Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Da cô trắng như tuyết, nhìn mà giật mình
Mặc Sơ vội vàng chộp lấy điện thoại và ấn nút nhận cuộc gọi, thậm chí tay cô vẫn đang run rẩy không ngừng.
Sau đó, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ: “Cô Mặc, khu bất động sản ở vịnh Tiền Hải đã bắt đầu mở bán, không biết cô có ý định mua nhà không?”
Mặc Sơ có cảm giác mình như một quả bóng bay căng tròn nhưng trong nháy mắt bị người ta chích cho nổ tung!
Từ chưa bao giờ dám hy vọng rồi đến nhen nhóm được một chút hy vọng, ngay sau đó tia hy vọng kia cũng tan biến.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi mà cô cứ như đã trải qua một trận tai nạn khủng khiếp
Cô tự chế giễu chính mình, sao cô có thể ảo tưởng rằng Quyền Đế Sâm sẽ gọi lại cho mình cơ chứ?
“Còn không chịu ký tên à?” Tên mập đập bàn một cái, giống như hôm nay Mặc Sơ không ký thì cô sẽ chết ở đây.
Mặc Sơ biết rõ, một khi cô đặt bút ký tên, hậu quả sẽ khó lường trước được.
Cô mấp máy đôi môi khô khốc: “Tôi muốn uống cốc nước!”
“Cô đang cố kéo dài thời gian!” Tên gầy hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường.
Tên mập định đi lấy cho cô một cốc nước: “Để cô ta uống! Dù sao cô ta cũng không có bản lĩnh chạy thoát khỏi đây!”
Khi nước được đưa đến, Mặc Sơ cầm chặt cốc nước trong tay.
Bỗng nhiên cô thấp giọng nói: “Chắc đêm nay tôi không thể ra khỏi đây, tôi chỉ muốn nghe các người nói một câu chân thật, có phải Trương Thịnh Tùng cấu kết với các người, hãm hại tôi là gái bán dâm đúng không?”
“Đúng vậy thì sao chứ?” Tên mập đã mất kiên nhẫn: “Mau ký tên đi, bọn này còn phải đi uống trà sáng!”
Lúc này Mặc Sơ cầm bút lên: “Tôi ký!”
Mặc Sơ ký hai chữ tên mình lên giấy xong, tên gầy lại cau mày: “Sớm hợp tác như vậy thì có phải tốt không! Trước hết cứ nhốt lại trong đồn, đợi phán quyết!”
Mặc Sơ không nói gì.
Lúc này, chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, cô quyết định không nghe máy.
Tên mập và tên gầy vừa ra tới ngoài thì lập tức báo tin vui cho Trương Thịnh Tùng: “Anh Trương, xong việc rồi!”
Chuông điện thoại lại reo lên lần hai, lần này Mặc Sơ nhấn nút nghe.
“Cô Mặc…” Đây là giọng nói của Quyền Đế Sâm.
Giọng nói quen thuộc trầm ấm, vẫn tràn đầy từ tính hệt như mọi ngày vang vọng bên tai Mặc Sơ.
Mặc Sơ vừa nghe thấy giọng nói ấy, cả người cô không nhịn được mà run lên.
Là Quyền Đế Sâm! Thật sự là anh!
Anh gọi điện lại cho cô rồi!
Cô cứ như từ địa ngục trở về thế gian vậy!
Có một khoảnh khắc, Mặc Sơ còn cho là mình vẫn còn chút may mắn!
“Tổng giám đốc Quyền, tôi đang ở đồn công an!” Cô nói nhỏ.
Dứt lời, không khí trở nên căng thẳng.
Cứ như thời gian, không gian đều ngừng lại.
Cô không dám chắc chắn là anh sẽ đến hay không!
“Tôi sẽ lập tức qua đó!” Quyền Đế Sâm nói xong, lập tức cúp máy.
Mặc Sơ cảm thấy như mình đang nằm mơ, anh thật sự nói là sẽ đến đây sao?
Có lẽ do cô đã phải tự kiên cường quá lâu nên từ trước đến giờ chưa từng dám hy vọng xa vời đến sự giúp đỡ của người khác.
Đây là lần đầu tiên cô xin người khác giúp đỡ, nhờ người đàn ông giống như một vị thần này!
Ngay khi cô cho rằng tất cả hy vọng đều đã lụi tàn thì đột nhiên anh lại xuất hiện!
Lúc Quyền Đế Sâm xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn như một thiên thần, toàn thân Mặc Sơ lại chật vật đáng thương.
Quần áo của cô bị roi da quất cho rách, trông rất thảm.
Trên người cô đầy máu me, thấy mà phát sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng bị sưng vù một bên.
Nhưng dù lúc này dáng vẻ cô có tàn tạ đến đâu thì đôi mắt to tròn xinh đẹp vẫn sáng ngời như cũ.
Nhìn thấy Mặc Sơ như vậy, ánh mắt luôn bình tĩnh của Quyền Đế Sâm lập tức đông lại vài giây rồi sau đó là tràn đầy lửa hận.
Mặc Sơ cũng nhìn về phía anh, anh mặc một bộ vest, dáng người cao to, phong độ đẹp trai mê người.
Lúc này cô và anh đối lập rõ ràng.
Anh bước vào, chìa tay ra trước mặt cô.
Mặc Sơ nhìn bàn tay to lớn gần ngay trước mắt, sau đó cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong tay anh.
Sau đó, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ: “Cô Mặc, khu bất động sản ở vịnh Tiền Hải đã bắt đầu mở bán, không biết cô có ý định mua nhà không?”
Mặc Sơ có cảm giác mình như một quả bóng bay căng tròn nhưng trong nháy mắt bị người ta chích cho nổ tung!
Từ chưa bao giờ dám hy vọng rồi đến nhen nhóm được một chút hy vọng, ngay sau đó tia hy vọng kia cũng tan biến.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi mà cô cứ như đã trải qua một trận tai nạn khủng khiếp
Cô tự chế giễu chính mình, sao cô có thể ảo tưởng rằng Quyền Đế Sâm sẽ gọi lại cho mình cơ chứ?
“Còn không chịu ký tên à?” Tên mập đập bàn một cái, giống như hôm nay Mặc Sơ không ký thì cô sẽ chết ở đây.
Mặc Sơ biết rõ, một khi cô đặt bút ký tên, hậu quả sẽ khó lường trước được.
Cô mấp máy đôi môi khô khốc: “Tôi muốn uống cốc nước!”
“Cô đang cố kéo dài thời gian!” Tên gầy hừ một tiếng đầy vẻ khinh thường.
Tên mập định đi lấy cho cô một cốc nước: “Để cô ta uống! Dù sao cô ta cũng không có bản lĩnh chạy thoát khỏi đây!”
Khi nước được đưa đến, Mặc Sơ cầm chặt cốc nước trong tay.
Bỗng nhiên cô thấp giọng nói: “Chắc đêm nay tôi không thể ra khỏi đây, tôi chỉ muốn nghe các người nói một câu chân thật, có phải Trương Thịnh Tùng cấu kết với các người, hãm hại tôi là gái bán dâm đúng không?”
“Đúng vậy thì sao chứ?” Tên mập đã mất kiên nhẫn: “Mau ký tên đi, bọn này còn phải đi uống trà sáng!”
Lúc này Mặc Sơ cầm bút lên: “Tôi ký!”
Mặc Sơ ký hai chữ tên mình lên giấy xong, tên gầy lại cau mày: “Sớm hợp tác như vậy thì có phải tốt không! Trước hết cứ nhốt lại trong đồn, đợi phán quyết!”
Mặc Sơ không nói gì.
Lúc này, chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình, cô quyết định không nghe máy.
Tên mập và tên gầy vừa ra tới ngoài thì lập tức báo tin vui cho Trương Thịnh Tùng: “Anh Trương, xong việc rồi!”
Chuông điện thoại lại reo lên lần hai, lần này Mặc Sơ nhấn nút nghe.
“Cô Mặc…” Đây là giọng nói của Quyền Đế Sâm.
Giọng nói quen thuộc trầm ấm, vẫn tràn đầy từ tính hệt như mọi ngày vang vọng bên tai Mặc Sơ.
Mặc Sơ vừa nghe thấy giọng nói ấy, cả người cô không nhịn được mà run lên.
Là Quyền Đế Sâm! Thật sự là anh!
Anh gọi điện lại cho cô rồi!
Cô cứ như từ địa ngục trở về thế gian vậy!
Có một khoảnh khắc, Mặc Sơ còn cho là mình vẫn còn chút may mắn!
“Tổng giám đốc Quyền, tôi đang ở đồn công an!” Cô nói nhỏ.
Dứt lời, không khí trở nên căng thẳng.
Cứ như thời gian, không gian đều ngừng lại.
Cô không dám chắc chắn là anh sẽ đến hay không!
“Tôi sẽ lập tức qua đó!” Quyền Đế Sâm nói xong, lập tức cúp máy.
Mặc Sơ cảm thấy như mình đang nằm mơ, anh thật sự nói là sẽ đến đây sao?
Có lẽ do cô đã phải tự kiên cường quá lâu nên từ trước đến giờ chưa từng dám hy vọng xa vời đến sự giúp đỡ của người khác.
Đây là lần đầu tiên cô xin người khác giúp đỡ, nhờ người đàn ông giống như một vị thần này!
Ngay khi cô cho rằng tất cả hy vọng đều đã lụi tàn thì đột nhiên anh lại xuất hiện!
Lúc Quyền Đế Sâm xuất hiện ở cửa phòng thẩm vấn như một thiên thần, toàn thân Mặc Sơ lại chật vật đáng thương.
Quần áo của cô bị roi da quất cho rách, trông rất thảm.
Trên người cô đầy máu me, thấy mà phát sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng bị sưng vù một bên.
Nhưng dù lúc này dáng vẻ cô có tàn tạ đến đâu thì đôi mắt to tròn xinh đẹp vẫn sáng ngời như cũ.
Nhìn thấy Mặc Sơ như vậy, ánh mắt luôn bình tĩnh của Quyền Đế Sâm lập tức đông lại vài giây rồi sau đó là tràn đầy lửa hận.
Mặc Sơ cũng nhìn về phía anh, anh mặc một bộ vest, dáng người cao to, phong độ đẹp trai mê người.
Lúc này cô và anh đối lập rõ ràng.
Anh bước vào, chìa tay ra trước mặt cô.
Mặc Sơ nhìn bàn tay to lớn gần ngay trước mắt, sau đó cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong tay anh.
Bình luận facebook