Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1481
Chương 1481
Lê Nhật Linh không muốn thừa nhận là mình sợ trước mặt của Lâm Quân, vì vậy cô chỉ có thể căn răng mà đi vào.
Mười phút sau, cả hai thay trang phục thể thao và đứng trên bục nhảy cao hơn hai trăm mét.
Lê Nhật Linh nhằm nghiền hai mắt lại, nhẹ nhàng mở mắt tỉ hí để xem.
Ôi mẹ ơi, sương mù mịt mù! Không thể nhìn thấy đáy, nếu nhảy xuống như thế này, há chẳng phải cuộc sống của tôi bị trói bởi một sợi dây nhỏ hay sao?
Trời mát Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Quân một cách yếu ớt, vẻ mặt đáng thương, giống như đang hỏi anh là bây giờ cô có thể bỏ được không vậy.
Lâm Quân gõ đầu Lê Nhật Linh, anh nhìn thoáng qua đã hiểu suy nghĩ của Lê Nhật Linh.
“Đừng có nghĩ đến việc đó nữa đi!”
“Nếu mà đã đến đây, chúng ta hãy vui chơi cho đã đi!”
“Ai nói em muốn rút lui cơ chứ?”
Tuy là Lê Nhật Linh kinh hãi trong lòng, nhưng bản năng phô trương thanh thế thì nhất định phải có.
“Anh có nói là em muốn rút lui sao?”
Lâm Quân nở nụ cười xấu xa, Lê Nhật Linh lập tức phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng che miệng.
Kế hoạch đã thành công, Lâm Quân liếc nhìn nhân viên bên cạnh!
“Thế này thì nhảy sao?”
Lê Nhật Linh nhìn dây đai trên người hai người, nghi ngờ liếc nhìn Lâm Quân.
“Cả hai người cùng nhảy”
“Có thể nhảy rồi!”
Khi nhân viên nói câu này, chân của Lê Nhật Linh đã run rẩy.
Xem ra hôm nay chết chắc rồi, mình không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây.
Lời chửi rủa yếu ớt trong lòng Lê Nhật Linh.
“Ngẩn ra đó làm chỉ? Ôm chặt lấy anh đi!”
“A, sao cơ!”
Lê Nhật Linh bừng tỉnh, nhìn anh.
“Sao nào, không ôm anh sao?”
Lâm Quân cười xấu xa.
“Ôm, ôm chứ, vẫn là nên ôm!”
Bây giờ thì quan tâm thể diện gì nữa, tính mạng quan trọng hơn!
Lê Nhật Linh sợ hãi đưa tay vòng quanh eo Lâm Quân.
“Bám chặt vào.”
“Vâng em biết rồi”
Lê Nhật Linh choáng váng siết chặt tay lại, cảm giác được hai cánh tay căng cứng, không nghe theo sự sai khiến nữa, cả người run lên.
“Bắt đầu nào!”
“Bắt đầu sao?”
Lê Nhật Linh kinh ngạc ngẩng lên từ trong lòng anh, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Quân đã đỡ cô nhảy ra ngoài.
““AIAaaaa”
Lê Nhật Linh ôm chặt Lâm Quân, cố họng trở nên khàn khàn rồi.
“Wow..
Lâm Quân hét lên đầy thích thú, cảm nhận được sự căng thẳng của người trong vòng tay mình, anh hét lớn.
Lê Nhật Linh không muốn thừa nhận là mình sợ trước mặt của Lâm Quân, vì vậy cô chỉ có thể căn răng mà đi vào.
Mười phút sau, cả hai thay trang phục thể thao và đứng trên bục nhảy cao hơn hai trăm mét.
Lê Nhật Linh nhằm nghiền hai mắt lại, nhẹ nhàng mở mắt tỉ hí để xem.
Ôi mẹ ơi, sương mù mịt mù! Không thể nhìn thấy đáy, nếu nhảy xuống như thế này, há chẳng phải cuộc sống của tôi bị trói bởi một sợi dây nhỏ hay sao?
Trời mát Cô nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Quân một cách yếu ớt, vẻ mặt đáng thương, giống như đang hỏi anh là bây giờ cô có thể bỏ được không vậy.
Lâm Quân gõ đầu Lê Nhật Linh, anh nhìn thoáng qua đã hiểu suy nghĩ của Lê Nhật Linh.
“Đừng có nghĩ đến việc đó nữa đi!”
“Nếu mà đã đến đây, chúng ta hãy vui chơi cho đã đi!”
“Ai nói em muốn rút lui cơ chứ?”
Tuy là Lê Nhật Linh kinh hãi trong lòng, nhưng bản năng phô trương thanh thế thì nhất định phải có.
“Anh có nói là em muốn rút lui sao?”
Lâm Quân nở nụ cười xấu xa, Lê Nhật Linh lập tức phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng che miệng.
Kế hoạch đã thành công, Lâm Quân liếc nhìn nhân viên bên cạnh!
“Thế này thì nhảy sao?”
Lê Nhật Linh nhìn dây đai trên người hai người, nghi ngờ liếc nhìn Lâm Quân.
“Cả hai người cùng nhảy”
“Có thể nhảy rồi!”
Khi nhân viên nói câu này, chân của Lê Nhật Linh đã run rẩy.
Xem ra hôm nay chết chắc rồi, mình không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục đây.
Lời chửi rủa yếu ớt trong lòng Lê Nhật Linh.
“Ngẩn ra đó làm chỉ? Ôm chặt lấy anh đi!”
“A, sao cơ!”
Lê Nhật Linh bừng tỉnh, nhìn anh.
“Sao nào, không ôm anh sao?”
Lâm Quân cười xấu xa.
“Ôm, ôm chứ, vẫn là nên ôm!”
Bây giờ thì quan tâm thể diện gì nữa, tính mạng quan trọng hơn!
Lê Nhật Linh sợ hãi đưa tay vòng quanh eo Lâm Quân.
“Bám chặt vào.”
“Vâng em biết rồi”
Lê Nhật Linh choáng váng siết chặt tay lại, cảm giác được hai cánh tay căng cứng, không nghe theo sự sai khiến nữa, cả người run lên.
“Bắt đầu nào!”
“Bắt đầu sao?”
Lê Nhật Linh kinh ngạc ngẩng lên từ trong lòng anh, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Quân đã đỡ cô nhảy ra ngoài.
““AIAaaaa”
Lê Nhật Linh ôm chặt Lâm Quân, cố họng trở nên khàn khàn rồi.
“Wow..
Lâm Quân hét lên đầy thích thú, cảm nhận được sự căng thẳng của người trong vòng tay mình, anh hét lớn.
Bình luận facebook