• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (2 Viewers)

  • Chương 385 "Em muốn đi ngủ một lát!"

Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!




Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!




Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!




Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!




Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!




Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!




Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!




Cố Trạch Dã đã uống một ít rượu, mắt anh ta hơi đỏ: "Long Yên chỉ là châu chấu sau thu thôi, không lộng hành được mấy ngày đầu! Vãn Vãn, em cứ dưỡng thai cho tốt là được! Nhưng mà, nhà ở đây không thể ở lại nữa, chúng ta chuyển đi ngay bây giờ! Ngộ nhỡ có phóng viên biết, thì không tốt lắm!"


"Ừm ừm!" Cố Vãn Vãn gật đầu, sau đó cô ấy nhìn Cố Trạch Dã: "Nhưng mà anh ơi, em không muốn ra nước ngoài!"


"Anh sẽ không đưa em ra nước ngoài!" Cố Trạch Dã rất thương cô ấy, anh ta dịu dàng vuốt tóc cô ấy: "Anh chỉ tìm một căn nhà khác, cho em dưỡng thai, không để em bị quấy rầy"


Cố Vãn Vãn vui mừng ôm cổ anh ta: "Em biết mà, anh tốt với em nhất!"


Lúc này, khi cô ấy ôm anh ta, toàn bộ sức nặng đều áp về phía Cố Trạch Dã, mà bụng nhỏ của cô hơi nhô lên, cũng làm cho Cố Trạch Dã cảm nhận được.



vietwriter.vn



"Anh cảm nhận đượC cục cưng nhỏ rồi!" Cổ Trạch Dã thấp giọng nói: "Sinh mệnh thật là vô cùng kỳ diệu!"


Cố Vãn Vãn lùi về sau một ít, cô ấy cũng cúi đầu nhìn bụng mình: "Ừm, bốn tháng rồi, đã hiện ra một ít bụng rồi, em thấy trên sách nói, thai đạp sớm một chút, bây giờ đứa bé cũng sẽ có động tác rồi!"


"Thật à?" Cố Trạch Dã vô cùng hưng phấn: "Cho anh nghe!"


Cổ Trạch Dã lập tức cúi người xuống, áp đầu lên bụng của Cố Vãn Vãn, lắng nghe âm thanh trong bụng cô ấy.


Kết quả, anh ta đã nghe một lúc rồi mà chưa nghe thấy gì.


Anh ta ngẩng đầu lên: "Vãn Vãn, anh không nghe được."



vietwriter.vn



Cố Vãn Vãn mỉm cười: "Có thể là phải đợi thêm! Trên sách chỉ nói, có người bốn tháng sẽ có thai động, không phải người nào cũng sẽ thế, nhưng mà, đợi đến sáu tháng, cục cưng lớn hơn một chút, là sẽ giơ nắm tay, hoặc dùng chân nhỏ đạp rồi!"


Cổ Trạch Dã cũng cười lên: "Chúng ta cùng chờ đến ngày đó!"


"Anh, anh tốt với em quá!" Cố Vãn Vãn cảm động nói: "Ở bên cạnh anh, người thân cận nhất, chính là bố mẹ và anh, nếu mà bố mẹ em biết, chắc chắn là phải mắng chết em mất! Nhưng chỉ có anh tra luôn bên cạnh em, giúp đỡ em, an ủi em, bầu bạn cùng em! Anh, ngộ nhỡ một ngày nào đó anh kết hôn, anh tốt với em như này, chị dâu sẽ ghen tị đó!"


Cố Trạch Dã nhìn cô ấy chăm chú: "Bây giờ em mang thai, dễ đa sầu đa cảm! Em yên tâm, anh trai sẽ luôn bầu bạn với em!"


"Anh là người anh tốt nhất đất trời này!" Cố Vãn Vãn nói: "Đúng rồi, bây giờ anh vẫn chưa đến giờ tan làm, anh mau quay lại đi, không sao chứ?"


"Không sao! Đế Sâm đang bắt chuyện với bọn họ!" Cố Trạch Dã vỗ vai cô ấy.


Cố Vãn Vãn hơi bất ngờ: "Anh Sâm cũng ở đấy à?"


"Ừ" Cố Trạch Dã gật đầu.


Vẻ mặt của Cố Vãn Vãn dần lạnh xuống, thì ra, anh Sâm cũng ở đấy, anh ấy cũng không có tới nhìn cô ấy một chút!


Cô ấy vẫn luôn an ủi mình, nói là có thể một mình sống vui vẻ, nhưng mà, khi xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ muốn Quyền Đế Sâm bầu bạn bên cạnh.


Dưới tình huống cô ấy biết được là Quyền Để Sâm biết có người gây bất lợi cho cô ấy, anh vẫn lựa chọn không tới thăm cô ấy, trong lòng Cố Vãn Vãn vẫn rất chua sót.


Nháy mắt, vành mắt cô ấy đỏ lên, nước mắt mông lung, cô ấy quay đầu đi.


"Em muốn ăn gì? Anh làm cho em!" Tất nhiên là Cố Trạch Dã biết tâm tư của cô ấy, anh ta chuyển đề tài.


Cố Vãn Vãn lắc đầu: "Anh, em không đói!"


Cô ấy nói đến phía sau thì có hơi nghẹn ngào: "Em muốn đi ngủ một lát!"


"Được!" Cố Trạch Dã cũng không vạch trần trái tim bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra, trên thế giới này, có người diễn kịch, có người xem kịch, người diễn kịch tự cho rằng là mình diễn rất tốt, người xem kịch cũng không vạch trần, có lẽ, đây chính là trạng thái duy trì tốt nhất.


Dương Tử lại lái xe từ ngoại ô về đến khách sạn, anh ta tới đón Quyền Đế Sâm và Mặc Sa về.


Quyền Đế Sầm nhìn thời gian: "Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chúng ta cùng về nhà thôi!"


Mặc Sơ nói nhỏ: "Thực ra, em muốn đi thăm Vãn Vãn!"


Quyền Đế Sâm nhìn cô chằm chằm: "Em là bà Quyền, em đâu có thích hợp đi thăm Vãn Vãn? Người khác còn tưởng em là người bụng dạ khó lường đấy!"


"Nhưng mà, em sống ngay thẳng vô tư trong sáng, em không sợ người khác nói!" Mặc Sơ nói rất nghiêm túc: "Sau khi em mang thai hồi mười tám tuổi, cũng có người chỉ chỉ trỏ trẻ em, nói lời khó nghe gì cũng có hết, nhưng, em vẫn giữ vững cách sống của mình!"


Quyền Đế Sâm gật đầu: "Trước khi em đi, thì gọi điện trước cho Vãn Vãn!"


"Đúng!" Mặc Tinh lập tức lấy điện thoại ra, sau đó ấn số của Cố Vãn Vãn.


Kết quả, là Cổ Trạch Dã bắt máy: "Mặc Sơ, Vãn Vãn ngủ rồi, có chuyện gì không?"


"Thị trưởng Cố, Vãn Vãn thế nào rồi? Cậu ấy không sao chứ?" Mặc Sơ hỏi.


Cố Trạch Dã ngồi trên sô pha: "Ừ, em ấy không sao rồi! Không cần lo lắng."


"Tốt! Không sao thì tôi cúp đây!" Mặc Sơ nói xong, sau đó cô nhìn Quyền Để Sâm với vẻ mặt khó tin, người đàn ông này đúng là liệu sự như thần!
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom