Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109: Giám định ADN
Quyền Đế Sâm cũng không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Không phải cô uống thuốc người thai sao?”
Cô có nghĩ tới, có nên sinh con cho anh không.
Mặc Sơ vừa nghe anh nói như vậy, cô cắn cắn môi: “Tôi chỉ nghĩ, cuối cùng anh cũng kết hôn với người khác, tôi thật sự thấy có lỗi khi đứa trẻ không có bố.”
Lúc này, Quyền Đế Sâm đặt tay lên bụng cô: “Có thì sinh là được.”
Mặc Sơ ngạc nhiên, cô lại nhìn anh, trong lúc bất chợt không biết nên nói gì.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Tôi không phải Lý Tử Hãn, đừng dùng tiêu chuẩn của người khác đánh giá tôi.”
Mắt Mặc Sơ ngân ngấn nước mắt, cô đưa tay ôm lấy anh: “Đế Sâm, Đế Sâm.”
Quyền Đế Sâm xoa đầu cô, không nói gì, nhưng mà lại ôm cô vào lòng.
“Tôi có thể hỏi một chuyện nữa được không?” Mặc Sơ rưng rưng nhìn anh: “Tại sao anh bắt buộc phải kết hôn với Long Yên?”
Cô mơ hồ cảm thấy, ngoại trừ lợi ích ra, vẫn còn nguyên nhân khác.
Lúc này, mắt Quyền Đế Sâm có chút ác liệt: “Mặc Sơ, cô luôn biết tiến lùi, biết ranh giới cuối cùng của tôi.”
Mặc Sơ gật đầu, mới vừa rồi còn cảm động vì anh. Giờ phút này, cô liền hiểu, người đàn ông này thật sự vô cùng khó đoán.
“Là tôi không nên hỏi.” Mặc Sơ thấp giọng nói.
Cô cũng rời khỏi ngực anh, vòng ôm dù ấm áp tới đâu cũng không phải của anh.
Quyền Đế Sâm biết mình hơi lớn tiếng, anh cũng không nói gì nữa: “Cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước.”
Anh sải bước đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn bóng lưng cao lớn dần dần biến mất của anh, cô không nhịn được rơi lệ.
Lúc này, Quyền Đế Sâm đi tới tới, anh quay đầu nhìn thấy, cô bất ngờ không kịp đề phòng, mặt đầu nước mắt. Cô muốn lau đi nhưng mà cũng không kịp nữa rồi.
Mặc Sơ vội vàng quay đầu, không để anh nhìn thấy.
Quyền Đế Sâm đã nhìn thấy nước mắt của cô, anh thấp giọng nói: “Mặc Sơ, dù sao cũng không phải vì tình yêu mới cưới cô ta.”
Thứ người phụ nữ xem trọng nhất là tình ái.
Anh nguyện ý nói cho cô biết, anh lấy Long Yên là có nguyên nhân, nhưng mà cuối cùng là vì sao, cô không cần biết.
“Một vấn đề cuối cùng.” Mặc Sơ nói với bóng lưng của anh.
Lúc đầu Quyền Đế Sâm tiếp tục cất bước, giờ phút này, anh ngừng lại, nghe Mặc Sơ hỏi mình: “Vậy anh có thích tôi một chút nào không?”
Cô biết, cô không nên hỏi một vấn đề ngu ngốc, não tàn như vậy. Cô luôn luôn lý trí, cũng giỏi khống chế mình, nhưng mà trải qua việc bị Tô San cắn ngược lại, còn cả chuyện anh tới cứu cô, Mặc Sơ vô cùng muốn biết.
Quyền Đế Sâm nhìn sự kỳ vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, anh đi tới trước mặt cô, đưa tay lau nước mắt của cô, nhưng mà càng chảy nhiều hơn.
“Nếu không thích cô thì sao lại bảo vệ cô dưới tay tôi?” Quyền Đế Sâm thấp giọng dỗ cô: “Đừng khóc.”
Mặc Sơ nặng nề gật đầu, có câu nói này của anh, cô cũng thỏa mãn rồi,
Cô không cần biết giữa anh và Long Yên là kết hôn vì điều gì, cô nghĩ, cô thật sự có động lực để tranh thủ cho tương lai của anh và cô.
Cô đưa mắt nhìn anh, bỗng nhiên cười phá lên, cô biết nên làm thế nào.
Quả nhiên tình yêu là linh hồn của phụ nữ, Quyền Đế Sâm thấy cô cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.
“Tôi đi.” Anh thấp giọng nói.
“Được.” Mặc Sơ cười tiễn anh: “Đúng rồi, có thể tặng tôi một món quà không?”
Từ trước tới giờ, cô sẽ không chủ động muốn gì ở anh, trái lại, lần này cô chủ động.
“Muốn cái gì?” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô.
Mặc Sơ đưa tay phủ lên máu tóc đen đậm của anh: “Có thể cho tôi vài cọng tóc không?”
Mắt Quyền Đế Sâm trở nên sâu không lường được, Mặc Sơ giải thích: “Người xưa nói, vợ chồng mới cưới, vợ chồng mới cưới chính là tóc buộc chung một chỗ. Anh cho tôi một chút đi, dù sao anh có nhiều tóc như vậy, nhổ đi vẫn có thể mọc lại.”
Lúc cô nói câu sau, dường như có chút gượng gạo.
“Cô nhổ đi.” Quyền Đế Sâm cười cưng chiều, anh ngồi lên ghế sô pha, để mặc cho cô nhổ.
Mặc Sơ nhổ cỡ mười cọng, để vào trong một cái túi thơm nhỏ: “Được rồi, có đau không?”
“Đau.” Anh gật đầu: “Cô hôn tôi một cái.”
Mặc Sơ hôn lên gò má anh, sau đó lui về sau một bước.
Cô cảm thấy, bọn họ không giống người yêu phải chia tay, ngược lại giống hai người đang yêu nồng nhiệt.
Quyền Đế Sâm còn có chuyện khác phải làm, sau khi anh đi, Mặc Sơ cũng nhanh chóng xuất viện.
Mặc Sơ đi tìm Mộc Khuynh Thành: “Có thể giúp tôi một chuyện được không?”
“Không cần khách sáo như vậy, muốn tôi làm gì?” Mộc Khuynh Thành hỏi cô.
Mặc Sơ đưa tóc của Quyền Đế Sâm cho anh ta: “Tôi nghi ngờ đây là tóc của cặp sinh đôi, tôi muốn làm xét nghiệm, anh làm giúp tôi nhé.”
Mộc Khuynh Thành gật đầu: “Được, không thành vấn đề, có kết quả tôi sẽ báo cho cô ngay.”
“Cảm ơn.” Mặc Sơ nghĩ, cô nguyện ý đánh cược một lần. Nếu như đứa bé thật sự là của Quyền Đế Sâm, cô cũng nguyện ý cố gắng vì tương lai của bọn họ.
Cô không muốn rời xa Quyền Đế Sâm, anh cũng nói mình có chút thích cô.
Vậy thì có lý do gì không cố gắng chứ?
Đương nhiên kết quả giám định ADN cho thấy hai đứa trẻ không phải, cô cũng chỉ tuyệt vọng.
Dù sao, cô cũng không thể để lưng Quyền Đế Sâm gánh sinh mệnh của cặp sinh đôi.
Sau khi Mặc Sơ quay về công ty, Long Yên đang đợi cô.
“Cô Mặc, sao cô ngất xĩu thế?” Long Yên nhìn cô: “Cơ thể yếu như vậy, hôn lễ của chúng tôi vào ngày mai, cô có chủ trì được không?”
Mặc Sơ thấy có chút kỳ quái: “Sao cô biết tôi hôn mê?”
“Không biết tên điên nào gọi điện thoại cho tôi, nói Quyền Đế Sâm lêu lỏng với người phụ nữ khác ở khách sạn nên tôi tới khách sạn.” Long Yên nói: “Kết quả không thấy Quyền Đế Sâm, chỉ thấy cô hôn mê, bác sĩ còn đang cứu cô.”
Trong lòng Mặc Sơ thầm nghĩ, hẳn Tô San đã báo cho Long Yên. Sự hiền lành của cô lần nữa phương tiện để Tô San trả thù cô.
"Cảm ơn, tôi không sao. Mặc Sơ nói: “Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Long Yên ngáp: “Ôi, tối hôm qua tôi chơi trò chơi, thiếu ngủ. Tôi thuận tiện tới xem cô thế nào, dù sao ngày mai cô có thể chủ trì là được rồi.”
Mặc Sơ bỗng nhiên gọi cô lại: “Cô Long, sau khi cô kết hôn với tổng giám đốc Quyền, buổi tối có thể không chơi game không? Hay có thể làm thức ăn khuya cho anh ấy.”
Long Yên nhìn Mặc Sơ giống như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Sao có thể, tôi và anh ta không có tình cảm, nấu thức ăn đêm gì chứ? Không phải anh ta có tiền sao, gọi người giúp việc làm là được, cô thật rãnh rỗi.”
Mặc Sơ quan tâm cuộc hôn nhân sắp tới của Quyền Đế Sâm.
Trong lòng cô, Quyền Đế Sâm không phải người xấu.
Ngược lại, anh có rất nhiều ưu điểm, nếu anh thật sự sinh hoạt chung một chỗ với Long Yên, lấy đâu thú vui?
Lập trường của mỗi người khác nhau, phong cách làm việc cũng khác nhau.
Cô có nghĩ tới, có nên sinh con cho anh không.
Mặc Sơ vừa nghe anh nói như vậy, cô cắn cắn môi: “Tôi chỉ nghĩ, cuối cùng anh cũng kết hôn với người khác, tôi thật sự thấy có lỗi khi đứa trẻ không có bố.”
Lúc này, Quyền Đế Sâm đặt tay lên bụng cô: “Có thì sinh là được.”
Mặc Sơ ngạc nhiên, cô lại nhìn anh, trong lúc bất chợt không biết nên nói gì.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Tôi không phải Lý Tử Hãn, đừng dùng tiêu chuẩn của người khác đánh giá tôi.”
Mắt Mặc Sơ ngân ngấn nước mắt, cô đưa tay ôm lấy anh: “Đế Sâm, Đế Sâm.”
Quyền Đế Sâm xoa đầu cô, không nói gì, nhưng mà lại ôm cô vào lòng.
“Tôi có thể hỏi một chuyện nữa được không?” Mặc Sơ rưng rưng nhìn anh: “Tại sao anh bắt buộc phải kết hôn với Long Yên?”
Cô mơ hồ cảm thấy, ngoại trừ lợi ích ra, vẫn còn nguyên nhân khác.
Lúc này, mắt Quyền Đế Sâm có chút ác liệt: “Mặc Sơ, cô luôn biết tiến lùi, biết ranh giới cuối cùng của tôi.”
Mặc Sơ gật đầu, mới vừa rồi còn cảm động vì anh. Giờ phút này, cô liền hiểu, người đàn ông này thật sự vô cùng khó đoán.
“Là tôi không nên hỏi.” Mặc Sơ thấp giọng nói.
Cô cũng rời khỏi ngực anh, vòng ôm dù ấm áp tới đâu cũng không phải của anh.
Quyền Đế Sâm biết mình hơi lớn tiếng, anh cũng không nói gì nữa: “Cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước.”
Anh sải bước đi ra ngoài.
Mặc Sơ nhìn bóng lưng cao lớn dần dần biến mất của anh, cô không nhịn được rơi lệ.
Lúc này, Quyền Đế Sâm đi tới tới, anh quay đầu nhìn thấy, cô bất ngờ không kịp đề phòng, mặt đầu nước mắt. Cô muốn lau đi nhưng mà cũng không kịp nữa rồi.
Mặc Sơ vội vàng quay đầu, không để anh nhìn thấy.
Quyền Đế Sâm đã nhìn thấy nước mắt của cô, anh thấp giọng nói: “Mặc Sơ, dù sao cũng không phải vì tình yêu mới cưới cô ta.”
Thứ người phụ nữ xem trọng nhất là tình ái.
Anh nguyện ý nói cho cô biết, anh lấy Long Yên là có nguyên nhân, nhưng mà cuối cùng là vì sao, cô không cần biết.
“Một vấn đề cuối cùng.” Mặc Sơ nói với bóng lưng của anh.
Lúc đầu Quyền Đế Sâm tiếp tục cất bước, giờ phút này, anh ngừng lại, nghe Mặc Sơ hỏi mình: “Vậy anh có thích tôi một chút nào không?”
Cô biết, cô không nên hỏi một vấn đề ngu ngốc, não tàn như vậy. Cô luôn luôn lý trí, cũng giỏi khống chế mình, nhưng mà trải qua việc bị Tô San cắn ngược lại, còn cả chuyện anh tới cứu cô, Mặc Sơ vô cùng muốn biết.
Quyền Đế Sâm nhìn sự kỳ vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, anh đi tới trước mặt cô, đưa tay lau nước mắt của cô, nhưng mà càng chảy nhiều hơn.
“Nếu không thích cô thì sao lại bảo vệ cô dưới tay tôi?” Quyền Đế Sâm thấp giọng dỗ cô: “Đừng khóc.”
Mặc Sơ nặng nề gật đầu, có câu nói này của anh, cô cũng thỏa mãn rồi,
Cô không cần biết giữa anh và Long Yên là kết hôn vì điều gì, cô nghĩ, cô thật sự có động lực để tranh thủ cho tương lai của anh và cô.
Cô đưa mắt nhìn anh, bỗng nhiên cười phá lên, cô biết nên làm thế nào.
Quả nhiên tình yêu là linh hồn của phụ nữ, Quyền Đế Sâm thấy cô cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.
“Tôi đi.” Anh thấp giọng nói.
“Được.” Mặc Sơ cười tiễn anh: “Đúng rồi, có thể tặng tôi một món quà không?”
Từ trước tới giờ, cô sẽ không chủ động muốn gì ở anh, trái lại, lần này cô chủ động.
“Muốn cái gì?” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô.
Mặc Sơ đưa tay phủ lên máu tóc đen đậm của anh: “Có thể cho tôi vài cọng tóc không?”
Mắt Quyền Đế Sâm trở nên sâu không lường được, Mặc Sơ giải thích: “Người xưa nói, vợ chồng mới cưới, vợ chồng mới cưới chính là tóc buộc chung một chỗ. Anh cho tôi một chút đi, dù sao anh có nhiều tóc như vậy, nhổ đi vẫn có thể mọc lại.”
Lúc cô nói câu sau, dường như có chút gượng gạo.
“Cô nhổ đi.” Quyền Đế Sâm cười cưng chiều, anh ngồi lên ghế sô pha, để mặc cho cô nhổ.
Mặc Sơ nhổ cỡ mười cọng, để vào trong một cái túi thơm nhỏ: “Được rồi, có đau không?”
“Đau.” Anh gật đầu: “Cô hôn tôi một cái.”
Mặc Sơ hôn lên gò má anh, sau đó lui về sau một bước.
Cô cảm thấy, bọn họ không giống người yêu phải chia tay, ngược lại giống hai người đang yêu nồng nhiệt.
Quyền Đế Sâm còn có chuyện khác phải làm, sau khi anh đi, Mặc Sơ cũng nhanh chóng xuất viện.
Mặc Sơ đi tìm Mộc Khuynh Thành: “Có thể giúp tôi một chuyện được không?”
“Không cần khách sáo như vậy, muốn tôi làm gì?” Mộc Khuynh Thành hỏi cô.
Mặc Sơ đưa tóc của Quyền Đế Sâm cho anh ta: “Tôi nghi ngờ đây là tóc của cặp sinh đôi, tôi muốn làm xét nghiệm, anh làm giúp tôi nhé.”
Mộc Khuynh Thành gật đầu: “Được, không thành vấn đề, có kết quả tôi sẽ báo cho cô ngay.”
“Cảm ơn.” Mặc Sơ nghĩ, cô nguyện ý đánh cược một lần. Nếu như đứa bé thật sự là của Quyền Đế Sâm, cô cũng nguyện ý cố gắng vì tương lai của bọn họ.
Cô không muốn rời xa Quyền Đế Sâm, anh cũng nói mình có chút thích cô.
Vậy thì có lý do gì không cố gắng chứ?
Đương nhiên kết quả giám định ADN cho thấy hai đứa trẻ không phải, cô cũng chỉ tuyệt vọng.
Dù sao, cô cũng không thể để lưng Quyền Đế Sâm gánh sinh mệnh của cặp sinh đôi.
Sau khi Mặc Sơ quay về công ty, Long Yên đang đợi cô.
“Cô Mặc, sao cô ngất xĩu thế?” Long Yên nhìn cô: “Cơ thể yếu như vậy, hôn lễ của chúng tôi vào ngày mai, cô có chủ trì được không?”
Mặc Sơ thấy có chút kỳ quái: “Sao cô biết tôi hôn mê?”
“Không biết tên điên nào gọi điện thoại cho tôi, nói Quyền Đế Sâm lêu lỏng với người phụ nữ khác ở khách sạn nên tôi tới khách sạn.” Long Yên nói: “Kết quả không thấy Quyền Đế Sâm, chỉ thấy cô hôn mê, bác sĩ còn đang cứu cô.”
Trong lòng Mặc Sơ thầm nghĩ, hẳn Tô San đã báo cho Long Yên. Sự hiền lành của cô lần nữa phương tiện để Tô San trả thù cô.
"Cảm ơn, tôi không sao. Mặc Sơ nói: “Đúng rồi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Long Yên ngáp: “Ôi, tối hôm qua tôi chơi trò chơi, thiếu ngủ. Tôi thuận tiện tới xem cô thế nào, dù sao ngày mai cô có thể chủ trì là được rồi.”
Mặc Sơ bỗng nhiên gọi cô lại: “Cô Long, sau khi cô kết hôn với tổng giám đốc Quyền, buổi tối có thể không chơi game không? Hay có thể làm thức ăn khuya cho anh ấy.”
Long Yên nhìn Mặc Sơ giống như đang nhìn người ngoài hành tinh: “Sao có thể, tôi và anh ta không có tình cảm, nấu thức ăn đêm gì chứ? Không phải anh ta có tiền sao, gọi người giúp việc làm là được, cô thật rãnh rỗi.”
Mặc Sơ quan tâm cuộc hôn nhân sắp tới của Quyền Đế Sâm.
Trong lòng cô, Quyền Đế Sâm không phải người xấu.
Ngược lại, anh có rất nhiều ưu điểm, nếu anh thật sự sinh hoạt chung một chỗ với Long Yên, lấy đâu thú vui?
Lập trường của mỗi người khác nhau, phong cách làm việc cũng khác nhau.