• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vợ mới của lục thiếu (73 Viewers)

  • Chap-223

CHƯƠNG 223: CÔ ẤY LÀ BẠN GÁI CỦA TÔI





CHƯƠNG 223: CÔ ẤY LÀ BẠN GÁI CỦA TÔI

Ảnh chụp và tin tức đã bị cắt câu bớt nghĩa, nhưng tôi cũng không muốn giải thích, cũng chả có tư cách giải thích.

Dù sao việc tôi là tiểu tam là sự thật, mang đến tổn thương sâu sắc cho Quý Vương Nhung cũng là thật.

Tôi trở thành mục tiêu bị công kích cũng là báo ứng, tôi nên chấp nhận nó.

Nhưng tôi không ngờ đến là sự việc đã vượt xa tầm với mà tôi có thể tiếp nhận được.

Vào bữa trưa trong nhà ăn, tôi chẳng qua chỉ đi tolet một chặp, lúc quay về, trong đĩa ăn chứa đầy xác gián.

Tôi không sợ gián, nhưng nhìn thấy nhiều xác như thế thì không tránh khỏi buồn nôn.

Cộng với việc mang thai khiến phản ứng của tôi càng lớn hơn, trực tiếp nôn thốc nôn tháo.

“Mọi người nhìn đi, cô ta còn có tư cách nôn mửa? Thứ này có buồn nôn cũng không buồn nôn bằng ả đâu?” Người dẫn đầu nói phía đối diện là Vương Mị Long.

Cô ta luôn không vừa mắt với tôi, lần này nhân cơ hội tất nhiên sẽ không bỏ qua cho tôi.

“Đúng đó đúng đó, có bản lĩnh làm tiểu tam dơ bẩn như này chẳng lẽ lại không có bản lĩnh ăn thứ này cơ chứ?” Có người phụ họa theo.

“Tôi đã sớm nói người đàn bà này có tướng hồ ly tinh mà, quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì!”

Ba người kẻ xướng người họa bước đến đứng trước mặt tôi.

Tôi không biết bọn họ muốn làm gì, chỉ thấy trong lòng hoang mang kì lạ.

Bất chợt, tôi nhận thấy đầu tóc bị một lực kéo mạnh, Vương Mị Long dùng sức kéo đầu tôi về phía đĩa ăn.

Tôi muốn vùng vẫy nhưng hai người còn lại giữ chặt tôi lại. Tôi không thể cử động, chỉ có thể mặc cho đầu mình bị đè xuống, thứ đồ trong đĩa bị ép vào miệng tôi.

Vương Mị Long buông tôi ra, tôi vội vàng phun thứ trong miệng ra, đồ ăn dính đầy tóc và mặt, dù không nhìn tôi cũng biết bộ dáng mình hiện tại vô cùng chật vật.

Buồn nôn, ấm ức, bất lực cùng nhau tuôn trào, nước mắt tuôn rơi.

“Còn có mặt mũi mà khóc! Tiếp tục!”

Vương Mị Long nói rồi kéo tóc tôi thêm lần nữa.

“Dừng tay, các người đang làm gì ở đây?” Sau lưng truyền đến tiếng quát chói tai của Tống Trọng khiến hành động của Vương Mị Long dừng lại.

"Tổng... Tổng giám đốc."

Vương Mị Long buông lỏng tay, nơm nớp lo sợ nhìn Tống Trọng.

Dù Tống Trọng hiện không phải là tổng giám đốc, nhưng ai lại không biết không sớm thì muộn Tống Thị sẽ là của anh ta, nào dám đắc tội anh ta chứ?

Tôi chật vật tại chỗ, dũng khí để nhìn Tống Trọng cũng chả có.

Tiếng bước chân tới gần, cho đến khi tôi nhận thấy có một bàn tay nắm lấy bờ vai tôi.

“Ngôn luận trên mạng đều là giả, Ninh Khanh là bạn gái của tôi. Tống Thị vốn có hợp tác với Lục Thị, việc cô ấy tham gia một hai bữa tiệc với tôi thì không có gì là lạ, chỉ là có người ác ý chụp ảnh mới có lời đồn không đúng sự thật như vậy. Các người thấy bạn gái của Tống Trọng tôi có cần phải đi làm tiểu tam cho người khác không?”

Lời của Tống Trọng khiến mọi người ngạc nhiên há to miệng, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại.

Tôi không biết anh ta tại sao lại hi sinh như thế để giúp tôi, có điều lời này không thể nghi ngờ rất hiệu quả. Dù sao thì Tống Thị và Lục Thị ngang nhau, nếu tôi đúng là bạn gái của anh thì tất nhiên không có khả năng đi làm người phụ nữ của Lục Nguyên Đăng rồi.

“Vương Mị Long, ba người các cô đem đơn từ chức giao cho tôi trước giờ tan làm.”

Tống Trọng lạnh giọng nói khiến ba người đối diện suy sụp trong chớp mắt.

Vội cầu tình với Tống Trọng, nhưng vô dụng.

Tống Trọng dẫn tôi rời nhà ăn, hấp dẫn ánh mắt không ít người. Hiện là thời gian ăn cơm, hầu như toàn bộ nhân viên công ty đều có mặt. Chiêu giết gà dọa khỉ của anh ta không thể nghi ngờ đã cảnh cáo toàn thể nhân viên công ty.

Tôi nghĩ là cứ vậy thì ít nhất không người nào dám nói xấu tôi trong công ty nữa.























Đọc nhanh tại Vietwriter.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom