• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế (1 Viewer)

  • Chương 222-224

Chương 222: Dụ Lâm Hải đến

Vì vậy bé Nam Mẫn đạo đức cao, nhường cơ hội ra mắt cho người khác.

Mãi sau này khi lớn lên, Nam Mẫn mới biết cô trời sinh năm âm không đầy đủ, tứ chi không đủ cân đối, nếu như thật sự dựa vào hát nhảy để sống, e rằng sẽ chết đói.

Vậy nên cô không tùy tiện cất giọng, hôm nay đơn giản là hát cho các anh, pha trò để bọn họ cười mà thôi.

“Em còn làm bánh pudding sữa dâu, chờ nhé, em vào bếp lấy”.

Nam Mẫn đứng lên, vòng qua tiền sảnh, đi ra phía sau bếp.

Tư Triết đang làm việc trong phòng bếp, đứng sau cửa sổ bằng kính nhìn Nam Mẫn đi tới, cậu ta lộ ra nụ cười trong trẻo, Nam Mẫn cũng cười đáp lại.

Nụ cười vừa đặt trên khóe miệng, Nam Mẫn liếc nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi từ phía cửa sau vào, cả người cô cứng đờ, nụ cười trên khóe miệng cũng ngưng lại trên mặt.

Trong tay Dụ Lâm Hải ôm chiếc bình sứ, có chút không tự nhiên chỉnh lại một chút bộ đồ đầu bếp mới thay không thể nào vừa người, nhìn thấy Nam Mẫn, anh cũng ngây ra.

Gần như trong nháy mắt, cô rơi vào đáy mắt anh, chìm xuống nơi sâu thẳm.

Vừa rồi anh đứng phía dưới bậc thang trước cửa nhà hàng, cách quá xa nên nhìn không chân thực, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô, biết tối nay cô mặc một chiếc váy đỏ, tóc cũng búi sau đầu.

Nhưng không biết được tối nay cô mặc đồ cổ trang.

Chiếc váy dài cổ trang đuôi cá tô điểm vẻ tao nhã yểu điệu, phần tóc búi cài một chiếc trâm phượng màu tím, tinh xảo tôn lên khuôn mặt xinh đẹp, có nét dịu dàng và ngang ngược của một công chúa.

Trên cổ nhỏ trắng nõn còn đeo một sợi dây chuyền mặt cười màu vàng nhạt nhưng không hề có cảm giác không phù hợp, nhưng hình dáng này…

Cổ họng Dụ Lâm Hải có hơi nghẹn: “Cổ em…”

Lúc Nam Mẫn nhìn thấy Dụ Lâm Hải, sắc mặt lập tức thay đổi, đang muốn nói gì đó, trong ngực liền bị nhét vào một món đồ sứ, ngay sau đó tay lại có thêm một chiếc hộp nhung thiên nga màu đỏ.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu, Dụ Lâm Hải nói với cô một câu duy nhất: “Sinh nhật vui vẻ”.

Sau đó liền… xoay người… rời đi.

Nam Mẫn: “…”

Ngoài cửa, khó khăn lắm mới trấn an được Đinh Danh Dương, Hà Chiếu chuẩn bị theo đuôi hóng chuyện thì nhìn thấy Dụ Lâm Hải đi ra. “???”

Nhanh như vậy?

Mất công sức cải trang để đi vào, kết quả là nhanh như vậy đã xong rồi?

Hà Chiếu ôm Đinh Danh Dương, có chút hoài nghi về đời người.

Cửa phòng bếp, Nam Mẫn tay trái ôm đồ sứ, tay phải nâng cái hộp, cũng có phần không phản ứng kịp.

Đây là cái quỷ gì đây?

Tư Triết giật mình đi ra khỏi phòng bếp, ngơ ngác nhìn vật trong tay Nam Mẫn: “Chị, sao thế? Vừa rồi đó là ai vậy?”

Cậu ta chỉ thấy một cái bóng trắng, mới đầu còn tưởng là sư phụ, kết quả là vừa nhét đồ vào tay chị, sau đó người cũng đi luôn, giống như tia chớp hiện lên vậy.

Nam Mẫn nhìn hai món đồ trong tay, chân mày nhíu chặt.

Các anh đang trò chuyện trong phòng ăn, nghe thấy bên phòng bếp có tiếng động, bọn họ rối rít đứng dậy: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Lộc Dư nhìn chằm chằm: “Yo, quà ai tặng đây?”

Anh ta tiến lên lấy bình sứ từ tay Nam Mẫn, cẩn thận xem xét một hồi thì nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của Nam Mẫn: “Dụ Lâm Hải”.

“Cái gì?”, các anh rối rít ngẩng đầu lên, vừa nghe cái tên này, ánh mắt liền bắn ra ý lạnh.

Tư Triết ở bên cạnh nghe thấy, cậu ta nhìn vẻ mặt của Nam Mẫn, trong đầu đầy nghi vấn:

Dụ Lâm Hải là ai?



Dụ Lâm Hải tới cũng vội, đi cũng vội, chỉ để lại hai món đồ.

Giống như đến để gặp mặt Nam Mẫn, sau đó nói một câu “Sinh nhật vui vẻ” với cô.

Nam Mẫn mở chiếc hộp nhung thiên nga màu đỏ, là chiếc ghim cài áo bằng đá mắt mèo, vừa mở ra cô liền biết đây chính là quà của mẹ chồng cũ Dụ Phượng Kiều tặng cô.

Đây là bảo bối Dụ Phượng Kiều cất giữ rất lâu, trong trường hợp quan trọng, Nam Mẫn nhìn thấy bà cài nó hai lần.

Đám người Quyền Dạ Khiên đều là nhân vật không giàu thì sang, đương nhiên nhận ra đây là đá mắt mèo, cũng biết rất quý giá, khi biết do mẹ chồng cũ của Nam Mẫn tặng, nên cũng không nói gì nhiều.

Còn về cái bình sứ này…

Quyền Dạ Khiên là một người ngoài ngành phát biểu quan điểm trước: “Đây là bình hoa? Hay hũ sành? Dùng để chơi ném thẻ vào bình rượu à?”

Hạ Thâm nói: “Lúc em đóng phim cũng đã nhìn qua, trong cung có khá nhiều loại đạo cụ này”.

Lý Vân nói: “Nào có ai sinh nhật lại tặng người ta bình hoa? Hừ, thật là trai thẳng khô khan ngu si”.

Bạch Lộc Dư thì trực tiếp ôm cái bình: “Dù sao cũng không đắt, vứt được”.

“Đừng ném ở đây, nhìn bực mình lắm. Ném ra ngoài!”

Nam Mẫn hời hợt nói: “Không quá đắt, giá thị trường cũng chỉ một trăm triệu”.

“...”

Tay Bạch Lộc Dư rút về: “Hay là bán?”

Lý Vân đáp: “Anh thấy được”.

“...”

Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm đồng loạt trừng mắt nhìn bọn họ, có thể có tiền đồ chút được không?
Chương 223: Sứ ngũ sắc

“Một cái bình nát thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền?”

Quyền Dạ Khiên quả thực khó tin, có từng này tiền anh ta đã mua được mấy cây súng tiểu liên rồi, mấy thứ đồ đó không phải ngầu hơn nhiều thứ đồ này sao?

“Tiểu Lục, đây là đồ cổ triều đại nào vậy, sao anh nhìn giống như tráng men vậy?”

Bạch Lộc Dư không hiểu liền hỏi, về mặt đồ cổ anh ta cũng có thể xem như là gà mờ, nhìn không ra nên vẫn phải hỏi chuyên gia Nam Mẫn.

Nam Mẫn nhàn nhạt giới thiệu cho bọn họ: “Đây không phải là tráng men, mà là sứ ngũ sắc, hoàn thiện từ thời nhà Minh, loại đồ sứ ngũ sắc này chắc là có từ thời kỳ Hồng Vũ Đế, rất trân quý, tác phẩm truyền đời không nhiều đâu”.

Nói đến đây, cô liền có chút bệnh nghề nghiệp, tiến lên lật đồ sứ, giảng giải cho bọn họ.

“Xu hướng dùng màu sắc trong chế tạo đồ gốm thời nhà Nguyên là Thanh Hoa, mà thời kỳ Hồng Vũ Đế, sứ ngũ sắc chiếm ưu thế, cũng mở ra thời kỳ huy hoàng của sứ ngũ sắc, hình vẽ long văn và vân văn đều tô màu đỏ…”

Nam Mẫn khoe chữ giảng giải hồi lâu, mấy ông anh nghe mà lơ mơ, đầu óc mơ hồ.

Về mặt hát nhảy bọn họ còn có thể cười nhạo em gái, nhưng về mặt đồ cổ đồ ngọc thì cô là bậc thầy trong chuyên gia, trước mặt cô bọn họ hoàn toàn là học sinh tiểu học, chỉ có ngồi nghe giảng.

“Được rồi được rồi em gái, đến đây là được rồi, nói tiếp các anh ngất đấy, biết nó là đồ cổ thời Minh là được”.

Bạch Thất mở miệng đúng lúc cắt đứt lời phổ cập kiến thức của Nam Mẫn, chậc lưỡi nói: “Không ngờ Dụ Lâm Hải lại tặng em món quà quan trọng như vậy, lần trước còn cướp cái bát tráng men của em, trong mấy tháng ngắn ngủi đã tiến bộ không ít”.

“Anh ta dám cướp đồ của em?”

Trên mặt Lý Vân hiện lên một đám mây đen, lại mắng một câu: “Trai thẳng khô khan ngu si”.

Hạ Thâm phía Nam Mẫn: “Anh ta mang đồ giao cho em rồi đi luôn à? Có nói gì không?”

Con ngươi Nam Mẫn yên tĩnh: “Nói mỗi ‘Sinh nhật vui vẻ’, không nói gì nữa”.

“Đưa đồ sứ nát thì có gì tốt, tên khốn đó khiến Tiểu Lục bị uất ức nhiều năm như vậy, chỉ một cái bình mà muốn xóa bỏ, không có cửa đâu!”

Quyền Dạ Khiên tiến lên nhặt cái bình: “Để anh ném nó đi, mắt không thấy tim không đau”.

Anh ta nắm chặt miệng bình, xách ngược lên, đột nhiên có một thứ đồ rơi ta từ miệng bình, thuận theo cánh tay Quyền Dạ Khiên rơi xuống đất.

“Cái gì rơi ra ngoài thế?”

Bạch Lộc Dư tiến lên một bước nhặt đồ lên, đưa cho Nam Mẫn, nhìn về phía cổ cô, kinh ngạc nói: “Ơ? Đây là sợi dây chuyền? Sao giống y hệt cái đeo trên cổ em thế?”

Cùng là một sợi dây chuyền mặt cười, màu sợi dây đậm hơn một chút, nhưng hình mặt cười dường như giống y đúc!

Nam Mẫn mím môi: “…”

Đụng hàng?

Thời đại nào rồi, cái này cũng có thể đụng được, đúng là đủ cả.

Bạch Lộc Dư giao dây chuyền vào tay Nam Mẫn, đột nhiên cuộn tròn ngón tay, kinh hãi nói: “Sao trên sợi dây chuyền này có cả máu?”

Mẫn nhíu mày, nắm chặt sợi dây chuyền, đầu ngón tay cũng dính chút máu.

Tư Triết đỡ Đinh Danh Dương vẫn chưa hoàn hồn ngồi xuống ghế.

Nam Mẫn nhìn về phía tay Tư Triết phủ đầy vết máu, sợi dây chuyền mặt cười trên cổ cô là Tư Triết tự tay làm, chẳng lẽ chiếc trên tay cũng là Dụ Lâm Hải tự làm?



Mưa rơi lớn dần, con đường phía trước mơ hồ.

Dụ Lâm Hải ngồi góc tối phía sau, đôi mắt giống như bị tắm mưa vậy, trong vắt gợn sóng, dính chút hơi lạnh của nước mưa ngày hè, con ngươi ôn hòa như ngọc thạch trong suốt sáng ngời.

Vừa nhắm mắt, trong đầu không khống chế hiện lên hình ảnh Nam Mẫn trong bộ đồ cổ trang, êm dịu tao nhã, vừa giống với dáng vẻ ba năm trước khi cô đến bên cạnh anh, lại vừa hoàn toàn khác nhau.

Thật ra thì cũng không phải cô đã thay đổi, chỉ là ba năm qua cô chỉ thể hiện vẻ mặt ôn nhu trước mặt anh, giấu đi vẻ mặt sắc bén ngang ngược kia.

Còn bây giờ cô đã hoàn toàn giấu đi vẻ mặt ôn nhu, để lộ ra vẻ sắc bén.

Bên tai là tiếng lải nhải không ngừng của Hà Chiếu…

“Tổng giám đốc Dụ, anh gặp tổng giám đốc Nam, đã nói chuyện được với cô ấy chưa?”

“Vất vả lắm mới vào được, sao nhanh như vậy đã đi ra rồi? Cũng không nói được mấy câu, lãng phí quá”.

“Lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với đầu bếp Đinh, hay là quay về tôi chuẩn bị một phần quà tạ lỗi với ông ấy? Tôi thấy ông ấy bị dọa cũng không nhẹ đâu, còn tưởng rằng chúng ta muốn bắt cóc ông ấy cơ…”

Dụ Lâm Hải “ừ” một tiếng: “Cứ vậy mà làm đi”.

Hà Chiếu nghiêng đầu, tiếp tục hỏi: “Anh bảo tôi xin sứ ngũ sắc từ viện bảo tàng, chính là hung hăng cắt vào thịt lão viện trưởng Văn, quả thật khiến ông ta khóc một dòng sông. Tổng giám đốc Nam cô ấy có biết giá trị của món đồ sứ kia bao nhiêu tiền không?”

Anh ta đau lòng, rất sợ Nam Mẫn không biết nhìn hàng: “Sứ ngũ sắc này còn nhiều tiền hơn nhiều so với bốn cái bát nhỏ tráng men ngày trước…”
Chương 224: Chẳng lẽ cũng là người theo đuổi cô?

“Cậu nhiều lời thế, cũng đâu phải là tiền của cậu”.

Dụ Lâm Hải không nhịn được cắt đứt lời anh ta.

Sưu tập đồ cổ đồ ngọc vốn dĩ không tách rời, Nam Mẫn là một bậc thầy khảm ngọc, sao mà không nhận ra đồ sứ ngũ sắc, còn về giá trị bao nhiêu tiền…

Tặng quà sinh nhật chính là tâm ý.

Anh nhìn tay mình, nếu không phải mình quá dốt, chế tạo một sợi dây chuyền mà đâm vào tay chảy đầy máu, anh ngược lại thật sự hy vọng có thể tặng cho cô một thứ đồ tự tay mình chế tạo.

Giống như món quà cô tự tay chế tạo tặng anh.

Anh không có kinh nghiệm, thử tra mấy bài đăng trên mạng, nói rằng theo đuổi người ta phải dùng tâm, tâm tư anh dành cho Nam Mẫn còn không bằng một phần ngàn năm đó cô đối xử với anh.

Nhưng dây chuyền mặt cười cô đeo trên cổ kia là ai tặng chứ?

Chẳng lẽ cũng là người theo đuổi cô?

...

Sắc trời tối dần, tiệc sinh nhật cũng tàn.

Mấy anh em lâu rồi không gặp, còn định đi uống tiếp, ngày mai Nam Mẫn vẫn có việc phải làm, nên cũng không đi theo, cô lái chiếc xe thể thao màu xanh lục bảo anh nhỏ tặng, quay về khu vườn Hoa Hồng.

Bình sứ ngũ sắc kia cuối cùng không nỡ ném đi, được Nam Mẫn mang về.

Ông nội từng đã dạy cô: “Gặp được đồ tốt, cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua. Phung phí của trời sẽ bị thiên lôi đánh”.

Về đến nhà, mưa rơi yếu dần, tí tách dưới đất.

Nam Mẫn có hơi mệt, cô thay quần áo, chuẩn bị tẩy trang, cô cầm điện thoại đang để chế độ im lặng ra nhìn, có không ít tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, phần lớn đều là lời chúc mừng sinh nhật.

Trong đó có không ít lời chúc từ nhà họ Dụ.

Bà Dụ Phượng Kiều, Dụ Trạch Vũ, Dụ Phạn Âm đều gửi lời chúc mừng sinh nhật cho cô, quan tâm hỏi han sức khỏe công việc và gia đình của cô, vừa giống với năm trước, lại vừa không quá giống nhau.

Nhưng vẫn khiến Nam Mẫn cảm nhận được ấm áp.

Suy nghĩ cẩn thận, ba năm qua, cô có thể đi qua cuộc hôn nhân không tình yêu này, cũng bởi vì có những người nhà này trong nhà họ Dụ quan tâm cô, cho cô hơi ấm.

Nam Mẫn nghĩ một chút, vẫn là chủ động trả lời họ.

Vừa mới trả lời tin nhắn của Dụ Trạch Vũ, cậu ấy liền gọi video đến.

Nam Mẫn sửng sốt, cô lướt nghe, trên màn hình hiện ra khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn của Dụ Trạch Vũ: “Chị Nam, chúc chị sinh nhật vui vẻ nha!”

“Cám ơn Tiểu Vũ, chị nhận được lời chúc của em rồi”.

Nam Mẫn vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng “leng keng leng keng”, ngay sau đó hình ảnh xoay chuyển, một đại gia đình ngồi trên sofa, có cả bánh ngọt, mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật cô.

“Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ… Mẫn, sinh nhật vui vẻ!”

Nam Mẫn cầm điện thoại di động, cả người cứng ngắc.

Bà cụ Dụ vỗ tay, cười mi mắt cong cong.

“Mẫn, bà ngoại chúc mừng sinh nhật cháu, luôn lạc quan, ngày ngày vui vẻ”.

Hốc mắt Nam Mẫn hơi ướt: “Cảm ơn bà ngoại, bà cũng phải giữ gìn sức khỏe”.

Ông cụ Dụ tiến lên trước màn hình, cười nói: “Mẫn, nhờ cháu, cuối cùng ông có thể ăn bánh kem rồi, bình thường họ luôn trông chừng ông, không cho ông ăn đâu. Sinh nhật vui vẻ nhé”.

Nam Mẫn cười: “Ông có bệnh tiểu đường, ăn mấy miếng thôi, chú ý sức khỏe đó”.

Dụ Phượng Kiều ngồi trên xe lăn, thời tiết nóng bức, đầu gối bà vẫn đang đắp chiếc thảm mỏng Nam Mẫn thêu, gương mặt luôn nghiêm túc lộ ra nụ cười ôn hòa: “Con gái, sinh nhật vui vẻ”.

“Cảm ơn dì Dụ, con nhận được quà của dì rồi, quá quý giá, sao dì nỡ chứ?”

Dụ Phượng Kiều cười nói: “Quà tặng con có gì mà luyến tiếc chứ, nếu con thích, mẹ còn nhiều lắm, đều giữ lại cho con”.

Dụ Trạch Vũ đã lập nhóm chat tên là “Nhóm không có anh cả”, ngoại trừ Dụ Lâm Hải, gần như tất cả nhà họ Dụ đều ở trong đó, họ lần lượt gửi lời chúc mừng sinh nhật Nam Mẫn, nhưng đều rất ăn ý không nhắc đến Dụ Lâm Hải.

Nam Mẫn nhìn từng lời chúc, trong lòng khẽ thở dài.

Dù giữa cô và Dụ Lâm Hải có như thế nào, phần lớn người nhà họ Dụ đều đối xử tốt với cô thật lòng.

Con người cô ân oán rõ ràng, ai đối tốt với cô, cô đều ghi tạc trong lòng, người làm tổn thương cô, cô cũng sẽ không nhân nhượng.

...

Dụ Lâm Hải gõ cửa căn hộ số 77 ở Vân Thủy Gian.

Bây giờ số lần đến thành phố Nam ngày càng thường xuyên, nơi này dường như đã trở thành ngôi nhà thứ hai của anh và Phó Vực.

Cửa phòng mở ra, Phó Vực ngậm một cái cánh gà xuất hiện ở cửa, anh ta mặc chiếc áo may ô màu đen, phía dưới mặc quần cộc đen, lộ ra đường cong bắp thịt.

Nhưng Dụ Lâm Hải không phải phụ nữ, anh không hề cảm thấy hứng thú, chỉ cảm thấy bình thường.

“Về sớm vậy?”

Phó Vực liếc đôi mắt hoa đào: “Xem ra chuyện tiến hành không quá thuận lợi rồi. Sao hả, gặp người ta rồi, xong được ăn bánh chưa?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

KẾT HÔN VỚI VỢ CŨ
  • Mộc Mộc Tầm Tầm
Chương 60...
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Vợ Cũ Quyền Lực Của Thẩm Tổng.
Vợ cũ của tỷ phú

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom