Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 181 YÊU MÀ KHÔNG CÓ ĐƯỢC
CHƯƠNG 181: YÊU MÀ KHÔNG CÓ ĐƯỢC
Vẻ mặt cô ta ai oán nhìn tôi, như thể là tôi cướp đàn ông của cô ta vậy.
Thẩm Ninh thích Đường Nhật, từ trong mắt cô ta tôi có thể nhận thấy điều này.
“Đường Nhật, anh đang định đi đâu à? Không định ở lại Trung Quốc chơi à?”
Đường Nhật nhún vai với tôi, cười nói: “Hết cách rồi, YN đột nhiên tổ chức cuộc thi, khiến tôi sợ hết cả hồn, chỉ đành về trước một chút.”
“Anh không phải nhà thiết kế nổi tiếng thế giới sao, tổ chức thi đấu sao anh lại không biết?” Tôi cười nói.
“Có lẽ tôi là nhà thiết kế giả đó.”
Cùng Đường Nhật cười nói mà đi vào đại sảnh, tôi vẫy tay với Thẩm Ninh, nói với Đường Nhật: “Đây là Thẩm Ninh, anh quen chứ.”
“Quen, không phải là cái cô đợt trước sao chép tác phẩm của cô sao?”
Đường Nhật liếc nhìn Thẩm Ninh, trong mắt có chút khinh thường.
Tôi vốn là có ý tốt muốn cả hai nói chuyện, ai ngờ không khí lại đột nhiên trở nên xấu hổ thế này.
Cho tận tới lúc lên máy bay, tôi đều ngại không dám nói gì nữa.
Không biết có phải duyên phận không mà chỗ ngồi của Đường Nhật với Thẩm Ninh lại cùng một hàng. Mà tôi thì lại ngồi đằng sau.
Trông có vẻ Đường Nhật không thích Thẩm Ninh mấy, chỉ sợ anh ta đến đòi đổi chỗ, tôi liền vội nhắm mắt vờ ngủ.
Trong loáng thoáng tôi nghe tiếng Thẩm Ninh truyền đến từ đằng trước.
“Đường Nhật, anh thật sự nghĩ là tôi muốn sao chép tác phẩm của Ninh Khanh sao? Tôi làm như thế chỉ vì tôi ghen tị anh luôn giúp đỡ cô ta. Anh với cô ta mới gặp gỡ vài lần, liền đối tốt với cô ta đến thế. Chúng ta quen biết mười mấy năm rồi, tại sao anh không nhìn thẳng vào tình cảm tôi dành cho anh một lần thôi?”
Tôi có chút kinh ngạc.
Hóa ra Đường Nhật và Thẩm Ninh đã sớm quen biết nhau. Mà Thẩm Ninh lại luôn tình nguyện đơn phương yêu mến Đường Nhật.
“Người tôi thích, vĩnh viễn chỉ có Sophia.” Đường Nhật thản nhiên nói.
“Nhưng cô ấy đã chết rồi! Năm đó cô ấy ra biển lướt sóng, gặp phải sóng lớn liền không trở về nữa. Cô ấy sớm đã không còn, sao anh còn muốn lừa mình dối người? Anh thế này, Herman cũng vậy, anh còn muốn tự mình lừa mình đến bao giờ?! Huống hồ, dù cho cô ấy còn sống, người cô ấy yêu cũng là Herman, mãi mãi không phải anh!”
Nếu không phải tận tai nghe Thẩm Ninh nói, tôi thật không nghĩ ra trong đó còn có chuyện phức tạp như thế.
Thẩm Ninh thích Đường Nhật, mà Đường Nhật với Herman lại đều thích cô gái tên Sophia kia. Cái dây lưng vẫn luôn không rời người Herman là do Sophia thiết kế.
“Thẩm Ninh, cô ấy sẽ không chết. Dù cho cô ấy thật sự không còn, thì cô ấy vĩnh viễn sống trong trái tim tôi, không ai có thể thay thế.”
Giọng nói của Đường Nhật trở nên rất bi thương. Khác hẳn với vẻ rạng rỡ và đầy sức sống mà tôi gặp lúc trước.
Thẩm Ninh không nói gì nữa, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, trong mắt cô ta đọng đầy nước mắt.
Bây giờ tôi đã không còn hận Thẩm Ninh chút nào nữa. Sóng gió chuyện sao chép đã qua, mà cô ta làm thế chỉ là vì yêu một người đàn ông.
Tôi với cô ấy đều hiểu, yêu mà không có được, là một loại cảm giác đau đớn đến thế nào.
Khách sạn mà bên tổ chức sắp xếp ở lại thì Thẩm Ninh ở ngay cạnh phòng tôi. Mà Đường Nhật thì cách tôi một phòng.
Tôi đi tắm, chuẩn bị ngủ một mạch đến hôm sau. Nhưng vừa nằm xuống không lâu, Đường Nhật đột nhiên đến gõ cửa bảo muốn đưa tôi đi ăn gì đó.
Tôi sờ bụng, đúng là có hơi đói.
Trên máy bay mải ngủ, nên tôi cũng chưa ăn gì.
Không muốn làm khổ cái dạ dày của mình, tôi liền thay quần áo định cùng Đường Nhật đi ăn gì đó, thuận đường nhìn ngắm buổi tối ở Paris.
Vừa mới đóng cửa phòng lại liền nhìn thấy Lục Nguyên Đăng cùng Quý Vương Nhung đang đi tới ở hành lang.
Muốn trốn cũng không kịp nữa rồi.
Vẻ mặt cô ta ai oán nhìn tôi, như thể là tôi cướp đàn ông của cô ta vậy.
Thẩm Ninh thích Đường Nhật, từ trong mắt cô ta tôi có thể nhận thấy điều này.
“Đường Nhật, anh đang định đi đâu à? Không định ở lại Trung Quốc chơi à?”
Đường Nhật nhún vai với tôi, cười nói: “Hết cách rồi, YN đột nhiên tổ chức cuộc thi, khiến tôi sợ hết cả hồn, chỉ đành về trước một chút.”
“Anh không phải nhà thiết kế nổi tiếng thế giới sao, tổ chức thi đấu sao anh lại không biết?” Tôi cười nói.
“Có lẽ tôi là nhà thiết kế giả đó.”
Cùng Đường Nhật cười nói mà đi vào đại sảnh, tôi vẫy tay với Thẩm Ninh, nói với Đường Nhật: “Đây là Thẩm Ninh, anh quen chứ.”
“Quen, không phải là cái cô đợt trước sao chép tác phẩm của cô sao?”
Đường Nhật liếc nhìn Thẩm Ninh, trong mắt có chút khinh thường.
Tôi vốn là có ý tốt muốn cả hai nói chuyện, ai ngờ không khí lại đột nhiên trở nên xấu hổ thế này.
Cho tận tới lúc lên máy bay, tôi đều ngại không dám nói gì nữa.
Không biết có phải duyên phận không mà chỗ ngồi của Đường Nhật với Thẩm Ninh lại cùng một hàng. Mà tôi thì lại ngồi đằng sau.
Trông có vẻ Đường Nhật không thích Thẩm Ninh mấy, chỉ sợ anh ta đến đòi đổi chỗ, tôi liền vội nhắm mắt vờ ngủ.
Trong loáng thoáng tôi nghe tiếng Thẩm Ninh truyền đến từ đằng trước.
“Đường Nhật, anh thật sự nghĩ là tôi muốn sao chép tác phẩm của Ninh Khanh sao? Tôi làm như thế chỉ vì tôi ghen tị anh luôn giúp đỡ cô ta. Anh với cô ta mới gặp gỡ vài lần, liền đối tốt với cô ta đến thế. Chúng ta quen biết mười mấy năm rồi, tại sao anh không nhìn thẳng vào tình cảm tôi dành cho anh một lần thôi?”
Tôi có chút kinh ngạc.
Hóa ra Đường Nhật và Thẩm Ninh đã sớm quen biết nhau. Mà Thẩm Ninh lại luôn tình nguyện đơn phương yêu mến Đường Nhật.
“Người tôi thích, vĩnh viễn chỉ có Sophia.” Đường Nhật thản nhiên nói.
“Nhưng cô ấy đã chết rồi! Năm đó cô ấy ra biển lướt sóng, gặp phải sóng lớn liền không trở về nữa. Cô ấy sớm đã không còn, sao anh còn muốn lừa mình dối người? Anh thế này, Herman cũng vậy, anh còn muốn tự mình lừa mình đến bao giờ?! Huống hồ, dù cho cô ấy còn sống, người cô ấy yêu cũng là Herman, mãi mãi không phải anh!”
Nếu không phải tận tai nghe Thẩm Ninh nói, tôi thật không nghĩ ra trong đó còn có chuyện phức tạp như thế.
Thẩm Ninh thích Đường Nhật, mà Đường Nhật với Herman lại đều thích cô gái tên Sophia kia. Cái dây lưng vẫn luôn không rời người Herman là do Sophia thiết kế.
“Thẩm Ninh, cô ấy sẽ không chết. Dù cho cô ấy thật sự không còn, thì cô ấy vĩnh viễn sống trong trái tim tôi, không ai có thể thay thế.”
Giọng nói của Đường Nhật trở nên rất bi thương. Khác hẳn với vẻ rạng rỡ và đầy sức sống mà tôi gặp lúc trước.
Thẩm Ninh không nói gì nữa, đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, trong mắt cô ta đọng đầy nước mắt.
Bây giờ tôi đã không còn hận Thẩm Ninh chút nào nữa. Sóng gió chuyện sao chép đã qua, mà cô ta làm thế chỉ là vì yêu một người đàn ông.
Tôi với cô ấy đều hiểu, yêu mà không có được, là một loại cảm giác đau đớn đến thế nào.
Khách sạn mà bên tổ chức sắp xếp ở lại thì Thẩm Ninh ở ngay cạnh phòng tôi. Mà Đường Nhật thì cách tôi một phòng.
Tôi đi tắm, chuẩn bị ngủ một mạch đến hôm sau. Nhưng vừa nằm xuống không lâu, Đường Nhật đột nhiên đến gõ cửa bảo muốn đưa tôi đi ăn gì đó.
Tôi sờ bụng, đúng là có hơi đói.
Trên máy bay mải ngủ, nên tôi cũng chưa ăn gì.
Không muốn làm khổ cái dạ dày của mình, tôi liền thay quần áo định cùng Đường Nhật đi ăn gì đó, thuận đường nhìn ngắm buổi tối ở Paris.
Vừa mới đóng cửa phòng lại liền nhìn thấy Lục Nguyên Đăng cùng Quý Vương Nhung đang đi tới ở hành lang.
Muốn trốn cũng không kịp nữa rồi.
Bình luận facebook