Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1479
Chương 1479
Lê Nhật Linh nhếch môi, che tờ giấy bản thảo đi theo bản năng.
“Đây là bản thảo thiết kế buổi sáng của em sao?”
Lâm Quân kéo nó qua.
“Này, anh trả lại cho em đi”
“Không trả!”
“Không trả thì anh đừng hối hận!”
Lê Nhật Linh không đòi lại nữa mà trộm nhoẻn miệng cười.
“Lâm Quân là đầu heo!”
Lâm Quân nhìn một cái đầu heo trên bản thảo và văn bản kèm theo, ánh mắt anh trở nên sâu hơn.
“Này, này, này, em nói rồi đó, đừng có mà hối hận, anh đừng có mà thẹn quá hoá giận đấy”
Lê Nhật Linh đứng dậy trốn sau ghế.
“Không hối hận, chỉ là hôm nay em ở đây cả một ngày, em lại vẽ cái này thì xem ra em thật sự không nghĩ ra được gì để vẽ”
“Đúng vậy, em không vẽ ra được gì cả”
Lê Nhật Linh nghiêm ánh mắt lại, cô có chút mất hứng, “Này, này, anh đang làm gì vậy?”
Nhìn thấy Lâm Quân đột nhiên bước tới, tưởng anh muốn báo thù, Lê Nhật Linh lại lui lại trốn.
“Đưa em đi ra ngoài thôi. Em ở đây cả ngày cũng chán, làm sao có cảm hứng được?”
Lâm Quân kéo tay Lê Nhật Linh.
“Này này, em còn phải đi làm đó nha?”
Lê Nhật Linh vùng vẫy.
“Toàn bộ .JZ đều là của em. Mấy giờ em tan làm, lẽ nào không phải em nói cái là xong hay sao?”
‘Vừa nói anh vừa kéo Lê Nhật Linh ra khỏi văn phòng, Khả Nhi mê mẩn nhìn Lâm Quân cùng Lê Nhật Linh ra ngoài, quả thực sức hút của họ quá lớn.
“Chủ tịch Lê, chủ tịch Lâm chúc hai người đi chơi vui vẻ ạI”
Một câu nói thoát ra khỏi miệng của Khả Nhi, và Lê Nhật Linh ngay lập tức biến thành một người phụ nữ nhỏ bé và dựa vào Lâm Quân trong sự thẹn thùng.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”
Lê Nhật Linh khoác tay Lâm Quân như: một chú mèo con ngoan ngoãn.
“Đưa em đi thưởng thức sự kích thích”
“Kích thích!”
Vài cảnh tượng hiện lên trong đầu Lê Nhật Linh, cô sởn cả tóc gáy.
“Ừ; đi tìm sự kích thích”
“Làm gì cơ, không phải là nhà ma đó chứ?”
“Lê Nhật Linh, người không sợ trời không sợ đất, hóa ra lại sợ ma sao?”
Lâm Quân nhìn cô, cong mắt cười.
“Anh, em lại bị lọt hố rồi, Lâm Quân, kế của anh quá thâm sâu mà”
Lê Nhật Linh võ võ vai Lâm Quân, Lâm Quân chỉ cười không nói, anh đã cúi người giúp cô thắt dây an toàn.
“Đừng lo lắng, không gặp ma đâu, nhìn thấy ma thì có ích gì “Thế đi đâu vậy!
“Anh sẽ không nói cho em biết đâu!”
Lê Nhật Linh bẹo má Lâm Quân một cách tỉnh nghịch “Lại còn cố làm ra vẻ với em, làm trò bí mật gì cơ chứ?”
Lê Nhật Linh nhếch môi, che tờ giấy bản thảo đi theo bản năng.
“Đây là bản thảo thiết kế buổi sáng của em sao?”
Lâm Quân kéo nó qua.
“Này, anh trả lại cho em đi”
“Không trả!”
“Không trả thì anh đừng hối hận!”
Lê Nhật Linh không đòi lại nữa mà trộm nhoẻn miệng cười.
“Lâm Quân là đầu heo!”
Lâm Quân nhìn một cái đầu heo trên bản thảo và văn bản kèm theo, ánh mắt anh trở nên sâu hơn.
“Này, này, này, em nói rồi đó, đừng có mà hối hận, anh đừng có mà thẹn quá hoá giận đấy”
Lê Nhật Linh đứng dậy trốn sau ghế.
“Không hối hận, chỉ là hôm nay em ở đây cả một ngày, em lại vẽ cái này thì xem ra em thật sự không nghĩ ra được gì để vẽ”
“Đúng vậy, em không vẽ ra được gì cả”
Lê Nhật Linh nghiêm ánh mắt lại, cô có chút mất hứng, “Này, này, anh đang làm gì vậy?”
Nhìn thấy Lâm Quân đột nhiên bước tới, tưởng anh muốn báo thù, Lê Nhật Linh lại lui lại trốn.
“Đưa em đi ra ngoài thôi. Em ở đây cả ngày cũng chán, làm sao có cảm hứng được?”
Lâm Quân kéo tay Lê Nhật Linh.
“Này này, em còn phải đi làm đó nha?”
Lê Nhật Linh vùng vẫy.
“Toàn bộ .JZ đều là của em. Mấy giờ em tan làm, lẽ nào không phải em nói cái là xong hay sao?”
‘Vừa nói anh vừa kéo Lê Nhật Linh ra khỏi văn phòng, Khả Nhi mê mẩn nhìn Lâm Quân cùng Lê Nhật Linh ra ngoài, quả thực sức hút của họ quá lớn.
“Chủ tịch Lê, chủ tịch Lâm chúc hai người đi chơi vui vẻ ạI”
Một câu nói thoát ra khỏi miệng của Khả Nhi, và Lê Nhật Linh ngay lập tức biến thành một người phụ nữ nhỏ bé và dựa vào Lâm Quân trong sự thẹn thùng.
“Anh muốn đưa em đi đâu?”
Lê Nhật Linh khoác tay Lâm Quân như: một chú mèo con ngoan ngoãn.
“Đưa em đi thưởng thức sự kích thích”
“Kích thích!”
Vài cảnh tượng hiện lên trong đầu Lê Nhật Linh, cô sởn cả tóc gáy.
“Ừ; đi tìm sự kích thích”
“Làm gì cơ, không phải là nhà ma đó chứ?”
“Lê Nhật Linh, người không sợ trời không sợ đất, hóa ra lại sợ ma sao?”
Lâm Quân nhìn cô, cong mắt cười.
“Anh, em lại bị lọt hố rồi, Lâm Quân, kế của anh quá thâm sâu mà”
Lê Nhật Linh võ võ vai Lâm Quân, Lâm Quân chỉ cười không nói, anh đã cúi người giúp cô thắt dây an toàn.
“Đừng lo lắng, không gặp ma đâu, nhìn thấy ma thì có ích gì “Thế đi đâu vậy!
“Anh sẽ không nói cho em biết đâu!”
Lê Nhật Linh bẹo má Lâm Quân một cách tỉnh nghịch “Lại còn cố làm ra vẻ với em, làm trò bí mật gì cơ chứ?”
Bình luận facebook