Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 818
Chương 818
Đêm dần khuya, vằng trăng sáng treo trên trời cao.
Ngày mai mới là mười lăm, nhưng ánh trăng đêm nay đã tròn vành vạnh.
Tần Hoài An đã tắm rửa sạch sẽ cho Thiên Nam, nhưng hai mẹ con không gấp lên giường ngủ ngay mà ngồi bên bậu cửa sổ nhàn nhã ngắm trăng.
“Mẹ, tại sao người ta lại nói trăng ở nước ngoài tròn hơn nhỉ? Thật là ngu ngốc, rõ ràng đều là một mặt trăng mà thôi! Nhưng có vẻ như con thích mặt trăng hiện giờ hơn.” Thiên Nam duỗi ngón tay nhỏ xíu chỉ vào vằng trăng bạc phía chân trời.
“Sao vậy?” Tần Hoài An hỏi.
“Bởi vì nơi này có bố, có mẹ, có cả gia đình ba người của chúng ta.” Thiên Nam nghiêng đầu và ngây thơ nói.
Tần Hoài An nghĩ đến bức tranh cả nhà ba người mà cậu bé đã vẽ, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc sau đó lên tiếng: “Cục cưng à, có thể mẹ phải… Rời xa con rồi!”
Thiên Nam sững sờ, chớp mắt một cách khó hiểu: “Mẹ?”
Tần Hoài An hít sâu, đè nén nỗi đau xót trong lòng. Cô đưa tay lên xoa đầu cậu bé và giải thích: “Trước đây mẹ đã hứa với bố con rằng nếu anh ấy có thể cứu con an toàn khỏi tay kẻ xấu, thì mẹ sẽ giao con cho bố nuôi nuôi nắng.”
“Mẹ… Mẹ không cần Thiên Nam nữa sao?” Ánh mắt cậu bé lộ ra vẻ bàng hoàng.
“Sao mẹ có thể không cần con chứ?”
Tần Hoài An vội vàng nói: “Chỉ là mẹ không thể ở đây được nữa. Từ nay về sau, mẹ sẽ luôn dõi theo và quan tâm đến con, chúng ta cũng có thể gọi điện cho nhau bắt cứ lúc nào. Nếu có thể… Mẹ cũng sẽ đến thăm con.”
Thiên Nam không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang: “Nhưng hôm nay lúc bố và chú Vệ nói chuyện với nhau, bố đã nói rằng ngày mai bố sẽ cầu hôn mẹ! Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ đi có được không?”
Lời nói của cậu bé khiến Tần Hoài An không khỏi kinh ngạc. Biểu cảm trên mặt cô trông rất kỳ cục: “Ngày mai Chử Chấn Phong sẽ… Cầu hôn mẹ sao?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Người đàn ông đó định làm gì? Không lẽ anh thật sự muốn cưới cô sao?
Chờ đã, vậy hôm qua trước khi đi anh luôn nhắc cô hôm nay cùng ăn Tết Trung thu, thật ra là đã chuẩn bị xong cho hôm nay rồi sao?
Thiên Nam gật đầu: “Đúng vậy, là chính miệng bố đã nói vậy. Hơn nữa bố còn nói chắc Chấn mẹ sẽ đồng ý”
“Mẹ sẽ không đồng ý đâu!” Tần Hoài An vô thức nhíu mày nói.
Mặc dù trước đây Chử Chấn Phong đã làm nhiều hành động ám muội với cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại muốn cưới cô.
Dẫu sao có nhiều lúc ám muội và kết hôn lại là hai chuyện khác nhau.
Thiên Nam bị thái độ kiên quyết của Tần Hoài An làm cho sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Mẹ, không phải chúng ta là một gia đình sao? Tại sao mẹ lại không đồng ý ở cùng bố chứ?”
“Anh ấy…”
Vừa nghĩ đến Chử Chấn Phong, Tần Hoài An đã lắc đầu và bắt lực nói: “Bởi vì mẹ chưa bao giờ thích bố con. Nếu mẹ lấy bố con thì đó không chỉ là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, mà mẹ còn không thể tiếp tục thực hiện những điều mẹ muốn và những ước mơ chưa hoàn thành nữa.”
Đêm dần khuya, vằng trăng sáng treo trên trời cao.
Ngày mai mới là mười lăm, nhưng ánh trăng đêm nay đã tròn vành vạnh.
Tần Hoài An đã tắm rửa sạch sẽ cho Thiên Nam, nhưng hai mẹ con không gấp lên giường ngủ ngay mà ngồi bên bậu cửa sổ nhàn nhã ngắm trăng.
“Mẹ, tại sao người ta lại nói trăng ở nước ngoài tròn hơn nhỉ? Thật là ngu ngốc, rõ ràng đều là một mặt trăng mà thôi! Nhưng có vẻ như con thích mặt trăng hiện giờ hơn.” Thiên Nam duỗi ngón tay nhỏ xíu chỉ vào vằng trăng bạc phía chân trời.
“Sao vậy?” Tần Hoài An hỏi.
“Bởi vì nơi này có bố, có mẹ, có cả gia đình ba người của chúng ta.” Thiên Nam nghiêng đầu và ngây thơ nói.
Tần Hoài An nghĩ đến bức tranh cả nhà ba người mà cậu bé đã vẽ, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc sau đó lên tiếng: “Cục cưng à, có thể mẹ phải… Rời xa con rồi!”
Thiên Nam sững sờ, chớp mắt một cách khó hiểu: “Mẹ?”
Tần Hoài An hít sâu, đè nén nỗi đau xót trong lòng. Cô đưa tay lên xoa đầu cậu bé và giải thích: “Trước đây mẹ đã hứa với bố con rằng nếu anh ấy có thể cứu con an toàn khỏi tay kẻ xấu, thì mẹ sẽ giao con cho bố nuôi nuôi nắng.”
“Mẹ… Mẹ không cần Thiên Nam nữa sao?” Ánh mắt cậu bé lộ ra vẻ bàng hoàng.
“Sao mẹ có thể không cần con chứ?”
Tần Hoài An vội vàng nói: “Chỉ là mẹ không thể ở đây được nữa. Từ nay về sau, mẹ sẽ luôn dõi theo và quan tâm đến con, chúng ta cũng có thể gọi điện cho nhau bắt cứ lúc nào. Nếu có thể… Mẹ cũng sẽ đến thăm con.”
Thiên Nam không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoang mang: “Nhưng hôm nay lúc bố và chú Vệ nói chuyện với nhau, bố đã nói rằng ngày mai bố sẽ cầu hôn mẹ! Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ đi có được không?”
Lời nói của cậu bé khiến Tần Hoài An không khỏi kinh ngạc. Biểu cảm trên mặt cô trông rất kỳ cục: “Ngày mai Chử Chấn Phong sẽ… Cầu hôn mẹ sao?”
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Người đàn ông đó định làm gì? Không lẽ anh thật sự muốn cưới cô sao?
Chờ đã, vậy hôm qua trước khi đi anh luôn nhắc cô hôm nay cùng ăn Tết Trung thu, thật ra là đã chuẩn bị xong cho hôm nay rồi sao?
Thiên Nam gật đầu: “Đúng vậy, là chính miệng bố đã nói vậy. Hơn nữa bố còn nói chắc Chấn mẹ sẽ đồng ý”
“Mẹ sẽ không đồng ý đâu!” Tần Hoài An vô thức nhíu mày nói.
Mặc dù trước đây Chử Chấn Phong đã làm nhiều hành động ám muội với cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại muốn cưới cô.
Dẫu sao có nhiều lúc ám muội và kết hôn lại là hai chuyện khác nhau.
Thiên Nam bị thái độ kiên quyết của Tần Hoài An làm cho sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Mẹ, không phải chúng ta là một gia đình sao? Tại sao mẹ lại không đồng ý ở cùng bố chứ?”
“Anh ấy…”
Vừa nghĩ đến Chử Chấn Phong, Tần Hoài An đã lắc đầu và bắt lực nói: “Bởi vì mẹ chưa bao giờ thích bố con. Nếu mẹ lấy bố con thì đó không chỉ là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, mà mẹ còn không thể tiếp tục thực hiện những điều mẹ muốn và những ước mơ chưa hoàn thành nữa.”
Bình luận facebook