• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VỢ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN (3 Viewers)

  • Chương 6

Buổi tối.

Khi mở mắt ra, Bình An ngơ ngác nhìn xung quanh rồi giật mình.

Cô không thể tin nổi vào mắt mình, cô thấy cơ thể mình đang lơ lửng trên không trung.

Thế rồi cảnh tượng khủng khiếp trước khi c.h.ế.t ập vào trong não bộ, Bình An lặng người ngay tại chỗ.

Cô đã nhớ ra rồi!

Cô nhớ ra… Mình đã bị Trạch Anh g-i ết c-hết rồi!

Nhìn vào cơ thể gần như trong suốt của mình, Bình An cũng đoán ra hiện giờ mình là một h-ồn m-a.

[Hiện giờ cô có thể đi, có thể bay, có thể di chuyển theo ý mình muốn.] Giọng nói máy móc của hệ thống làm việc tốt chợt vang lên.

Bình An siết chặt nắm đấm, chất vấn nó: “Sao bây giờ mày mới xuất hiện? Tại sao chứ?”

“Tại sao đợi tao c-hết mày mới xuất hiện?” Bình An hét lên, nhưng hệ thống không hề trả lời.

Bình An giận dữ trừng mắt, sau đó liên tục chửi mắng hệ thống.

Chưa bao giờ cô tức giận và căm phẫn như bây giờ.

Đương nhiên, bởi vì cô đã bị người khác hại c-hết.

Cô còn không được gặp người thân của mình lần cuối. Ba mẹ cô, anh trai cô, nếu biết cô đã c-hết thì họ phải làm sao đây?

Còn cả người đó nữa…

Nếu biết cô đã chết, anh ấy sẽ đau khổ như thế nào?

Bình An vô cùng suy sụp.

Bỗng nhiên, cô lại phát hiện ra khung cảnh xung quanh đây hơi quen thuộc.

Nhìn căn biệt thự ở xa xa, cô ngơ ngác, đây không phải biệt thự của Hoằng hay sao?

Nhưng tại sao… Có rất nhiều điểm không giống.

Khung cảnh xung quanh biệt thự hơi khác lạ, nước sơn của biệt thự cũng không giống như trong ký ức của cô.

Lúc này, hệ thống nói với cô: [Cô đã quay trở về sáu năm trước, khi Hoằng 18 tuổi, còn cô 14 tuổi.]

“Gì cơ?” Bình An cảm thấy khó hiểu, “Sao tôi lại quay về quá khứ chứ?”

[Bởi vì tâm nguyện trước khi c-hết của cô.]

Tâm nguyện?

Bình An chợt nhớ lúc con dao của Trạch Anh đâm vào ngực mình, cô đã khóc.

Khóc vì nghĩ đến người thân, bạn bè và người hâm mộ.

Cũng khóc vì đã nghĩ đến Hoằng, khóc vì tiếc nuối quãng thời gian qua, bản thân chỉ cố gắng thực hiện nhiệm vụ mà không tìm hiểu, chú ý nhiều hơn đến anh.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cộ chợt mong ước:

Ước gì mình có thể nhận ra anh ấy thích mình sớm hơn.

Ước gì… Mình có thể nhìn thấy anh ấy nhiều hơn.

[Chính vì ước mong đó, cho nên linh hồn cô được quay lại đây.]

Nghe thấy vậy, Bình An trầm mặc một lúc, sau đó từ từ bay vào biệt thự.

Dù sao cô cũng đã c-hết rồi, không thể sống lại được nữa. Có đau thương và tiếc nuối đến mấy, cô cũng chỉ còn cách chấp nhận sự thật mà thôi.

Hiện giờ được quay về sáu năm trước, Bình An hiểu thay vì buồn rầu bi thương, cô nên tận dụng quãng thời gian này để thực hiện mong ước của mình mới đúng.

“Bởi vì sau đó… l.i.n.h h.ồ.n tôi sẽ biến mất khỏi thế giới này, phải không?” Bình Anh nén đau thương mà hỏi hệ thống.

[Đúng.] Hệ thống đáp.

Mặc dù đây là câu trả lời nằm trong dự đoán, nhưng tinh thần của Bình An vẫn không khỏi sụp đổ, đau buồn.

Cô bay vào trong biệt thự, cơ thể nhẹ tênh như tờ giấy.

Giờ phút này, cô muốn gặp được Hoằng, cô rất muốn nhìn thấy anh.

Tuy nhiên, người đầu tiên mà cô nhìn thấy lại là Trạch Anh.

Trạch Anh mười bốn tuổi đi lên tầng ba.

Trông thấy anh ta, Bình An liền nổi giận mà lao tới, muốn bóp chặt cổ anh ta.

Thế nhưng, bàn tay cô lại xuyên qua cơ thể của anh ta.

Cô tức giận mà hét lên: “Đồ k-hốn! Sao anh lại g-iết tôi? Hả?”

Vừa mắng, cô vừa đấm đá loạn xạ về phía Trạch Anh. Nhưng đương nhiên, Trạch Anh chẳng nghe thấy gì, cũng không hề hấn gì với sự tấn công của cô.

Mặc dù Bình An cũng biết mình chẳng thể làm gì được anh ta. Hơn nữa, anh ta cũng không phải là Trạch Anh năm hai mươi tuổi đã ra tay s-át h-ại cô.

Thế nhưng, cô vẫn vô cùng căm giận mà đánh vào người anh ta. Bởi vì cuộc đời của cô, tương lai tươi đẹp của cô đã hoàn toàn bị anh ta phá hủy.

“Anh!” Trạch Anh nhìn về phía trước mà cất tiếng gọi.

Bình An liền khựng người lại, sau đó thì vội quay về phía sau.

Hoằng năm mười tám tuổi trầm lặng lạnh lùng, trên người mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản.

Nhìn thấy anh, Bình An mếu máo mà bay đến trước mặt anh, ấm ức nói: “Hoằng ơi… Em bị anh ta hại c-hết rồi… Em không thể… Không thể gặp anh nữa rồi…”

Hoằng đi lướt qua cô, cơ thể anh xuyên qua cơ thể cô.

Bình An ngỡ ngàng.

Dù đã biết hiện tượng này là một điều hiển nhiên, nhưng cô vẫn khó có thể chấp nhận nổi.

Cô không thể chấp nhận khi Hoằng - người vẫn luôn dịu dàng và mỉm cười với cô, hiện giờ lại lạnh lùng mà đi lướt qua cô, thậm chí còn xuyên qua cơ thể cô.

Bình An bật khóc, nhưng cô không có nước mắt.

Cô thậm chí còn không có cơ thể bằng da bằng thịt, cô không thể ôm anh, không thể ở bên cạnh anh nữa.

“Anh ơi, ngày kia là sinh nhật mẹ.” Trạch Anh dè dặt nói, “Những năm nay anh đều không tham gia tiệc sinh nhật, liệu năm nay có thể tham gia được không?”

Nghe thấy lời Trạch Anh nói, Hoằng liền dừng bước lại.

Bình An nghe mà cũng không thể tin nói, anh ta đang nói cái quái gì vậy?

Hiện giờ Trạch Anh mười bốn tuổi, đã chín chắn hơn nhiều so với lúc nhỏ. Anh ta cũng ý thức được khi còn bé, bản thân đã làm ra những chuyện không đúng, cho nên anh ta rất hối hận.

Anh ta không nên bắt nạt Hoằng, không nên khoe khoang rằng mình có ba mẹ, còn Hoằng thì không có.

Còn rất nhiều việc mà anh ta làm sai nữa, anh ta càng nghĩ càng cảm thấy áy náy, khó chịu.

Những năm qua ba lại luôn thiên vị Trạch Anh, còn Hoằng ở trong nhà thì như một người ở nhờ. Anh không giống như một thành viên trong gia đình, mà như một người tách biệt hoàn toàn với những người khác.

Trạch Anh rất buồn, cũng thấy rất thương Hoằng.

Hiện giờ anh ta cũng chưa biết chuyện năm xưa, mẹ mình phá hoại hạnh phúc gia đình nhà Hoằng. Hơn nữa, anh ta lại muốn Hoằng hòa nhập với gia đình hơn, cho nên lúc này mới bảo Hoằng tham gia tiệc sinh nhật.

Kết quả, mặt Hoằng tối sầm xuống. “Mày đang nói cái gì vậy? Mày bảo tao đi đến tiệc sinh nhật mẹ mày ư? Mày nghĩ tao sẽ tham gia tiệc sinh nhật của bà ta à?”

“Sao anh lại nói nặng lời như vậy?” Trạch Anh nhíu mày, “Mặc dù anh không muốn nhận mẹ em làm mẹ, nhưng anh cũng không nên có thành kiến với em và mẹ em như thế chứ?

Hoằng muốn bỏ đi, nhưng Trạch Anh lại giữ anh lại rồi lải nhải:

“Anh ơi, tuy chúng ta không cùng mẹ nhưng vẫn là anh em, em không muốn chúng ta xa cách như vậy nữa.”

“Em biết ngày xưa em sai, em thật lòng xin lỗi anh. Hy vọng anh có thể tha thứ cho em, cũng hy vọng anh có thể thân thiết với em và hòa nhập với gia đình này hơn.”

“Hòa nhập với gia đình này?” Hoằng nghe mà tức đến bật cười, “Là hòa nhập với cả mẹ của mày sao? Mày nghĩ tao có thể đối xử hòa nhã với kẻ thứ ba đã phá hoại hạnh phúc gia đình của tao à?”

“Gì cơ?” Trạch Anh ngơ ngác, “Anh nói cái gì thế?”

Hoằng đẩy Trạch Anh ra, lớn tiếng: “Tao nói mẹ mày là kẻ thứ ba đã phá hoại hạnh phúc gia đình của tao đấy!”

Trạch Anh nghe xong thì trừng mắt, sau đó quát Hoằng: “Anh im đi! Anh đừng có đặt điều xúc phạm mẹ tôi!”

“Sao?” Hoằng nở một nụ cười mỉa mai, “Mẹ dám làm mà con trai thì không dám nhận à? Không phải bình thường cái loại đi cướp chồng người khác như bà ta vẫn luôn tự hào lắm sao? Tự hào vì cướp được một tên đàn ông nhiều tiền để dựa dẫm.”

Nghe đến đây, Trạch Anh tức đến đỏ bừng mặt, thế là liền lao đến đẩy mạnh Hoằng một cái.

Cú đẩy rất mạnh nên Hoằng không đứng vững mà ngã ra phía sau, lại không may va vào chiếc bình hoa lớn được đặt dưới đất, khiến cho nó đổ xuống rồi vỡ toang.

Nhìn thấy cảnh này, Bình An vô cùng hốt hoảng mà bay đến bên cạnh Hoằng. “Hoằng, anh không sao chứ?”

Cô vừa hoang mang vừa muốn đỡ anh dậy nhưng không thể.

Trạch Anh cũng không ngờ mình đẩy mạnh như vậy nên hơi áy náy mà nhìn về phía Hoằng.

Hoằng tự đứng lên, sau đó đi đến túm cổ Trạch Anh, đấm mạnh một cái khiến cho anh ta ngã ra đất, chảy máu mũi.

Đúng lúc này, ba của Hoằng và Trạch Anh lại đi lên tầng. Vừa rồi ông ta nghe thấy tiếng đổ vỡ nên mới đi lên đây.

Thấy đứa con trai nhỏ của mình ngã dưới đất, máu mũi chảy ra, bên cạnh còn có bình hoa bị vỡ. Lại nhìn đứa con trai lớn đang hung hăng đứng trước mặt đứa con trai nhỏ, ông ta liền mặc định là Hoằng đang đánh đập Trạch Anh.

Vì thế, ông ta liền xông tới, dùng hết sức mình mà vung một cú tát.

Bình An hoảng hốt che cho Hoằng nhưng không thể, tay của ông ta đã xuyên qua cô mà tát thẳng vào mặt Hoằng.

Cú tát đó còn mạnh hơn cả cú đẩy của Trạch Anh. Hoằng bị tát cho choáng váng mà ngã thẳng xuống đống mảnh vỡ.

Phần ngực và bên cánh tay phải cắm vào mảnh sành, bên má phải cũng bị mảnh sảnh quệt qua.

Những giọt máu tí tách nhỏ xuống.

Bình An hốt hoảng ngồi xuống bên cạnh Hoằng, đôi môi run rẩy mếu máo. “Hoằng… Anh không sao chứ…”

Sau đó, cô liền trừng mắt mà quay sang nhìn ông bố kia.

Ông ta vừa đỡ Trạch Anh dậy, bây giờ nhìn thấy Hoằng đang chảy máu thì cũng hốt hoảng.

Trạch Anh lại càng hoang mang, “Anh, anh có sao không?”

Anh ta định đi đến chỗ Hoằng nhưng lại bị ba mình giữ lại. Mặc dù ông ta cảm thấy lo lắng cho Hoằng, nhưng nghĩ đến chuyện Hoằng “bắt nạt” Trạch Anh nên ông ta rất tức giận.

Thế là ông ta bèn mắng Hoằng: “Cho mày chừa cái tội đánh em trai đi!”

Nghe thấy lời ông ta nói, Hoằng đang đau điếng nằm dưới đất liền nhếch mép, nở một nụ cười khinh bỉ.

Còn ông ta nói xong thì liền kéo Trạch Anh xuống tầng, sau đó mới bảo một người giúp việc lên xử lý vết thương cho Hoằng.

Khi người giúp việc lớn tuổi lên đến nơi thì Hoằng cũng đã đứng dậy, tự gỡ mảnh vỡ bị cắm trên tay ra.

Người giúp việc thấy thế thì cũng không ra giúp. Bà ta còn bĩu môi, lén nhìn Hoằng bằng ánh mắt khinh thường.

Hoằng liếc nhìn bà ta rồi bảo: “Không cần bà giúp, tôi tự xử lý cho mình.”

Nói xong, anh liền quay người đi về phía phòng mình.

Bình An đi theo anh, nhưng mới đi được vài bước thì đã nghe thấy người giúp việc kia thì thầm.

“Mẹ nó nữa, lại phải dọn cái đống bừa bộn này.” Nhìn xuống đống mảnh vỡ dính máu, bà ta nói tiếp: “Máu dơ thế nữa chứ, đúng là thứ chẳng được tích sự gì, chỉ kiếm việc cho người khác làm!”

Khi nói “thứ chẳng được tích sự gì”, bà ta đã nhìn về phía Hoằng mà lườm nguýt.

Bình An trông thấy mà sắp tức đ-iên lên, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn bà ta, chỉ muốn bay đến cào rách miệng bà ta ra.

Khi về đến phòng, Bình An bay đến bên cạnh Hoằng.

Hoằng một mình xử lý vết thương, tự mình băng bó vết thương lại.

Còn Bình An, cô chẳng làm gì được cả.

Cô không bảo vệ được anh, cũng chẳng thể băng bó vết thương giúp anh.

Sáng hôm sau, Hoằng đeo khẩu trang lên, che đi vết thương trên mặt rồi xuống dưới tầng.

Đi đến phòng khách, Bình An phát hiện ra trong nhà treo khá nhiều ảnh. Nhưng trong tấm ảnh chỉ có hình của gia đình ba người kia, chứ không hề có bất kỳ tấm ảnh nào của Hoằng cả.

Bình Anh siết chặt nắm đấm, sau đó lại bay theo Hoằng.

Anh không ăn sáng ở nhà mà tự đi bộ một đoạn đường rất xa để mua đồ ăn. Sau đó, anh lại ra trạm xe buýt để đợi xe.

Trong khi đó, Trạch Anh luôn được tài xế hoặc ba mẹ mình đưa đi đón về.

Đi đến trường, Bình An vẫn luôn lẳng lặng theo sau Hoằng.

Anh bước vào lớp rồi ngồi một mình ở bàn cuối, anh không có bạn cùng bàn.

Bình An ngồi cạnh anh, ngồi từ lúc chưa vào lớp tới tận khi tan học.

Cô phát hiện, cả buổi học hôm nay không hề có bất cứ bạn học nào đến nói chuyện với anh.

Anh không phải người xấu, nhưng tính cách lại lạnh lùng và không thích nói chuyện, bình thường lại chỉ chú ý đến học hành nên không có bạn chơi.

Trước kia có bạn nữ từng công khai tỏ tình với anh trước cả lớp, nhưng anh lại thẳng thừng từ chối. Khi đó xung quanh có rất nhiều người, cho nên các bạn nói anh chảnh, anh cố tình làm xấu mặt bạn nữ kia.

Các bạn đều thương bạn nữ ấy, bạn nữ ấy cũng đã khóc, cho nên ai cũng bảo anh đã làm sai.

Lại có một lần đi thi, anh không nhắc bài cho một bạn cùng lớp. Kết quả, bạn cùng lớp đó phải thi lại, mà bạn ấy lại là người khá nổi tiếng và có nhiều bạn bè trong lớp, cho nên rất nhiều bạn bảo rằng anh không có tinh thần đoàn kết. Họ còn nói anh cậy giỏi mà khinh thường những bạn không giỏi, anh là một người ích kỷ, chỉ biết đến bản thân.

Các bạn trong lớp cứ như vậy mà từ từ xa lánh, thậm chí còn nói xấu anh.

Đương nhiên cũng có nhiều bạn không cảm thấy ghét anh, các bạn ấy biết những việc anh làm không phải là sai.

Thế nhưng, không ai trong các bạn đó muốn chống lại số đông cả. Họ lại cảm thấy dường như Hoằng cũng không muốn kết bạn với người khác, cho nên họ cũng dần dần cô lập anh, xa lánh anh.



Đến khi tan học, các bạn đã ra về, có mấy bạn nam thì xuống sân đá bóng với nhau, chỉ còn mỗi mình Hoằng ở trong lớp.

Anh không muốn về nhà, cho nên chỉ yên lặng ngồi tại chỗ đọc sách, làm bài tập.

Đến lúc tất cả bài tập của ngày hôm nay đều đã hoàn thành, Hoằng liền đứng dậy, đi ra ngoài.

Bình An theo sau thì thấy anh đi về phía nhà vệ sinh, cho nên cô liền dừng lại.

Đúng lúc này, cô lại trông thấy mấy bạn nam cùng lớp Hoằng đang lấp ló gần đó.

Cô nhíu mày, đáng lẽ bọn họ đang đi đá bóng với nhau chứ, sao lại đứng ở đây làm gì?

Vừa nghĩ như vậy xong, bọn họ đã nhanh chân đi vào nhà vệ sinh.

Bình An cảm thấy không ổn, cô bay vào bên trong thì thấy một nam sinh đã khóa buồng vệ sinh mà Hoằng đang dùng lại.

Buồng vệ sinh trong trường được thiết kế lạ, vừa cài khóa được ở bên trong lại vừa cài khóa được ở bên ngoài.

Hoằng đi vệ sinh xong, mở chốt cửa ra thì mới phát hiện cửa đã bị khóa.

“Ai ở ngoài đấy vậy?” Hoằng đã bắt đầu khó chịu, “Mở cửa ra!”

Mấy nam sinh bên ngoài bịt miệng cười. Một tên trong số đó cầm lấy chiếc xô rồi xả nước vào trong.

Bình An vừa nhìn đã biết bọn họ định làm gì tiếp theo.

Cô bay đến, muốn ngăn bọn họ lại nhưng không thể.

Bọn họ đứng ngoài cửa, sau đó hất mạnh xô lên, khiến cho nước trong xô bắn vào trong buồng.

Hoằng đứng bên trong bị tạt cho ướt sũng, mấy nam sinh bên ngoài lại tiếp tục lấy nước rồi hắt vào trong.

Hoằng tức giận đạp cửa, quát lớn: “Mở cửa ra! Mở!”

Mấy nam sinh ở bên ngoài không trả lời, cũng không nói gì để đề phòng Hoằng nhận ra giọng của bọn họ.

Lấy nước rồi hắt vào bên trong đến lần thứ ba, mấy nam sinh đã chán nên liền ném chiếc xô vào trong buồng vệ sinh Hoằng đang đứng.

Chiếc xô bằng nhựa rơi xuống, đập vào người anh. Bình An lại chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị bắt nạt.

Cô cắn chặt môi, ánh mắt đầy vẻ bất lực và phẫn nộ.

Mấy nam sinh kia thì đã rời khỏi nhà vệ sinh, mặc kệ Hoằng vẫn đang bị nhốt ở trong buồng.

Bình An bay xuyên vào trong, tiến tới bên cạnh Hoằng.

Hoằng thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mắt.

Cơ thể anh ướt sũng.

Quần áo, khẩu trang,... ngay cả mảnh vải trắng băng bó vết thương cũng đã bị ướt.

Hai mắt anh đỏ lên, miệng lẩm bẩm: “Tại sao?”

“Tại sao…”

“Tại sao mấy người đều đối xử với tôi như vậy?”

Nhớ đến cảnh tối qua bố chưa phân phải trái gì đã đánh mình, nhớ đến sự hờ hững và lạnh nhạt suốt bao năm qua của bố, nhớ đến thái độ của những người giúp việc trong nhà, nhớ đến sự xa lánh của tất cả bạn bè trong lớp,...

Nhớ đến tất cả mọi việc, Hoằng nở một nụ cười tự giễu, giọng nói nghẹn ngào:

“Tại sao tất cả mọi người đều ghét tôi?”

Nghe thấy câu hỏi này, hai mắt Bình An như run lên mà nhìn Hoằng.

“Không phải như thế đâu…”

“Không phải tất cả mọi người đều ghét anh đâu…”

Bình An nói với Hoằng, nhưng anh chẳng thể nào nghe thấy.

Cô mím chặt môi, sự đau xót và suy sụp như một bóng đen bao trùm lấy cô.

Cô cảm thấy mình thật vô dụng.

Cô đã c-hết rồi, cô không thể bảo vệ, cũng không thể an ủi Hoằng được nữa.

Chứng kiến người mình thích phải chịu ấm ức và bị bắt nạt nhưng lại chẳng thể làm được gì, Bình An cảm thấy khổ sở vô cùng.

Hoằng thì đang nghi ngờ chính bản thân. Anh cảm thấy chẳng lẽ thật sự mình sai sao, thật sự mình đáng ghét đến vậy sao?

Nếu không… Tại sao tất cả mọi người đều ghét anh như vậy?

Nhìn Hoằng càng lúc càng trở nên u ám, trầm trọng, Bình An thầm cầu xin:

Làm ơn…

Làm ơn… Ai đó hãy đến đây đi!

Ai đó hãy đến nói cho anh ấy biết, anh ấy không hề đáng ghét như vậy đi.

Rõ ràng, anh ấy cũng xứng đáng được yêu thương mà.

“Cạch.” Tiếng mở chốt cửa vang lên.

Bình An liền tròn mắt nhìn, mà Hoằng thì cũng ngơ ngác nhìn vào cánh cửa.

Cửa từ từ được mở ra, giống như nút thắt dần dần được nới lỏng.

Hoằng ngây người nhìn về phía trước, một cô gái xinh xắn đang dè dặt mở cửa mà nhìn vào bên trong.

Trông thấy quần áo Hoằng ướt sũng, trên người còn có chỗ bị băng lại bằng vải trắng, cô gái lo lắng hỏi: “Anh ơi, anh không sao chứ?”

Giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mát thổi qua trái tim Hoằng.

Cô gái trước mắt như mang theo ánh sáng mà xuất hiện, khiến cho Hoằng nhất thời ngây ngẩn.

Bình An cũng ngẩn ngơ, cô gái trước mắt này…

Chính là Bình An năm mười bốn tuổi!

Lúc này, Bình An mới nhớ ra sáu năm trước, khi còn học cấp hai, cô đã đến trường cấp ba này một lần.

Lần đó sau giờ học, lớp anh trai cô thi đánh bóng chuyền với lớp khác, còn cô thì đến xem anh trai đánh bóng.

Ngồi xem một lúc thì thấy nhàm chán, cho nên Bình An bèn đi dạo một vòng quanh trường.

Không ngờ rằng lúc đi ngang qua mấy anh lớp trên, cô nghe thấy mấy anh đó nói chuyện với nhau:

“Bày đặt đeo khẩu trang trong lớp, không biết ra vẻ cái gì nữa!”

“Nó thích tỏ vẻ thần bí, nhìn mà ngứa cả mắt. Tao nhịn nó lâu lắm rồi, hôm nay cho nó chừa đi!”

“Nhưng mà nhốt nó trong đó có sao không? Lỡ có chuyện gì thì sao?”

“Ở trong nhà vệ sinh thì có chuyện gì được chứ?”

“Phải đó, cho nó ở trong đó cả đêm cho biết mùi đi!”

Nghe thấy vậy, Bình An đã nhận ra được vấn đề: Có người bị bắt nạt và bị nhốt ở trong nhà vệ sinh.

Bình An đương nhiên không muốn rước việc vào thân, nhưng cô không thể mặc kệ người khác bị bắt nạt. Nhất là khi vào khoảng thời gian đó, trên báo đài đã đưa tin về nhiều trường hợp học sinh bị bắt nạt mà trầm cảm, thậm chí còn nghĩ quẩn.

Vì vậy, Bình An bèn vội vàng chạy đến nhà vệ sinh ở gần đó.

Bởi vì nghe thấy những nam sinh bắt nạt kia nhốt người khác trong nhà vệ sinh, cho nên cô đoán người bị bắt nạt đó cũng là nam sinh.

Vì thế, cô do dự vài giây rồi ngó vào nhà vệ sinh nam.

Mắt cô rất tinh, cho nên đã nhanh chóng nhìn thấy một buồng vệ sinh bị khóa từ bên ngoài. Thế là cô bèn đi đến, mở chốt rồi đẩy cửa ra.

Bên trong là một nam sinh đeo khẩu trang, trên người còn bị thương và ướt sũng, hai mắt thì đỏ lên, trông tội nghiệp vô cùng.

Nhất là khi nhìn vào ánh mắt của nam sinh, cô cảm thấy ánh mắt ấy chứa chan thứ cảm xúc gì đó đã vỡ vụn, tựa như đã phải chịu đựng rất nhiều tổn thương.

Mà bởi vì khi đó nam sinh đeo khẩu trang, cho nên cho đến tận bây giờ, cô mới nhận ra nam sinh đó chính là Hoằng.

Ở trước mắt, Bình An mười bốn tuổi vội vàng lấy chiếc khăn tay trong túi ra rồi đưa cho Hoằng. “Anh ơi, anh lau đi.”

Lúc này, giọng nói Bình An rất nhỏ nhẹ và êm tai. Cô thường dùng giọng điệu như vậy để an ủi người khác.

Hoằng nhìn chiếc khăn tay trong vài giây, sau đó mới nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.”

Cảm ơn vì khăn tay, cũng cảm ơn vì vừa nãy cô đã đến giúp anh.

Anh nhìn Bình An nhỏ một cái rồi bước ra ngoài.

Cả Bình An lớn và Bình An nhỏ đều lững thững theo sau anh.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, Bình An nhỏ do dự một chút rồi quyết định gọi: “Anh ơi!”

Hoằng dừng bước, quay lại nhìn cô gái bé nhỏ.

Anh thầm nghĩ cô bé này cũng thật gan, dám vào nhà vệ sinh nam để giúp anh.

Cô bé lại nói: “Anh ơi, anh có thể kết bạn với em được không ạ?”

Hoằng im lặng, nhìn cô bé với vẻ khó hiểu.

Cô bé liền lấy điện thoại ra rồi đưa cho anh, “Anh ơi, anh nhập tên tài khoản của anh vào máy em được không ạ? Em muốn kết bạn để nói chuyện với anh.”

Bình An lớn nhìn Bình An nhỏ. Cô biết Bình An nhỏ làm vậy là vì sao.

Bình An nhỏ đang lo lắng cho Hoằng. Cô ấy cảm thấy Hoằng rất đáng thương, hơn nữa trên người anh còn toát ra vẻ cô đơn, buồn bã.

Vì thế, Bình An nhỏ muốn kết bạn với anh, muốn an ủi anh. Cô không muốn anh giống như những học sinh đáng thương được nhắc đến trên mạng, bị bắt nạt rồi trầm cảm và nghĩ quẩn.

Hoằng cầm lấy điện thoại của Bình An nhỏ nhưng không làm gì cả. Anh yên lặng, thậm chí còn không nhúc nhích.

Bình An nhỏ lại càng lo lắng.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói với anh: “Anh ơi, bình thường em không có ai để tâm sự cùng. Vì vậy em muốn kết bạn với anh để thỉnh thoảng nói chuyện, anh đồng ý nhé!”

Hoằng nhìn Bình An nhỏ.

Bình An nhỏ hỏi lại anh: “Được không ạ?”

Hoằng rũ mi mắt, nhìn vào điện thoại. Anh biết cô đang nói dối, một cô gái như cô chắc hẳn phải có nhiều bạn bè, chứ sao lại không có ai tâm sự được chứ.

Nhưng rồi cuối cùng, anh vẫn nhập tên tài khoản của mình rồi đưa cho cô.

Nhận lấy điện thoại, Bình An nhỏ vui vẻ nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười ấy, trái tim Hoằng lỡ mất một nhịp.

Sau khi mẹ mất, đây là lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy dường như ánh sáng cũng chiếu đến mình.

Buổi chiều hôm đó, sau khi Hoằng về nhà thì nhận được lời mời kết bạn từ tài khoản có tên “Bình An”.

Nhìn vào ảnh đại diện, xác định đúng là cô bé hôm nay mình gặp, anh mới đồng ý lời mời kết bạn.

Buổi tối, khi vừa xuống dưới tầng để chuẩn bị ăn cơm, Hoằng lại chạm mặt mẹ của Trạch Anh.

Anh muốn đi lướt qua bà ta, nhưng bà ta lại chặn anh lại.

“Hôm nay cậu nói với Trạch Anh rằng tôi là kẻ thứ ba đúng không?” Bà ta vênh mặt lên, “Thằng bé còn hỏi tôi có phải đó là sự thật hay không. Tôi nói, đương nhiên là không rồi, sao tôi có thể là kẻ thứ ba được chứ?”

Hoằng nghe vậy thì liền nở một nụ cười trào phúng.

Nhưng bà ta lại nói tiếp: “Chỉ có người không được yêu mới là kẻ thứ ba mà thôi.”

Nụ cười trên môi Hoằng vụt tắt, ánh mắt anh liền trở nên lạnh lẽo. “Bà nói gì?”

“Chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Bà ta nở một nụ cười tự tin, “Tôi là người được yêu, mẹ của cậu chỉ là một kẻ thất bại. Con trai tôi cũng như thế, thằng bé được yêu thương, cho nên nó mới là người thắng cuộc. Còn cậu, cậu chỉ là kẻ thua cuộc như mẹ cậu mà thôi…”

“Bà im đi!” Hoằng túm cổ mẹ Trạch Anh lên.

Bà ta giật mình, trên mặt thoáng lộ ra vẻ hoảng hốt.

Đúng lúc này, “chồng” của bà ta lại xuất hiện, quát: “Hoằng, mày làm gì đấy?”

Hoằng nhìn thấy ba mình nhưng vẫn không buông tay.

Ông ta liền đi đến, chỉ vào mặt Hoằng: “Sáng nay mày đánh em trai mày, bây giờ mày lại đánh mẹ kế mày, rốt cuộc mày có muốn sống trong cái nhà này nữa không thế?”

“Ông im đi!” Hoằng lớn tiếng quát, “Đó là con trai và vợ của ông, chứ không phải là em trai hay mẹ kế gì của tôi cả.”

“Cái gì?” Ông ta tức giận trừng mắt, “Mày gọi tao là ông, mày nói như vậy với ba của mày hả?”

Hoằng đẩy mẹ của Trạch Anh ra, sau đó nhếch mép cười với “ba” của mình một cái rồi quay người, đi lên tầng.

Ông ta nhìn mà tức đ-iên lên, chỉ tay về phía Hoằng mà quát: “Thằng bất hiếu! Máy có giỏi thì cút ra khỏi nhà này đi! Mày… Cái thứ như mày, đến cả tao là ba mày mà còn cảm thấy chán ghét mày! Rồi mày xem xem, đến cả tao còn ghét mày thì sẽ chẳng có ai yêu thương được cái thứ như mày đâu!”

Nghe đến đây, Hoằng khựng lại trong giây lát, sau đó lại như bình thường mà tiếp tục rời đi.

Bình An ở một bên chứng kiến tất cả thì cắn chặt răng, cố kìm nén sự phẫn nộ rồi đi theo sau Hoằng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom