Trạch Anh đã cài hình nền này được một thời gian rồi. Bình An là ca sĩ nổi tiếng nên có rất nhiều ảnh trên mạng, muốn tìm một tấm làm hình nền là quá dễ dàng.
Anh ta không chú ý đến biểu cảm hung dữ của nữ chính lúc này. Cô ấy cắn chặt môi, mắt nhìn vào tấm ảnh của Bình An trên màn hình với vẻ căm ghét.
Hiện tại, cơ thể của nữ chính đang bị điều khiển.
Thứ điều khiển cô ấy không phải một con người, mà là một hệ thống hắc ám, chuyên làm chuyện xấu.
Vì vậy, ngay lần đầu tiên Bình An xuất hiện trong biệt thự này, nó đã nhìn được diện mạo thật sự của cô rồi.
Nó có sức mạnh khá lớn, cho nên không bị hệ thống của Bình An phát hiện. Ngược lại, nó còn phát hiện ra hệ thống của Bình An, cho nên nó cũng đoán được Bình An muốn làm nhiệm vụ.
Hệ thống của Bình An lại là hệ thống làm việc tốt, đối nghịch với hệ thống xấu xa này. Vì thế, hệ thống xấu xa liền đoán được nhiệm vụ của Bình An trái ngược với nhiệm vụ của nó.
Nó muốn khiến cho Trạch Anh trở nên xấu xa hơn cả trong nguyên tác. Vì vậy, nó đoán được nhiệm vụ của Bình An là ngăn cản Trạch Anh hắc hóa.
Nó thầm nghĩ: Đừng có hòng!
Bình An gây bất lợi cho quá trình thực hiện nhiệm vụ của nó. Vì thế, nó muốn tiêu diệt Bình An.
Vốn định một thời gian nữa mới tìm cách ra tay triệt để, nhưng bây giờ trông thấy Trạch Anh dùng ảnh của Bình An làm hình nền, cho nên nó quyết định phải cấp tốc xử lý cô.
Nó dùng cơ thể của nữ chính mà nắm lấy tay Trạch Anh.
Ngay sau đó, Trạch Anh liền cảm thấy cơ thể lâng lâng, một loạt nội dung ập vào trong não bộ của anh ta.
Anh ta dần dần mất đi ý thức.
Giống như Bình An, trong lúc mê man, anh ta đã biết được thế giới mình đang sống là thế giới tiểu thuyết.
Anh ta là nam chính, anh trai là nhân vật phản diện. Mà Bình An, cô là một người qua đường, chỉ xuất hiện trong vài chương mà thôi.
Nội dung của cuốn tiểu thuyết như một thước phim trong đầu anh ta.
Đến khi tỉnh lại, anh ta đã nhớ hết nội dung cuốn tiểu thuyết.
Nhìn “nữ chính” trước mặt, anh ta hỏi: “Cô không phải Vân San? Cô là ai?”
Vân San là tên của nữ chính.
Hệ thống xấu xa - thứ đang điều khiển nữ chính liền nở nụ cười: “Tôi là một hệ thống làm nhiệm vụ, giúp anh đi lên đỉnh cao của cuộc đời.”
“Nếu muốn giúp tôi thì cứ giúp, sao cô lại nhập vào người Vân San? Mau trả lại cơ thể cho em ấy!”
Thấy Trạch Anh vẫn còn quan tâm đến Vân San, hệ thống liền mỉm cười nói: “Đừng lo, tôi sẽ không làm hại nữ chính của anh đâu. Chẳng qua dùng cơ thể của cô ấy rất tiện, cho nên tôi mới chiếm lấy trong một thời gian ngắn thôi. Đợi giúp anh xong, tôi sẽ cho cô ấy tự do.”
“Tôi đã biết hết nội dung của cuốn tiểu thuyết rồi.” Trạch Anh nói, “Mai sau tôi sẽ chiến thắng Hoằng, trở thành người tiếp quản công ty và thừa kế gia sản. Tôi chẳng cần cô phải giúp.”
“Ồ, anh biết hết nội dung của cuốn tiểu thuyết, Vậy anh cũng nên biết trong tiểu thuyết, nhân vật người giúp việc Bình An kia đáng lẽ ra phải ch.ế.t rồi chứ?”
Trạch Anh nghe vậy thì sững sờ.
Đúng.
Trong nguyên tác, nhân vật giúp việc Bình An kia đã c.hết từ lâu rồi.
“Anh biết vì sao cô ta vẫn còn sống không?” Hệ thống xấu xa nói dối, “Bởi vì thật ra cơ thể cô ta cũng đã bị hệ thống khác nhập vào. Mà nhiệm vụ của cô ta trái ngược với nhiệm vụ của tôi.”
“Cô ta muốn giúp nhân vật phản diện Thế Hoằng chống lại anh, muốn để cho nhân vật phản diện lên ngôi, lật đổ nam chính đó!” Hệ thống nở một nụ cười gian xảo, “Anh thử nghĩ xem, người giúp việc Bình An kia xấu như thế, vậy mà sao Hoằng lại quan tâm cô ta?”
“Đó là bởi vì cô ta đã nói cho anh ta biết tất cả! Anh ta biết cô ta có thể giúp mình lật đổ anh, cho nên mới đối xử tốt với cô ta như vậy đó! Hahaha!” Hệ thống không ngừng l.ừ.a g.ạ.t Trạch Anh.
Nhưng những lời của nó nghe rất có lý, cho nên Trạch Anh đã tin sái cổ.
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa mà trong nguyên tác chưa được nhắc tới, anh có muốn biết hay không?” Hệ thống che miệng, lén lút nở một nụ cười ranh ma.
Trạch Anh hỏi: “Chuyện gì?”
Nó liền bịa đặt: “Đó là về vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ anh. Thật ra đó không phải một vụ tai nạn đơn giản, mà là có người đứng phía sau dàn dựng.”
“Cái gì cơ?” Trạch Anh trừng mắt, “Là ai? Ai đã hại ba mẹ tôi?”
Hệ thống nhếch mép cười: “Đó chính là anh trai thân yêu của anh đấy!”
Nhận được câu trả lời này, khuôn mặt Trạch Anh liền méo xệch. Anh ta không tin: “Không thể nào! Cô nói dối!”
“Tôi nói thật!” Hệ thống nói dối không chớp mắt, “Anh ta hận mẹ của anh vì đã chen chân vào gia đình của ba mẹ anh ta. Anh ta còn hận cả ba anh vì đã phản bội mẹ anh ta, đã vậy còn thiên vị anh và không đối tốt với anh ta nữa!”
“Tác giả không viết sự thật này vào trong tiểu thuyết gốc, mà chỉ viết chúng vào trong nhật ký riêng của mình. Tác giả muốn che giấu sự thật, để cho độc giả đưa ra các giả thuyết, suy đoán.”
“Mà tôi, tôi là một hệ thống mang lại những điều tốt đẹp cho nhân vật chính đáng thương. Tôi thương anh, vậy nên mới đến đây và nói cho anh biết sự thật này, để anh có thể t.r.ả t.h.ù cho ba mẹ.”
Hệ thống nở một nụ cười hiền từ: “Ba mẹ anh yêu thương, chiều chuộng anh như vậy, anh sẽ trả thù cho ba mẹ mình, có đúng không?”
Nghe những lời mà hệ thống nói, Trạch Anh nhớ tới đám tang của ba mẹ mình, Hoằng không hề rơi một giọt nước mắt.
Anh ta không hề biết, Hoằng chỉ lén khóc trong đêm. Mặc dù ba luôn thiên vị Trạch Anh, nhưng Hoằng vẫn không thể quên rằng ông ta là ba của mình được.
Trạch Anh lại không hề biết gì cả. Bây giờ nhớ lại những chuyện cũ, anh ta chỉ càng khẳng định Hoằng là một kẻ nhẫn tâm, máu lạnh.
Anh ta dần dần tin những lời hệ thống xấu xa kia nói.
Thế rồi cuối cùng, anh ta siết chặt bàn tay rồi bảo: “Tôi nhất định sẽ trả thù.”
Buổi tối.
Thế Hoằng đi dự tiệc nên về khá muộn.
Khi về tới biệt thự, bác tài xế còn định đỡ anh vào vì anh đã say rượu. Thế nhưng anh bảo anh vẫn tỉnh táo, anh có thể tự đi được.
Đi về phòng của mình, Hoằng đi tắm rồi chuẩn bị lên giường ngủ.
Tuy nhiên, khi ngồi lên giường, anh lại cảm thấy nhớ đến “vợ” mình.
Anh muốn gặp “vợ”.
Trong khi đó, “vợ” của anh ở phòng bên cạnh đang mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, Hoằng cứ dính lấy Bình An, hết đòi ôm lại đòi hôn, đã vậy còn luôn miệng nói: “Anh yêu vợ, anh yêu vợ.”
Bình An trong mơ có đẩy thế nào thi Hoằng vẫn không chịu tách ra, thế nên cô chỉ đành cam chịu để anh bám chặt lấy mình.
Mà lúc này, cô không hề biết ở hiện thực, Hoằng lại đang quét vân tay và mở cửa phòng của cô ra.
Nếu là bình thường thì Hoằng sẽ không làm như vậy. Nhưng hôm nay anh say, anh rất nhớ vợ, còn muốn ôm vợ, hôn vợ nữa.
Nhìn vợ nằm nghiêng trên giường, bàn chân thò ra khỏi chăn, Hoằng bèn đi đến và ngồi lên giường.
Bàn tay to lớn của anh cầm lấy bàn chân nhỏ bé của cô, sau đó xoa xoa vài cái rồi bỏ vào trong chăn.
Trời hơi lạnh rồi, không thể để chân vợ lộ ra ngoài được.
Nhìn vợ mình đang say giấc, Hoằng lại nằm xuống bên cạnh, để mặt mình đối diện với mặt vợ mà ngắm nhìn vợ.
Vợ anh thật đẹp, lúc ngủ cũng rất đẹp.
Trong mơ, vợ của anh lại thấy anh đòi hôn: “Vợ mau hôn anh đi, hôn anh một cái thì anh sẽ mua 100.000 bản album cho vợ!”
“Thật sao?” Bình An trong mơ nhìn Hoằng với đôi mắt sáng rực.
Hoằng ở hiện thực thì duỗi tay, chạm nhẹ lên má Bình An rồi véo một cái.
Không ngờ rằng say rượu nên lỡ tay véo hơi mạnh, thế là Bình An đang ngủ liền nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
Hoằng đã nhìn thấy nhưng phản ứng chậm, tay anh vẫn còn đang véo má của cô, hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào cô.
Lúc này cô cũng đang nhìn anh, nhưng còn đang mơ màng nên cô vẫn tưởng đây là giấc mơ.
Giấc mơ mà chỉ cần hôn anh một cái, cô sẽ bán được 100.000 bản album!
Thế là cô bèn sáp đến, dí mạnh môi mình lên môi anh.
Hai đôi môi mềm chạm vào nhau, hơi thở hai người dần dần hòa quyện.
Hoằng ngẩn người, mặt đỏ như gấc, không phải vì rượu mà là vì nụ hôn bất ngờ này.
Bình An thì dần dần cảm thấy có gì đó không đúng. Hơi thở ấm áp cùng đôi môi của Hoằng khiến cho cô say mê, nhưng đồng thời cũng khiến cho cô dần dần tỉnh táo lại.
Hơi thở này, đôi môi này, thật sự quá chân thật.
Bình An giật mình, vội vàng tách ra khỏi Hoằng. Nhưng Hoằng lại tiến đến, dịu dàng nhắm mắt rồi đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cô không phản kháng, đầu óc cô hiện giờ hoàn toàn trống rỗng. Đôi môi và hơi thở của Hoàng như bao trùm lấy cô, nụ hôn nhẹ nhàng của anh lại khơi dậy lên một cảm xúc mãnh liệt trong lòng cô.
Cô bủn rủn chân tay, cơ thể mềm nhũn. Hoằng cũng hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Dù chỉ là môi chạm môi, nhưng mà hôn người mình yêu, cảm giác thật sự vô cùng tuyệt vời.
Để hôn cô, Hoằng đã đợi sáu năm rồi.
Sáu năm yêu thầm, bây giờ cuối cùng cô cũng rơi vào tay anh.
…
Sáng sớm, Bình An thức giấc.
Nhìn vị trí trống không bên cạnh, Bình An biết Hoằng đã đi rồi.
Cũng phải thôi, vì khi nhìn đồng hồ thì đã là chín giờ sáng.
Bình An đã ngủ đến chín giờ sáng!
Cô ngồi dậy, ký ức tối hôm qua lại hiện về.
Sau nụ hôn môi chạm môi hồn nhiên thơ ngây nhưng kéo dài tận mấy phút, Hoằng đã ôm cô rồi tiến vào giấc ngủ.
Thật ra anh không ngủ, anh chỉ giả vờ ngủ, bởi như vậy thì sẽ được ở cạnh cô, không bị cô đuổi về phòng mình.
Còn cô thì vô cùng hoang mang, bối rối, không biết phải làm sao. Cô căng thẳng đến không thể nào ngủ nổi!
Đương nhiên, tự dưng có một người đàn ông ôm mình trên giường thì làm sao cô có thể yên tâm mà ngủ chứ!
Hơn nữa khi ở cạnh Hoằng, tim cô cứ đập vừa nhanh vừa mạnh. Cô với anh lại vừa hôn nhau xong, cho nên cô ngượng ngùng đến nỗi hai má nóng bừng.
Cô muốn gọi anh dậy và đuổi anh đi, nhưng mà cô xấu hổ lắm, sợ gọi anh dậy rồi thì sẽ không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Mà khi anh ôm cô, không hiểu sao cô lại thấy thoải mái, còn thấy… hơi thích.
Thế là cô cứ do dự không gọi anh, và rồi chần chừ đến khoảng ba giờ sáng thì cô ngủ thiếp đi mất, ngủ thẳng đến chín giờ.
Bây giờ tỉnh giấc, cô vẫn còn cảm thấy ngại ngùng. Đã vậy, khi cầm lấy điện thoại, cô còn phát hiện ra [Bình An là vợ của tôi] đã gửi tin nhắn:
[Vợ ơi, tối qua chúng ta ngủ chung giường rồi.]
[Chúng ta hãy chịu trách nhiệm với nhau nhé!]
“Chịu trách nhiệm gì chứ… Nói vớ vẩn gì vậy… Thật là…” Bình An ôm hai má đỏ ửng mà lẩm bẩm nói Hoằng.
Tuy nhiên, đôi môi cô lại cong lên, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hạnh phúc.
Chỉ là ngày đẹp không dài.
Đến khoảng ba giờ chiều, “nữ chính” bỗng nhiên đến gặp cô.
“Bình An ơi, cô ra ngoài mua sắm cùng tôi nhé! Tôi muốn rủ người đi cùng, nhưng tôi không thân thiết với ai trong biệt thự cả.” Nữ chính buồn bã bảo, “Cô cũng biết đấy, những người giúp việc khác không tốt cho lắm, tôi không muốn đi với họ.”
Mặc dù Bình An đã cảm thấy có gì hơi kỳ lạ, nhưng cô biết nữ chính là một cô gái tốt. Trong nguyên tác, khi người giúp việc Bình An bị bắt nạt, cô ấy cũng đã giúp đỡ vài lần. Vì vậy, Bình An cũng đồng ý với yêu cầu của cô ấy.
Nữ chính lái chiếc xe của mình ra khỏi cổng biệt thự. Lúc Bình An định lên ghế trước để ngồi cạnh nữ chính, cô ấy lại bảo cô ngồi phía sau, bởi vì chốc nữa cô ấy còn đi đón một người bạn, người bạn đó sẽ ngồi ở ghế trước.
Bình An cảm thấy lạ, nếu đã mời bạn rồi thì sao còn rủ cô đi cùng?
Nhưng cảm thấy chuyện này cũng không quá to tát hay có vấn đề gì, cho nên Bình An vẫn ngồi vào ghế sau.
Nữ chính nhanh chóng lái xe đi.
Trên đường đi, Bình An có bắt chuyện nhưng nữ chính chỉ trả lời qua loa, có vẻ như không muốn nói nhiều với cô, cho nên cô cũng không chủ động trò chuyện nữa.
Thấy nhàm chán, Bình An bèn lấy điện thoại ra lướt một lát.
Sau đó, tự nhiên cô lại nhớ đến Hoằng, thế là bèn mở lịch sử tin nhắn của hai người ra xem.
Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng ở tin nhắn “chịu trách nhiệm” sáng nay.
Bình An nhìn mà thấy hơi xấu hổ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng thầm nghĩ: Hình như hơi muốn gặp anh ấy rồi.
Thế rồi, Bình An lại cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.
“Cô đang lái xe đi đâu vậy?” Bình An bảo, “Đường này lạ quá.”
“Nhà bạn tôi ở nơi hơi hẻo lánh chút, gia đình cũng khó khăn, cho nên lát nữa cô gặp bạn ấy thì đừng chê bạn ấy nha.” Nữ chính bịa ra một người bạn để đánh lạc hướng sự chú ý của Bình An.
Tuy nhiên, Bình An vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Mặc dù trong mắt cô, nữ chính luôn là một cô gái tốt bụng, nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.
Nhìn vào màn hình tin nhắn, Bình An do dự một hồi rồi nhấn gửi định vị cho Hoằng.
Gửi xong, cô lại thầm nghĩ: Sao mình lại đa nghi và lo xa như vậy? Mình đi với nữ chính mà, làm sao có thể có chuyện gì được chứ?
Vừa nghĩ như vậy xong thì xe bỗng nhiên dừng lại.
Bình An thấy lạ, cô đặt điện thoại sang một bên rồi hỏi nữ chính: “Sao lại dừng xe thế?”
Cửa xe đột nhiên bị mở ra, Bình An hơi giật mình mà quay sang nhìn.
Là Trạch Anh!
Trạch Anh nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Bình An rồi đóng cửa lại.
Bình An hoang mang, nhưng chưa kịp hỏi gì thì một lưỡi dao đã kề ngay trên cổ cô.
Người cầm dao là Trạch Anh. Anh ta bảo: “Im mồm, nếu không tôi sẽ ra tay ngay bây giờ.”
Gì vậy chứ?
Bình An hoảng loạn, không thể tin nổi mà nhìn Trạch Anh.
Còn cả nữ chính nữa! Nam chính đang đ.e d.o.ạ cô, nhưng cô ấy vẫn bình thản như không thấy chuyện gì.
Rốt cuộc hai người này sao vậy? Họ đang chơi cái trò gì thế?
Bình An không hề biết rằng hôm qua, hai người này đã quyết định hợp lực với nhau để lật đổ Hoằng.
Mà để lật đổ anh thì trước tiên, bọn họ phải loại trừ cô đã.
Hôm qua, Trạch Anh đã nắm được toàn bộ nội dung của tiểu thuyết trong tay. Anh ta cũng biết được mai sau, mình sẽ trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn như thế nào. Hơn nữa, bị hệ thống xấu xa l ừa g ạt, cho nên anh ta nghĩ mình cần phải trả thù cho ba mẹ. Cũng vì thế, chỉ trong một ngày mà anh ta đã trưởng thành và nhẫn tâm hơn rất nhiều.
Quan trọng là trong mắt anh ta, Bình An không phải người, mà chính là một thứ xấu xa đối địch với anh ta. Anh ta lại vốn ghét cô, cho nên hôm nay, anh ta đã quyết tâm cho cô biến mất khỏi cõi đời này.
Trong lúc đó, Hoằng đang mua đồ ở trung tâm thương mại. Điện thoại của anh để trong xe, cho nên anh không hề biết Bình An đã gửi định vị cho mình.
Mua đồ xong, Hoằng liền trở về biệt thự.
Quản gia ra đón anh thì khá bất ngờ: “Sao hôm nay ông chủ về sớm thế?”
“Hôm nay có việc quan trọng nên cháu về sớm.” Hoằng xách đồ xuống xe, mỉm cười nói. “À đúng rồi, hôm nay bác không bảo Bình An dọn dẹp gì đâu đúng không?”
“Hôm qua ông chủ dặn tôi không cho cái An làm việc nữa, làm sao tôi dám làm trái lời chứ!” Bác quản gia bảo, “Với lại chiều nay cái An đi chơi với cái cô Vân San rồi.”
“Đi chơi với Vân San?” Hoằng cảm thấy lạ, “Bình An có bảo bao giờ về không?”
“Con bé không bảo gì.”
Nghe vậy, Hoằng nhíu mày, tự nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ.
Anh đưa túi đồ cho bác quản gia rồi vào trong xe, lấy điện thoại để định nhắn hỏi Bình An mấy giờ về.
Không ngờ rằng khi bật điện thoại lên, anh đã thấy Bình An gửi định vị của mình cho anh.
Mặt anh liền tối sầm lại, cảm giác bất an ngày một dâng cao.
Nhấn vào định vị, anh thấy vị trí của Bình An đang di chuyển rất nhanh, hướng đi ngày càng xa thành phố này.
“Báo cảnh sát, bác mau báo cảnh sát!” Giọng nói của Hoằng run rẩy, anh gửi định vị của Bình An cho bác quản gia, bảo bác báo cảnh sát rồi liền lên xe, vội vàng lái đi.
Ở bên này, nữ chính đã dừng xe ở trước một nơi hẻo lánh không một bóng người.
Nam chính kéo Bình An xuống xe, Bình An hoang mang hỏi anh ta: “Anh muốn làm gì tôi?”
Trạch Anh là nam chính, Bình An nghĩ anh ta sẽ không làm hại một người vô tội như cô. Nhưng vì anh ta cầm dao, cho nên cô vẫn không khỏi thấy lo sợ.
Trạch Anh không trả lời cô. Ngược lại, người trả lời là “nữ chính”: “Chúng tôi muốn g-iết cô đó! G-iết ở đây vừa sạch sẽ, không làm bẩn xe tôi, lại còn có thể nhanh chóng xử lý x-ác.”
“Cái gì?” Bình An cau mày, không thể tin nổi.
Nhưng rồi, cô lại nhìn thấy ở cách đó không xa có một cái hố lớn, giống như là… nơi chôn x-ác vậy!
“Sao thế? Sợ lắm à?” Nữ chính nở một nụ cười.
Bình An nhìn chằm chằm cô ta, sau đó lắc đầu: “Không, cô không phải nữ chính. Cô là ai?”
“Haha, nhận ra rồi à?” Hệ thống - thứ điều khiến nữ chính cười phá lên, “Nhưng biết làm sao bây giờ? Cô sắp c-hết rồi!”
Nghe đến đây, Bình An hoảng sợ đến tột độ. Cô hét lên một cái rồi bất ngờ đẩy tay Trạch Anh ra, xoay người chạy vọt đi.
Trạch Anh không ngờ cô dám chạy, anh ta vội vã đuổi theo cô. Mà sức lực anh ta tốt hơn cô nhiều, cho nên không chạy được bao xa thì cô đã bị anh ta túm lại, kéo ngã xuống đất.
Hệ thống xấu xa cũng đã đuổi theo tới nơi, nó thúc giục Trạch Anh: “Mau g-iết cô ta đi!”
Trạch Anh giơ dao lên rồi định đâm mạnh xuống. Bình An sợ hãi ngồi bật dậy, dùng hai tay túm chặt tay anh ta rồi đẩy ra.
Anh ta lại đâm mạnh về phía cô, cô chỉ có thể dùng hết sức lực đẩy lại, để con dao không đâm vào người mình.
Thế rồi, cô nhìn thấy trên tay Trạch Anh đeo chiếc đồng hồ mà cô tặng.
Chiếc đồng hồ được đeo trên tay phải, cũng chính là tay mà anh ta đang cầm dao để đâm cô.
Nhìn vào chiếc đồng hồ, Bình An định nói cho Trạch Anh biết cô chính là Bình An - người bạn liên lạc với anh ta bao ngày qua. Cô nghĩ sau khi nói ra, có thế anh ta sẽ tha cho cô lần này.
Chỉ là hệ thống kia đã đoán ra được ý định của cô. Vì thế, nó nhanh chóng lao đến phía sau cô. Một tay nó bịt chặt miệng cô, tay kia thì quàng qua cổ cô từ phía sau, siết chặt cổ cô lại.
Miệng Bình An bị bịt chặt nên không nói được, cổ thì bị siết nghẹt, sắp không thể thở nổi.
Mặt cô đỏ bừng lên như máu, hai tay thì vẫn cố gắng chống đỡ, không để con dao đâm vào mình.
Trạch Anh nhìn Bình An chật vật như vậy thì thấy hơi cắn rứt lương tâm. Vì thế, anh ta có chút chần chừ khi ra tay với cô.
Cô lại không muốn ch.ết, cô thật sự không muốn ch.ết!
Trong đầu cô hiện lên hình bóng của một người.
Chỉ mới hôm qua thôi, người đó còn ôm hôn cô, ngủ cùng cô. Và sáng nay, người ấy còn muốn cả hai chịu trách nhiệm với nhau.
Thế nhưng… có lẽ cô không thể chịu trách nhiệm được rồi.
Hệ thống xấu xa kia quát lớn: “Mau ra tay đi chứ Trạch Anh, anh không muốn t-r-ả t-h-ù cho bố mẹ mình sao?”
Nghe thấy lời này, Trạch Anh ngây người trong giây lát.
Sau đó, nhớ đến bố mẹ, nhớ đến sự căm hận dành cho Hoằng, còn nhớ đến cả sự chán ghét dành cho người giúp việc Bình An, thế là sự do dự của Trạch Anh đã bị rút cạn.
Anh ta trừng mắt, dùng hết sức mình mà đâm mạnh vào ngực trái của Bình An.
Máu tươi trào ra.
Bầu trời bất chợt đổ mưa.
Ở một đoạn đường gần đó, Hoằng lái xe xuyên qua màn mưa, trong lòng thầm cầu nguyện:
Bình An, em đừng xảy ra chuyện gì!
Ông trời, cầu xin ông, hãy bảo vệ cho cô ấy!
Bình An… Bình An!
Bình An…
Máu ướt đẫm trên ngực trái của Bình An, hòa cùng với nước mưa mà chảy xuống đất.
Cô đã không còn thở, nhưng đôi mắt ướt đẫm của cô vẫn mở.
Trong đôi mắt ấy là nước mắt, nước mắt của sự nhớ thương, tiếc nuối.
Gia đình của cô, bạn bè của cô, người hâm mộ của cô.
Và cả người ấy nữa.
Hệ thống xấu xa kia biết cô đã c.hết. Nó nở một nụ cười đắc ý, nó cảm thấy mình đã chiến thắng rồi.
“Trời mưa rồi, mau kéo xác cô ta đi chôn thôi.” Trạch Anh rút con dao ra rồi đứng dậy, nhìn về phía cái hố đã đào sẵn.
Hệ thống bật cười, chuẩn bị đứng dậy kéo xác Bình An.
Tuy nhiên, hôm nay nó mặc một chiếc áo len mỏng. Khi quàng tay qua cổ Bình An, sợi len của áo đã mắc vào sợi dây chuyền trên cổ.
Trạch Anh thấy vậy thì cúi người, sau đó hung hăng giật mạnh một cái.
Sợi len bị đứt, sợi dây chuyền cũng đã đứt ra.
Một khi đã bị đứt thì nó không còn tác dụng gì nữa.
Hệ thống liền trợn trừng mắt.
Trạch Anh thì chưa nhìn vào khuôn mặt của Bình An, cho nên anh ta vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường.
Đến lúc anh ta đang định di chuyển tầm mắt, hệ thống kia đã vội vàng chồm dậy, bịt mắt anh ta lại.
Anh ta cau mày, hất tay hệ thống ra rồi nhìn nó: “Cô làm cái gì vậy?”
Nó chột dạ đứng lên che tầm mắt của anh ta, sau đó cố đẩy anh ta ra chỗ khác: “Anh ra kia nghỉ ngơi đi, để em xử lý t.h.i t.h.ể cô ta cho.”
Trạch Anh mất kiên nhẫn: “Cô đang nói cái gì vậy? Mau cùng nhau làm cho xong rồi còn rời đi!”
“Nhưng mà anh đã mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi, để em làm một mình cũng được.” Hệ thống nôn nóng, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất thường.
Trạch Anh cũng đã cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta đẩy hệ thống ra, quát: “Cô bị cái gì thế?”
Hệ thống không đứng vững, đất lại trơn nên nó đã bị trượt chân mà ngã xuống.
Trạch Anh nhìn nó ngã mà thầm nghĩ thật phiền phức.
Sau đó, ánh mắt anh ta lại lơ đãng liếc qua t.h.i t.h.ể Bình An đang nằm cách đó không xa.
Hệ thống lo sợ, nó gấp gáp đứng lên rồi kéo anh ta, tiếp tục khuyên nhủ: “Anh Trạch Anh, anh cứ để một mình em lo.”
Tuy nhiên, Trạch Anh lại sững người lại, cơ thể thì cứng đờ ra.
Anh ta nhìn chằm chằm về phía t.h.i t.h.ể, khuôn mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc, khó hiểu.
Hệ thống muốn kéo anh ta ra xa, nhưng chân anh ta lại tiến về phía t.h.i t.h.ể.
Anh ta thầm nghĩ: Mình nhìn nhầm rồi… Sao mắt mình lại như thế này?
Sao mình lại… nhìn cô ta thành Bình An?
Trạch Anh muốn bước về phía trước để nhìn kỹ, anh ta muốn chứng minh rằng mình nhìn nhầm.
Thế nhưng, cứ tiến thêm một bước, anh ta lại thấy khuôn mặt người nằm dưới đất càng quen thuộc.
Hệ thống vẫn còn muốn cứu vãn tình hình, nhưng Trạch Anh thì đã không thể tự lừa dối mình được nữa.
Hai mắt anh ta trừng to, anh ta giống như mất kiểm soát mà lao về phía Bình An.
Hệ thống giữ chặt anh ta lại, kết quả là bị anh ta kéo lê dưới đất. Nhưng nó vẫn rất lì lợm mà kéo anh ta, vừa kéo vừa nói: “Anh bình tĩnh lại! Mau bình tĩnh lại đi!”
Đúng lúc này, ánh đèn xe ô tô lóe lên.
Chiếc xe đang đi với vận tốc cực nhanh lại đột nhiên phanh lại.
Qua kính xe ô tô, Hoằng nhìn thấy một người đang nằm dưới đất.
Bàn tay run rẩy mở cửa xe ra, sau đó anh liền lao vụt về phía người ấy.
Trong màn mưa, Hoằng nhanh chóng chạy đến bên cạnh người con gái mình yêu.
Cô gái xinh đẹp nằm dưới đất, khuôn mặt và đôi môi trắng bệch, trông vô cùng đáng thương.
Hai mắt Hoằng đỏ ngầu, anh vội vàng bế cô dậy, ôm chặt cô trong vòng tay.
“Bình An… Anh đưa em đi bệnh viện… Anh đưa em đi bệnh viện…” Vừa nói, Hoằng vừa tuyệt vọng mà chạy về phía chiếc xe.
Nhưng khi đã chạy gần đến nơi, anh lại dừng lại.
Bầu trời trở nên âm u, một tia sét đánh xoẹt qua bầu trời, nhưng lại giống như xuyên thẳng vào tim anh.
Đôi chân run rẩy ngã quỵ, đầu gối đập mạnh xuống dưới đất.
Khuôn mặt anh đã không còn chút sức sống, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu kia là sự đau khổ và thê lương.
Anh đặt Bình An xuống, đau đớn nhìn vào khuôn mặt cô.
Anh không thể tự lừa mình được nữa.
Một tay anh ôm cô, một tay thì chạm vào mắt cô, từ từ vuốt mí mắt cô xuống.
Cô đã nhắm mắt lại, mà anh thì đau đến thấu xương.
Trong màn mưa, anh hét lớn, tiếng hét khàn đặc mang theo sự thống khổ và tuyệt vọng.
Bình An đã không còn, cô mang theo hy vọng và nguồn sáng duy nhất của đời anh đi mất.
Anh ôm chặt cô trong vòng tay mà bật khóc. Một người đàn ông mạnh mẽ như anh lúc này lại khóc như một đứa trẻ.
“Bình An… Bình An…”
“Vợ ơi…”
“Vợ ơi… Anh phải làm sao đây…”
“Không có em… Anh phải làm sao đây…”
Cả cơ thể anh đều run rẩy trong đau đớn, nước mắt anh không ngừng rơi xuống. Anh khóc nấc lên, đến cả nước mưa cũng không thể che giấu được những giọt nước mắt đau khổ đến tột cùng.
Trạch Anh ở cách đó không xa cứ như không nhìn thấy Hoằng. Anh ta vẫn còn muốn lao về phía Bình An, nhưng hệ thống xấu xa kia lại túm chặt anh ta lại, kéo anh ta ngã sấp xuống đất.
“Anh đ.iên à! Hoằng đã đến rồi, anh ta yêu người phụ nữ kia, anh mà chạy tới thì anh ta sẽ g-iết anh đó!”
Trạch Anh vẫn như mất hết lý trí, anh ta rên rỉ một cách thê thảm mà muốn bò về phía Bình An.
Cuối cùng, hệ thống kia liền tát mạnh vào mắt anh ta một cái: “Đồ ngu! Nếu bây giờ anh mà có chuyện gì thì ai sẽ t.r.ả t.h.ù cho ba mẹ anh chứ?”
Nghe đến đây, Trạch Anh sững sờ.
Hệ thống nhân cơ hội này mà lôi anh ta đứng dậy, kéo anh ta về phía chiếc xe.
Anh ta như một tên đần mà để mặc cho hệ thống kéo mình, nhưng đôi mắt của anh ta thì vẫn chỉ hướng về phía của Bình An.
Hệ thống đẩy anh ta vào xe rồi cũng vội vàng ngồi vào ghế lái, lái xe rời khỏi nơi này.
Chiếc xe phóng rất nhanh, giống như con mồi muốn trốn chạy khỏi dã thú.
Trạch Anh ngồi ở ghế phụ, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào tay phải của mình.
Nhìn vào cả chiếc đồng hồ được đeo ở trên tay.
Nước mắt anh ta lã chã rơi xuống.
Thế rồi, ánh mắt của anh ta dần dần trở nên hung ác, nham hiểm.
Anh ta quay về phía hệ thống, sau đó dùng hai tay bóp chặt cổ nó.
“Là mày… Là mày đã lừa tao! Mày đã lừa tao hại c-hết cô ấy!”
Vừa rồi anh ta đã làm rơi con dao kia. Nếu không hiện giờ, con dao đó đã được cắm trên người nữ chính rồi.
Hệ thống phanh xe lại, sau đó đưa mắt nhìn Trạch Anh.
Dù bị bóp cổ, nhưng nó chẳng hề hấn gì mà mỉm cười: “Anh đang bóp cổ nữ chính đó, người bị đau chỉ là cô ấy thôi. Tôi không biết đau, hơn nữa dù anh có g-iết nữ chính thì tôi cũng sẽ không ch-ết.”
Nghe thấy vậy, Trạch Anh như phát đ-iên mà hét lên.
Anh ta điên tiết muốn đấm c-hết hệ thống, nhưng anh ta biết người chịu đau sẽ là nữ chính. Vì thế, anh ta chỉ có thể ôm đầu gào khóc, sau đó lại đ-iên c-uồng mà tự đấm vào mình.
Hệ thống thấy thế thì cau mày: “Anh làm gì thế? Anh muốn tự đánh c-hết mình sao?”
Anh ta không trả lời mà chỉ gào khóc, miệng lẩm bẩm: “Bình An… Bình An…”
“Bình An thì sao chứ? Cô ta chỉ là một nhân vật quần chúng mà thôi! Anh nhìn đi, nữ chính của anh đang ở đây, người anh yêu đang ở đây cơ mà!” Hệ thống tự chỉ vào mặt mình rồi nói.
Trạch Anh đ-iên tiết túm tóc nó, quát nó: “Cầm mồm!”
“Đừng làm như vậy chứ, tôi đã bảo là tôi sẽ không đau mà.” Nó nở một nụ cười vặn vẹo, “Anh đã g-iết c-hết Bình An rồi, bây giờ lại còn muốn g-iết cả Vân San nữa sao?”
Trạch Anh đã bị hệ thống này chọc cho phát khùng.
Vào lúc này, anh ta thật sự muốn g-iết c-hết bản thân.
Thế nhưng, hệ thống lại nhắc nhở: “Vẫn còn mối thù phải trả đấy, anh hãy giữ sức cho mình đi.”
…
Không biết qua bao lâu, trên bầu trời đã không còn sấm sét.
Mưa cũng đã ngừng, ánh sáng lại chiếu đến thế giới này.
Nhưng thế giới của Hoằng… đã không còn ánh sáng nữa.
Nước mắt vẫn còn rơi, nhưng trên khuôn mặt anh đã không còn biểu cảm gì.
Anh như một cái x.ác không hồn, mặc kệ trái tim đang không ngừng bị giày xéo, mặc kệ cả cơ thể đều đang như bị cắn xé thành ngàn mảnh.
Anh ôm Bình An của anh vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn thành kính rồi thủ thỉ:
“Vợ ơi, đợi t.r.ả t.h.ù cho em xong, anh sẽ đi với em.”
Bình luận facebook