Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 104 LỤC NGẠN ĐÌNH, ANH NGỐC À
CHƯƠNG 104: LỤC NGUYÊN ĐĂNG, ANH NGỐC À
Tôi vô cùng kinh ngạc, anh ngay cả mắt cũng không mở, làm sao lại chuẩn xác bắt trúng tay tôi được?
Nhưng điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn chính là, dáng vẻ này của anh, là muốn cùng tôi chung giường chung gối?
Dáng ngủ của tôi rất khó coi, anh ở đây tôi sẽ căng thẳng không ngủ được.
"Không tốt sao?" Tôi ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, hỏi.
"Câm miệng." Anh lạnh nhạt nói, cánh tay ôm tôi lại siết chặt hơn.
Thái độ anh cứng rắn như vậy, tôi cũng không dám tranh luận nữa, đành im lặng nằm trong lòng anh, tai nghe nhịp thở dần dần đều đặn của anh.
Nhưng tôi không ngủ được.
Anh ôm tôi như vậy làm tôi cảm giác cơ thể mất tự nhiên, chẳng buồn ngủ chút nào.
Không biết qua bao lâu, tôi thấy bụng nhói lên, đau đến mức không nhịn được mà nhíu mày.
Hơn nữa, càng lúc càng đau tăng.
Bình thường khi đến tháng tôi cũng bị đau, nhưng chưa từng đau đến thế.
Đầu toát mồ hôi, tôi lạnh đến mức rùng mình, ngọ ngoạy bò ra khỏi giường, rón rén xuống tầng lấy ly nước nóng. Uống xong tôi mới lại lên tầng.
Tôi nằm lên giường, động tác rất cẩn thận, chỉ sợ đánh thức Lục Nguyên Đăng.
Tôi còn tưởng là uống nước nóng chữa được bách bệnh, nhưng cái bụng lúc này càng lúc càng đau, tôi không nhịn được co quắp, hai tay ôm lấy cơ thể.
Lạnh, dù đang đắp chăn nhưng vẫn thấy lạnh.
"Em sao vậy?" Phía sau vang lên giọng Lục Nguyên Đăng.
Tôi không biết sao anh lại tỉnh, chẳng lẽ là do tôi run quá đánh thức anh?
Tôi từ từ quay đầu lại nhìn Lục Nguyên Đăng, khó khăn nói một câu: "Không sao, anh ngủ tiếp đi."
Lục Nguyên Đăng lại đứng dậy, nhíu mày nhìn tôi: "Sắc mặt em sao khó coi vậy, bị bệnh à?"
"Em thực sự không sao."
Loại bệnh đau bụng kinh này có nói ra anh cũng không giúp được. Vả lại chuyện riêng tư xấu hổ như vậy, không nói ra thì hơn.
Anh sầm mặt, lạnh giọng: "Nói."
Bị anh ép cho hết cách, tôi chỉ đành bảo: "Đau bụng kinh, em chưa từng đau như vậy."
"Đến bệnh viện."
Anh nói rồi xuống giường thay quần áo.
"Đừng, ai lại đến bệnh viện vì cái này, xấu hổ chết được." Tôi kéo anh, yếu ớt nói.
Đau bụng kinh đối với phụ nữ là chuyện quá bình thường, không cần thiết phải chuyện bé xé ra to mà đi bệnh viện.
"Không đi bệnh viện thì em định đau chết à?" Anh nhướng mày.
"Sẽ không đau chết, em dậy đun nước đường đỏ uống là hết."
Tôi miễn cưỡng cười với anh, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh ấn về giường.
"Nằm im cho anh!"
Lục Nguyên Đăng nói xong mau chóng mặc quần áo tử tế rồi ra khỏi phòng.
Tôi nghĩ, lúc trước là do anh quá mệt quá buồn ngủ nên mới ở lại ngủ trên giường tôi. Giờ tỉnh rồi chắc chắn là chê tôi bẩn, tự quay về phòng mình rồi.
Người đàn ông giống như anh làm ra hành động như vậy tôi cũng không lấy làm lạ.
Tôi khẽ cười, gói bản thân trong chăn, cảm thấy đầu óc mê man.
"Dậy nào."
Trong cơn mơ màng, dường như tôi nghe thấy giọng Lục Nguyên Đăng.
Tôi ngơ ngẩn, cảm giác như bản thân đang nằm mơ.
Tôi làm sao vậy? Giờ sao đến nằm mơ cũng thấy anh?
Vai bị người ta vỗ vài cái, "Ninh Khanh, dậy đi nào."
Tôi mới ý thức được, không phải mình đang nằm mơ. Khó khăn mở mắt, lại đối diện với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Nguyên Đăng.
Tay anh bưng một cốc nước màu nâu đỏ.
Nước đường đỏ?
"Uống." Lục Nguyên Đăng đưa cốc nước cho tôi, lúng túng quay đầu đi.
Tổng giám đốc của Lục thị cao quý lại làm loại chuyện này, khó trách anh lại thấy mất mặt.
"Cảm ơn." Tôi cảm kích nhìn anh, uống một ngụm nước đường đỏ trong cốc.
Uống một ngụm xuống, suýt thì bị cay chết.
"Cay quá, anh cho ớt vào muốn hạ độc em à?" Tôi bị sặc ho khù khụ, trợn mắt trừng Lục Nguyên Đăng một cái.
"Cho gừng, trừ hàn." Anh lạnh lùng nói.
"Cho bao nhiêu?" Khóe miệng tôi giật giật.
Tôi thực sự rất muốn biết rốt cuộc anh cho bao nhiêu gừng mới có thể cay sặc như vậy.
Anh chần chừ một chút rồi nói: "Anh cho toàn bộ gừng trong phòng bếp."
"Lục Nguyên Đăng anh ngốc à, đến tên khốn Mạc Hân cũng biết phải cho bao nhiêu gừng, anh còn không bằng hắn." Tôi không còn gì để nói.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, bình thường Lục Nguyên Đăng nhất định là mười đầu ngón tay không dính nước, nhưng lại sẵn lòng đun nước đường đỏ cho tôi. Trong lòng tôi như có thứ gì đó bị kích thích.
Tôi đắm chìm trong không khí ấm áp nho nhỏ này, chiếc cốc trong tay lại bị người cướp đi, quăng mạnh xuống đất.
Tôi vô cùng kinh ngạc, anh ngay cả mắt cũng không mở, làm sao lại chuẩn xác bắt trúng tay tôi được?
Nhưng điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn chính là, dáng vẻ này của anh, là muốn cùng tôi chung giường chung gối?
Dáng ngủ của tôi rất khó coi, anh ở đây tôi sẽ căng thẳng không ngủ được.
"Không tốt sao?" Tôi ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, hỏi.
"Câm miệng." Anh lạnh nhạt nói, cánh tay ôm tôi lại siết chặt hơn.
Thái độ anh cứng rắn như vậy, tôi cũng không dám tranh luận nữa, đành im lặng nằm trong lòng anh, tai nghe nhịp thở dần dần đều đặn của anh.
Nhưng tôi không ngủ được.
Anh ôm tôi như vậy làm tôi cảm giác cơ thể mất tự nhiên, chẳng buồn ngủ chút nào.
Không biết qua bao lâu, tôi thấy bụng nhói lên, đau đến mức không nhịn được mà nhíu mày.
Hơn nữa, càng lúc càng đau tăng.
Bình thường khi đến tháng tôi cũng bị đau, nhưng chưa từng đau đến thế.
Đầu toát mồ hôi, tôi lạnh đến mức rùng mình, ngọ ngoạy bò ra khỏi giường, rón rén xuống tầng lấy ly nước nóng. Uống xong tôi mới lại lên tầng.
Tôi nằm lên giường, động tác rất cẩn thận, chỉ sợ đánh thức Lục Nguyên Đăng.
Tôi còn tưởng là uống nước nóng chữa được bách bệnh, nhưng cái bụng lúc này càng lúc càng đau, tôi không nhịn được co quắp, hai tay ôm lấy cơ thể.
Lạnh, dù đang đắp chăn nhưng vẫn thấy lạnh.
"Em sao vậy?" Phía sau vang lên giọng Lục Nguyên Đăng.
Tôi không biết sao anh lại tỉnh, chẳng lẽ là do tôi run quá đánh thức anh?
Tôi từ từ quay đầu lại nhìn Lục Nguyên Đăng, khó khăn nói một câu: "Không sao, anh ngủ tiếp đi."
Lục Nguyên Đăng lại đứng dậy, nhíu mày nhìn tôi: "Sắc mặt em sao khó coi vậy, bị bệnh à?"
"Em thực sự không sao."
Loại bệnh đau bụng kinh này có nói ra anh cũng không giúp được. Vả lại chuyện riêng tư xấu hổ như vậy, không nói ra thì hơn.
Anh sầm mặt, lạnh giọng: "Nói."
Bị anh ép cho hết cách, tôi chỉ đành bảo: "Đau bụng kinh, em chưa từng đau như vậy."
"Đến bệnh viện."
Anh nói rồi xuống giường thay quần áo.
"Đừng, ai lại đến bệnh viện vì cái này, xấu hổ chết được." Tôi kéo anh, yếu ớt nói.
Đau bụng kinh đối với phụ nữ là chuyện quá bình thường, không cần thiết phải chuyện bé xé ra to mà đi bệnh viện.
"Không đi bệnh viện thì em định đau chết à?" Anh nhướng mày.
"Sẽ không đau chết, em dậy đun nước đường đỏ uống là hết."
Tôi miễn cưỡng cười với anh, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh ấn về giường.
"Nằm im cho anh!"
Lục Nguyên Đăng nói xong mau chóng mặc quần áo tử tế rồi ra khỏi phòng.
Tôi nghĩ, lúc trước là do anh quá mệt quá buồn ngủ nên mới ở lại ngủ trên giường tôi. Giờ tỉnh rồi chắc chắn là chê tôi bẩn, tự quay về phòng mình rồi.
Người đàn ông giống như anh làm ra hành động như vậy tôi cũng không lấy làm lạ.
Tôi khẽ cười, gói bản thân trong chăn, cảm thấy đầu óc mê man.
"Dậy nào."
Trong cơn mơ màng, dường như tôi nghe thấy giọng Lục Nguyên Đăng.
Tôi ngơ ngẩn, cảm giác như bản thân đang nằm mơ.
Tôi làm sao vậy? Giờ sao đến nằm mơ cũng thấy anh?
Vai bị người ta vỗ vài cái, "Ninh Khanh, dậy đi nào."
Tôi mới ý thức được, không phải mình đang nằm mơ. Khó khăn mở mắt, lại đối diện với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Lục Nguyên Đăng.
Tay anh bưng một cốc nước màu nâu đỏ.
Nước đường đỏ?
"Uống." Lục Nguyên Đăng đưa cốc nước cho tôi, lúng túng quay đầu đi.
Tổng giám đốc của Lục thị cao quý lại làm loại chuyện này, khó trách anh lại thấy mất mặt.
"Cảm ơn." Tôi cảm kích nhìn anh, uống một ngụm nước đường đỏ trong cốc.
Uống một ngụm xuống, suýt thì bị cay chết.
"Cay quá, anh cho ớt vào muốn hạ độc em à?" Tôi bị sặc ho khù khụ, trợn mắt trừng Lục Nguyên Đăng một cái.
"Cho gừng, trừ hàn." Anh lạnh lùng nói.
"Cho bao nhiêu?" Khóe miệng tôi giật giật.
Tôi thực sự rất muốn biết rốt cuộc anh cho bao nhiêu gừng mới có thể cay sặc như vậy.
Anh chần chừ một chút rồi nói: "Anh cho toàn bộ gừng trong phòng bếp."
"Lục Nguyên Đăng anh ngốc à, đến tên khốn Mạc Hân cũng biết phải cho bao nhiêu gừng, anh còn không bằng hắn." Tôi không còn gì để nói.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, bình thường Lục Nguyên Đăng nhất định là mười đầu ngón tay không dính nước, nhưng lại sẵn lòng đun nước đường đỏ cho tôi. Trong lòng tôi như có thứ gì đó bị kích thích.
Tôi đắm chìm trong không khí ấm áp nho nhỏ này, chiếc cốc trong tay lại bị người cướp đi, quăng mạnh xuống đất.
Bình luận facebook