-
Chương 231-233
Chương 231: Đãi ngộ đột ngột
Nhưng sự việc lại không như anh ta nghĩ.
Vai diễn của Tư Đạc đẹp hơn anh ta, vô cùng nắm chắc nhân vật, đứng ở đó giống như Hàn Thương thật vậy, kỹ năng đọc thoại tốt hơn trong tưởng tượng của anh ta, vừa mở miệng nói, ngay cả anh ta cũng phải không tự chủ chìm sâu vào đó, diễn xong một cảnh là cả hiện trường vỗ tay khen hay.
Điều khiến anh ta khó mà tin nổi cũng khó mà chấp nhận là, kỹ năng võ thuật của Tư Đạc hoàn toàn không kém anh ta, chiêu thức đánh nhau khó như vậy, chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai lần là Tư Đạc đã học được, dáng người còn mềm mại duyên dáng, mỗi lần treo lên không trung lật người xong, toàn hiện trường đều kinh ngạc, cổ vũ Tư Đạc.
Diễn viên đóng thế cảnh võ thật như anh ta lại không có ưu thế và nổi bật gì, hoàn toàn làm tổn thương đến tự tôn của anh ta.
Có lẽ là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của lạc đà sắp bị ép chết, cảnh diễn trên vách núi, vốn dĩ kịch bản sắp xếp sư đệ Trần Mộ do anh ta thủ vai vì cứu sư huynh Hàn Thương, tự mình ngăn truy binh, đẩy anh ta từ trên vách núi xuống, quay ra là vách núi, nhưng thực tế là một sườn núi, nhưng sườn núi dốc đứng, anh ta “không cẩn thận” dùng lực quá mạnh, đã đẩy Tư Đạc xuống sườn núi.
Lúc đó anh ta nhìn Tư Đạc lăn trên sườn núi, lòng thầm nghĩ: “Đều là bán thân cho người ta, chỉ là mày may mắn hơn tao, tao bán cho người chế tác quản lý tiền, mày bán cho nhà sản xuất đầu tư tiền, ai cao quý hơn ai chứ?
Nếu không có mày, vai Hàn Thương sẽ là của tao.
Nhưng nhà sản xuất lại đến, cô muốn đòi lại công bằng cho Tư Đạc ư?
Nam Mẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh một lúc, đột nhiên nói: “Vừa nãy đúng lúc tôi xem anh diễn một cảnh, diễn rất tốt, rất yêu nghề”.
Người quản lý cười tươi, thuận thế khen Triệu Tĩnh, đợi hồi lâu cũng không thấy Triệu Tĩnh nói gì, nghiêng đầu nhìn thấy anh ta đang ngẩn người, bèn kéo anh ta: “Tổng giám đốc Nam đang khen cậu đấy”.
Triệu Tĩnh mới hoàn hồn lại, được yêu quý mà sợ hãi, khom lưng thật sâu với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, cô… quá khen rồi”.
Nam Mẫn hình như rất hài lòng với anh ta, quay đầu nói với Lâm Giác: “Tư Đạc bị thương rất nặng, nhất thời chưa thể quay lại đoàn làm phim, chẳng phải Triệu Tĩnh cũng là một trong lựa chọn cho vai nam chính số hai Hàn Thương à, cháu thấy rất tốt, hay là để anh ta thử vai Hàn Thương đi”.
Lời nói đột ngột khiến không ít người trong đoàn làm phim chấn hãi.
Là có ý muốn thay diễn viên ư?
Vai diễn của Tư Đạc đã quay được không ít, lúc này mà đổi diễn viên có nghĩa là rất nhiều phân đoạn phải quay lại, mỗi ngày đều đang đốt tiền đấy, nhà sản xuất đúng là giàu có tùy hứng.
Đạo diễn Lâm cũng vui vẻ đồng ý: “Được, vậy thì thử đi”.
Triệu Tĩnh hoàn toàn ngẩn người, không ngờ sự việc lại xoay chuyển như vậy, dưới sự thúc giục của người quản lý, anh ta kích động khom lưng cảm ơn Nam Mẫn: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cô thất vọng!”
Nhưng anh ta diễn vai nam chính số hai Hàn Thương, vai Trần Mộ của anh ta phải làm thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, Nam Mẫn nói: “Như vậy thì nam chính số ba Trần Mộ bị bỏ trống, chú Lâm, cháu tiến cử cho chú một diễn viên, Tống Kiêu, thế nào?”
Nói là tiến cử, thực ra là chẳng khác gì với nhét cứng vào.
Mọi người xung quanh biết trước nay đạo diễn Lâm Giác không phải là người tùy tiện dùng diễn viên, dù sao đạo diễn giỏi đến một trình độ nhất định cũng không cần nhìn sắc mặt của người chế tác và nhà sản xuất, nhưng đối với hành vi nhét diễn viên vào của Nam Mẫn, ông ấy lại không nổi nóng, còn dịu dàng hỏi: “Tống Kiêu, cháu ngoại của Cố Phương à?”
Nam Mẫn gật đầu: “Là anh ta, bây giờ anh ta cũng là nghệ sĩ của công ty cháu”.
Hành động tư bản không hề che đậy, nhét người rất trắng trợn.
Nhưng ai dám nói gì chứ?
Dù sao thế giới của tư bản, có tiền chính là vương đạo.
“Có thể thử xem”.
Tư Giác không hề nổi nóng: “Lúc nào thì cậu ta tới được?”
“Sáng sớm ngày mai”.
“Được. Hôm nay quay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi”, Lâm Giác nói rồi đặt loa xuống, đứng lên, quay đầu mời Nam Mẫn: “Tối nay cùng ăn bữa cơm không?”
Nam Mẫn gật đầu: “Được ạ”.
Lâm Giác nhướn mày: “Cháu làm nhé?”
“Cũng không phải không được”.
Nam Mẫn vui vẻ đồng ý, dù sao bướng bỉnh cũng phải trả giá, chú Lâm cho cô thể diện trước mặt người khác, cô cũng không thể nể mặt ông ấy, chỉ là cái miệng của chú Lâm rất kén chọn, không dễ hầu hạ.
Nhà sản xuất vừa đến là đã hào phóng bao trọn nhà hàng lớn nhất địa phương, mời tất cả mọi người trong đoàn làm phim ăn một bữa, theo nguyên tắc “có sữa thì là mẹ”, không ít nhân viên còn đang bất bình thay cho Tư Đạc, bây giờ đều cảm kích rớt nước mắt vì Nam Mẫn.
Sau khi đoàn làm phim giải tán, Triệu Tĩnh tẩy trang về khách sạn, nhưng khách sạn đột nhiên thông báo đổi phòng cho anh ta, phòng tiêu chuẩn ban đầu thành phòng đơn sang trọng, nhìn căn phòng rộng rãi sáng sủa, anh ta lại hỗn loạn, quản lý Tôn Việt không ngừng tặc lưỡi: “Đây hoàn toàn là đãi ngộ với diễn viên hàng đầu đấy, A Tĩnh, chắc chắn tổng giám đốc Nam này thích cậu rồi”.
Chương 232: Không từ bỏ
Triệu Tĩnh bỗng mở to mắt, trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bị người quản lý nói ra, không tránh khỏi có chút thấp thỏm, tai cũng đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không thể chứ…”
Bất luận là tuổi tác hay vẻ bề ngoài, anh ta đều không bằng Tư Đạc.
Tổng giám đốc Nam này là cô chủ nhà giàu, đàn ông đẹp trai thế nào mà chưa từng thấy qua thử qua, sao có thể để ý đến một người đàn ông thô kệch như anh ta chứ?
Nhưng người quản lý rất chắc chắn: “Sao lại không thể, vừa khen cậu trước mặt mọi người, lại vừa đổi vai cho cậu, còn đổi phòng cho cậu, những biểu hiện này còn không đủ chứng minh à? Chỉ thiếu đưa thẻ phòng cho cậu thôi”.
Khuôn mặt Triệu Tĩnh lại đỏ bừng, anh ta từng làm chuyện như này một lần, đến từng tuổi này anh ta cũng không phải là chàng trai trong sáng thuần khiết gì nữa rồi, anh ta vốn là đàn ông thẳng, xem xét một cách công tâm, so với người chế tác mặt béo bụng phệ, bất luận về tư sắc hay về thân hình, tổng giám đốc Nam cũng đẹp cấp mỹ nữ thần tiên, anh ta phải cảm thấy vinh dự mới phải.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng lại có chút sợ hãi và căng thẳng.
Là hạnh phúc đến quá đột ngột sao?
“Cô ấy đã đến thành phố Thanh?”
Hẹn Nam Mẫn lại thất bại, Dụ Lâm Hải bảo Hà Chiếu điều tra hành trình của Nam Mẫn, không ngờ cô lại rời khỏi thành phố Nam đến thành phố Thanh.
Dụ Lâm Hải cau chặt mày: “Có nói bao giờ quay về không?”
“Không nói, nhưng tổng giám đốc Nam đi rất đột ngột, còn không mang cả hành lý, chỉ mua mấy bộ quần áo và đồ dưỡng da đồ trang điểm ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay thôi”.
Hà Chiếu mím môi: “Tôi đã hỏi nhân viên của cửa hàng miễn thuế rồi, theo như số lượng của tổng giám đốc Nam mua thì đủ dùng trong một năm, có thể là định ở lâu dài?”
Anh ta là đàn ông nghiêm túc, vạn năm độc thân, cũng không biết bình thường đồ dưỡng da của phụ nữ có thể dùng trong bao lâu, nhưng dùng một năm, cũng quá nhiều rồi! Dọa cho anh ta phải mau chóng báo cáo với Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải cũng không có kinh nghiệm về mặt này, nghe đến hai chữ “một năm”, sắc mặt vốn không vui càng trở nên thâm trầm.
“Biết cô ấy đến thành phố Thanh làm gì không?”
Lần này Hà Chiếu làm rất đến nơi đến chốn, những việc có thể điều tra được thì điều tra hết rồi: “Tập đoàn Nam thị cũng có chi nhánh ở thành phố Thanh, nhưng lần này tổng giám đốc Nam không đến chi nhánh công ty, mà chạy thẳng đến Thanh Sơn. Đoàn làm phim ‘Thương Hải Nguyệt Minh’ đang quay ở Thanh Sơn, đây là bộ phim do truyền thông Nam Tinh đầu tư sản xuất, hơn nữa tôi nhận được thông tin, Tư Đạc bị thương nặng trong quá trình quay phim, đoán chừng sở dĩ tổng giám đốc Nam đến thành phố Nam là để thăm Tư Đạc”.
Dụ Lâm Hải khẽ cau mày, đáy mắt nhuốm tia lạnh lẽo.
Hiện giờ Tư Đạc đang trong thời kỳ đi lên, vô cùng nổi tiếng, khắp nơi đều là tin tức về anh ta, những tin tức mang tính bùng nổ như chấm dứt hợp đồng với truyền thông Tinh Vực, ký hợp đồng với truyền thông Nam Tinh, Dụ Lâm Hải cũng có nghe nói.
Hơn nữa trên phố còn có không ít tin đồn, nói tổng giám đốc mới của truyền thông Nam Tinh vì nhìn trúng Tư Đạc, nên mới tức giận vì hồng nhan, đòi công bằng cho Tư Đạc, dứt khoát ra tay với truyền thông Tinh Vực, còn ép bố con nhà họ Lý đến bước đường đó.
Khó nghe hơn một chút, nói thẳng sở dĩ Tư Đạc có thể nổi tiếng nhanh như vậy, là vì nhờ vào cô chủ của tập đoàn Nam thị, có nữ kim chủ ủng hộ phía sau.
Lúc đó Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy hoang đường.
Làm sao Nam Mẫn có thể thích loại thịt tươi đó?
Nhưng cô lại vì Tư Đạc mà đích thân chạy đến thành phố Thanh…
Chẳng lẽ cô thay đổi khẩu vị thật?
Vừa nghĩ đến đây, Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh mím đôi môi mỏng thành đường thẳng, nói với Hà Chiếu: “Đặt vé máy bay đến thành phố Thanh chuyến sớm nhất, bảo Từ Mộng trực tiếp đặt vé qua đó”.
Từ Chiếu vừa kiểm tra thông tin chuyến bay, vừa yếu ớt hỏi: “Anh vẫn chưa từ bỏ chuyện hợp tác với bậc thầy Ngọc Tâm ư?”
Dụ Lâm Hải lạnh giọng nói: “Tôi giống người dễ dàng từ bỏ thế hả? Cho dù chỉ có chút hy vọng, cũng không thể dễ dàng từ bỏ”.
Hợp tác là vậy, người cũng vậy.
…
Lâm Giác là đạo diễn lớn, được hưởng đãi ngộ không thua kém ngôi sao hạng nhất, phòng ở cũng là căn phòng xa hoa nhất của khách sạn sang trọng nhất địa phương.
Trong phòng cần gì có đó, đầy đủ dụng cụ nhà bếp.
Nam Mẫn bảo Cố Hoành ra chợ mua ít đồ, còn bảo anh đến chợ hải sản địa phương mua không ít đồ biển tươi ngon, thành phố Thanh dựa núi cạnh biển, đồ hải sản vô cùng phong phú, có thể làm rất nhiều món ngon.
Cô mặc tạp dề, cầm con dao thái mặt không cảm xúc sơ chế cá và cua, cùng các loại ốc và tôm, mùi tanh tràn ngập khắp phòng.
Lâm Giác tắm rửa xong, mặc trang phục thường ngày màu xám, trông rất tự nhiên và nho nhã, hồi còn trẻ, ông ấy là thư sinh trắng trẻo, đã giành được không ít giải ảnh đế, sau này đổi nghề làm đạo diễn, nhưng vẫn luôn quan tâm chăm chút hình tượng.
Chương 233: Giấu diếm
Ông ấy đeo dép lê cất bước vào phòng bếp, ngước mắt nhìn: “Chuẩn bị nhiều đồ thế, có ăn hết không?”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Phải làm hai phần, không chỉ cho chú ăn, trong bệnh viện còn có hai người bạn nhỏ, đang gào khóc đòi ăn đấy”.
“Bạn nhỏ?”
Khuôn mặt phong nhã của Lâm Giác hiện ý cười: “Theo chú được biết, cháu chỉ hơn Tư Đạc mấy tuổi, thì đã tự phong làm chị cả rồi à? Nữ hơn ba tuổi không khác gì ôm thỏi vàng, tình yêu chị em cũng không phải không được”.
Thấy ông ấy nói rất nghiêm túc, Nam Mẫn ngẩng đầu, nở nụ cười vừa cạn lời vừa bất lực: “Chú Lâm, chú nói linh tinh gì vậy?”
Lâm Giác ăn quả dâu tây mà trợ lý mua về ngồi trên ghế ung dung đung đưa nhìn Nam Mẫn làm việc, nói: “Chú không nói linh tinh, rất nhiều tin đồn truyền bên ngoài, nói quan hệ giữa cháu và Tư Đạc rất không bình thường, hơn nữa cháu còn đến vì cậu ta”.
“Tư Đạc là nghệ sĩ của công ty cháu, cũng không phải nghệ sĩ bình thường, nói dễ nghe một chút là thì ngôi sao, nói khó nghe chút thì là cây hái tiền, đương nhiên cháu phải quan tâm tử tế rồi”.
Nam Mẫn phanh bụng cá, không ngẩng đầu nói: “Chú còn không biết tính của cháu à, cháu có tính che chở thiên vị không phải ngày một ngày hai, ai dám ức hiếp người của cháu, cháu phải ức hiếp lại”.
“Điều này chú biết, giống hệt tính xấu của mẹ cháu”.
Lâm Giác lắc đầu thở dài: “Bản thân chịu ấm ức còn có thể nhẫn nhịn, người nhà hay bạn bè chịu ấm ức quyết không nhịn được. Năm đó chú và Cố Phương có thể trở thành bạn tốt với mẹ cháu, cũng là vì bà ấy vô cùng trượng nghĩa, nếu không có bà ấy, chú đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi”.
Nam Mẫn ném cá đã sơ chế xong vào trong chảo dầu rán, nhàn nhạt nói: “Cháu không thay đổi được thứ như gen di truyền, chuyện của nhà người khác, cháu không quan tâm, nhưng chuyện của nhà mình, người của nhà mình, có thể quản thì vẫn phải quản, Tư Đạc bị thương chân, cháu cũng phải đòi công bằng cho anh ta”.
Lâm Giác biết cô đang nói đến ai, nén khóe miệng xuống, khẽ thở dài: “Triệu Tĩnh ấy à, cũng không dễ dàng, lăn lộn nhiều năm trong giới này, cũng thiếu chút may mắn. Có lẽ cảm thấy cảm thấy đã nhiều tuổi, không vững được, nên có tư tưởng sai lệch. Cháu cũng biết chú đấy, nếu không phải bản thân cậu ta có thực lực, cho dù lão Đổng nhét người vào, chú cũng sẽ không nể mặt ông ta. Nhưng ai ngờ sẽ thành ra như ngày hôm nay, cũng là tư tưởng mù quáng”.
Nam Mẫn vẫn thản nhiên: “Con người đều phải trả giá cho hành động của mình, hôm nay cháu cho anh ta cơ hội cuối cùng, nếu anh ta còn có chút kiêu ngạo, có chút tự tôn, nên lựa chọn thế nào, trong lòng anh ta tự hiểu rõ. Cháu luôn thông cảm cho kẻ yếu, nhưng không đồng tình với tiểu nhân”.
Lật mặt cá, phát ra tiếng rán xèo xèo, dường như đang giãy dụa cuối cùng trước khi chết, vừa đau khổ vừa bất lực.
Ăn một bữa no với chu Lâm, Nam Mẫn cho người đưa phần cơm còn lại cho hai anh em Tư Đạc và Tư Triết.
Khi sắp đến khách sạn, Cố Hoành thấp giọng báo cáo với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, người quản lý tên Tôn Việt của Triệu Tĩnh âm thầm liên hệ với tôi, nói Triệu Tĩnh đã ở trong phòng của cô, hy vọng cô có thể ‘chỉ giáo’ nhiều hơn cho anh ta”.
Con mắt thanh lạnh của Nam Mẫn phản chiếu hình dạng núi băng, cô lạnh nhạt “ừm” một tiếng: “Dạy thì không dạy được, hai mươi phút sau, bảo người quản lý của anh ta đến nhận người”.
Cố Hoành đáp một tiếng, đưa mắt tiễn Nam Mẫn vào phòng: “Cô… cẩn thận chút, đừng để trúng kế của anh ta”.
Nam Mẫn cười nhạt: “Anh ta cũng phải có bản lĩnh đó mới được”.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, có phần cơm ngon tuyệt của Nam Mẫn gửi đến, hai anh em Tư Triết và Tư Đạc ăn no căng bụng.
Tư Đạc nằm trên giường bệnh, nhìn em trai ngấu nghiến ăn ngao biển, lột vỏ tôm, trong đôi mắt toát ra vẻ ngưỡng mộ và khát vọng âm thầm.
“Anh nói này, em ăn đủ rồi đấy”.
Tư Đạc cuộn yết hầu, không nhịn được nuốt nước miếng: “Cho anh ăn thêm một miếng”.
“Không được”.
Tư Triết lắc đầu, cầm mảnh giấy của Nam Mẫn viết ở bên cạnh cho anh trai xem: “Chị nói rồi, anh vừa làm phẫu thuật, không được ăn quá nhiều hải sản, tránh để nhiễm trùng vết thương, bệnh nhân phải nghe lời dặn của bác sĩ”.
Nói xong, cậu ta dứt khoát nhanh gọn lọt vỏ mấy con tôm cuối cùng, nhét vào trong miệng.
Ăn hết sạch sẽ, để lại vỏ ngao và vỏ tôm.
Tư Đạc trơ mắt nhìn, nhiều món ngon như vậy bày trước mặt, anh ta lại chỉ được nếm thử, vị giác không được thỏa mãn.
Anh ta thở dài: “Thật không ngờ tổng giám đốc Nam lại có tài nấu nướng như vậy”.
“Đúng thế!”
Tư Triết đứng dậy thu dọn rác còn thừa, nói đến Nam Mẫn thì thấy vinh quang, đôi lông mày hớn hở: “Chị rất giỏi nấu ăn”.
Đầu bếp tiệc nhà nước còn không theo kịp cô ấy chứ.
Tư Đạc ngước mắt nhìn em trai: “Hình như em rất thân với tổng giám đốc Nam, còn từng ăn cơm cô ấy làm à?”
Một câu nói khiến Tư Triết lỡ tay đánh rơi hộp cơm, phát ra tiếng giòn tan, mấy giọt dầu bắn xuống đất.
Tư Đạc cau mày: “Hoảng hốt như vậy, có thể thấy em đang chột dạ”.
Tư Triệt vội ngồi xổm xuống nhặt hộp cơm, dùng giấy ăn lau vết dầu mỡ trên đất, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ anh trai phát hiện ra sơ hở, nhỏ tiếng giải thích: “Đâu có, hôm nay là lần đầu tiên em ăn”.
Đây không phải là nói dối, bởi vì trước đó đều là Nam Mẫn ăn đồ cậu ta làm, sau đó chỉ dạy cậu ta.
Nhưng sự việc lại không như anh ta nghĩ.
Vai diễn của Tư Đạc đẹp hơn anh ta, vô cùng nắm chắc nhân vật, đứng ở đó giống như Hàn Thương thật vậy, kỹ năng đọc thoại tốt hơn trong tưởng tượng của anh ta, vừa mở miệng nói, ngay cả anh ta cũng phải không tự chủ chìm sâu vào đó, diễn xong một cảnh là cả hiện trường vỗ tay khen hay.
Điều khiến anh ta khó mà tin nổi cũng khó mà chấp nhận là, kỹ năng võ thuật của Tư Đạc hoàn toàn không kém anh ta, chiêu thức đánh nhau khó như vậy, chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai lần là Tư Đạc đã học được, dáng người còn mềm mại duyên dáng, mỗi lần treo lên không trung lật người xong, toàn hiện trường đều kinh ngạc, cổ vũ Tư Đạc.
Diễn viên đóng thế cảnh võ thật như anh ta lại không có ưu thế và nổi bật gì, hoàn toàn làm tổn thương đến tự tôn của anh ta.
Có lẽ là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của lạc đà sắp bị ép chết, cảnh diễn trên vách núi, vốn dĩ kịch bản sắp xếp sư đệ Trần Mộ do anh ta thủ vai vì cứu sư huynh Hàn Thương, tự mình ngăn truy binh, đẩy anh ta từ trên vách núi xuống, quay ra là vách núi, nhưng thực tế là một sườn núi, nhưng sườn núi dốc đứng, anh ta “không cẩn thận” dùng lực quá mạnh, đã đẩy Tư Đạc xuống sườn núi.
Lúc đó anh ta nhìn Tư Đạc lăn trên sườn núi, lòng thầm nghĩ: “Đều là bán thân cho người ta, chỉ là mày may mắn hơn tao, tao bán cho người chế tác quản lý tiền, mày bán cho nhà sản xuất đầu tư tiền, ai cao quý hơn ai chứ?
Nếu không có mày, vai Hàn Thương sẽ là của tao.
Nhưng nhà sản xuất lại đến, cô muốn đòi lại công bằng cho Tư Đạc ư?
Nam Mẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm Triệu Tĩnh một lúc, đột nhiên nói: “Vừa nãy đúng lúc tôi xem anh diễn một cảnh, diễn rất tốt, rất yêu nghề”.
Người quản lý cười tươi, thuận thế khen Triệu Tĩnh, đợi hồi lâu cũng không thấy Triệu Tĩnh nói gì, nghiêng đầu nhìn thấy anh ta đang ngẩn người, bèn kéo anh ta: “Tổng giám đốc Nam đang khen cậu đấy”.
Triệu Tĩnh mới hoàn hồn lại, được yêu quý mà sợ hãi, khom lưng thật sâu với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, cô… quá khen rồi”.
Nam Mẫn hình như rất hài lòng với anh ta, quay đầu nói với Lâm Giác: “Tư Đạc bị thương rất nặng, nhất thời chưa thể quay lại đoàn làm phim, chẳng phải Triệu Tĩnh cũng là một trong lựa chọn cho vai nam chính số hai Hàn Thương à, cháu thấy rất tốt, hay là để anh ta thử vai Hàn Thương đi”.
Lời nói đột ngột khiến không ít người trong đoàn làm phim chấn hãi.
Là có ý muốn thay diễn viên ư?
Vai diễn của Tư Đạc đã quay được không ít, lúc này mà đổi diễn viên có nghĩa là rất nhiều phân đoạn phải quay lại, mỗi ngày đều đang đốt tiền đấy, nhà sản xuất đúng là giàu có tùy hứng.
Đạo diễn Lâm cũng vui vẻ đồng ý: “Được, vậy thì thử đi”.
Triệu Tĩnh hoàn toàn ngẩn người, không ngờ sự việc lại xoay chuyển như vậy, dưới sự thúc giục của người quản lý, anh ta kích động khom lưng cảm ơn Nam Mẫn: “Cảm ơn tổng giám đốc Nam, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cô thất vọng!”
Nhưng anh ta diễn vai nam chính số hai Hàn Thương, vai Trần Mộ của anh ta phải làm thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, Nam Mẫn nói: “Như vậy thì nam chính số ba Trần Mộ bị bỏ trống, chú Lâm, cháu tiến cử cho chú một diễn viên, Tống Kiêu, thế nào?”
Nói là tiến cử, thực ra là chẳng khác gì với nhét cứng vào.
Mọi người xung quanh biết trước nay đạo diễn Lâm Giác không phải là người tùy tiện dùng diễn viên, dù sao đạo diễn giỏi đến một trình độ nhất định cũng không cần nhìn sắc mặt của người chế tác và nhà sản xuất, nhưng đối với hành vi nhét diễn viên vào của Nam Mẫn, ông ấy lại không nổi nóng, còn dịu dàng hỏi: “Tống Kiêu, cháu ngoại của Cố Phương à?”
Nam Mẫn gật đầu: “Là anh ta, bây giờ anh ta cũng là nghệ sĩ của công ty cháu”.
Hành động tư bản không hề che đậy, nhét người rất trắng trợn.
Nhưng ai dám nói gì chứ?
Dù sao thế giới của tư bản, có tiền chính là vương đạo.
“Có thể thử xem”.
Tư Giác không hề nổi nóng: “Lúc nào thì cậu ta tới được?”
“Sáng sớm ngày mai”.
“Được. Hôm nay quay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi”, Lâm Giác nói rồi đặt loa xuống, đứng lên, quay đầu mời Nam Mẫn: “Tối nay cùng ăn bữa cơm không?”
Nam Mẫn gật đầu: “Được ạ”.
Lâm Giác nhướn mày: “Cháu làm nhé?”
“Cũng không phải không được”.
Nam Mẫn vui vẻ đồng ý, dù sao bướng bỉnh cũng phải trả giá, chú Lâm cho cô thể diện trước mặt người khác, cô cũng không thể nể mặt ông ấy, chỉ là cái miệng của chú Lâm rất kén chọn, không dễ hầu hạ.
Nhà sản xuất vừa đến là đã hào phóng bao trọn nhà hàng lớn nhất địa phương, mời tất cả mọi người trong đoàn làm phim ăn một bữa, theo nguyên tắc “có sữa thì là mẹ”, không ít nhân viên còn đang bất bình thay cho Tư Đạc, bây giờ đều cảm kích rớt nước mắt vì Nam Mẫn.
Sau khi đoàn làm phim giải tán, Triệu Tĩnh tẩy trang về khách sạn, nhưng khách sạn đột nhiên thông báo đổi phòng cho anh ta, phòng tiêu chuẩn ban đầu thành phòng đơn sang trọng, nhìn căn phòng rộng rãi sáng sủa, anh ta lại hỗn loạn, quản lý Tôn Việt không ngừng tặc lưỡi: “Đây hoàn toàn là đãi ngộ với diễn viên hàng đầu đấy, A Tĩnh, chắc chắn tổng giám đốc Nam này thích cậu rồi”.
Chương 232: Không từ bỏ
Triệu Tĩnh bỗng mở to mắt, trong lòng anh ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bị người quản lý nói ra, không tránh khỏi có chút thấp thỏm, tai cũng đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không thể chứ…”
Bất luận là tuổi tác hay vẻ bề ngoài, anh ta đều không bằng Tư Đạc.
Tổng giám đốc Nam này là cô chủ nhà giàu, đàn ông đẹp trai thế nào mà chưa từng thấy qua thử qua, sao có thể để ý đến một người đàn ông thô kệch như anh ta chứ?
Nhưng người quản lý rất chắc chắn: “Sao lại không thể, vừa khen cậu trước mặt mọi người, lại vừa đổi vai cho cậu, còn đổi phòng cho cậu, những biểu hiện này còn không đủ chứng minh à? Chỉ thiếu đưa thẻ phòng cho cậu thôi”.
Khuôn mặt Triệu Tĩnh lại đỏ bừng, anh ta từng làm chuyện như này một lần, đến từng tuổi này anh ta cũng không phải là chàng trai trong sáng thuần khiết gì nữa rồi, anh ta vốn là đàn ông thẳng, xem xét một cách công tâm, so với người chế tác mặt béo bụng phệ, bất luận về tư sắc hay về thân hình, tổng giám đốc Nam cũng đẹp cấp mỹ nữ thần tiên, anh ta phải cảm thấy vinh dự mới phải.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng lại có chút sợ hãi và căng thẳng.
Là hạnh phúc đến quá đột ngột sao?
“Cô ấy đã đến thành phố Thanh?”
Hẹn Nam Mẫn lại thất bại, Dụ Lâm Hải bảo Hà Chiếu điều tra hành trình của Nam Mẫn, không ngờ cô lại rời khỏi thành phố Nam đến thành phố Thanh.
Dụ Lâm Hải cau chặt mày: “Có nói bao giờ quay về không?”
“Không nói, nhưng tổng giám đốc Nam đi rất đột ngột, còn không mang cả hành lý, chỉ mua mấy bộ quần áo và đồ dưỡng da đồ trang điểm ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay thôi”.
Hà Chiếu mím môi: “Tôi đã hỏi nhân viên của cửa hàng miễn thuế rồi, theo như số lượng của tổng giám đốc Nam mua thì đủ dùng trong một năm, có thể là định ở lâu dài?”
Anh ta là đàn ông nghiêm túc, vạn năm độc thân, cũng không biết bình thường đồ dưỡng da của phụ nữ có thể dùng trong bao lâu, nhưng dùng một năm, cũng quá nhiều rồi! Dọa cho anh ta phải mau chóng báo cáo với Dụ Lâm Hải.
Dụ Lâm Hải cũng không có kinh nghiệm về mặt này, nghe đến hai chữ “một năm”, sắc mặt vốn không vui càng trở nên thâm trầm.
“Biết cô ấy đến thành phố Thanh làm gì không?”
Lần này Hà Chiếu làm rất đến nơi đến chốn, những việc có thể điều tra được thì điều tra hết rồi: “Tập đoàn Nam thị cũng có chi nhánh ở thành phố Thanh, nhưng lần này tổng giám đốc Nam không đến chi nhánh công ty, mà chạy thẳng đến Thanh Sơn. Đoàn làm phim ‘Thương Hải Nguyệt Minh’ đang quay ở Thanh Sơn, đây là bộ phim do truyền thông Nam Tinh đầu tư sản xuất, hơn nữa tôi nhận được thông tin, Tư Đạc bị thương nặng trong quá trình quay phim, đoán chừng sở dĩ tổng giám đốc Nam đến thành phố Nam là để thăm Tư Đạc”.
Dụ Lâm Hải khẽ cau mày, đáy mắt nhuốm tia lạnh lẽo.
Hiện giờ Tư Đạc đang trong thời kỳ đi lên, vô cùng nổi tiếng, khắp nơi đều là tin tức về anh ta, những tin tức mang tính bùng nổ như chấm dứt hợp đồng với truyền thông Tinh Vực, ký hợp đồng với truyền thông Nam Tinh, Dụ Lâm Hải cũng có nghe nói.
Hơn nữa trên phố còn có không ít tin đồn, nói tổng giám đốc mới của truyền thông Nam Tinh vì nhìn trúng Tư Đạc, nên mới tức giận vì hồng nhan, đòi công bằng cho Tư Đạc, dứt khoát ra tay với truyền thông Tinh Vực, còn ép bố con nhà họ Lý đến bước đường đó.
Khó nghe hơn một chút, nói thẳng sở dĩ Tư Đạc có thể nổi tiếng nhanh như vậy, là vì nhờ vào cô chủ của tập đoàn Nam thị, có nữ kim chủ ủng hộ phía sau.
Lúc đó Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy hoang đường.
Làm sao Nam Mẫn có thể thích loại thịt tươi đó?
Nhưng cô lại vì Tư Đạc mà đích thân chạy đến thành phố Thanh…
Chẳng lẽ cô thay đổi khẩu vị thật?
Vừa nghĩ đến đây, Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy trong lòng chua xót.
Anh mím đôi môi mỏng thành đường thẳng, nói với Hà Chiếu: “Đặt vé máy bay đến thành phố Thanh chuyến sớm nhất, bảo Từ Mộng trực tiếp đặt vé qua đó”.
Từ Chiếu vừa kiểm tra thông tin chuyến bay, vừa yếu ớt hỏi: “Anh vẫn chưa từ bỏ chuyện hợp tác với bậc thầy Ngọc Tâm ư?”
Dụ Lâm Hải lạnh giọng nói: “Tôi giống người dễ dàng từ bỏ thế hả? Cho dù chỉ có chút hy vọng, cũng không thể dễ dàng từ bỏ”.
Hợp tác là vậy, người cũng vậy.
…
Lâm Giác là đạo diễn lớn, được hưởng đãi ngộ không thua kém ngôi sao hạng nhất, phòng ở cũng là căn phòng xa hoa nhất của khách sạn sang trọng nhất địa phương.
Trong phòng cần gì có đó, đầy đủ dụng cụ nhà bếp.
Nam Mẫn bảo Cố Hoành ra chợ mua ít đồ, còn bảo anh đến chợ hải sản địa phương mua không ít đồ biển tươi ngon, thành phố Thanh dựa núi cạnh biển, đồ hải sản vô cùng phong phú, có thể làm rất nhiều món ngon.
Cô mặc tạp dề, cầm con dao thái mặt không cảm xúc sơ chế cá và cua, cùng các loại ốc và tôm, mùi tanh tràn ngập khắp phòng.
Lâm Giác tắm rửa xong, mặc trang phục thường ngày màu xám, trông rất tự nhiên và nho nhã, hồi còn trẻ, ông ấy là thư sinh trắng trẻo, đã giành được không ít giải ảnh đế, sau này đổi nghề làm đạo diễn, nhưng vẫn luôn quan tâm chăm chút hình tượng.
Chương 233: Giấu diếm
Ông ấy đeo dép lê cất bước vào phòng bếp, ngước mắt nhìn: “Chuẩn bị nhiều đồ thế, có ăn hết không?”
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Phải làm hai phần, không chỉ cho chú ăn, trong bệnh viện còn có hai người bạn nhỏ, đang gào khóc đòi ăn đấy”.
“Bạn nhỏ?”
Khuôn mặt phong nhã của Lâm Giác hiện ý cười: “Theo chú được biết, cháu chỉ hơn Tư Đạc mấy tuổi, thì đã tự phong làm chị cả rồi à? Nữ hơn ba tuổi không khác gì ôm thỏi vàng, tình yêu chị em cũng không phải không được”.
Thấy ông ấy nói rất nghiêm túc, Nam Mẫn ngẩng đầu, nở nụ cười vừa cạn lời vừa bất lực: “Chú Lâm, chú nói linh tinh gì vậy?”
Lâm Giác ăn quả dâu tây mà trợ lý mua về ngồi trên ghế ung dung đung đưa nhìn Nam Mẫn làm việc, nói: “Chú không nói linh tinh, rất nhiều tin đồn truyền bên ngoài, nói quan hệ giữa cháu và Tư Đạc rất không bình thường, hơn nữa cháu còn đến vì cậu ta”.
“Tư Đạc là nghệ sĩ của công ty cháu, cũng không phải nghệ sĩ bình thường, nói dễ nghe một chút là thì ngôi sao, nói khó nghe chút thì là cây hái tiền, đương nhiên cháu phải quan tâm tử tế rồi”.
Nam Mẫn phanh bụng cá, không ngẩng đầu nói: “Chú còn không biết tính của cháu à, cháu có tính che chở thiên vị không phải ngày một ngày hai, ai dám ức hiếp người của cháu, cháu phải ức hiếp lại”.
“Điều này chú biết, giống hệt tính xấu của mẹ cháu”.
Lâm Giác lắc đầu thở dài: “Bản thân chịu ấm ức còn có thể nhẫn nhịn, người nhà hay bạn bè chịu ấm ức quyết không nhịn được. Năm đó chú và Cố Phương có thể trở thành bạn tốt với mẹ cháu, cũng là vì bà ấy vô cùng trượng nghĩa, nếu không có bà ấy, chú đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi”.
Nam Mẫn ném cá đã sơ chế xong vào trong chảo dầu rán, nhàn nhạt nói: “Cháu không thay đổi được thứ như gen di truyền, chuyện của nhà người khác, cháu không quan tâm, nhưng chuyện của nhà mình, người của nhà mình, có thể quản thì vẫn phải quản, Tư Đạc bị thương chân, cháu cũng phải đòi công bằng cho anh ta”.
Lâm Giác biết cô đang nói đến ai, nén khóe miệng xuống, khẽ thở dài: “Triệu Tĩnh ấy à, cũng không dễ dàng, lăn lộn nhiều năm trong giới này, cũng thiếu chút may mắn. Có lẽ cảm thấy cảm thấy đã nhiều tuổi, không vững được, nên có tư tưởng sai lệch. Cháu cũng biết chú đấy, nếu không phải bản thân cậu ta có thực lực, cho dù lão Đổng nhét người vào, chú cũng sẽ không nể mặt ông ta. Nhưng ai ngờ sẽ thành ra như ngày hôm nay, cũng là tư tưởng mù quáng”.
Nam Mẫn vẫn thản nhiên: “Con người đều phải trả giá cho hành động của mình, hôm nay cháu cho anh ta cơ hội cuối cùng, nếu anh ta còn có chút kiêu ngạo, có chút tự tôn, nên lựa chọn thế nào, trong lòng anh ta tự hiểu rõ. Cháu luôn thông cảm cho kẻ yếu, nhưng không đồng tình với tiểu nhân”.
Lật mặt cá, phát ra tiếng rán xèo xèo, dường như đang giãy dụa cuối cùng trước khi chết, vừa đau khổ vừa bất lực.
Ăn một bữa no với chu Lâm, Nam Mẫn cho người đưa phần cơm còn lại cho hai anh em Tư Đạc và Tư Triết.
Khi sắp đến khách sạn, Cố Hoành thấp giọng báo cáo với Nam Mẫn: “Tổng giám đốc Nam, người quản lý tên Tôn Việt của Triệu Tĩnh âm thầm liên hệ với tôi, nói Triệu Tĩnh đã ở trong phòng của cô, hy vọng cô có thể ‘chỉ giáo’ nhiều hơn cho anh ta”.
Con mắt thanh lạnh của Nam Mẫn phản chiếu hình dạng núi băng, cô lạnh nhạt “ừm” một tiếng: “Dạy thì không dạy được, hai mươi phút sau, bảo người quản lý của anh ta đến nhận người”.
Cố Hoành đáp một tiếng, đưa mắt tiễn Nam Mẫn vào phòng: “Cô… cẩn thận chút, đừng để trúng kế của anh ta”.
Nam Mẫn cười nhạt: “Anh ta cũng phải có bản lĩnh đó mới được”.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, có phần cơm ngon tuyệt của Nam Mẫn gửi đến, hai anh em Tư Triết và Tư Đạc ăn no căng bụng.
Tư Đạc nằm trên giường bệnh, nhìn em trai ngấu nghiến ăn ngao biển, lột vỏ tôm, trong đôi mắt toát ra vẻ ngưỡng mộ và khát vọng âm thầm.
“Anh nói này, em ăn đủ rồi đấy”.
Tư Đạc cuộn yết hầu, không nhịn được nuốt nước miếng: “Cho anh ăn thêm một miếng”.
“Không được”.
Tư Triết lắc đầu, cầm mảnh giấy của Nam Mẫn viết ở bên cạnh cho anh trai xem: “Chị nói rồi, anh vừa làm phẫu thuật, không được ăn quá nhiều hải sản, tránh để nhiễm trùng vết thương, bệnh nhân phải nghe lời dặn của bác sĩ”.
Nói xong, cậu ta dứt khoát nhanh gọn lọt vỏ mấy con tôm cuối cùng, nhét vào trong miệng.
Ăn hết sạch sẽ, để lại vỏ ngao và vỏ tôm.
Tư Đạc trơ mắt nhìn, nhiều món ngon như vậy bày trước mặt, anh ta lại chỉ được nếm thử, vị giác không được thỏa mãn.
Anh ta thở dài: “Thật không ngờ tổng giám đốc Nam lại có tài nấu nướng như vậy”.
“Đúng thế!”
Tư Triết đứng dậy thu dọn rác còn thừa, nói đến Nam Mẫn thì thấy vinh quang, đôi lông mày hớn hở: “Chị rất giỏi nấu ăn”.
Đầu bếp tiệc nhà nước còn không theo kịp cô ấy chứ.
Tư Đạc ngước mắt nhìn em trai: “Hình như em rất thân với tổng giám đốc Nam, còn từng ăn cơm cô ấy làm à?”
Một câu nói khiến Tư Triết lỡ tay đánh rơi hộp cơm, phát ra tiếng giòn tan, mấy giọt dầu bắn xuống đất.
Tư Đạc cau mày: “Hoảng hốt như vậy, có thể thấy em đang chột dạ”.
Tư Triệt vội ngồi xổm xuống nhặt hộp cơm, dùng giấy ăn lau vết dầu mỡ trên đất, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ anh trai phát hiện ra sơ hở, nhỏ tiếng giải thích: “Đâu có, hôm nay là lần đầu tiên em ăn”.
Đây không phải là nói dối, bởi vì trước đó đều là Nam Mẫn ăn đồ cậu ta làm, sau đó chỉ dạy cậu ta.
Bình luận facebook