Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 118 ĐỒ LƯU MANH
CHƯƠNG 118: ĐỒ LƯU MANH
“Đồ mặt dày.”
Tôi thầm nói một câu rồi đi lên lầu, ngày mai đi ra biển rồi, tôi phải chọn vài bộ đồ đẹp mới được.
Đồ của tôi không nhiều, tìm một vòng chỉ thấy mỗi một chiếc váy màn tuyn cũng được coi là tạm chấp nhận.
Sau khi soạn đồ xong, tôi lấy váy ngủ đi tắm, tắm được một nửa bỗng có người gõ cửa.
Nhưng không phải gõ cửa phòng ngủ mà là cửa phòng tắm!
Nhà này ngoài tôi chỉ còn Lục Nguyên Đăng, không phải anh thì còn ai!
“Anh không được vào!”
Tôi vội nói.
Vừa nói xong tay nắm cửa đã vặn ra, Lục Nguyên Đăng mở cửa bước vào tỉnh bơ nhìn tôi.
“Không phải đã nói không được vào sao, sao anh lại vào hả?!” Tôi vội lấy khăn tắm che lại cơ thể trần trụi, sau đó lùi về đằng sau.
“Không nghe gì hết!” Người đàn ông nở nụ cười xấu xa từ từ bước lại gần tôi, “Hơn nữa, trên người em có chỗ nào anh chưa du lịch qua đâu?”
Lưu manh! Đồ lưu manh đáng ghét!
Nhìn bộ dạng háu đói của anh tôi không khỏi tự hỏi, liệu anh sẽ không ăn tươi nuốt sống tôi chứ.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, “Em tới tháng rồi, anh không được làm gì em đấy.”
Lục Nguyên Đăng bật cười, “Em nghĩ anh muốn làm gì em? Sao đầu óc em đen tối quá vậy?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bĩu môi nói với Lục Nguyên Đăng, “Ai đầu óc đen tối thì tự biết.”
Lục Nguyên Đăng cười khẽ, cũng không phản bác tôi nữa, tôi xem như anh tự thừa nhận.
“Tắm xong anh có việc muốn nói với em.” Lục Nguyên Đăng nói xong liền đi ra ngoài.
Tôi vội vàng khóa cửa, chỉ sợ anh lại bất thình lình xông vào, thế nhưng anh vào đây chỉ để nói với tôi như thế hay là mặt dày muốn nhìn trộm tôi?
Tôi cảm thấy khả năng muốn nhìn trộm có vẻ lớn hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ mặc đồ xong xuôi, tôi bước ra ngoài.
Lục Nguyên Đăng đang ngồi trên giường, thấy tôi bước ra, anh vỗ vỗ ra hiệu cho tôi tới ngồi bên cạnh,
Tôi hiểu ý đi tới ngồi xuống, rất nhiều lúc tôi tự nhủ nên ngoan ngoãn nghe lời anh.
“Ngày mai em đi với anh một chuyến.”
Lục Nguyên Đăng nói.
Ngày mai, tại sao lại là ngày mai? Ngày mai tôi phải đi ra biển với Tống Trọng rồi? Vừa rồi còn nói phải ngoan ngoãn, giờ tôi lại làm trái ý anh rồi.
“Ngày mai em có hẹn rồi.” Tôi khẽ nói.
Lục Nguyên Đăng sầm mặt lại lạnh lùng nói, “Dời đi.”
“Không được.” Tôi lập tức đáp.
Tôi rất ghét nói lời không giữ lời, đã hứa với người ta rồi thì trừ phi bất đắc dĩ lắm, nếu không tôi sẽ không thất hứa.
“Em nói lại một lần nữa xem!” Lục Nguyên Đăng cực kỳ khó chịu.
Bầu không khí trong phòng bị đè nén tới đáng sợ, ngay cả thở mạnh tôi cũng không dám, nhưng vẫn cứng đầu nhìn Lục Nguyên Đăng nói, “Em nợ tiền anh nên đành phải tới sống chung với anh, nhưng tiền em trả được, anh cho em mượn chứ không phải mua em, em có tự do cá nhân của em, muốn làm gì thì làm đó.
Tôi biết tôi đã chọc giận Lục Nguyên Đăng.
Nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, tôi không muốn thỏa hiệp với anh một chút nào.
Đây là niềm tin duy nhất giúp tôi bước tiếp tới bây giờ.
“Em...”
Lục Nguyên Đăng bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên cắt lời.
Anh liếc tôi rồi lấy điện thoại ra nghe.
“Nguyên Đăng, ngày mai em đi cùng anh nhé, em hứa với anh sẽ không gây chuyện đâu, quần áo em cũng chuẩn bị xong hết rồi, sáng mai anh tới đón em nhé,” Giọng Quý Vương Nhung dịu dàng truyền tới tai tôi.
Lục Nguyên Đăng còn chưa đáp cô ta đã nói tiếp, “Không nói chuyện với anh nữa, bố em còn có việc kiếm em, cứ thế nha, ngày mai em chờ anh.”
Quý Vương Nhung cúp máy, Lục Nguyên Đăng im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng nói với tôi, “Em không đi thì sẽ có người khác đi, Ninh Khanh, đừng làm giá quá!”
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi xuống lầu thì anh đã đi rồi.
Càng tốt, mất công lại cản trở tôi!
“Đồ mặt dày.”
Tôi thầm nói một câu rồi đi lên lầu, ngày mai đi ra biển rồi, tôi phải chọn vài bộ đồ đẹp mới được.
Đồ của tôi không nhiều, tìm một vòng chỉ thấy mỗi một chiếc váy màn tuyn cũng được coi là tạm chấp nhận.
Sau khi soạn đồ xong, tôi lấy váy ngủ đi tắm, tắm được một nửa bỗng có người gõ cửa.
Nhưng không phải gõ cửa phòng ngủ mà là cửa phòng tắm!
Nhà này ngoài tôi chỉ còn Lục Nguyên Đăng, không phải anh thì còn ai!
“Anh không được vào!”
Tôi vội nói.
Vừa nói xong tay nắm cửa đã vặn ra, Lục Nguyên Đăng mở cửa bước vào tỉnh bơ nhìn tôi.
“Không phải đã nói không được vào sao, sao anh lại vào hả?!” Tôi vội lấy khăn tắm che lại cơ thể trần trụi, sau đó lùi về đằng sau.
“Không nghe gì hết!” Người đàn ông nở nụ cười xấu xa từ từ bước lại gần tôi, “Hơn nữa, trên người em có chỗ nào anh chưa du lịch qua đâu?”
Lưu manh! Đồ lưu manh đáng ghét!
Nhìn bộ dạng háu đói của anh tôi không khỏi tự hỏi, liệu anh sẽ không ăn tươi nuốt sống tôi chứ.
Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, “Em tới tháng rồi, anh không được làm gì em đấy.”
Lục Nguyên Đăng bật cười, “Em nghĩ anh muốn làm gì em? Sao đầu óc em đen tối quá vậy?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bĩu môi nói với Lục Nguyên Đăng, “Ai đầu óc đen tối thì tự biết.”
Lục Nguyên Đăng cười khẽ, cũng không phản bác tôi nữa, tôi xem như anh tự thừa nhận.
“Tắm xong anh có việc muốn nói với em.” Lục Nguyên Đăng nói xong liền đi ra ngoài.
Tôi vội vàng khóa cửa, chỉ sợ anh lại bất thình lình xông vào, thế nhưng anh vào đây chỉ để nói với tôi như thế hay là mặt dày muốn nhìn trộm tôi?
Tôi cảm thấy khả năng muốn nhìn trộm có vẻ lớn hơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ mặc đồ xong xuôi, tôi bước ra ngoài.
Lục Nguyên Đăng đang ngồi trên giường, thấy tôi bước ra, anh vỗ vỗ ra hiệu cho tôi tới ngồi bên cạnh,
Tôi hiểu ý đi tới ngồi xuống, rất nhiều lúc tôi tự nhủ nên ngoan ngoãn nghe lời anh.
“Ngày mai em đi với anh một chuyến.”
Lục Nguyên Đăng nói.
Ngày mai, tại sao lại là ngày mai? Ngày mai tôi phải đi ra biển với Tống Trọng rồi? Vừa rồi còn nói phải ngoan ngoãn, giờ tôi lại làm trái ý anh rồi.
“Ngày mai em có hẹn rồi.” Tôi khẽ nói.
Lục Nguyên Đăng sầm mặt lại lạnh lùng nói, “Dời đi.”
“Không được.” Tôi lập tức đáp.
Tôi rất ghét nói lời không giữ lời, đã hứa với người ta rồi thì trừ phi bất đắc dĩ lắm, nếu không tôi sẽ không thất hứa.
“Em nói lại một lần nữa xem!” Lục Nguyên Đăng cực kỳ khó chịu.
Bầu không khí trong phòng bị đè nén tới đáng sợ, ngay cả thở mạnh tôi cũng không dám, nhưng vẫn cứng đầu nhìn Lục Nguyên Đăng nói, “Em nợ tiền anh nên đành phải tới sống chung với anh, nhưng tiền em trả được, anh cho em mượn chứ không phải mua em, em có tự do cá nhân của em, muốn làm gì thì làm đó.
Tôi biết tôi đã chọc giận Lục Nguyên Đăng.
Nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, tôi không muốn thỏa hiệp với anh một chút nào.
Đây là niềm tin duy nhất giúp tôi bước tiếp tới bây giờ.
“Em...”
Lục Nguyên Đăng bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên cắt lời.
Anh liếc tôi rồi lấy điện thoại ra nghe.
“Nguyên Đăng, ngày mai em đi cùng anh nhé, em hứa với anh sẽ không gây chuyện đâu, quần áo em cũng chuẩn bị xong hết rồi, sáng mai anh tới đón em nhé,” Giọng Quý Vương Nhung dịu dàng truyền tới tai tôi.
Lục Nguyên Đăng còn chưa đáp cô ta đã nói tiếp, “Không nói chuyện với anh nữa, bố em còn có việc kiếm em, cứ thế nha, ngày mai em chờ anh.”
Quý Vương Nhung cúp máy, Lục Nguyên Đăng im lặng một lúc rồi mới lạnh lùng nói với tôi, “Em không đi thì sẽ có người khác đi, Ninh Khanh, đừng làm giá quá!”
Sáng sớm hôm sau, lúc tôi xuống lầu thì anh đã đi rồi.
Càng tốt, mất công lại cản trở tôi!
Bình luận facebook