Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 148 CÔ THỰC SỰ MUỐN RỜI XA TÔI NHƯ VẬY SAO_
CHƯƠNG 148: CÔ THỰC SỰ MUỐN RỜI XA TÔI NHƯ VẬY SAO?
"Đi đâu vậy?"
Tôi hỏi.
"Đi theo tôi là được, đừng hỏi nhiều." Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nói.
Tôi muốn nói tôi không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn không thể nào mở miệng.
Tôi sợ tôi nói ra chữ không thì không biết sẽ bị anh ta dày vò đến mức nào nữa. Tôi hận anh ta nhưng lại không thể không khuất phục anh ta, cảm giác như vậy khiến tôi càng thêm hận.
Sau khi thu thập hai bộ quần áo, Lục Nguyên Đăng trực tiếp lái xe đưa tôi tới sân bay.
Vé máy bay là anh ta mua, ngay cả đi nơi nào tôi cũng không biết, chỉ có thể đi theo hắn.
"Rốt cuộc là anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Tôi nhịn không được mà hỏi.
Lục Nguyên Đăng đằng trước dừng chân lại, tôi bị bất ngờ nên đập mặt vào lưng anh ta, mũi có chút hơi đau.
Anh ta xoay người lại, nhìn chằm chằm tôi vài giây mới mở miệng nói: "Ninh Khanh, cô thật sự muốn rời khỏi tôi như vậy sao?"
"Muốn, nằm mơ cũng muốn." Tôi kiên định nói.
Chẳng lẽ, anh ta thay đổi suy nghĩ muốn thả tôi đi sao?
Anh ta không nói gì, xoay người tiếp tục đi.
Lúc đến cửa đăng kí, tôi mới biết được, chúng tôi sẽ đi Trương Gia Giới ở Hồ Nam.
Trên máy bay, Lục Nguyên Đăng không nói chuyện với tôi. Nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta lại không ngừng bắt chuyện với anh ta.
Khoang hạng nhất, trừ tôi ra, đơn giản chỉ có ba loại người.
Một loại là người có tiền, một loại là thích làm màu, còn một loại đó là thích hư vinh muốn câu đồ ngốc nào đó.
Người phụ nữ bắt chuyện cùng với Lục Nguyên Đăng, không nghi ngờ gì chính là loại thứ ba.
"Anh đẹp trai, anh đi Trương Gia Giới làm gì vậy? Nhà tôi ở Trương Gia Giới, biết rất nhiều chỗ chơi, tôi có thể dẫn anh đi."
Rõ ràng là cách một lối đi mà ngực của cô ta đã sắp dán lên người Lục Nguyên Đăng rồi. Mấy cân thịt trên người cô ta khiến cho mắt tôi cũng thấy hơi đau rồi.
Mà Lục Nguyên Đăng thì dường như người trước mắt không hề tồn tại, đến quét mắt nhìn một cái anh ta cũng không có.
Ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, anh ta như vậy tôi cũng chẳng thất gì lạ. Bình thường Lục Nguyên Đăng đều không quá quan tâm đến phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ chủ động dính vào như thế này.
Còn về phần vì sao anh ta cứ mãi dây dưa với tôi, tôi cũng không hiểu nổi.
Người phụ nữ kia giống như muỗi vo ve mãi bên tai, cuối cùng anh ta không thể nhịn được nữa, lập tức gọi tiếp viên hàng không tới.
"Khoang hạng nhất của các cô loại người gì cũng có thể ngồi lên à? Quấy rối tình dục khách hàng các cô cũng mặc kê sao?"
Nói xong, anh ta lạnh lùng nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Tiếp viên hàng không xấu hổ nhưng vẫn giữ thái độ mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, tôi sẽ nhắc cô gái bên cạnh ngài chú ý một chút."
Nói xong, tiếp viên hàng không quay sang nói chuyện với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ này không cam lòng nhìn Lục Nguyên Đăng một cái, tức giận tới ngực phập phồng lên xuống.
Sau khi máy bay hạ cánh, tôi liền nhanh chóng xuống máy bay.
Tôi vốn cho rằng Lục Nguyên Đăng muốn đưa tôi đi tham gia yến tiệc gì đó, cho nên toi đều mang theo lễ phục các thứ.
Không ngờ rằng, Lục Nguyên Đăng đưa tôi ngồi xe trới Đại Hạp Cốc ở Trương Gia Giới, mua vé lên cầu kính.
Lúc đứng bên cạnh cầu kính, hai chân của tôi không còn điều khiển được nữa.
"Anh làm cái gì vậy hả Lục Nguyên Đăng?" Hai chân tôi không ngừng run lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Tôi sợ độ cao, từ nhỏ tới lớn đều sợ, cao trên mười mét tôi đã sợ. Huống chi là độ cao mấy trăm mét như thế này, hơn nữa lại còn là cầu kính.
Lục Nguyên Đăng muốn giết chết tôi sao?
"Ninh Khanh, trong năm phút cô đi từ đây đến phía đối diện, tôi sẽ để cô đi."
"Đi đâu vậy?"
Tôi hỏi.
"Đi theo tôi là được, đừng hỏi nhiều." Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nói.
Tôi muốn nói tôi không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn không thể nào mở miệng.
Tôi sợ tôi nói ra chữ không thì không biết sẽ bị anh ta dày vò đến mức nào nữa. Tôi hận anh ta nhưng lại không thể không khuất phục anh ta, cảm giác như vậy khiến tôi càng thêm hận.
Sau khi thu thập hai bộ quần áo, Lục Nguyên Đăng trực tiếp lái xe đưa tôi tới sân bay.
Vé máy bay là anh ta mua, ngay cả đi nơi nào tôi cũng không biết, chỉ có thể đi theo hắn.
"Rốt cuộc là anh muốn dẫn tôi đi đâu?" Tôi nhịn không được mà hỏi.
Lục Nguyên Đăng đằng trước dừng chân lại, tôi bị bất ngờ nên đập mặt vào lưng anh ta, mũi có chút hơi đau.
Anh ta xoay người lại, nhìn chằm chằm tôi vài giây mới mở miệng nói: "Ninh Khanh, cô thật sự muốn rời khỏi tôi như vậy sao?"
"Muốn, nằm mơ cũng muốn." Tôi kiên định nói.
Chẳng lẽ, anh ta thay đổi suy nghĩ muốn thả tôi đi sao?
Anh ta không nói gì, xoay người tiếp tục đi.
Lúc đến cửa đăng kí, tôi mới biết được, chúng tôi sẽ đi Trương Gia Giới ở Hồ Nam.
Trên máy bay, Lục Nguyên Đăng không nói chuyện với tôi. Nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta lại không ngừng bắt chuyện với anh ta.
Khoang hạng nhất, trừ tôi ra, đơn giản chỉ có ba loại người.
Một loại là người có tiền, một loại là thích làm màu, còn một loại đó là thích hư vinh muốn câu đồ ngốc nào đó.
Người phụ nữ bắt chuyện cùng với Lục Nguyên Đăng, không nghi ngờ gì chính là loại thứ ba.
"Anh đẹp trai, anh đi Trương Gia Giới làm gì vậy? Nhà tôi ở Trương Gia Giới, biết rất nhiều chỗ chơi, tôi có thể dẫn anh đi."
Rõ ràng là cách một lối đi mà ngực của cô ta đã sắp dán lên người Lục Nguyên Đăng rồi. Mấy cân thịt trên người cô ta khiến cho mắt tôi cũng thấy hơi đau rồi.
Mà Lục Nguyên Đăng thì dường như người trước mắt không hề tồn tại, đến quét mắt nhìn một cái anh ta cũng không có.
Ở bên cạnh anh ta lâu như vậy, anh ta như vậy tôi cũng chẳng thất gì lạ. Bình thường Lục Nguyên Đăng đều không quá quan tâm đến phụ nữ, đặc biệt là loại phụ nữ chủ động dính vào như thế này.
Còn về phần vì sao anh ta cứ mãi dây dưa với tôi, tôi cũng không hiểu nổi.
Người phụ nữ kia giống như muỗi vo ve mãi bên tai, cuối cùng anh ta không thể nhịn được nữa, lập tức gọi tiếp viên hàng không tới.
"Khoang hạng nhất của các cô loại người gì cũng có thể ngồi lên à? Quấy rối tình dục khách hàng các cô cũng mặc kê sao?"
Nói xong, anh ta lạnh lùng nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Tiếp viên hàng không xấu hổ nhưng vẫn giữ thái độ mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, tôi sẽ nhắc cô gái bên cạnh ngài chú ý một chút."
Nói xong, tiếp viên hàng không quay sang nói chuyện với người phụ nữ kia.
Người phụ nữ này không cam lòng nhìn Lục Nguyên Đăng một cái, tức giận tới ngực phập phồng lên xuống.
Sau khi máy bay hạ cánh, tôi liền nhanh chóng xuống máy bay.
Tôi vốn cho rằng Lục Nguyên Đăng muốn đưa tôi đi tham gia yến tiệc gì đó, cho nên toi đều mang theo lễ phục các thứ.
Không ngờ rằng, Lục Nguyên Đăng đưa tôi ngồi xe trới Đại Hạp Cốc ở Trương Gia Giới, mua vé lên cầu kính.
Lúc đứng bên cạnh cầu kính, hai chân của tôi không còn điều khiển được nữa.
"Anh làm cái gì vậy hả Lục Nguyên Đăng?" Hai chân tôi không ngừng run lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Tôi sợ độ cao, từ nhỏ tới lớn đều sợ, cao trên mười mét tôi đã sợ. Huống chi là độ cao mấy trăm mét như thế này, hơn nữa lại còn là cầu kính.
Lục Nguyên Đăng muốn giết chết tôi sao?
"Ninh Khanh, trong năm phút cô đi từ đây đến phía đối diện, tôi sẽ để cô đi."
Bình luận facebook