Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1482
Chương 1482
“Không sao đâu, có anh ở đây rồi!”
Cảm thấy Lâm Quân đang nói chuyện, nhưng vì có gió xung quanh, nên Lê Nhật Linh đáp lại.
“Anh nói gì đó?”
“Lê Nhật Linh anh yêu em nhiều lắm!”
Nghe được câu này của anh, Lê Nhật Linh đột nhiên mở mắt ra. Cơ thể của hai người vẫn đang rơi xuống, và điều kỳ lạ là dường như họ không còn thấy sợ hãi nữa “La lên đi!”
“Kêu to lên đi! Hãy để những gì kiềm chế bấy lâu ra ngoài hết đi”
“Được!”
“Lâm Quân, em cũng yêu anh! Anh là một tên đại ngốc”
Sợi dây rơi xuống điểm thấp nhất, và khi sợi dây đàn hồi trở lại, hai người lên một độ cao khác.
Hai người ôm chặt lấy nhau, âm thanh thích thú xen lẫn sợ hãi vang vọng cả bầu trời, làm nổi bật màu đỏ rực của hoàng hôn phía xa.
“Thấy như thế nào, em thấy chơi có đã không?”
Lâm Quân vừa thay giày, vừa liếc nhìn Lê Nhật Linh, lúc này cô đang ngẩn người ngồi bất động Anh xoa mái tóc rối bù của cô một lần nữa.
“Đã lắm” Lê Nhật Linh cười sảng khoái.
“Vậy chúng ta lại nhảy thêm lần nữa đi!”
“Gì cơ?”
Lê Nhật Linh lập tức phục hồi tinh thần lại, trợn to hai mắt, cô dùng ánh mắt như nhìn yêu quái nhìn Lâm Quân! Trái tim bé bỏng chịu một vạn lần tổn thương.
“Em sắp chết rồi!”
Nhận ra Lâm Quân đang nói đùa, Lê Nhật Linh thở phào nhẹ nhõm, liền ngã xuống đất.
Nhìn lên bầu trời như thể thấu rõ được bộ mặt của nhân thế và nhân sinh không còn gì để yêu thương.
“Xem ra dọa em sợ chết khiếp rồi!”
Lâm Quân cười khúc khích và mang giày vào.
“Dưới đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi.”
“Không, cứ để em từ từ!”
Thấy Lê Nhật Linh không có ý định đứng dậy, Lâm Quân trở mình ngồi đè lên người cô.
“Đồ cầm thú, anh làm gì vậy?”
Lê Nhật Linh nghiêm túc đẩy anh ra, đây là nơi công cộng.
“Em nói xem?”
Lâm Quân nhún lên người cô một cái, thân thể Lê Nhật Linh chấn động, lập tức ngồi dậy.
“Sớm làm như vậy có phải xong không?
Cứ phải để anh dùng biện pháp ngượng ngùng như vậy”
Lâm Quân cười dữ dội hơn, còn Lê Nhật Linh thì bực lắm.
Đồ khốn, anh còn biết ngượng sao? Rõ ràng là một tên cầm thú nhé?
“Đi nào!”
“Làm gì đấy?”
Lâm Quân cúi đầu bên tai Lê Nhật Linh, nhỏ giọng hỏi.
“Vê nhà thị Anh có thể đáp ứng hết cho em nè”
Hơi thở nhẹ nhàng phà lên cổ Lê Nhật Linh, khóe mắt hiện lên nụ cười xấu xa.
“Đồ cầm thú.”
Lê Nhật Linh đẩy anh ra rồi đứng dậy.
“Không sao đâu, có anh ở đây rồi!”
Cảm thấy Lâm Quân đang nói chuyện, nhưng vì có gió xung quanh, nên Lê Nhật Linh đáp lại.
“Anh nói gì đó?”
“Lê Nhật Linh anh yêu em nhiều lắm!”
Nghe được câu này của anh, Lê Nhật Linh đột nhiên mở mắt ra. Cơ thể của hai người vẫn đang rơi xuống, và điều kỳ lạ là dường như họ không còn thấy sợ hãi nữa “La lên đi!”
“Kêu to lên đi! Hãy để những gì kiềm chế bấy lâu ra ngoài hết đi”
“Được!”
“Lâm Quân, em cũng yêu anh! Anh là một tên đại ngốc”
Sợi dây rơi xuống điểm thấp nhất, và khi sợi dây đàn hồi trở lại, hai người lên một độ cao khác.
Hai người ôm chặt lấy nhau, âm thanh thích thú xen lẫn sợ hãi vang vọng cả bầu trời, làm nổi bật màu đỏ rực của hoàng hôn phía xa.
“Thấy như thế nào, em thấy chơi có đã không?”
Lâm Quân vừa thay giày, vừa liếc nhìn Lê Nhật Linh, lúc này cô đang ngẩn người ngồi bất động Anh xoa mái tóc rối bù của cô một lần nữa.
“Đã lắm” Lê Nhật Linh cười sảng khoái.
“Vậy chúng ta lại nhảy thêm lần nữa đi!”
“Gì cơ?”
Lê Nhật Linh lập tức phục hồi tinh thần lại, trợn to hai mắt, cô dùng ánh mắt như nhìn yêu quái nhìn Lâm Quân! Trái tim bé bỏng chịu một vạn lần tổn thương.
“Em sắp chết rồi!”
Nhận ra Lâm Quân đang nói đùa, Lê Nhật Linh thở phào nhẹ nhõm, liền ngã xuống đất.
Nhìn lên bầu trời như thể thấu rõ được bộ mặt của nhân thế và nhân sinh không còn gì để yêu thương.
“Xem ra dọa em sợ chết khiếp rồi!”
Lâm Quân cười khúc khích và mang giày vào.
“Dưới đất lạnh lắm, mau đứng dậy đi.”
“Không, cứ để em từ từ!”
Thấy Lê Nhật Linh không có ý định đứng dậy, Lâm Quân trở mình ngồi đè lên người cô.
“Đồ cầm thú, anh làm gì vậy?”
Lê Nhật Linh nghiêm túc đẩy anh ra, đây là nơi công cộng.
“Em nói xem?”
Lâm Quân nhún lên người cô một cái, thân thể Lê Nhật Linh chấn động, lập tức ngồi dậy.
“Sớm làm như vậy có phải xong không?
Cứ phải để anh dùng biện pháp ngượng ngùng như vậy”
Lâm Quân cười dữ dội hơn, còn Lê Nhật Linh thì bực lắm.
Đồ khốn, anh còn biết ngượng sao? Rõ ràng là một tên cầm thú nhé?
“Đi nào!”
“Làm gì đấy?”
Lâm Quân cúi đầu bên tai Lê Nhật Linh, nhỏ giọng hỏi.
“Vê nhà thị Anh có thể đáp ứng hết cho em nè”
Hơi thở nhẹ nhàng phà lên cổ Lê Nhật Linh, khóe mắt hiện lên nụ cười xấu xa.
“Đồ cầm thú.”
Lê Nhật Linh đẩy anh ra rồi đứng dậy.
Bình luận facebook