Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 141 TÔI ĐỔI CHO CÔ CHIẾC GIƯỜNG LỚN HƠN NHÉ
CHƯƠNG 141: TÔI ĐỔI CHO CÔ CHIẾC GIƯỜNG LỚN HƠN NHÉ
Tôi hoảng hốt, trợn tròn mắt nhìn anh ta nói: "Anh à, tôi thật sự không chịu được nữa rồi, anh buông tôi ra đi."
Lúc này đây, hai chân tôi yếu đuối mềm nhũn ra, cơ thể cũng mệt lử đến bất động, nếu như lại tiếp tục nữa, tôi sợ tôi sẽ ngất đi mất.
"Em sợ cái gì?"
Tay của anh ta lướt qua sau lưng tôi, nhẹ nhàng chà rửa.
Tôi lúc này mới phát hiện ra, anh ta đang tắm cho tôi.
Lục Nguyên Đăng, con người này, có thể làm được những việc như thế này, quả thực làm tôi có chút bất ngờ.
Anh ta dìu tôi đứng dậy, một chân của tôi mềm nhũn ra, suýt chút nữa là ngã xuống, tôi vội vàng vịn vào bức tường mới may mắn không bị ngã sấp mặt.
"Nếu như em thật sự không đứng vững được, có thể bám vịn vào tôi này. Dù sao sức chiến của tôi, tôi hiểu rất rõ." Lục Nguyên Đăng nhìn tôi ma mị cười, thấp giọng thì thầm vào bên tai tôi nói, đắc ý khoe mẽ.
Tôi trắng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: "Anh có thể nghiêm túc chút được không? Có thể lấy cái bộ dạng của một tổng tài ngang ngược thường ngày ở bên ngoài, mà đối xử với tôi lạnh lùng chút không được sao?""
"Em và bọn họ không giống nhau." Anh ta thản nhiên nói một câu, rồi lập tức nhìn tôi cười: "Hơn nữa, tôi chỉ tắm cho em thôi mà, sao có thể coi là không đứng đắn chứ? Hay là trong đầu em, đang nghĩ cái gì không đứng đắn?"
Anh ta cười xấu xa, đưa tay xuống bộ phận nhạy cảm của tôi, nhẹ nhàng chà sát.
Động tác mặc dù đúng bản chất là đang kì rửa cho tôi, nhưng chân tôi vẫn không ngừng mềm nhũn.
"Tôi có thể tự tắm được."
Tôi rối rít nói, nhưng cơ thể lại không kìm chế được mà sát lại anh。
"Tôi tự nguyện cống hiến sức lực mà."
Động tác trên tay của Lục Nguyên Đăng không những không ngừng lại, mà trái lại càng lúc càng nhanh hơn, bộ phận mẫn cảm của tôi cứ thế mà ma sát liên tục.
Đến cuối cùng, tôi bị sự chà sát từ hai tay của anh ta mà lại lần nữa "lên đỉnh".
Tôi gục vào cơ thể của Lục Nguyên Đăng, chẳng còn một chút sức lực nào nữa.
Sau khi tắm xong, anh ta lau khô nước trên người tôi, ôm tôi lên giường.
Và đương nhiên là anh ta cũng nằm xuống cạnh tôi.
"Sao giờ này anh còn không về ngủ đi? Giường của tôi không chứa nổi hai người nằm đâu."
Tôi lạnh nhạt nói.
Ở cùng Lục Nguyên Đăng tôi thường cảm thấy không được tự nhiên. Dường như đến việc hít thở mạnh một chút cũng thấy sai trái.
Anh ta giống như một sợi cung tên mẫn cảm trong lòng tôi, khiến tôi đến dũng khí tiếp xúc cũng không có.
"Ừm, ngày mai tôi sẽ thay cái giường khác to hơn cho em." Lục Nguyên Đăng đáp.
Này, này, này.
Tôi không có ý đó.
Biết Lục Nguyên Đăng vô lại hay giở trò đùa giỡn, dù tôi có nhiều lời thế nào cũng vô ích thôi, tôi không phản ứng lại anh ta, cứ thế nhắm mắt ngủ.
Hôm nay nhất định sẽ đi ngủ sớm, ngày mai tuyệt đối không được đến muộn.
Vừa mới nhắm mắt, Lục Nguyên Đăng nằm cạnh bỗng hỏi tôi: "Hôm nay hình như tôi nhìn thấy em ở bệnh viện. Em và Tống Trọng đến bệnh viện làm gì?"
Anh ta thấy tôi ở bệnh viện rồi sao?
Anh ta và một cô gái có thai đi cùng nhau, chuyện này tôi không muốn nói tới, vậy mà anh ta lại trực tiếp hỏi tôi như vậy.
"Chẳng làm gì, Tống Trọng bị dị ứng xoài, tôi đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra."
"Ừ" Anh ta lạnh lùng ưng một tiếng, nói: "Ninh Khanh, em không có điều gì muốn hỏi tôi sao?"
Tôi biết, Lục Nguyên Đăng đang nói tới chuyện anh ta và cô gái đang mang thai kia, nhưng tôi không cần phải hỏi nhiều làm gì, vả lại tôi cũng không muốn biết.
"Không có." Tôi biết rõ thân phận của mình, việc gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì mãi mãi sẽ không mở miệng hỏi.
Sau đó, Lục Nguyên Đăng không nói gì nữa, không biết anh ta có bằng lòng với câu trả lời của tôi không.
Tôi cũng không dám quay đầu lại, dứt khoát nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tôi cứ nghĩ tôi sẽ không ngủ được, nhưng bất ngờ là ngủ say tít.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong lòng ngực của Lục Nguyên Đăng. Cánh tay của anh ta siết chặt lưng tôi, cơ thể cũng dán chặt vào người tôi, sáng sớm mà đã nổi lên ham muốn, ôm eo của tôi.
Mắt anh ta nhắm chặt, bộ dạng như vẫn chưa tỉnh.
Là tôi tự chui vào lòng ngực anh ta sao? Nếu như Lục Nguyên Đăng tỉnh dậy, phát hiện ra tôi nằm trong lòng anh ta, nhất định sẽ lấy chân đạp tôi khỏi giường cho mà xem.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng cẩn thận dịch tay của Lục Nguyên Đăng ra, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường.
Tôi hoảng hốt, trợn tròn mắt nhìn anh ta nói: "Anh à, tôi thật sự không chịu được nữa rồi, anh buông tôi ra đi."
Lúc này đây, hai chân tôi yếu đuối mềm nhũn ra, cơ thể cũng mệt lử đến bất động, nếu như lại tiếp tục nữa, tôi sợ tôi sẽ ngất đi mất.
"Em sợ cái gì?"
Tay của anh ta lướt qua sau lưng tôi, nhẹ nhàng chà rửa.
Tôi lúc này mới phát hiện ra, anh ta đang tắm cho tôi.
Lục Nguyên Đăng, con người này, có thể làm được những việc như thế này, quả thực làm tôi có chút bất ngờ.
Anh ta dìu tôi đứng dậy, một chân của tôi mềm nhũn ra, suýt chút nữa là ngã xuống, tôi vội vàng vịn vào bức tường mới may mắn không bị ngã sấp mặt.
"Nếu như em thật sự không đứng vững được, có thể bám vịn vào tôi này. Dù sao sức chiến của tôi, tôi hiểu rất rõ." Lục Nguyên Đăng nhìn tôi ma mị cười, thấp giọng thì thầm vào bên tai tôi nói, đắc ý khoe mẽ.
Tôi trắng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: "Anh có thể nghiêm túc chút được không? Có thể lấy cái bộ dạng của một tổng tài ngang ngược thường ngày ở bên ngoài, mà đối xử với tôi lạnh lùng chút không được sao?""
"Em và bọn họ không giống nhau." Anh ta thản nhiên nói một câu, rồi lập tức nhìn tôi cười: "Hơn nữa, tôi chỉ tắm cho em thôi mà, sao có thể coi là không đứng đắn chứ? Hay là trong đầu em, đang nghĩ cái gì không đứng đắn?"
Anh ta cười xấu xa, đưa tay xuống bộ phận nhạy cảm của tôi, nhẹ nhàng chà sát.
Động tác mặc dù đúng bản chất là đang kì rửa cho tôi, nhưng chân tôi vẫn không ngừng mềm nhũn.
"Tôi có thể tự tắm được."
Tôi rối rít nói, nhưng cơ thể lại không kìm chế được mà sát lại anh。
"Tôi tự nguyện cống hiến sức lực mà."
Động tác trên tay của Lục Nguyên Đăng không những không ngừng lại, mà trái lại càng lúc càng nhanh hơn, bộ phận mẫn cảm của tôi cứ thế mà ma sát liên tục.
Đến cuối cùng, tôi bị sự chà sát từ hai tay của anh ta mà lại lần nữa "lên đỉnh".
Tôi gục vào cơ thể của Lục Nguyên Đăng, chẳng còn một chút sức lực nào nữa.
Sau khi tắm xong, anh ta lau khô nước trên người tôi, ôm tôi lên giường.
Và đương nhiên là anh ta cũng nằm xuống cạnh tôi.
"Sao giờ này anh còn không về ngủ đi? Giường của tôi không chứa nổi hai người nằm đâu."
Tôi lạnh nhạt nói.
Ở cùng Lục Nguyên Đăng tôi thường cảm thấy không được tự nhiên. Dường như đến việc hít thở mạnh một chút cũng thấy sai trái.
Anh ta giống như một sợi cung tên mẫn cảm trong lòng tôi, khiến tôi đến dũng khí tiếp xúc cũng không có.
"Ừm, ngày mai tôi sẽ thay cái giường khác to hơn cho em." Lục Nguyên Đăng đáp.
Này, này, này.
Tôi không có ý đó.
Biết Lục Nguyên Đăng vô lại hay giở trò đùa giỡn, dù tôi có nhiều lời thế nào cũng vô ích thôi, tôi không phản ứng lại anh ta, cứ thế nhắm mắt ngủ.
Hôm nay nhất định sẽ đi ngủ sớm, ngày mai tuyệt đối không được đến muộn.
Vừa mới nhắm mắt, Lục Nguyên Đăng nằm cạnh bỗng hỏi tôi: "Hôm nay hình như tôi nhìn thấy em ở bệnh viện. Em và Tống Trọng đến bệnh viện làm gì?"
Anh ta thấy tôi ở bệnh viện rồi sao?
Anh ta và một cô gái có thai đi cùng nhau, chuyện này tôi không muốn nói tới, vậy mà anh ta lại trực tiếp hỏi tôi như vậy.
"Chẳng làm gì, Tống Trọng bị dị ứng xoài, tôi đưa anh ta đến bệnh viện kiểm tra."
"Ừ" Anh ta lạnh lùng ưng một tiếng, nói: "Ninh Khanh, em không có điều gì muốn hỏi tôi sao?"
Tôi biết, Lục Nguyên Đăng đang nói tới chuyện anh ta và cô gái đang mang thai kia, nhưng tôi không cần phải hỏi nhiều làm gì, vả lại tôi cũng không muốn biết.
"Không có." Tôi biết rõ thân phận của mình, việc gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì mãi mãi sẽ không mở miệng hỏi.
Sau đó, Lục Nguyên Đăng không nói gì nữa, không biết anh ta có bằng lòng với câu trả lời của tôi không.
Tôi cũng không dám quay đầu lại, dứt khoát nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tôi cứ nghĩ tôi sẽ không ngủ được, nhưng bất ngờ là ngủ say tít.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong lòng ngực của Lục Nguyên Đăng. Cánh tay của anh ta siết chặt lưng tôi, cơ thể cũng dán chặt vào người tôi, sáng sớm mà đã nổi lên ham muốn, ôm eo của tôi.
Mắt anh ta nhắm chặt, bộ dạng như vẫn chưa tỉnh.
Là tôi tự chui vào lòng ngực anh ta sao? Nếu như Lục Nguyên Đăng tỉnh dậy, phát hiện ra tôi nằm trong lòng anh ta, nhất định sẽ lấy chân đạp tôi khỏi giường cho mà xem.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng cẩn thận dịch tay của Lục Nguyên Đăng ra, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường.
Bình luận facebook