• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (4 Viewers)

  • Chương 470 Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!

Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."




Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."




Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."




Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."




Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."




Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."




Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."
vietwriter.vn vietwriter.vn









Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."




Cơ thể của Mặc Sơ đang ở trong nước cũng bất giác rung động.


Người đàn ông này đi vào trắng trợn như thế này làm cái gì?


Cô biết ánh mắt của anh đang trở nên càng ngày càng nóng, cô vẫn nhắm mắt lại, không chịu mở mắt ra, cũng không nói với anh một chữ.


Lúc này, Quyền Đế Sâm lại vươn tay ra, anh áp bàn tay thô ráp nóng rực lên trán cô: "Cảm mạo vừa khỏi, đừng ngâm nước quá lâu!"


Mặc Sơ có một tích tắc, trái tim cô đã rung động, nhưng cô vẫn nhắm mắt không nói chuyện.


Quyền Đế Sâm lấy chiếc khăn lông lắn ở bên cạnh, sau đó vớt cô lên khỏi nước.


Mặc Sơ chỉ cảm giác người chợt lạnh, sau khi người đàn ông này dịu dàng được lúc nhất thời, thì chính là bá đạo quyết định cuộc đời cô.


Đương nhiên là cô không chịu đứng lên rồi: "Em vẫn muốn ngâm nước nữa!"



vietwriter.vn



Hai chân vừa trắng vừa mềm của cô đá lung tung, cả người bị anh dùng khăn lông lớn trùm lại, khăn lông lớn chỉ đến trên đầu gối, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn như tuyết.


Tất nhiên, dáng vẻ cô chiến đấu trên không trung, không tạo ra một tí thương tổn nào với Quyền Đế Sâm.


Chỉ có điều, cô càng vặn vẹo như này, khăn lông to càng hướng lên trên, da thịt cô cũng lộ ra nhiều hơn.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm cũng trở nên vô cùng thâm thúy, bao lâu rồi anh chưa ăn thịt, cô còn chọc anh như này hả?


Cho dù không phải là cô cố ý, nhưng, chính vì sự vô ý của cô, mới làm cho quyền Đế Sâm cảm thấy, anh huyết khí phương cương giống như chàng trai trẻ vậy, có khí huyết đang dâng lên.


Mặc Sơ thấy hai tay anh như kìm sắt, kẹp chặt lấy chân cô, cô muốn giãy ra khỏi tay anh, chắc chắn là chuyện viển vông.


Mà lúc này, cô nhìn theo ánh mắt của anh, cô mới nhìn thấy, bởi vì vừa nãy cô giấy, khăn lông lớn của cô cũng không che được phong cảnh trên đùi nữa rồi.


Mặt cô đỏ lên, cô hơi tức giận trừng mắt nhìn anh!



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm cũng thu lại ánh mắt ở trên chân cô, anh cũng đang cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng.


Cô sốt ruột, tức giận, xấu hổ, yêu kiều, xinh xắn, buồn bực, nhưng mà không có cách nào cả.


Xét từ hành động, cô không thắng được người đàn ông này!


Xét từ nét mặt, vẻ mặt cô nhìn một cái không xót gì, còn anh thì vẫn thân trầm như biển, không nhìn ra tỉ manh mối nào.


Xét từ khí tràng, cô càng khỏi cần nói nữa.


Trước mặt anh, khí tràng của cô yếu bạo!


Mặc SƠ quay đầu đi, chuyển tầm mắt.


Quyền Đế Sâm bế cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô xuống chiếc giường của hai người, anh cũng không vội, trái lại anh còn kiên nhẫn lau tóc cho cô, rồi lại lấy máy sấy sấy khô một nửa.


"Em thấy trong người có chỗ nào không thoải mái không?" Lúc này, Quyền Để Sâm hỏi Mặc So.


Mặc Sơ không nói chuyện.


Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi u ám, cô giận cũng đủ lâu rồi đấy!


Anh lại cầm quần áo ngủ tới, rút khăn lông lớn trên người cô ra, anh chăm sóc cô thật sự giống với chăm sóc trẻ con.


Mặc Sơ hờn dỗi nói: "Em tự thay!"


Quyền Đế Sâm cũng không so đo với cô, anh gật đầu, anh đi ra ban công hút thuốc.


Anh châm một điếu thuốc, đốm lửa nhỏ sáng lên, lập lòe trên ban công, ngón tay anh khớp xương rõ ràng, anh dùng ngón trỏ và ngón giữa khẽ kẹp lại.


Mặc Sơ nhanh chóng mặc xong quần áo, cô chuẩn bị nằm nghỉ rồi.


Cô lấy sách ra, dựa vào đầu giường đọc.


Sau khi Quyền Đế Sâm hút xong một điếu thuốc, anh mới đi vào: "Xuống lầu ăn cơm!"


"Em ăn rồi!" Mặc Sơ đã ăn ngoài với Kiều Thanh Du rồi.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: "Còn uống rượu nữa!"


Anh nói không phải cầu nghi vấn, mà là câu khẳng định!


Cho dù anh chưa hôn môi cô, từ lúc cô nói và hít thở, anh cũng cảm nhận được mùi rượu thoang thoảng.


Mặc Sơ thầm nghĩ, anh cũng không phải là người giám hộ của cô, lẽ nào cô uống rượu còn phải xin phép anh hay sao?


Cô không để ý đến anh nữa, mà quay ra đọc sách, tất nhiên, có anh nhìn chằm chằm ở bên cạnh, cô đọc sách cũng không vào.


Tuy mắt cô đang nhìn chằm chằm vào sách, nhưng suy nghĩ thì đã bay đi xa rồi.


Quyền Đế Sâm cũng không nói thêm cái gì, anh đi ra khỏi phòng ngủ, đi xuống tầng.


Khi anh đi xuống tầng ăn xơm, Bạch Tử, Tần Thời với cả cặp thai long phượng đều đang ngồi trên bàn.


Bạch Tử liếc thấy Quyền Đế Sâm xuống một mình, bà ấy lập tức nói: "Sao vậy? Còn muốn người ta mời nhiều lần như vậy, mà vẫn không xuống ăn cơm à?"


Quyền Để Sâm đứng bên cạnh bàn, hai tay anh vẫn để sau lưng, khí tràng mười phần, cánh môi anh bật ra một câu: "Ai cho mẹ về ở đây?"


Tất nhiên, câu này là anh nói với Bạch Tử.


Bởi vì Quyền Đế Sâm đang tức giận, Tần Thời đưa Bạch Tử về trong viện của bọn họ, sau đó, Bạch Tử cứ nằng nặc đòi về.


Quyền Đế Sâm nói chuyện, đương nhiên là không lưu tình tí nào.


Bạch Tử cảm thấy xấu hổ và tức giận: "Mẹ là mẹ của con! Con nói chuyện kiểu gì vậy?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm mới lạnh lùng nói: "Mặc Sơ cũng là mẹ của cặp thai long phượng, mẹ muốn đón nhận cặp thai long phượng này, thì mẹ phải đón nhận Mặc Sơ, con không muốn nghe bất kỳ người nào ly gián tình cảm giữa con và cô ấy trước mặt con!"


Bạch Tử bị con trai hung hăng vặn lại và giáo huấn một trận, bà ấy tức giận đi khỏi bữa ăn: "Được, mẹ đi! Đến lúc đó đừng cầu xin mẹ quay về!"


Tần Thời giúp bên nào cũng không phải, ông ta nói: "A Tử, Đế Sâm và bà là quan hệ mẹ con, hai người mỗi người nói bớt đi một câu, chẳng phải là được rồi sao? Tại sao cứ phải làm cho cả nhà không vui cơ chứ?"


Quyền Đế Sâm lại nói rất là bình tĩnh: "Chú Tân, chú đưa mẹ cháu đến chỗ chú ở đi!"


Tần Thời: "..."
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom