nha. Ai vậy, sao lại cấm túc chị?”
Nam Mẫn: “Không phải ông anh cả Diêm Vương kia thì còn ai. Nói với em chứ tại sao trên đời lại có loài sinh vật mang tên anh trai thế cơ chứ, chuyên môn ức hiếp em trai, em gái. Anh cả nhà chị còn đáng sợ hơn cả ông anh nhà em”.
Khóe môi Dụ Lâm Hải không ngừng cong lên, anh đáng sợ lắm hả?
Thằng nhóc Dụ Trạch Vũ đáng ghét kia đã nói xấu anh bao nhiêu điều trước mặt Nam Mẫn vậy?
Nam Mẫn cầm điện thoại di động, vừa mới gửi một đoạn voice chat đi thì Lạc Quân Hành đã gõ cửa đi vào, khiến Nam Mẫn chột dạ sợ tới mức suýt chút nữa ném luôn điện thoại mới anh cả vừa mới cho.
“Anh… Anh cả!”
Lạc Quân Hành hỏi: “Nói chuyện với ai vậy?”
“À, một cậu em trai".
Nam Mẫn lại nhấn nút ghi âm để trả lời “Dụ Trạch Vũ” một câu: “Anh cả của chị tới rồi, không nói chuyện với em nữa nha. Em ngoan ngoãn chờ chị về nước nhé, chị sẽ mang món ngon về cho em”.
Chính xác là giọng điệu dỗ em trai, Lạc Quân Hành không hề nghi ngờ gì, chỉ khẽ hỏi.
“Em nuôi dưỡng một cậu em trai nhỏ từ khi nào thế?”
Nam Mẫn: “Dưỡng gì?”
“Cái gì mà “nuôi” em trai nhỏ?”
Nam Mẫn nói: “Anh cả, lời anh nói là đầy ẩn ý đấy nhé, nghe cứ như em là phú bà nuôi phi công vậy”.
Lạc Quân Hành khinh thường nhướng mày, bảy tỏ: Anh muốn nói thế mà.
“Thế không phải à?”
“…”
Nam Mẫn: “Tất nhiên là không! Anh nghĩ đi đâu thế? Em là người như vậy hả ?”
Tuy là cô thật sự từng có suy nghĩ như thế, nhưng cuối cùng vẫn chưa biến nó thành sự thật mà…
Nên là đừng hỏi, hỏi cũng không nói!
“Em không hợp với mấy đứa nhỏ đâu!”
Lạc Quân Hành vẫn đi sâu vào chủ đề này với cô, nghiêm túc nói: “Em thích hợp với chó săn lớn, có thể chăm sóc và bảo vệ em cơ".
Lại còn chó săn, còn lớn…
Cô không để mình ra ngoài bị ăn luôn là may mắn lắm rồi.
Nhắc tới chuyện này, Nam Mẫn cũng tặng lại cho anh ta một câu: “Anh cũng không thích hợp với quả phụ đâu. Cô gái họ Mai kia không hợp với anh”.
Nhắc tới “cô gái họ Mai”, ánh mắt Lạc Quân Hành lại xuất hiện tầng sương lạnh.
—
Dụ Lâm Hải yêu thích cầm cái điện thoại không muốn buông tay, cứ nhấn đi nhấn lại mấy cái voice chat cô gửi cho mình.
Cậu “em ngoan ngoãn chờ chị về nước nhé, chị sẽ mang món ngon về cho em” như một đống bông gòn ập vào tim anh, nhẹ nhàng, mềm mại lại dịu êm.
Khiến cả người anh như lơ lửng trên những tầng mây, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.
Dù những lời đó đều nói cho người khác nghe, nhưng anh vẫn cảm động không thôi.
Xem như cô đang nói chuyện với mình.
Dụ Lâm Hải đang vô cùng mong chờ đến cái ngày Nam Mẫn cũng sẽ dùng giọng điệu đó để nói với anh.
Những thứ anh lén lút có được trong khoảng thời gian qua, nếu như nó thuộc quyền sở hữu của anh thì sẽ tốt biết bao nhiêu?
Anh đắm chìm trong sự dịu dàng đó, cho đến khi nhận được điện thoại của mẹ mình thì giọng nói của anh vẫn mềm mỏng mà trước nay chưa từng có.
Dụ Phượng Kiều lập tức nhận ra con trai mình có gì đó là lạ, trực tiếp hỏi: “Mẫn nó liên lạc với con rồi hả?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Rõ ràng đến thế ư?
*
Chương 503: Kể chuyện nhà
Lạc Quân Hành nhìn Nam Mẫn, thản nhiên nói: “Anh đã nói là anh với cô ta không liên quan gì rồi mà”.
“Thế hả?”
Nếu đã nói ra rồi thì phải hỏi đến cùng mới được.
“Lên giường với nhau một lần mà vẫn nói là không có quan hệ gì hả? Gần đây không khí ở Birmingham ngày càng cởi mở nhỉ”.
Nam Mẫn nói với cái giọng đầy kỳ quái.
Lạc Quân Hành nghe tới đó thì mày nhíu lại thật chặt: “Ai nói với em thế? Catherine Mey Brangues?”
“Còn ai vào đây nữa?”
Chẳng mấy khi thấy Nam Mẫn kiên quyết trước mặt anh cả mình như thế: “Có lẽ cô ta xem em là tình địch nên đã nói với em rất nhiều lời khó hiểu, nói chung là mấy trò mèo của bọn con gái”.
Mặt Lạc Quân Hành lạnh như băng, đôi môi mỏng mím thành một đường, dường như anh ta cực kỳ không muốn nhắc tới người phụ nữ đó.
“Anh cả”.
Thấy cảm xúc của anh cả không quá tốt, Nam Mẫn hạ thấp tông giọng, không dùng cái giọng quái gở kia nữa.
Cô nói: “Em không phải là người cổ hủ. Chị dâu đã đi nhiều năm rồi, anh muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới thì bọn em vẫn ủng hộ anh. Nhưng mà anh phải nhìn cao lên một chút, đừng để bụng đói ăn quàng, tùy tiện tìm một người phụ nữ… Em không kỳ thị quả phụ, chỉ là em cảm thấy phu nhân Mey đó kỳ lạ thế nào ấy, không giống một cô gái tốt”.
“Cô ta quả thật không phải loại tốt lành gì”.
Lạc Quân Hành nói tới phu nhân Mey đó còn khó nghe hơn cả Nam Mẫn: “Nên em cứ yên tâm, anh mặc bệnh sạch sẽ nên không bao giờ chạm vào những thứ bẩn thỉu đó”.
Nam Mẫn nghe thế thì cũng yên tâm, nhưng lại bắt đầu thấy tò mò.
“Phu nhân Mey đó rốt cuộc đã làm gì?”
Cô cảm thấy hết sức hoang mang: “Cô ta nói mình là chủ nhân của sơn trang Họa Mi hả? Em thấy cô ta vẫn còn trẻ, sao lại thành quả phụ thế?”
“Chuyện này không liên quan tới em, đừng hỏi làm gì”.
Lạc Quân Hành không thỏa mãn nhu cầu hóng hớt của cô, ánh mắt chuyển sang cái bàn: “Quà cho Ngôn Uyên hả? Em chọn gì thế?”
Anh ta đi tới muốn xem thử, Nam Mẫn nhanh tay lẹ mắt giấy máy bay mô hình ra sau lưng.
Cô khẽ ngửa đầu lên nhìn anh cả, khí thế hừng hực dùng tiếng Anh nói: “Exchange (có qua có lại)”.
Trao đổi bí mật.
Anh ta kể cho cô nghe chuyện phu nhân Mey đó, cô lại cho anh ta xem quà mình chuẩn bị cho Ngôn Uyên.
Lạc Quân Hành im lặng nhìn Nam Mẫn thật lâu, cảm thấy đã đến lúc đánh cho cô em gái này một trận.
*
Bên kia, Dụ Lâm Hải không định giấu mẹ mình, sau sự im lặng ngắn ngủi, anh khẽ “ừm” một tiếng.
“Gần gần thế”.
Dụ Phượng Kiều ở đầu dây bên kia khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Dù thế nào thì chỉ cần biết con bé Mẫn vẫn bình an là tốt rồi, mấy ngày nay mẹ cứ lo lắng không yên mãi…”
Hiện tại Dụ Phượng Kiều đang nghỉ ngơi ở Messuri, ngày nào cũng gọi điện thoại cho con trai, quan hệ của hai mẹ con cũng trở nên thân thiết hơn trước nhiều.
Messuri chính là một nơi rừng xanh nước biếc, Dụ Phượng Kiều đến đó rồi lại không muốn đi đâu nữa.
“Nơi này phong cảnh hữu tình, lòng người cũng bình yên hơn trước”.
Dụ Phượng Kiều than thở: “Đấu trí với đám cáo già trên thương trường cả đời người, dùng đủ mọi thủ đoạn, đủ mọi âm mưu, mệt mỏi hơn nửa đời mới biết được, thì ra đây mới là cuộc sống mà con người ta mơ ước. Dì Vệ của con ngày nào cũng theo người ta lên núi hái măng, chẳng để ý tới mẹ nữa, may có sư thúc Đinh ở lại với mẹ, ông ấy nhiều trò để chơi lắm…”
“Sư thúc Đinh?”, Dụ Lâm Hải nhanh chóng nắm bắt được một cái tên.
“À, chính là một ông lão khó chơi, già mà không nên nết”.
Dụ Phượng Kiều cười hơ hớ nói: “Mẹ cũng không biết ông ấy rốt cuộc là người thế nào, nhưng ở đây ai cũng gọi ông ấy là “sư thúc”, không biết năm nay bao tuổi, ông ấy lại không chịu nói với mẹ”.
Nói đến câu cuối, giọng của bà ấy còn ẩn chứa sự oán giận và hờn dỗi của phụ nữ, Dụ Lâm Hải nghe xong nhất thời không kịp phản ứng.
Dụ Phượng Kiều nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Thằng bé Vực cũng dẫn ông cụ nhà mình tới, con bé Tô Âm ấy à, biết nó tới là vui như trẩy hội, học xong lập tức chạy tới nhà người ta”.
Dụ Phượng Kiều không nhịn được cười cười: “Nhưng mà bác sĩ Tô thì không thích, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, cả ông Phó cũng lạnh mặt theo, cuối cùng trút hết tức giận lên đầu thằng bé Vực”.
Bà ấy như người đứng hóng hớt không chê chuyện lớn, vui sướng khi người gặp họa cười vui vẻ.
Dụ Lâm Hải nghe mẹ mình kể chuyện nhà, có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhăn nhó của Phó Vực, bất giác cười theo.
Chương 504: Điên cuồng theo đuổi
Cuộc điện thoại kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, lúc cúp máy điện thoại còn hơi nóng.
Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Từ nhỏ đến lớn, đây là cuộc điện thoại dài nhất của anh với mẹ mình, cũng là lần mà bà ấy nói chuyện với anh nhiều nhất.
Cách chiếc điện thoại, anh vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt và sức sống dồi dào của mẹ, như thể bà đang được sống lại một lần nữa vậy.
Xem ra Messuri đúng là một nơi rất tuyệt vời để nghỉ dưỡng.
Cũng là một nơi đầy rẫy “hoa đào”.
Dụ Lâm Hải mở lại khung chat của anh và Nam Mẫn, gắn tai nghe vào tiếp tục nghe giọng nói của Nam Mẫn, nghe đi nghe lại hết lần này đến lần khác.
Anh nghĩ, khi Nam Mẫn trở về, anh nhất định phải dẫn cô đến Messuri.
Có lẽ, giữa bọn họ sẽ có chút cơ hội bất ngờ nào đó.
Nam Mẫn quyết tâm muốn hỏi rõ ràng về chuyện của phu nhân Mey kia.
Cô không phải là người thích hóng hớt, nếu là chuyện của người ngoài, có rót vào tai cô cũng chẳng thèm nghe, nhưng chuyện này lại liên quan đến anh cả nên cô nhất quyết phải hỏi đến cùng.
Ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ rất khác với ánh mắt của phụ nữ nhìn phụ nữ.
Đàn ông đều là động vật sống bằng mắt, chỉ cần cô gái đó xinh đẹp thì chắc chắn là một người tốt.
Nhưng phụ nữ thì khác, rốt cuộc ai là người hai là yêu, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn rõ.
Cô cũng không thể để anh cả bị yêu quái bắt mất.
Với hành động đòi “trao đổi thông tin” của Nam Mẫn, Lạc Quân Hành vô cùng hờ hững, thản nhiên nói: “Anh không có hứng thú với quà của em”.
Sau đó xoay người định đi.
Trao đổi thất bại?
“Anh cả!”
Nam Mẫn chạy tới, ngăn cản anh ta, chủ động giơ máy bay mô hình lên cho anh ta xem: “Em khắc máy bay mô hình, ghê không? Sinh động như thật luôn đúng không?”
“Như thật?”
Lạc Quân Hành cụp mắt, cười nhạo khả năng dùng ngôn ngữ của cô: “Máy bay của em biết sống hả?”
“…”
Nam Mẫn nghẹn họng, vội vàng nói thêm: “Em còn khắc thêm hai cái đầu người trên máy bay đấy, anh nhìn thử xem, giống ai nào?”
Cô nghịch ngợm cố tỏ vẻ lém lỉnh, mong có thể phá vỡ tảng băng của anh cả.
Lạc Quân Hành vẫn không thèm để ý liếc một cái, sau đó bình thản nói: “Cái đầu trâu đực với cái đầu trâu cái”.
“…”
Nam Mẫn cảm thấy bản lãnh làm nghẹn họng của anh cả còn ghê gớm hơn cả bánh đậu dính.
Anh mới là trâu đấy!
Cô cũng nổi giận, bắt đầu chơi trò lưu manh: “Em không cần biết, đã nói là có qua có lại rồi, em cho anh xem quà thì anh phải nói cho em biết quan hệ của anh với phu nhân Mey đó”.
Lần này đổi thành Lạc Quân Hành cạn lời, anh ta lại lạnh lùng ngước mắt lên.
“Nếu em muốn ăn đòn thì cứ việc nói thẳng, anh giúp em”.
“…”
Nam Mẫn lại lại về sau theo bản năng, dường như không đạt được mục đích cô sẽ không bỏ qua, cứng đầu cứng cổ nói: “Rốt cuộc là chuyện gì mà anh lại không thể nói được? Anh càng không nói càng chứng tỏ anh đang chột dạ”.
Gương mặt Lạc Quân Hành đã kết thành băng: “Tại sao anh phải chột dạ?”
“Anh cả”, Nam Mẫn quan sát sắc mặt Lạc Quân Hành, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ anh thật sự có gì đó với cái phu nhân Mey kia?”
Lạc Quân Hành không biết “có gì đó” là có cái gì, nhưng nghe giọng cô là biết chẳng phải điều gì hay ho, đôi mắt màu xanh trợn trừng.
“Nói bậy bạ cái gì thế!”
Lạc Quân Hành không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng bị Nam Mẫn quấy rối mãi không ngừng, anh ta không muốn nhưng vẫn phải giải thích sơ cho cô nghe về chuyện của Mey.
Nam Mẫn đoán không sai, người phụ nữ đó một lòng một dạ với Lạc Quân Hành, từng điên cuồng theo đuổi anh ta, muốn có được anh ta, trở thành vợ của anh ta.
Cô ta còn vì điều này mà gây ra rất nhiều chuyện, khiến tất cả mọi người trong xã hội thượng lưu biết, khiến danh tiếng của Lạc Quân Hành không được tốt.
Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Tất nhiên Lạc Quân Hành không hề có ý gì với cô ta, từng từ chối cô ta rất rõ ràng, thái độ cũng vô cùng hờ hững, nhưng cô ta vẫn thích làm theo ý mình, không hề nao núng.
Mà tình cảm đơn phương của cô ta không hề giảm đi sau khi Lạc Quân Hành kết hôn với Ngôn Hề, mà còn được đẩy lên trạng thái điên cuồng khác.
Để trả thù Lạc Quân Hành, cô ta đã kết hôn với chủ nhân của sơn trang Họa Mi, cũng trở thành phu nhân của một bá tước.
Chương 505: Thì ra còn đê tiện hơn
Sau khi kết hôn, cô ta như biến thành một người khác, bắt đầu thường xuyên tiếp xúc với Ngôn Hề trong các bữa tiệc xã giao, muốn trở thành bạn của vợ anh ta, Ngôn Hề cảm thấy hai người không mấy hợp ý nên vẫn luôn giữ khoảng cách.
Nhưng cô ta lại biết cách để che giấu, sự nhiệt tình và thân mật của cô ta khiến Ngôn Hề dần dà buông lỏng sự đề phòng, cô ta cũng bất đầu thường xuyên xuất hiện ở lâu đài Modu.
Lạc Quân Hành bận rộn công việc, không thể ở nhà mãi được nên đành phải nhắc nhở vợ mình cẩn thận hơn, ai nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng, người anh ta nói chính là phu nhân Mey kia.
“Cô ta từng tặng cho Ngôn Hề một viên ngọc bích, Ngôn Hề thích lắm, sau này mới biết được, viên ngọc đó được lấy ra từ trong miệng người chết”.
“Có một lần Ngôn Hề suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, vó ngựa đã bị kẻ nào đó động tay động chân, mà khi đó người ở bên cạnh cô ấy chính là Catherine Mey Brangues”.
Lạc Quân Hành ngậm một điếu thuốc, nhớ lại những gì từng xảy ra, đôi mắt lạnh lẽo lại trở nên xa xôi: “Em không biết đâu, thật ra anh với chị dâu em từng có một đứa con, nhưng đã sảy mất”.
Nam Mẫn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, chuyện này cô thật sự không biết!”
“Sảy mất ư?”
Giọng cô đông cứng hỏi: “Cũng là Mey giở trò quỷ ư?”
Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói: “Không biết, anh đã điều tra nhưng không thể tìm được bằng chứng gì. Chỉ là từ đó về sau, Ngôn Hề bắt đầu xa lánh cô ta”.
“Lẽ ra nên tránh xa cô ta từ sớm!”
Nam Mẫn oán giận nói: “Ả đàn bà đó!”
Cô thật sự không hiểu, trên đời này có nhiều đàn ông như thế, tại sao vẫn có những người thích giành chồng của người khác vậy?
Giành được thì thơm ngon hơn ư?
Lạc Quân Hành hắng giọng nói: “Sau khi Ngôn Hề mất không bao lâu, chủ nhân của sơn trang Họa Minh, ông Brangues cũng chết không rõ nguyên nhân, Catherine Mey Brangues trở thành quả phụ. Có một ngày, cô ta đột nhiên chạy tới nói với anh rằng “vợ anh đã chết rồi, chồng em cũng không còn, cuối cùng chúng ta cũng có thể đến với nhau”. Cô ta bảo anh cưới cô ta, sơn trang Họa Mi chính là của hồi môn của cô ta”.
“Ha, quả nhiên là bệnh không nhẹ”.
Nam Mẫn căm tức nói: “Lẽ ra anh nên nói với cô ta, dù phụ nữ trên đời này chết hết thì anh cũng sẽ không đến với cô ta, bảo cô ta mau chóng từ bỏ đi!”
Giọng Lạc Quân Hành nhanh chóng chìm xuống: “Cũng không khác nhau là mấy, anh đã nói với cô ta như thế đó”.
“Thế nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý đồ ư?”
Nam Mẫn lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Em cứ tưởng mình đã gặp phải người phụ nữ đê tiện nhất trên đời rồi, không ngờ vẫn còn người đê tiện hơn, thật sự khiến con người ta mở mang tầm mắt”.
*
Bấy giờ, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu rọi xuống đệm giường khách sạn, trên lớp đệm giường mỏng manh kia là Trác Huyên như người không xương nằm úp sấp trên thân người đàn ông: “Anh Vương, đêm nay anh có ở lại không?”
Người đàn ông đó ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Sao thế, vẫn chưa được ăn no à?”
Gương mặt Trác Huyên xuất hiện vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, tay lại không thành thật vuốt ve cơ thể người đàn ông.
“Một mình em ở đây sợ lắm”.
Người đàn ông kia lại châm chọc nở nụ cười, giơ tay nắm lấy cằm cô ta: “Đàn bà các cô hở tí là lừa gạt. Lời thì ngọt ngào mềm mại là thế, nhưng làm gì cũng tàn nhẫn và độc ác”.
Ông ta lạnh lùng đẩy Trác Huyên, kéo quần lên, mặc quần áo chỉnh tề lại trở về dáng vẻ cục trưởng đầy cẩn thận và tỉ mỉ ngày thường.
Trác Huyên vẫn còn sợ hãi vì người đàn ông sớm nắng chiều mưa này, một giây trước vẫn còn trời trong nắng đẹp, mà thoắt cái đã mưa.
Chỉ là cô ta không dám chạm vào vảy ngược của ông ta, dù sao ông ta cũng là người cuối cùng cô ta có thể dựa vào.
Người đàn ông kia sửa sang quần áo trước gương, Trác Huyên tinh mắt nhảy xuống, chỉnh lại cho ông ta, dáng vẻ như dâu hiền vợ đảm, suy cho cùng cũng đã quen cái thói hầu hạ đàn ông.
“Bà cô Trác Nguyệt kia đã được cân nhắc thả ra, mấy ngày nữa sẽ về nhà”.
“Thật ư?”
Trác Huyên vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn anh Vương".
Cô ta đi tới, hôn lên mặt Vương Sảnh một cái, thử hỏi: “Thế, Kiều…”
“Vẫn đang sắp xếp”.
Vương Sảnh ôm chặt lấy eo Trác Huyên, xoa bóp ngực cô ta một phen, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt cô ta, ánh mắt lộ vẻ hung ác nham hiểm.
“Cậu ta đưa một cô gái tuyệt vời thế này đến cho tôi, thì tôi cũng phải cho cậu ta một cái giá “thích đáng” chứ”.
Robert nói: “Tôi đâu dám xin chữ anh họ? Dì Helen xin chữ anh ấy, anh ấy cũng không chịu viết, tôi không xứng”.
Nam Mẫn bị vẻ mặt ấm ức tủi thân của Robert chọc cười: “Không sao, tôi viết cho anh. Anh muốn một bức chữ gì? Dùng để làm gì?”
“Thế nào cũng được. Tôi vừa mới tu sửa xong nhà mới, định bày ở thư phòng”.
Robert suy nghĩ nói: “Tôi thấy Hoa Hạ các cô có rất nhiều nhà thư pháp giỏi, đều rất thích viết ‘Thượng Thiện Nhược Thủy’, ‘Ninh Tĩnh Chí Viễn’ gì đó”.
Anh ta nói bằng tiếng hoa gượng gạo, sau đó nói: “Tôi cũng không hiểu ý nghĩa lắm”.
“Những chữ đó hơi tục, không hợp với anh lắm”.
Nam Mẫn nói: “Tôi sẽ viết cho anh một bức khác, hợp với khí chất của anh”.
Robert vừa nghe liền vui thích: “Được, được”.
Nam Mẫn chọn cái bút lông khá to, chấm mực, nâng lên hạ xuống cổ tay đỏ ửng, nét chữ phóng khoáng và hào sảng lập tức hiện lên trên mặt giấy.
Chỉ thấy bên trên viết – Đại Trí Nhược Ngu.
Tuyệt, tuyệt.
Robert có được chữ, vui vẻ chạy đi tìm Lạc Quân Hành để khoe.
“Anh họ, anh xem, chữ của Grace viết cho em!”
Lạc Quân Hành vừa xử lý xong một số công việc, nghĩ đến những chuyện cũ, vẻ mặt hơi mệt mỏi, đến quầy bar tự rót cho mình một ly whisky.
“Chữ gì?”, anh ta thờ ơ hỏi, sau đó lại ngước mắt: “Tiểu Mẫn viết?
“Yes!”
Robert giống như trẻ con khoe đồ chơi, cẩn thận mở bức tranh chữ cho Lạc Quân Hành xem.
Nhìn thấy bốn chữ ‘Đại Trí Nhược Ngu’, Lạc Quân Hành nuốt xuống rượu suýt phun ra, không nhịn được ho nhẹ một tiếng.
“Thế nào? Rất đẹp phải không?”
Robert vui vẻ không thôi: “Cô ấy nói đây là… ‘Đại Kê Nhược Ngư’, em không hiểu ý lắm, có nghĩa là con gà rất to, và con cá rất yếu đuối phải không?”
“…”
Lạc Quân Hành nhìn vẻ mặt tìm hiểu của cậu em họ, giải thích bằng tiếng anh: “Có ý khen em thông minh”.
“Thật không?”
Robert vui thích hớn hở: “Em đúng là rất thông minh, Grace giỏi thật! Vậy em mang về treo lên đây”.
Anh ta như cầm báu vật, vui vẻ đi mất.
Lạc Quân Hành cầm ly rượu, trầm mặc một lúc, cười không ra tiếng.
“Con bé quỷ quái này”.
…
Lâu đài Modu có phòng dành riêng cho dụng cụ điêu khắc và máy móc, đều là Lạc Quân Hành bố trí cho Nam Mẫn.
Đuổi được Robert đi, Nam Mẫn lấy vật liệu mà anh ta mang đến, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc, vừa hạ bút thì quên hết tất cả, dần dần hình thành mô hình máy bay.
Đây là lần đầu tiên cô điêu khắc mô hình máy bay bằng ngọc, một chiếc máy bay nhỏ trong lòng bàn tay, vô cùng dễ thương.
Đôi mắt to long lanh của cô lấp lánh tinh quang, hội tụ ánh sáng, nghĩ đến dáng vẻ đóng băng của Ngôn Uyên trên máy bay hôm đó, không biết khi anh ta lái máy bay sẽ thế nào.
Nghĩ vậy, con dao khắc nhẹ nhàng xoay chuyển giữa những ngón tay thon dài.
Nam Mẫn cong môi, lại không cam tâm cô đơn, dùng dao khắc hai người tí hon trên máy bay.
Một người không cảm xúc lái máy bay, một người ngủ say ngon lành phía sau.
“Đúng là lôi kéo thù hận quá rồi”.
Nam Mẫn cảm thấy mình đúng là rất sáng tạo, bắt đầu mong chờ sau khi cơ trưởng Ngôn nhận được món quà thì sẽ có biểu hiện thế nào, có lẽ sẽ giống như ăn dưa muối.
Cô bất giác cười ha ha.
Khắc xong, phồng mồm thổi nhẹ một cái, định cầm đến phòng máy đánh bóng.
Điện thoại vang lên hai tiếng tinh tinh, cô xoay cổ tay đau mỏi, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Dụ Trạch Vũ.
[Chị Nam, chị thế nào rồi? Bọn em đều rất lo cho chị, chị khỏe hơn chưa?]
Cậu bé này lúc nào cũng nhớ đến cô.
Nam Mẫn cảm thấy lòng trong ấm áp, gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy.
Phía bên kia điện thoại, sau khi Dụ Lâm Hải gửi tin nhắn, căng thẳng cầm điện thoại.
Nhìn thấy tin nhắn thoại của Nam Mẫn, anh căng thẳng khó hiểu, cổ họng nghèn nghẹn, đưa tay mở ra, nghe thấy giọng quen thuộc, lòng cũng run theo.
Giọng vừa dịu dàng vừa lanh lảnh của cô vang lên: “Chị rất khỏe, em bảo mọi người đừng lo lắng”.
Sau chuyện tai nạn máy bay, cuối cùng anh cũng nghe được giọng của cô!
Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy trong lòng bị người khác dùng tay véo nhẹ, không mạnh, nhưng khiến anh kích động, hận không thể lập tức xông vào điện thoại, xuất hiện trước mặt cô!
Chương 502: Nếu như nó thuộc về anh
Anh lại càng muốn trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua đó, cẩn thận lắng nghe giọng nói của cô, nhìn thấy mặt cô một lần!
Nhưng mà… Anh không dám.
Anh chỉ có thể mượn thân phận của người khác để liên lạc với cô, chỉ có như thế cô mới miễn cưỡng liếc nhìn anh một cái.
Anh biết, một khi để cho Nam Mẫn biết “Dụ Trạch Vũ” chính là “Dụ Lâm Hải” thì anh sẽ mất đi cách liên lạc với cô một lần nữa.
Bị cô kéo vào danh sách đen, xóa mất.
Dụ Lâm Hải không dám mạo hiểm như vậy, thế nên anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế rồi lại kiềm chế!
Anh hít thật sâu mấy hơi mới bắt đầu cử động tay gõ ra một hàng chữ: “Thế thì tốt rồi. Bây giờ chỉ đang ở Birmingham nước Y hả? Ở đó có vui không?”
Nam Mẫn: “Ừm, rất vui. Tiếc là chị bị cấm túc rồi nên tạm thời phải ngồi ở nhà, không được ra ngoài”.
Giọng cô có vẻ đầy buồn bã, oán giận với “Dụ Trạch Vũ”, như một học sinh tiểu học vừa mới phạm lỗi và bị phạt vậy.
Suy cho cùng trước kia Dụ Trạch Vũ cũng thường xuyên bị Dụ Lâm Hải cấm túc, bọn họ cùng là những người sa cơ lỡ vận.
Dụ Lâm Hải nghe những lời oán trách đầy ấm ức của cô thì chợt bật cười, ngón tay thon dài lại chậm rãi gõ:
“Bị cấm túc hả? Đáng thương quá nha. Ai vậy, sao lại cấm túc chị?”
Nam Mẫn: “Không phải ông anh cả Diêm Vương kia thì còn ai. Nói với em chứ tại sao trên đời lại có loài sinh vật mang tên anh trai thế cơ chứ, chuyên môn ức hiếp em trai, em gái. Anh cả nhà chị còn đáng sợ hơn cả ông anh nhà em”.
Khóe môi Dụ Lâm Hải không ngừng cong lên, anh đáng sợ lắm hả?
Thằng nhóc Dụ Trạch Vũ đáng ghét kia đã nói xấu anh bao nhiêu điều trước mặt Nam Mẫn vậy?
Nam Mẫn cầm điện thoại di động, vừa mới gửi một đoạn voice chat đi thì Lạc Quân Hành đã gõ cửa đi vào, khiến Nam Mẫn chột dạ sợ tới mức suýt chút nữa ném luôn điện thoại mới anh cả vừa mới cho.
“Anh… Anh cả!”
Lạc Quân Hành hỏi: “Nói chuyện với ai vậy?”
“À, một cậu em trai".
Nam Mẫn lại nhấn nút ghi âm để trả lời “Dụ Trạch Vũ” một câu: “Anh cả của chị tới rồi, không nói chuyện với em nữa nha. Em ngoan ngoãn chờ chị về nước nhé, chị sẽ mang món ngon về cho em”.
Chính xác là giọng điệu dỗ em trai, Lạc Quân Hành không hề nghi ngờ gì, chỉ khẽ hỏi.
“Em nuôi dưỡng một cậu em trai nhỏ từ khi nào thế?”
Nam Mẫn: “Dưỡng gì?”
“Cái gì mà “nuôi” em trai nhỏ?”
Nam Mẫn nói: “Anh cả, lời anh nói là đầy ẩn ý đấy nhé, nghe cứ như em là phú bà nuôi phi công vậy”.
Lạc Quân Hành khinh thường nhướng mày, bảy tỏ: Anh muốn nói thế mà.
“Thế không phải à?”
“…”
Nam Mẫn: “Tất nhiên là không! Anh nghĩ đi đâu thế? Em là người như vậy hả ?”
Tuy là cô thật sự từng có suy nghĩ như thế, nhưng cuối cùng vẫn chưa biến nó thành sự thật mà…
Nên là đừng hỏi, hỏi cũng không nói!
“Em không hợp với mấy đứa nhỏ đâu!”
Lạc Quân Hành vẫn đi sâu vào chủ đề này với cô, nghiêm túc nói: “Em thích hợp với chó săn lớn, có thể chăm sóc và bảo vệ em cơ".
Lại còn chó săn, còn lớn…
Cô không để mình ra ngoài bị ăn luôn là may mắn lắm rồi.
Nhắc tới chuyện này, Nam Mẫn cũng tặng lại cho anh ta một câu: “Anh cũng không thích hợp với quả phụ đâu. Cô gái họ Mai kia không hợp với anh”.
Nhắc tới “cô gái họ Mai”, ánh mắt Lạc Quân Hành lại xuất hiện tầng sương lạnh.
—
Dụ Lâm Hải yêu thích cầm cái điện thoại không muốn buông tay, cứ nhấn đi nhấn lại mấy cái voice chat cô gửi cho mình.
Cậu “em ngoan ngoãn chờ chị về nước nhé, chị sẽ mang món ngon về cho em” như một đống bông gòn ập vào tim anh, nhẹ nhàng, mềm mại lại dịu êm.
Khiến cả người anh như lơ lửng trên những tầng mây, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.
Dù những lời đó đều nói cho người khác nghe, nhưng anh vẫn cảm động không thôi.
Xem như cô đang nói chuyện với mình.
Dụ Lâm Hải đang vô cùng mong chờ đến cái ngày Nam Mẫn cũng sẽ dùng giọng điệu đó để nói với anh.
Những thứ anh lén lút có được trong khoảng thời gian qua, nếu như nó thuộc quyền sở hữu của anh thì sẽ tốt biết bao nhiêu?
Anh đắm chìm trong sự dịu dàng đó, cho đến khi nhận được điện thoại của mẹ mình thì giọng nói của anh vẫn mềm mỏng mà trước nay chưa từng có.
Dụ Phượng Kiều lập tức nhận ra con trai mình có gì đó là lạ, trực tiếp hỏi: “Mẫn nó liên lạc với con rồi hả?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Rõ ràng đến thế ư?
*
Chương 503: Kể chuyện nhà
Lạc Quân Hành nhìn Nam Mẫn, thản nhiên nói: “Anh đã nói là anh với cô ta không liên quan gì rồi mà”.
“Thế hả?”
Nếu đã nói ra rồi thì phải hỏi đến cùng mới được.
“Lên giường với nhau một lần mà vẫn nói là không có quan hệ gì hả? Gần đây không khí ở Birmingham ngày càng cởi mở nhỉ”.
Nam Mẫn nói với cái giọng đầy kỳ quái.
Lạc Quân Hành nghe tới đó thì mày nhíu lại thật chặt: “Ai nói với em thế? Catherine Mey Brangues?”
“Còn ai vào đây nữa?”
Chẳng mấy khi thấy Nam Mẫn kiên quyết trước mặt anh cả mình như thế: “Có lẽ cô ta xem em là tình địch nên đã nói với em rất nhiều lời khó hiểu, nói chung là mấy trò mèo của bọn con gái”.
Mặt Lạc Quân Hành lạnh như băng, đôi môi mỏng mím thành một đường, dường như anh ta cực kỳ không muốn nhắc tới người phụ nữ đó.
“Anh cả”.
Thấy cảm xúc của anh cả không quá tốt, Nam Mẫn hạ thấp tông giọng, không dùng cái giọng quái gở kia nữa.
Cô nói: “Em không phải là người cổ hủ. Chị dâu đã đi nhiều năm rồi, anh muốn bắt đầu một đoạn tình cảm mới thì bọn em vẫn ủng hộ anh. Nhưng mà anh phải nhìn cao lên một chút, đừng để bụng đói ăn quàng, tùy tiện tìm một người phụ nữ… Em không kỳ thị quả phụ, chỉ là em cảm thấy phu nhân Mey đó kỳ lạ thế nào ấy, không giống một cô gái tốt”.
“Cô ta quả thật không phải loại tốt lành gì”.
Lạc Quân Hành nói tới phu nhân Mey đó còn khó nghe hơn cả Nam Mẫn: “Nên em cứ yên tâm, anh mặc bệnh sạch sẽ nên không bao giờ chạm vào những thứ bẩn thỉu đó”.
Nam Mẫn nghe thế thì cũng yên tâm, nhưng lại bắt đầu thấy tò mò.
“Phu nhân Mey đó rốt cuộc đã làm gì?”
Cô cảm thấy hết sức hoang mang: “Cô ta nói mình là chủ nhân của sơn trang Họa Mi hả? Em thấy cô ta vẫn còn trẻ, sao lại thành quả phụ thế?”
“Chuyện này không liên quan tới em, đừng hỏi làm gì”.
Lạc Quân Hành không thỏa mãn nhu cầu hóng hớt của cô, ánh mắt chuyển sang cái bàn: “Quà cho Ngôn Uyên hả? Em chọn gì thế?”
Anh ta đi tới muốn xem thử, Nam Mẫn nhanh tay lẹ mắt giấy máy bay mô hình ra sau lưng.
Cô khẽ ngửa đầu lên nhìn anh cả, khí thế hừng hực dùng tiếng Anh nói: “Exchange (có qua có lại)”.
Trao đổi bí mật.
Anh ta kể cho cô nghe chuyện phu nhân Mey đó, cô lại cho anh ta xem quà mình chuẩn bị cho Ngôn Uyên.
Lạc Quân Hành im lặng nhìn Nam Mẫn thật lâu, cảm thấy đã đến lúc đánh cho cô em gái này một trận.
*
Bên kia, Dụ Lâm Hải không định giấu mẹ mình, sau sự im lặng ngắn ngủi, anh khẽ “ừm” một tiếng.
“Gần gần thế”.
Dụ Phượng Kiều ở đầu dây bên kia khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Dù thế nào thì chỉ cần biết con bé Mẫn vẫn bình an là tốt rồi, mấy ngày nay mẹ cứ lo lắng không yên mãi…”
Hiện tại Dụ Phượng Kiều đang nghỉ ngơi ở Messuri, ngày nào cũng gọi điện thoại cho con trai, quan hệ của hai mẹ con cũng trở nên thân thiết hơn trước nhiều.
Messuri chính là một nơi rừng xanh nước biếc, Dụ Phượng Kiều đến đó rồi lại không muốn đi đâu nữa.
“Nơi này phong cảnh hữu tình, lòng người cũng bình yên hơn trước”.
Dụ Phượng Kiều than thở: “Đấu trí với đám cáo già trên thương trường cả đời người, dùng đủ mọi thủ đoạn, đủ mọi âm mưu, mệt mỏi hơn nửa đời mới biết được, thì ra đây mới là cuộc sống mà con người ta mơ ước. Dì Vệ của con ngày nào cũng theo người ta lên núi hái măng, chẳng để ý tới mẹ nữa, may có sư thúc Đinh ở lại với mẹ, ông ấy nhiều trò để chơi lắm…”
“Sư thúc Đinh?”, Dụ Lâm Hải nhanh chóng nắm bắt được một cái tên.
“À, chính là một ông lão khó chơi, già mà không nên nết”.
Dụ Phượng Kiều cười hơ hớ nói: “Mẹ cũng không biết ông ấy rốt cuộc là người thế nào, nhưng ở đây ai cũng gọi ông ấy là “sư thúc”, không biết năm nay bao tuổi, ông ấy lại không chịu nói với mẹ”.
Nói đến câu cuối, giọng của bà ấy còn ẩn chứa sự oán giận và hờn dỗi của phụ nữ, Dụ Lâm Hải nghe xong nhất thời không kịp phản ứng.
Dụ Phượng Kiều nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Thằng bé Vực cũng dẫn ông cụ nhà mình tới, con bé Tô Âm ấy à, biết nó tới là vui như trẩy hội, học xong lập tức chạy tới nhà người ta”.
Dụ Phượng Kiều không nhịn được cười cười: “Nhưng mà bác sĩ Tô thì không thích, vẫn tỏ thái độ lạnh lùng, cả ông Phó cũng lạnh mặt theo, cuối cùng trút hết tức giận lên đầu thằng bé Vực”.
Bà ấy như người đứng hóng hớt không chê chuyện lớn, vui sướng khi người gặp họa cười vui vẻ.
Dụ Lâm Hải nghe mẹ mình kể chuyện nhà, có thể tưởng tượng được dáng vẻ nhăn nhó của Phó Vực, bất giác cười theo.
Chương 504: Điên cuồng theo đuổi
Cuộc điện thoại kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, lúc cúp máy điện thoại còn hơi nóng.
Dụ Lâm Hải cầm điện thoại, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Từ nhỏ đến lớn, đây là cuộc điện thoại dài nhất của anh với mẹ mình, cũng là lần mà bà ấy nói chuyện với anh nhiều nhất.
Cách chiếc điện thoại, anh vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt và sức sống dồi dào của mẹ, như thể bà đang được sống lại một lần nữa vậy.
Xem ra Messuri đúng là một nơi rất tuyệt vời để nghỉ dưỡng.
Cũng là một nơi đầy rẫy “hoa đào”.
Dụ Lâm Hải mở lại khung chat của anh và Nam Mẫn, gắn tai nghe vào tiếp tục nghe giọng nói của Nam Mẫn, nghe đi nghe lại hết lần này đến lần khác.
Anh nghĩ, khi Nam Mẫn trở về, anh nhất định phải dẫn cô đến Messuri.
Có lẽ, giữa bọn họ sẽ có chút cơ hội bất ngờ nào đó.
Nam Mẫn quyết tâm muốn hỏi rõ ràng về chuyện của phu nhân Mey kia.
Cô không phải là người thích hóng hớt, nếu là chuyện của người ngoài, có rót vào tai cô cũng chẳng thèm nghe, nhưng chuyện này lại liên quan đến anh cả nên cô nhất quyết phải hỏi đến cùng.
Ánh mắt của đàn ông nhìn phụ nữ rất khác với ánh mắt của phụ nữ nhìn phụ nữ.
Đàn ông đều là động vật sống bằng mắt, chỉ cần cô gái đó xinh đẹp thì chắc chắn là một người tốt.
Nhưng phụ nữ thì khác, rốt cuộc ai là người hai là yêu, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn rõ.
Cô cũng không thể để anh cả bị yêu quái bắt mất.
Với hành động đòi “trao đổi thông tin” của Nam Mẫn, Lạc Quân Hành vô cùng hờ hững, thản nhiên nói: “Anh không có hứng thú với quà của em”.
Sau đó xoay người định đi.
Trao đổi thất bại?
“Anh cả!”
Nam Mẫn chạy tới, ngăn cản anh ta, chủ động giơ máy bay mô hình lên cho anh ta xem: “Em khắc máy bay mô hình, ghê không? Sinh động như thật luôn đúng không?”
“Như thật?”
Lạc Quân Hành cụp mắt, cười nhạo khả năng dùng ngôn ngữ của cô: “Máy bay của em biết sống hả?”
“…”
Nam Mẫn nghẹn họng, vội vàng nói thêm: “Em còn khắc thêm hai cái đầu người trên máy bay đấy, anh nhìn thử xem, giống ai nào?”
Cô nghịch ngợm cố tỏ vẻ lém lỉnh, mong có thể phá vỡ tảng băng của anh cả.
Lạc Quân Hành vẫn không thèm để ý liếc một cái, sau đó bình thản nói: “Cái đầu trâu đực với cái đầu trâu cái”.
“…”
Nam Mẫn cảm thấy bản lãnh làm nghẹn họng của anh cả còn ghê gớm hơn cả bánh đậu dính.
Anh mới là trâu đấy!
Cô cũng nổi giận, bắt đầu chơi trò lưu manh: “Em không cần biết, đã nói là có qua có lại rồi, em cho anh xem quà thì anh phải nói cho em biết quan hệ của anh với phu nhân Mey đó”.
Lần này đổi thành Lạc Quân Hành cạn lời, anh ta lại lạnh lùng ngước mắt lên.
“Nếu em muốn ăn đòn thì cứ việc nói thẳng, anh giúp em”.
“…”
Nam Mẫn lại lại về sau theo bản năng, dường như không đạt được mục đích cô sẽ không bỏ qua, cứng đầu cứng cổ nói: “Rốt cuộc là chuyện gì mà anh lại không thể nói được? Anh càng không nói càng chứng tỏ anh đang chột dạ”.
Gương mặt Lạc Quân Hành đã kết thành băng: “Tại sao anh phải chột dạ?”
“Anh cả”, Nam Mẫn quan sát sắc mặt Lạc Quân Hành, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ anh thật sự có gì đó với cái phu nhân Mey kia?”
Lạc Quân Hành không biết “có gì đó” là có cái gì, nhưng nghe giọng cô là biết chẳng phải điều gì hay ho, đôi mắt màu xanh trợn trừng.
“Nói bậy bạ cái gì thế!”
Lạc Quân Hành không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng bị Nam Mẫn quấy rối mãi không ngừng, anh ta không muốn nhưng vẫn phải giải thích sơ cho cô nghe về chuyện của Mey.
Nam Mẫn đoán không sai, người phụ nữ đó một lòng một dạ với Lạc Quân Hành, từng điên cuồng theo đuổi anh ta, muốn có được anh ta, trở thành vợ của anh ta.
Cô ta còn vì điều này mà gây ra rất nhiều chuyện, khiến tất cả mọi người trong xã hội thượng lưu biết, khiến danh tiếng của Lạc Quân Hành không được tốt.
Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Tất nhiên Lạc Quân Hành không hề có ý gì với cô ta, từng từ chối cô ta rất rõ ràng, thái độ cũng vô cùng hờ hững, nhưng cô ta vẫn thích làm theo ý mình, không hề nao núng.
Mà tình cảm đơn phương của cô ta không hề giảm đi sau khi Lạc Quân Hành kết hôn với Ngôn Hề, mà còn được đẩy lên trạng thái điên cuồng khác.
Để trả thù Lạc Quân Hành, cô ta đã kết hôn với chủ nhân của sơn trang Họa Mi, cũng trở thành phu nhân của một bá tước.
Chương 505: Thì ra còn đê tiện hơn
Sau khi kết hôn, cô ta như biến thành một người khác, bắt đầu thường xuyên tiếp xúc với Ngôn Hề trong các bữa tiệc xã giao, muốn trở thành bạn của vợ anh ta, Ngôn Hề cảm thấy hai người không mấy hợp ý nên vẫn luôn giữ khoảng cách.
Nhưng cô ta lại biết cách để che giấu, sự nhiệt tình và thân mật của cô ta khiến Ngôn Hề dần dà buông lỏng sự đề phòng, cô ta cũng bất đầu thường xuyên xuất hiện ở lâu đài Modu.
Lạc Quân Hành bận rộn công việc, không thể ở nhà mãi được nên đành phải nhắc nhở vợ mình cẩn thận hơn, ai nên đề phòng thì vẫn phải đề phòng, người anh ta nói chính là phu nhân Mey kia.
“Cô ta từng tặng cho Ngôn Hề một viên ngọc bích, Ngôn Hề thích lắm, sau này mới biết được, viên ngọc đó được lấy ra từ trong miệng người chết”.
“Có một lần Ngôn Hề suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống, vó ngựa đã bị kẻ nào đó động tay động chân, mà khi đó người ở bên cạnh cô ấy chính là Catherine Mey Brangues”.
Lạc Quân Hành ngậm một điếu thuốc, nhớ lại những gì từng xảy ra, đôi mắt lạnh lẽo lại trở nên xa xôi: “Em không biết đâu, thật ra anh với chị dâu em từng có một đứa con, nhưng đã sảy mất”.
Nam Mẫn bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, chuyện này cô thật sự không biết!”
“Sảy mất ư?”
Giọng cô đông cứng hỏi: “Cũng là Mey giở trò quỷ ư?”
Lạc Quân Hành rít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói: “Không biết, anh đã điều tra nhưng không thể tìm được bằng chứng gì. Chỉ là từ đó về sau, Ngôn Hề bắt đầu xa lánh cô ta”.
“Lẽ ra nên tránh xa cô ta từ sớm!”
Nam Mẫn oán giận nói: “Ả đàn bà đó!”
Cô thật sự không hiểu, trên đời này có nhiều đàn ông như thế, tại sao vẫn có những người thích giành chồng của người khác vậy?
Giành được thì thơm ngon hơn ư?
Lạc Quân Hành hắng giọng nói: “Sau khi Ngôn Hề mất không bao lâu, chủ nhân của sơn trang Họa Minh, ông Brangues cũng chết không rõ nguyên nhân, Catherine Mey Brangues trở thành quả phụ. Có một ngày, cô ta đột nhiên chạy tới nói với anh rằng “vợ anh đã chết rồi, chồng em cũng không còn, cuối cùng chúng ta cũng có thể đến với nhau”. Cô ta bảo anh cưới cô ta, sơn trang Họa Mi chính là của hồi môn của cô ta”.
“Ha, quả nhiên là bệnh không nhẹ”.
Nam Mẫn căm tức nói: “Lẽ ra anh nên nói với cô ta, dù phụ nữ trên đời này chết hết thì anh cũng sẽ không đến với cô ta, bảo cô ta mau chóng từ bỏ đi!”
Giọng Lạc Quân Hành nhanh chóng chìm xuống: “Cũng không khác nhau là mấy, anh đã nói với cô ta như thế đó”.
“Thế nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ ý đồ ư?”
Nam Mẫn lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Em cứ tưởng mình đã gặp phải người phụ nữ đê tiện nhất trên đời rồi, không ngờ vẫn còn người đê tiện hơn, thật sự khiến con người ta mở mang tầm mắt”.
*
Bấy giờ, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu rọi xuống đệm giường khách sạn, trên lớp đệm giường mỏng manh kia là Trác Huyên như người không xương nằm úp sấp trên thân người đàn ông: “Anh Vương, đêm nay anh có ở lại không?”
Người đàn ông đó ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Sao thế, vẫn chưa được ăn no à?”
Gương mặt Trác Huyên xuất hiện vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, tay lại không thành thật vuốt ve cơ thể người đàn ông.
“Một mình em ở đây sợ lắm”.
Người đàn ông kia lại châm chọc nở nụ cười, giơ tay nắm lấy cằm cô ta: “Đàn bà các cô hở tí là lừa gạt. Lời thì ngọt ngào mềm mại là thế, nhưng làm gì cũng tàn nhẫn và độc ác”.
Ông ta lạnh lùng đẩy Trác Huyên, kéo quần lên, mặc quần áo chỉnh tề lại trở về dáng vẻ cục trưởng đầy cẩn thận và tỉ mỉ ngày thường.
Trác Huyên vẫn còn sợ hãi vì người đàn ông sớm nắng chiều mưa này, một giây trước vẫn còn trời trong nắng đẹp, mà thoắt cái đã mưa.
Chỉ là cô ta không dám chạm vào vảy ngược của ông ta, dù sao ông ta cũng là người cuối cùng cô ta có thể dựa vào.
Người đàn ông kia sửa sang quần áo trước gương, Trác Huyên tinh mắt nhảy xuống, chỉnh lại cho ông ta, dáng vẻ như dâu hiền vợ đảm, suy cho cùng cũng đã quen cái thói hầu hạ đàn ông.
“Bà cô Trác Nguyệt kia đã được cân nhắc thả ra, mấy ngày nữa sẽ về nhà”.
“Thật ư?”
Trác Huyên vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn anh Vương".
Cô ta đi tới, hôn lên mặt Vương Sảnh một cái, thử hỏi: “Thế, Kiều…”
“Vẫn đang sắp xếp”.
Vương Sảnh ôm chặt lấy eo Trác Huyên, xoa bóp ngực cô ta một phen, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt cô ta, ánh mắt lộ vẻ hung ác nham hiểm.
“Cậu ta đưa một cô gái tuyệt vời thế này đến cho tôi, thì tôi cũng phải cho cậu ta một cái giá “thích đáng” chứ”.
Bình luận facebook