Khi đang ngắm cảnh ở bờ biển, tôi nhìn thấy một cô gái muốn tự s.á.t. Cô ấy thẫn thờ bước về phía biển, sau đó vùi mình xuống nước.
Tôi vội vàng chạy đến muốn cứu cô ấy, nhưng đúng lúc này lại có cơn sóng lớn ập đến, cuốn cả tôi và cô ấy chìm xuống sâu dưới lòng đại dương.
Tôi muốn bơi nhưng bị áp lực của nước đè nặng lên người. Dù có dùng hết sức giãy giụa, tôi cũng không thể tự cứu được mình. Cô gái kia thì đã hoàn toàn buông xuôi, hay nói đúng hơn là cô ấy vốn đã không còn ý định sống nữa.
Trong lúc hoảng loạn, tôi chạm vào tay cô ấy. Những ký ức xa lạ bỗng như thước phim ập vào trong não tôi.
Thước phim về cô gái này.
Cô ấy tên là Bình An, cùng tên với tôi. Hiện tại cô ấy là một người giúp việc ở trong một biệt thự lớn, thường ngày bị những người giúp việc khác bắt nạt và chê bai ngoại hình, cho nên cô ấy mới có ý định tự s.á.t.
Đột nhiên, trong đầu tôi lại vang lên một âm thanh máy móc: [Chúc mừng nhân vật thức tỉnh.]
Ngay sau đó, tôi đã mất đi ý thức.
Trong khi mê man, tôi biết được thế giới này thật ra là một thế giới tiểu thuyết.
Theo cốt truyện, nam chính và nhân vật phản diện là anh em cùng cha khác mẹ. Sau khi ba mẹ qua đời, nam chính bị nhân vật phản diện đàn áp, đối xử cực kỳ tệ.
Nam chính cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nữ chính - người anh ta yêu nhất lại thích nhân vật phản diện. Thế là anh ta hắc hóa, làm điều sai trái để hạ bệ anh trai mình, cướp lại nữ chính.
Còn tôi, tôi chỉ là một nhân vật qua đường, một ca sĩ nổi tiếng xuất hiện vài lần trong cuốn tiểu thuyết.
Thật không thể tin nổi!
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đã nằm trên bờ. Tôi ngơ ngác, đang thắc mắc mình thoát khỏi sóng biển bằng cách nào thì âm thanh máy móc lại vang lên: [Mở khóa nhiệm vụ: Cứu vớt nam chính khỏi con đường hắc hóa.]
Tôi yên lặng không nói gì mà chỉ lắng nghe âm thanh máy móc kia.
Nó tự giới thiệu nó là hệ thống làm việc tốt và yêu cầu tôi làm nhiệm vụ giúp đỡ nam chính. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ nhận được một khoản tiền lớn.
Nhưng tôi là ca sĩ nổi tiếng, chẳng bao giờ thiếu tiền. Đương nhiên là tiền cho không thì tôi vẫn lấy, còn phải làm nhiệm vụ gì gì đó thì thôi khỏi, xin hân hạnh nhường cho người tiếp theo.
Tuy nhiên, số trời đã định, tôi phải nhận lấy cái trách nhiệm xui xẻo này. Cái máy móc gọi là hệ thống làm việc tốt kia nói với tôi: [Thưa cô, nếu tôi cứu cô thì vừa nãy cố đã c.h.ế.t đ.u.ố.i dưới biển rồi. Nếu cô đồng ý thực hiện nhiệm vụ thì không sao, nhưng nếu từ chối thì ngay bây giờ, tôi xin phép thả lại cô xuống biển. Đương nhiên, sóng biển và lốc xoáy là hai thứ không thể thiếu. Chúc cô may mắn!”
???
Gì vậy? U.y h.i.ế.p tôi?
Tôi đang định lớn tiếng nói lý lẽ với nó thì cơ thể chợt lơ lửng trên không.
Thôi xong! Không phải nó chuẩn bị ném tôi xuống biển đấy chứ?
“Khoan đã!” Tôi vội vàng nói, “Tôi đồng ý! Tôi đồng ý làm nhiệm vụ, được chưa?”
Và thế là, tôi đã phải nghe theo cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này đến biệt thự của nam chính và nam phụ, mục đích đương nhiên là để làm nhiệm vụ.
Trước khi đi đến đó, tôi về căn hộ của mình lấy ít đồ đạc, bỏ vào trong một chiếc túi lớn để mang đi. Khi đi trên đường, tôi có hỏi hệ thống về cô gái tên Bình An kia. Hệ thống nói rằng cô ấy đã ra đi, đi sang một thế giới khác hạnh phúc và yên bình hơn.
Nghe thấy vậy, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Không lâu sau, tôi đã tới trước cổng biệt thự.
Để có thể trà trộn vào bên trong, tôi phải đóng giả làm người giúp việc Bình An kia.
Tôi và cô ấy chẳng giống nhau tẹo nào. Tuy nhiên, hệ thống đã cho tôi một chiếc vòng cổ. Nó bảo khi đeo chiếc vòng này lên, tất cả mọi người sẽ nhìn tôi thành cô ấy.
Tôi hơi nghi ngờ về tác dụng của chiếc vòng cổ nhưng vẫn đeo nó, sau đó đi vào biệt thự.
Ai ngờ mới bước được vài bước, một tiếng “choang” vang lên, dường như có thứ gì đó bị rơi vỡ.
Tôi nhanh chân đi đến, nấp sau một bức tường mà quan sát.
Ở cách đó không xa, những mảnh vỡ rơi đầy đất, xung quanh đó là vài người giúp việc nữ, một cậu thanh niên và một người đàn ông lớn tuổi.
Trên cầu thang, một chàng trai bước xuống.
Tôi nhìn khuôn mặt anh ấy mà thất thần, đẹp trai quá, nam chính này đúng gu tôi à nha! Nhìn anh ấy xong, tôi cảm thấy chuyện thực hiện nhiệm vụ cũng không còn quá miễn cưỡng nữa.
Hệ thống: [Đó là nhân vật phản diện.]
… Hả?
Nhân vật phản diện?
Nụ cười “mê zai” trên khuôn mặt tôi vụt tắt. [Thế nam chính đâu?]
Hệ thống chưa kịp trả lời, anh chàng nhân vật phản diện kia đã đi đến trước mặt cậu thanh niên, sau đó thì…
“Bốp!” Một cú tát tạo ra tiếng vang giòn tai, cậu thanh niên kia bị tát đến lệch mặt, không đứng vững nổi mà ngã xuống đất.
[Nam chính bị đánh rồi! Mau tiến lên ngăn cản!] Hệ thống nhắc nhở tôi.
Tôi? Ngăn cản?
Làm ơn, tôi chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm. Bảo tôi ngăn cản nhân vật phản diện, bộ muốn tôi bị anh ta tát văng xa tám mét à?
Ở phía bên kia, nhân vật phản diện nhìn nam chính bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Mày cố tình làm vỡ đúng không?”
“Không… Không phải đâu…” Nam chính rối rít lắc đầu.
Hệ thống lại giục: [Không đi lên ngăn cản thì tôi ném cô xuống biển đó!]
Ồ! Lại uy h.i.ế.p tôi?
Bíp bíp bíp mi nha hệ thống!
Tôi đứng thẳng lưng lên, vì không muốn phải uống nước biển nên đành vừa chửi hệ thống, vừa đi đến chỗ nam chính và nhân vật phản diện.
Khi nhân vật phản diện định đánh nam chính cái nữa, tôi đã sợ sệt nhắm tịt mắt mà lên tiếng ngăn cản: “Khoan đã!”
Sau khi tiếng nói của tôi vang lên, căn biệt thự trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi từ từ mở mắt ra, ai ngờ lại ngay lập tức đối diện với cặp mắt của nhân vật phản diện.
Ôi… đáng sợ quá!
Nhân vật phản diện đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng dường như sự dữ tợn trên mặt anh ấy lại tan bớt, thay vào đó là sự ngạc nhiên, bất ngờ.
Tôi không hiểu nổi biểu cảm của anh ấy lúc này, cho nên cứ tròn mắt mà nhìn anh ấy.
Anh ấy mở miệng… Định mắng chửi tôi sao?
Tôi đang nghĩ như vậy thì một giọng nói trầm ấm đã vang lên, khác hẳn với giọng nói hung dữ lúc nãy: “Bình An?”
Tôi nghe xong mà ngớ người trong giây lát, tưởng rằng anh ấy đang gọi tên của tôi. May mà sau đó chợt nhớ ra, tên của cô gái giúp việc cũng là Bình An, cho nên tôi liền nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Dạ vâng thưa ông chủ, tên của tôi là Bình An.”
Nhân vật phản diện vẫn nhìn chằm chằm tôi rồi hỏi: “Sao… cô lại ở đây?”
???
Tôi hơi khó hiểu: “Dạ… Tôi là người giúp việc ở đây… Cho nên tôi ở đây… ạ?”
Nhân vật phản diện không nói gì, anh ấy đứng yên trong giây lát giống như đang suy nghĩ gì đó.
Nam chính lại nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, dường như không tin nổi tôi dám lên tiếng bảo vệ anh ta.
Ở cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp đang đứng nhìn về phía bên này. Tôi hỏi hệ thống: [Cô ấy là nữ chính nhỉ? Chắc lần này tôi không đoán sai chứ?]
[Chính xác, cô ấy là nữ chính.]
Trong nguyên tác, nữ chính được coi như là người “cứu rỗi” nam chính. Tuy nhiên, sự cứu rỗi của cô ấy không được hoàn hảo cho lắm.
Ví dụ như khi nam chính bị nhân vật phản diện đánh mắng, nữ chính sẽ đứng yên nhìn, sau khi nam chính ăn đánh xong thì mới đến an ủi:
“Anh có đau lắm không?”
“Anh đừng buồn, thật ra anh của anh thương anh lắm, anh ấy đánh mắng anh cũng chỉ vì tốt cho anh thôi.”
Ví dụ như khi nam chính bị nhân vật phản diện chèn ép, không cho anh ta đến công ty thực tập, nữ chính sẽ an ủi nam chính:
“Anh đừng buồn, anh rất có năng lực, nhưng cứ học xong đại học đã rồi vào công ty sau.”
“Thật ra anh của anh thương anh lắm, anh ấy không cho anh vào công ty chỉ là vì lo nghĩ cho anh thôi. Anh ấy sợ anh vất vả đó, anh ấy là anh ruột của anh mà.”
Haha, nữ chính an ủi nam chính, nhưng cuối cùng vẫn nói tốt cho nhân vật phản diện, bởi ban đầu nữ chính thích nhân vật phản diện mà. Dù gì anh ấy cũng là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi, làm chủ cả một công ty lớn, hào quang sáng chói như vậy, nữ chính không thích mới là lạ.
Nữ chính đúng là có lòng tốt, vừa an ủi nam chính vừa hàn gắn mối quan hệ của hai anh em. Tuy nhiên, cách an ủi đó hơi phản tác dụng một xíu.
Nam chính vừa nhận trái ngọt từ những lời động viên của nữ chính, nhưng lại vừa ghen tuông khi nữ chính nói tốt cho anh trai mình. Dần dần, anh ta ghen tị đến hận thù, cho rằng nhân vật phản diện cướp hết mọi thứ từ anh ta, khiến cho anh ta không được tỏa sáng, cho nên nữ chính mới không thích anh ta.
Thế nhưng, sau khi thức tỉnh và nắm bắt được sơ qua về cuốn tiểu thuyết, tôi nhận ra sự việc bên trong rất phức tạp.
Ban đầu, mẹ nam chính là người thứ ba xen vào chuyện tình cảm giữa ba mẹ nhân vật phản diện. Sau khi mẹ nhân vật phản diện mất, bà ta đã thành công trở thành phu nhân nhà giàu, sau đó sinh ra nam chính.
Nam chính lúc nhỏ được chiều hư, thường hay bắt nạt nhân vật phản diện. Nhưng theo như lời tác giả thì nam chính không xấu, chỉ là còn nhỏ, lại được chiều chuộng nên mới sinh hư thôi. Sau khi lớn hơn một chút anh ta cũng đã thay đổi, còn nhân vật phản diện dù đã lớn, nhưng lại ghi thù với một đứa nhỏ, thật là “nhỏ mọn”.
Ờm… Thật ra tôi cũng là người “nhỏ mọn” đấy. Đứa nhỏ nào láo với tôi là được ăn đập liền, đừng có lôi tuổi nhỏ ra với tôi.
Nhưng thôi, tôi thật sự đau đầu và không muốn bàn luận thêm gì về mối quan hệ giữa gia đình này nữa. Tuy nhiên, tạm thời tôi vẫn đứng về phía nam chính đã, dù sao nhiệm vụ của tôi cũng là giúp đỡ anh ta mà.
Lúc này, nhân vật phản diện lại lên tiếng: “Bình An, từ giờ trở đi cô sẽ là người giúp việc riêng của tôi.”
???
“Hả… À… Dạ?” Tôi nghĩ mình nghe lầm, nhưng anh ấy lại nhắc lại: “Từ giờ trở đi, cô sẽ làm người giúp việc riêng cho tôi.”
Dứt lời, anh ấy lại quay sang bảo quản gia: “Xếp cho cô ấy một phòng trên tầng ba.”
Phòng ngủ của nhân vật phản diện cũng ở trên tầng ba.
Tôi nghe mà không thể nào tin nổi, má ơi!
Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là vừa rồi tôi ngăn cản anh ấy, cho nên anh ấy cảm thấy: “Ồ, cô gái này thật dũng cảm và thú vị, từ giờ em sẽ là người phụ nữ của tôi.”?
Không… Chắc không phải đâu ha, đây không phải là một cuốn tiểu thuyết như vậy đâu ha?
Nhân vật phản diện nhìn tôi, sau đó lại nhìn nam chính rồi bảo: “Cút về phòng đi.”
Nói xong, anh ấy liền đi lên trên tầng, mà nam chính cũng lủi thủi về phòng mình.
Mấy người giúp việc thì tản ra, quản gia bảo bọn họ tạm thời không được động vào mảnh vỡ dưới sàn, chốc nữa ông ấy sẽ đích thân xử lý. Sau đó, ông ấy đi lên tầng, chắc là để chuẩn bị phòng cho tôi.
Trong phòng khách chỉ còn lại tôi, tôi nhìn kỹ những mảnh vỡ dưới sàn để xem xem là thứ gì bị vỡ.
Ơ… khoan đã!
Tôi nhìn hoa văn trên những mảnh vỡ dưới đất.
Trời ạ! Đây có phải chiếc bình đáng giá mấy triệu đô mà tháng trước tôi định mua nhưng không mua được đúng không?
Tôi không muốn tin vào sự thật, nhưng cái hệ thống kia lại xuất hiện mà đáp: [Chính xác!]
Tôi thật sự muốn cho nam chính ăn đập. Nếu ngay từ đầu đã biết thứ anh ta làm vỡ là chiếc bình này, tôi sợ vừa rồi mình đã lao đến đạp cho anh ta một cái rồi.
Tôi tiếc đ.ứ.t r.u.ộ.t mà nhìn vào mảnh vỡ của chiếc bình. Vì vậy, tôi không hề hay biết rằng lúc này, nữ chính đang đứng trên cầu thang và nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Đến tối, tôi lên căn phòng trên tầng ba mà quản gia đã sắp xếp cho tôi. Căn phòng này khá lớn, thoáng mát, có điều hòa, quan trọng là giường rất mềm và êm.
Theo như thước phim mà tôi thấy được về cô gái Bình An kia, những người giúp việc sẽ ngủ chung phòng, mỗi phòng có bốn đến năm người. Bình An kia đương nhiên cũng ngủ chung với bọn họ, cũng vì thế mà hay bị bọn họ trêu chọc, bắt nạt trong phòng.
Bây giờ tôi ngủ ở phòng riêng nên chắc sẽ không tiếp xúc nhiều với họ.
Như vậy cũng tốt, bớt được ít chuyện.
Nhưng tôi lại thấy hơi nặng nề, vì cô gái Bình An kia đã qua đời, mà những kẻ bắt nạt cô ấy lại vẫn được sống thoải mái.
[Này hệ thống, hay là nếu nhiệm vụ thành công thì tôi không cần tiền nữa. Thay vào đó, mi cho mấy cái người bắt nạt Bình An kia nhận quả báo có được không?]
Hệ thống đáp: [Được.]
Vậy thì tốt, hiện giờ tôi có thể nhẹ lòng mà ngủ rồi.
Sáng hôm sau.
Tôi thức dậy bởi tiếng thúc giục của hệ thống: [Mau dậy đi mau dậy đi! Nhân vật phản diện sắp đi làm rồi!]
“Hm… Đi làm gì chứ?”
[Nhân vật phản diện sắp đi làm…]
“Anh ta đi làm thì có liên quan gì đến tôi?”
Hệ thống: [...]
Năm phút sau, tôi vẫn phải rời khỏi giường bởi tiếng thúc giục inh ỏi.
Đánh răng rửa mặt xong, tôi nhanh chân đi xuống dưới tầng.
Mấy người giúp việc khác đã xếp hàng ở ngoài sân, tôi bước đến bên cạnh một người giúp việc để chờ đợi.
Khoảng hai phút sau, nhân vật phản diện bước ra, những người giúp việc khác liền đồng thời cúi đầu chào, tôi cũng nhanh nhẹn làm theo.
Tiếng bước chân ngày một gần, tôi ngẩng đầu lên thì đã thấy nhân vật phản diện đứng đối diện với mình.
Tôi: “... Chào buổi sáng, ông chủ.”
“Ừm, chào buổi sáng.” Nhân vật phản diện nói, “Tôi đi làm đây.”
Dứt lời, anh ấy liền đi về phía trước rồi lên xe. Tôi thì vẫn ngỡ ngàng, mấy người giúp việc khác cũng kinh ngạc, không ngờ rằng nhân vật phản diện lại chào buổi sáng với tôi, còn nhẹ nhàng nói với tôi rằng: “Tôi đi làm đây.”
Trời ạ! Tôi cảm thấy mình đang nằm mơ. Không phải nhân vật phản diện này thích tôi đấy chứ?
“Tròn mắt ra đấy làm gì?” Một người giúp việc bỗng lên tiếng, “Chẳng lẽ mày đang có mấy suy nghĩ không an phận à? Mày đừng tưởng ông chủ cho mày làm người giúp việc riêng, nói với mày vài câu thân thiện thì mày có hy vọng trèo cao nhá! Mày soi gương mà nhìn lại cái mặt của mày đi!”
Tôi nhíu mày.
Trên mặt cô gái Bình An có vài vết sẹo, da lại rám nắng và thô ráp, không được chăm sóc. Chính vì vậy mà cô ấy thường bị người ta chê bai, dè bỉu về khuôn mặt.
Tôi liếc mắt nhìn người giúp việc kia: “Này, đừng có suy bụng ta ra bụng người, không phải ai cũng thích mơ tưởng hão huyền như cô đâu. Lại còn bảo tôi soi gương à? Sao cô không soi lại cái nết mình đi?”
“Mày…” Cô ta tức đến trợn mắt, giơ tay định đánh tôi, nhưng mấy người giúp việc khác đã ngăn cô ta lại.
“Đừng có đánh nó, kệ nó đi, bây giờ nó là người giúp việc riêng của ông chủ rồi.”
“Phải đó, nhịn chút đi.”
Người giúp việc kia nghe vậy thì chỉ có thể kìm nén cơn giận của mình, sau đó trừng mắt nhìn tôi một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Tôi không quan tâm tới cô ta mà đi vào trong biệt thự, vừa đi vừa nghĩ xem mình nên làm việc gì.
Không ngờ rằng, quản gia lại chủ động tìm tôi. Ông ấy bảo tạm thời tôi chưa phải làm gì cả, đợi buổi chiều nhân vật phản diện về thì sẽ đích thân giao việc cho tôi.
Thế là tôi bèn đi lên phòng mình nghỉ ngơi, đến gần trưa mới xuống tầng.
Lúc này, mấy người giúp việc khác đang tụ tập một chỗ buôn chuyện. Bọn họ nói về mấy chủ đề quần áo, đồ trang điểm,... Sau đó, bọn họ lại lôi nam chính vào cuộc nói chuyện của mình.
“Này, anh em nhà ông chủ đều đẹp trai nhỉ.”
“Ừ, cậu chủ nhìn qua thì không đẹp trai bằng ông chủ, nhưng nhìn càng lâu thì càng thấy đẹp trai, giờ tôi thấy chắc cũng ngang ngửa với ông chủ đấy.”
Ông chủ đương nhiên là nhân vật phản diện, còn cậu chủ chính là nam chính.
“Hơ, bà thích cậu chủ à? Trông bà cũng được được đấy, tán cậu chủ đi.” Một người giúp việc nói đùa.
“Ôi, người ta là cậu chủ nhà này, sao mà để ý đến tôi được chứ.”
“Xì, cậu chủ thì làm sao?” Người giúp việc sáng nay định đánh tôi lên tiếng, “Gọi cậu chủ chỉ để giữ chút mặt mũi cho anh ta thôi, chứ anh ta chắc gì đã bằng chúng mình. Chỉ là cái thằng công tử bột, hiện giờ ăn nhờ ở đậu anh trai chứ được cái tích sự gì. Ông chủ của chúng mình cũng có ưa anh ta đâu, chúng mình cũng chẳng cần tôn trọng anh ta làm gì.”
Cô ta chưa chịu im mà vẫn nói tiếp: “Đừng có nghĩ mình không xứng với anh ta, tôi thấy anh ta mới không xứng với chúng mình đấy. Chúng mình xinh đẹp thế này, tìm người vừa giàu vừa đẹp trai có khó gì. Anh ta thì chỉ được cái mặt thôi, còn giàu thì chưa chắc đâu nhé!”
Nghe đến đây, tôi thật sự là ngứa tai đến không chịu nổi rồi.
“Này, đạo đức và khả năng tư duy của cô có vấn đề à?” Tôi giận dữ mà đi đến trước mặt cô ta, “Cô nghĩ chỉ có mỗi khuôn mặt xinh đẹp thì có thể mài ra ăn được à? Cô sống dựa vào khuôn mặt của mình được chắc? Còn đòi lấy người vừa giàu vừa đẹp trai? Trời ạ! Với cái nết của cô chỉ sợ là ế suốt đời đó!”
“Mày nói cái gì cơ?” Cô ta nghe tôi nói xong thì liền trợn mắt lên, chỉ tay vào mặt tôi: “Mày tin tao tát vỡ mồm mày không?”
“Đánh đi đánh đi, sợ quá cơ!” Tôi ngẩng cao mặt lên, sẵn sàng chờ cô ta động tay động chân.
Mấy người giúp việc khác vội kéo cô ta lại, khuyên can: “Đang ở phòng khách, đừng có đánh nó, cẩn thận bị quản gia nhìn thấy đấy!”
Tôi thì vẫn tiếp tục công kích cô ta: “Cô bảo cậu chủ không xứng với cô à? Cô xem lại bản thân mình đi. Người ta vừa đẹp trai vừa học trường danh giá, tính nết cũng tốt, lịch sự tử tế, chứ ai mà như cô, đẹp người xấu nết! À… mà nhìn kỹ thì cô cũng chẳng đẹp lắm đâu.”
Nói đến đây, tôi nhếch mép cười giễu cợt.
Cô ta tức đ.i.ê.n lên mà chửi tôi: “Con ranh này! Thứ xấu xí như mày mà dám chê tao à? Cái con…”
“Im im im im!” Tôi đoán cô ta định xúc phạm đến ngoại hình của tôi, thế là tôi lớn tiếng để chặn lời cô ta: “Đồ xấu nết, vô duyên, mơ tưởng hão huyền, đạo đức kém,…”
Đang định nói tiếp, nhưng đúng lúc này tôi lại trông thấy một bóng người ở ngoài cửa.
Là nam chính!
Tôi ngay lập tức yên lặng, nam chính thì từ tốn bước vào.
Trong không gian yên tĩnh, mấy người giúp việc nghe thấy tiếng bước chân thì chột dạ, quay lại thì ngay lập tức nhìn thấy nam chính nên liền giật mình lo lắng.
Nhất là người giúp việc xấu nết kia, cô ta dám ba hoa trước mặt mấy người giúp việc khác, nhưng cũng chẳng dám thẳng thắn nói lời chê bai ngay trước mặt nam chính.
Nam chính bước đến, sau đó đi lướt qua tôi và cô ta.
Tôi lén hỏi hệ thống: [Vừa rồi anh ta chưa nghe thấy gì đúng không?]
[Không phải, nam chính đã nghe thấy toàn bộ rồi.]
[Gì cơ? Toàn bộ… nghĩa là cả chuyện người giúp việc xấu tính kia chê anh ta á?]
[Đúng vậy.]
Trời ạ! Vậy là anh ta đã nghe được một lúc rồi, thế mà vẫn im lặng không lên tiếng.
Haizz, chắc hiện giờ tâm trạng anh ta chẳng tốt chút nào.
Trong lòng tôi bắt đầu sản sinh cảm giác đồng cảm với anh ta. Vậy mà không ngờ lúc này, tôi không hề biết rằng anh ta lại đang chán ghét tôi.
“Mấy người giúp việc chế.t tiệt đó… Có ngày tôi sẽ cho mấy người hối hận về những lời nói hôm nay.” Ở trong phòng mình, nam chính nghiến răng nghiến lợi, “Cả con nhỏ xấu xí kia nữa, ra vẻ cái gì chứ! Nhất định là nó đã biết mình nghe thấy nên mới giả bộ làm người tốt. Thứ xấu xí giả tạo!”
Hiện giờ tôi vẫn hồn nhiên và không hay biết rằng, trong mắt anh ta, tôi lại là một người vừa xấu xa vừa xấu xí.
Anh ta cảm thấy tôi giả tạo, thích gây sự chú ý. Chuyện tôi nói giúp anh ta, anh ta xem như là tôi giả bộ, muốn thể hiện mình là người tốt.
Chuyện tôi ngăn nhân vật phản diện đánh anh ta, anh ta cũng cho rằng tôi muốn gây sự chú ý với nhân vật phản diện.
Bình luận facebook