Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 63 TRÁI TIM ĐÀN ÔNG KHÓ THẤU
CHƯƠNG 63: TRÁI TIM ĐÀN ÔNG KHÓ THẤU
Tôi chậm rãi bỏ miếng thịt vào trong miệng, nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện kia.
Tôi nhận ra đó là một trong những người phụ nữ vây quanh Lục Nguyên Đăng lúc nãy.
Phía sau của cô ta còn có hai người phụ nữ đi theo. Trong đó có một người phụ nữ trên mặt vẫn có vệt nước mắt chính là Phương Linh Phụng. Ánh mắt thù hận dường như muốn giết tôi trong nháy mắt.
Mặc dù trước mặt tôi là ba người phụ nữ nhưng tôi không sợ.
Trước mặt mọi người họ có thể làm gì tôi được chứ? Huống hồ, có Lục Nguyên Đăng chống lưng, tôi thản nhiên.
Tôi chậm rãi lau miệng rồi lại lau tay, đứng dậy, cười nhạt rồi nói: “Nông thôn thì đã làm sao? Bạn gái của Lục Nguyên Đăng là tôi, không phải các người? Bay lên đầu cành, tôi chính là phượng hoàng!”
Bình thường tôi cực ghét những dây dưa không rõ ràng với Lục Nguyên Đăng. Nhưng bây giờ lại trở thành hậu thuẫn để tôi hung hăng càn quấy tôi.
Nhóm người thích bắt nạt người khác như họ, tôi chỉ muốn dùng thái độ cứng rắn một chút để họ biết sự lợi hại của tôi.
Quả nhiên, mặt ba người họ biến sắc, nhìn về phía Lục Nguyên Đăng, dáng vẻ vô cùng kiêng kị.
“Chẳng qua chỉ là công cụ tình dục mà thôi, tôi xem cô có thể kiêu ngạo bao lâu!”
Cô ta vung tay áo một cái rồi đưa hai người còn lại rời khỏi đó.
Tôi bĩu môi, tiếp tục ngồi xuống ăn thức ăn. Sườn xào chua ngọt này thật ngon, cũng không biết đầu biếp nào mà lại có thể làm được một món ngon như vậy.
Đúng là người có tiền đến ăn cũng cầu kì hơn nhiều.
Đói cộng thêm thèm, không lâu sau đó món sườn trong đĩa đã bị tôi ăn sạch chỉ còn lại một miếng.
Tôi ngại ngùng nhìn miếng sườn cuối cùng trước mặt, do dự không biết có nên ăn hay không.
“Ngon không?” Giọng Lục Nguyên Đăng trêu chọc vang lên sau lưng tôi, tôi lập tức đỏ mặt.
Ở đây đều là thiên kim tiểu thư danh giá, nhã nhặn vô cùng, ăn gì đều nhỏ nhẹ. Tôi ở trong này quả thực là không hợp chút nào.
“Không ngon!”
Tôi nói trái lòng mình, lập tức đứng dậy chuẩn bị trốn khỏi hiện trường.
Đèn bên trong phòng đang sáng chợt tối đi.
Lục Nguyên Đăng lôi tay tôi, đưa tôi vào vòng tay của anh ấy.
“Nhảy một điệu chứ.” Ánh mắt anh ấy lóng lánh như sao nhìn tôi, làm tôi tan chảy.
Tim đập, không tự chủ càng ngày càng nhanh.
Tôi lại một lần nữa thất thần khi nhìn Lục Nguyên Đăng. Người đàn ông anh tuấn tú giàu có như vậy khiến người khác không có cách nào kháng cự rồi. Nhưng giữa tôi và anh ấy chỉ là một giao dịch mà thôi, tôi tuyệt đối không để bản thân mình sa vào.
Tôi lắc đầu, gạt tay anh ấy ra rồi nói: “Em không nhảy cùng anh.”
Vừa dứt lời, tay tôi bị người khác dắt đi.
“Xem ra, người đẹp muốn nhảy cùng tôi rồi.” Người đàn ông đẹp trai cá tính kia kéo tay tôi đi vào phía trung tâm.
Lục Nguyên Đăng khó chịu, ánh mắt ung dung nhìn tôi chằm chằm làm tôi hoảng loạn không thôi.
Tôi thực sự không rành lắm, lúc trước công ty có tiệc tối, tôi hầu như chỉ ngồi một chỗ ăn và ăn.
“Tôi không biết.” Tôi thành thật nói, ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn về phía Lục Nguyên Đăng bên kia.
Lúc này mới phát hiện anh ấy đã không ở chỗ cũ rồi. Tôi nhìn xung quanh tìm anh ấy đang nói chuyện với mọi người cách đó không xa. Có mấy người phụ nữ tiến về phía trước mời anh ấy nhưng hình như đều bị anh ấy từ chối.
Nếu như không phải Lục Nguyên Đăng ở trên giường hung ác với tôi như kẻ thù thì tôi không tin anh ta không thích gần nữ sắc như vậy.
“Đừng nhìn Lục thiếu gia nữa, nhảy theo tôi.” Người đàn ông có địa vị nói với tôi.
Mặc dù tay vịn vào eo tôi nhưng bàn tay đó chỉ đặt trên quần áo của tôi, không hề làm tôi cảm thấy khó chịu. Người đàn ông này trông có vẻ chơi bời nhưng kì thực là một người có tiếng tăm địa vị.
Tôi cũng yên tâm trở lại, theo sát bước khiêu vũ của anh ta.
“Tôi là Quý Long, là bạn tốt nhiều năm của Lục thiếu gia.”
Anh ta thỉng thoảng nói chuyện với tôi, phân tán sự chú ý của tôi, làm tôi cũng không còn lo lắng như vậy nữa.
“Đây là lần đầu tiên, cậu ấy mang phụ nữ đến dự tiệc.” Quý Long nói với tôi.
Tôi có chút không tin.
Việc này không giống tác phong của Lục Nguyên Đăng. Hơn nữa tôi cũng sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ mình đặc biệt với anh ấy như vậy.
“Ai biết được chứ, tâm tư của anh ấy vốn dĩ không phải tôi có thể hiểu thấu được.”
Dưới sự hướng dẫn của Quý Long, tôi thuận lợi nhảy xong điệu khiêu vũ. Phát hiện ra khiêu vũ cũng không khó như trong tưởng tượng của tôi. Trước kia, nhất định là do tôi quá căng thẳng mà thôi.
Tôi đang chuẩn bị đi sang chỗ bên cạnh nghỉ ngơi một chút thì gót chân bị người ta dùng giày cao gót giẫm lên. Bị đau, toàn thân tôi không khống chế được nghiêng về phía trước, bổ nhào vào người của Quý Long.
Lại còn hôn vào môi Quý Long, tôi lúng túng vô cùng,
Phía sau hình như có một ánh mắt sắc nhọn vậy, sắc mặt của Quý Long trở nên trắng bệch, đẩy tôi ra như tránh bệnh dịch, cuống cuồng nói: “Sắp mười hai giờ rồi, thời gian đẹp nhất vẫn nên dành cho cô và Lục thiếu gia.”
Tôi lui về phía sau, ngã vào một nơi ấm áp quen thuộc. Cho dù không ngoảnh đầu lại tôi cũng biết người đó là Lục Nguyên Đăng. Rốt cuộc trên người anh ấy vẫn còn lưu lại mùi nước hoa nồng nặc.
Quý Long chạy bạt mạng, xem ra cũng có chút kiêng kị Lục Nguyên Đăng.
Tôi ngượng ngùng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt, nụ cười của anh ấy.
Nụ cười này làm tôi sởn tóc gáy.
“Việc đó... vừa rồi đều là ngoài... ngoài ý muốn...”
“Xem ra có vẻ em thiếu hơi đàn ông.” Lục Nguyên Đăng nói, lôi tôi đi ra ngoài.
Tôi chậm rãi bỏ miếng thịt vào trong miệng, nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện kia.
Tôi nhận ra đó là một trong những người phụ nữ vây quanh Lục Nguyên Đăng lúc nãy.
Phía sau của cô ta còn có hai người phụ nữ đi theo. Trong đó có một người phụ nữ trên mặt vẫn có vệt nước mắt chính là Phương Linh Phụng. Ánh mắt thù hận dường như muốn giết tôi trong nháy mắt.
Mặc dù trước mặt tôi là ba người phụ nữ nhưng tôi không sợ.
Trước mặt mọi người họ có thể làm gì tôi được chứ? Huống hồ, có Lục Nguyên Đăng chống lưng, tôi thản nhiên.
Tôi chậm rãi lau miệng rồi lại lau tay, đứng dậy, cười nhạt rồi nói: “Nông thôn thì đã làm sao? Bạn gái của Lục Nguyên Đăng là tôi, không phải các người? Bay lên đầu cành, tôi chính là phượng hoàng!”
Bình thường tôi cực ghét những dây dưa không rõ ràng với Lục Nguyên Đăng. Nhưng bây giờ lại trở thành hậu thuẫn để tôi hung hăng càn quấy tôi.
Nhóm người thích bắt nạt người khác như họ, tôi chỉ muốn dùng thái độ cứng rắn một chút để họ biết sự lợi hại của tôi.
Quả nhiên, mặt ba người họ biến sắc, nhìn về phía Lục Nguyên Đăng, dáng vẻ vô cùng kiêng kị.
“Chẳng qua chỉ là công cụ tình dục mà thôi, tôi xem cô có thể kiêu ngạo bao lâu!”
Cô ta vung tay áo một cái rồi đưa hai người còn lại rời khỏi đó.
Tôi bĩu môi, tiếp tục ngồi xuống ăn thức ăn. Sườn xào chua ngọt này thật ngon, cũng không biết đầu biếp nào mà lại có thể làm được một món ngon như vậy.
Đúng là người có tiền đến ăn cũng cầu kì hơn nhiều.
Đói cộng thêm thèm, không lâu sau đó món sườn trong đĩa đã bị tôi ăn sạch chỉ còn lại một miếng.
Tôi ngại ngùng nhìn miếng sườn cuối cùng trước mặt, do dự không biết có nên ăn hay không.
“Ngon không?” Giọng Lục Nguyên Đăng trêu chọc vang lên sau lưng tôi, tôi lập tức đỏ mặt.
Ở đây đều là thiên kim tiểu thư danh giá, nhã nhặn vô cùng, ăn gì đều nhỏ nhẹ. Tôi ở trong này quả thực là không hợp chút nào.
“Không ngon!”
Tôi nói trái lòng mình, lập tức đứng dậy chuẩn bị trốn khỏi hiện trường.
Đèn bên trong phòng đang sáng chợt tối đi.
Lục Nguyên Đăng lôi tay tôi, đưa tôi vào vòng tay của anh ấy.
“Nhảy một điệu chứ.” Ánh mắt anh ấy lóng lánh như sao nhìn tôi, làm tôi tan chảy.
Tim đập, không tự chủ càng ngày càng nhanh.
Tôi lại một lần nữa thất thần khi nhìn Lục Nguyên Đăng. Người đàn ông anh tuấn tú giàu có như vậy khiến người khác không có cách nào kháng cự rồi. Nhưng giữa tôi và anh ấy chỉ là một giao dịch mà thôi, tôi tuyệt đối không để bản thân mình sa vào.
Tôi lắc đầu, gạt tay anh ấy ra rồi nói: “Em không nhảy cùng anh.”
Vừa dứt lời, tay tôi bị người khác dắt đi.
“Xem ra, người đẹp muốn nhảy cùng tôi rồi.” Người đàn ông đẹp trai cá tính kia kéo tay tôi đi vào phía trung tâm.
Lục Nguyên Đăng khó chịu, ánh mắt ung dung nhìn tôi chằm chằm làm tôi hoảng loạn không thôi.
Tôi thực sự không rành lắm, lúc trước công ty có tiệc tối, tôi hầu như chỉ ngồi một chỗ ăn và ăn.
“Tôi không biết.” Tôi thành thật nói, ánh mắt cũng không tự chủ được nhìn về phía Lục Nguyên Đăng bên kia.
Lúc này mới phát hiện anh ấy đã không ở chỗ cũ rồi. Tôi nhìn xung quanh tìm anh ấy đang nói chuyện với mọi người cách đó không xa. Có mấy người phụ nữ tiến về phía trước mời anh ấy nhưng hình như đều bị anh ấy từ chối.
Nếu như không phải Lục Nguyên Đăng ở trên giường hung ác với tôi như kẻ thù thì tôi không tin anh ta không thích gần nữ sắc như vậy.
“Đừng nhìn Lục thiếu gia nữa, nhảy theo tôi.” Người đàn ông có địa vị nói với tôi.
Mặc dù tay vịn vào eo tôi nhưng bàn tay đó chỉ đặt trên quần áo của tôi, không hề làm tôi cảm thấy khó chịu. Người đàn ông này trông có vẻ chơi bời nhưng kì thực là một người có tiếng tăm địa vị.
Tôi cũng yên tâm trở lại, theo sát bước khiêu vũ của anh ta.
“Tôi là Quý Long, là bạn tốt nhiều năm của Lục thiếu gia.”
Anh ta thỉng thoảng nói chuyện với tôi, phân tán sự chú ý của tôi, làm tôi cũng không còn lo lắng như vậy nữa.
“Đây là lần đầu tiên, cậu ấy mang phụ nữ đến dự tiệc.” Quý Long nói với tôi.
Tôi có chút không tin.
Việc này không giống tác phong của Lục Nguyên Đăng. Hơn nữa tôi cũng sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ mình đặc biệt với anh ấy như vậy.
“Ai biết được chứ, tâm tư của anh ấy vốn dĩ không phải tôi có thể hiểu thấu được.”
Dưới sự hướng dẫn của Quý Long, tôi thuận lợi nhảy xong điệu khiêu vũ. Phát hiện ra khiêu vũ cũng không khó như trong tưởng tượng của tôi. Trước kia, nhất định là do tôi quá căng thẳng mà thôi.
Tôi đang chuẩn bị đi sang chỗ bên cạnh nghỉ ngơi một chút thì gót chân bị người ta dùng giày cao gót giẫm lên. Bị đau, toàn thân tôi không khống chế được nghiêng về phía trước, bổ nhào vào người của Quý Long.
Lại còn hôn vào môi Quý Long, tôi lúng túng vô cùng,
Phía sau hình như có một ánh mắt sắc nhọn vậy, sắc mặt của Quý Long trở nên trắng bệch, đẩy tôi ra như tránh bệnh dịch, cuống cuồng nói: “Sắp mười hai giờ rồi, thời gian đẹp nhất vẫn nên dành cho cô và Lục thiếu gia.”
Tôi lui về phía sau, ngã vào một nơi ấm áp quen thuộc. Cho dù không ngoảnh đầu lại tôi cũng biết người đó là Lục Nguyên Đăng. Rốt cuộc trên người anh ấy vẫn còn lưu lại mùi nước hoa nồng nặc.
Quý Long chạy bạt mạng, xem ra cũng có chút kiêng kị Lục Nguyên Đăng.
Tôi ngượng ngùng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt, nụ cười của anh ấy.
Nụ cười này làm tôi sởn tóc gáy.
“Việc đó... vừa rồi đều là ngoài... ngoài ý muốn...”
“Xem ra có vẻ em thiếu hơi đàn ông.” Lục Nguyên Đăng nói, lôi tôi đi ra ngoài.
Bình luận facebook