Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108: Nói cho anh về con cái
Long Yên vừa nghe nói Quyền Đế Sâm và người phụ nữ kia đang ở khách sạn, lúc này cô ta lập tức chạy tới.
Tối nay cô ta phải làm một chuyện rất ghê gớm, mê choáng Quyền Đế Sâm, lấy tính trùng của anh, để cho Cố Vãn Vãn sinh con.
Quyền Đế Sâm, cô ta sẽ cho anh biết, Long Yên không dễ trêu như vậy!
Hơn nữa chuyện rốt cuộc người phụ nữ thuê phòng khách sạn với anh là ai đã thành công gợi lên sự tò mò của Long Yên.
Có một số việc, không biết thì không sao.
Nhưng mà một khi biết được thì muốn tìm ra kết quả ngay lập tức.
Long Yên nhanh chóng chạy tới, vào thang máy đi lên phòng 1919.
Sau khi thô lỗ đá mở cửa phòng, cô ta rống to lên tựa như một bà vợ cả đang đi bắt gian: “Quyền Đế Sâm, anh ra đây cho tôi, làm chuyện đó ở văn phòng chưa đủ hay sao mà còn tới khách sạn.”
Cô ta thấy trong phòng không có người, đi vào phòng tắm: “Sao lại là các người?”
Trong phòng tắm, Mặc Sơ tựa như đang ngủ, cô bình tĩnh nhắm mắt. Bác sĩ Ngô Y Mỹ đang kiểm tra cho Mặc Sơ, bên cạnh còn có y tá đi theo.
“Cô ấy bị tụt đường huyết, ngất xỉu, chúng ta đưa tới bệnh viện trước đã.” Ngô Y Mỹ nói.
Long Yên cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đây không phải là Mặc Sơ sao?”
“Đúng thế, chúng tôi nhận được điện thoại nói rằng phòng 1919 có người ngất xỉu.” Ngô Y Mỹ nói: “Cho hỏi, cô là người thân của cô ấy sao?”
“Không phải.” Long Yên lắc đầu: “Cô ấy chỉ là một người tổ chức sự kiện, các người mau đưa cô ấy tới bệnh viện đi.”
Đám người Ngô Y Mỹ đưa Mặc Sơ rời khỏi đó, Long Yên nhìn bóng lưng của bọn họ: “Có từng thấy Quyền Đế Sâm tới đây không?”
“Không biết.” Ngô Y Mỹ lắc đầu.
Long Yên đi một chuyến vô ích, cô ta nói: “Có người gọi điện thoại cho tôi, nói Quyền Đế Sâm ở đây.”
Nhân viên phục vụ nhìn số điện thoại này: “Đây là điện thoại công cộng, chắc là có người đùa dai. Thường xuyên có người cứ ở đó gọi điện thoại lung tung, tùy tiện bấm số quấy rầy người ta, cảnh sát tới một cái là lập tức bỏ chạy.”
Long Yên vô cùng tức giận, cũng chỉ có thể rời khỏi đó.
Trong bệnh viện.
Ngô Y Mỹ tiêm thuốc giải cho Mặc Sơ, cô ta phát hiện tổng giám đốc Quyền đúng là người đoan chính, chưa bao giờ thừa cơ lúc người khác gặp nguy hiểm.
Mặc Sơ ngủ, bởi vì trong cơ thể vẫn còn thuốc nên cô ngủ cũng không yên lắm.
Quyền Đế Sâm canh giữ bên cạnh cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.
Sau khi anh nhận được điện thoại của Tả Điện Vũ, chắc là mấy người Ngô Y Mỹ cũng sắp tới rồi.
Anh bảo Ngô Y Mỹ ra mặt cứu Mặc Sơ, anh quý trọng cô.
Đối với anh mà nói, thân thể phụ nữ đã không còn là thứ gì mới mẻ từ lâu.
Mấu chốt là anh không muốn thấy Long Yên làm tổn thương Mặc Sơ, vậy nên những gì nhân viên phục vụ nói ra cũng là do anh đã sắp xếp từ trước.
Long Yên không nhận được thông tin xác thực, sau khi cô ta đi, Quyền Đế Sâm đưa Mặc Sơ đến bệnh viện.
Trong một căn phòng khác.
Cố Vãn Vãn vẫn còn cảm thấy hơi đau, cô ấy đặt tay lên bụng, bên trong có chứa một đứa bé. Bác sĩ nói chất lượng **** ***** rất tốt, sau mười tháng, cô ấy sẽ làm mẹ.
Lúc này, Cố Trạch Dã xông vào, anh ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Vãn Vãn.
Cố Vãn Vãn chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, không thể làm gì khác hơn là rũ mắt, không nói được câu nào.
Cố Trạch Dã lê từng bước nặng nề tới trước mặt cô: “Vãn Vãn, sao em có thể làm như vậy?”
“Anh, anh biết cả rồi à?” Cố Vãn Vãn hơi sợ: “Em chỉ muốn một đứa bé, không cần biết là con trai hay con gái, em chỉ hy vọng nó có thể bầu bạn với em.”
Cố Trạch Dã lắc đầu: “Em có biết em có thai trước khi lập gia đình là thế nào với nhà họ Cố không?”
“Em sẽ ra nước ngoài, sinh con một mình, nuôi con một mình.” Cố Vãn Vãn thấp giọng nói: “Anh, anh đừng nói ra ngoài, em biết anh Sâm sẽ không cưới em, em cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với anh ấy.”
Trong lòng Cố Trạch Dã kêu gào, đây hoàn toàn không phải con của Quyền Đế Sâm.
Phải biết rằng Quyền Đế Sâm khôn khéo và gian xảo như vậy, sao có thể bại dưới tay Long Yên được.
Huống chi trước đó anh còn biết là Long Yên định trả thù anh.
Cố Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn mong đợi vuốt ve bụng mình, anh ta không nói được câu nào.
Cố Vãn Vãn thấy Cố Trạch Dã không nói lời nào, cô ấy đưa tay, nắm lấy bàn tay lo lớn của Cố Trạch Dã: “Anh, cầu xin anh. Em chỉ tùy hứng lần này thôi được không?”
Cố Trạch Dã đưa tay ôm cô ấy vào lòng.
“Anh, cảm ơn anh, anh là người mà em yêu nhất.” Thấy Cố Trạch Dã không mắng mình nữa, cô ấy ngẩng đầu cười khẽ: “Người em tin tưởng nhất cũng là anh.”
Cố Trạch Dã đưa tay xoa đầu cô ấy. Sự cưng chiều của anh đối với cô ấy đúng là bất kể trời đất.
“Khi nào ra nước ngoài?” Cố Trạch Dã thấp giọng hỏi cô ấy.
“Chờ đến sau hôn lễ của anh Sâm đã.” Cố Vãn Vãn nói cô ấy sẽ không xuất hiện cạnh Quyền Đế Sâm, nhưng mà giọt máu trong bụng cô ấy sẽ là sinh mạng đời sau của anh.
Lúc trời gần sáng, Mặc Sơ tỉnh lại.
Cô từ từ mở mắt, lập tức nhìn thấy nơi này là một căn phòng màu trắng.
Cô từ từ nhớ lại mọi chuyện tối qua, lúc cô hoảng hốt định ngồi dậy, cô cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của mình đang được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Cô quay đầu nhìn sang, là Quyền Đế Sâm đang gục đầu xuống ngủ bù.
Mặc dù anh đang ngủ nhưng bàn tay khiến người khác đặc biệt yên tâm của anh lại đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Thật sự là anh, anh tới khách sạn sao?
Lúc Mặc Sơ nhìn thấy anh đang ở bên cạnh, cô yên tâm cười một tiếng.
Cô cũng không đánh thức anh, mà áp mặt vào lòng bàn tay anh lần nữa, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Nếu như sau khi trời sáng phải nói lời tạm biệt, vậy thì giờ phút này hãy để cho cô và anh yên tĩnh bên nhau thế này đi.
Để mặc thời gian lặng lẽ trôi, để mặc cho năm tháng chậm rãi chạy đi từ khe hở giữa những ngón tay, bỏ mặc từng chuyện tốt đẹp hay bi thương của họ.
Cô cứ nhìn anh như vậy, đã hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Thuốc trong cơ thể đã được giải hết, cô cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Ban đầu cô tưởng rằng anh sẽ là thuốc giải, không ngờ anh lại đưa cô tới bệnh viện.
“Thất vọng vì tôi không phải thuốc giải sao?” Không biết Quyền Đế Sâm tỉnh dậy lúc nào, anh đưa mắt nhìn đôi mắt không ngừng chuyển động của cô.
Mặc Sơ lập tức ngượng ngùng. Trời ạ, anh vừa mới tỉnh lại mà đã nhìn thấu tâm sự của cô.
Cô vẫn không nhịn được nhào vào lòng anh: “Cảm ơn.”
Nói một tiếng cảm ơn cũng không đủ để cảm ơn những gì anh đã bỏ ra.
Nhưng mà lời cảm ơn từ tận sâu đáy lòng cô, cảm ơn anh đã xuất hiện kịp thời, cứu cô trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng: “Còn khó chịu không?”
“Không.” Mặc Sơ lắc đầu, cô nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, anh thật sự vô cùng đẹp trai, dường như không có người đàn ông nào đẹp trai bằng anh.
Cô chợt nhớ tới gương mặt của con trai mình: “Đế Sâm, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Khách sáo gì chứ.” Quyền Đế Sâm thấp giọng hỏi cô.
Mặc Sơ xúc động, không nhịn được hỏi anh: “Anh thích con nít không? Dù là trai hay gái.”
Tối nay cô ta phải làm một chuyện rất ghê gớm, mê choáng Quyền Đế Sâm, lấy tính trùng của anh, để cho Cố Vãn Vãn sinh con.
Quyền Đế Sâm, cô ta sẽ cho anh biết, Long Yên không dễ trêu như vậy!
Hơn nữa chuyện rốt cuộc người phụ nữ thuê phòng khách sạn với anh là ai đã thành công gợi lên sự tò mò của Long Yên.
Có một số việc, không biết thì không sao.
Nhưng mà một khi biết được thì muốn tìm ra kết quả ngay lập tức.
Long Yên nhanh chóng chạy tới, vào thang máy đi lên phòng 1919.
Sau khi thô lỗ đá mở cửa phòng, cô ta rống to lên tựa như một bà vợ cả đang đi bắt gian: “Quyền Đế Sâm, anh ra đây cho tôi, làm chuyện đó ở văn phòng chưa đủ hay sao mà còn tới khách sạn.”
Cô ta thấy trong phòng không có người, đi vào phòng tắm: “Sao lại là các người?”
Trong phòng tắm, Mặc Sơ tựa như đang ngủ, cô bình tĩnh nhắm mắt. Bác sĩ Ngô Y Mỹ đang kiểm tra cho Mặc Sơ, bên cạnh còn có y tá đi theo.
“Cô ấy bị tụt đường huyết, ngất xỉu, chúng ta đưa tới bệnh viện trước đã.” Ngô Y Mỹ nói.
Long Yên cảm thấy hơi kỳ lạ: “Đây không phải là Mặc Sơ sao?”
“Đúng thế, chúng tôi nhận được điện thoại nói rằng phòng 1919 có người ngất xỉu.” Ngô Y Mỹ nói: “Cho hỏi, cô là người thân của cô ấy sao?”
“Không phải.” Long Yên lắc đầu: “Cô ấy chỉ là một người tổ chức sự kiện, các người mau đưa cô ấy tới bệnh viện đi.”
Đám người Ngô Y Mỹ đưa Mặc Sơ rời khỏi đó, Long Yên nhìn bóng lưng của bọn họ: “Có từng thấy Quyền Đế Sâm tới đây không?”
“Không biết.” Ngô Y Mỹ lắc đầu.
Long Yên đi một chuyến vô ích, cô ta nói: “Có người gọi điện thoại cho tôi, nói Quyền Đế Sâm ở đây.”
Nhân viên phục vụ nhìn số điện thoại này: “Đây là điện thoại công cộng, chắc là có người đùa dai. Thường xuyên có người cứ ở đó gọi điện thoại lung tung, tùy tiện bấm số quấy rầy người ta, cảnh sát tới một cái là lập tức bỏ chạy.”
Long Yên vô cùng tức giận, cũng chỉ có thể rời khỏi đó.
Trong bệnh viện.
Ngô Y Mỹ tiêm thuốc giải cho Mặc Sơ, cô ta phát hiện tổng giám đốc Quyền đúng là người đoan chính, chưa bao giờ thừa cơ lúc người khác gặp nguy hiểm.
Mặc Sơ ngủ, bởi vì trong cơ thể vẫn còn thuốc nên cô ngủ cũng không yên lắm.
Quyền Đế Sâm canh giữ bên cạnh cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.
Sau khi anh nhận được điện thoại của Tả Điện Vũ, chắc là mấy người Ngô Y Mỹ cũng sắp tới rồi.
Anh bảo Ngô Y Mỹ ra mặt cứu Mặc Sơ, anh quý trọng cô.
Đối với anh mà nói, thân thể phụ nữ đã không còn là thứ gì mới mẻ từ lâu.
Mấu chốt là anh không muốn thấy Long Yên làm tổn thương Mặc Sơ, vậy nên những gì nhân viên phục vụ nói ra cũng là do anh đã sắp xếp từ trước.
Long Yên không nhận được thông tin xác thực, sau khi cô ta đi, Quyền Đế Sâm đưa Mặc Sơ đến bệnh viện.
Trong một căn phòng khác.
Cố Vãn Vãn vẫn còn cảm thấy hơi đau, cô ấy đặt tay lên bụng, bên trong có chứa một đứa bé. Bác sĩ nói chất lượng **** ***** rất tốt, sau mười tháng, cô ấy sẽ làm mẹ.
Lúc này, Cố Trạch Dã xông vào, anh ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Cố Vãn Vãn.
Cố Vãn Vãn chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, không thể làm gì khác hơn là rũ mắt, không nói được câu nào.
Cố Trạch Dã lê từng bước nặng nề tới trước mặt cô: “Vãn Vãn, sao em có thể làm như vậy?”
“Anh, anh biết cả rồi à?” Cố Vãn Vãn hơi sợ: “Em chỉ muốn một đứa bé, không cần biết là con trai hay con gái, em chỉ hy vọng nó có thể bầu bạn với em.”
Cố Trạch Dã lắc đầu: “Em có biết em có thai trước khi lập gia đình là thế nào với nhà họ Cố không?”
“Em sẽ ra nước ngoài, sinh con một mình, nuôi con một mình.” Cố Vãn Vãn thấp giọng nói: “Anh, anh đừng nói ra ngoài, em biết anh Sâm sẽ không cưới em, em cũng sẽ không tiếp tục dây dưa với anh ấy.”
Trong lòng Cố Trạch Dã kêu gào, đây hoàn toàn không phải con của Quyền Đế Sâm.
Phải biết rằng Quyền Đế Sâm khôn khéo và gian xảo như vậy, sao có thể bại dưới tay Long Yên được.
Huống chi trước đó anh còn biết là Long Yên định trả thù anh.
Cố Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn mong đợi vuốt ve bụng mình, anh ta không nói được câu nào.
Cố Vãn Vãn thấy Cố Trạch Dã không nói lời nào, cô ấy đưa tay, nắm lấy bàn tay lo lớn của Cố Trạch Dã: “Anh, cầu xin anh. Em chỉ tùy hứng lần này thôi được không?”
Cố Trạch Dã đưa tay ôm cô ấy vào lòng.
“Anh, cảm ơn anh, anh là người mà em yêu nhất.” Thấy Cố Trạch Dã không mắng mình nữa, cô ấy ngẩng đầu cười khẽ: “Người em tin tưởng nhất cũng là anh.”
Cố Trạch Dã đưa tay xoa đầu cô ấy. Sự cưng chiều của anh đối với cô ấy đúng là bất kể trời đất.
“Khi nào ra nước ngoài?” Cố Trạch Dã thấp giọng hỏi cô ấy.
“Chờ đến sau hôn lễ của anh Sâm đã.” Cố Vãn Vãn nói cô ấy sẽ không xuất hiện cạnh Quyền Đế Sâm, nhưng mà giọt máu trong bụng cô ấy sẽ là sinh mạng đời sau của anh.
Lúc trời gần sáng, Mặc Sơ tỉnh lại.
Cô từ từ mở mắt, lập tức nhìn thấy nơi này là một căn phòng màu trắng.
Cô từ từ nhớ lại mọi chuyện tối qua, lúc cô hoảng hốt định ngồi dậy, cô cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của mình đang được một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Cô quay đầu nhìn sang, là Quyền Đế Sâm đang gục đầu xuống ngủ bù.
Mặc dù anh đang ngủ nhưng bàn tay khiến người khác đặc biệt yên tâm của anh lại đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Thật sự là anh, anh tới khách sạn sao?
Lúc Mặc Sơ nhìn thấy anh đang ở bên cạnh, cô yên tâm cười một tiếng.
Cô cũng không đánh thức anh, mà áp mặt vào lòng bàn tay anh lần nữa, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Nếu như sau khi trời sáng phải nói lời tạm biệt, vậy thì giờ phút này hãy để cho cô và anh yên tĩnh bên nhau thế này đi.
Để mặc thời gian lặng lẽ trôi, để mặc cho năm tháng chậm rãi chạy đi từ khe hở giữa những ngón tay, bỏ mặc từng chuyện tốt đẹp hay bi thương của họ.
Cô cứ nhìn anh như vậy, đã hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Thuốc trong cơ thể đã được giải hết, cô cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Ban đầu cô tưởng rằng anh sẽ là thuốc giải, không ngờ anh lại đưa cô tới bệnh viện.
“Thất vọng vì tôi không phải thuốc giải sao?” Không biết Quyền Đế Sâm tỉnh dậy lúc nào, anh đưa mắt nhìn đôi mắt không ngừng chuyển động của cô.
Mặc Sơ lập tức ngượng ngùng. Trời ạ, anh vừa mới tỉnh lại mà đã nhìn thấu tâm sự của cô.
Cô vẫn không nhịn được nhào vào lòng anh: “Cảm ơn.”
Nói một tiếng cảm ơn cũng không đủ để cảm ơn những gì anh đã bỏ ra.
Nhưng mà lời cảm ơn từ tận sâu đáy lòng cô, cảm ơn anh đã xuất hiện kịp thời, cứu cô trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng: “Còn khó chịu không?”
“Không.” Mặc Sơ lắc đầu, cô nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, anh thật sự vô cùng đẹp trai, dường như không có người đàn ông nào đẹp trai bằng anh.
Cô chợt nhớ tới gương mặt của con trai mình: “Đế Sâm, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Khách sáo gì chứ.” Quyền Đế Sâm thấp giọng hỏi cô.
Mặc Sơ xúc động, không nhịn được hỏi anh: “Anh thích con nít không? Dù là trai hay gái.”
Bình luận facebook