Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303 Phiền anh chuyển chỗ đi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Cô đang âm thầm gào thét trong lòng, cưới một người đàn ông bá đạo đến Vô cực, thật là đau lòng!
Cố Mộc Thành nhìn Quyền Đế Sâm: "Sau khi phẫu thuật, có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có!" Quyền Đế Sâm lười biếng trả lời.
Cố Mộc Thành cũng cảm thấy người đàn ông này thật sự là quá uy vũ, có cần phải mạnh mẽ như thế không hả, khâu miệng vết thương cũng không cần gây tế?
Nhưng mà, Quyền Đế Sâm bảo anh không có chỗ nào không thoải mái, Cố Mộc Thành cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Cố Mộc Thành lấy một cái chăn mỏng, đưa cho Mặc Sơ: "Sau khi tổng giám đốc Quyền phẫu thuật, buổi tối điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp, cô sẽ lạnh đấy!"
"Cảm ơn!" Mặc Sơ nhận.
Quyền Đế Sâm nhìn chàng trai này, giọng nói của anh vô cùng bá đạo: "Anh còn không đi à?"
Thằng nhóc nhà họ Cố này, ở ngay trước mặt anh, thế mà lại thực hành mật ngọt chết ruồi và dịu dàng đối với Mặc Sơ hả? Phải biết rằng anh là người đã trải qua khói đạn chân chính, còn không nhìn thấy thằng nhóc nhà họ Cố này đang diễn à?
Cố Mộc Thành không nói gì trừng mắt nhìn Quyền Đế Sâm, chỉ là, ánh mắt của anh ta, nào có sắc bén và khí thế bằng Quyền Đế Sâm, anh ta đành phải đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng mà, trước khi đi, Cố Mộc Thành vẫn nói: "Tổng giám đốc Quyền, phòng bệnh của chúng tôi thật sự túng thiếu!"
Ý là: Phiền anh chuyển chỗ đi!
Tất nhiên rồi, anh có bệnh viện riêng, ông chủ bị thương, bác sĩ nào sẽ không run rẩy cần cù chăm chỉ chăm sóc ông chủ, hầu hạ anh như hoàng đế cơ chứ.
Nhưng mà, anh thì sao? Cố tình muốn chiếm chỗ ở trong bệnh viện công lập chật chội quá thể này!
Quyền Đế Sâm nhìn thấy trên tay Mặc Sơ vẫn đang cầm cái chăn mỏng của Cố Mộc Thành, anh vươn tay ra lấy đi, sau đó vứt xuống đất.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô cũng không bực, cũng không giận, trái lại còn cong môi, nở nụ cười.
Người đàn ông này ấy, thật là không dung nổi một hạt cát.
Cố Mộc Thành cũng là tốt bụng thôi, quả thật nhiệt độ trong phòng bệnh rất thấp, người ta cầm một cái chăn mỏng đến, thế mà anh lại vứt xuống đất.
Tất nhiên là Mặc Sơ không bực rồi, đây là chuyện nhỏ, có gì mà phải bực!
Tất nhiên, ở trong lòng cô cảm thấy có lỗi với tấm lòng tốt của Cố Mộc Thành!
Cô nhìn người đàn ông này: "Hay là, ngày mai chúng ta về bệnh viện nhà anh đi?"
"Anh đang ở đây tốt, tại sao anh phải đi?" Quyền Đế Sâm còn chưa tức đủ với thằng nhóc Cố Mộc Thành kia!
Mặc SƠ vươn tay ra,dịu dàng xoa nhẹ chỗ cổ của anh, tay cô vừa trắng vừa mềm, lúc xoa nhẹ, giống như là gió xuân thổi qua từng tấc da của anh vậy, mỗi một lỗ chân lông của anh đều không không ngừng mở ra.
Cô cười nhẹ một tiếng: "Anh Quyền đồng cảm với dân tình đi! Anh xem, rất nhiều người nghèo đều muốn khám bệnh và nằm viện ở bệnh viện công lập, như thế thì bảo hiểm xã hội mới chi trả cho! Em biết anh Quyền là người tốt, làm gì nỡ lòng để người nghèo ốm mà không có chỗ khám bệnh cơ chứ, đúng không?"
Cô đang âm thầm gào thét trong lòng, cưới một người đàn ông bá đạo đến Vô cực, thật là đau lòng!
Cố Mộc Thành nhìn Quyền Đế Sâm: "Sau khi phẫu thuật, có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có!" Quyền Đế Sâm lười biếng trả lời.
Cố Mộc Thành cũng cảm thấy người đàn ông này thật sự là quá uy vũ, có cần phải mạnh mẽ như thế không hả, khâu miệng vết thương cũng không cần gây tế?
Nhưng mà, Quyền Đế Sâm bảo anh không có chỗ nào không thoải mái, Cố Mộc Thành cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Cố Mộc Thành lấy một cái chăn mỏng, đưa cho Mặc Sơ: "Sau khi tổng giám đốc Quyền phẫu thuật, buổi tối điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp, cô sẽ lạnh đấy!"
"Cảm ơn!" Mặc Sơ nhận.
Quyền Đế Sâm nhìn chàng trai này, giọng nói của anh vô cùng bá đạo: "Anh còn không đi à?"
Thằng nhóc nhà họ Cố này, ở ngay trước mặt anh, thế mà lại thực hành mật ngọt chết ruồi và dịu dàng đối với Mặc Sơ hả? Phải biết rằng anh là người đã trải qua khói đạn chân chính, còn không nhìn thấy thằng nhóc nhà họ Cố này đang diễn à?
Cố Mộc Thành không nói gì trừng mắt nhìn Quyền Đế Sâm, chỉ là, ánh mắt của anh ta, nào có sắc bén và khí thế bằng Quyền Đế Sâm, anh ta đành phải đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhưng mà, trước khi đi, Cố Mộc Thành vẫn nói: "Tổng giám đốc Quyền, phòng bệnh của chúng tôi thật sự túng thiếu!"
Ý là: Phiền anh chuyển chỗ đi!
Tất nhiên rồi, anh có bệnh viện riêng, ông chủ bị thương, bác sĩ nào sẽ không run rẩy cần cù chăm chỉ chăm sóc ông chủ, hầu hạ anh như hoàng đế cơ chứ.
Nhưng mà, anh thì sao? Cố tình muốn chiếm chỗ ở trong bệnh viện công lập chật chội quá thể này!
Quyền Đế Sâm nhìn thấy trên tay Mặc Sơ vẫn đang cầm cái chăn mỏng của Cố Mộc Thành, anh vươn tay ra lấy đi, sau đó vứt xuống đất.
Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô cũng không bực, cũng không giận, trái lại còn cong môi, nở nụ cười.
Người đàn ông này ấy, thật là không dung nổi một hạt cát.
Cố Mộc Thành cũng là tốt bụng thôi, quả thật nhiệt độ trong phòng bệnh rất thấp, người ta cầm một cái chăn mỏng đến, thế mà anh lại vứt xuống đất.
Tất nhiên là Mặc Sơ không bực rồi, đây là chuyện nhỏ, có gì mà phải bực!
Tất nhiên, ở trong lòng cô cảm thấy có lỗi với tấm lòng tốt của Cố Mộc Thành!
Cô nhìn người đàn ông này: "Hay là, ngày mai chúng ta về bệnh viện nhà anh đi?"
"Anh đang ở đây tốt, tại sao anh phải đi?" Quyền Đế Sâm còn chưa tức đủ với thằng nhóc Cố Mộc Thành kia!
Mặc SƠ vươn tay ra,dịu dàng xoa nhẹ chỗ cổ của anh, tay cô vừa trắng vừa mềm, lúc xoa nhẹ, giống như là gió xuân thổi qua từng tấc da của anh vậy, mỗi một lỗ chân lông của anh đều không không ngừng mở ra.
Cô cười nhẹ một tiếng: "Anh Quyền đồng cảm với dân tình đi! Anh xem, rất nhiều người nghèo đều muốn khám bệnh và nằm viện ở bệnh viện công lập, như thế thì bảo hiểm xã hội mới chi trả cho! Em biết anh Quyền là người tốt, làm gì nỡ lòng để người nghèo ốm mà không có chỗ khám bệnh cơ chứ, đúng không?"
Bình luận facebook