-
Chương 271-273
Chương 271: Chết thì quá hời cho họ
Nam Mẫn chuyển từ ngồi sang quỳ, trịnh trọng nói với ông cụ: “Ông nội, cho dù bố cháu có phải là con ruột của ông hay không, ông ấy coi ông là bố ruột, cháu cũng kính trọng ông như ông nội ruột, cháu xin nói rõ với ông, chú hai và chú ba đã bắt tay với người ngoài hại chết bố mẹ cháu, đây là sự thực đã định, cháu cũng đã nắm đầy đủ bằng chứng trong tay và sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ, sở dĩ kéo dài tới ngày hôm nay là để chờ ông tới, trước khi thi hành theo luật pháp nhà nước sẽ tiến hành gia quy trước”.
Nam Tam Tài sớm đã có chuẩn bị tâm lý: “Cháu định đối phó với chúng thế nào? Muốn bọn chúng chết sao?”
Nam Mẫn lắc đầu, biểu cảm của cô lạnh nhạt thờ ơ.
“Cháu không muốn bọn họ chết, chết thì quá hời cho bọn họ rồi!”
“Cháu muốn họ thân bại danh liệt, muốn bọn họ phải trả lại hết thảy những lợi ích tham lam mà họ đã chiếm dụng từ bố mẹ cháu!”
“Cháu muốn họ phải trả giá cho những tội lỗi mà họ đã gây ra, phải ngồi trong nhà tù suy nghĩ, và dành phần đời còn lại của mình trong đau khổ cùng hối hận!”
Nam Mẫn hồi lâu không đứng dậy, cô ngẩng đầu nhìn ông cụ, khẽ ôm lấy đầu gối ông nói: “Ông nội, ông không có con trai nhưng ông còn có cháu gái, cháu sẽ chăm sóc ông đến cuối đời”.
Đôi mắt đỏ hoe của Nam Tam Tài cuối cùng cũng không kìm được những giọt nước mắt, việc ông vẫn luôn né tránh cuối cùng cũng đi tới kết luận.
Tội ác gây lên, nợ nần mắc phải cuối cùng vẫn phải trả.
….
Sự việc ồn ào trong đám cưới bị báo chí phanh phui trên nhiều nền tảng xã hội, nhà họ Tần cũng hoàn toàn nổi danh tại thành phố Bình và toàn quốc.
Cú vấp ngã trong hôn lễ đó của Nam Nhã cũng bị nhào nặn thành đủ các loại meme phổ biến trên Internet, chèn phối với đa dạng lời văn.
“Quỳ xuống!”
“Vẫn là tôi thê thảm!”
“Vái chúc năm mới sớm cho tôi!”
“Còn có người nào thê thảm hơn tôi sao?”
“Tôi thấy các người muốn khiến tôi tức chết để kế thừa chức vị phu nhân này của tôi mà!”
…
“Tức chết mất, tức chết tôi mất!”
Hai chiếc răng cửa sứt mẻ của Nam Nhã không dễ dàng gì mới sửa lại được nhưng khi nói chuyện vẫn bị lọt gió, cô ta cũng không dám lớn tiếng mắng chửi nên tức giận tới mức bụng quặn thắt từng cơn.
Cô ta gây ra vết nhơ lớn trong hôn lễ bị toàn cõi mạng cười chê cũng coi như xong, nhưng điều khiến cô ta càng căm tức chính là Tần Giang Nguyên vậy mà thực sự đưa Phùng Thanh đến biệt thự của nhà họ Tần sau đám cưới, còn nói rằng muốn cho cô ta dưỡng thai thật tốt.
Tần Văn Quân và bà Tần tức là bố mẹ chồng của cô ta vậy mà ngầm đồng ý.
Còn muốn cô ta rộng lượng một chút, đợi đứa bé được sinh ra hãy ‘bỏ mẹ giữ con’.
Cũng chính là nói, người con dâu vừa qua cửa là cô ta còn chưa hưởng thụ được chút đãi ngộ nào của bà trẻ cả nhà họ Tần đã trở thành mẹ kế!
Thực sự là ức hiếp người quá đáng!
Nam Ninh Bách cũng cảm thấy cách làm này của nhà họ Tần quá đáng liền tìm tới của lý luận, kết quả xém chút bị người ta tống cổ ra ngoài.
Tần Văn Quân ngay cả mặt cũng không ló khiến ông ta tức giận tới chửi ầm lên.
Con rể của ông ta- Tần Giang Nguyên đứng ở trên bậc thềm, trịch thượng nói: "Bố vợ à, tôi còn chưa tìm ông tính sổ, sao ông còn mặt mũi tới đây tìm tôi hỏi tội?”
Nam Ninh Bách nhìn chăm chăm: “Cậu tìm tôi tính sổ cái gì?”
Tần Giang Nguyên không hề che giấu vẻ khinh thường trong mắt, châm chọc tới cực điểm: “Chủ tịch Nam, tôi lấy Nam Nhã đơn thuần là vì một cuộc hôn nhân kinh doanh, nhưng hôn lễ đã kết thúc, cái ghế chủ tịch đó của ông còn ngồi nổi không?”
“…”, Nam Ninh Bách căng chặt da đầu, gắng gượng nghểnh cổ đáp: “Còn, sao lại không còn?”
Tần Giang Nguyên vặn vặn xương ngón tay, thản nhiên đáp: “Vậy sao tôi lại nghe nói ông đã bị Nam Mẫn đuổi khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn Nam Thị rồi, không chỉ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị bị bãi miễn, ngay cả cổ phần trong tay cũng bị thu hồi, bất động sản, quỹ cổ phiếu,… đứng tên đều bị ngân hàng đóng băng, đồng thời cũng bị liệt vào danh sách chờ thi hành án.
Bây giờ ông không chỉ là một kẻ nghèo kiết xác mà còn là một tên tội phạm đã bước nửa chân vào chốn lao tù, ông muốn chết thì chết xa một chút, đừng kéo theo nhà họ Tần chúng tôi xuống nước”.
“Cậu…”, Nam Ninh Bách tức giận trợn trừng mắt: “Lời này của cậu là có ý gì? Có đứa con rể nào nói chuyện với bố vợ mình như cậu sao? Đúng là thứ vô học!”
Tần Giang Nguyên cười lạnh: “Tôi vô văn hóa, ông có văn hóa dạy Nam Nhã thành dáng vẻ này, giống như một người đàn bà chanh chua vậy, trong hôn lễ quét sạch thể diện của tôi, tôi thực sự hối hận vì lúc đầu bị quỷ ám mới lấy cô ta”.
Nam Ninh Bách nghe được lời này trái tim liền hoảng loạn: “Cậu, cậu có ý gì?”
“Giao dịch không thành, chính là giải tán”.
Sắc mặt của Tần Giang Nguyên lạnh băng, không chút lưu tình, vung tay ném ra một bản ‘Đơn xin ly hôn’.
“Trở về kêu Nam Nhã kí tên, ba ngày sau chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn, đối ngoại cứ nói rằng nhà họ Nam mấy người lừa dối kết hôn, các người phải hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu không chúng ta hãy gặp nhau ở tòa!”
Nam Ninh Bách nhặt lên tờ ‘Đơn xin ly hôn’ mà trong đầu chỉ cảm thấy như trời đất chao đảo, ông ta chật vật tính toán một màn cuối cùng đều là công dã tràng.
Là ai? Là kẻ nào đã tung ta tin tức ông ta bị bãi miễn ra ngoài?
Nhất định là Nam Mẫn, con nhóc chết tiệt đó!
“NAM, MẪN!”
Hai chữ này như được rít ra từ kẽ răng của Nam Ninh Bách, mu bàn tay ông ta nổi đầy gân xanh, ông ta điên cuồng chuyển động xe lăn, nói với tài xế: “Đến vườn Hoa Hồng! Tôi phải đánh chết con khốn đó!”
Chương 272: Ăn ý
Nam Tam Tài sống ở khu vườn hoa hồng mấy ngày, nhưng vẫn muốn đi.
“Bây giờ ấy à, ông không quen sống trong khu nhà lớn, cũng không quen nhàn nhã, càng không quen được người khác hầu hạ, một mình ông sống thanh tịnh vẫn hơn, con bé này, cháu cho ông đi đi”.
Ông cụ nói khéo với cháu gái, giọng như làm nũng.
Trên bàn ăn, Cố Hoành và Nam Lâm nghe thấy ông cụ lại đề nghị muốn đi lần nữa, cũng không nói gì, ánh mắt nhìn sang Nam Mẫn.
Lần này Nam Mẫn không nói thẳng là không được: “Ông không muốn sống ở khu vườn hoa hồng, không sao. Cháu đã mua một tiểu viện ở khu đồ cổ Phượng Hoàng, đợi dọn dẹp tu sửa xong thì sẽ đưa ông qua đó”.
Khu đồ cổ Phượng Hoàng!
Nam Tam Tài nghe vậy, đôi mắt sáng lên, lần này cô đã nói trúng lòng ông ấy, ông ấy cũng định chuyển về sống ở khu đó.
“Vậy… được”.
Ông cụ coi như không từ chối, lại nói: “Nhưng sắp tới ông phải đến thành phố Bắc một chuyến, có hẹn với ông bạn già, đã lâu chưa gặp, ông đi gặp mặt một chuyến”.
Nam Mẫn “ừm” một tiếng, quay đầu dặn dò: “Cố Hoành, sắp xếp đi. Cử một người đưa ông nội đi”.
Cố Hoành làm việc rất cẩn thận chu đáo, đã nhanh chóng ghi chú thêm vào sổ ghi nhớ: “Vâng”.
“…”, ông cụ được sắp xếp rõ ràng, nhất thời cũng không biết phải nói gì, cúi đầu yên tâm ăn cơm.
Ăn xong, đoàn người Nam Mẫn đứng lên đi làm.
Lúc đi, Nam Mẫn nói với Nam Tam Tài: “Ông nội, nếu ông ở nhà thấy nhàm chán, thì nghe kịch hoặc là điêu khắc cũng được, vật liệu trong phòng dụng cụ đó, ông cứ dùng tự nhiên”.
Cô vừa nói xong, Cố Hoành đã đưa radio thông minh chuẩn bị sẵn từ lâu cho Nam Tam Tài: “Ông nội, ông muốn nghe kịch gì, trực tiếp nói tiết mục hoặc tên, thì nó sẽ hát, cháu dạy ông cách sử dụng…”
Anh ta kiên nhẫn dạy ông cụ cách thao tác, đồng tử Nam Tam Tài chấn kinh mãi, gật đầu liên tục.
“Ồ… ồ… ồ… thứ này thật lợi hại, bài gì cũng có”.
Nam Lâm cười hi hi, ngồi nửa quỳ trước mặt ông cụ, lấy ra hai bản thiết kế từ trong túi, nói: “Ông nội, đây là hai bản vẽ cháu mới thiết kế, nếu ông có thời gian thì giúp cháu điêu khắc nhé”.
Ông cụ nhận lấy bản vẽ, cười đồng ý: “Được được được, cứ giao cho ông nội. Ông đã xem mẫu móc khóa của cháu thiết kế rồi, rất đẹp, rất tinh xảo”.
Nam Mẫn nghe vậy, ho nhẹ một tiếng.
Nam Tam Tài ngẩng đầu, vội nói: “Đương nhiên rồi, bậc thầy khắc ngọc cũng rất lợi hại. Không hổ là ‘bậc thầy Ngọc Tâm’ nổi danh khắp giới”.
Ông cụ cố gắng khen ngợi công bằng, Nam Lâm và Cố Hoành cười thầm, Nam Mẫn cũng bị ông nội chọc cười.
Ba người đều sợ ông cụ ở nhà buồn chán, tìm chút niềm vui cho ông ấy.
Trước khi ra khỏi cửa, Cố Hoành nhìn sắc mặt không rõ vui buồn của Nam Mẫn, nhẹ giọng nói: “E là trong lòng ông cụ vẫn cảm thấy hổ thẹn, ngại sống trong khu vườn hoa hồng, lại không muốn nhìn thấy cảnh chú cháu các cô đối đầu nhau, nên chỉ đành sống xa một chút. Cô cũng hiểu cho tâm trạng của ông ấy, ông cụ đồng ý ra ngoài đối diện với tất cả, đã là bước tiến lớn rồi, rất không dễ dàng”.
Nam Mẫn mím thẳng môi, trong lòng cũng biết rõ, đứng trên lập trưởng của cô, chú bất nhân thì cháu gái bất nghĩa, không có tình nghĩa gì đáng nói.
Nhưng đứng trên lập trường của ông nội, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc có không ra gì, thì cũng là con trai của ông ấy, hổ không ăn thịt con, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vì đại nghĩa diệt thân đâu có dễ.
Cô cũng không hy vọng, khi cô xử lý Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, để ông nội nhìn thấy sự cay độc vô tình, sẽ làm tổn thương trái tim của ông cụ.
Lên xe, Nam Mẫn dặn dò: “Cho người mau chóng dọn dẹp tiểu viện, rồi tìm một người giúp việc thật thà chịu khó, dọn phòng, nấu cơm giặt quần áo cho ông nội là được”.
Cố Hoành đáp một tiếng, lại lấy bút ra ghi chép vào sổ, bút hết mực, anh ta đưa tay ra với Nam Lâm theo bản năng: “Lâm Lâm, đưa anh cái bút”.
“Ồ, đây”.
Nam Lâm nhanh chóng lấy ra một chiếc bút từ trong túi đưa cho Cố Hoành, Cố Hoành đưa bút hết mực cho cô, Nam Lâm nhận lấy, nhét vào túi.
Hành động đưa ra rồi lấy lại, đúng là trơn tru như mây trôi nước chảy, phối hợp tài tình đến không có chút kẽ hở, đó gọi là ăn ý.
Nam Mẫn nhìn hai chiếc chút giống hệt nhau, thấy Nam Lâm chăm chú nhìn Cố Hoành viết chữ rồng bay phượng múa với ánh mắt sùng bái, chỉ cảm thấy đau răng.
Cô nheo mắt.
“Hai người đã phát triển đến mối quan hệ người yêu rõ ràng rồi à?”
Cố Hoành và Nam Lâm đều khựng lại người cứng đờ, soạt một cái ngẩng đầu.
…
“Tôi đã điều tra, hiện giờ lão tiền bối Nam Ông đang sống ở khu vườn hoa hồng”.
Chương 273: Đến thăm hỏi
Phó Vực nói thông tin mới nhất cho Dụ Lâm Hải, hút một hơi thuốc, nói với Dụ Lâm Hải: “Tôi nói này, cậu có cần suy nghĩ thêm không?”
Tối qua Dụ Lâm Hải xử lý công việc đến nửa đêm, có thêm quầng thâm quanh mắt, cũng hút một điếu thuốc lấy tinh thần, nhìn Phó Vực qua làn khói trắng, giọng khàn khàn: “Suy nghĩ việc gì?”
“Cậu muốn mời ông cụ Nam xuống núi trợ giúp vàng bạc đá quý Dụ thị, Nam Mẫn có thể đồng ý không?”
Cuối cùng vẫn là anh em, Phó Vực cũng không muốn nhìn thấy anh chết trẻ, nhắc nhở xuất phát từ lòng tốt.
“Cô bé Nam Mẫn đó bao bọc người thân thế nào thì cậu cũng biết đấy, cậu tính kế với cô ấy, cùng lắm cô ấy cũng chỉ lơ cậu đi, nếu cậu có ý đồ với ông nội cô ấy, với tính nóng của cô ấy, thì cô ấy phải giết chết cậu mới thôi!”
Khóe miệng Dụ Lâm Hải nhếch lên nụ cười khổ thoáng qua: “Tôi thà để cô ấy giết chết tôi, liều mạng với tôi, cũng còn tốt hơn là cô ấy mặc kệ tôi, hoàn toàn coi tôi như người xa lạ”.
“…”
Phó Vực cạn lời lắc đầu: “Tôi cảm thấy, đàn ông rẻ tiền hết mức, có lẽ cũng chỉ xui xẻo như cậu hiện giờ”.
Dụ Lâm Hải không nổi giận, mà thừa nhận: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy mình rất rẻ tiền”.
Cả đời cũng chưa từng rẻ tiền thế này.
Hoàn toàn không nhịn được.
Không kiềm chế được bản thân.
Giống như ma xui vậy, ngay cả bản thân anh cũng không nói rõ được, tình cảm này, rốt cuộc là vì sao.
Có lẽ, thực sự ứng với một câu thơ: Tình, không biết bắt đầu từ đâu, mà cứ thế sâu đậm.
Nhìn Dụ Lâm Hải thay xong quần áo, đứng đắn nghiêm chỉnh, Phó Vực chớp mí mắt: “Cậu muốn đến khu vườn hoa hồng thăm ông cụ Nam thật à? Người ta có thể cho cậu vào không?”
Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Tôi tự có cách, đi đây”.
Phó Vực đưa hai ngón tay giơ nhẹ trước trán: “Chúc may mắn”.
…
Đến khu vườn hoa hồng, Dụ Lâm Hải đưa ra thiệp thăm hỏi, Nam Tam Tài cho anh vào thật.
Không chỉ cho anh vào khu vườn hoa hồng, còn trực tiếp gặp anh ở phòng dụng cụ, hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận sư phụ khắc ngọc của mình, gặp anh với thái độ điềm đạm nhã nhặn.
“Cậu là đồ đệ của Văn Hải Phong phải không?”
Dụ Lâm Hải gật đầu, Nam Tam Tài cười nói: “Tôi và ông ấy đã hẹn gặp nhau, không ngờ ông ấy phái đồ đệ đến thăm tôi trước. Cậu cứ ngồi tự nhiên, tôi điêu khắc cây trâm này cho cháu gái đã”.
Ông ấy ngồi điêu khắc, Dụ Lâm Hải yên lặng ở một bên, nhìn ông cụ cầm con dao khắc khắc hoa văn dày dặc lên ngọc thạch một cách thuần thục, bỗng nhiên nghĩ:
Lúc Nam Mẫn khắc ngọc, có phải cũng như vậy không?
Chuyên tâm, nghiêm túc, tỉ mỉ, dường như cả trời đất chỉ còn lại mình cô cùng con dao khắc và miếng ngọc đó.
Khắc xong, Nam Tam Tài thổi mảnh vụn ngọc đi, chuẩn bị đánh bóng, bỗng ngẩng đầu nhìn Dụ Lâm Hải một cái.
“Cậu nhóc, tôi thấy cậu hơi quen mắt, cậu họ gì?”
Dụ Lâm Hải nhìn thẳng khuôn mặt hồng hào đầy tinh thần của Nam Tam Tài, còn cả đôi mắt sáng nhanh nhạy, chậm rãi mở miệng.
“Dụ, Dụ Lâm Hải”.
Anh không có ý che giấu thân phận, đến có mục đích, sớm muộn gì cũng lộ thân phận, giấu cũng không giấu được.
Vừa nghe thấy họ này, Nam Tam Tài chậm rãi nheo đôi mắt: “Cậu là cháu của Dụ Hành Nghiêm?”
Dụ Lâm Hải gật đầu, nói tiếp: “Nói chính xác là cháu ngoại”.
Nam Tam Tài nhướn mày: “Con của Phượng Kiều?”
“Vâng”, Dụ Lâm Hải nói: “Dụ Phượng Kiều chính là mẹ cháu”.
Ánh mắt Nam Tam Tài sáng lên, khóe miệng hiện nụ cười: “Chẳng trách nhìn quen thế, đôi mắt của cậu giống hệt mẹ cậu và ông ngoại cậu, cực kỳ giống”.
Khuôn mặt thanh tuấn của Dụ Lâm Hải cũng hiện ý cười.
“Cháu gọi điện cho ông Văn, mới biết ông và ông ấy, cùng ông ngoại cháu có giao tình. ‘Ba kiếm khách Đào Nguyên, phải không?”
Nam Tam Tài cười lớn sảng khoái, nhớ đến những chuyện hoang đường như kết đồng minh xông pha giang hồ thời trẻ.
“Ba kiếm khách Đào Nguyên cái gì, cái tên rách của Văn Hải Phong đặt, tôi và ông ngoại cậu đều không công nhận, để một mình ông ấy “ti tiện” đi, các ông không cùng hạng người với ông ấy”.
Nói thì nói vậy, nhưng thái độ của ông cụ tỏ ra rất thân thiết, chớp mắt đối xử với Dụ Lâm Hải như cháu trong nhà.
Nam Tam Tài cũng không né tránh anh, đánh bóng cây trâm dưới máy móc, làm xong mới ung dung hỏi anh: “Cố ý đến tìm tôi là có việc gì? Cứ nói thẳng đi”.
Ông cụ có đôi mắt thông minh, mặc dù Dụ Lâm Hải nổi tiếng là không thể hiện vui buồn lên trên mặt, nhưng vẫn bị ông ấy nhìn ra.
Dụ Lâm Hải cũng không vòng vo, thể hiện thẳng mục đích, hy vọng có thể mời Nam Ông xuống núi, hợp tác với ông cụ.
Nam Mẫn chuyển từ ngồi sang quỳ, trịnh trọng nói với ông cụ: “Ông nội, cho dù bố cháu có phải là con ruột của ông hay không, ông ấy coi ông là bố ruột, cháu cũng kính trọng ông như ông nội ruột, cháu xin nói rõ với ông, chú hai và chú ba đã bắt tay với người ngoài hại chết bố mẹ cháu, đây là sự thực đã định, cháu cũng đã nắm đầy đủ bằng chứng trong tay và sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ, sở dĩ kéo dài tới ngày hôm nay là để chờ ông tới, trước khi thi hành theo luật pháp nhà nước sẽ tiến hành gia quy trước”.
Nam Tam Tài sớm đã có chuẩn bị tâm lý: “Cháu định đối phó với chúng thế nào? Muốn bọn chúng chết sao?”
Nam Mẫn lắc đầu, biểu cảm của cô lạnh nhạt thờ ơ.
“Cháu không muốn bọn họ chết, chết thì quá hời cho bọn họ rồi!”
“Cháu muốn họ thân bại danh liệt, muốn bọn họ phải trả lại hết thảy những lợi ích tham lam mà họ đã chiếm dụng từ bố mẹ cháu!”
“Cháu muốn họ phải trả giá cho những tội lỗi mà họ đã gây ra, phải ngồi trong nhà tù suy nghĩ, và dành phần đời còn lại của mình trong đau khổ cùng hối hận!”
Nam Mẫn hồi lâu không đứng dậy, cô ngẩng đầu nhìn ông cụ, khẽ ôm lấy đầu gối ông nói: “Ông nội, ông không có con trai nhưng ông còn có cháu gái, cháu sẽ chăm sóc ông đến cuối đời”.
Đôi mắt đỏ hoe của Nam Tam Tài cuối cùng cũng không kìm được những giọt nước mắt, việc ông vẫn luôn né tránh cuối cùng cũng đi tới kết luận.
Tội ác gây lên, nợ nần mắc phải cuối cùng vẫn phải trả.
….
Sự việc ồn ào trong đám cưới bị báo chí phanh phui trên nhiều nền tảng xã hội, nhà họ Tần cũng hoàn toàn nổi danh tại thành phố Bình và toàn quốc.
Cú vấp ngã trong hôn lễ đó của Nam Nhã cũng bị nhào nặn thành đủ các loại meme phổ biến trên Internet, chèn phối với đa dạng lời văn.
“Quỳ xuống!”
“Vẫn là tôi thê thảm!”
“Vái chúc năm mới sớm cho tôi!”
“Còn có người nào thê thảm hơn tôi sao?”
“Tôi thấy các người muốn khiến tôi tức chết để kế thừa chức vị phu nhân này của tôi mà!”
…
“Tức chết mất, tức chết tôi mất!”
Hai chiếc răng cửa sứt mẻ của Nam Nhã không dễ dàng gì mới sửa lại được nhưng khi nói chuyện vẫn bị lọt gió, cô ta cũng không dám lớn tiếng mắng chửi nên tức giận tới mức bụng quặn thắt từng cơn.
Cô ta gây ra vết nhơ lớn trong hôn lễ bị toàn cõi mạng cười chê cũng coi như xong, nhưng điều khiến cô ta càng căm tức chính là Tần Giang Nguyên vậy mà thực sự đưa Phùng Thanh đến biệt thự của nhà họ Tần sau đám cưới, còn nói rằng muốn cho cô ta dưỡng thai thật tốt.
Tần Văn Quân và bà Tần tức là bố mẹ chồng của cô ta vậy mà ngầm đồng ý.
Còn muốn cô ta rộng lượng một chút, đợi đứa bé được sinh ra hãy ‘bỏ mẹ giữ con’.
Cũng chính là nói, người con dâu vừa qua cửa là cô ta còn chưa hưởng thụ được chút đãi ngộ nào của bà trẻ cả nhà họ Tần đã trở thành mẹ kế!
Thực sự là ức hiếp người quá đáng!
Nam Ninh Bách cũng cảm thấy cách làm này của nhà họ Tần quá đáng liền tìm tới của lý luận, kết quả xém chút bị người ta tống cổ ra ngoài.
Tần Văn Quân ngay cả mặt cũng không ló khiến ông ta tức giận tới chửi ầm lên.
Con rể của ông ta- Tần Giang Nguyên đứng ở trên bậc thềm, trịch thượng nói: "Bố vợ à, tôi còn chưa tìm ông tính sổ, sao ông còn mặt mũi tới đây tìm tôi hỏi tội?”
Nam Ninh Bách nhìn chăm chăm: “Cậu tìm tôi tính sổ cái gì?”
Tần Giang Nguyên không hề che giấu vẻ khinh thường trong mắt, châm chọc tới cực điểm: “Chủ tịch Nam, tôi lấy Nam Nhã đơn thuần là vì một cuộc hôn nhân kinh doanh, nhưng hôn lễ đã kết thúc, cái ghế chủ tịch đó của ông còn ngồi nổi không?”
“…”, Nam Ninh Bách căng chặt da đầu, gắng gượng nghểnh cổ đáp: “Còn, sao lại không còn?”
Tần Giang Nguyên vặn vặn xương ngón tay, thản nhiên đáp: “Vậy sao tôi lại nghe nói ông đã bị Nam Mẫn đuổi khỏi hội đồng quản trị của tập đoàn Nam Thị rồi, không chỉ vị trí chủ tịch hội đồng quản trị bị bãi miễn, ngay cả cổ phần trong tay cũng bị thu hồi, bất động sản, quỹ cổ phiếu,… đứng tên đều bị ngân hàng đóng băng, đồng thời cũng bị liệt vào danh sách chờ thi hành án.
Bây giờ ông không chỉ là một kẻ nghèo kiết xác mà còn là một tên tội phạm đã bước nửa chân vào chốn lao tù, ông muốn chết thì chết xa một chút, đừng kéo theo nhà họ Tần chúng tôi xuống nước”.
“Cậu…”, Nam Ninh Bách tức giận trợn trừng mắt: “Lời này của cậu là có ý gì? Có đứa con rể nào nói chuyện với bố vợ mình như cậu sao? Đúng là thứ vô học!”
Tần Giang Nguyên cười lạnh: “Tôi vô văn hóa, ông có văn hóa dạy Nam Nhã thành dáng vẻ này, giống như một người đàn bà chanh chua vậy, trong hôn lễ quét sạch thể diện của tôi, tôi thực sự hối hận vì lúc đầu bị quỷ ám mới lấy cô ta”.
Nam Ninh Bách nghe được lời này trái tim liền hoảng loạn: “Cậu, cậu có ý gì?”
“Giao dịch không thành, chính là giải tán”.
Sắc mặt của Tần Giang Nguyên lạnh băng, không chút lưu tình, vung tay ném ra một bản ‘Đơn xin ly hôn’.
“Trở về kêu Nam Nhã kí tên, ba ngày sau chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn, đối ngoại cứ nói rằng nhà họ Nam mấy người lừa dối kết hôn, các người phải hoàn toàn chịu trách nhiệm nếu không chúng ta hãy gặp nhau ở tòa!”
Nam Ninh Bách nhặt lên tờ ‘Đơn xin ly hôn’ mà trong đầu chỉ cảm thấy như trời đất chao đảo, ông ta chật vật tính toán một màn cuối cùng đều là công dã tràng.
Là ai? Là kẻ nào đã tung ta tin tức ông ta bị bãi miễn ra ngoài?
Nhất định là Nam Mẫn, con nhóc chết tiệt đó!
“NAM, MẪN!”
Hai chữ này như được rít ra từ kẽ răng của Nam Ninh Bách, mu bàn tay ông ta nổi đầy gân xanh, ông ta điên cuồng chuyển động xe lăn, nói với tài xế: “Đến vườn Hoa Hồng! Tôi phải đánh chết con khốn đó!”
Chương 272: Ăn ý
Nam Tam Tài sống ở khu vườn hoa hồng mấy ngày, nhưng vẫn muốn đi.
“Bây giờ ấy à, ông không quen sống trong khu nhà lớn, cũng không quen nhàn nhã, càng không quen được người khác hầu hạ, một mình ông sống thanh tịnh vẫn hơn, con bé này, cháu cho ông đi đi”.
Ông cụ nói khéo với cháu gái, giọng như làm nũng.
Trên bàn ăn, Cố Hoành và Nam Lâm nghe thấy ông cụ lại đề nghị muốn đi lần nữa, cũng không nói gì, ánh mắt nhìn sang Nam Mẫn.
Lần này Nam Mẫn không nói thẳng là không được: “Ông không muốn sống ở khu vườn hoa hồng, không sao. Cháu đã mua một tiểu viện ở khu đồ cổ Phượng Hoàng, đợi dọn dẹp tu sửa xong thì sẽ đưa ông qua đó”.
Khu đồ cổ Phượng Hoàng!
Nam Tam Tài nghe vậy, đôi mắt sáng lên, lần này cô đã nói trúng lòng ông ấy, ông ấy cũng định chuyển về sống ở khu đó.
“Vậy… được”.
Ông cụ coi như không từ chối, lại nói: “Nhưng sắp tới ông phải đến thành phố Bắc một chuyến, có hẹn với ông bạn già, đã lâu chưa gặp, ông đi gặp mặt một chuyến”.
Nam Mẫn “ừm” một tiếng, quay đầu dặn dò: “Cố Hoành, sắp xếp đi. Cử một người đưa ông nội đi”.
Cố Hoành làm việc rất cẩn thận chu đáo, đã nhanh chóng ghi chú thêm vào sổ ghi nhớ: “Vâng”.
“…”, ông cụ được sắp xếp rõ ràng, nhất thời cũng không biết phải nói gì, cúi đầu yên tâm ăn cơm.
Ăn xong, đoàn người Nam Mẫn đứng lên đi làm.
Lúc đi, Nam Mẫn nói với Nam Tam Tài: “Ông nội, nếu ông ở nhà thấy nhàm chán, thì nghe kịch hoặc là điêu khắc cũng được, vật liệu trong phòng dụng cụ đó, ông cứ dùng tự nhiên”.
Cô vừa nói xong, Cố Hoành đã đưa radio thông minh chuẩn bị sẵn từ lâu cho Nam Tam Tài: “Ông nội, ông muốn nghe kịch gì, trực tiếp nói tiết mục hoặc tên, thì nó sẽ hát, cháu dạy ông cách sử dụng…”
Anh ta kiên nhẫn dạy ông cụ cách thao tác, đồng tử Nam Tam Tài chấn kinh mãi, gật đầu liên tục.
“Ồ… ồ… ồ… thứ này thật lợi hại, bài gì cũng có”.
Nam Lâm cười hi hi, ngồi nửa quỳ trước mặt ông cụ, lấy ra hai bản thiết kế từ trong túi, nói: “Ông nội, đây là hai bản vẽ cháu mới thiết kế, nếu ông có thời gian thì giúp cháu điêu khắc nhé”.
Ông cụ nhận lấy bản vẽ, cười đồng ý: “Được được được, cứ giao cho ông nội. Ông đã xem mẫu móc khóa của cháu thiết kế rồi, rất đẹp, rất tinh xảo”.
Nam Mẫn nghe vậy, ho nhẹ một tiếng.
Nam Tam Tài ngẩng đầu, vội nói: “Đương nhiên rồi, bậc thầy khắc ngọc cũng rất lợi hại. Không hổ là ‘bậc thầy Ngọc Tâm’ nổi danh khắp giới”.
Ông cụ cố gắng khen ngợi công bằng, Nam Lâm và Cố Hoành cười thầm, Nam Mẫn cũng bị ông nội chọc cười.
Ba người đều sợ ông cụ ở nhà buồn chán, tìm chút niềm vui cho ông ấy.
Trước khi ra khỏi cửa, Cố Hoành nhìn sắc mặt không rõ vui buồn của Nam Mẫn, nhẹ giọng nói: “E là trong lòng ông cụ vẫn cảm thấy hổ thẹn, ngại sống trong khu vườn hoa hồng, lại không muốn nhìn thấy cảnh chú cháu các cô đối đầu nhau, nên chỉ đành sống xa một chút. Cô cũng hiểu cho tâm trạng của ông ấy, ông cụ đồng ý ra ngoài đối diện với tất cả, đã là bước tiến lớn rồi, rất không dễ dàng”.
Nam Mẫn mím thẳng môi, trong lòng cũng biết rõ, đứng trên lập trưởng của cô, chú bất nhân thì cháu gái bất nghĩa, không có tình nghĩa gì đáng nói.
Nhưng đứng trên lập trường của ông nội, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc có không ra gì, thì cũng là con trai của ông ấy, hổ không ăn thịt con, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vì đại nghĩa diệt thân đâu có dễ.
Cô cũng không hy vọng, khi cô xử lý Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, để ông nội nhìn thấy sự cay độc vô tình, sẽ làm tổn thương trái tim của ông cụ.
Lên xe, Nam Mẫn dặn dò: “Cho người mau chóng dọn dẹp tiểu viện, rồi tìm một người giúp việc thật thà chịu khó, dọn phòng, nấu cơm giặt quần áo cho ông nội là được”.
Cố Hoành đáp một tiếng, lại lấy bút ra ghi chép vào sổ, bút hết mực, anh ta đưa tay ra với Nam Lâm theo bản năng: “Lâm Lâm, đưa anh cái bút”.
“Ồ, đây”.
Nam Lâm nhanh chóng lấy ra một chiếc bút từ trong túi đưa cho Cố Hoành, Cố Hoành đưa bút hết mực cho cô, Nam Lâm nhận lấy, nhét vào túi.
Hành động đưa ra rồi lấy lại, đúng là trơn tru như mây trôi nước chảy, phối hợp tài tình đến không có chút kẽ hở, đó gọi là ăn ý.
Nam Mẫn nhìn hai chiếc chút giống hệt nhau, thấy Nam Lâm chăm chú nhìn Cố Hoành viết chữ rồng bay phượng múa với ánh mắt sùng bái, chỉ cảm thấy đau răng.
Cô nheo mắt.
“Hai người đã phát triển đến mối quan hệ người yêu rõ ràng rồi à?”
Cố Hoành và Nam Lâm đều khựng lại người cứng đờ, soạt một cái ngẩng đầu.
…
“Tôi đã điều tra, hiện giờ lão tiền bối Nam Ông đang sống ở khu vườn hoa hồng”.
Chương 273: Đến thăm hỏi
Phó Vực nói thông tin mới nhất cho Dụ Lâm Hải, hút một hơi thuốc, nói với Dụ Lâm Hải: “Tôi nói này, cậu có cần suy nghĩ thêm không?”
Tối qua Dụ Lâm Hải xử lý công việc đến nửa đêm, có thêm quầng thâm quanh mắt, cũng hút một điếu thuốc lấy tinh thần, nhìn Phó Vực qua làn khói trắng, giọng khàn khàn: “Suy nghĩ việc gì?”
“Cậu muốn mời ông cụ Nam xuống núi trợ giúp vàng bạc đá quý Dụ thị, Nam Mẫn có thể đồng ý không?”
Cuối cùng vẫn là anh em, Phó Vực cũng không muốn nhìn thấy anh chết trẻ, nhắc nhở xuất phát từ lòng tốt.
“Cô bé Nam Mẫn đó bao bọc người thân thế nào thì cậu cũng biết đấy, cậu tính kế với cô ấy, cùng lắm cô ấy cũng chỉ lơ cậu đi, nếu cậu có ý đồ với ông nội cô ấy, với tính nóng của cô ấy, thì cô ấy phải giết chết cậu mới thôi!”
Khóe miệng Dụ Lâm Hải nhếch lên nụ cười khổ thoáng qua: “Tôi thà để cô ấy giết chết tôi, liều mạng với tôi, cũng còn tốt hơn là cô ấy mặc kệ tôi, hoàn toàn coi tôi như người xa lạ”.
“…”
Phó Vực cạn lời lắc đầu: “Tôi cảm thấy, đàn ông rẻ tiền hết mức, có lẽ cũng chỉ xui xẻo như cậu hiện giờ”.
Dụ Lâm Hải không nổi giận, mà thừa nhận: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy mình rất rẻ tiền”.
Cả đời cũng chưa từng rẻ tiền thế này.
Hoàn toàn không nhịn được.
Không kiềm chế được bản thân.
Giống như ma xui vậy, ngay cả bản thân anh cũng không nói rõ được, tình cảm này, rốt cuộc là vì sao.
Có lẽ, thực sự ứng với một câu thơ: Tình, không biết bắt đầu từ đâu, mà cứ thế sâu đậm.
Nhìn Dụ Lâm Hải thay xong quần áo, đứng đắn nghiêm chỉnh, Phó Vực chớp mí mắt: “Cậu muốn đến khu vườn hoa hồng thăm ông cụ Nam thật à? Người ta có thể cho cậu vào không?”
Dụ Lâm Hải thản nhiên nói: “Tôi tự có cách, đi đây”.
Phó Vực đưa hai ngón tay giơ nhẹ trước trán: “Chúc may mắn”.
…
Đến khu vườn hoa hồng, Dụ Lâm Hải đưa ra thiệp thăm hỏi, Nam Tam Tài cho anh vào thật.
Không chỉ cho anh vào khu vườn hoa hồng, còn trực tiếp gặp anh ở phòng dụng cụ, hoàn toàn không kiêng kỵ thân phận sư phụ khắc ngọc của mình, gặp anh với thái độ điềm đạm nhã nhặn.
“Cậu là đồ đệ của Văn Hải Phong phải không?”
Dụ Lâm Hải gật đầu, Nam Tam Tài cười nói: “Tôi và ông ấy đã hẹn gặp nhau, không ngờ ông ấy phái đồ đệ đến thăm tôi trước. Cậu cứ ngồi tự nhiên, tôi điêu khắc cây trâm này cho cháu gái đã”.
Ông ấy ngồi điêu khắc, Dụ Lâm Hải yên lặng ở một bên, nhìn ông cụ cầm con dao khắc khắc hoa văn dày dặc lên ngọc thạch một cách thuần thục, bỗng nhiên nghĩ:
Lúc Nam Mẫn khắc ngọc, có phải cũng như vậy không?
Chuyên tâm, nghiêm túc, tỉ mỉ, dường như cả trời đất chỉ còn lại mình cô cùng con dao khắc và miếng ngọc đó.
Khắc xong, Nam Tam Tài thổi mảnh vụn ngọc đi, chuẩn bị đánh bóng, bỗng ngẩng đầu nhìn Dụ Lâm Hải một cái.
“Cậu nhóc, tôi thấy cậu hơi quen mắt, cậu họ gì?”
Dụ Lâm Hải nhìn thẳng khuôn mặt hồng hào đầy tinh thần của Nam Tam Tài, còn cả đôi mắt sáng nhanh nhạy, chậm rãi mở miệng.
“Dụ, Dụ Lâm Hải”.
Anh không có ý che giấu thân phận, đến có mục đích, sớm muộn gì cũng lộ thân phận, giấu cũng không giấu được.
Vừa nghe thấy họ này, Nam Tam Tài chậm rãi nheo đôi mắt: “Cậu là cháu của Dụ Hành Nghiêm?”
Dụ Lâm Hải gật đầu, nói tiếp: “Nói chính xác là cháu ngoại”.
Nam Tam Tài nhướn mày: “Con của Phượng Kiều?”
“Vâng”, Dụ Lâm Hải nói: “Dụ Phượng Kiều chính là mẹ cháu”.
Ánh mắt Nam Tam Tài sáng lên, khóe miệng hiện nụ cười: “Chẳng trách nhìn quen thế, đôi mắt của cậu giống hệt mẹ cậu và ông ngoại cậu, cực kỳ giống”.
Khuôn mặt thanh tuấn của Dụ Lâm Hải cũng hiện ý cười.
“Cháu gọi điện cho ông Văn, mới biết ông và ông ấy, cùng ông ngoại cháu có giao tình. ‘Ba kiếm khách Đào Nguyên, phải không?”
Nam Tam Tài cười lớn sảng khoái, nhớ đến những chuyện hoang đường như kết đồng minh xông pha giang hồ thời trẻ.
“Ba kiếm khách Đào Nguyên cái gì, cái tên rách của Văn Hải Phong đặt, tôi và ông ngoại cậu đều không công nhận, để một mình ông ấy “ti tiện” đi, các ông không cùng hạng người với ông ấy”.
Nói thì nói vậy, nhưng thái độ của ông cụ tỏ ra rất thân thiết, chớp mắt đối xử với Dụ Lâm Hải như cháu trong nhà.
Nam Tam Tài cũng không né tránh anh, đánh bóng cây trâm dưới máy móc, làm xong mới ung dung hỏi anh: “Cố ý đến tìm tôi là có việc gì? Cứ nói thẳng đi”.
Ông cụ có đôi mắt thông minh, mặc dù Dụ Lâm Hải nổi tiếng là không thể hiện vui buồn lên trên mặt, nhưng vẫn bị ông ấy nhìn ra.
Dụ Lâm Hải cũng không vòng vo, thể hiện thẳng mục đích, hy vọng có thể mời Nam Ông xuống núi, hợp tác với ông cụ.
Bình luận facebook