Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-274
CHƯƠNG 274: TẠI SAO CÔ TA LẠI ĐỘC ÁC NHƯ VẬY.
CHƯƠNG 274: TẠI SAO CÔ TA LẠI ĐỘC ÁC NHƯ VẬY.
Tôi không chút nghĩ ngợi, chạy về phía đứa bé.
Người phục vụ trong quán thấy tôi chạy vào trong, túm lấy tôi và nói: “Cô ơi, cô làm gì vậy, cửa ở đằng kia”.
“Buông tôi ra, có đứa nhỏ ở đó.”
Tôi lo lắng nói.
Nhìn thấy đứa bé bất lực khóc ở đó, trái tim tôi giống như bị dao cắt.
Tôi thật sự không biết sao Quý Vương Nhung có thể nhẫn tâm như vậy, vứt con mình ở lại để bỏ chạy. Không phải nói những người mẹ đều là những người tuyệt vời sao, tại sao những điều này lại không nhìn thấy trên người Quý Vương Nhung?
Nhân viên phục vụ do dự nhìn tôi, lại nhìn đứa bé đang khóc, cuối cùng cũng chạy ra ngoài.
Đối mặt với sự sống và cái chết, nhân tính thật sự quá mong manh.
Tôi cũng sợ chết, nhưng thật sự không nỡ để đứa nhỏ này ở lại đây.
Thành phố Phùng rất ít khi xảy ra động đất, tôi cũng không biết trận động đất này là lớn hay nhỏ, nhưng cho dù thế nào, tôi nhất định phải cứu đứa nhỏ này. Là một người mẹ đã mất đứa con của mình, tôi thực sự không thể để đứa trẻ này xảy ra chuyện!
Tôi hít một hơi thật sâu và chạy về phía đó.
Vừa định chạy đến bên cạnh xe đẩy, tôi chợt thấy một chiếc đèn chùm trên trần nhà rơi thẳng xuống.
Đứa trẻ đang gặp nguy hiểm!
Tôi vội vàng chạy đến chỗ chiếc xe đẩy, đúng lúc chiếc đèn chùm rơi xuống và đập vào vai tôi.
Đau, đột nhiên tôi cảm thấy vai của mình không nhấc lên được.
Trong đây quá nguy hiểm, không thể chần chừ.
Tôi chịu đựng cơn đau ở vai, bế đứa bé chạy nhanh ra ngoài.
May mắn là, hình như không phải là một trận động đất lớn, trên đường cũng xem như không có nguy hiểm gì. Khi tôi chạy ra ngoài, mặt đất đã ngừng rung chuyển.
Quý Vương Nhung trốn trong lòng Quý Long, khuôn mặt vô cùng sợ hãi.
Đột nhiên cảm nhận được điều gì đó không ổn, đẩy Quý Long ra, nghiêm giọng hỏi anh ta: “Lúc nãy sao anh không bế đứa nhỏ ra.”
“Trong lòng anh, em là quan trọng nhất.” Quý Long khẽ nói, ánh mắt nhìn Quý Vương Nhung tràn đầy tình yêu.
Tôi có chút nghi ngờ, đứa nhỏ này không phải là của Quý Long sao?
Quý Vương Nhung không quan tâm thì thôi đi, tại sao ngay cả Quý Long cũng không quan tâm?
Cô cúi đầu nhìn tiểu bảo bối phấn nộn giống như khảm ngọc, đột nhiên lại không muốn giao thằng bé cho Quý Vương Nhung.
Một đứa bé đáng yêu như thế này, sao bọn họ lại nhẫn tâm không yêu thương nó chứ?
Tôi đứng ở đó, có chút không nỡ nhìn bảo bối trong lòng. Tưởng tượng nếu như con của mình vẫn còn, sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Trái tim lại đau nhói.
Đột nhiên đứa bé trong lòng bị người khác giật mất.
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Quý Vương Nhung.
“Ai cho cô bế con của tôi!”
Dáng vẻ hoảng loạn của cô ta giống như tôi cướp mất con của cô ta vậy. Lúc này lo lắng như vậy, sao lúc nãy lại để đứa bé lại?
Là một người mẹ đã mất đi đứa con của mình, tôi thực sự không thể hiểu nổi những gì mà Quý Vương Nhung đã làm. Cũng rất tức giận, trên đời sao lại có người mẹ ích kỷ như vậy.
Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa nói với Quý Vương Nhung: “Lúc nãy xảy ra động đất cô vứt đứa bé lại, nếu như không có tôi, bây giờ đứa bé vẫn còn ở đây sao!”
“Vậy thì làm sao, không phải bây giờ đứa bé không có chuyện gì sao? Động đất ở thành phố Phùng to như thế nào, tôi thấy mười phần thì có đến tám chín phần muốn lợi dụng lúc hoảng loạn cướp mất con trai của tôi!” Quý Vương Nhung cười khẩy nói.
Ha!
Tôi thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Bản lĩnh ngậm máu phun người của Quý Vương Nhung thật sự không chỉ lợi hại một cách bình thường.
Sự chịu đựng của tôi đối với người phụ nữ này đã đến giới hạn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
CHƯƠNG 274: TẠI SAO CÔ TA LẠI ĐỘC ÁC NHƯ VẬY.
Tôi không chút nghĩ ngợi, chạy về phía đứa bé.
Người phục vụ trong quán thấy tôi chạy vào trong, túm lấy tôi và nói: “Cô ơi, cô làm gì vậy, cửa ở đằng kia”.
“Buông tôi ra, có đứa nhỏ ở đó.”
Tôi lo lắng nói.
Nhìn thấy đứa bé bất lực khóc ở đó, trái tim tôi giống như bị dao cắt.
Tôi thật sự không biết sao Quý Vương Nhung có thể nhẫn tâm như vậy, vứt con mình ở lại để bỏ chạy. Không phải nói những người mẹ đều là những người tuyệt vời sao, tại sao những điều này lại không nhìn thấy trên người Quý Vương Nhung?
Nhân viên phục vụ do dự nhìn tôi, lại nhìn đứa bé đang khóc, cuối cùng cũng chạy ra ngoài.
Đối mặt với sự sống và cái chết, nhân tính thật sự quá mong manh.
Tôi cũng sợ chết, nhưng thật sự không nỡ để đứa nhỏ này ở lại đây.
Thành phố Phùng rất ít khi xảy ra động đất, tôi cũng không biết trận động đất này là lớn hay nhỏ, nhưng cho dù thế nào, tôi nhất định phải cứu đứa nhỏ này. Là một người mẹ đã mất đứa con của mình, tôi thực sự không thể để đứa trẻ này xảy ra chuyện!
Tôi hít một hơi thật sâu và chạy về phía đó.
Vừa định chạy đến bên cạnh xe đẩy, tôi chợt thấy một chiếc đèn chùm trên trần nhà rơi thẳng xuống.
Đứa trẻ đang gặp nguy hiểm!
Tôi vội vàng chạy đến chỗ chiếc xe đẩy, đúng lúc chiếc đèn chùm rơi xuống và đập vào vai tôi.
Đau, đột nhiên tôi cảm thấy vai của mình không nhấc lên được.
Trong đây quá nguy hiểm, không thể chần chừ.
Tôi chịu đựng cơn đau ở vai, bế đứa bé chạy nhanh ra ngoài.
May mắn là, hình như không phải là một trận động đất lớn, trên đường cũng xem như không có nguy hiểm gì. Khi tôi chạy ra ngoài, mặt đất đã ngừng rung chuyển.
Quý Vương Nhung trốn trong lòng Quý Long, khuôn mặt vô cùng sợ hãi.
Đột nhiên cảm nhận được điều gì đó không ổn, đẩy Quý Long ra, nghiêm giọng hỏi anh ta: “Lúc nãy sao anh không bế đứa nhỏ ra.”
“Trong lòng anh, em là quan trọng nhất.” Quý Long khẽ nói, ánh mắt nhìn Quý Vương Nhung tràn đầy tình yêu.
Tôi có chút nghi ngờ, đứa nhỏ này không phải là của Quý Long sao?
Quý Vương Nhung không quan tâm thì thôi đi, tại sao ngay cả Quý Long cũng không quan tâm?
Cô cúi đầu nhìn tiểu bảo bối phấn nộn giống như khảm ngọc, đột nhiên lại không muốn giao thằng bé cho Quý Vương Nhung.
Một đứa bé đáng yêu như thế này, sao bọn họ lại nhẫn tâm không yêu thương nó chứ?
Tôi đứng ở đó, có chút không nỡ nhìn bảo bối trong lòng. Tưởng tượng nếu như con của mình vẫn còn, sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Trái tim lại đau nhói.
Đột nhiên đứa bé trong lòng bị người khác giật mất.
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Quý Vương Nhung.
“Ai cho cô bế con của tôi!”
Dáng vẻ hoảng loạn của cô ta giống như tôi cướp mất con của cô ta vậy. Lúc này lo lắng như vậy, sao lúc nãy lại để đứa bé lại?
Là một người mẹ đã mất đi đứa con của mình, tôi thực sự không thể hiểu nổi những gì mà Quý Vương Nhung đã làm. Cũng rất tức giận, trên đời sao lại có người mẹ ích kỷ như vậy.
Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa nói với Quý Vương Nhung: “Lúc nãy xảy ra động đất cô vứt đứa bé lại, nếu như không có tôi, bây giờ đứa bé vẫn còn ở đây sao!”
“Vậy thì làm sao, không phải bây giờ đứa bé không có chuyện gì sao? Động đất ở thành phố Phùng to như thế nào, tôi thấy mười phần thì có đến tám chín phần muốn lợi dụng lúc hoảng loạn cướp mất con trai của tôi!” Quý Vương Nhung cười khẩy nói.
Ha!
Tôi thật sự cảm thấy rất buồn cười.
Bản lĩnh ngậm máu phun người của Quý Vương Nhung thật sự không chỉ lợi hại một cách bình thường.
Sự chịu đựng của tôi đối với người phụ nữ này đã đến giới hạn.
Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Bình luận facebook