Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 48 LÀM NGƯỜI PHẢI VUI VẺ
CHƯƠNG 48: LÀM NGƯỜI PHẢI VUI VẺ
Đây là tầng hai, ngã xuống sẽ không chết. Nhưng có thể gãy tay gãy chân hay không thì tôi không dám chắc.
Tuy nhiên, Lục Nguyên Đăng đã gọi bác sĩ tới kiểm tra tình hình của hai mẹ con này bất cứ lúc nào. Một khi cơ thể không chịu nổi, tôi có thể dừng lại.
Vì có Lục Nguyên Đăng ở đây, tôi mới có thể lớn lối như vậy, có thể yên tâm càn quấy như vậy.
“Ninh Khanh, con mẹ nó cô điên rồi sao, cô muốn ông đây ngã chết sao?” Mạc Hân gào lên với tôi, nhưng chỉ đành bị một người đàn ông trong số hai người đàn ông kia vặn lên, hai chân đạp về phía trước.
Mạc Hân chỉ cao 1,77m, trước mặt người đàn ông cường tráng cao gần 2m, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ. Chưa gào lên với tôi được hai câu, anh ta đã trực tiếp bị nhấc lên, ném từ cửa sổ ra ngoài.
“A!”
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng hét như vậy, sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.
Sắc mặt Phương Uyên trắng bệch, đến lời cũng không nói được một câu, bị ném xuống sau Mạc Hân.
“Xuống dưới mang bọn họ lên, tiếp tục.” Tôi nhẹ giọng nói một câu, hai người đàn ông liếc nhìn nhau một cái rồi lại nhìn sắc mặt Lục Nguyên Đăng, thấy anh ấy gật đầu mới đi xuống dưới.
Tôi ngây ra một lúc.
Suýt chút nữa tôi đã coi mình là nữ chủ nhân của nơi này rồi, tôi đã quên mất rằng thứ bọn họ thực sự nghe chỉ có lời của Lục Nguyên Đăng mà thôi.
Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.
Nếu tạm thời đã có cây để hóng mát, tôi cũng sẽ không ngại hưởng thụ một phen.
Nếu hối hận, sầu não uất ức vì bị ép làm tình nhân của Lục Nguyên Đăng thì không phải là phong cách của tôi rồi.
Câu thoại kinh điển trong TVB kia đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ: Làm người, quan trọng nhất là phải vui.
“Vui không?” Lục Nguyên Đăng ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt thản nhiên quét tới.
“Tạm được.” Tôi đáp.
Lục Nguyên Đăng là một người bụng dạ đen tối, tâm tư của anh ấy sâu không thấy đáy, tôi căn bản không đoán được. Tiếp xúc với anh ấy lâu, tôi phát hiện tính cách đen tối của anh ấy, dường như tôi đã học được một chút.
Mạc Hân và Phương Uyên rất nhanh đã được mang lên, hai người bọn họ lại một lần nữa bị ném từ cửa sổ xuống.
Mới đầu, hai người còn gào lên thảm thiết, chửi bới tôi. Sau đó, ngay cả sức lực mở miệng cũng không có.
Sau năm lần ngã, tôi nhìn tình trạng của hai người họ, kêu một tiếng ngừng.
Bác sĩ tiến lên kiểm tra một phen, hai xương sườn của Mạc Hân bị gãy, chân nhiều chỗ bị thương, cánh tay phải cũng gãy xương.
Phương Uyên mập hơn một chút, thịt cũng dày hơn, thương tích không nặng như vậy nhưng hai chân cũng bị gãy xương ở mức độ khác nhau. Chỗ cổ cũng gãy xương ở mức trung bình, bây giờ đang ngoẹo đầu, thoạt nhìn vô cùng khôi hài.
“Đủ chưa?” Lục Nguyên Đăng nheo mắt, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Đủ rồi. Ném nữa em sợ xảy rấn mạng.” Tôi nói một câu.
Mục đích của tôi chỉ là xử lý hai người họ một chút, cũng không muốn tìm cho mình phiền toái gì.
Lục Nguyên Đăng cũng vẫy vẫy tay với hai người đàn ông cường tráng, nói: “Ném người đàn ông này xuống lần nữa, tôi muốn tay chân anh ta gãy hết.”
Ánh mắt của Lục Nguyên Đăng cục kỳ lạnh lẽo khiến tôi nhìn cũng không khỏi rùng mình một cái.
Xem ra, về sau tôi ít chọc vào người đàn ông này thì hơn.
Anh ấy làm việc có chừng mực, tôi cũng không nói gì, mở to mắt nhìn người đàn ông ném Mạc Hân xuống lần nữa xong, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Chào anh, là cục cảnh sát phải không? Chồng trước của tôi và mẹ anh ta xông vào nơi ở hiện tại của tôi muốn giết tôi, trong quá trình giằng co, bọn họ không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống bị thương, các anh mau tới mang bọn họ đi đi!”
Lúc Mạc Hân bị đưa lên đã như một tử thi nằm liệt ở đó rồi.
Người đàn ông cường tráng cung kính cúi đầu với Lục Nguyên Đăng, nói: “Ông chủ, còn một cánh tay chưa gãy, tôi đã bẻ rồi.”
“Ừ.”
Lục Nguyên Đăng ném cho anh ta ánh mắt tán dương.
Trong nháy mắt, một người đàn ông cường tráng lại vui vẻ như một đứa trẻ được khen ngợi, không ngăn lại được nụ cười trên mặt.
Mạc Hân nhìn Lục Nguyên Đăng, quả thật là giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi.
Tôi lại không sao cả, có bản lĩnh thì anh ta cứ nhìn, dù sao tôi cũng không quan tâm.
“Có vài lời không nên nói, nếu mày nói với cảnh sát, tao bảo đảm kết quả của mày sẽ còn thảm hơn bây giờ.” Trên mặt Lục Nguyên Đăng mang theo ý cười, lời nói ra lại vô cùng có sức uy hiếp.
Mạc Hân hơi do dự, nhìn lại tay chân đã hoàn toàn bị phế đi của mình, không cam lòng gật đầu.
Cảnh sát rất nhanh đã tới.
Khi thấy hai người bị thương như vậy, họ ngây ngẩn cả người.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, tôi biết bọn họ biết rất rõ hai người kia không phải là ngã bị thương, nhưng họ vẫn không nói gì đưa hai người kia đi.
Dù sao thì Mạc Hân và Phương Uyên cũng vừa mới đâm tôi một nhát dao, những lí do thoái thác này của tôi hoàn toàn có thể nói được.
Tôi không biết Mạc Hân có còn đến tìm tôi gây phiền phức hay không, nhưng tôi vẫn thở ra một hơi.
Anh ta bị thương thành như vậy, chí ít sẽ có một khoảng thời gian rất dài không tới làm phiền tôi nữa.
Lục Nguyên Đăng đứng bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm như mực nhìn tôi từ trên xuống dưới, không biết là có ý gì.
Tôi bị anh ấy nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, thấy trong phòng hơi bẩn, tôi bèn chuẩn bị quét dọn lại một chút rồi tính sau.
“Qua đây.”
Lục Nguyên Đăng chợt nói với tôi.
Đây là tầng hai, ngã xuống sẽ không chết. Nhưng có thể gãy tay gãy chân hay không thì tôi không dám chắc.
Tuy nhiên, Lục Nguyên Đăng đã gọi bác sĩ tới kiểm tra tình hình của hai mẹ con này bất cứ lúc nào. Một khi cơ thể không chịu nổi, tôi có thể dừng lại.
Vì có Lục Nguyên Đăng ở đây, tôi mới có thể lớn lối như vậy, có thể yên tâm càn quấy như vậy.
“Ninh Khanh, con mẹ nó cô điên rồi sao, cô muốn ông đây ngã chết sao?” Mạc Hân gào lên với tôi, nhưng chỉ đành bị một người đàn ông trong số hai người đàn ông kia vặn lên, hai chân đạp về phía trước.
Mạc Hân chỉ cao 1,77m, trước mặt người đàn ông cường tráng cao gần 2m, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ. Chưa gào lên với tôi được hai câu, anh ta đã trực tiếp bị nhấc lên, ném từ cửa sổ ra ngoài.
“A!”
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng hét như vậy, sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.
Sắc mặt Phương Uyên trắng bệch, đến lời cũng không nói được một câu, bị ném xuống sau Mạc Hân.
“Xuống dưới mang bọn họ lên, tiếp tục.” Tôi nhẹ giọng nói một câu, hai người đàn ông liếc nhìn nhau một cái rồi lại nhìn sắc mặt Lục Nguyên Đăng, thấy anh ấy gật đầu mới đi xuống dưới.
Tôi ngây ra một lúc.
Suýt chút nữa tôi đã coi mình là nữ chủ nhân của nơi này rồi, tôi đã quên mất rằng thứ bọn họ thực sự nghe chỉ có lời của Lục Nguyên Đăng mà thôi.
Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát.
Nếu tạm thời đã có cây để hóng mát, tôi cũng sẽ không ngại hưởng thụ một phen.
Nếu hối hận, sầu não uất ức vì bị ép làm tình nhân của Lục Nguyên Đăng thì không phải là phong cách của tôi rồi.
Câu thoại kinh điển trong TVB kia đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ: Làm người, quan trọng nhất là phải vui.
“Vui không?” Lục Nguyên Đăng ngồi bên cạnh tôi, ánh mắt thản nhiên quét tới.
“Tạm được.” Tôi đáp.
Lục Nguyên Đăng là một người bụng dạ đen tối, tâm tư của anh ấy sâu không thấy đáy, tôi căn bản không đoán được. Tiếp xúc với anh ấy lâu, tôi phát hiện tính cách đen tối của anh ấy, dường như tôi đã học được một chút.
Mạc Hân và Phương Uyên rất nhanh đã được mang lên, hai người bọn họ lại một lần nữa bị ném từ cửa sổ xuống.
Mới đầu, hai người còn gào lên thảm thiết, chửi bới tôi. Sau đó, ngay cả sức lực mở miệng cũng không có.
Sau năm lần ngã, tôi nhìn tình trạng của hai người họ, kêu một tiếng ngừng.
Bác sĩ tiến lên kiểm tra một phen, hai xương sườn của Mạc Hân bị gãy, chân nhiều chỗ bị thương, cánh tay phải cũng gãy xương.
Phương Uyên mập hơn một chút, thịt cũng dày hơn, thương tích không nặng như vậy nhưng hai chân cũng bị gãy xương ở mức độ khác nhau. Chỗ cổ cũng gãy xương ở mức trung bình, bây giờ đang ngoẹo đầu, thoạt nhìn vô cùng khôi hài.
“Đủ chưa?” Lục Nguyên Đăng nheo mắt, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Đủ rồi. Ném nữa em sợ xảy rấn mạng.” Tôi nói một câu.
Mục đích của tôi chỉ là xử lý hai người họ một chút, cũng không muốn tìm cho mình phiền toái gì.
Lục Nguyên Đăng cũng vẫy vẫy tay với hai người đàn ông cường tráng, nói: “Ném người đàn ông này xuống lần nữa, tôi muốn tay chân anh ta gãy hết.”
Ánh mắt của Lục Nguyên Đăng cục kỳ lạnh lẽo khiến tôi nhìn cũng không khỏi rùng mình một cái.
Xem ra, về sau tôi ít chọc vào người đàn ông này thì hơn.
Anh ấy làm việc có chừng mực, tôi cũng không nói gì, mở to mắt nhìn người đàn ông ném Mạc Hân xuống lần nữa xong, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Chào anh, là cục cảnh sát phải không? Chồng trước của tôi và mẹ anh ta xông vào nơi ở hiện tại của tôi muốn giết tôi, trong quá trình giằng co, bọn họ không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống bị thương, các anh mau tới mang bọn họ đi đi!”
Lúc Mạc Hân bị đưa lên đã như một tử thi nằm liệt ở đó rồi.
Người đàn ông cường tráng cung kính cúi đầu với Lục Nguyên Đăng, nói: “Ông chủ, còn một cánh tay chưa gãy, tôi đã bẻ rồi.”
“Ừ.”
Lục Nguyên Đăng ném cho anh ta ánh mắt tán dương.
Trong nháy mắt, một người đàn ông cường tráng lại vui vẻ như một đứa trẻ được khen ngợi, không ngăn lại được nụ cười trên mặt.
Mạc Hân nhìn Lục Nguyên Đăng, quả thật là giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi.
Tôi lại không sao cả, có bản lĩnh thì anh ta cứ nhìn, dù sao tôi cũng không quan tâm.
“Có vài lời không nên nói, nếu mày nói với cảnh sát, tao bảo đảm kết quả của mày sẽ còn thảm hơn bây giờ.” Trên mặt Lục Nguyên Đăng mang theo ý cười, lời nói ra lại vô cùng có sức uy hiếp.
Mạc Hân hơi do dự, nhìn lại tay chân đã hoàn toàn bị phế đi của mình, không cam lòng gật đầu.
Cảnh sát rất nhanh đã tới.
Khi thấy hai người bị thương như vậy, họ ngây ngẩn cả người.
Nhìn vẻ mặt của bọn họ, tôi biết bọn họ biết rất rõ hai người kia không phải là ngã bị thương, nhưng họ vẫn không nói gì đưa hai người kia đi.
Dù sao thì Mạc Hân và Phương Uyên cũng vừa mới đâm tôi một nhát dao, những lí do thoái thác này của tôi hoàn toàn có thể nói được.
Tôi không biết Mạc Hân có còn đến tìm tôi gây phiền phức hay không, nhưng tôi vẫn thở ra một hơi.
Anh ta bị thương thành như vậy, chí ít sẽ có một khoảng thời gian rất dài không tới làm phiền tôi nữa.
Lục Nguyên Đăng đứng bên cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm như mực nhìn tôi từ trên xuống dưới, không biết là có ý gì.
Tôi bị anh ấy nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, thấy trong phòng hơi bẩn, tôi bèn chuẩn bị quét dọn lại một chút rồi tính sau.
“Qua đây.”
Lục Nguyên Đăng chợt nói với tôi.
Bình luận facebook