Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 823
Chương 823
Anh cho rằng cô chắc Chấn sẽ nghĩ cho cục diện, giữ mặt mũi cho nhà họ Chử nên không thể từ chối anh trước mặt mọi người được.
Chẳng trách anh lại tự tin cho rằng cô nhát định sẽ đồng ý như vậy!
Đây không phải là một màn cầu hôn, mà là ép hôn!
Tần Hoài An rất phản cảm với cách làm này. Cho nên cô không thể đợi thêm được nữa.
Để tránh người đàn ông đó dùng mọi biện pháp để ngăn cản cô, cô quyết định sau khi đi rồi mới gọi điện và dứt khoát từ chối anh!
Nhưng cô đi như thế…
“Cục cưng, mẹ hứa sẽ cùng con đón Tết Trung thu, cùng nhau ăn bánh ngắm trăng. Sợ rằng bây giờ mẹ không đợi trăng lên được nữa.”
Tần Hoài An ngồi xỗm trước mặt cậu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của kia một cách đây tiếc nuối và nói: “Chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn có được không?”
Thiên Nam cau hàng lông mày rậm đen của mình lại, khóe miệng mắp máy. Cuối cùng chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Được.”
Phía bên này.
Chử Chấn Phong nở nụ cười mãn nguyện, đứng ngắm nghía căn biệt thự hướng ra biển được trang trí lãng mạn.
Vệ Nam đứng bên cạnh, đề xuất ý kiến một cách khó hiểu: “Cậu chủ Chử, sao anh lại không mời nhóm cậu Tịch đến chứng kiến màn cầu hôn này? Chẳng phải nhiều người sẽ đông vui hơn sao?”
Chử Chấn Phong liếc xéo cậu ta: “Tần Hoài An dễ xấu hổ, nhiều người quá cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”
“Hoá ra là như vậy.” Vệ Nam gật đầu, nhưng trong lòng lại thừa biết.
Rõ ràng là vì cậu chủ Chử sợ đến lúc đó nhiều người quá lại làm cản trở “chuyện tốt” của anh ấy đây mà!
Còn đổ cho cô Tần dễ xấu hổ.
Chử Chấn Phong lại nhìn về phía xa, ánh sáng rực rỡ của ánh hoàng hôn chiếu lên mặt nước làm chia cắt mặt biển và bầu trời.
“Cũng nên về đó rồi.” Anh nói Đợi bữa cơm tối đoàn viên đón Tết Trung thu với người nhà kết thúc, anh sẽ đưa Tần Hoài An đến đây rồi cầu hôn cô!
Anh vừa định xoay người đi thì điện thoại trong túi anh reo vang.
Chử Chấn Phong thản nhiên lấy nó ra nhìn, người gọi là Tân Bảo Nga.
Nhớ đến chuyện đơn thuốc khiến anh không khỏi cau mày. Nhưng anh vẫn nhắc máy.
Giọng nói đầy khách sáo nhưng trong trẻo của Tân Bảo Nga vang lên trong điện thoại: “Anh Chấn Phong, Tần Hoài An vẫn ở chỗ của anh chứ?”
“Cô ấy ở nhà họ Chử.” Chử Chấn Phong bình tĩnh đáp.
Tân Bảo Nga như thở phào nhẹ nhõm: “May mà cô ấy vẫn chưa đi. Tôi không gọi cho cô ấy được, còn nghĩ là cô ấy đã bỏ đi rồi chứ. Chuyện là thế này, gần đây bệnh của mẹ tôi lại tái phát trở lại rồi, tôi muốn nhờ cô ấy dạy…”
Anh cho rằng cô chắc Chấn sẽ nghĩ cho cục diện, giữ mặt mũi cho nhà họ Chử nên không thể từ chối anh trước mặt mọi người được.
Chẳng trách anh lại tự tin cho rằng cô nhát định sẽ đồng ý như vậy!
Đây không phải là một màn cầu hôn, mà là ép hôn!
Tần Hoài An rất phản cảm với cách làm này. Cho nên cô không thể đợi thêm được nữa.
Để tránh người đàn ông đó dùng mọi biện pháp để ngăn cản cô, cô quyết định sau khi đi rồi mới gọi điện và dứt khoát từ chối anh!
Nhưng cô đi như thế…
“Cục cưng, mẹ hứa sẽ cùng con đón Tết Trung thu, cùng nhau ăn bánh ngắm trăng. Sợ rằng bây giờ mẹ không đợi trăng lên được nữa.”
Tần Hoài An ngồi xỗm trước mặt cậu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của kia một cách đây tiếc nuối và nói: “Chúng ta cùng nhau ngắm hoàng hôn có được không?”
Thiên Nam cau hàng lông mày rậm đen của mình lại, khóe miệng mắp máy. Cuối cùng chỉ ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Được.”
Phía bên này.
Chử Chấn Phong nở nụ cười mãn nguyện, đứng ngắm nghía căn biệt thự hướng ra biển được trang trí lãng mạn.
Vệ Nam đứng bên cạnh, đề xuất ý kiến một cách khó hiểu: “Cậu chủ Chử, sao anh lại không mời nhóm cậu Tịch đến chứng kiến màn cầu hôn này? Chẳng phải nhiều người sẽ đông vui hơn sao?”
Chử Chấn Phong liếc xéo cậu ta: “Tần Hoài An dễ xấu hổ, nhiều người quá cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”
“Hoá ra là như vậy.” Vệ Nam gật đầu, nhưng trong lòng lại thừa biết.
Rõ ràng là vì cậu chủ Chử sợ đến lúc đó nhiều người quá lại làm cản trở “chuyện tốt” của anh ấy đây mà!
Còn đổ cho cô Tần dễ xấu hổ.
Chử Chấn Phong lại nhìn về phía xa, ánh sáng rực rỡ của ánh hoàng hôn chiếu lên mặt nước làm chia cắt mặt biển và bầu trời.
“Cũng nên về đó rồi.” Anh nói Đợi bữa cơm tối đoàn viên đón Tết Trung thu với người nhà kết thúc, anh sẽ đưa Tần Hoài An đến đây rồi cầu hôn cô!
Anh vừa định xoay người đi thì điện thoại trong túi anh reo vang.
Chử Chấn Phong thản nhiên lấy nó ra nhìn, người gọi là Tân Bảo Nga.
Nhớ đến chuyện đơn thuốc khiến anh không khỏi cau mày. Nhưng anh vẫn nhắc máy.
Giọng nói đầy khách sáo nhưng trong trẻo của Tân Bảo Nga vang lên trong điện thoại: “Anh Chấn Phong, Tần Hoài An vẫn ở chỗ của anh chứ?”
“Cô ấy ở nhà họ Chử.” Chử Chấn Phong bình tĩnh đáp.
Tân Bảo Nga như thở phào nhẹ nhõm: “May mà cô ấy vẫn chưa đi. Tôi không gọi cho cô ấy được, còn nghĩ là cô ấy đã bỏ đi rồi chứ. Chuyện là thế này, gần đây bệnh của mẹ tôi lại tái phát trở lại rồi, tôi muốn nhờ cô ấy dạy…”
Bình luận facebook