Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-226
CHƯƠNG 226: HAI NỮ MỘT NAM
CHƯƠNG 226: HAI NỮ MỘT NAM
Một bức tranh đầy hòa hợp, khiến tôi xúc động muốn lùi bước đi ra trong chớp mắt.
Hai người này mới là một đôi ông trời tác hợp, tôi người thứ ba thì tính là gì chứ? Lục Nguyên Đăng cuối cùng rồi cũng chơi chán tôi, quay lại bên cạnh Quý Vương Nhung. Đến cuối tôi chỉ sẽ trở thành trò cười mà thôi.
Thấy tôi đi vào, Quý Vương Nhung cười nhẹ bước đến khoác tay tôi
“Ninh Khanh, cô đã về rồi? Ăn cơm chưa? Tôi lấy đũa cho cô.”
Trong nhất thời tôi cho là mình sinh ra ảo giác.
Quý Vương Nhung đột nhiên khách khí với tôi như vậy, chẳng lẽ có biến?
Trong lòng tôi luống cuống ngay cả dũng khí nhìn hai người cũng không có.
Quý Vương Nhung kéo tôi đến trước bàn ăn, ấn tôi ngồi vào trên ghế.
“Tôi đã ăn rồi, các người ăn đi.” Tôi đứng lên muốn đi thì bị Quý Vương Nhung ngăn lại.
“Tôi có vài lời muốn nói.” Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dù không cam lòng nhưng lại rất kiên định: “Tôi nghĩ kỹ rồi, Lục Nguyên Đăng chơi đùa, có thể là anh ấy muốn sống cuộc sống trái ôm phải ấp. Hành vi trước đây của tôi đúng thật là quá cực đoan. Giờ tôi đã nghĩ thông, thật ra chúng ta có thể chung sống hòa bình. Sau này mọi người ở cùng một mái nhà, tôi sẽ không như trước đây nữa.”
Trong hốt hoảng, tôi đã cho là mình bị điếc.
Tôi không thể tưởng tượng nổi lời nói như thế này lại được nói ra từ miệng người phụ nữ hiện đại. Quý Vương Nhung là đang chấp nhận hành vi tìm phụ nữ bên ngoài của Lục Nguyên Đăng hay sao?
Đến cùng yêu đến mức nào mới có thể nhượng bộ đến mức như vầy?
Lục Nguyên Đăng ngước mắt nhìn về phía Quý Vương Nhung, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ hi vọng cô làm được việc mà cô đáp ứng với tôi, việc khác tôi mặc kệ.”
Anh đứng dậy lên lầu đóng cửa lại.
Anh mắt Quý Vương Nhung trở nên cô đơn. Cô ta để đũa xuống, thay thế bộ dáng ngoan ngoãn khi nãy rồi trầm giọng nói: “Ninh Khanh, cô đừng cho là tôi đã chấp nhận cô. Nếu không phải Lục Nguyên Đăng cứ muốn vì cô mà ly hôn với tôi, sao tôi có thể nhịn nhục mà sống cùng cô? Tôi đến đây chẳng qua là vì trông chừng cô, nhìn cô có thể chơi chiêu gì dưới mắt tôi!”
Tôi cuối cùng đã thấu hiểu mục đích của Quý Vương Nhung.
Thế nhưng là có phải có hiểu lầm gì trong đây hay không?
“Cô và Lục Nguyên Đăng ly hôn thì có liên can gì đến tôi. Anh ta không có khả năng ly hôn với cô vì tôi, cho nên cô làm vậy không có ý nghĩa gì cả.”
Tôi nghĩ là Lục Nguyên Đăng chỉ đang kiếm cớ thôi. Dù không có tôi anh cũng sẽ ly hôn.
Nhưng tôi luôn cảm thấy rõ ràng anh có cảm tình với Quý Vương Nhung, sao lại náo muốn ly hôn? Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì?
Những thứ này không phải thứ nằm trong phạm vi cần tôi đi quan tâm, điều tôi cần làm chỉ là bảo toàn an nguy cho mình. Sau đó tìm cơ hội rời khỏi Lục Nguyên Đăng
“Có ý nghĩa hay không không cần cô nói! Tốt nhất cô nên thành thật cho tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu! Có tôi ở đây cô đừng hòng bò lên giường Nguyên Đăng!”
Tôi bò lên giường Lục Nguyên Đăng? Có cần thiết không? Chắc chắn là không. Lục Nguyên Đăng muốn lên giường tôi là điều không thể.
Tôi mang thai nên không thể nào tùy ý anh làm loạn được, đợi làm phẫu thuật xong cũng cần cấm dục, cho nên sự lo lắng của Quý Vương Nhung sẽ không thể xảy ra trong vòng một tháng được.
Đã không muốn tranh luận với cô ta, tôi đứng dậy nói: “Chỉ cần cô không làm việc gì điên khùng với tôi, cô thích làm gì thì cứ việc.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 226: HAI NỮ MỘT NAM
Một bức tranh đầy hòa hợp, khiến tôi xúc động muốn lùi bước đi ra trong chớp mắt.
Hai người này mới là một đôi ông trời tác hợp, tôi người thứ ba thì tính là gì chứ? Lục Nguyên Đăng cuối cùng rồi cũng chơi chán tôi, quay lại bên cạnh Quý Vương Nhung. Đến cuối tôi chỉ sẽ trở thành trò cười mà thôi.
Thấy tôi đi vào, Quý Vương Nhung cười nhẹ bước đến khoác tay tôi
“Ninh Khanh, cô đã về rồi? Ăn cơm chưa? Tôi lấy đũa cho cô.”
Trong nhất thời tôi cho là mình sinh ra ảo giác.
Quý Vương Nhung đột nhiên khách khí với tôi như vậy, chẳng lẽ có biến?
Trong lòng tôi luống cuống ngay cả dũng khí nhìn hai người cũng không có.
Quý Vương Nhung kéo tôi đến trước bàn ăn, ấn tôi ngồi vào trên ghế.
“Tôi đã ăn rồi, các người ăn đi.” Tôi đứng lên muốn đi thì bị Quý Vương Nhung ngăn lại.
“Tôi có vài lời muốn nói.” Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dù không cam lòng nhưng lại rất kiên định: “Tôi nghĩ kỹ rồi, Lục Nguyên Đăng chơi đùa, có thể là anh ấy muốn sống cuộc sống trái ôm phải ấp. Hành vi trước đây của tôi đúng thật là quá cực đoan. Giờ tôi đã nghĩ thông, thật ra chúng ta có thể chung sống hòa bình. Sau này mọi người ở cùng một mái nhà, tôi sẽ không như trước đây nữa.”
Trong hốt hoảng, tôi đã cho là mình bị điếc.
Tôi không thể tưởng tượng nổi lời nói như thế này lại được nói ra từ miệng người phụ nữ hiện đại. Quý Vương Nhung là đang chấp nhận hành vi tìm phụ nữ bên ngoài của Lục Nguyên Đăng hay sao?
Đến cùng yêu đến mức nào mới có thể nhượng bộ đến mức như vầy?
Lục Nguyên Đăng ngước mắt nhìn về phía Quý Vương Nhung, nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ hi vọng cô làm được việc mà cô đáp ứng với tôi, việc khác tôi mặc kệ.”
Anh đứng dậy lên lầu đóng cửa lại.
Anh mắt Quý Vương Nhung trở nên cô đơn. Cô ta để đũa xuống, thay thế bộ dáng ngoan ngoãn khi nãy rồi trầm giọng nói: “Ninh Khanh, cô đừng cho là tôi đã chấp nhận cô. Nếu không phải Lục Nguyên Đăng cứ muốn vì cô mà ly hôn với tôi, sao tôi có thể nhịn nhục mà sống cùng cô? Tôi đến đây chẳng qua là vì trông chừng cô, nhìn cô có thể chơi chiêu gì dưới mắt tôi!”
Tôi cuối cùng đã thấu hiểu mục đích của Quý Vương Nhung.
Thế nhưng là có phải có hiểu lầm gì trong đây hay không?
“Cô và Lục Nguyên Đăng ly hôn thì có liên can gì đến tôi. Anh ta không có khả năng ly hôn với cô vì tôi, cho nên cô làm vậy không có ý nghĩa gì cả.”
Tôi nghĩ là Lục Nguyên Đăng chỉ đang kiếm cớ thôi. Dù không có tôi anh cũng sẽ ly hôn.
Nhưng tôi luôn cảm thấy rõ ràng anh có cảm tình với Quý Vương Nhung, sao lại náo muốn ly hôn? Giữa hai người có phải có hiểu lầm gì?
Những thứ này không phải thứ nằm trong phạm vi cần tôi đi quan tâm, điều tôi cần làm chỉ là bảo toàn an nguy cho mình. Sau đó tìm cơ hội rời khỏi Lục Nguyên Đăng
“Có ý nghĩa hay không không cần cô nói! Tốt nhất cô nên thành thật cho tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu! Có tôi ở đây cô đừng hòng bò lên giường Nguyên Đăng!”
Tôi bò lên giường Lục Nguyên Đăng? Có cần thiết không? Chắc chắn là không. Lục Nguyên Đăng muốn lên giường tôi là điều không thể.
Tôi mang thai nên không thể nào tùy ý anh làm loạn được, đợi làm phẫu thuật xong cũng cần cấm dục, cho nên sự lo lắng của Quý Vương Nhung sẽ không thể xảy ra trong vòng một tháng được.
Đã không muốn tranh luận với cô ta, tôi đứng dậy nói: “Chỉ cần cô không làm việc gì điên khùng với tôi, cô thích làm gì thì cứ việc.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook