-
Chương 237-239
Chương 237: Tôi muốn gặp Grace
Nam Mẫn thấy Tôn Việt và Triệu Tĩnh đứng ngoài cửa nửa ngày không đi thì bèn ngẩng đầu, trông thấy Dụ Lâm Hải không biết từ đâu xuất hiện.
Đôi mày khẽ nhíu lại, sao đi tới đâu cũng gặp con người này thế không biết?
Đúng là âm hồn không tan mà.
Đặt máy tính xách tay sang một bên, Nam Mẫn đứng dậy, đi về phía cửa, bắt đầu đẩy người: “Còn chưa chịu đi nữa hả, chờ tôi mời mấy người ở lại ăn cơm chắc?”
Giọng nói lạnh tanh, thể hiện sự bực bội của cô vào lúc này.
“Đi ngay, đi ngay, tạm biệt tổng giám đốc Nam”.
Tôn Việt cươi ha ha, đẩy Triệu Tĩnh rời khỏi đó, chiếc khăn tắm cởi xuống vẫn còn nằm ở cửa, Dụ Lâm Hải nhìn mà hai mắt như muốn phun ra lửa.
Anh thầm nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật, giọng nói lạnh như băng: “Em bắt đầu chơi cái trò quy tắc ngầm này từ khi nào thế?”
Quy tắc ngầm?
Nam Mẫn chợt kinh ngạc, sau đó hiểu ra ý anh, đúng là cảnh tượng này rất dễ làm con người ta hiểu lầm, nhưng anh thích thì cứ hiểu lầm đi, cô cũng không cần phải giải thích làm gì.
“Liên quan gì tới anh?”
Cô không thèm để ý tới anh, chỉ đá chiếc khăn tắm vào phòng tắm, dặn vệ sĩ ngoài cửa gọi nhân viên vệ sinh đến quét dọn một lần nữa, rồi đóng cửa lại.
“Chờ đã!”
Dụ Lâm Hải giơ tay giữ cửa, lại đưa mắt nhìn bộ quần áo gọn gàng trên người Nam Mẫn, cùng gương mặt chưa tẩy trang, thì mới biết mình đã hiểu lầm.
“Lúc nãy vội quá nên tôi bị lửa giận che mờ mắt, em không phải là người như thế”, vẻ mặt Dụ Lâm Hải trở nên bình tĩnh lại, mím môi nói: “Mẫu người đó sao mà lọt vào mắt xanh của em được”.
Anh đang giải thích cho sự hiểu lầm của mình, nhưng Nam Mẫn lại không cần.
“Tổng giám đốc Dụ hiểu biết về tôi lắm hả?”
Khóe môi cô nở nụ cười nhạt, phần lớn là sự lạnh lẽo như băng: “Có việc gì thì nói, không có thì thôi, tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Có việc!”
Dụ Lâm Hải lại một lần ngăn cản ý định đóng cửa của cô, vẻ mặt luôn bình tĩnh lại thoáng vẻ vội vàng: “Tôi muốn hỏi em một số chuyện về bác sĩ Grace”.
Nam Mẫn thản nhiên à một tiếng: “Hỏi”.
“…”
Dụ Lâm Hải: “Tôi có thể vào trong rồi nói được không?”
Nam Mẫn: “Không được”.
“…”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải cố nhịn xuống, đành phải đứng ở cửa, tiếp tục câu chuyện: “Em quen biết bác sĩ Grace ư?”
Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước: “Ừm”.
“Thân lắm hả?”
“Ừm”.
“Thân đến mức nào?”
“…”
Nam Mẫn cau mày: “Anh bị bệnh hả?”
“Đúng vậy”.
Dụ Lâm Hải lại tiếp lời cô: “Tôi muốn nhờ bác sĩ Grace kiểm tra lại tình trạng hồi phục của chân tôi, cũng bày tỏ sự biết ơn dành cho ân cứu mạng ba năm trước”.
“Không cần đâu”.
Nam Mẫn lại mất hết kiên nhẫn, hờ hững nhìn xuống chân anh: “Nếu anh có thể chạy từ thành phố Nam tới đây thì chứng tỏ anh đi đứng rất bình thường, không có bệnh tật gì. Ra khỏi khách sạn rẽ trái có phòng khám, tạm biệt, không tiễn”.
Dụ Lâm Hải vẫn kiên trì: “Em không phải Grace, lời em nói không tính”.
Thấy Nam Mẫn đang định trở mặt, Dụ Lâm Hải lại nói một câu: “Ba năm trước, bác sĩ Grace bay đến thành phố Bắc để thực hiện ca mổ cho tôi, là em mời tới đúng không?”
Đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào Nam Mẫn, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt cô, ánh mắt sáng ngời có thần, ẩn chứa sự chờ mong.
Nhưng từ đầu đến cuối trên mặt Nam Mẫn chỉ có sự hờ hững, chẳng thể nhận ra chút cảm xúc nào: “Đúng thế thì sao, mà không phải thì sao?”
Dụ Lâm Hải khẽ mím đôi môi mỏng: “Tôi muốn gặp Grace một lần”.
“…”
Anh là máy lặp từ hả? Hay là anh nghe không hiểu tiếng người?
Nam Mẫn muốn nổ tung: “Anh muốn gặp thì cứ đi mà gặp, tôi đâu có cản anh, không cần phải chờ tôi đồng ý, mà tôi cũng sẽ không giúp anh!"
Nói xong cô lại muốn đóng cửa, Dụ Lâm Hải định cản lại nhưng bị cô đá mạnh vào bắp chân, anh đau nên giật mình, cánh cửa lập tức đóng “sầm” trước mặt.
Dù sao vết thương ở đùi anh cũng đã khép lại, đá không chết được.
Nam Mẫn đá không hề nương chân một tí nào.
Lại còn đòi gặp Grace?
Bổn tiên nữ là kẻ mà một người phàm như anh muốn gặp là gặp được chắc?
——
Cả đêm Triệu Tĩnh không thể có giấc ngủ ngon.
Trong căn phòng ngủ lộng lẫy, nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, tâm nguyện bao năm qua cuối cùng cũng được thực hiện, lẽ ra anh ta phải ngủ một giấc thật ngon mới đúng, nhưng không biết tại sao, vừa nhắm mắt thì anh ta lại nhớ đến cảnh tượng Tư Đạc ngã xuống cả chân đầy máu, cùng với ánh mắt lạnh buốt của Nam Mẫn nhìn anh ta.
Anh ta đoán không sai, cô đến để đòi lại công bằng cho Tư Đạc.
Nam Mẫn không hề xem trọng anh ta, cũng không hề có ý định dùng quy tắc ngầm với anh ta, ở trong phòng cô, cái gọi là “quan tâm” đó chỉ dùng để lừa anh ta mà thôi, còn anh ta thì không đánh đã khai.
Nếu cô biết Tư Đạc bị anh ta đẩy xuống núi, thì tại sao lại giao vai nam hai lại cho anh ta, sao lại đổi phòng hóa trang cho anh ta, không phải cô nên đá anh ta ra khỏi đoàn phim, hoặc là giao anh ta cho cảnh sát ư?
Triệu Tĩnh bật người dậy, mồ hôi lạnh như hạt đậu lớn từng giọt rơi xuống, cả người anh ta cũng thấm đẫm mồ hôi, tim như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, cực kỳ khó chịu.
Chương 238: Thứ không thuộc về mình
Anh ta không thể đoán ra được rốt cuộc Nam Mẫn muốn làm cái gì, cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì. Anh ta rất sợ, sợ tất cả những thứ mình vất vả cố gắng có được sẽ hoàn toàn biến mất trong giây lát…
Một đêm lặng lẽ trôi qua trong sự trằn trọc khó ngủ đó.
Đoàn phim bắt đầu làm việc từ rất sớm, các diễn viên lục tục vào đúng vị trí của mình, quay một số cảnh đánh nhau trước, Triệu Tĩnh ở bên cạnh hóa trang.
Thợ trang điểm đang cố che đi đôi mắt gấu mèo kia, hết sức đau đầu, mắt gấu mèo thì có thể che được, nhưng tơ máu đỏ trong mắt thì không.
Người trong đoàn phim là kiểu gió chiều nào thì xuôi theo chiều ấy, trước đó họ chẳng quan tâm đến một diễn viên hạng ba là mấy, nhưng thấy Triệu Tĩnh đã trở thành vai nam số hai, lại còn là “đứa con của trời” được nhà sản xuất và nhà đầu tư cùng lựa chọn, chỉ còn cách sự nổi tiếng một bước nữa thôi, nên họ không dám phớt lờ, thân thiết hỏi: “Hôm qua anh Tĩnh ngủ không ngon à?”
Triệu Tĩnh nhắm mắt lại, “ừm” một tiếng.
Bấy giờ đầu óc anh ta là một đống hỗn loạn, vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ sự “hoảng hốt” tối qua, cũng không biết hai phân cảnh hôm nay phải diễn thế nào, thợ trang điểm giúp anh ta hóa trang thành Hàn Thương, nhưng anh ta nhìn vào gương, nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo, chẳng có chút tự tin nào.
Không chỉ mình anh ta, toàn bộ đoàn phim cũng cảm thấy khá gượng gạo.
Bình tĩnh xem xét, ánh mắt đạo diễn khi chọn người vẫn chính xác lắm, nhân vật Hàn Thương này thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, luôn có mục tiêu rõ ràng cho những việc mình muốn làm, ánh mắt trong trẻo nhưng đầy vững vàng, Tư Đạc có ngũ quan lạnh lùng tuấn tú, dáng người lại cao ngất, cực kỳ thích hợp với tạo hình cổ trang.
Triệu Tĩnh kiên cường có thừa, nhưng lại không đủ sự dịu dàng, hơn nữa ánh mắt của anh ta cũng quá mơ hồ.
Nếu như gương mặt chỉ thiếu một chút xíu thì khí chất có thể nói là thua xa ngàn dặm.
Triệu Tĩnh diễn thử một đoạn, thử xong thì xung quanh chìm vào sự yên tĩnh, bầu không khí đầy gượng gạo và xấu hổ đó là thứ mà một diễn viên không thể chịu nổi.
Tâm trạng hoàn toàn đóng băng.
Niềm tin của một diễn viên là thứ cực kỳ quan trọng, một khi đã cảm thấy vai diễn đó không phải là của mình, thì không thể hóa thân được, dù có diễn thế nào cũng sẽ sụp đổ thôi, bản thân mình còn không tin, thì làm sao khán giả tin được?
Nam Mẫn đến đoàn phim xem Triệu Tĩnh diễn, tất cả đều nằm trong dự đoán của cô, Nam Mẫn biết anh ta không thể gánh vác nổi.
Không có mũi dùi kim cương, thì đừng có làm đồ sứ.
Đó chính là bài học mà cô muốn dạy cho anh ta… Không có thứ gì từ đầu đã thuộc về anh ta cả, muốn cái gì thì phải tự cố gắng lấy.
Nếu không, vai diễn không thuộc về bản thân, thì lấy được nó thế nào sẽ phải trả về đúng như vậy.
“Tổng giám đốc Nam”.
Cố Hoành nhận được một điện thoại rồi vội vàng chạy tới báo với Nam Mẫn: “Tư Đạc nghe nói vai diễn của mình đã bị đổi thì ầm ĩ đòi xuất viện…”
Nam Mẫn nhíu mày: “Đi thôi, tới bUyacj viện”.
Từ sáng tới tối, chẳng có lúc nào bớt lo.
Bệnh viện cũng không xa đoàn phim lắm, khi Nam Mẫn chạy tới thì Tư Đạc cũng đang chống gậy ra khỏi phòng bệnh.
Người đại diện Vinh Hoa và trợ lý đều đứng bên cạnh hết lời khuyên bảo, nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn được bước chân của Tư Đạc.
Tư Triết khoác chiếc túi màu đen, đứng sau lưng Tư Đạc cách đó không xa, biết mình không thể giữ được anh trai nên đành phải theo sát phía sau, sợ anh ta té ngã nên cẩn thận đỡ lấy.
Tất cả mọi âm thanh đều dừng lại ngay khoảnh khắc Nam Mẫn xuất hiện.
“Tổng giám đốc Nam!”
Mọi người cùng chào hỏi Nam Mẫn, thầm nghĩ: Cuối cùng vị cứu tinh cũng tới rồi!
Nam Mẫn lại sải bước đi tới, sau lưng là một đám người trong bộ vest đen, như đang muốn đánh nhau đến nơi, khí thế cực kỳ đáng sợ.
“Chị”.
Tư Tiết sợ Nam Mẫn ra tay với Tư Đạc, vội vàng gọi cô một tiếng.
Đúng là Nam Mẫn đã có suy nghĩ ra tay với Tư Đạc, bệnh nhân không chịu nghe lời bác sĩ thì tất nhiên là phải dạy dỗ một phen, nhưng Tư Triết gọi như thế khiến ngọn lửa giận trong lòng cô thoáng dịu đi đôi chút.
Cô cụp mắt xuống quan sát Tư Đạc một phen: “Khá tốt, mới đó đã có thể xuống giường đi lại, xem ra hồi phục cũng không tệ”.
Tư Đạc nhận ra sự khinh thường trong giọng nói lạnh lùng, trong trẻo của cô, khẽ mím môi: “Tổng giám đốc Nam, tôi không muốn rời khỏi đoàn phim Thương Hải Nguyệt Minh, cũng không muốn từ bỏ vai Hàn Thương”.
Lời anh ta nghe có vẻ khách sáo, nhưng thật ra nó vô cùng cứng nhắc, cũng ẩn chứa sự tức giận, dường như đang trách Nam Mẫn không nói với anh ta một tiếng nào, chưa được sự đồng ý đã tự tiện thay đổi người.
Nếu Tống Kiêu không gọi điện thoại tới vào lúc sáng tinh mơ, xúc động nói cho anh ta biết anh ta sắp phải đến thành phố Thanh, hơn nữa còn phải diễn vai Trần Mộ, anh ta cũng không biết vai diễn Hàn Thương của mình đã bị Triệu Tĩnh thay thế.
Tư Triết đứng sau lưng lặng lẽ kéo vạt áo Tư Đạc, nhắc anh ta đừng nói chuyện với Nam Mẫn bằng cái giọng đó, dù thế nào Nam Mẫn cũng là ân nhân chữa khỏi chân cho anh ta, hơn nữa chị ấy sắp xếp như vậy chắc chắn là có lý do.
Nam Mẫn cũng không tức giận gì, thản nhiên nói: “Bây giờ anh muốn quay về đoàn làm phim đúng không? Được, anh thử lộn một cái cho tôi xem, làm được tôi cho anh đi”.
“…”
Bầu không khí lại chìm vào yên tĩnh.
Chương 239: Nổi tiếng sống không bằng chết
Lúc này Tư Đạc đứng còn không vững thì làm sao mà lộn được, rõ ràng là cố tình làm khó dễ.
Nhưng Tư Đạc nghe thế thì trực tiếp đặt cây gậy chống vào tay Tư Triết: “Em trai, cầm giúp anh một lát”.
Anh ta muốn lộn thật.
Tư Triết nóng nảy, ngăn anh ta lại: “Anh, anh đừng có làm bậy!”
Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang hỏi Tư Triết: “Anh trai cậu cầm tinh con lừa hả?”
Tư Triết ngơ ngác, ôm lấy Tư Đạc: “Không phải, cầm tinh con ngựa”.
“…”
Nam Mẫn bất ngờ bị sự khờ khạo như một đứa con nít đó, tức đến bật cười, thấy Tư Triết không thể giữ nổi anh mình bèn hất tay bảo vệ sĩ đi tới, trực tiếp nhấc Tư Đạc lên, mang về phòng bệnh.
Năm phút sau, phòng bệnh lập tức trở về yên tĩnh.
Nam Mẫn kể sơ sơ tình huống, Vinh Hoa nghe xong mới hiểu được: “Nói cách khác thì cô không có ý định bắt Tư Đạc rời khỏi đoàn phim, chỉ muốn Triệu Tĩnh tự biết khó mà lui thôi ư?”
“Ừ”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi ghét nhất là những kẻ đứng đằng sau ngáng chân người khác, anh ta dám làm cho Tư Đạc bị thương thành như thế, làm sao tôi tha cho anh ta được?”
Tư Đạc ngẩng đầu lên nhìn Nam Mẫn, nghĩ đến những hành động ầm ĩ của mình trước đó thì cảm thấy muối mặt không sao tả nổi, vô cùng xấu hổ, bên tai là màu đỏ ửng: “Xin lỗi tổng giám đốc Nam, là do tôi hiểu lầm cô”.
Nam Mẫn nói: “Không nói cho mọi người là vì chuyện này sẽ được giải quyết rất nhanh, chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thương cho khỏi mới là ưu tiên hàng đầu của anh. Nhưng mà anh biết thì cũng tốt”.
Cô quay sang dặn dò Vinh Hoa: “Bây giờ là lúc thích hợp để thả tin tức Tư Đạc bị thương trong lúc quay phim ra ngoài, chuyện đổi vai cũng nhả ra luôn, nguyên nhân là gì thì tạm thời giữ lại, không vội vã làm gì”.
Vinh Hoa đang muốn hỏi cô chuyện này, không ngờ Nam Mẫn lại lên tiếng trước, cô ấy vẫn còn băn khoăn: “Nhưng mà tôi sợ một số người hâm mộ không biết chuyện sẽ đổ hết mọi tội lỗi trong việc đổi vai diễn lên đầu cô rồi lại mắng cô thì phải làm sao bây giờ?”
“Mắng đi”.
Nam Mẫn nói: “Mấy ngụm nước bọt mà thôi, cũng đâu có phun tới người tôi, gió thoảng mây bay ấy mà, vả lại nó cũng chỉ kéo dài vài ngày thôi, chờ mọi chuyện được phanh phui, tôi sẽ tẩy trắng, đối tượng bị mắng sẽ là một kẻ hoàn toàn khác".
Tư Triết lẳng lặng nghe, tuy cậu ta không hiểu nhiều về giới giải trí, nhưng cậu ta biết Nam Mẫn muốn làm cái gì.
Chị ấy đang muốn tạo dư luận.
Tống Kiêu nhận được tin tức, xế chiều hôm đó lập tức bay đến thành phố Thanh.
Tuy tên này miệng hơi rộng, nhưng là một hạt giống vui vẻ.
Cậu ấy đến đoàn phim gặp đạo diễn, hóa trang diễn thử hai cảnh, bời vì trước đó khi Tư Đạc tập thoại cậu ấy cũng có xem kịch bản, hơn nữa vai diễn Trần Mộ cũng khá hợp nên được Lâm Giác trực tiếp giữ lại, quay bù mấy cảnh trước đó của Triệu Tĩnh, quay đến tận tối mới rảnh rỗi đến bệnh viện Thanh Sơn một chuyến để thăm hỏi Tư Đạc.
Buổi chiều Nam Mẫn đã đến bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân Tư Đạc, tiện thể ở lại ăn với họ một bữa cơm, Tư Triết đã nấu ăn trong phòng bếp nhỏ.
Tống Kiêu có lộc ăn lắm, đến rất đúng lúc, không hề khách sáo ăn ké một bữa.
Nhắc tới chuyện sáng nay Tư Đạc ầm ĩ đòi xuất viện, Nam Mẫn trách Tống Kiêu không biết giữ mồm giữ miệng, Tống Kiêu đang ăn cơm chiên Dương Châu, vừa uất ức lại vô tội nói: “Làm sao tôi biết cô đang muốn quay Mission Impossible chứ”.
Một câu khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
Tư Đạc có vẻ quan tâm đến tiến độ ghi hình, cùng với tình trạng của Triệu Tĩnh bên kia, Tống Kiêu nhận được câu nào đáp câu ấy.
“Cũng ổn, tôi thấy đạo diễn Lâm không hề sốt ruột, những cảnh lớn đều đã quay gần xong cả rồi, hôm nay tôi với Triệu Tĩnh diễn hai cảnh, trạng thái anh ta không được ổn cho lắm, quay tận mười lần mới qua được, diễn hơi gượng, vẫn không thể nhập tâm vào nhân vật được, mọi người trong đoàn đang than phiền anh ta diễn không tốt bằng anh”.
Mặt Tư Đạc chợt tối, sau khi anh ta vào đoàn, Triệu Tĩnh vẫn luôn chăm sóc anh ta, dáng vẻ hệt như một người anh hiền lành chân chất, cũng vì sự tin tưởng đó, anh ta mới không hề đề phòng cho Triệu Tĩnh nhìn thấy mọi thứ sau lưng mình, nào ngờ Triệu Tĩnh lại đâm một dao sau lưng anh ta.
Tống Kiêu than thở nói: “Anh vẫn còn ngây thơ lắm, lúc tôi mới vào giới giải trí, bác đã dạy tôi rằng “không nên rắp tâm hại người, nhưng nên chú ý đề phòng người khác”, bây giờ anh nổi tiếng như thế, bao nhiêu người ghen tị với anh, bản thân anh phải cẩn thận một chút”.
Nam Mẫn nhìn Tống Kiêu nói đạo lý, bật cười trêu ghẹo cậu ta: “Anh thì không ghen tị chắc?”
“Tôi ghen tị với anh ta làm gì, anh ta đâu có đẹp trai bằng tôi”.
Tống Kiêu có một sự tự tin cao ngất ngưỡng về gương mặt của mình, lại lầu bầu một câu: “Dù sao tôi cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc, có phim để quay là được rồi. Một người anh em tốt từng nói với tôi, trong cái giới này, không nổi tiếng thì cuối cùng cũng chỉ là một người chết, nhưng nổi tiếng rồi thì lại sống không bằng chết. Đúng không Tư Đạc?”
Tư Đạc: “…”
Tư Triết lặng lẽ giơ một ngón tay cái với Tống Kiêu: “Có lý”.
Nam Mẫn thấy Tôn Việt và Triệu Tĩnh đứng ngoài cửa nửa ngày không đi thì bèn ngẩng đầu, trông thấy Dụ Lâm Hải không biết từ đâu xuất hiện.
Đôi mày khẽ nhíu lại, sao đi tới đâu cũng gặp con người này thế không biết?
Đúng là âm hồn không tan mà.
Đặt máy tính xách tay sang một bên, Nam Mẫn đứng dậy, đi về phía cửa, bắt đầu đẩy người: “Còn chưa chịu đi nữa hả, chờ tôi mời mấy người ở lại ăn cơm chắc?”
Giọng nói lạnh tanh, thể hiện sự bực bội của cô vào lúc này.
“Đi ngay, đi ngay, tạm biệt tổng giám đốc Nam”.
Tôn Việt cươi ha ha, đẩy Triệu Tĩnh rời khỏi đó, chiếc khăn tắm cởi xuống vẫn còn nằm ở cửa, Dụ Lâm Hải nhìn mà hai mắt như muốn phun ra lửa.
Anh thầm nghiến răng, gân xanh trên trán giật giật, giọng nói lạnh như băng: “Em bắt đầu chơi cái trò quy tắc ngầm này từ khi nào thế?”
Quy tắc ngầm?
Nam Mẫn chợt kinh ngạc, sau đó hiểu ra ý anh, đúng là cảnh tượng này rất dễ làm con người ta hiểu lầm, nhưng anh thích thì cứ hiểu lầm đi, cô cũng không cần phải giải thích làm gì.
“Liên quan gì tới anh?”
Cô không thèm để ý tới anh, chỉ đá chiếc khăn tắm vào phòng tắm, dặn vệ sĩ ngoài cửa gọi nhân viên vệ sinh đến quét dọn một lần nữa, rồi đóng cửa lại.
“Chờ đã!”
Dụ Lâm Hải giơ tay giữ cửa, lại đưa mắt nhìn bộ quần áo gọn gàng trên người Nam Mẫn, cùng gương mặt chưa tẩy trang, thì mới biết mình đã hiểu lầm.
“Lúc nãy vội quá nên tôi bị lửa giận che mờ mắt, em không phải là người như thế”, vẻ mặt Dụ Lâm Hải trở nên bình tĩnh lại, mím môi nói: “Mẫu người đó sao mà lọt vào mắt xanh của em được”.
Anh đang giải thích cho sự hiểu lầm của mình, nhưng Nam Mẫn lại không cần.
“Tổng giám đốc Dụ hiểu biết về tôi lắm hả?”
Khóe môi cô nở nụ cười nhạt, phần lớn là sự lạnh lẽo như băng: “Có việc gì thì nói, không có thì thôi, tôi muốn nghỉ ngơi”.
“Có việc!”
Dụ Lâm Hải lại một lần ngăn cản ý định đóng cửa của cô, vẻ mặt luôn bình tĩnh lại thoáng vẻ vội vàng: “Tôi muốn hỏi em một số chuyện về bác sĩ Grace”.
Nam Mẫn thản nhiên à một tiếng: “Hỏi”.
“…”
Dụ Lâm Hải: “Tôi có thể vào trong rồi nói được không?”
Nam Mẫn: “Không được”.
“…”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải cố nhịn xuống, đành phải đứng ở cửa, tiếp tục câu chuyện: “Em quen biết bác sĩ Grace ư?”
Nam Mẫn vẫn bình tĩnh như trước: “Ừm”.
“Thân lắm hả?”
“Ừm”.
“Thân đến mức nào?”
“…”
Nam Mẫn cau mày: “Anh bị bệnh hả?”
“Đúng vậy”.
Dụ Lâm Hải lại tiếp lời cô: “Tôi muốn nhờ bác sĩ Grace kiểm tra lại tình trạng hồi phục của chân tôi, cũng bày tỏ sự biết ơn dành cho ân cứu mạng ba năm trước”.
“Không cần đâu”.
Nam Mẫn lại mất hết kiên nhẫn, hờ hững nhìn xuống chân anh: “Nếu anh có thể chạy từ thành phố Nam tới đây thì chứng tỏ anh đi đứng rất bình thường, không có bệnh tật gì. Ra khỏi khách sạn rẽ trái có phòng khám, tạm biệt, không tiễn”.
Dụ Lâm Hải vẫn kiên trì: “Em không phải Grace, lời em nói không tính”.
Thấy Nam Mẫn đang định trở mặt, Dụ Lâm Hải lại nói một câu: “Ba năm trước, bác sĩ Grace bay đến thành phố Bắc để thực hiện ca mổ cho tôi, là em mời tới đúng không?”
Đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào Nam Mẫn, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào trên mặt cô, ánh mắt sáng ngời có thần, ẩn chứa sự chờ mong.
Nhưng từ đầu đến cuối trên mặt Nam Mẫn chỉ có sự hờ hững, chẳng thể nhận ra chút cảm xúc nào: “Đúng thế thì sao, mà không phải thì sao?”
Dụ Lâm Hải khẽ mím đôi môi mỏng: “Tôi muốn gặp Grace một lần”.
“…”
Anh là máy lặp từ hả? Hay là anh nghe không hiểu tiếng người?
Nam Mẫn muốn nổ tung: “Anh muốn gặp thì cứ đi mà gặp, tôi đâu có cản anh, không cần phải chờ tôi đồng ý, mà tôi cũng sẽ không giúp anh!"
Nói xong cô lại muốn đóng cửa, Dụ Lâm Hải định cản lại nhưng bị cô đá mạnh vào bắp chân, anh đau nên giật mình, cánh cửa lập tức đóng “sầm” trước mặt.
Dù sao vết thương ở đùi anh cũng đã khép lại, đá không chết được.
Nam Mẫn đá không hề nương chân một tí nào.
Lại còn đòi gặp Grace?
Bổn tiên nữ là kẻ mà một người phàm như anh muốn gặp là gặp được chắc?
——
Cả đêm Triệu Tĩnh không thể có giấc ngủ ngon.
Trong căn phòng ngủ lộng lẫy, nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, tâm nguyện bao năm qua cuối cùng cũng được thực hiện, lẽ ra anh ta phải ngủ một giấc thật ngon mới đúng, nhưng không biết tại sao, vừa nhắm mắt thì anh ta lại nhớ đến cảnh tượng Tư Đạc ngã xuống cả chân đầy máu, cùng với ánh mắt lạnh buốt của Nam Mẫn nhìn anh ta.
Anh ta đoán không sai, cô đến để đòi lại công bằng cho Tư Đạc.
Nam Mẫn không hề xem trọng anh ta, cũng không hề có ý định dùng quy tắc ngầm với anh ta, ở trong phòng cô, cái gọi là “quan tâm” đó chỉ dùng để lừa anh ta mà thôi, còn anh ta thì không đánh đã khai.
Nếu cô biết Tư Đạc bị anh ta đẩy xuống núi, thì tại sao lại giao vai nam hai lại cho anh ta, sao lại đổi phòng hóa trang cho anh ta, không phải cô nên đá anh ta ra khỏi đoàn phim, hoặc là giao anh ta cho cảnh sát ư?
Triệu Tĩnh bật người dậy, mồ hôi lạnh như hạt đậu lớn từng giọt rơi xuống, cả người anh ta cũng thấm đẫm mồ hôi, tim như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, cực kỳ khó chịu.
Chương 238: Thứ không thuộc về mình
Anh ta không thể đoán ra được rốt cuộc Nam Mẫn muốn làm cái gì, cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì. Anh ta rất sợ, sợ tất cả những thứ mình vất vả cố gắng có được sẽ hoàn toàn biến mất trong giây lát…
Một đêm lặng lẽ trôi qua trong sự trằn trọc khó ngủ đó.
Đoàn phim bắt đầu làm việc từ rất sớm, các diễn viên lục tục vào đúng vị trí của mình, quay một số cảnh đánh nhau trước, Triệu Tĩnh ở bên cạnh hóa trang.
Thợ trang điểm đang cố che đi đôi mắt gấu mèo kia, hết sức đau đầu, mắt gấu mèo thì có thể che được, nhưng tơ máu đỏ trong mắt thì không.
Người trong đoàn phim là kiểu gió chiều nào thì xuôi theo chiều ấy, trước đó họ chẳng quan tâm đến một diễn viên hạng ba là mấy, nhưng thấy Triệu Tĩnh đã trở thành vai nam số hai, lại còn là “đứa con của trời” được nhà sản xuất và nhà đầu tư cùng lựa chọn, chỉ còn cách sự nổi tiếng một bước nữa thôi, nên họ không dám phớt lờ, thân thiết hỏi: “Hôm qua anh Tĩnh ngủ không ngon à?”
Triệu Tĩnh nhắm mắt lại, “ừm” một tiếng.
Bấy giờ đầu óc anh ta là một đống hỗn loạn, vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ sự “hoảng hốt” tối qua, cũng không biết hai phân cảnh hôm nay phải diễn thế nào, thợ trang điểm giúp anh ta hóa trang thành Hàn Thương, nhưng anh ta nhìn vào gương, nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo, chẳng có chút tự tin nào.
Không chỉ mình anh ta, toàn bộ đoàn phim cũng cảm thấy khá gượng gạo.
Bình tĩnh xem xét, ánh mắt đạo diễn khi chọn người vẫn chính xác lắm, nhân vật Hàn Thương này thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, luôn có mục tiêu rõ ràng cho những việc mình muốn làm, ánh mắt trong trẻo nhưng đầy vững vàng, Tư Đạc có ngũ quan lạnh lùng tuấn tú, dáng người lại cao ngất, cực kỳ thích hợp với tạo hình cổ trang.
Triệu Tĩnh kiên cường có thừa, nhưng lại không đủ sự dịu dàng, hơn nữa ánh mắt của anh ta cũng quá mơ hồ.
Nếu như gương mặt chỉ thiếu một chút xíu thì khí chất có thể nói là thua xa ngàn dặm.
Triệu Tĩnh diễn thử một đoạn, thử xong thì xung quanh chìm vào sự yên tĩnh, bầu không khí đầy gượng gạo và xấu hổ đó là thứ mà một diễn viên không thể chịu nổi.
Tâm trạng hoàn toàn đóng băng.
Niềm tin của một diễn viên là thứ cực kỳ quan trọng, một khi đã cảm thấy vai diễn đó không phải là của mình, thì không thể hóa thân được, dù có diễn thế nào cũng sẽ sụp đổ thôi, bản thân mình còn không tin, thì làm sao khán giả tin được?
Nam Mẫn đến đoàn phim xem Triệu Tĩnh diễn, tất cả đều nằm trong dự đoán của cô, Nam Mẫn biết anh ta không thể gánh vác nổi.
Không có mũi dùi kim cương, thì đừng có làm đồ sứ.
Đó chính là bài học mà cô muốn dạy cho anh ta… Không có thứ gì từ đầu đã thuộc về anh ta cả, muốn cái gì thì phải tự cố gắng lấy.
Nếu không, vai diễn không thuộc về bản thân, thì lấy được nó thế nào sẽ phải trả về đúng như vậy.
“Tổng giám đốc Nam”.
Cố Hoành nhận được một điện thoại rồi vội vàng chạy tới báo với Nam Mẫn: “Tư Đạc nghe nói vai diễn của mình đã bị đổi thì ầm ĩ đòi xuất viện…”
Nam Mẫn nhíu mày: “Đi thôi, tới bUyacj viện”.
Từ sáng tới tối, chẳng có lúc nào bớt lo.
Bệnh viện cũng không xa đoàn phim lắm, khi Nam Mẫn chạy tới thì Tư Đạc cũng đang chống gậy ra khỏi phòng bệnh.
Người đại diện Vinh Hoa và trợ lý đều đứng bên cạnh hết lời khuyên bảo, nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn được bước chân của Tư Đạc.
Tư Triết khoác chiếc túi màu đen, đứng sau lưng Tư Đạc cách đó không xa, biết mình không thể giữ được anh trai nên đành phải theo sát phía sau, sợ anh ta té ngã nên cẩn thận đỡ lấy.
Tất cả mọi âm thanh đều dừng lại ngay khoảnh khắc Nam Mẫn xuất hiện.
“Tổng giám đốc Nam!”
Mọi người cùng chào hỏi Nam Mẫn, thầm nghĩ: Cuối cùng vị cứu tinh cũng tới rồi!
Nam Mẫn lại sải bước đi tới, sau lưng là một đám người trong bộ vest đen, như đang muốn đánh nhau đến nơi, khí thế cực kỳ đáng sợ.
“Chị”.
Tư Tiết sợ Nam Mẫn ra tay với Tư Đạc, vội vàng gọi cô một tiếng.
Đúng là Nam Mẫn đã có suy nghĩ ra tay với Tư Đạc, bệnh nhân không chịu nghe lời bác sĩ thì tất nhiên là phải dạy dỗ một phen, nhưng Tư Triết gọi như thế khiến ngọn lửa giận trong lòng cô thoáng dịu đi đôi chút.
Cô cụp mắt xuống quan sát Tư Đạc một phen: “Khá tốt, mới đó đã có thể xuống giường đi lại, xem ra hồi phục cũng không tệ”.
Tư Đạc nhận ra sự khinh thường trong giọng nói lạnh lùng, trong trẻo của cô, khẽ mím môi: “Tổng giám đốc Nam, tôi không muốn rời khỏi đoàn phim Thương Hải Nguyệt Minh, cũng không muốn từ bỏ vai Hàn Thương”.
Lời anh ta nghe có vẻ khách sáo, nhưng thật ra nó vô cùng cứng nhắc, cũng ẩn chứa sự tức giận, dường như đang trách Nam Mẫn không nói với anh ta một tiếng nào, chưa được sự đồng ý đã tự tiện thay đổi người.
Nếu Tống Kiêu không gọi điện thoại tới vào lúc sáng tinh mơ, xúc động nói cho anh ta biết anh ta sắp phải đến thành phố Thanh, hơn nữa còn phải diễn vai Trần Mộ, anh ta cũng không biết vai diễn Hàn Thương của mình đã bị Triệu Tĩnh thay thế.
Tư Triết đứng sau lưng lặng lẽ kéo vạt áo Tư Đạc, nhắc anh ta đừng nói chuyện với Nam Mẫn bằng cái giọng đó, dù thế nào Nam Mẫn cũng là ân nhân chữa khỏi chân cho anh ta, hơn nữa chị ấy sắp xếp như vậy chắc chắn là có lý do.
Nam Mẫn cũng không tức giận gì, thản nhiên nói: “Bây giờ anh muốn quay về đoàn làm phim đúng không? Được, anh thử lộn một cái cho tôi xem, làm được tôi cho anh đi”.
“…”
Bầu không khí lại chìm vào yên tĩnh.
Chương 239: Nổi tiếng sống không bằng chết
Lúc này Tư Đạc đứng còn không vững thì làm sao mà lộn được, rõ ràng là cố tình làm khó dễ.
Nhưng Tư Đạc nghe thế thì trực tiếp đặt cây gậy chống vào tay Tư Triết: “Em trai, cầm giúp anh một lát”.
Anh ta muốn lộn thật.
Tư Triết nóng nảy, ngăn anh ta lại: “Anh, anh đừng có làm bậy!”
Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang hỏi Tư Triết: “Anh trai cậu cầm tinh con lừa hả?”
Tư Triết ngơ ngác, ôm lấy Tư Đạc: “Không phải, cầm tinh con ngựa”.
“…”
Nam Mẫn bất ngờ bị sự khờ khạo như một đứa con nít đó, tức đến bật cười, thấy Tư Triết không thể giữ nổi anh mình bèn hất tay bảo vệ sĩ đi tới, trực tiếp nhấc Tư Đạc lên, mang về phòng bệnh.
Năm phút sau, phòng bệnh lập tức trở về yên tĩnh.
Nam Mẫn kể sơ sơ tình huống, Vinh Hoa nghe xong mới hiểu được: “Nói cách khác thì cô không có ý định bắt Tư Đạc rời khỏi đoàn phim, chỉ muốn Triệu Tĩnh tự biết khó mà lui thôi ư?”
“Ừ”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi ghét nhất là những kẻ đứng đằng sau ngáng chân người khác, anh ta dám làm cho Tư Đạc bị thương thành như thế, làm sao tôi tha cho anh ta được?”
Tư Đạc ngẩng đầu lên nhìn Nam Mẫn, nghĩ đến những hành động ầm ĩ của mình trước đó thì cảm thấy muối mặt không sao tả nổi, vô cùng xấu hổ, bên tai là màu đỏ ửng: “Xin lỗi tổng giám đốc Nam, là do tôi hiểu lầm cô”.
Nam Mẫn nói: “Không nói cho mọi người là vì chuyện này sẽ được giải quyết rất nhanh, chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thương cho khỏi mới là ưu tiên hàng đầu của anh. Nhưng mà anh biết thì cũng tốt”.
Cô quay sang dặn dò Vinh Hoa: “Bây giờ là lúc thích hợp để thả tin tức Tư Đạc bị thương trong lúc quay phim ra ngoài, chuyện đổi vai cũng nhả ra luôn, nguyên nhân là gì thì tạm thời giữ lại, không vội vã làm gì”.
Vinh Hoa đang muốn hỏi cô chuyện này, không ngờ Nam Mẫn lại lên tiếng trước, cô ấy vẫn còn băn khoăn: “Nhưng mà tôi sợ một số người hâm mộ không biết chuyện sẽ đổ hết mọi tội lỗi trong việc đổi vai diễn lên đầu cô rồi lại mắng cô thì phải làm sao bây giờ?”
“Mắng đi”.
Nam Mẫn nói: “Mấy ngụm nước bọt mà thôi, cũng đâu có phun tới người tôi, gió thoảng mây bay ấy mà, vả lại nó cũng chỉ kéo dài vài ngày thôi, chờ mọi chuyện được phanh phui, tôi sẽ tẩy trắng, đối tượng bị mắng sẽ là một kẻ hoàn toàn khác".
Tư Triết lẳng lặng nghe, tuy cậu ta không hiểu nhiều về giới giải trí, nhưng cậu ta biết Nam Mẫn muốn làm cái gì.
Chị ấy đang muốn tạo dư luận.
Tống Kiêu nhận được tin tức, xế chiều hôm đó lập tức bay đến thành phố Thanh.
Tuy tên này miệng hơi rộng, nhưng là một hạt giống vui vẻ.
Cậu ấy đến đoàn phim gặp đạo diễn, hóa trang diễn thử hai cảnh, bời vì trước đó khi Tư Đạc tập thoại cậu ấy cũng có xem kịch bản, hơn nữa vai diễn Trần Mộ cũng khá hợp nên được Lâm Giác trực tiếp giữ lại, quay bù mấy cảnh trước đó của Triệu Tĩnh, quay đến tận tối mới rảnh rỗi đến bệnh viện Thanh Sơn một chuyến để thăm hỏi Tư Đạc.
Buổi chiều Nam Mẫn đã đến bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân Tư Đạc, tiện thể ở lại ăn với họ một bữa cơm, Tư Triết đã nấu ăn trong phòng bếp nhỏ.
Tống Kiêu có lộc ăn lắm, đến rất đúng lúc, không hề khách sáo ăn ké một bữa.
Nhắc tới chuyện sáng nay Tư Đạc ầm ĩ đòi xuất viện, Nam Mẫn trách Tống Kiêu không biết giữ mồm giữ miệng, Tống Kiêu đang ăn cơm chiên Dương Châu, vừa uất ức lại vô tội nói: “Làm sao tôi biết cô đang muốn quay Mission Impossible chứ”.
Một câu khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
Tư Đạc có vẻ quan tâm đến tiến độ ghi hình, cùng với tình trạng của Triệu Tĩnh bên kia, Tống Kiêu nhận được câu nào đáp câu ấy.
“Cũng ổn, tôi thấy đạo diễn Lâm không hề sốt ruột, những cảnh lớn đều đã quay gần xong cả rồi, hôm nay tôi với Triệu Tĩnh diễn hai cảnh, trạng thái anh ta không được ổn cho lắm, quay tận mười lần mới qua được, diễn hơi gượng, vẫn không thể nhập tâm vào nhân vật được, mọi người trong đoàn đang than phiền anh ta diễn không tốt bằng anh”.
Mặt Tư Đạc chợt tối, sau khi anh ta vào đoàn, Triệu Tĩnh vẫn luôn chăm sóc anh ta, dáng vẻ hệt như một người anh hiền lành chân chất, cũng vì sự tin tưởng đó, anh ta mới không hề đề phòng cho Triệu Tĩnh nhìn thấy mọi thứ sau lưng mình, nào ngờ Triệu Tĩnh lại đâm một dao sau lưng anh ta.
Tống Kiêu than thở nói: “Anh vẫn còn ngây thơ lắm, lúc tôi mới vào giới giải trí, bác đã dạy tôi rằng “không nên rắp tâm hại người, nhưng nên chú ý đề phòng người khác”, bây giờ anh nổi tiếng như thế, bao nhiêu người ghen tị với anh, bản thân anh phải cẩn thận một chút”.
Nam Mẫn nhìn Tống Kiêu nói đạo lý, bật cười trêu ghẹo cậu ta: “Anh thì không ghen tị chắc?”
“Tôi ghen tị với anh ta làm gì, anh ta đâu có đẹp trai bằng tôi”.
Tống Kiêu có một sự tự tin cao ngất ngưỡng về gương mặt của mình, lại lầu bầu một câu: “Dù sao tôi cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc, có phim để quay là được rồi. Một người anh em tốt từng nói với tôi, trong cái giới này, không nổi tiếng thì cuối cùng cũng chỉ là một người chết, nhưng nổi tiếng rồi thì lại sống không bằng chết. Đúng không Tư Đạc?”
Tư Đạc: “…”
Tư Triết lặng lẽ giơ một ngón tay cái với Tống Kiêu: “Có lý”.
Bình luận facebook