Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 79 ĐÀN ÔNG ĐỀU LÒNG DẠ HẸP HÒI
CHƯƠNG 79: ĐÀN ÔNG ĐỀU LÒNG DẠ HẸP HÒI
“Đúng, anh có bệnh đó!”
Tay của Lục Nguyên Đăng chợt đập vào tay lái, lập tức đạp ga lái xe đi.
Quang cảnh xung quanh không ngừng thay đổi, tôi nhìn đồng hồ đo kilomet, 120km/giờ.
Nơi này là trung tâm thành phố, Lục Nguyên Đăng không bệnh, mà là điên rồi!
Có đến vài lần, tôi thấy Lục Nguyên Đăng suýt nữa đụng phải xe đi ngang qua, nhưng anh ấy đều tránh được.
Mỗi lần như thế, tim tôi như đi cáp treo, cuối cùng, anh ấy dừng lại bên ngoài bệnh viện thành phố.
“Muốn ở bên anh ta như vậy thì vào đi.”
Lục Nguyên Đăng mở cửa xe, gương mặt lạnh lùng nói với tôi.
“Vào thì vào, làm như ai cũng thèm ở bên cạnh anh vậy!”
Tôi xuống xe, nặng nề đóng cửa xe lại.
Lục Nguyên Đăng cho xe chạy, bụi mù mịt.
“Lục Nguyên Đăng đồ khốn kiếp! Cút cút cút đi!”
Tôi làm một mặt quỷ thật to đằng sau đuôi xe.
Nhưng ngay sau đó, thất vọng và bất lực ập đến.
Khương Hải có mẹ cậu ấy chăm sóc, tôi rất yên tâm. Hơn nữa, với thái độ vừa nãy của mẹ cậu ấy, tôi không thể đi vào chịu trận. Cãi nhau với Lục Nguyên Đăng, nhất định tôi không thể trở về Lục gia.
Lập tức, tôi trở thành người lang thang, không biết nên đi đâu.
Tô Tinh Tinh xuất hiện trước mặt tôi ngay lúc này, lúc thấy cậu ấy, tôi cảm thấy trên người cậu ấy phát ra tia sáng nữ thần.
“Tinh Tinh, sao cậu lại ở đây?” Tôi nhìn cậu ấy, trực tiếp nhào đến.
Cổ Duyên bên cạnh giật giật khóe miệng, ý chiếm hữu trong mắt rất rõ ràng.
Người đàn ông này keo kiệt quá đi. Chúng tôi đều là nữ, ôm Tinh Tinh một cái thì có làm sao.
“Nhẹ chút nào, đừng làm con nuôi của cậu bị đau.”
Con nuôi?
Tôi ngây cả người, lập tức mừng rỡ buông Tô Tinh Tinh ra, nhìn về phía bụng của cậu ấy.
“Cậu mang thai ư?”
“Đúng vậy. Mới vừa một tháng.” Tô Tinh Tinh nói với tôi, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Tôi nhớ trước đó Tinh Tinh có nói với tôi, cậu ấy mắc hội chứng buồng trứng đa nang, tỷ lệ mang thai rất nhỏ. Sớm như vậy đã mang thai, có lẽ cậu ấy và Cổ Duyên đã vất vả cố gắng không rời.
Lần trước lúc đến nhà cậu ấy, tôi còn được miễn phí nghe một tràng tiếng xuân sống động.
“Xem ra tớ cần qua đó để ở bên con nuôi của tớ rồi.” Tôi nhân cơ hội nói một câu.
“Không phải cậu và Lục Nguyên Đăng ở chung sao, anh ta cam lòng thả cho cậu đi?”
“Đừng nhắc đến kẻ thần kinh đó! Chúng ta đi thôi.”
Lúc đầu tôi muốn kéo Tinh Tinh, nhưng nhìn ánh mắt của Cổ Duyên, đành từ bỏ.
Tinh Tinh lại hơi khó xử nhìn tôi, nói: “Rất tiếc phải nói cho cậu biết, cậu không thể ở cùng chúng tớ rồi. Cổ Duyên muốn đưa tớ ra nước ngoài một thời gian, vé máy bay đã mua xong, buổi chiều sẽ đi. Có điều tớ có thể đưa chìa khóa cho cậu, cậu tự đến ở nhé. Nếu không có tiền tiêu, cái túi trong tủ quần áo của tớ còn mấy chục triệu, cũng đủ để cậu chống đỡ một khoảng thời gian.”
Tinh Tinh nói khiến tôi rất cảm động.
Lúc người ta đang chán nản nhất, có thể có một người bạn như vậy thực sự sẽ cảm động muốn khóc.
“Cám ơn cậu Tinh Tinh, tớ yêu cậu!”
Không kiềm chế được sự yêu thích Tinh Tinh trong lòng, tôi hôn chụt lên má cậu ấy.
Sắc mặt Cổ Duyên hơi trầm xuống.
Trời ơi, người đàn ông này thực sự nhỏ mọn đến thế sao.
Tinh Tinh cũng nhận thấy được thần sắc của Cổ Duyên không đúng, sau khi giao chìa khóa cho tôi, cậu ấy kéo Cổ Duyên rời đi.
Tôi đón xe đến nhà Tinh Tinh, trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tôi tùy tiện làm vài ba món rồi ăn.
Điện thoại di động đang mở nhưng Lục Nguyên Đăng không hề gọi tới.
Lửa giận của anh ấy rất quái lạ, người đàn ông hỉ nộ vô thường đó căn bản không phải là người tôi có thể trêu chọc.
Trong lòng tôi rất phiền muộn, mãi không ngủ được, bèn ra sân thượng hóng gió. Gió thổi làm đầu tôi hơi choáng.
Điện thoại di động reo, tôi mừng rỡ cầm lên, lại thất vọng.
Không phải Lục Nguyên Đăng gọi tới, là mẹ.
Nhớ tới lần trước tôi tuyệt tình đuổi bà ấy, trong lòng có chút áy náy. Nói thế nào đi nữa, bà ấy cũng là người mẹ đã nuôi tôi lớn, sao tôi lại đối xử với bà ấy như vậy, bà ấy nhất định sẽ đau lòng.
Nhưng mẹ vừa mở miệng, sự áy náy của tôi liền mất sạch.
“Ninh Khanh à, em con không thấy đâu. Từ xế chiều mẹ đã không liên lạc được với nó, có phải Lục tiên sinh đưa nó đi không?”
Mẹ tôi rất lo lắng, vừa gọi điện thoại vừa khóc.
“Hẳn là... không thể nào.”
Tôi có chút không xác định nói.
Lục Nguyên Đăng cũng không kiểu người sẽ làm chuyện như vậy, nhưng vừa nãy tôi làm ầm ĩ với anh ấy như thế, anh ấy làm chuyện này vì trả thù tôi cũng không phải là không thể.
“Cái gì gọi là sẽ không? Có phải con làm gì không tốt khiến Lục tiên sinh tức giận không? Con trước nay chỉ nghĩ cho mình, cũng không nghĩ đến em trai con. Nếu con không dỗ dành cậu ấy, em trai con phải làm sao bây giờ?”
Mẹ quở trách tôi một hồi, tôi cũng đã quen rồi. Chẳng qua tôi cảm thấy mình có chút nực cười, lại nghĩ bà ấy sẽ buồn vì hành động của tôi. Kỳ thực từ đầu tới cuối, trong lòng bà ấy chỉ có con trai bà ấy mà thôi.
“Mẹ đừng nói nữa, con đi tìm Lục Nguyên Đăng là được chứ gì?”
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, đón xe đi tìm Lục Nguyên Đăng.
Lúc đứng trước cửa nhà Lục Nguyên Đăng, tôi cảm giác mình giống như một chuyện cười.
“Đúng, anh có bệnh đó!”
Tay của Lục Nguyên Đăng chợt đập vào tay lái, lập tức đạp ga lái xe đi.
Quang cảnh xung quanh không ngừng thay đổi, tôi nhìn đồng hồ đo kilomet, 120km/giờ.
Nơi này là trung tâm thành phố, Lục Nguyên Đăng không bệnh, mà là điên rồi!
Có đến vài lần, tôi thấy Lục Nguyên Đăng suýt nữa đụng phải xe đi ngang qua, nhưng anh ấy đều tránh được.
Mỗi lần như thế, tim tôi như đi cáp treo, cuối cùng, anh ấy dừng lại bên ngoài bệnh viện thành phố.
“Muốn ở bên anh ta như vậy thì vào đi.”
Lục Nguyên Đăng mở cửa xe, gương mặt lạnh lùng nói với tôi.
“Vào thì vào, làm như ai cũng thèm ở bên cạnh anh vậy!”
Tôi xuống xe, nặng nề đóng cửa xe lại.
Lục Nguyên Đăng cho xe chạy, bụi mù mịt.
“Lục Nguyên Đăng đồ khốn kiếp! Cút cút cút đi!”
Tôi làm một mặt quỷ thật to đằng sau đuôi xe.
Nhưng ngay sau đó, thất vọng và bất lực ập đến.
Khương Hải có mẹ cậu ấy chăm sóc, tôi rất yên tâm. Hơn nữa, với thái độ vừa nãy của mẹ cậu ấy, tôi không thể đi vào chịu trận. Cãi nhau với Lục Nguyên Đăng, nhất định tôi không thể trở về Lục gia.
Lập tức, tôi trở thành người lang thang, không biết nên đi đâu.
Tô Tinh Tinh xuất hiện trước mặt tôi ngay lúc này, lúc thấy cậu ấy, tôi cảm thấy trên người cậu ấy phát ra tia sáng nữ thần.
“Tinh Tinh, sao cậu lại ở đây?” Tôi nhìn cậu ấy, trực tiếp nhào đến.
Cổ Duyên bên cạnh giật giật khóe miệng, ý chiếm hữu trong mắt rất rõ ràng.
Người đàn ông này keo kiệt quá đi. Chúng tôi đều là nữ, ôm Tinh Tinh một cái thì có làm sao.
“Nhẹ chút nào, đừng làm con nuôi của cậu bị đau.”
Con nuôi?
Tôi ngây cả người, lập tức mừng rỡ buông Tô Tinh Tinh ra, nhìn về phía bụng của cậu ấy.
“Cậu mang thai ư?”
“Đúng vậy. Mới vừa một tháng.” Tô Tinh Tinh nói với tôi, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Tôi nhớ trước đó Tinh Tinh có nói với tôi, cậu ấy mắc hội chứng buồng trứng đa nang, tỷ lệ mang thai rất nhỏ. Sớm như vậy đã mang thai, có lẽ cậu ấy và Cổ Duyên đã vất vả cố gắng không rời.
Lần trước lúc đến nhà cậu ấy, tôi còn được miễn phí nghe một tràng tiếng xuân sống động.
“Xem ra tớ cần qua đó để ở bên con nuôi của tớ rồi.” Tôi nhân cơ hội nói một câu.
“Không phải cậu và Lục Nguyên Đăng ở chung sao, anh ta cam lòng thả cho cậu đi?”
“Đừng nhắc đến kẻ thần kinh đó! Chúng ta đi thôi.”
Lúc đầu tôi muốn kéo Tinh Tinh, nhưng nhìn ánh mắt của Cổ Duyên, đành từ bỏ.
Tinh Tinh lại hơi khó xử nhìn tôi, nói: “Rất tiếc phải nói cho cậu biết, cậu không thể ở cùng chúng tớ rồi. Cổ Duyên muốn đưa tớ ra nước ngoài một thời gian, vé máy bay đã mua xong, buổi chiều sẽ đi. Có điều tớ có thể đưa chìa khóa cho cậu, cậu tự đến ở nhé. Nếu không có tiền tiêu, cái túi trong tủ quần áo của tớ còn mấy chục triệu, cũng đủ để cậu chống đỡ một khoảng thời gian.”
Tinh Tinh nói khiến tôi rất cảm động.
Lúc người ta đang chán nản nhất, có thể có một người bạn như vậy thực sự sẽ cảm động muốn khóc.
“Cám ơn cậu Tinh Tinh, tớ yêu cậu!”
Không kiềm chế được sự yêu thích Tinh Tinh trong lòng, tôi hôn chụt lên má cậu ấy.
Sắc mặt Cổ Duyên hơi trầm xuống.
Trời ơi, người đàn ông này thực sự nhỏ mọn đến thế sao.
Tinh Tinh cũng nhận thấy được thần sắc của Cổ Duyên không đúng, sau khi giao chìa khóa cho tôi, cậu ấy kéo Cổ Duyên rời đi.
Tôi đón xe đến nhà Tinh Tinh, trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tôi tùy tiện làm vài ba món rồi ăn.
Điện thoại di động đang mở nhưng Lục Nguyên Đăng không hề gọi tới.
Lửa giận của anh ấy rất quái lạ, người đàn ông hỉ nộ vô thường đó căn bản không phải là người tôi có thể trêu chọc.
Trong lòng tôi rất phiền muộn, mãi không ngủ được, bèn ra sân thượng hóng gió. Gió thổi làm đầu tôi hơi choáng.
Điện thoại di động reo, tôi mừng rỡ cầm lên, lại thất vọng.
Không phải Lục Nguyên Đăng gọi tới, là mẹ.
Nhớ tới lần trước tôi tuyệt tình đuổi bà ấy, trong lòng có chút áy náy. Nói thế nào đi nữa, bà ấy cũng là người mẹ đã nuôi tôi lớn, sao tôi lại đối xử với bà ấy như vậy, bà ấy nhất định sẽ đau lòng.
Nhưng mẹ vừa mở miệng, sự áy náy của tôi liền mất sạch.
“Ninh Khanh à, em con không thấy đâu. Từ xế chiều mẹ đã không liên lạc được với nó, có phải Lục tiên sinh đưa nó đi không?”
Mẹ tôi rất lo lắng, vừa gọi điện thoại vừa khóc.
“Hẳn là... không thể nào.”
Tôi có chút không xác định nói.
Lục Nguyên Đăng cũng không kiểu người sẽ làm chuyện như vậy, nhưng vừa nãy tôi làm ầm ĩ với anh ấy như thế, anh ấy làm chuyện này vì trả thù tôi cũng không phải là không thể.
“Cái gì gọi là sẽ không? Có phải con làm gì không tốt khiến Lục tiên sinh tức giận không? Con trước nay chỉ nghĩ cho mình, cũng không nghĩ đến em trai con. Nếu con không dỗ dành cậu ấy, em trai con phải làm sao bây giờ?”
Mẹ quở trách tôi một hồi, tôi cũng đã quen rồi. Chẳng qua tôi cảm thấy mình có chút nực cười, lại nghĩ bà ấy sẽ buồn vì hành động của tôi. Kỳ thực từ đầu tới cuối, trong lòng bà ấy chỉ có con trai bà ấy mà thôi.
“Mẹ đừng nói nữa, con đi tìm Lục Nguyên Đăng là được chứ gì?”
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, đón xe đi tìm Lục Nguyên Đăng.
Lúc đứng trước cửa nhà Lục Nguyên Đăng, tôi cảm giác mình giống như một chuyện cười.
Bình luận facebook