Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-246
CHƯƠNG 246: TRONG MẮT ANH KHÔNG CÓ TÔI
CHƯƠNG 246: TRONG MẮT ANH KHÔNG CÓ TÔI
Lục Nguyên Đăng đang chăm chú nói chuyện với người bên cạnh, tạm thời vẫn chưa chú ý thấy tôi.
Nhưng anh vừa khéo đi về phía tôi, nếu tôi còn không nghĩ cách, nhất định sẽ bị anh phát hiện.
Tôi luyến tiếc anh, tôi muốn nhìn anh nhiều hơn. Nhưng tôi biết, chần chừ một giây một phút, cũng có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Tôi không thể lấy đứa bé trong bụng ra cược, tôi không thua nổi!
Đột nhiên, tôi nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông cao lớn mặc áo gió đi tới.
Trong đầu lóe lên, cũng không quan tâm được gì nữa, trực tiếp chui vào trong áo gió anh ta, ôm lấy anh ta.
Thân thể người đàn ông rõ ràng cứng ngắc, dùng tiếng nói có chút bập bẹ nói: “Thưa cô, cô làm gì vậy? Cô như vậy không tốt lắm đi?”
Tôi lúc này nào còn quan tâm có tốt hay không, chỉ cần không bị Lục Nguyên Đăng phát hiện, tôi cái gì cũng có thể làm!
Tôi đè thấp giọng, nói với người đàn ông: “Phiền anh phối hợp tôi xoay người được không, cầu xin anh. Có một tên biến thái theo tôi rất lâu rồi, tôi phải cắt đuôi hắn ta.”
Người đàn ông khựng lại một chút, trầm giọng nói câu được, bèn xoay người sang đưa lưng về phía Lục Nguyên Đăng.
Tôi nghiêng đầu một chút, lén lút chú ý tình huống phía Lục Nguyên Đăng. Anh liếc nhìn bên này, nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt, không phát hiện ra tôi.
Tôi thở phào một hơi, nhưng trong lòng, lại càng thêm lạc lõng.
Có lẽ là tôi xem tivi quá nhiều rồi, cảm thấy bất kể nữ chính ở đâu, nam chính cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy.
Cái liếc mắt nhàn nhạt của Lục Nguyên Đăng hung hăng đánh vào mặt tôi.
Nhưng mà, cuộc sống lại không phải phim truyền hình, nào có cẩu huyết nhiều như vậy. Huống chi, tôi căn bản cũng không phải vai nữ chính của anh.
Trong mắt anh cũng không có tôi, sao sẽ nhìn thấy tôi chứ?
Thấy Lục Nguyên Đăng đi thẳng ra khỏi sân bay, tôi mới buông người đàn ông ra, nói xin lỗi với anh ta: “Thật ngại quá, vừa rồi thật sự rất cảm ơn anh, anh đã cứu tôi một mạng.”
“Không cần khách sáo.” Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cười cười với tôi, nói: “Nước S các bạn không phải có câu là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao? Như vậy, tôi đã tích công đức rồi.”
Người đàn ông cười cười, phất tay tạm biệt tôi.
Tôi kéo vali, lên máy bay.
Giây phút máy bay cất cánh, tôi biết, lần này tôi thật sự rời đi rồi.
Rời đi thành phố này, rời đi Lục Nguyên Đăng.
Lục Nguyên Đăng, hẹn gặp lại.
Không, là không hẹn gặp lại.
Nhưng có vài người, thật sự là không gặp thì có thể quên sao? Tôi không biết.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố Nam.
Xuống máy bay, tôi dựa theo lời nói trước đó của Tống Trọng, tìm đến người tới đón tôi.
Anh ta dẫn tôi đi xe tới nơi ở tư nhân, lên máy bay trực thăng.
Nơi đến cuối cùng của tôi, là Prague. Thành phố như trong truyện cổ tích, hi vọng tôi cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới ở đó.
Tôi đổi điện thoại, đổi cả giấy chứng minh, thẻ ngân hàng, thậm chí ngay cả những chuyện từ nhỏ đến lớn của tôi, Tống Trọng cũng giúp tôi biên tập lại toàn bộ.
Tôi bây giờ, tên Lucy, từ nhỏ đã theo ba mẹ di cư đến Tiệp Khắc, ba là kỹ sư, mẹ là giáo viên, sống cuộc sống đơn giản bình thường.
Cuộc sống tôi đã từng ảo tưởng, lại xa không thể với tới.
Tôi vốn cho rằng, Tống Trọng chỉ là nói nói mà thôi, nhưng lúc tôi dọn vào căn nhà anh ta tìm cho tôi, lúc thật sự nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên ở trong, tôi mới hiểu, sắp xếp của anh ta thận trọng biết bao.
Mà tất cả những điều này, đều là vì tạo một thân phận mới cho tôi, vì để Lục Nguyên Đăng không tìm được tôi.
“Lucy, từ hôm nay, chúng ta chính là ba mẹ con.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 246: TRONG MẮT ANH KHÔNG CÓ TÔI
Lục Nguyên Đăng đang chăm chú nói chuyện với người bên cạnh, tạm thời vẫn chưa chú ý thấy tôi.
Nhưng anh vừa khéo đi về phía tôi, nếu tôi còn không nghĩ cách, nhất định sẽ bị anh phát hiện.
Tôi luyến tiếc anh, tôi muốn nhìn anh nhiều hơn. Nhưng tôi biết, chần chừ một giây một phút, cũng có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Tôi không thể lấy đứa bé trong bụng ra cược, tôi không thua nổi!
Đột nhiên, tôi nhìn thấy bên cạnh có một người đàn ông cao lớn mặc áo gió đi tới.
Trong đầu lóe lên, cũng không quan tâm được gì nữa, trực tiếp chui vào trong áo gió anh ta, ôm lấy anh ta.
Thân thể người đàn ông rõ ràng cứng ngắc, dùng tiếng nói có chút bập bẹ nói: “Thưa cô, cô làm gì vậy? Cô như vậy không tốt lắm đi?”
Tôi lúc này nào còn quan tâm có tốt hay không, chỉ cần không bị Lục Nguyên Đăng phát hiện, tôi cái gì cũng có thể làm!
Tôi đè thấp giọng, nói với người đàn ông: “Phiền anh phối hợp tôi xoay người được không, cầu xin anh. Có một tên biến thái theo tôi rất lâu rồi, tôi phải cắt đuôi hắn ta.”
Người đàn ông khựng lại một chút, trầm giọng nói câu được, bèn xoay người sang đưa lưng về phía Lục Nguyên Đăng.
Tôi nghiêng đầu một chút, lén lút chú ý tình huống phía Lục Nguyên Đăng. Anh liếc nhìn bên này, nhưng rất nhanh đã thu lại ánh mắt, không phát hiện ra tôi.
Tôi thở phào một hơi, nhưng trong lòng, lại càng thêm lạc lõng.
Có lẽ là tôi xem tivi quá nhiều rồi, cảm thấy bất kể nữ chính ở đâu, nam chính cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy.
Cái liếc mắt nhàn nhạt của Lục Nguyên Đăng hung hăng đánh vào mặt tôi.
Nhưng mà, cuộc sống lại không phải phim truyền hình, nào có cẩu huyết nhiều như vậy. Huống chi, tôi căn bản cũng không phải vai nữ chính của anh.
Trong mắt anh cũng không có tôi, sao sẽ nhìn thấy tôi chứ?
Thấy Lục Nguyên Đăng đi thẳng ra khỏi sân bay, tôi mới buông người đàn ông ra, nói xin lỗi với anh ta: “Thật ngại quá, vừa rồi thật sự rất cảm ơn anh, anh đã cứu tôi một mạng.”
“Không cần khách sáo.” Người đàn ông tóc vàng mắt xanh cười cười với tôi, nói: “Nước S các bạn không phải có câu là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao? Như vậy, tôi đã tích công đức rồi.”
Người đàn ông cười cười, phất tay tạm biệt tôi.
Tôi kéo vali, lên máy bay.
Giây phút máy bay cất cánh, tôi biết, lần này tôi thật sự rời đi rồi.
Rời đi thành phố này, rời đi Lục Nguyên Đăng.
Lục Nguyên Đăng, hẹn gặp lại.
Không, là không hẹn gặp lại.
Nhưng có vài người, thật sự là không gặp thì có thể quên sao? Tôi không biết.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố Nam.
Xuống máy bay, tôi dựa theo lời nói trước đó của Tống Trọng, tìm đến người tới đón tôi.
Anh ta dẫn tôi đi xe tới nơi ở tư nhân, lên máy bay trực thăng.
Nơi đến cuối cùng của tôi, là Prague. Thành phố như trong truyện cổ tích, hi vọng tôi cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới ở đó.
Tôi đổi điện thoại, đổi cả giấy chứng minh, thẻ ngân hàng, thậm chí ngay cả những chuyện từ nhỏ đến lớn của tôi, Tống Trọng cũng giúp tôi biên tập lại toàn bộ.
Tôi bây giờ, tên Lucy, từ nhỏ đã theo ba mẹ di cư đến Tiệp Khắc, ba là kỹ sư, mẹ là giáo viên, sống cuộc sống đơn giản bình thường.
Cuộc sống tôi đã từng ảo tưởng, lại xa không thể với tới.
Tôi vốn cho rằng, Tống Trọng chỉ là nói nói mà thôi, nhưng lúc tôi dọn vào căn nhà anh ta tìm cho tôi, lúc thật sự nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên ở trong, tôi mới hiểu, sắp xếp của anh ta thận trọng biết bao.
Mà tất cả những điều này, đều là vì tạo một thân phận mới cho tôi, vì để Lục Nguyên Đăng không tìm được tôi.
“Lucy, từ hôm nay, chúng ta chính là ba mẹ con.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook