Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 200 BỊ DỒN ÉP QUÁ THÌ SẼ HOÀN TOÀN NGƯỢC LẠI
CHƯƠNG 200: BỊ DỒN ÉP QUÁ THÌ SẼ HOÀN TOÀN NGƯỢC LẠI
Đường Nhật một tiếng cũng không nói ra cứ vậy mà lên xe, tôi tất nhiên rất tự giác nhường chỗ ghế trên cho Thẩm Ninh.
“Đường Nhật à, Thẩm Ninh nói muốn đến tháp Eiffel, chúng ta đi đến đó trước nha.” Tôi ngồi đằng sau nói.
Tháp Eiffel đối với người khác mà nói, có thể chỉ là một điểm du lịch, nhưng tôi tin, đối với Thẩm Ninh thì ý nghĩa hoàn toàn không như vậy.
Cô ấy tỏ tình với Đường Nhật ở đó.
Cô ấy tất nhiên là không nói muốn đến đó trước, nhưng tất cả, đều là sau khi tôi nghe Thẩm Ninh kể về câu chuyện của họ xong, mà tự đưa ra quyết định.
Tôi nghĩ, đưa họ đến nơi chứa đựng những kỉ niệm, có lẽ sẽ thúc đẩy tình cảm.
Sau khi đến tháp Eiffel, Đường Nhật không xuống xe cùng chúng tôi.
“Công ty còn có việc, anh về trước một chuyến, đến tối anh sẽ đến đón các em”
Có việc ư?
Lúc trước không hề nghe nói anh ấy có việc, cũng không nhận được cuộc điện thoại nào, tại sao thoắt một cái lại biến thành có việc kia chứ?
Điều này, rõ ràng là đang né tránh Thẩm Ninh mà.
“ “Aiya, anh như thế này...”
Thẩm Ninh kéo tay tôi, lắc đầu với tôi.
Thế là, tôi chỉ có thể giương mắt đứng nhìn Đường Nhật rời đi.
“Có những chuyện ép quá sẽ không thành đâu, tớ sợ ép anh ấy vội vàng quá, ngược lại sẽ khiến anh ấy càng khó chịu với tớ hơn.”
Thẩm Ninh có chút tổn thương nói.
Tôi cũng không phản bác lại, cùng Thẩm Ninh, đi xem phong cảnh con người, tìm tòi học hỏi những người qua lại, cuối cùng, đi dạo các cửa hàng.
Lúc trời nhá nhem tối, Đường Nhật quay lại. Bên cạnh còn mang theo một cô gái Tây xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp đó ngồi ghế trên, bập bẹ tiếng Trung chào hỏi chúng tôi.
“Xin chào các cô.”
“Đây là Susan. Sau khi đưa các em về, anh với cô ấy sẽ đi đến hộp đêm.” Đường Nhật cười nói, còn thân thiết hôn vào má Susan một cái.
Thẩm Ninh và tôi ngồi đằng sau, suốt dọc đường từ đây về khách sạn không hề nói một câu.
Viền mắt của cô ấy hơi đỏ, xem ra là đang cố gắng hết sức kìm nước mắt lại.
“Cậu nhìn đi, tớ sớm đã nói rồi, ép anh ấy quá, sẽ hoàn toàn ngược lại.” Thẩm Ninh cười đau khổ nói.
Tôi cũng không biết an ủi cô ấy như thế nào, chỉ có thể nhìn cô ấy ủ rũ trở về phòng.
Sau khi tổng kết thành quả của ngày hôm nay, tôi cũng nằm xuống.
Ngày thứ 2 lúc tôi đến tìm Thẩm Ninh rủ đi sưu tầm, thì bị cô ấy từ chối. Tâm trạng của cô ấy đã tồi tệ lắm rồi, đến cuộc thi cũng không màng.
Tôi ra ngoài dạo nửa ngày, ít nhiều cũng có chút thu hoạch.
Ngày thứ 2, chính là ngày thi đấu.
Điểm đặc biệt của cuộc thi này chính là nằm ở thiết kế ngay trên sân, thời gian tổng cộng là 3 tiếng, thiết kế ra bản vẽ phác thảo.
Từ những bản vẽ phác thảo lại chọn ra 6 bài, lọt vào vòng chung kết.
Tôi cảm giác sân thi đấu có đôi chút giống sân thi khoa cử ngày xưa, một cái bàn, giấy vẽ bút màu, giữa hai người phân cách nhau bởi một tấm che.
Vị trí đều đối mặt với dưới khán đài.
Không biết là do trùng hợp hay là cố ý, vị trí của tôi vừa hay lại đối diện với Lục Nguyên Đăng.
Nhớ lại tối qua tôi thở hổn hển đuổi anh ta ra khỏi phòng, tôi có chút căng thẳng.
“Tôi nghĩ mọi người xoay người lại để vẽ sẽ tốt hơn” Lục Nguyên Đăng đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao vậy?” Khuôn mặt MC đơ ra hỏi.
“Tôi sợ khuôn mặt này của tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến tác phẩm của một số người.”
Đường Nhật một tiếng cũng không nói ra cứ vậy mà lên xe, tôi tất nhiên rất tự giác nhường chỗ ghế trên cho Thẩm Ninh.
“Đường Nhật à, Thẩm Ninh nói muốn đến tháp Eiffel, chúng ta đi đến đó trước nha.” Tôi ngồi đằng sau nói.
Tháp Eiffel đối với người khác mà nói, có thể chỉ là một điểm du lịch, nhưng tôi tin, đối với Thẩm Ninh thì ý nghĩa hoàn toàn không như vậy.
Cô ấy tỏ tình với Đường Nhật ở đó.
Cô ấy tất nhiên là không nói muốn đến đó trước, nhưng tất cả, đều là sau khi tôi nghe Thẩm Ninh kể về câu chuyện của họ xong, mà tự đưa ra quyết định.
Tôi nghĩ, đưa họ đến nơi chứa đựng những kỉ niệm, có lẽ sẽ thúc đẩy tình cảm.
Sau khi đến tháp Eiffel, Đường Nhật không xuống xe cùng chúng tôi.
“Công ty còn có việc, anh về trước một chuyến, đến tối anh sẽ đến đón các em”
Có việc ư?
Lúc trước không hề nghe nói anh ấy có việc, cũng không nhận được cuộc điện thoại nào, tại sao thoắt một cái lại biến thành có việc kia chứ?
Điều này, rõ ràng là đang né tránh Thẩm Ninh mà.
“ “Aiya, anh như thế này...”
Thẩm Ninh kéo tay tôi, lắc đầu với tôi.
Thế là, tôi chỉ có thể giương mắt đứng nhìn Đường Nhật rời đi.
“Có những chuyện ép quá sẽ không thành đâu, tớ sợ ép anh ấy vội vàng quá, ngược lại sẽ khiến anh ấy càng khó chịu với tớ hơn.”
Thẩm Ninh có chút tổn thương nói.
Tôi cũng không phản bác lại, cùng Thẩm Ninh, đi xem phong cảnh con người, tìm tòi học hỏi những người qua lại, cuối cùng, đi dạo các cửa hàng.
Lúc trời nhá nhem tối, Đường Nhật quay lại. Bên cạnh còn mang theo một cô gái Tây xinh đẹp.
Cô gái xinh đẹp đó ngồi ghế trên, bập bẹ tiếng Trung chào hỏi chúng tôi.
“Xin chào các cô.”
“Đây là Susan. Sau khi đưa các em về, anh với cô ấy sẽ đi đến hộp đêm.” Đường Nhật cười nói, còn thân thiết hôn vào má Susan một cái.
Thẩm Ninh và tôi ngồi đằng sau, suốt dọc đường từ đây về khách sạn không hề nói một câu.
Viền mắt của cô ấy hơi đỏ, xem ra là đang cố gắng hết sức kìm nước mắt lại.
“Cậu nhìn đi, tớ sớm đã nói rồi, ép anh ấy quá, sẽ hoàn toàn ngược lại.” Thẩm Ninh cười đau khổ nói.
Tôi cũng không biết an ủi cô ấy như thế nào, chỉ có thể nhìn cô ấy ủ rũ trở về phòng.
Sau khi tổng kết thành quả của ngày hôm nay, tôi cũng nằm xuống.
Ngày thứ 2 lúc tôi đến tìm Thẩm Ninh rủ đi sưu tầm, thì bị cô ấy từ chối. Tâm trạng của cô ấy đã tồi tệ lắm rồi, đến cuộc thi cũng không màng.
Tôi ra ngoài dạo nửa ngày, ít nhiều cũng có chút thu hoạch.
Ngày thứ 2, chính là ngày thi đấu.
Điểm đặc biệt của cuộc thi này chính là nằm ở thiết kế ngay trên sân, thời gian tổng cộng là 3 tiếng, thiết kế ra bản vẽ phác thảo.
Từ những bản vẽ phác thảo lại chọn ra 6 bài, lọt vào vòng chung kết.
Tôi cảm giác sân thi đấu có đôi chút giống sân thi khoa cử ngày xưa, một cái bàn, giấy vẽ bút màu, giữa hai người phân cách nhau bởi một tấm che.
Vị trí đều đối mặt với dưới khán đài.
Không biết là do trùng hợp hay là cố ý, vị trí của tôi vừa hay lại đối diện với Lục Nguyên Đăng.
Nhớ lại tối qua tôi thở hổn hển đuổi anh ta ra khỏi phòng, tôi có chút căng thẳng.
“Tôi nghĩ mọi người xoay người lại để vẽ sẽ tốt hơn” Lục Nguyên Đăng đột nhiên lên tiếng.
“Tại sao vậy?” Khuôn mặt MC đơ ra hỏi.
“Tôi sợ khuôn mặt này của tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến tác phẩm của một số người.”
Last edited:
Bình luận facebook