-
Chương 228-230
Chương 228: Đích thân phẫu thuật
Địa điểm quay phim của đoàn làm phim là một vùng núi của thành phố Thanh, phong cảnh ở đó rất đẹp, nhưng hơi hẻo lánh xa xôi, điều kiện y tế địa phương của có hạn, đội y tế của Nam Mẫn vừa đến, có thể nói là sự giúp đỡ to lớn.
Nam Mẫn ngủ suốt cuộc hành trình, Tư Triết ngồi bên cạnh, cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Trong lòng rất nhớ anh trai.
Đến bệnh viện, Tư Triết trực tiếp chạy đến phòng bệnh của Tư Đạc, Nam Mẫn đã ngủ đủ đến phòng bệnh nhìn Tư Đạc một cái, bèn đưa đội y tế đến phòng viện trưởng, nghiên cứu thương tích trên chân của Tư Đạc.
Tư Đạc vô cùng bất ngờ trước việc em trai và Nam Mẫn cùng xuất hiện: “Sao hai người lại cùng đến đây?”
Tư Triết mím môi, chỉ nói cậu ta và Nam Mẫn cơ duyên trùng hợp quen biết trong một lần chụp ảnh chung, không dám nói ra việc mình bái sư học làm đầu bếp, mà Nam Mẫn là thái sư thúc của cậu ta.
Tư Đạc nhìn em trai một cái, không ai hiểu em trai bằng anh, tên nhóc này chột dạ thì sẽ cắn môi, vừa nhìn là biết em trai có chuyện giấu mình.
Chỉ là hiện giờ anh ta đang bị thương nặng, tinh lực có hạn, cũng không có tâm tư tra hỏi cậu ta.
Nhìn phim chụp X-quang và kiểm tra MRI (chụp cộng hưởng từ), Nam Mẫn cau mày: “Trước đây Tư Đạc cũng từng bị thương ở chân?”
Người quản lý chị Hoa vẫn luôn ở bệnh viên trông coi, nghe vậy, nói: “Có lẽ là bị thương khi làm sinh viên thực tập hồi mới vào nghề, trước đây cũng từng làm phẫu thuật, nhưng chưa được nghỉ ngơi tốt”.
Sắc mặt Nam Mẫn trở nên rất khó coi.
“Người bị thương chân chưa khỏi thì ra ngoài quay phim cái gì, không muốn sống nữa hả?”
Đến phòng bệnh, nhìn thấy Tư Đạc, Nam Mẫn mở miệng lạnh lùng chất vấn một câu, xuất phát từ “sự quan tâm” của bà chủ.
Nhưng Tư Đạc từng trải qua nhiều ông chủ như vậy, người nào cũng chỉ quan tâm anh ta bay có cao không, đây là lần đầu tiên có người quan tâm anh ta bay có mệt không, liệu có ngã chết giữa đường không.
“Tôi không sao, tổng giám đốc Nam”.
Sắc mặt Tư Đạc tái nhợt, cố gắng lên tinh thần nói: “Vết thương cũ nhiều năm, đã điều dưỡng khá ổn rồi”.
“Khớp đầu gối bị viêm, tích nước, dính khớp, chấn thương nghiêm trọng ở sụn bên, dây chằng chéo giữa cũng bị tổn thương. Anh chỉ cách bị què có một bước thôi, đây gọi là điều dưỡng khá ổn hả?”
Vẻ lạnh lùng xinh đẹp của Nam Mẫn không thay đổi chút nào, khuôn mặt nghiêm túc và khí chất băng lạnh khiến anh em Tư Đạc và Tư Triết đóng băng, không dám nói một câu.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng, cũng may Cố Hoành kịp thời đến cứu nguy.
“Tổng giám đốc Nam, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị ổn thỏa, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi cô và người bệnh đến thôi, cô xem…”
Nam Mẫn tháo đồng hồ và khuyên tai rồi đi ra ngoài, không quên cảnh cáo Tư Đạc: “Lần này sau khi phẫu thuật xong, anh dưỡng thương thật tốt cho tôi, không dưỡng tốt thì không được về đoàn làm phim quay phim. Muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền, anh cũng phải có cái mạng này mới được”.
Nhìn bóng dáng Nam Mẫn vừa đẹp vừa hiên ngang rời đi, Tư Đạc và Tư Triết lại hẹn mà cùng chớp mắt.
Đôi mắt nai của Tư Triết tràn đầy vẻ vô tội và kinh ngạc: “Anh, sao em nghe hình như chị muốn đích thân làm phẫu thuật cho anh?”
Đôi mắt thanh tú của Tư Đạc nghi hoặc: “Anh cũng nghe ra ý đó”.
Trong đầu hai anh em đầy dấu hỏi, nhất định là bọn họ hiểu sai rồi.
Tư Đạc thay áo bệnh nhân, được nhân viên y tá đẩy vào phòng phẫu thuật, Tư Triết đi theo sao, sau đó thì nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc trang phục phẫu thuật màu xanh nhạt, đeo khẩu trang và găng tay trắng đi vào.
Vẻ mặt cô bình thản, cất giọng thản nhiên: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“…”
Tư Đạc và Tư Triết hóa đá tại chỗ.
Hai anh em mở to con mắt, không dám tin nhìn Nam Mẫn mặc trang phục bác sĩ.
Nếu vừa nãy là hiểu ra vấn đề, bây giờ cũng không đến nỗi mắt xảy ra vấn đề chứ?
“Chị”.
Tư Triết gọi Nam Mẫn một tiếng, yết hầu cuộn lên: “Là chị, muốn làm phẫu thuật cho anh của em sao?”
“Ừm”.
Nam Mẫn thản nhiên ngước mắt: “Sao thế, không tin tôi hả?”
Tư Triết lắc đầu như lắc trống.
Đây không phải là vấn đề có tin hay không, mà là… thái sư thúc của cậu ta, người chị xinh đẹp của cậu ta, lại biết y thuật?
Y tá ở bên cạnh cười nói: “Yên tâm đi, có bác sĩ Grace ra tay, ngựa chết cũng được cứu sóng, anh trai cậu chắc chắn sẽ không bị què đâu”.
“Vào đi”.
Nam Mẫn giơ đôi tay đi vào trong, cho Tư Triết ánh mắt an ủi: “Đợi ở bên ngoài, có tôi ở đây, đừng sợ”.
Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, tin tưởng chị vô điều kiện.
Phẫu thuật gần bốn mươi phút, cho đến khi đèn đỏ tắt, Tư Triết bỗng đứng bật dậy từ ghế trường, nhân viên y tế đẩy Tư Đạc ra, Tư Triết lập tức tiến lên đón: “Anh trai!”
Cậu ta quan tâm nhìn Tư Đạc sắc mặt trắng bệch: “Sao rồi? Đau không?”
Tư Đạc khẽ động đôi môi tái nhợt, nở nụ cười nhàn nhạt: “Tiêm thuốc tê rồi, không đau”.
“Chốc nữa sẽ đau, vừa hay để anh nhớ thật kỹ lần này”.
Cùng với giọng thanh lạnh, Nam Mẫn từ phòng phẫu thuật đi ra, tháo khẩu trang, dặn dò nhân viên y tế đẩy Tư Đạc đến phòng bệnh, bảo anh ta dưỡng thương cho tốt.
Tư Triết thấy sắc mặt của Nam Mẫn cũng hơi trắng bệch, khuôn mặt của Tư Đạc, khuôn mặt trắng nõn còn dính lớp mồ hôi mỏng, bất giác hơi đau lòng: “Chị vất vả rồi”.
Bây giờ cậu ta biết tại sao cô lại ngủ trên cả chuyến bay rồi.
Chương 229: Giở trò
Khuôn mặt Nam Mẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Phẫu thuật rất thành công, chỉ cần anh trai cậu đừng mù quáng bay nhảy, dưỡng thương cho tốt, thì có thể sống vui vẻ đầy sức sống”.
Tư Triết nghe đến đây, cuối cùng tảng đá treo trong lòng cũng được trút xuống, kích động không thôi.
“Tốt quá! Cảm ơn chị!”
Nam Mẫn bị lây nhiễm nụ cười của cậu ta, cũng bật cười, Cố Hoành đi đến, nói nhỏ thì thầm bên tai cô mấy câu, lập tức nụ cười trên khuôn mặt Nam Mẫn biến mất, mặt trầm xuống.
“Giở trò đến cả tôi rồi, tôi thấy anh ta không muốn sống làm ăn nữa rồi!”
Tư Triết thấy sắc mặt Nam Mẫn không đúng, trong lòng căng thẳng, quan tâm hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trực giác mách bảo cậu ta, có lẽ có liên quan đến anh trai.
Nam Mẫn lại nói không cần cậu ta lo, bảo cậu ta ở lại bệnh viên chăm sóc Tư Đạc cho tốt, rồi đưa Cố Hoành và chị Hoa đến đoàn làm phim.
Nhìn bóng dáng cả đoàn người bọn họ rời đi, trong lòng Tư Triết trống rỗng, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ta lại không giúp được gì, chỉ có thể để chị vất vả bôn ba.
Trong mắt chị, có lẽ cậu vẫn là trẻ con.
…
Qua lời kể của chị Hoa và điều tra của Cố Hoành, nguyên nhân vụ tai nạn của Tư Đạc cũng được làm rõ.
Đoàn làm phim Tư Đạc tham gia lần này là một bộ phim hành động cổ trang “Thương Hải Minh Nguyệt” của đạo diễn thiên tài Lâm Giác làm chỉ đạo diễn xuất, rất nhiều yếu tố đan xen như võ thuật, hoàng quyền, hồi hộp, hành động, tình yêu.
Bối cảnh là năm Tuyên Đức đầu thời Minh. Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ kế vị, Hai thúc thúc Hán Vương Chu Cao Húc và Triệu Vương Chu Cao Toại ỷ vào quân công, không phục cháu trai nắm quyền, muốn mưu quyền đoạt vị.
Hán Vương ra lệnh cho con nuôi Hàn Thương trà trộn vào cấm vệ quân, từng bước trở thành thị vệ thân cận của hoàng đế Chu Chiêm Cơ, chờ đợi cơ hội giết hoàng đế.
Vì để thể hiện cảnh Hàn Vương huấn luyện tử sĩ, đoàn làm phim đặc biệt đi hàng ngàn dặm đến Thanh Sơn chọn cảnh.
Tư Đạc được phân vai chính thứ hai, con nuôi của Hán Vương, cũng là thủ lĩnh của cấm vệ quân, Hàn Thương.
Đây có lẽ là một vai khá quan trọng kể từ khi Tư Đạc bước vào làng giải trí.
Bộ “Thương Hải Nguyệt Minh” cũng là bộ phim đầu tiên của đạo diễn Lâm Giác sau khi ông ấy trở lại, cũng do truyền thông Nam Tinh đầu tư sản xuất.
Cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, tất cả nghệ sĩ của truyền thông Nam Tinh phù hợp đều tham gia diễn một vai.
Tư Đạc vừa gia nhập Nam Tinh không lâu, vốn dĩ Nam Mẫn muốn để anh ta diễn vai chính số ba, sư đệ Trần Mộ của nam chính số hai Hàn Thương, cảm thấy khá phù hợp với khí chất thanh lạnh của Tư Đạc, lại là một nhân vật được yêu thích.
Nhưng phía Lâm Giác, qua ba lần diễn thử, tổng hợp cân nhắc điều kiện của Tư Đạc, quyết định cho anh ta vai nam chính số hai Hàn Thương phức tạp hơn, nam diễn viên Triệu Tĩnh vốn diễn vai nam chính số hai, lại đổi thành nam chính số ba.
Vấn đề là ở đây.
Đoàn làm phim thay đổi hay điều chỉnh nhân vật là chuyện rất bình thường, nam chính số một cũng thay đổi mấy lần, cuối cùng quyết định do ảnh đế Kha Minh cũng nổi tiếng như Hạ Thâm diễn vai Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ.
Nhưng nhân vật bị thay đổi, diễn viên Triệu Tĩnh vốn muốn diễn vai nam chính số hai lại không đồng ý, trong một cảnh đánh nhau giữa núi, “không cẩn thận” đẩy Tư Đạc một cái, hại anh ta ngã từ sườn núi xuống.
Đóng phim khó tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triệu Tĩnh lại xuất thân con nhà võ, theo lý thì phải có thể kiểm soát chừng mực, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Trên màn hình không nhìn ra có yếu tố con người rõ ràng, lại thêm gần đây diễn viên họ Triệu đó đang nổi tiếng, lại do nhà sản xuất sắp xếp vào, bình thường rất khiêm tốn và thân thiện, mọi người đều nhìn thấy nhưng không ai nói gì.
Những chuyện như âm mưu đấu đá, hãm hại lẫn nhau như này, bọn họ vào nam ra bắc cũng đã thấy nhiều.
Đều đề cao tư tưởng “nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện”, không dám mạo nhiên lên tiếng.
Tuy Tư Đạc nhập viện, nhưng việc quay phim vẫn phải tiếp tục, hơn nữa nếu vết thương ở chân của Tư Đạc không thể lành được, e rằng vai nam chính số hai còn phải thay người.
Khi đoàn người Nam Mẫn vừa đến đoàn làm phim, đoàn làm phim đang quay một cảnh ban đêm, là cảnh nam chính số ba Trần Mộ do Triệu Tĩnh thủ vai, một cảnh diễn cùng Hàn Vương, cũng là thời khắc nổi bật của nhân vật Trần Mộ này.
Nhân viên đứng trên núi giáng mưa xuống, cả đoàn đang trong cảnh quay căng thẳng, nhà sản xuất Nam Mẫn lặng lẽ xuất hiện ở hiện trường, đứng trong góc, không quấy rầy quay phim.
“Cắt!”
Đạo diễn Lâm Giác ngồi phía sau màn hình, cau chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc, hô vào loa: “Trần Mộ, cậu muốn lấy lại công bằng cho sư huynh, không phải hùng hồn nguyện chết, vẻ mặt không cần bi tráng như vậy!”
“Xin lỗi đạo diễn”.
Triệu Tĩnh cố gắng điều chỉnh cảm xúc khuôn mặt, trong mưa, cầm kiếm liên tiếp lăn lộn dưới bùn đất, lại cắt hai lần, cuối cùng mới đạt.
Diễn viên vừa xuống, lập tức có trợ lý đưa khăn và nước ấm đến, Triệu Tĩnh nhận lấy khăn và nước ấm, không tự lau cũng không tự uống, là đưa cho nam diễn viên trung niên phân vai cho anh ta trước, hai người trò chuyện vui vẻ mấy câu, trông có vẻ vô cùng hợp.
Chương 230: Không cam tâm
Cách làm người như vậy, lại ra dáng người đàn ông hào hoa phong nhã, theo lý thì chắc không phải là người giờ trò quỷ.
Đôi mắt Nam Mẫn trong veo, thấy đã quay xong một cảnh, mới từ phía sau đi vòng đến, chào hỏi Lâm Giác.
Triệu Tĩnh đang nói chuyện với người đàn ông trung niên, cảm khái rằng làm diễn viên thật không dễ dàng, người quản lý đi đến, lặng lẽ nháy mắt với anh ta.
“Nhà sản xuất đến rồi, đang ngồi bên cạnh đạo diễn”.
Triệu Tĩnh ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh đạo diễn là một cô gái xinh đẹp, vô cùng trẻ trung thanh thoát, mặc đồ đen trắng đơn giản, nổi bật lên khí chất đầy trí thức và kinh nghiêm dày dặn.
Đạo diễn Lâm Giác được công nhận là vua hào quang, còn cô gái thon nhỏ này ngồi bên cạnh ông ấy, lại chẳng hề thua kém.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là đạo diễn Lâm trước nay luôn ít nói ít cười, lúc này khuôn mặt nho nhã lại nở nụ cười vui vẻ, âu yếm như nhìn con gái của mình.
Đôi mắt Triệu Tĩnh khẽ nheo lại, cố hết sức cất giọng bình thản hỏi người quản lý: “Đó chính là bà chủ mới của truyền thông Nam Tinh à?”
“Đúng thế, không chỉ là truyền thông Nam Tinh, tập đoàn Nam thị cũng là của người ta đấy”.
Người quản lý nói: “Cô ấy là tổng giám đốc Nam thời gian trước đã một mình kéo truyền thông Tinh Vực xuống thần đàn, người thừa kế của tập đoàn Nam thị”.
Triệu Tĩnh nhàn nhạt “ồ” một tiếng, nói một câu không rõ ý: “Tư Đạc là do cô ta sắp xếp vào đoàn phải không”.
“Đâu chỉ Tư Đạc, bộ phim này là do người ta đầu tư sản xuất đấy”.
Người quản lý vỗ vai anh ta: “Cậu không còn cảnh cần diễn nữa, mau chóng bảo hóa trang giúp cậu tẩy trang đi, lên tinh thần, tôi đưa cậu qua đó chào hỏi”.
…
Nam Mẫn không xa lạ gì với đoàn làm phim.
Truyền thông Nam Tinh là một tay mẹ Lạc Nhân lập ra, một khoảng thời gian dài trước khi bị bắt cóc, cuộc sống của cô khá là tự do, ít nhất thỉnh thoảng bố mẹ ra ngoài thì sẽ đưa cô theo.
So với cùng bố đến công ty họp hành, đến trường nghe giảng, cô thích đi theo sau mông mẹ hơn, qua lại trong đoàn làm phim, xem các loại đồ hiếm có cổ quái.
Lâm Giác nhớ lại hồi nhỏ của Nam Mẫn, so chiều cao của cô: “Lúc đó cháu chỉ lớn từng này, ngồi trên đùi chú, diễn viên khóc cháu cũng khóc theo, diễn viên cười cháu cũng cười theo, năng lực đồng cảm rất mạnh, lúc đó chú nói với mẹ cháu bồi dưỡng cháu thành ngôi sao nhí, mẹ cháu lại không cho”.
Nam Mẫn cười nói: “Mẹ cháu chê cháu xấu, hết sức bồi dưỡng anh ba của cháu rồi”.
“Ha ha ha…”, Lâm Giác ôm bụng cười: “Giờ cháu không xinh bằng hồi nhỏ rồi, hồi nhỏ trông thật đáng yêu, giống như búp bê vậy”.
Nam Mẫn cau mày: “Chú Lâm”.
Lâm Giác vội đổi lại: "Đương nhiên, bây giờ cũng rất xinh đẹp”.
Hai người cười nói vui vẻ, người quản lý dẫn Triệu Tĩnh đi đến, khuôn mặt kèm nụ cười lấy lòng đầy tính thương mại: “Xin chào tổng giám đốc Nam, tôi là Tôn Việt, đây là Triệu Tĩnh nhà chúng tôi, xin nhờ cô quan tâm nhiều hơn”.
Nam Mẫn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn một cái, ánh mắt vượt qua người quản lý, rơi lên mặt của Triệu Tĩnh
“Xin chào tổng giám đốc Nam”.
Triệu Tĩnh chủ động đưa tay về phía Nam Mẫn, Nam Mẫn lại ngồi ở đó không nhúc nhích, thản nhiên ngước mắt nhìn anh ta một cái.
Chỉ một ánh mắt lại như đá băng trong ngày đông lạnh giá đâm xuyên lòng, Triệu Tĩnh bị ánh mắt này nhìn đến không có chỗ để độn thổ, trái tim nguội hơn nửa.
Chẳng trách Triệu Tĩnh chột dạ.
Anh ta không học qua lớp diễn viên, thậm chí còn chưa từng học đại học chính thức, xuất thân từ nông thôn, vào học viện thể dục thể thao, miễn cưỡng lấy được bằng đại học.
Tuy xuất thân hơi thấp, nhưng anh ta rất cao ngạo, không muốn đến trường học làm giáo viên thể dục quản học sinh nghịch ngợm như các bạn học, cảm thấy đó là lãng phí thời gian, lúc đó những bộ phim truyền hình về đề tài quân đội rất được yêu thích, một đàn anh trong học viện bọn họ may mắn được chọn làm nam chính, kết quả rất nổi tiếng, trở thành đại minh tinh hàng đầu.
Vì vậy, anh ta nhìn thấy hy vọng của cuộc đời.
Thông qua các mối quan hệ, dưới sự giới thiệu của đàn anh học cùng trường, anh ta bước vào làng giải trí, bắt đầu từ làm người đóng thế cảnh võ thuật, vọng tưởng có thể lặp lại con đường thành công của đàn anh, nhưng may mắn của anh ta không theo kịp đàn anh, lãng phí bảy tám năm trong giới diễn viên, cũng không thể nổi tiếng.
Vai diễn của bộ phim này có được là do anh ta gạt bỏ tôn nghiêm của mình, tìm đến người chế tác khó khăn lắm mới có được vai nam chính số hai, lại hợp tác với đạo diễn lớn như đạo diễn thiên tài Lâm Giác, có thể nói là rất gần với con đường nổi tiếng của anh ta.
Nhưng vai diễn vốn đã được quyết định, nói đổi là đổi, từ nam chính số hai rất nhiều cảnh diễn, anh ta trở thành nam chính số ba, vai diễn vốn thuộc về anh ta, bị Tư Đạc cướp mất, bởi vì anh ta là do nhà sản xuất nhét vào.
Trong giới này, quan hệ quan trọng hơn thực lực.
Hiện giờ Tư Đạc là gà nổi tiếng, số lượng fans nhiều gấp anh ta mười lần, tùy tiện quay một đoạn quảng cáo cũng có hàng chục ngàn fans hâm mộ chi tiền cho anh ta, lưu lượng và cái duyên của người ta ở đó, lại thêm là người của nhà sản xuất nhét vào, một diễn viên nhỏ hạng ba như anh ta có thể nói gì?
Nhưng anh ta không cam tâm.
Nếu Tư Đạc là bình hoa bỏ đi thì cũng thôi, dù sao đến lúc đó bộ phim phát sóng cũng sẽ bị người ta mắng chửi, anh ta đợi xem trò hề của Tư Đạc.
Địa điểm quay phim của đoàn làm phim là một vùng núi của thành phố Thanh, phong cảnh ở đó rất đẹp, nhưng hơi hẻo lánh xa xôi, điều kiện y tế địa phương của có hạn, đội y tế của Nam Mẫn vừa đến, có thể nói là sự giúp đỡ to lớn.
Nam Mẫn ngủ suốt cuộc hành trình, Tư Triết ngồi bên cạnh, cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Trong lòng rất nhớ anh trai.
Đến bệnh viện, Tư Triết trực tiếp chạy đến phòng bệnh của Tư Đạc, Nam Mẫn đã ngủ đủ đến phòng bệnh nhìn Tư Đạc một cái, bèn đưa đội y tế đến phòng viện trưởng, nghiên cứu thương tích trên chân của Tư Đạc.
Tư Đạc vô cùng bất ngờ trước việc em trai và Nam Mẫn cùng xuất hiện: “Sao hai người lại cùng đến đây?”
Tư Triết mím môi, chỉ nói cậu ta và Nam Mẫn cơ duyên trùng hợp quen biết trong một lần chụp ảnh chung, không dám nói ra việc mình bái sư học làm đầu bếp, mà Nam Mẫn là thái sư thúc của cậu ta.
Tư Đạc nhìn em trai một cái, không ai hiểu em trai bằng anh, tên nhóc này chột dạ thì sẽ cắn môi, vừa nhìn là biết em trai có chuyện giấu mình.
Chỉ là hiện giờ anh ta đang bị thương nặng, tinh lực có hạn, cũng không có tâm tư tra hỏi cậu ta.
Nhìn phim chụp X-quang và kiểm tra MRI (chụp cộng hưởng từ), Nam Mẫn cau mày: “Trước đây Tư Đạc cũng từng bị thương ở chân?”
Người quản lý chị Hoa vẫn luôn ở bệnh viên trông coi, nghe vậy, nói: “Có lẽ là bị thương khi làm sinh viên thực tập hồi mới vào nghề, trước đây cũng từng làm phẫu thuật, nhưng chưa được nghỉ ngơi tốt”.
Sắc mặt Nam Mẫn trở nên rất khó coi.
“Người bị thương chân chưa khỏi thì ra ngoài quay phim cái gì, không muốn sống nữa hả?”
Đến phòng bệnh, nhìn thấy Tư Đạc, Nam Mẫn mở miệng lạnh lùng chất vấn một câu, xuất phát từ “sự quan tâm” của bà chủ.
Nhưng Tư Đạc từng trải qua nhiều ông chủ như vậy, người nào cũng chỉ quan tâm anh ta bay có cao không, đây là lần đầu tiên có người quan tâm anh ta bay có mệt không, liệu có ngã chết giữa đường không.
“Tôi không sao, tổng giám đốc Nam”.
Sắc mặt Tư Đạc tái nhợt, cố gắng lên tinh thần nói: “Vết thương cũ nhiều năm, đã điều dưỡng khá ổn rồi”.
“Khớp đầu gối bị viêm, tích nước, dính khớp, chấn thương nghiêm trọng ở sụn bên, dây chằng chéo giữa cũng bị tổn thương. Anh chỉ cách bị què có một bước thôi, đây gọi là điều dưỡng khá ổn hả?”
Vẻ lạnh lùng xinh đẹp của Nam Mẫn không thay đổi chút nào, khuôn mặt nghiêm túc và khí chất băng lạnh khiến anh em Tư Đạc và Tư Triết đóng băng, không dám nói một câu.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng, cũng may Cố Hoành kịp thời đến cứu nguy.
“Tổng giám đốc Nam, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị ổn thỏa, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi cô và người bệnh đến thôi, cô xem…”
Nam Mẫn tháo đồng hồ và khuyên tai rồi đi ra ngoài, không quên cảnh cáo Tư Đạc: “Lần này sau khi phẫu thuật xong, anh dưỡng thương thật tốt cho tôi, không dưỡng tốt thì không được về đoàn làm phim quay phim. Muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền, anh cũng phải có cái mạng này mới được”.
Nhìn bóng dáng Nam Mẫn vừa đẹp vừa hiên ngang rời đi, Tư Đạc và Tư Triết lại hẹn mà cùng chớp mắt.
Đôi mắt nai của Tư Triết tràn đầy vẻ vô tội và kinh ngạc: “Anh, sao em nghe hình như chị muốn đích thân làm phẫu thuật cho anh?”
Đôi mắt thanh tú của Tư Đạc nghi hoặc: “Anh cũng nghe ra ý đó”.
Trong đầu hai anh em đầy dấu hỏi, nhất định là bọn họ hiểu sai rồi.
Tư Đạc thay áo bệnh nhân, được nhân viên y tá đẩy vào phòng phẫu thuật, Tư Triết đi theo sao, sau đó thì nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc trang phục phẫu thuật màu xanh nhạt, đeo khẩu trang và găng tay trắng đi vào.
Vẻ mặt cô bình thản, cất giọng thản nhiên: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“…”
Tư Đạc và Tư Triết hóa đá tại chỗ.
Hai anh em mở to con mắt, không dám tin nhìn Nam Mẫn mặc trang phục bác sĩ.
Nếu vừa nãy là hiểu ra vấn đề, bây giờ cũng không đến nỗi mắt xảy ra vấn đề chứ?
“Chị”.
Tư Triết gọi Nam Mẫn một tiếng, yết hầu cuộn lên: “Là chị, muốn làm phẫu thuật cho anh của em sao?”
“Ừm”.
Nam Mẫn thản nhiên ngước mắt: “Sao thế, không tin tôi hả?”
Tư Triết lắc đầu như lắc trống.
Đây không phải là vấn đề có tin hay không, mà là… thái sư thúc của cậu ta, người chị xinh đẹp của cậu ta, lại biết y thuật?
Y tá ở bên cạnh cười nói: “Yên tâm đi, có bác sĩ Grace ra tay, ngựa chết cũng được cứu sóng, anh trai cậu chắc chắn sẽ không bị què đâu”.
“Vào đi”.
Nam Mẫn giơ đôi tay đi vào trong, cho Tư Triết ánh mắt an ủi: “Đợi ở bên ngoài, có tôi ở đây, đừng sợ”.
Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, tin tưởng chị vô điều kiện.
Phẫu thuật gần bốn mươi phút, cho đến khi đèn đỏ tắt, Tư Triết bỗng đứng bật dậy từ ghế trường, nhân viên y tế đẩy Tư Đạc ra, Tư Triết lập tức tiến lên đón: “Anh trai!”
Cậu ta quan tâm nhìn Tư Đạc sắc mặt trắng bệch: “Sao rồi? Đau không?”
Tư Đạc khẽ động đôi môi tái nhợt, nở nụ cười nhàn nhạt: “Tiêm thuốc tê rồi, không đau”.
“Chốc nữa sẽ đau, vừa hay để anh nhớ thật kỹ lần này”.
Cùng với giọng thanh lạnh, Nam Mẫn từ phòng phẫu thuật đi ra, tháo khẩu trang, dặn dò nhân viên y tế đẩy Tư Đạc đến phòng bệnh, bảo anh ta dưỡng thương cho tốt.
Tư Triết thấy sắc mặt của Nam Mẫn cũng hơi trắng bệch, khuôn mặt của Tư Đạc, khuôn mặt trắng nõn còn dính lớp mồ hôi mỏng, bất giác hơi đau lòng: “Chị vất vả rồi”.
Bây giờ cậu ta biết tại sao cô lại ngủ trên cả chuyến bay rồi.
Chương 229: Giở trò
Khuôn mặt Nam Mẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Phẫu thuật rất thành công, chỉ cần anh trai cậu đừng mù quáng bay nhảy, dưỡng thương cho tốt, thì có thể sống vui vẻ đầy sức sống”.
Tư Triết nghe đến đây, cuối cùng tảng đá treo trong lòng cũng được trút xuống, kích động không thôi.
“Tốt quá! Cảm ơn chị!”
Nam Mẫn bị lây nhiễm nụ cười của cậu ta, cũng bật cười, Cố Hoành đi đến, nói nhỏ thì thầm bên tai cô mấy câu, lập tức nụ cười trên khuôn mặt Nam Mẫn biến mất, mặt trầm xuống.
“Giở trò đến cả tôi rồi, tôi thấy anh ta không muốn sống làm ăn nữa rồi!”
Tư Triết thấy sắc mặt Nam Mẫn không đúng, trong lòng căng thẳng, quan tâm hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Trực giác mách bảo cậu ta, có lẽ có liên quan đến anh trai.
Nam Mẫn lại nói không cần cậu ta lo, bảo cậu ta ở lại bệnh viên chăm sóc Tư Đạc cho tốt, rồi đưa Cố Hoành và chị Hoa đến đoàn làm phim.
Nhìn bóng dáng cả đoàn người bọn họ rời đi, trong lòng Tư Triết trống rỗng, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu ta lại không giúp được gì, chỉ có thể để chị vất vả bôn ba.
Trong mắt chị, có lẽ cậu vẫn là trẻ con.
…
Qua lời kể của chị Hoa và điều tra của Cố Hoành, nguyên nhân vụ tai nạn của Tư Đạc cũng được làm rõ.
Đoàn làm phim Tư Đạc tham gia lần này là một bộ phim hành động cổ trang “Thương Hải Minh Nguyệt” của đạo diễn thiên tài Lâm Giác làm chỉ đạo diễn xuất, rất nhiều yếu tố đan xen như võ thuật, hoàng quyền, hồi hộp, hành động, tình yêu.
Bối cảnh là năm Tuyên Đức đầu thời Minh. Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ kế vị, Hai thúc thúc Hán Vương Chu Cao Húc và Triệu Vương Chu Cao Toại ỷ vào quân công, không phục cháu trai nắm quyền, muốn mưu quyền đoạt vị.
Hán Vương ra lệnh cho con nuôi Hàn Thương trà trộn vào cấm vệ quân, từng bước trở thành thị vệ thân cận của hoàng đế Chu Chiêm Cơ, chờ đợi cơ hội giết hoàng đế.
Vì để thể hiện cảnh Hàn Vương huấn luyện tử sĩ, đoàn làm phim đặc biệt đi hàng ngàn dặm đến Thanh Sơn chọn cảnh.
Tư Đạc được phân vai chính thứ hai, con nuôi của Hán Vương, cũng là thủ lĩnh của cấm vệ quân, Hàn Thương.
Đây có lẽ là một vai khá quan trọng kể từ khi Tư Đạc bước vào làng giải trí.
Bộ “Thương Hải Nguyệt Minh” cũng là bộ phim đầu tiên của đạo diễn Lâm Giác sau khi ông ấy trở lại, cũng do truyền thông Nam Tinh đầu tư sản xuất.
Cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, tất cả nghệ sĩ của truyền thông Nam Tinh phù hợp đều tham gia diễn một vai.
Tư Đạc vừa gia nhập Nam Tinh không lâu, vốn dĩ Nam Mẫn muốn để anh ta diễn vai chính số ba, sư đệ Trần Mộ của nam chính số hai Hàn Thương, cảm thấy khá phù hợp với khí chất thanh lạnh của Tư Đạc, lại là một nhân vật được yêu thích.
Nhưng phía Lâm Giác, qua ba lần diễn thử, tổng hợp cân nhắc điều kiện của Tư Đạc, quyết định cho anh ta vai nam chính số hai Hàn Thương phức tạp hơn, nam diễn viên Triệu Tĩnh vốn diễn vai nam chính số hai, lại đổi thành nam chính số ba.
Vấn đề là ở đây.
Đoàn làm phim thay đổi hay điều chỉnh nhân vật là chuyện rất bình thường, nam chính số một cũng thay đổi mấy lần, cuối cùng quyết định do ảnh đế Kha Minh cũng nổi tiếng như Hạ Thâm diễn vai Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ.
Nhưng nhân vật bị thay đổi, diễn viên Triệu Tĩnh vốn muốn diễn vai nam chính số hai lại không đồng ý, trong một cảnh đánh nhau giữa núi, “không cẩn thận” đẩy Tư Đạc một cái, hại anh ta ngã từ sườn núi xuống.
Đóng phim khó tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triệu Tĩnh lại xuất thân con nhà võ, theo lý thì phải có thể kiểm soát chừng mực, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Trên màn hình không nhìn ra có yếu tố con người rõ ràng, lại thêm gần đây diễn viên họ Triệu đó đang nổi tiếng, lại do nhà sản xuất sắp xếp vào, bình thường rất khiêm tốn và thân thiện, mọi người đều nhìn thấy nhưng không ai nói gì.
Những chuyện như âm mưu đấu đá, hãm hại lẫn nhau như này, bọn họ vào nam ra bắc cũng đã thấy nhiều.
Đều đề cao tư tưởng “nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện”, không dám mạo nhiên lên tiếng.
Tuy Tư Đạc nhập viện, nhưng việc quay phim vẫn phải tiếp tục, hơn nữa nếu vết thương ở chân của Tư Đạc không thể lành được, e rằng vai nam chính số hai còn phải thay người.
Khi đoàn người Nam Mẫn vừa đến đoàn làm phim, đoàn làm phim đang quay một cảnh ban đêm, là cảnh nam chính số ba Trần Mộ do Triệu Tĩnh thủ vai, một cảnh diễn cùng Hàn Vương, cũng là thời khắc nổi bật của nhân vật Trần Mộ này.
Nhân viên đứng trên núi giáng mưa xuống, cả đoàn đang trong cảnh quay căng thẳng, nhà sản xuất Nam Mẫn lặng lẽ xuất hiện ở hiện trường, đứng trong góc, không quấy rầy quay phim.
“Cắt!”
Đạo diễn Lâm Giác ngồi phía sau màn hình, cau chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc, hô vào loa: “Trần Mộ, cậu muốn lấy lại công bằng cho sư huynh, không phải hùng hồn nguyện chết, vẻ mặt không cần bi tráng như vậy!”
“Xin lỗi đạo diễn”.
Triệu Tĩnh cố gắng điều chỉnh cảm xúc khuôn mặt, trong mưa, cầm kiếm liên tiếp lăn lộn dưới bùn đất, lại cắt hai lần, cuối cùng mới đạt.
Diễn viên vừa xuống, lập tức có trợ lý đưa khăn và nước ấm đến, Triệu Tĩnh nhận lấy khăn và nước ấm, không tự lau cũng không tự uống, là đưa cho nam diễn viên trung niên phân vai cho anh ta trước, hai người trò chuyện vui vẻ mấy câu, trông có vẻ vô cùng hợp.
Chương 230: Không cam tâm
Cách làm người như vậy, lại ra dáng người đàn ông hào hoa phong nhã, theo lý thì chắc không phải là người giờ trò quỷ.
Đôi mắt Nam Mẫn trong veo, thấy đã quay xong một cảnh, mới từ phía sau đi vòng đến, chào hỏi Lâm Giác.
Triệu Tĩnh đang nói chuyện với người đàn ông trung niên, cảm khái rằng làm diễn viên thật không dễ dàng, người quản lý đi đến, lặng lẽ nháy mắt với anh ta.
“Nhà sản xuất đến rồi, đang ngồi bên cạnh đạo diễn”.
Triệu Tĩnh ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh đạo diễn là một cô gái xinh đẹp, vô cùng trẻ trung thanh thoát, mặc đồ đen trắng đơn giản, nổi bật lên khí chất đầy trí thức và kinh nghiêm dày dặn.
Đạo diễn Lâm Giác được công nhận là vua hào quang, còn cô gái thon nhỏ này ngồi bên cạnh ông ấy, lại chẳng hề thua kém.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là đạo diễn Lâm trước nay luôn ít nói ít cười, lúc này khuôn mặt nho nhã lại nở nụ cười vui vẻ, âu yếm như nhìn con gái của mình.
Đôi mắt Triệu Tĩnh khẽ nheo lại, cố hết sức cất giọng bình thản hỏi người quản lý: “Đó chính là bà chủ mới của truyền thông Nam Tinh à?”
“Đúng thế, không chỉ là truyền thông Nam Tinh, tập đoàn Nam thị cũng là của người ta đấy”.
Người quản lý nói: “Cô ấy là tổng giám đốc Nam thời gian trước đã một mình kéo truyền thông Tinh Vực xuống thần đàn, người thừa kế của tập đoàn Nam thị”.
Triệu Tĩnh nhàn nhạt “ồ” một tiếng, nói một câu không rõ ý: “Tư Đạc là do cô ta sắp xếp vào đoàn phải không”.
“Đâu chỉ Tư Đạc, bộ phim này là do người ta đầu tư sản xuất đấy”.
Người quản lý vỗ vai anh ta: “Cậu không còn cảnh cần diễn nữa, mau chóng bảo hóa trang giúp cậu tẩy trang đi, lên tinh thần, tôi đưa cậu qua đó chào hỏi”.
…
Nam Mẫn không xa lạ gì với đoàn làm phim.
Truyền thông Nam Tinh là một tay mẹ Lạc Nhân lập ra, một khoảng thời gian dài trước khi bị bắt cóc, cuộc sống của cô khá là tự do, ít nhất thỉnh thoảng bố mẹ ra ngoài thì sẽ đưa cô theo.
So với cùng bố đến công ty họp hành, đến trường nghe giảng, cô thích đi theo sau mông mẹ hơn, qua lại trong đoàn làm phim, xem các loại đồ hiếm có cổ quái.
Lâm Giác nhớ lại hồi nhỏ của Nam Mẫn, so chiều cao của cô: “Lúc đó cháu chỉ lớn từng này, ngồi trên đùi chú, diễn viên khóc cháu cũng khóc theo, diễn viên cười cháu cũng cười theo, năng lực đồng cảm rất mạnh, lúc đó chú nói với mẹ cháu bồi dưỡng cháu thành ngôi sao nhí, mẹ cháu lại không cho”.
Nam Mẫn cười nói: “Mẹ cháu chê cháu xấu, hết sức bồi dưỡng anh ba của cháu rồi”.
“Ha ha ha…”, Lâm Giác ôm bụng cười: “Giờ cháu không xinh bằng hồi nhỏ rồi, hồi nhỏ trông thật đáng yêu, giống như búp bê vậy”.
Nam Mẫn cau mày: “Chú Lâm”.
Lâm Giác vội đổi lại: "Đương nhiên, bây giờ cũng rất xinh đẹp”.
Hai người cười nói vui vẻ, người quản lý dẫn Triệu Tĩnh đi đến, khuôn mặt kèm nụ cười lấy lòng đầy tính thương mại: “Xin chào tổng giám đốc Nam, tôi là Tôn Việt, đây là Triệu Tĩnh nhà chúng tôi, xin nhờ cô quan tâm nhiều hơn”.
Nam Mẫn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn một cái, ánh mắt vượt qua người quản lý, rơi lên mặt của Triệu Tĩnh
“Xin chào tổng giám đốc Nam”.
Triệu Tĩnh chủ động đưa tay về phía Nam Mẫn, Nam Mẫn lại ngồi ở đó không nhúc nhích, thản nhiên ngước mắt nhìn anh ta một cái.
Chỉ một ánh mắt lại như đá băng trong ngày đông lạnh giá đâm xuyên lòng, Triệu Tĩnh bị ánh mắt này nhìn đến không có chỗ để độn thổ, trái tim nguội hơn nửa.
Chẳng trách Triệu Tĩnh chột dạ.
Anh ta không học qua lớp diễn viên, thậm chí còn chưa từng học đại học chính thức, xuất thân từ nông thôn, vào học viện thể dục thể thao, miễn cưỡng lấy được bằng đại học.
Tuy xuất thân hơi thấp, nhưng anh ta rất cao ngạo, không muốn đến trường học làm giáo viên thể dục quản học sinh nghịch ngợm như các bạn học, cảm thấy đó là lãng phí thời gian, lúc đó những bộ phim truyền hình về đề tài quân đội rất được yêu thích, một đàn anh trong học viện bọn họ may mắn được chọn làm nam chính, kết quả rất nổi tiếng, trở thành đại minh tinh hàng đầu.
Vì vậy, anh ta nhìn thấy hy vọng của cuộc đời.
Thông qua các mối quan hệ, dưới sự giới thiệu của đàn anh học cùng trường, anh ta bước vào làng giải trí, bắt đầu từ làm người đóng thế cảnh võ thuật, vọng tưởng có thể lặp lại con đường thành công của đàn anh, nhưng may mắn của anh ta không theo kịp đàn anh, lãng phí bảy tám năm trong giới diễn viên, cũng không thể nổi tiếng.
Vai diễn của bộ phim này có được là do anh ta gạt bỏ tôn nghiêm của mình, tìm đến người chế tác khó khăn lắm mới có được vai nam chính số hai, lại hợp tác với đạo diễn lớn như đạo diễn thiên tài Lâm Giác, có thể nói là rất gần với con đường nổi tiếng của anh ta.
Nhưng vai diễn vốn đã được quyết định, nói đổi là đổi, từ nam chính số hai rất nhiều cảnh diễn, anh ta trở thành nam chính số ba, vai diễn vốn thuộc về anh ta, bị Tư Đạc cướp mất, bởi vì anh ta là do nhà sản xuất nhét vào.
Trong giới này, quan hệ quan trọng hơn thực lực.
Hiện giờ Tư Đạc là gà nổi tiếng, số lượng fans nhiều gấp anh ta mười lần, tùy tiện quay một đoạn quảng cáo cũng có hàng chục ngàn fans hâm mộ chi tiền cho anh ta, lưu lượng và cái duyên của người ta ở đó, lại thêm là người của nhà sản xuất nhét vào, một diễn viên nhỏ hạng ba như anh ta có thể nói gì?
Nhưng anh ta không cam tâm.
Nếu Tư Đạc là bình hoa bỏ đi thì cũng thôi, dù sao đến lúc đó bộ phim phát sóng cũng sẽ bị người ta mắng chửi, anh ta đợi xem trò hề của Tư Đạc.
Bình luận facebook