Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 54 ĐÀN ÔNG ĐỀU LÀ LOẠI ĐỘNG VẬT SUY NGHĨ BẰNG NỬA THÂN DƯỚI
CHƯƠNG 54: ĐÀN ÔNG ĐỀU LÀ LOẠI ĐỘNG VẬT SUY NGHĨ BẰNG NỬA THÂN DƯỚI
Là ông chủ của tôi, Tống Trọng.
Vừa trông thấy tôi, hai mắt ánh ấy liền tỏa sáng, lập tức kéo tôi đi vào phòng bao.
“Anh đang gặp phải vấn đề phiền phức khó giải quyết, đúng lúc cái này lại do em thiết kế, em mau tới giải thích một chút đi.”
Tôi theo Tống Trọng vào trong, vừa liếc mắt đã trông thấy Lục Nguyên Đăng ngồi trên ghế chính.
Căn cứ theo quy củ của thương trường, người ngồi ở ghế chính không phải ông chủ, thì cũng là khách quý.
Dựa vào tư thế ngồi tận trên cao của anh ấy, tôi càng tin tưởng vế sau hơn.
Lục Nguyên Đăng chỉ liếc tôi một cái, tầm mắt liền nhanh chóng thu về, nói chuyện cùng người đàn ông bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ này là làm bộ không quen biết tôi. Như vậy càng tốt, vốn dĩ tôi cũng không muốn người khác biết được quan hệ giữa chúng tôi.
Dưới trướng Tống thị có một thương hiệu xa hoa rất lớn, chỉ sản xuất những sản phẩm có độ nét cao. Mà phần tôi phụ trách, chính là thiết kế bản thảo dây thắt lưng cho đàn ông.
Nói thật, nhiều khi những thiết kế của tôi đều dựa vào linh cảm trong suy nghĩ. Kỳ thực nếu muốn tôi đưa ra một lý do, chưa chắc tôi đã có thể nói được.
“Đây là trợ lý của tôi, Ninh Khanh.” Tống Trọng giới thiệu với mọi người, vừa nói vừa dẫn tôi tới chỗ ngồi.
Lúc này cũng chỉ còn hai ghế trống, Tống Trọng ngây ra một lúc, liền ngồi xuống bên cạnh Lục Nguyên Đăng, mà tôi lại ngồi bên cạnh anh ấy.
Anh ấy biết rõ giữa hai chúng tôi có quan hệ, làm như vậy có lẽ là do sợ tôi lúng túng.
“Nếu Ninh tiểu thư đã tới, vậy để cô ấy nói chút, dây lưng loại gì, lại có giá lên đến 31.080.000.000 đồng vậy.” Một người đàn ông tai to mặt lớn trong đó lên tiếng.
Tôi liếc mắt nhìn Tống Trọng, dưới sự ra hiệu của anh ấy, tôi bắt đầu giải thích.
“Ngoại trừ quần áo, dây lưng là vật trang sức thân thiết nhất với cơ thể con người. Nếu đã là vật bên người, vậy tất nhiên phải chú trọng đến sự thoải mái. Cho nên, chúng tôi đã sử dụng loại da trâu cao cấp nhất, cộng thêm công nghệ cao, khiến cho kết cấu của nó trở nên mềm mại mà bền bỉ. Dây lưng như vậy đồng thời được duy trì ở dạng lập thể, cũng phù hợp với độ cong của mỗi người ở mức độ lớn nhất, do đó sẽ tăng thêm cảm giác thoải mái cho họ. Ở phần móc của thắt lưng, chúng tôi đã thiết kế khắc nổi hình vương miện, trên mỗi nhánh của vương miện lại khảm một viên kim cương Nam Phi cao cấp nhất. Còn viên kim cương ở vị trí trung tâm, chúng tôi sử dụng loại màu hồng nhạt. Toàn bộ dây lưng này khiêm tốn mà xa hoa, công nghệ thượng thừa, độ tự nhiên càng tăng cao. Vốn dĩ những thứ này giá trị đều không nhỏ, lại là hàng có giới hạn, cho nên giá cao một chút cũng không có gì không ổn. Huống chi 318, mấy con số này không phải người làm ăn thích nhất sao?”
Kỳ thực tôi nhìn ra được, ở đây có người muốn mua, nhưng chưa chắc đã cam lòng chi ra số tiền này.
Dây thắt lưng này số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có 500 chiếc được bán, vốn chính là bán cho những đại gia có tiền nhất. Tùy tiện bán một dây lưng, cũng đã lãi tới mấy tỷ tiền lời.
Lục Nguyên Đăng ở phía đối diện chợt đứng dậy, cười nói với tôi: “Ninh tiểu thư nói dây lưng này rất thoải mái, nhưng hiện tại tôi uống khá nhiều rượu, cảm thấy có chút chặt, bản thân lại không biết điều chỉnh. Ninh tiểu thư có thể giúp tôi một chút không?”
Không biết điều chỉnh? Anh ta còn mặt mũi nói như vậy ư? Sáng nay, lúc mang dây lưng vào, không phải còn chỉnh rất tốt sao?
Tôi biết, anh ấy có ý định làm khó dễ cho mình.
Nhưng tôi càng rõ ràng hơn, vào lúc thiết kế dây lưng này, thực ra tôi đã sơ sót một điểm. Đó chính là những người dùng dây lưng, thao tác cũng không hề thuận tiện. Nói cách khác, loại dây lưng này chỉ thích hợp để người khác giúp đỡ điều chỉnh.
Ở đây có người muốn mua, tôi không thể làm trái ý mối làm ăn này của Tống Trọng được.
Khẽ cắn môi, sau đó tôi đứng lên, hai tay run run đưa về phía eo Lục Nguyên Đăng.
Anh ấy không có bụng bia, những đường cong cùng cơ bụng bên eo dán sát trên áo sơ mi, cả người đều tỏa ra khí chất làm say đắm lòng người.
Mà dây lưng vừa hay lại nằm ở vị trí lúng túng giữa phía trên và thân dưới. Mặt tôi lúc này không nhịn được đỏ lên.
Trước mặt nhiều người như vậy, tháo dây lưng anh ấy ra, cảm giác này thật sự quá kỳ quặc.
Vừa tháo tôi vừa giải thích với mọi người, nỗ lực giảm bớt xấu hổ trong lòng.
“Đồ vật độc đáo như vậy, đương nhiên là muốn phụ nữ tới giúp đỡ mới có thể khiến cho đàn ông có được cảm giác cao quý. Thử tưởng tượng đến cảnh cô gái mà các vị tha thiết mơ ước dùng bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương của mình nhẹ nhàng cởi dây lưng này ra.”
Đang lúc nói chuyện, tôi lén nhìn trộm về phía mọi người đang ngồi, trong mắt bọn họ đều lóe lên tia sáng. Xem ra, lời tôi vừa nói đã phát huy tác dụng. Đàn ông đúng là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nghe nói như vậy, trong lòng bọn họ không nhộn nhạo mới lạ.
Ánh mắt Lục Nguyên Đăng chăm chú nhìn vào người tôi. Có trời mới biết khi nói những lời kia, tim tôi đã đập kịch liệt biết bao.
Nhiệm vụ hoàn thành, tôi khẽ thở dài một hơi, điều chỉnh dây lưng của anh ấy thật tốt, cuối cùng cũng ném được vật bỏng tay này đi.
“Quả nhiên là đồ tốt! Tống tổng, tôi nhất định sẽ mua một cái.”
“Đừng quên tôi.”
“Tôi cảm thấy thứ này rất xứng với mình, tôi cũng muốn một cái.”
Mười người đàn ông ngồi trong này, ngoại trừ Lục Nguyên Đăng và Tống Trọng ra, đều đặt mua dây lưng.
Tôi cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm ban đầu thiết kế, Tống Trọng và tôi đều lo lắng sẽ không bán được. Nhưng không nghĩ rằng sau khi tôi giải thích một phen lại khiến cho mấy người đàn ông này dốc hết vốn liếng để mua. Xung quanh người có tiền đều là người có tiền. Trải qua một hồi tuyên truyền, đoán chừng có thể bán hơn phân nửa ở trong nước. Phần còn dư lại, khẳng định không có vấn đề gì.
Di động trong túi rung lên, Khương Hải gọi tới rồi.
Lúc này tôi mới nhớ ra mình còn đang ăn cơm cùng cậu ấy.
“Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi trước, các vị lão tổng từ từ ăn nhé.”
Đi ra tới cửa, tôi mới nghe máy.
“Ninh Khanh, cậu đi đâu vậy? Sao còn chưa quay về?” Giọng cậu ấy có chút nóng nảy.
“Tôi gặp phải ông chủ trong công ty, bây giờ trở lại ngay.”
Cúp điện thoại, tôi vội vã đi về phía bên kia.
Đồ ăn cũng đã được bày lên, tôi ngồi xuống bắt đầu ăn.
Khương Hải vẫn dịu dàng gắp thức ăn cho tôi, trong mắt đều là cưng chiều tựa như muốn hòa tan tôi.
Nếu như có thể được người đàn ông như vậy cưng chiều cả đời, vậy thật sự là chuyện rất hạnh phúc.
“Ninh Khanh, tôi thực sự không quan tâm quá khứ của cậu, không muốn bỏ lỡ cậu lần nữa. Làm bạn gái của tôi được không?” Khương Hải nhẹ giọng nói.
Thiếu chút nữa thôi, tôi đã gật đầu đồng ý.
Cho đến khi trông thấy Lục Nguyên Đăng ở phía đối diện đang đi nhanh tới.
Không chỉ có mình anh ấy, còn có những người vừa mới ăn cơm lúc nãy.
Tôi ngồi ở vị trí trong góc, những người khác đều nói chuyện với nhau, cũng không chú ý tới tôi. Cho nên, có lẽ ánh mắt Lục Nguyên Đăng là lợi hại nhất.
Tôi cúi đầu xuống thật thấp, không dám nhìn anh ấy.
Trong khoảng thời gian anh ấy đi tới, tôi lại có cảm giác dài đằng đẵng.
Mãi tới khi anh ấy ra khỏi nhà hàng, rốt cuộc tôi mới có thể thở dài một hơi.
Vội vã cơm nước xong, tôi mượn cớ phải về làm gấp một tài liệu, liền tạm biệt Khương Hải. Mà yêu cầu cậu ấy nói, tôi cũng tạm thời bỏ qua. May mà cậu ấy không ép buộc tôi, làm cho áp lực của tôi cũng không đến mức quá lớn.
Tôi đi nhanh về phía trước, lúc đến dưới lầu công ty, bỗng nhìn thấy xe của Lục Nguyên Đăng.
Bóng dáng cao to của anh ấy dựa vào thân xe, một tay kẹp chặt điếu thuốc lá, bình tĩnh đứng ở nơi đó. Nếu muốn vào cửa công ty, nhất định phải đi qua anh ấy mới được.
Nếu tôi đoán không nhầm, anh ấy đang chờ tôi.
Là ông chủ của tôi, Tống Trọng.
Vừa trông thấy tôi, hai mắt ánh ấy liền tỏa sáng, lập tức kéo tôi đi vào phòng bao.
“Anh đang gặp phải vấn đề phiền phức khó giải quyết, đúng lúc cái này lại do em thiết kế, em mau tới giải thích một chút đi.”
Tôi theo Tống Trọng vào trong, vừa liếc mắt đã trông thấy Lục Nguyên Đăng ngồi trên ghế chính.
Căn cứ theo quy củ của thương trường, người ngồi ở ghế chính không phải ông chủ, thì cũng là khách quý.
Dựa vào tư thế ngồi tận trên cao của anh ấy, tôi càng tin tưởng vế sau hơn.
Lục Nguyên Đăng chỉ liếc tôi một cái, tầm mắt liền nhanh chóng thu về, nói chuyện cùng người đàn ông bên cạnh.
Nhìn dáng vẻ này là làm bộ không quen biết tôi. Như vậy càng tốt, vốn dĩ tôi cũng không muốn người khác biết được quan hệ giữa chúng tôi.
Dưới trướng Tống thị có một thương hiệu xa hoa rất lớn, chỉ sản xuất những sản phẩm có độ nét cao. Mà phần tôi phụ trách, chính là thiết kế bản thảo dây thắt lưng cho đàn ông.
Nói thật, nhiều khi những thiết kế của tôi đều dựa vào linh cảm trong suy nghĩ. Kỳ thực nếu muốn tôi đưa ra một lý do, chưa chắc tôi đã có thể nói được.
“Đây là trợ lý của tôi, Ninh Khanh.” Tống Trọng giới thiệu với mọi người, vừa nói vừa dẫn tôi tới chỗ ngồi.
Lúc này cũng chỉ còn hai ghế trống, Tống Trọng ngây ra một lúc, liền ngồi xuống bên cạnh Lục Nguyên Đăng, mà tôi lại ngồi bên cạnh anh ấy.
Anh ấy biết rõ giữa hai chúng tôi có quan hệ, làm như vậy có lẽ là do sợ tôi lúng túng.
“Nếu Ninh tiểu thư đã tới, vậy để cô ấy nói chút, dây lưng loại gì, lại có giá lên đến 31.080.000.000 đồng vậy.” Một người đàn ông tai to mặt lớn trong đó lên tiếng.
Tôi liếc mắt nhìn Tống Trọng, dưới sự ra hiệu của anh ấy, tôi bắt đầu giải thích.
“Ngoại trừ quần áo, dây lưng là vật trang sức thân thiết nhất với cơ thể con người. Nếu đã là vật bên người, vậy tất nhiên phải chú trọng đến sự thoải mái. Cho nên, chúng tôi đã sử dụng loại da trâu cao cấp nhất, cộng thêm công nghệ cao, khiến cho kết cấu của nó trở nên mềm mại mà bền bỉ. Dây lưng như vậy đồng thời được duy trì ở dạng lập thể, cũng phù hợp với độ cong của mỗi người ở mức độ lớn nhất, do đó sẽ tăng thêm cảm giác thoải mái cho họ. Ở phần móc của thắt lưng, chúng tôi đã thiết kế khắc nổi hình vương miện, trên mỗi nhánh của vương miện lại khảm một viên kim cương Nam Phi cao cấp nhất. Còn viên kim cương ở vị trí trung tâm, chúng tôi sử dụng loại màu hồng nhạt. Toàn bộ dây lưng này khiêm tốn mà xa hoa, công nghệ thượng thừa, độ tự nhiên càng tăng cao. Vốn dĩ những thứ này giá trị đều không nhỏ, lại là hàng có giới hạn, cho nên giá cao một chút cũng không có gì không ổn. Huống chi 318, mấy con số này không phải người làm ăn thích nhất sao?”
Kỳ thực tôi nhìn ra được, ở đây có người muốn mua, nhưng chưa chắc đã cam lòng chi ra số tiền này.
Dây thắt lưng này số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có 500 chiếc được bán, vốn chính là bán cho những đại gia có tiền nhất. Tùy tiện bán một dây lưng, cũng đã lãi tới mấy tỷ tiền lời.
Lục Nguyên Đăng ở phía đối diện chợt đứng dậy, cười nói với tôi: “Ninh tiểu thư nói dây lưng này rất thoải mái, nhưng hiện tại tôi uống khá nhiều rượu, cảm thấy có chút chặt, bản thân lại không biết điều chỉnh. Ninh tiểu thư có thể giúp tôi một chút không?”
Không biết điều chỉnh? Anh ta còn mặt mũi nói như vậy ư? Sáng nay, lúc mang dây lưng vào, không phải còn chỉnh rất tốt sao?
Tôi biết, anh ấy có ý định làm khó dễ cho mình.
Nhưng tôi càng rõ ràng hơn, vào lúc thiết kế dây lưng này, thực ra tôi đã sơ sót một điểm. Đó chính là những người dùng dây lưng, thao tác cũng không hề thuận tiện. Nói cách khác, loại dây lưng này chỉ thích hợp để người khác giúp đỡ điều chỉnh.
Ở đây có người muốn mua, tôi không thể làm trái ý mối làm ăn này của Tống Trọng được.
Khẽ cắn môi, sau đó tôi đứng lên, hai tay run run đưa về phía eo Lục Nguyên Đăng.
Anh ấy không có bụng bia, những đường cong cùng cơ bụng bên eo dán sát trên áo sơ mi, cả người đều tỏa ra khí chất làm say đắm lòng người.
Mà dây lưng vừa hay lại nằm ở vị trí lúng túng giữa phía trên và thân dưới. Mặt tôi lúc này không nhịn được đỏ lên.
Trước mặt nhiều người như vậy, tháo dây lưng anh ấy ra, cảm giác này thật sự quá kỳ quặc.
Vừa tháo tôi vừa giải thích với mọi người, nỗ lực giảm bớt xấu hổ trong lòng.
“Đồ vật độc đáo như vậy, đương nhiên là muốn phụ nữ tới giúp đỡ mới có thể khiến cho đàn ông có được cảm giác cao quý. Thử tưởng tượng đến cảnh cô gái mà các vị tha thiết mơ ước dùng bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương của mình nhẹ nhàng cởi dây lưng này ra.”
Đang lúc nói chuyện, tôi lén nhìn trộm về phía mọi người đang ngồi, trong mắt bọn họ đều lóe lên tia sáng. Xem ra, lời tôi vừa nói đã phát huy tác dụng. Đàn ông đúng là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nghe nói như vậy, trong lòng bọn họ không nhộn nhạo mới lạ.
Ánh mắt Lục Nguyên Đăng chăm chú nhìn vào người tôi. Có trời mới biết khi nói những lời kia, tim tôi đã đập kịch liệt biết bao.
Nhiệm vụ hoàn thành, tôi khẽ thở dài một hơi, điều chỉnh dây lưng của anh ấy thật tốt, cuối cùng cũng ném được vật bỏng tay này đi.
“Quả nhiên là đồ tốt! Tống tổng, tôi nhất định sẽ mua một cái.”
“Đừng quên tôi.”
“Tôi cảm thấy thứ này rất xứng với mình, tôi cũng muốn một cái.”
Mười người đàn ông ngồi trong này, ngoại trừ Lục Nguyên Đăng và Tống Trọng ra, đều đặt mua dây lưng.
Tôi cũng coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thời điểm ban đầu thiết kế, Tống Trọng và tôi đều lo lắng sẽ không bán được. Nhưng không nghĩ rằng sau khi tôi giải thích một phen lại khiến cho mấy người đàn ông này dốc hết vốn liếng để mua. Xung quanh người có tiền đều là người có tiền. Trải qua một hồi tuyên truyền, đoán chừng có thể bán hơn phân nửa ở trong nước. Phần còn dư lại, khẳng định không có vấn đề gì.
Di động trong túi rung lên, Khương Hải gọi tới rồi.
Lúc này tôi mới nhớ ra mình còn đang ăn cơm cùng cậu ấy.
“Thật ngại quá, tôi còn có việc phải đi trước, các vị lão tổng từ từ ăn nhé.”
Đi ra tới cửa, tôi mới nghe máy.
“Ninh Khanh, cậu đi đâu vậy? Sao còn chưa quay về?” Giọng cậu ấy có chút nóng nảy.
“Tôi gặp phải ông chủ trong công ty, bây giờ trở lại ngay.”
Cúp điện thoại, tôi vội vã đi về phía bên kia.
Đồ ăn cũng đã được bày lên, tôi ngồi xuống bắt đầu ăn.
Khương Hải vẫn dịu dàng gắp thức ăn cho tôi, trong mắt đều là cưng chiều tựa như muốn hòa tan tôi.
Nếu như có thể được người đàn ông như vậy cưng chiều cả đời, vậy thật sự là chuyện rất hạnh phúc.
“Ninh Khanh, tôi thực sự không quan tâm quá khứ của cậu, không muốn bỏ lỡ cậu lần nữa. Làm bạn gái của tôi được không?” Khương Hải nhẹ giọng nói.
Thiếu chút nữa thôi, tôi đã gật đầu đồng ý.
Cho đến khi trông thấy Lục Nguyên Đăng ở phía đối diện đang đi nhanh tới.
Không chỉ có mình anh ấy, còn có những người vừa mới ăn cơm lúc nãy.
Tôi ngồi ở vị trí trong góc, những người khác đều nói chuyện với nhau, cũng không chú ý tới tôi. Cho nên, có lẽ ánh mắt Lục Nguyên Đăng là lợi hại nhất.
Tôi cúi đầu xuống thật thấp, không dám nhìn anh ấy.
Trong khoảng thời gian anh ấy đi tới, tôi lại có cảm giác dài đằng đẵng.
Mãi tới khi anh ấy ra khỏi nhà hàng, rốt cuộc tôi mới có thể thở dài một hơi.
Vội vã cơm nước xong, tôi mượn cớ phải về làm gấp một tài liệu, liền tạm biệt Khương Hải. Mà yêu cầu cậu ấy nói, tôi cũng tạm thời bỏ qua. May mà cậu ấy không ép buộc tôi, làm cho áp lực của tôi cũng không đến mức quá lớn.
Tôi đi nhanh về phía trước, lúc đến dưới lầu công ty, bỗng nhìn thấy xe của Lục Nguyên Đăng.
Bóng dáng cao to của anh ấy dựa vào thân xe, một tay kẹp chặt điếu thuốc lá, bình tĩnh đứng ở nơi đó. Nếu muốn vào cửa công ty, nhất định phải đi qua anh ấy mới được.
Nếu tôi đoán không nhầm, anh ấy đang chờ tôi.
Bình luận facebook