Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-219
CHƯƠNG 219: SẤM SÉT GIỮA TRỜI QUANG
CHƯƠNG 219: SẤM SÉT GIỮA TRỜI QUANG
Tôi gật đầu, tỏ ra mình đồng ý với lời anh nói.
Ngoại trừ Quý Vương Nhung ra thì tôi cũng không nghĩ ra ai sẽ làm như vậy.
Chỉ là bây giờ những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Tôi cười cười, nhìn Tống Trọng nói ra: "Không quan trọng nữa, dù sao tôi cũng sắp phải rời khỏi nơi này rồi, hi vọng chuyện này có thể dừng lại như vậy đi."
Nghĩ đến rất có thể cả đời nãy cũng không gặp được Lục Nguyên Đăng nữa, lòng tôi quả thực giống như là đao cắt, vô cùng khó chịu.
Nếu như có thể mà nói, tôi cũng không hề muốn rời đi nhưng dường như trong cuộc đời của tôi chưa bao giờ cho tôi có cơ hội lựa chọn.
"Cũng tốt, không có Lục Nguyên Đăng tôi hi vọng em có thể tự chăm sóc được cho mình thật tốt." Ánh mắt Tống Trọng nhìn tôi rất ôn nhu.
Tôi cảm thấy hình như anh có lời gì muốn nói với tôi nhưng lại không hề mở miệng.
"Được, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây."
Tôi nói lời tạm biệt với Tống Trọng sau đó lôi kéo vali hành lý của mình đi vào bên trong.
Lúc ở phòng nghỉ chờ lên máy bay, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi khiến cho tôi rất là xấu hổ. Tôi chỉ có thể luôn luôn cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc lên máy bay, giống như tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.
Chỉ cần máy bay cất cánh là tôi sẽ có thể rời khỏi cái nơi thương tâm này rồi, sẽ không còn dính dáng chút nào tới Lục Nguyên Đăng nữa.
Ít nhất là trong lòng tôi cảm thấy như vậy.
Tận đến khi tôi nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin chào, xin hỏi cô có phải là con gái của Ninh Hồng Viễn không?"
"Vâng." Tôi hồi đáp, trong lòng không hiểu sao lại hơi khẩn trương, cả trái tim đều nhảy lên cổ họng.
"Ba mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ, cô mau đến bệnh viện thành phố một chuyến đi, tình hình của ba cô rất tồi tệ, mẹ cô cũng không khả quan cho lắm. Nếu tới chậm có lẽ ngay cả một lần cuối cũng không gặp được."
Lời của Bác sĩ giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, nện vào trong lòng của ta.
Một lần cuối?
Cho dù bọn họ đã từng làm rất nhiều chuyện khiến tôi tổn thương nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng vẫn là cha mẹ của tôi, tôi không thể ngay cả sống chết của bọn họ cũng không để ý.
Giờ khắc này, cái gì tôi cũng không để ý tới được nữa, trực tiếp đứng bật dậy từ chỗ ngồi chạy ra phía bên ngoài.
Nước mắt không ngăn được rơi xuống, đầy trong đầu đều là mấy lời Bác sĩ vừa mới nói kia.
"Cô gái này, xảy ra chuyện gì vậy?" Tiếp viên hàng không thấy thế, đi tới hỏi thăm tôi.
Nước mắt gần như đã khiến mắt của tôi trở nên mơ hồ, tôi vô cùng đau lòng nói ra: "Tôi có việc gấp, nhất định phải lập tức xuống máy bay, nhanh lên!"
Dưới dự giúp đỡ của tiếp viên hàng không, tôi rất nhanh chóng xuống máy bay..
Tôi không buồn quan tâm tới ánh mắt khác thường của những người xung quanh nữa, bắt một chiếc xe liền chạy tới bệnh viện.
Lòng nóng như lửa đốt lại còn bị kẹt xe, cả người tôi đều sắp phát điên rồi.
Lúc chạy tới bệnh viện vừa vặn nhìn thấy bác sĩ đem ga giường trùm lên trên đầu ba tôi.
"Ba!"
Tôi tiến lên, gục xuống trước giường bệnh của ba. Thân thể của ông ấy vẫn còn ấm áp nhưng ông ấy đã không thể trả lời tôi được nữa rồi.
Những ngày này, tôi hoàn toàn không hề quan tâm tới ba mẹ, nếu như không phải thái độ của tôi quá mức quyết tuyệt thì tình huống như thế này có lẽ sẽ không xảy ra.
Làm một đứa con gái, tôi quả thật là quá vô trách nhiệm.
Trong lòng tôi đang vô cùng tự trách, hận không thể há to miệng cắn chết chính mình.
Tôi hận mình quá ích kỷ, cho dù bọn họ có sai đến đâu thì bọn họ cũng vẫn là ba mẹ của tôi, rõ ràng là tôi có năng lực kiếm tiền, có năng lực để bọn họ có một cuộc sống tốt hơn nhưng tôi lại không làm như thế, tôi thật sự không xứng làm con gái của bọn họ.
Bây giờ con cái muốn nuôi mà ba mẹ lại không còn, đây là một loại đau đớn như thế nào chứ?
Khóc đến mức ruột gan như đứt ra từng khúc, lúc này tôi mới nhớ tới, mẹ tôi cũng bị tai nạn xe cộ, hiện tại không biết thế nào rồi?
"Bác sĩ, mẹ tôi đâu?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 219: SẤM SÉT GIỮA TRỜI QUANG
Tôi gật đầu, tỏ ra mình đồng ý với lời anh nói.
Ngoại trừ Quý Vương Nhung ra thì tôi cũng không nghĩ ra ai sẽ làm như vậy.
Chỉ là bây giờ những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Tôi cười cười, nhìn Tống Trọng nói ra: "Không quan trọng nữa, dù sao tôi cũng sắp phải rời khỏi nơi này rồi, hi vọng chuyện này có thể dừng lại như vậy đi."
Nghĩ đến rất có thể cả đời nãy cũng không gặp được Lục Nguyên Đăng nữa, lòng tôi quả thực giống như là đao cắt, vô cùng khó chịu.
Nếu như có thể mà nói, tôi cũng không hề muốn rời đi nhưng dường như trong cuộc đời của tôi chưa bao giờ cho tôi có cơ hội lựa chọn.
"Cũng tốt, không có Lục Nguyên Đăng tôi hi vọng em có thể tự chăm sóc được cho mình thật tốt." Ánh mắt Tống Trọng nhìn tôi rất ôn nhu.
Tôi cảm thấy hình như anh có lời gì muốn nói với tôi nhưng lại không hề mở miệng.
"Được, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây."
Tôi nói lời tạm biệt với Tống Trọng sau đó lôi kéo vali hành lý của mình đi vào bên trong.
Lúc ở phòng nghỉ chờ lên máy bay, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi khiến cho tôi rất là xấu hổ. Tôi chỉ có thể luôn luôn cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc lên máy bay, giống như tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.
Chỉ cần máy bay cất cánh là tôi sẽ có thể rời khỏi cái nơi thương tâm này rồi, sẽ không còn dính dáng chút nào tới Lục Nguyên Đăng nữa.
Ít nhất là trong lòng tôi cảm thấy như vậy.
Tận đến khi tôi nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin chào, xin hỏi cô có phải là con gái của Ninh Hồng Viễn không?"
"Vâng." Tôi hồi đáp, trong lòng không hiểu sao lại hơi khẩn trương, cả trái tim đều nhảy lên cổ họng.
"Ba mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ, cô mau đến bệnh viện thành phố một chuyến đi, tình hình của ba cô rất tồi tệ, mẹ cô cũng không khả quan cho lắm. Nếu tới chậm có lẽ ngay cả một lần cuối cũng không gặp được."
Lời của Bác sĩ giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang, nện vào trong lòng của ta.
Một lần cuối?
Cho dù bọn họ đã từng làm rất nhiều chuyện khiến tôi tổn thương nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng vẫn là cha mẹ của tôi, tôi không thể ngay cả sống chết của bọn họ cũng không để ý.
Giờ khắc này, cái gì tôi cũng không để ý tới được nữa, trực tiếp đứng bật dậy từ chỗ ngồi chạy ra phía bên ngoài.
Nước mắt không ngăn được rơi xuống, đầy trong đầu đều là mấy lời Bác sĩ vừa mới nói kia.
"Cô gái này, xảy ra chuyện gì vậy?" Tiếp viên hàng không thấy thế, đi tới hỏi thăm tôi.
Nước mắt gần như đã khiến mắt của tôi trở nên mơ hồ, tôi vô cùng đau lòng nói ra: "Tôi có việc gấp, nhất định phải lập tức xuống máy bay, nhanh lên!"
Dưới dự giúp đỡ của tiếp viên hàng không, tôi rất nhanh chóng xuống máy bay..
Tôi không buồn quan tâm tới ánh mắt khác thường của những người xung quanh nữa, bắt một chiếc xe liền chạy tới bệnh viện.
Lòng nóng như lửa đốt lại còn bị kẹt xe, cả người tôi đều sắp phát điên rồi.
Lúc chạy tới bệnh viện vừa vặn nhìn thấy bác sĩ đem ga giường trùm lên trên đầu ba tôi.
"Ba!"
Tôi tiến lên, gục xuống trước giường bệnh của ba. Thân thể của ông ấy vẫn còn ấm áp nhưng ông ấy đã không thể trả lời tôi được nữa rồi.
Những ngày này, tôi hoàn toàn không hề quan tâm tới ba mẹ, nếu như không phải thái độ của tôi quá mức quyết tuyệt thì tình huống như thế này có lẽ sẽ không xảy ra.
Làm một đứa con gái, tôi quả thật là quá vô trách nhiệm.
Trong lòng tôi đang vô cùng tự trách, hận không thể há to miệng cắn chết chính mình.
Tôi hận mình quá ích kỷ, cho dù bọn họ có sai đến đâu thì bọn họ cũng vẫn là ba mẹ của tôi, rõ ràng là tôi có năng lực kiếm tiền, có năng lực để bọn họ có một cuộc sống tốt hơn nhưng tôi lại không làm như thế, tôi thật sự không xứng làm con gái của bọn họ.
Bây giờ con cái muốn nuôi mà ba mẹ lại không còn, đây là một loại đau đớn như thế nào chứ?
Khóc đến mức ruột gan như đứt ra từng khúc, lúc này tôi mới nhớ tới, mẹ tôi cũng bị tai nạn xe cộ, hiện tại không biết thế nào rồi?
"Bác sĩ, mẹ tôi đâu?"
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook