Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 159 SÓNG GIÓ VĨNH VIỄN KHÔNG DỪNG LẠI
CHƯƠNG 159: SÓNG GIÓ VĨNH VIỄN KHÔNG DỪNG LẠI
Cuối cùng, tôi vẫn nghe điện thoại. Vừa mới cảy ra chuyện như vậy, không nghe điện thoại, thì chứng tỏ tôi quá chột dạ rồi.
Quý Vương Nhung vừa mở miệng, liền nói xin lỗi tôi trước.
“Cô Ninh thật sự xin lỗi. chuyện lần trước là tôi quá xúc động rồi. Quên luôn chuyện mối quan hệ tối giữa Tống tổng và Nguyên Đăng. Tình cảm giữa cô và Tống tổng tốt như thế, sao có thể có quan hệ gì với Nguyên Đăng được. Đều là phụ nữ cả, tin rằng cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.”
“Tôi hiểu.”
Tôi lạnh nhạt nói một câu, tâm trạng lại tương đối phức tạp.
Người nên xin lỗi, là tôi
Quý Vương Nhung đến bây giờ vẫn bị gạt, tôi thực sự cảm thấy coi ta đáng thương.
“Là Tống tổng bảo tôi gọi cuộc điện thoại này, tôi sẽ đi YN và tổng bộ MGL, chứng thực bản vẽ này là do cô thiết kế.”
Lời nói của Quý Vương Nhung, làm tôi cảm động muốn khóc.
Tôi thật sự không ngờ, cô ấy lại làm như vậy.
Vẫn may, vẫn may cô ta chưa biết quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng.
Nếu không vào lúc này, cô ấy chỉ có thể đẩy tôi một cái, không thể giúp tôi được.
“Cảm ơn, cảm ơn, thực sự rất cảm ơn cô có thể trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Tôi đã cảm kích động đến mức không biết nên nói gì mới tốt rồi.
Chỉ cần chứng mình không phải tôi ăn cắp ý tưởng .
Cuộc đời tôi, còn có hy vọng.
“Đừng khách sáo. chỉ là tôi muốn cô giúp tôi để ý một chút, Lục Nguyên Đăng có phải chuyển nhà mới rồi không, chỗ anh ấy vốn ở hồi trước, đã không còn ai ở nữa rồi.”
Tôi biết anh ta sống ở đâu, nhưng tôi đương nhiên sẽ không nói với Quý Vương Nhung, chỉ có thể đồng ý bừa một câu .
Quý Vương Nhung cúp điện thoại, tôi đắm chìm trong vui sướng, rất lâu không thể kiềm chế được.
Hôm sau, Tống Trọng gọi điện thoại bảo tôi về công ty, nói chuyện đã được giải quyết rồi.
Thẩm Ninh ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy tôi đi vào, thấn sắc trở nên không tự nhiên.
Cô ta hít sâu mấy cái, cơ hồ lấy dũng khí , đi về bên phía tôi, cúi đầu nói: “Xin lỗi Ninh Khanh, thực ra không phải tôi cố ý sao chép thiết kế của cô. Tôi lúc đó, chỉ là muốn chỉnh đốn cô thôi, ai ngờ...”
Ai ngờ, tự lấy đá đập vào chân mình.
Trước khi đến Tống Trọng đã nói qua với tôi, nói Thẩm Ninh sẽ xin lỗi tôi, còn cô ta là một nhà thiết kế có tài hoa, công ty cần cô ta, vì vậy sẽ nén chuyện này xuống, hy vọng tôi có thể chuyện lớn hóa nhỏ.
Mục đích của tôi, cũng chỉ là muốn được trả lại sự trong sạch, chứng minh bản thảo này không phải do tôi sao chép, còn loại người cao ngạo như Thẩm Ninh, có thể xin lỗi trước mặt nhiều người như thế này, đã là chuyện rất hiếm có rồi.
Chỉ là điều làm tôi chán nản là, bởi vì alàn sóng gió này, YN và MGL đều không cần thiết kế này nữa, 500 vạn của tôi, bỗng chốc rơi rụng sạch.
Cũng may mà tâm thái tôi tốt, biết tiền mất lại có thể kiếm lại được, vì vậy sau hai ngày chán nản lại nhiệt huyết trở tràn trề rồi.
Sự việc cứ thế trôi qua, thu hoạch lớn nhất của tôi trong chuyện này chính là, Thẩm Ninh không còn tìm tôi gây phiền phức nữa.
Hôm nay, tôi vừa mới đi làm chưa lâu, tôi liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tranh cãi om sòm.
Sau đó, liền nhìn thấy một người giận dữ bừng bừng xông vào trong.
“ Ninh Khanh, con ra ngoài cho mẹ!”
Người đến không phải người nào khác, là mẹ tôi.
Lần trước sau khi từ chỗ Lục Nguyên Đăng rời đi, thì không xuất hiện nữa, cũng không gọi điện cho tôi. Tôi liền biểt, bà sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ninh Uy Phước là đứa con yêu quý nhất của bà , bà sao có thể nỡ chia lìa được?
“Mẹ.” Tôi đứng dậy, kéo bà đi ra bên ngoài.
Tính cách của mẹ tôi tôi quá rõ rồi, nếu như bà còn ở lại đây nữa, không chừng sẽ náo loạn thành chuyện lớn đến thế nào.
Mẹ lại một tay hất tôi tay tôi ra, trực tiếp ngồi luôn xuống đất.
Người ở tầng 1 đều vây lại xung quanh, xem chuyện xảy ra ở đây.
Tôi vừa xấu hổ vừa khó xử, mà tất cả thứ này, chính là thứ mẹ tôi muốn.
Bà gào khóc lên mấy tiếng, liền bắt đầu lau nước mắt : “ Mọi người xem, tại sao tôi lại sinh ra đứa con gái nhẫn tâm như vậy, không quan tâm tôi và bố nó thì thôi, đến cả em trai ruột của mình, cũng bị nó tống vào trong tù rồi. Lúc tôi nằm viện, cũng chẳng thèm hỏi han, hoàn toàn xem như không hề có người mẹ này tồn tại. Mọi người không biết, tôi đối tốt với nó đến thế nào, nếu không phải là tôi, nó có thể sống cuộc sống như bây giờ không ? Bây giờ nó ở cùng với một người có tiền, liền không thèm để ý đến người mẹ này, còn lén lút chuyển nhà, thế này...”
“Đủ rồi!”
Thấy mẹ muốn tiết lộ bí mật của tôi ra rồi, tôi vội vàng lên tiếng ngăn bà lại.
Cuối cùng, tôi vẫn nghe điện thoại. Vừa mới cảy ra chuyện như vậy, không nghe điện thoại, thì chứng tỏ tôi quá chột dạ rồi.
Quý Vương Nhung vừa mở miệng, liền nói xin lỗi tôi trước.
“Cô Ninh thật sự xin lỗi. chuyện lần trước là tôi quá xúc động rồi. Quên luôn chuyện mối quan hệ tối giữa Tống tổng và Nguyên Đăng. Tình cảm giữa cô và Tống tổng tốt như thế, sao có thể có quan hệ gì với Nguyên Đăng được. Đều là phụ nữ cả, tin rằng cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi.”
“Tôi hiểu.”
Tôi lạnh nhạt nói một câu, tâm trạng lại tương đối phức tạp.
Người nên xin lỗi, là tôi
Quý Vương Nhung đến bây giờ vẫn bị gạt, tôi thực sự cảm thấy coi ta đáng thương.
“Là Tống tổng bảo tôi gọi cuộc điện thoại này, tôi sẽ đi YN và tổng bộ MGL, chứng thực bản vẽ này là do cô thiết kế.”
Lời nói của Quý Vương Nhung, làm tôi cảm động muốn khóc.
Tôi thật sự không ngờ, cô ấy lại làm như vậy.
Vẫn may, vẫn may cô ta chưa biết quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng.
Nếu không vào lúc này, cô ấy chỉ có thể đẩy tôi một cái, không thể giúp tôi được.
“Cảm ơn, cảm ơn, thực sự rất cảm ơn cô có thể trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Tôi đã cảm kích động đến mức không biết nên nói gì mới tốt rồi.
Chỉ cần chứng mình không phải tôi ăn cắp ý tưởng .
Cuộc đời tôi, còn có hy vọng.
“Đừng khách sáo. chỉ là tôi muốn cô giúp tôi để ý một chút, Lục Nguyên Đăng có phải chuyển nhà mới rồi không, chỗ anh ấy vốn ở hồi trước, đã không còn ai ở nữa rồi.”
Tôi biết anh ta sống ở đâu, nhưng tôi đương nhiên sẽ không nói với Quý Vương Nhung, chỉ có thể đồng ý bừa một câu .
Quý Vương Nhung cúp điện thoại, tôi đắm chìm trong vui sướng, rất lâu không thể kiềm chế được.
Hôm sau, Tống Trọng gọi điện thoại bảo tôi về công ty, nói chuyện đã được giải quyết rồi.
Thẩm Ninh ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy tôi đi vào, thấn sắc trở nên không tự nhiên.
Cô ta hít sâu mấy cái, cơ hồ lấy dũng khí , đi về bên phía tôi, cúi đầu nói: “Xin lỗi Ninh Khanh, thực ra không phải tôi cố ý sao chép thiết kế của cô. Tôi lúc đó, chỉ là muốn chỉnh đốn cô thôi, ai ngờ...”
Ai ngờ, tự lấy đá đập vào chân mình.
Trước khi đến Tống Trọng đã nói qua với tôi, nói Thẩm Ninh sẽ xin lỗi tôi, còn cô ta là một nhà thiết kế có tài hoa, công ty cần cô ta, vì vậy sẽ nén chuyện này xuống, hy vọng tôi có thể chuyện lớn hóa nhỏ.
Mục đích của tôi, cũng chỉ là muốn được trả lại sự trong sạch, chứng minh bản thảo này không phải do tôi sao chép, còn loại người cao ngạo như Thẩm Ninh, có thể xin lỗi trước mặt nhiều người như thế này, đã là chuyện rất hiếm có rồi.
Chỉ là điều làm tôi chán nản là, bởi vì alàn sóng gió này, YN và MGL đều không cần thiết kế này nữa, 500 vạn của tôi, bỗng chốc rơi rụng sạch.
Cũng may mà tâm thái tôi tốt, biết tiền mất lại có thể kiếm lại được, vì vậy sau hai ngày chán nản lại nhiệt huyết trở tràn trề rồi.
Sự việc cứ thế trôi qua, thu hoạch lớn nhất của tôi trong chuyện này chính là, Thẩm Ninh không còn tìm tôi gây phiền phức nữa.
Hôm nay, tôi vừa mới đi làm chưa lâu, tôi liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng tranh cãi om sòm.
Sau đó, liền nhìn thấy một người giận dữ bừng bừng xông vào trong.
“ Ninh Khanh, con ra ngoài cho mẹ!”
Người đến không phải người nào khác, là mẹ tôi.
Lần trước sau khi từ chỗ Lục Nguyên Đăng rời đi, thì không xuất hiện nữa, cũng không gọi điện cho tôi. Tôi liền biểt, bà sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ninh Uy Phước là đứa con yêu quý nhất của bà , bà sao có thể nỡ chia lìa được?
“Mẹ.” Tôi đứng dậy, kéo bà đi ra bên ngoài.
Tính cách của mẹ tôi tôi quá rõ rồi, nếu như bà còn ở lại đây nữa, không chừng sẽ náo loạn thành chuyện lớn đến thế nào.
Mẹ lại một tay hất tôi tay tôi ra, trực tiếp ngồi luôn xuống đất.
Người ở tầng 1 đều vây lại xung quanh, xem chuyện xảy ra ở đây.
Tôi vừa xấu hổ vừa khó xử, mà tất cả thứ này, chính là thứ mẹ tôi muốn.
Bà gào khóc lên mấy tiếng, liền bắt đầu lau nước mắt : “ Mọi người xem, tại sao tôi lại sinh ra đứa con gái nhẫn tâm như vậy, không quan tâm tôi và bố nó thì thôi, đến cả em trai ruột của mình, cũng bị nó tống vào trong tù rồi. Lúc tôi nằm viện, cũng chẳng thèm hỏi han, hoàn toàn xem như không hề có người mẹ này tồn tại. Mọi người không biết, tôi đối tốt với nó đến thế nào, nếu không phải là tôi, nó có thể sống cuộc sống như bây giờ không ? Bây giờ nó ở cùng với một người có tiền, liền không thèm để ý đến người mẹ này, còn lén lút chuyển nhà, thế này...”
“Đủ rồi!”
Thấy mẹ muốn tiết lộ bí mật của tôi ra rồi, tôi vội vàng lên tiếng ngăn bà lại.
Bình luận facebook