• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu! (4 Viewers)

  • Chương 501 "Cậu tan làm rồi à?"

Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.




Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.




Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.




Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.




Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.




Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.




Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.




Chị Tông được Mặc Sơ an ủi, cô ấy nói: "Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị cũng cảm thấy, trong đan điền có một luồng khí, sẽ bùng nổ! Không có đàn ông, chị cũng sẽ sống thật xuất sắc!"


"Ừm, chị Tông, cố lên!" Mặc Sơ làm thế tay với cô ấy.


Mặc Sở vào trong văn phòng làm việc.


Kiều Thanh Du gọi điện thoại cô: "Ông chủ kêu tớ vào trong tù phỏng vấn Long Diệu Thiên!"


Mặc Sơ ừ một tiếng: "Thắng làm vua thua làm giặc, ông ta vĩnh viễn sẽ không phản tỉnh lại lỗi lầm của mình. Nhưng mà, ông chủ cậu giỏi thật đấy, sau khi chú Thân nhậm chức, đề tài quay xung quanh tân tổng thống luôn là có mánh lới nhất.


"Đúng thế!" Ông chủ đúng là ông chủ!" Kiều Thanh Du nói: "Tớ đi trước đây, có tin gì về tới đi tìm cậu."


“Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống.



vietwriter.vn



Nếu như có còn lại gì muốn nói với Long Diệu Thiên, thì đó chính là hỏi mẹ ruột của cô là ai?


Tất nhiên, Long Diệu Thiên cũng biết, đây là manh mối quan trọng nhất trên tay ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng cho Mặc Sơ.


Như vậy thì không có gì để nói.


Kiều Thanh Du đi phỏng vấn Long Diệu Thiên, kết quả cô ấy phát hiện người đàn ông này đã hóa rồ hóa dại rồi.


Cô ấy không phỏng vấn được gì, liền quay lại cuộc sống thường ngày của người đàn ông này.


"Tôi mới là tổng thống! Tôi mới là tổng thống!" Long Diệu Thiên ở trong tù vừa khóc vừa cười: "Mọi người mau gọi tôi là tiên sinh tổng thống!"


Ông ta lặp đi lặp lại mấy câu này, Kiều Thanh Du quay được một đoạn video, rồi gửi cho Mặc So.


Sau khi nhận được video, Mặc Sơ nhìn thấy bây giờ Long Diệu Thiên đang bị danh lợi dày vò cho không thành hình người, cô thở dài một tiếng.



vietwriter.vn



Không thể không nói, Quyền Đế Sâm, người này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi từ trong xương tủy!


Người khác muốn cái gì nhất, anh liền phá hủy cái đó của người khác.


Nhà họ Mặc tham tiền, nhà họ Long tham quyền, vậy nhà họ Mộ thì sao?


Mặc Sơ xóa cái video này đi, bất kể cuộc sống sau này của Long Diệu Thiên có ra sao, thì cũng không liên quan đến cô nữa.


Sau khi Bạch Tử xuất viện, việc đầu tiên là đi tìm Cố Vãn Vãn.


Bà ấy vẫn mang theo đồ dùng mẹ và bé, đi tìm Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Bạch Tử nhìn cô ấy: "Cái bụng này càng ngày càng lớn, ngày sinh là tháng sau nhỉ!"


"Vâng." Cố Vãn Vãn thở dài một tiếng: "Nuôi con mới biết ơn bố mẹ, đúng là phụ nữ phải làm mẹ mới hiểu chân lý của cuộc sống."


Bạch Tử ngưng mắt nhìn cô ấy: "Cháu và cô sống cùng nhau đi! Như thế thì cô cũng có thể chăm sóc cho cháu 24 giờ! Cháu xem, ban ngày Trạch Dã phải đi làm, hơn nữa buổi tối thằng bé mới về chơi cùng cháu được, thằng bé là một người đàn ông, cũng không hiểu chuyện của em bé, đúng chứ!"


12


Cố Vãn Vãn hơi lung lay trước lời nói của bà ấy: "Nhưng mà, cháu không muốn để người khác biết!"


"Cháu yên tâm, chỉ có cô biết." Bạch Tử bảo đảm: "Cháu cũng không muốn khi sinh con ra không có ai chăm sóc, ngộ nhỡ có việc gì thì phải làm sao? Còn nữa, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đang chuẩn bị ly hôn đấy! Cháu vẫn có cơ hội!"


"Cái gì?" Cố Vãn Vãn không dám tin: "Sao bọn họ lại đi đến bước đường này?"


"Trước giờ Đế Sâm không yêu cô ta!" Bạch Tử nói: "Điều này rất bình thường! Cô nghe giọng điệu của Đế Sâm, người mà thằng bé thích là cháu, chỉ có điều, đàn ông mà, muốn trả thù, làm việc lớn quan trọng hơn. Cháu về sống cùng cô, sau khi Đế Sâm mừng vì được làm bố, trông thấy đứa bé này, có khi lập tức ở bên cháu luôn đấy."


Cố Vãn Vãn hơi lung lay, cô ấy muốn, dù sao thì quan hệ vợ chồng của Mặc Sa và Quyền Đế Sâm đã tan vỡ, hơn nữa Quyền Đế Sâm cũng thích cô ấy, bây giờ cô ấy sống cùng với Bạch Tử, thì cũng không có vấn đề gì nhỉ!


Cộng thêm ban ngày Cố Trạch Dã cũng không có ở nhà, cô ấy ở một mình cũng rất buồn


chán.


"Được!" Cố Vãn Vãn đã đi theo Bạch Tử.


Bạch Tử lái xe tới vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.


Cố Vãn Vãn hơi ngạc nhiên: "Sao lại ở chỗ này? Đây chẳng phải là nơi mà anh Sâm sống


sao?"


"Đúng thế!" Bạch Tử kéo cô ấy vào: "Cháu không muốn đứa bé và bố giao lưu với nhau à? Cô nghe bác sĩ khoa sản nói, đứa con có bố bầu bạn, sinh ra càng thông minh hơn."


"Thật sao?" Đứa con của Cố Vãn Vãn là chỗ mềm của cô ấy, bây giờ Bạch Tử nói gì, cô ấy cũng tin.


Bạch Tử mỉm cười nói: "Đây là cháu của cô, cô còn có thể ủy khuất cục cưng nhỏ sao?"


Vì thế, Cố Vãn Vãn đã sống ở trong biệt thự.


Buổi tối, Mặc SƠ về nhà trước.


Cô nhìn thấy Cố Vãn Vãn và Bạch Tử đang uống trà ở trong phòng khách, hơn nữa Bạch Tử cũng cực kỳ yêu thương đứa bé trong bụng Cố Vãn Vãn.


"Vãn Vãn..." Mặc SỢ gọi cô ấy một tiếng.


Cố Vãn Vãn đứng lên, đi về phía Mặc Sơ: "Cậu tan làm rồi à?"


"Ừ, cục cưng vẫn ngoan chứ?" Mặc Sơ thấy bụng của cô ấy đã to lắm rồi.


"Đến giai đoạn cuối rồi, lúc đá tối thì ít đi rồi! Thỉnh thoảng trong mơ, đứa bé còn đạp tôi tỉnh lại nữa!" Cố Vãn Vãn nói đến đứa bé, tâm trạng vô cùng tốt.


Mặc Sơ gật đầu: "Chú ý giữ gìn sức khỏe nhé!"


Lúc này, Bạch Tử lạnh lùng nói Với Mặc Sơ: "Cô còn quay về làm cái gì? Buổi sáng có làm tôi tức đến ngất xỉu, tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu? Cô còn có mặt mũi đi về đây à?"


Mặc Sơ liếc Bạch Tử một cái: "Nghe nói, có một câu nói có thể chọc trúng xương sống của bà, đã một bó tuổi rồi, đừng giằng co mù quảng nữa, ngày nào cũng bị người ta đâm vào xương sống, cũng không đẹp mặt đâu nhỉ!"


Bạch Tử phát hiện Mặc Sơ nói chuyện càng ngày càng thông minh rồi, bà ấy hận không thể xé miệng Mặc Sơ.
vietwriter.vn vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom