• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (1 Viewer)

  • Chương 460 Nhưng cô không thể không cần con!

Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!




Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!




Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!




Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!




Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!




Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!




Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!




Chỉ là, không gian trong xe có hạn, Mặc Sơ sợ anh, nhưng cô có thể lùi đến đầu cơ chứ?


Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.


Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.


Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!


Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?


Thật sự là cô không muốn xuống!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.


Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.


Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"


Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!


Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!


Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!


Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!


Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"



vietwriter.vn



Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.


Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.


Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.


Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!".


Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!


Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.


Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"


Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.


Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"


Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!


Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.


Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.


Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.


Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.


Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.


Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.


Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lớn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.


Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.


Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.


Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?


Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.


Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!


Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.


Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!


Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!


"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.


Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.


Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mę xuống!"


Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!


Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.


Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẫu thuốc.


Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?


Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.


Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!


Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.


Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!


Anh Quyền, chào buổi sáng!


Bà Quyền, chào buổi sáng!
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom