Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 819
Chương 819
“Sao lại thế được?” Thiên Nam trừng mắt lẫm bẩm: “Mẹ chưa bao giờ thích bố, vậy sao… Vậy sao Thiên Nam lại ra đời được chứ?”
Chuyện này…
Tần Hoài An cũng không thể nói thẳng với con trẻ rằng lúc đầu cứu Chử Chấn Phong, bị anh cưỡng bức nên mới mang thai được.
Dẫu sao người đàn ông đó cũng là bố của đứa bé, bảo Thiên Nam sau này làm sao nhìn nhận anh ấy chứ?
Cô khẽ thở dài, đành phải tìm cách né tránh vấn đề: “Chuyện tình cảm của người lớn rất phức tạp. Nếu như kết hôn cùng người mình không thích thì cả đời này đều sẽ không có được hạnh phúc đâu.”
Nói xong, cô nâng gương mặt của cậu bé lên và trân trọng ngắm nhìn: “Cục cưng, con phải tin rằng mẹ lựa chọn ra đi không phải bởi vì mẹ không yêu con, mẹ cũng không nỡ rời xa con đâu. Nhưng nếu đã đồng ý giao con lại cho bố thì mẹ phải làm theo. Hơn nữa… Mẹ cho rằng con ở lại đây thì các phương diện như đời sống, giáo dục và thậm chí là vấn đề an toàn của con đều được bảo đảm.”
Thiên Nam lắc đầu, cậu bé giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của Tần Hoài An, quấn quýt nói: “Con không cần những thứ này, con chỉ muốn được sống với bố và mẹ mà thôi.
Nhưng…”
Cậu bé ngưng bật, mím chặt môi. Một lát sau mới miễn cưỡng nói: “Nếu như sống cùng bố khiến cho mẹ cảm thấy không vui… Vậy thì mẹ cứ đi đi ạ!
Trước đây mẹ đã từng nói với Thiên Nam rằng nếu yêu một ai đó thì phải khiến cho cô ấy vui vẻ, chứ không phải trói buộc cô ấy… Thiên Nam yêu mẹ, cũng hy vọng mẹ có thể hạnh phúc!”
Giọng nói đầy ngọt ngào của cậu bé đầy ngoan ngoãn và quan tâm.
Tần Hoài An nghe vậy cảm thấy mắt mình cay xè, lập tức rơi nước mắt.
Con trai cưng của cô… Ngoan quá!
Thậm chí khoảnh khắc ấy cô còn cảm thấy rung động, muốn từ bỏ ý định ra đi mà gả cho Chử Chấn Phong, cho trẻ một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, lý trí mách bảo cô rằng điều này là hoàn toàn không thể.
Cô biết rất rõ rằng thân phận và thế lực của Chử Chấn Phong ở đâu, cô và anh là hai thế giới khác biệt.
Hơn nữa tính cách người đàn ông đó vô cùng độc đoán, nhất định sẽ buộc cô sống cuộc sống theo ý anhI Cô đã quyết định buộc chặt cuộc đời mình với việc học Y, cả đời này cũng không bỏ cuộc!
Tần Hoài An chỉ đành mặc cho cảm giác tội lỗi xâm chiếm. Cô ôm chặt Thiên Nam trong vòng tay, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp lại vừa chua xót.
Có được một cậu con trai ngoan ngoãn như vậy chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của cô!
Thiên Nam nép vào lòng cô, quyến luyến nắm lấy vạt áo cô và nhẹ giọng hỏi: “Mẹ ơi, sau này mẹ có thể thường xuyên đến thăm con không?”
“Tất nhiên rồi!” Tần Hoài An trả lời không chút do dự.
Thiên Nam gật đầu hài lòng. Nhưng cậu bé lại nghĩ tới một chuyện, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chết rồi!”
“Sao vậy?” Tần Hoài An ngơ ngác cúi đầu nhìn cậu bé.
Thiên Nam buồn bã rũ đôi mi như hai cánh bướm xuống, ngập ngừng nói: “Nếu bồ biết rằng mẹ không muốn kết hôn với mình thì chắc Chấn bồ sẽ rất buồn…”
“Sao lại thế được?” Thiên Nam trừng mắt lẫm bẩm: “Mẹ chưa bao giờ thích bố, vậy sao… Vậy sao Thiên Nam lại ra đời được chứ?”
Chuyện này…
Tần Hoài An cũng không thể nói thẳng với con trẻ rằng lúc đầu cứu Chử Chấn Phong, bị anh cưỡng bức nên mới mang thai được.
Dẫu sao người đàn ông đó cũng là bố của đứa bé, bảo Thiên Nam sau này làm sao nhìn nhận anh ấy chứ?
Cô khẽ thở dài, đành phải tìm cách né tránh vấn đề: “Chuyện tình cảm của người lớn rất phức tạp. Nếu như kết hôn cùng người mình không thích thì cả đời này đều sẽ không có được hạnh phúc đâu.”
Nói xong, cô nâng gương mặt của cậu bé lên và trân trọng ngắm nhìn: “Cục cưng, con phải tin rằng mẹ lựa chọn ra đi không phải bởi vì mẹ không yêu con, mẹ cũng không nỡ rời xa con đâu. Nhưng nếu đã đồng ý giao con lại cho bố thì mẹ phải làm theo. Hơn nữa… Mẹ cho rằng con ở lại đây thì các phương diện như đời sống, giáo dục và thậm chí là vấn đề an toàn của con đều được bảo đảm.”
Thiên Nam lắc đầu, cậu bé giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay của Tần Hoài An, quấn quýt nói: “Con không cần những thứ này, con chỉ muốn được sống với bố và mẹ mà thôi.
Nhưng…”
Cậu bé ngưng bật, mím chặt môi. Một lát sau mới miễn cưỡng nói: “Nếu như sống cùng bố khiến cho mẹ cảm thấy không vui… Vậy thì mẹ cứ đi đi ạ!
Trước đây mẹ đã từng nói với Thiên Nam rằng nếu yêu một ai đó thì phải khiến cho cô ấy vui vẻ, chứ không phải trói buộc cô ấy… Thiên Nam yêu mẹ, cũng hy vọng mẹ có thể hạnh phúc!”
Giọng nói đầy ngọt ngào của cậu bé đầy ngoan ngoãn và quan tâm.
Tần Hoài An nghe vậy cảm thấy mắt mình cay xè, lập tức rơi nước mắt.
Con trai cưng của cô… Ngoan quá!
Thậm chí khoảnh khắc ấy cô còn cảm thấy rung động, muốn từ bỏ ý định ra đi mà gả cho Chử Chấn Phong, cho trẻ một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, lý trí mách bảo cô rằng điều này là hoàn toàn không thể.
Cô biết rất rõ rằng thân phận và thế lực của Chử Chấn Phong ở đâu, cô và anh là hai thế giới khác biệt.
Hơn nữa tính cách người đàn ông đó vô cùng độc đoán, nhất định sẽ buộc cô sống cuộc sống theo ý anhI Cô đã quyết định buộc chặt cuộc đời mình với việc học Y, cả đời này cũng không bỏ cuộc!
Tần Hoài An chỉ đành mặc cho cảm giác tội lỗi xâm chiếm. Cô ôm chặt Thiên Nam trong vòng tay, trong lòng cảm thấy vừa ấm áp lại vừa chua xót.
Có được một cậu con trai ngoan ngoãn như vậy chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của cô!
Thiên Nam nép vào lòng cô, quyến luyến nắm lấy vạt áo cô và nhẹ giọng hỏi: “Mẹ ơi, sau này mẹ có thể thường xuyên đến thăm con không?”
“Tất nhiên rồi!” Tần Hoài An trả lời không chút do dự.
Thiên Nam gật đầu hài lòng. Nhưng cậu bé lại nghĩ tới một chuyện, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chết rồi!”
“Sao vậy?” Tần Hoài An ngơ ngác cúi đầu nhìn cậu bé.
Thiên Nam buồn bã rũ đôi mi như hai cánh bướm xuống, ngập ngừng nói: “Nếu bồ biết rằng mẹ không muốn kết hôn với mình thì chắc Chấn bồ sẽ rất buồn…”
Bình luận facebook