• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Võ Thánh Diệp Hi Hòa (5 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71: Lòng người hoảng loạn

“Ha! Ha ha ha ha!”

Tận mắt thấy nhà cửa mình bởi vì thủ đoạn bẩn thỉu của đứa con thứ hai mà biến thành kết cục cửa nát nhà tan, Cẩu Bộ Thập lập tức sợ choáng váng giống như Trần Vân Phi – gia chủ nhà họ Trần trước kia, ông ta ngửa mặt lên trời cười to, nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Diệp Hi Hòa thấy thế thì lập tức lướt qua, một cây băng châm nhấn tại cổ của ông ta: “Đừng ngu ngốc, nhịn xuống.”

“Cẩu Bộ Thập, tôi còn muốn ông kể cho tôi nghe tất cả những gì nhà họ Cẩu của ông biết ba năm trước, nhân vật lớn xuất hiện ở Tân Hải rốt cuộc là ai, lại lấy đi thứ gì từ nhà họ Diệp tôi?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

“Ha ha ha! Diệp Hi Hòa, cậu hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?”

Cẩu Bộ Thập buột miệng cười: “Năm đó nhà họ Diệp cậu lại không bằng nhà họ Cẩu tôi, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ bị hủy diệt theo số đông à?”

“Nhiều lắm sau đó nhà họ Cẩu cũng chỉ chiếm được mấy sản nghiệp nhà họ Diệp của cậu thôi, nhưng khối thịt vô chủ sẽ có người người đến nuốt, nhà họ Cẩu tôi làm như vậy chính là lẽ đương nhiên, đáng đời cả nhà họ Diệp cậu bị tiêu diệt sạch sẽ, tên súc sinh như cậu nên chết sớm.”

Ầm!

Diệp Hi Hòa không đợi ông ta nói xong đã biến ông thành vũng máu bằng một tay.

Người này thôn tính sản nghiệp nhà mình, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ?

Nếu ông ta đã thật sự không biết chuyện ba năm trước, giữ lại cũng vô dụng.

Về phần những sản nghiệp bị nhà họ Cẩu từng bước xâm chiếm, lát nữa bảo Liễu Thành Chí thu hồi lại là được.

Sau đó trong lửa lớn rừng rực, Diệp Hi Hòa không cam lòng phẫn hận rời đi.

Không bao lâu sau, tin tức nhà họ Cẩu cũng bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu Tân Hải giống như nước nóng sôi trào.

“Trời ạ, Diệp Hi Hòa này, hắn ta vậy mà coi trời bằng vung như vậy? Thậm chí nhà họ Cẩu cũng bị diệt luôn.”

“Nhà họ Cẩu là ai nào, vốn là gia tộc đứng hàng thứ ba, địa vị cao, bên trong còn có cao thủ Đại Thái Đấu 8 sao, vậy mà cũng không thể ngăn cản đòn hủy diệt của Diệp Hi Hòa này?”

“Hơn nữa, nhà họ Cẩu và Diệp Hi Hòa có thù oán gì, theo tôi được biết, ba năm trước nhà họ Cẩu hình như cũng chưa từng tham gia vào vụ diệt môn của nhà họ Diệp mà?”

“Cái này còn phải hỏi, ăn bánh bao nhân người, Diệp Hi Hòa này đúng là hung ác, ai từng uống máu nhà hắn, hắn đều không buông tha.”

Nhưng những tin tức này truyền đến trong tai những gia tộc từng xuống tay với nhà họ Diệp lại khiến lòng người hoang mang.

Dù sao nhà họ Cẩu bị tiêu diệt thực sự quá rung động, cái này so với đám Khô Lâu Đường, nhà họ Vương lúc trước cộng lại cũng phải khiến người ta hồi hộp, sự tồn tại của Đại Thái Đấu 8 sao cũng không giữ được nhà họ Cẩu.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên phủ đệ thần bí nào đó lại có lời truyền ra khiến tất cả mọi người đều bình tĩnh trở lại.

Đây chẳng qua là sóng gió nhỏ trước khi mưa bão tới, đợi hội nghị nghĩa trang Diệp thị ngày sau, mọi thứ mới có thể sáng tỏ và tất cả đều kết thúc.

Sau khi nghe được tiếng nói này, những gia tộc và thế lực lo sợ bấn an kia mới lậtp tức lắng đọng xuống, yên tĩnh trở lại.

Trong bóng đêm, Diệp Hi Hòa về tới nhà họ Diệp.

Từ trước khi Huyết Đao Môn giao Tiểu Vũ cho đám người Lâm Trường Dần, sau khi bản thân một mình đánh tới lãnh sự quán Nhật Bản, hắn còn chưa có gặp Tiểu Vũ.

Giờ phút này rốt cuộc đã trở về, nhưng không ngờ vừa vào cửa thì đã nhìn thấy một bóng dáng uyển chuyển đúng lúc đi ra từ trong phòng tắm.

Lâm Chỉ Huyên lúc này vừa mới tắm xong, đang dùng khăn lau sạch tóc cất bước đi ra, hơn nữa còn mặc áo ngủ cỡ lớn Diệp Hi Hòa chuẩn bị cho.

Áo sơ mi cỡ lớn nam giới kia rõ ràng quá lớn so với thân hình cô, trông rộng rãi lỏng lẻo, nhưng hai ngọn núi đầy đặn lại căng phồng lên.

Viền gấu áo vừa đủ che hết phần dưới chân, lộ ra hai chân dài tròn trắng như tuyết, bên trong rõ ràng vẫn còn một khoảng chân không, mơ hồ mông lung, có một loại không khí thần bí đang dập dờn.

“Diệp… Diệp Hi Hòa, anh trở về lúc nào?”

Khi thấy Diệp Hi Hòa bỗng nhiên xuất hiện trong phòng khách, Lâm Chỉ Huyên cũng giật nảy mình, theo bản năng muốn che lại bên dưới.

Có điều cúi đầu nhìn thử, hình như cũng không lộ hàng lắm, chính là chiếc áo sơ mi rộng thùng thình khôg đủ che thần kia mặc lên người, dù sao cũng hơi xấu hổ.

“Tôi nên hỏi cô lời này, sao cô còn ở nhà tôi, Tiểu Vũ đâu?” Diệp Hi Hòa nhíu mày hỏi.

“Tôi ở lại chăm sóc Tiểu Vũ mà, con bé vừa mới ngủ, tôi nói chuyện với con bé rất lâu mới dỗ ngủ được, mệt quá nên tắm cái. Hơn nữa lần sau anh trở về có thể chào hỏi trước không?”

Mặt mày Diệp Hi Hòa tỉnh bơ, muốn nói gì đó để phản bác nhưng lại không nói được.

Mặc dù người phụ nữ này nhiều chuyện, nhưng cả ngày nay mình không ở nhà, quả thực cũng thiệt thòi cô ấy chăm sóc Tiểu Vũ giúp.

Không nhìn thân thể mềm mại có lồi có lõm kia của Lâm Chỉ Huyên nữa, Diệp Hi Hòa đi thẳng vào bên trong.

Trong phòng Tiểu Vũ.

Diệp Hinh Vũ lúc này đúng là vừa mới nằm ngủ.

Nghe được tiếng bước chân, cô ấy thức dậy và mở đôi mắt trong suốt to tròn ra, nhìn về phía Diệp Hi Hòa.

“Anh, anh trở về rồi?” Cô ấy chống người muốn ngồi dậy.

“Tiểu Vũ, đừng lộn xộn.” Diệp Hi Hòa vội tiến lên đỡ cô ấy: “Bây giờ em đỡ hơn chưa? Chuyện ban ngày còn ám ảnh không? Đều là anh không tốt, không bảo vệ tốt cho em.”

“Không sao đâu, anh… Anh tuyệt đối đừng nghĩ như vậy. Em biết sau khi anh trở về, vẫn luôn bôn ba vì chuyện nhà họ Diệp chúng ta, em không thể giúp anh, còn luôn cản trở anh…”

Diệp Hinh Vũ hơi áy náy nói: “Có điều cũng may mà chị Chỉ Huyên luôn trò chuyện với em, mới giúp em thoát khỏi sợ hãi và ám ảnh.”

“Ừm, chỉ cần em an toàn thì chính là niềm yên tâm lớn nhất của anh.” Diệp Hi Hòa nhẹ gật đầu.

“Đúng rồi anh, anh ra ngoài một ngày rồi, có tra được nguyên nhân nhà chúng ta bị diệt không?” Diệp Hinh Vũ quan tâm hỏi.

“Tra được một ít, cũng xem như có tiến triển, anh cảm thấy mọi thứ sắp rõ ràng chân tướng rồi.”

Diệp Hi Hòa suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiểu Vũ, anh muốn hỏi em, năm đó em có nhìn thấy một chiếc phong cách cổ màu đen ở nhà chúng ta không? Bên trên còn một hình vẽ quỷ dị nào đó.”

“Hộp phong cách cổ xưa?” Diệp Hinh Vũ nghe vậy sửng sốt một lát: “Không, chưa từng thấy…”

Hy vọng Diệp Hi Hòa luôn cất giữ bỗng nhiên tan vỡ.

Biết ngay mà, chuyện bản thân cũng không có ấn tượng thì sao Tiểu Vũ có thể nhớ?

Đang chuẩn bị an ủi tí thì bỗng nhiên Tiểu Vũ lại nói: “À đúng rồi! Anh, anh không nhắc em còn không nhớ ra, em có chút ấn tượng, hình như lúc đó từng thấy một chiếc hộp, không biết có phải là cái anh nói không.”

“Thật sao? Ở đâu? Gặp lúc nào?” Diệp Hi Hòa lập tức hỏi.

“Em không nhớ nổi.” Diệp Hinh Vũ sờ đầu, trông có hơi đau đớn: “Đầu em bây giờ còn chưa ổn lắm, tê tê, anh, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ đã, em không biết lúc nào mới có thể nhớ ra. Nhưng em đúng là từng thấy rồi, lúc ấy hình như ông nội cũng chỉ vào hộp đó nói gì với em, em cũng không nhớ nổi.”

Diệp Hi Hòa vô cùng kinh dị, năm đó ông nội còn từng cầm cái hộp kia nói chuyện với Tiểu Vũ?

Nhưng nhìn dáng vẻ đau đớn này của Tiểu Vũ, anh cũng không tiện cưỡng cầu nữa, chỉ có thể nói: “Được, Tiểu Vũ, đừng vội, em từ từ suy nghĩ, sớm muộn cũng sẽ có lúc nhớ ra, bây giờ em nằm xuống nghỉ ngơi trước đi. Đúng rồi, anh lại nói cho em thêm một chuyện đáng mừng…”

Diệp Hi Hòa lập tức nói cho Diệp Hinh Vũ chuyện của Liễu Thi Nghiên.

Sau khi Diệp Hinh Vũ nghe xong, quả nhiên cô bé hết sức vui vẻ, cô bé nóng lòng muốn gặp Liễu Thi Nghiên một lần, bởi vì trong số những người bạn cùng tuổi, quan hệ của cô bé và Liễu Thi Nghiên là tốt nhất, là bạn thân.

Diệp Hi Hòa nói với cô bé Liễu Thi Nghiên chẳng mấy chốc sẽ tới và dỗ dành cô bé ngủ thiếp đi.

Sau đó, lúc hắn quay về phòng khách thì bất ngờ trông thấy một màn vô cùng chấn động!
Chương 72: Tôi không phải người tốt gì

Chỉ thấy Lâm Chỉ Huyên trên ghế sofa đang cầm một cái tất chân màu tím mê người, cô ấy tao nhã nâng chân trái lê, bao bọc lên bàn chân mịn màng non mềm.

Mũi chân cô ấy kéo căng, chân ngọc duỗi thắng xuống phía dưới, phác họa ra những đường cong duyên dáng, đôi tất cũng từ từ kéo dài lên theo đường cong mượt mà.

Tất chân màu tím kia làm nổi bật da thịt tuyết trắng, tự nhiên mà thành, thông qua độ trong suốt mỏng như cánh ve sầu, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng như quả nho của ngón chân, ngón chân tròn trịa và hếch lên như vỏ sò, khơi dậy ham muốn con người, đối với bất kỳ sinh vật nam giới nào, chúng đều là sát khí vô địch.

Mà giờ phút này Lâm Chỉ Huyên dường như còn chưa phát hiện được Diệp Hi Hòa đi ra, đôi mày thanh tú cau lại, cô ấy khẽ di chuyển đôi chân ngọc, giống như không hài lòng với màu tím lắm.

Tiếp theo khóe miệng cô ấy khẽ nhếch, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy mép tất rồi bắt đầu cởi ra, cặp đùi trắng như sữa bò kia ẩm ướt sáng bóng, trắng đến chói mắt, đầu gối mịn màng tựa như ngọc, bắp chân đẫy đà kết hợp với màu tím càng thêm mê người vô hạn.

Cho dù chỉ nghiêng người một cái thì đối với Diệp Hi Hòa mà nói lực sát thương cũng gần như tăng mạnh.

Dưới cái nhìn chằm chằm đầy hứng thú của Diệp Hi Hòa, Lâm Chỉ Huyên cởi bỏ chiếc tất của mình một cách quyến rũ.

Bắp đùi trắng như tuyết kia khẽ chuyển động, quả nhiên không mặc gì.

"Khụ!" Diệp Hi Hòa cố ý ý ho khan một tiếng.

Mà lúc này Lâm Chỉ Huyên mới phát hiện Diệp Hi Hòa đã đi ra, cô ấy vội để cặp đùi thon dài xinh đẹp kia xuống, căng thẳng nhìn về phía Diệp Hi Hòa, cũng nhanh chóng sửa sang lại vạt áo của mình.

"Diệp Hi Hòa, anh…"

"Đêm nay cô không định rời đi?" Diệp Hi Hòa cau mày, cố nén sự khác thường trong lỗ mũi mà đi tới.

Hai gò má Lâm Chỉ Huyên nóng lên, ra vẻ bình tĩnh nói: "Ừ, tôi không đi mà ở lại, giúp anh chăm sóc Tiểu Vũ, người trong nhà cũng không tiện mời bảo mẫu, dù sao bây giờ tôi cũng không bận lắm nên sẽ cố gắng hết sức. Huống chi tôi và Tiểu Vũ còn ở chung rất tốt, con bé cũng xem tôi như chị gái."

"Cô làm như thế có ý đồ gì?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

Anh luôn cảm thấy Lâm Chỉ Huyên có ý đồ khác, không có lợi không dậy sớm, hai anh em mình không thân không quen với cô ấy, cơ bản cũng là bèo nước gặp nhau, cô ấy lại đối tốt với Tiểu Vũ như vậy, nói không có mục đích, ai tin?

"Nào có ý gì, anh đừng nghĩ người ta thực dụng như vậy."

Lâm Chỉ Huyên nhìn ánh mắt chất vất kia của Diệp Hi Hòa, tức giận nói: "Nếu nói nguyên nhân thì chính là tôi muốn cảm ơn anh, được chưa?"

"Dù sao lần trước cũng xem như anh đã cứu nhà họ Lâm chúng tôi, còn giúp tôi giải quyết một kẻ theo đuổi vô cùng khó chơi và gia tộc đứng sau gã ta, tôi báo đáp anh không được à?"

Báo đáp?

Lý do này sao nghe thế nào cũng không đáng tin vậy?

Mà Lâm Chỉ Huyên bị Diệp Hi Hòa nhìn chằm chằm một cách không khách khí, trong lòng cũng không nhịn được rối loạn, bộ ngực nhấp nhô.

Sở dĩ cô ấy ở lại nhà họ Diệp, nguyên nhân chân chính trên thực tế chỉ có hai điều:

Thứ nhất, chính là bản thân cô ấy rất tò mò về Diệp Hi Hòa, bị hắn hấp dẫn, không muốn rời đi.

Mà tên Diệp Hi Hòa này đã sờ ngực, chân và đùi của cô ấy rồi, đây cũng là bộ phận cực kỳ riêng tư của cô, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai nhúng chàm, sao cóp thể xem như không xảy ra chuyện gì chứ?

Thứ hai, chính là những lời ông nội Lâm Trường Dần và ông hai Lâm Ngọc Sơn của hắn đã bí mật căn dặn cô ấy.

Hai người già khuyên cô ấy nhất định phải giữ gìn mối quan hệ với Diệp Hi Hòa, bắt lấy con rồng trong biển người này, nhà họ Lâm đặt cược tiền lên người này, hoàn toàn có khả năng một bước lên trời.

Đây chính là chuyện hai lão già sau khi từ Huyết Đao Môn trở về đã nói với cô ấy nhiều nhất, những lão già kia không biết xấu hổ, khiến cho cô ấy bây giờ nhớ tới, gương mặt cũng đỏ lên…

Nói tóm lại, bây giờ cô ấy thật sự không muốn rời khỏi Diệp Hi Hòa, hơn nữa về phía Tiểu Vũ, cô ấy cũng bằng lòng ở lại chăm sóc, bên nhau nhiều thì sẽ nảy sinh tình cảm thôi.

Diệp Hi Hòa nhìn chằm chằm Lâm Chỉ Huyên thật lâu, cuối cùng không nói gì nữa.

Mặc kệ tâm tư của người phụ nữ này là gì, nếu đã có cô ấy thì thật sự tốt hơn mời bảo mẫu nhiều, mình cũng yên tâm.

"Vậy cô ở phòng nào?" Hắn lạnh lùng hỏi.

"Nào cũng được, dù sao tôi cũng sai người thu xếp xong rồi! Diệp Hi Hòa, từ khi anh trở về, quần áo trên người cũng chưa thay đó, tôi cũng chuẩn bị cho anh xong rồi, ở trong phòng anh đó, bao gồm áo ngủ. Lát nữa anh tắm rửa xong thì đi xem thử có thích hợp không."

Lâm Chỉ Huyên thấy Diệp Hi Hòa không bài xích đuổi cô ấy ra giống lúc trước, trong lòng cũng thầm vui mừng, cô ấy vui vẻ đứng lên nói.

Diệp Hi Hòa không để ý tới cô ấy mà quay người đi tới phòng tắm.

"Ơ? Đợi đã, bây giờ tôi đi lấy áo ngủ cho anh." Lâm Chỉ Huyên hào hứng nói xong thì muốn đi tới phòng Diệp Hi Hòa.

Không ngờ trượt chân không đứng vững rồi té ngã, cô ấy hét lên một tiếng.

Diệp Hi Hòa tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ cô, nhưng mà vừa đỡ một cái đã tóm trúng ngực của Lâm Chỉ Huyên.

Hình dáng đầy đặn kia quả nhiên một tay chụp không hết.

Thời gian dừng lại, trong chốc lát gương mặt Lâm Chỉ Huyên đỏ tới mang tai, toàn thân cứng đờ giống như bị điện giật.

Mà hơi thở Diệp Hi Hòa cũng hơi nóng lên.

Bắt đầu từ tối nay thật ra hắn đã nhiều lần bị kích thích.

Đầu tiên là vô ý nhìn thấy Liễu Thi Nghiên tắm rửa ở nhà họ Liễu, về nhà lại nhìn thấy hình tượng đẹp không sao tả xiết kia, mà trước đó không lâu, hắn lại chứng kiến Lâm Chỉ Huyên thay tất chân, giờ phút này còn tóm được vòng một của cô ấy.

Điều này khiến máu Kỳ Lân và thận Rồng trong thân thể hắn cũng bắt đầu không chịu nổi, muốn tạo phản.

"Lâm Chỉ Huyên, tôi cảnh cáo cô, ở lại bên cạnh tôi không phải chuyện tốt gì, bởi vì tôi không phải người tốt gì cả."

Diệp Hi Hòa nhìn chằm chằm Lâm Chỉ Huyên một cách vô cùng xâm lược nói.

Lâm Chỉ Huyên bị ánh mắt "hung ác" kia của Diệp Hi Hòa làm dao động trái tim, mặt cô ấy đỏ lên, nhưng vẫn không nhịn được mạnh miệng nói: "Sợ gì? Một người sống sờ sờ như tôi lẽ nào anh còn có thể ăn sống tôi?"

Diệp Hi Hòa híp mắt, hắn đỡ cô ấy lên rồi sau đó xoay người đi vào phòng tắm.

Để lại một mình Lâm Chỉ Huyên đứng ở đằng sau, hơi thở vẫn dồn dập như thế, sắc mặt đỏ bừng.

Sau một lúc lâu, cô ấy mới xoa lồng ngực của mình, lầu bầu nói: "Tên này không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, tóm lấy mình đau quá…"

Một đêm này ba người ở biệt thự nhà họ Diệp, ngoại trừ Diệp Hinh Vũ, hai người kia đều ngủ không ngon.

Diệp Hi Hòa vẫn đang nghĩ tới chuyện nhà mình diệt môn và chiếc hộp phong cách cổ xưa kia, càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.

Mà trong phòng còn lại, Lâm Chỉ Huyên cũng ngủ không ngon.

Cô ấy lăn qua lộn lại in dấu thành bánh nướng, luôn cảm thấy mình cứ vào nhà người khác như vậy rất kỳ lạ, hơn nữa tâm tư vậy mà bị một người đàn ông không nhìn thấu như thế dẫn dắt…

Nghĩ đến ánh mắt xâm lược kia của Diệp Hi Hòa, chẳng lẽ vì tiền đặt cược và quyết định này mà mình phải đánh mất thứ gì đó quý giá nhất à?

Cứ suy nghĩ miên man như vậy, cô ấy ngủ thẳng tới bình minh.

Nhưng vừa ngủ không bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, có người không ngờ được đến.
Chương 73: Phản bội

Lâm Chỉ Huyên mặc chiếc áo ngủ sơ-mi cỡ lớn, hai chân trần truồng, còn buồn ngủ đi ra khỏi phòng, trùng hợp cũng nhìn thấy Diệp Hi Hòa từ trong một căn phòng khác đi ra.

Diệp Hi Hòa cũng bị tiếng gõ cửa sáng sớm đánh thức.

Hắn đi qua mở cửa, nhìn thấy cha con Liễu Thành Chí và Liễu Thi Nghiên đứng bên ngoài.

“Diệp thiếu, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi chứ?" Liễu Thành Chí cười cay đắng với Diệp Hi Hòa: "Đứa trẻ Thi Nghiên này cứ nhất định đòi tôi sáng sớm đưa con bé tới, con bé thật sự quá nhớ Diệp Hình Vũ rồi, tốt qua sau khi nghe nói thì vẫn ngủ không ngon."

"Anh Diệp." Lúc này Liễu Thi Nghiên cũng ngượng ngùng nhìn qua Diệp Hi Hòa, gò má cô ấy còn trắng hồng, dù sao cảnh tượng tối qua bị Diệp Hi Hòa nhìn thấy trong phòng tắm vẫn còn đọng lại.

“Ừ.” Diệp Hi Hòa khẽ gật đầu, để hai cha con tiến vào.

Liễu Thành Chí vừa tiến vào phòng khách, nhìn biệt thự nhà họ Diệp đến hôm nay được quét dọn sáng sủa hẳn lên, không khỏi bùi ngùi.

Từng có lúc trong biệt thự nhà họ Diệp này phồn vinh phú quý, vui vẻ hòa thuận cỡ nào, bây giờ lại chỉ còn lại hai anh em Diệp Hi Hòa và Diệp Hình Vũ.

"Diệp Hi Hòa, hai vị này là?"

Lâm Chỉ Huyên đi tới, nhìn hai cha con hỏi.

Vụt!

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Chỉ Huyên, gương mặt vốn ửng đỏ của Liễu Thi Nghiên nháy mắt trắng bệch.

Thì ra anh Diệp đã có người phụ nữ của mình rồi?

Nhìn dáng vẻ quần áo không nghiêm chỉnh của chị gái này, lẽ nào tối qua hai người qua đêm với nhau?

Điều này khiến trái tim thiếu nữ của Liễu Thi Nghiên bỗng nhiên giống như bị rút sạch, đôi môi cũng cắn thật chặt.

"Liễu Thành Chí, chú tôi, Liễu Thi Nghiên, em gái tôi." Diệp Hi Hòa nhàn nhạt giải thích.

Mà lúc này Liễu Thành Chí cũng nhìn thấy Lâm Chỉ Huyên hỏi: “Diệp thiếu, vị này là?"

"Tôi là Lâm Chỉ Huyên, hoan nghênh mọi người." Lâm Chỉ Huyên không đợi Diệp Hi Hòa trả lời đã tự nhiên hào phóng nói, còn giơ tay ngọc trắng nõn ra với Liễu Thành Chí.

Dáng vẻ nữ chủ nhân này khiến Liễu Thi Nghiên càng nhìn càng thấy chua xót, cố nén đôi mắt sắp đỏ lên.

“Lâm… Lâm tiểu thư, chào cô."

Đương nhiên Liễu Thành Chí cũng cho rằng Lâm Chỉ Huyên là người phụ nữ của Diệp Hi Hòa, ông ta vội xoa tay, bắt tay với Lâm Chỉ Huyên.

"Tiểu Vũ ở ngay bên trong, tôi mang các người đi qua."

Lúc này Diệp Hi Hòa cũng không để ý nhiều chi tiết, trực tiếp dẫn hai cha con vào trong.

Hắn gõ cửa phòng Tiểu Vũ, cười nói: "Tiểu Vũ, xem anh mang ai tới cho em nè."

Lúc này Diệp Hình Vũ mới vừa tỉnh ngủ, mơ màng nhìn thấy Liễu Thi Nghiên, lập tức vui vẻ nói: "Thi Nghiên!"

"Tiểu Vũ." Liễu Thi Nghiên nhanh chóng chạy vào phòng, ôm chầm lấy Diệp Hình Vũ: "Hu hu, Tiểu Vũ, thì ra cô thật sự không sao, tối qua lúc anh Diệp nói với tôi, tôi còn không thể tin được. Tốt quá rồi, cô không sao thì tốt, tôi rất nhớ cô."

"Thi Nghiên, tôi cũng rất nhớ cô."

Diệp Hình Vũ cũng ôm chặt Liễu Thi Nghiên, nước mắt rơi như mưa, hai cô bé khóc thành tiếng, vừa khóc vừa tâm sự.

Diệp Hi Hòa mang theo Liễu Thành Chí ra ngoài, vốn muốn nói một vài chuyện liên quan tới sản nghiệp nhà họ Diệp, để Liễu Thành Chí cầm về sản nghiệp nhà họ Diệp mà nhà họ Cẩu đã nuốt.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên, cầm lấy nghe, vậy mà truyền ra một giọng nói của người Nhật: "Diệp Hi Hòa?"

"Người phụ nữ của mày trên tay tao, nếu như không muốn cô ta chết thì lập tức đến hộp đêm Tiêu Hồn Quật, nếu không cô ta sẽ chết rất thảm."

Tiêu Hồn Quật?

Vốn dĩ Diệp Hi Hòa nghe nửa câu đầu còn không biết đối phương bắt ai, nhưng lúc nghe được ba chữ Tiêu Hồn Quật thì biết đối phương động vào Trương Cầm Dao.

Nhưng vì sao người Nhật lại bắt Trương Cầm Dao tới uy hiếp mình, lại làm sao biết quan hệ của mình và Trương Cầm Dao?

"Người Nhật, tôi chẳng cần biết anh là ai, lập tức thả Trương Cầm Dao ra, nếu không tôi khiến anh đến quỷ cũng không làm được." Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

"Ha ha ha, Diệp Hi Hòa, tốt nhất mày nên đến đây trước khi nói những điều vô nghĩa đi! Nghe nói hôm qua lúc mày giết người Nhật bọn tao trông rất ngông cuồng, hôm nay tao ngược lại muốn xem thử thằng chó mày còn có thể phách lối đến mức nào?"

Diệp Hi Hòa nheo mắt lại, cúp điện thoại.

Liễu Thành Chí và Lâm Chỉ Huyên vội tiến lên, Liễu Thành Chí hỏi: "Cậu Diệp, xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Chỉ Huyên cũng lo lắng.

Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: "Tiểu Vũ nhờ hai người."

Nói xong, hắn quay người nhanh chóng đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, hộp đêm Tiêu Hồn Quật.

Lầu hai, trong một căn phòng rộng lớn.

Hai trăm thành viên đoàn La Sát dưới trướng Trương Cầm Dao, người chết thì chết, người bị thương thì bị thương, máu chảy khắp nơi.

Mà Trương Cầm Dao và ba thống lĩnh cao cấp còn lại cũng đều mình đầy thương tích, toàn thân đẫm máu.

"Hạ Hương, tôi không ngờ cô lại là phản đồ, rốt cuộc tại sao cô phải giúp người Nhật giết người của chúng ta, hơn nữa cô vậy mà luôn che giấu thực lực, che mắt tôi."

Trương Cầm Dao lạnh lùng nhìn người đẹp trẻ tuổi khí chất nhu mì và xinh đẹp trước mặt mình nói.

"Ha ha ha, môn chủ, cô đừng trách tôi, bây giờ tôi đều chỉ vì chủ nhân của mình thôi, nếu không phải bất đắc dĩ lắm tôi cũng không muốn bại lộ thân phận, thế nhưng Diệp Hi Hòa kia thực sự giết quá nhiều người của chúng tôi. Bên trên yêu cầu tôi phải làm chút gì đó để diệt trừ hắn, mà cô lại là một trong số ít những người phụ nữ quan trọng của hắn ở Tân Hải, tôi chỉ có thể hy sinh cô thôi."

Hạ Hương khoanh hai tay cười lạnh.

"Đều vì chủ của mình? Cô có ý gì?" Xuân Hương hỏi.

"Ha ha, thật sự đồng tình với những kẻ thông minh như các cô, cái này cũng nghe không hiểu sao? Tôi và các cô vốn cũng không phải đồng bào, tôi là người Nhật, tên thật là Miyo Tachibana, những năm này ẩn thân ở Tân Hải Đại Hạ, chẳng qua là một gián điệp thôi. Còn phải cảm ơn môn chủ có mắt không tròng Trương Cầm Dao cô chứa chấp tôi, cho tôi thân phận giả."

Người Nhật Bản!!

Đám người Trương Cầm Dao thế mới biết thì ra người phụ nữ rắn rết dụng ý khó dò, mang cho Dạ Xoa Môn tai họa ngập đầu này lại là gian tế của Nhật Bản.

"Miyo Tachibana, cô đừng quá đắc ý, đợi Diệp Hi Hòa đến sẽ chém tận giết tuyệt đám người các cô." Trương Cầm Dao tức giận nói.

"Ha ha ha! Vậy tạm thời xem như là một cảnh tốt đẹp của cô đi, lần này bên trên vì hoàn toàn loại bỏ tên kia mà còn phái tới một vị Đại Thái Đấu 9 sao và một vị võ tướng tới. Cô cảm thấy Diệp Hi Hòa kia còn có thể toàn thân rút lui sao? E rằng hắn sẽ chết không có chỗ chôn."

Đại Thái Đấu 9 sao! Võ tướng!!

Hai chữ này vừa nói ra giống như núi lớn hùng vĩ đè nặng lên trái tim những cô gái như Trương Cầm Dao.

Bởi vì bọn họ cũng đều là võ giả, rõ ràng nhất là chênh lệch giữa võ giả, Đại Thái Đấu 9 sao kia và võ tướng là tồn tại bọn họ khó có thể thực hiện.

Cũng giống như những người chỉ có vài chục nghìn tệ, họ vốn không dám hy vọng xa vời rằng một ngày nào đó mình sẽ có hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu tiền tiết kiệm.

Mặc dù Diệp Hi Hòa rất mạnh, nhưng mạnh hơn nữa thì có thể mạnh hơn Đại Thái Đấu 9 sao và võ tướng à?

"Bây giờ tôi chỉ muốn biết cô rốt cuộc có quan trọng với Diệp Hi Hòa kia không, cũng đừng khiến chúng tôi tốn sức lực lớn như vậy, hắn lại vốn không dám tới, như vậy sẽ khiến tôi thất vọng lắm đó, mà tôi cũng sẽ trút cơn giận của tôi lên người của cô."

Bỗng nhiên Miyo Tachibana đi tới, nắm cằm Trương Cầm Dao, cười gằn nói.
Chương 74: Cực kỳ tức giận

Lời Miyo Tachibana nói cũng là đắn đo trong lòng Trương Cầm Dao ở thời điểm hiện tại.

Cho dù lần trước Diệp Hi Hòa mạnh mẽ đi vào Tiêu Hồn Quật, nói muốn làm lành, bảo vệ cô ấy, còn dẫn cô tới Khô Lâu Đường báo thù.

Thật có vài câu không được nói rõ ràng, cô ấy không biết rốt cuộc Diệp Hi Hòa có ý gì.

Một bên đương nhiên là cô ấy hi vọng Diệp Hi Hòa có thể tới cứu cô, cứu Dạ Xoa Môn.

Nhưng một bên khác, cô ấy lại không hi vọng Diệp Hi Hòa đặt mình vào tình thế nguy hiểm, dù sao nơi này có cao thủ cấp võ tướng!

“Miyo Tachibana, cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi và anh ấy chỉ là mối quan hệ bạn cùng lớp, cô trông chờ vào việc dùng tôi uy hiếp anh ấy thì là chuyện viển vông.”

Trương Cầm Dao lạnh lùng nói.

“Ha ha, nếu như vậy thì quá đáng tiếc.”

Trong tay Miyo Tachibana xuất hiện một thanh đao nhọn: “Phụ nữ Nhật Bản chúng tôi khi có nhiệm vụ thất bại cũng sẽ không có kết cục tốt, nhưng cô yên tâm, trước khi tôi tiếp nhận nỗi đau vô tận thì sẽ kéo cô vào để cô trải nghiệm một vài đam mê xấu xa của những người Nhật Bản.”

Dưới lầu.

Lúc này, bên trong Tiêu Hồn Quật trống rỗng.

Trong cái sân to như vậy thì những người đang ngồi đều là võ giả Nhật Bản, hơn nữa sức mạnh của mỗi người đều không tầm thường.

“Đại sư huynh Đoạn Thủy Lưu, ngài nói xem tên chó nuôi họ Diệp của Đại Hạ có can đảm để đến đây không?”

Một lão giả mặc quần áo luyện công đặt điện thoại xuống, hỏi thanh niên chải tóc chẻ ngôi giữa, mặc đồ tây đen, đeo kính đen ngồi ở bên cạnh.

Rõ ràng tuổi tác của ông ta lớn hơn người thanh niên này nhiều, nhưng lại có vẻ cung kính ở trước mặt thanh niên này, dương như người thanh niên này có địa vị cao hơn ông ta nhiều.

Sự thật cũng đúng là như thế, thanh niên này chính là võ tướng cấp cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở nơi đây, đại sư huynh Đoạn Thủy Lưu của Karate Nhật Bản!

Đoạn Thủy Lưu từng là cô nhi ở Hồng Kông Đại Hạ, trôi dạt tới Nhật Bản, bởi vì có tố chất xuất chúng nên được đại sư Karate Mokomichi Hayami nhận làm đệ tử, tuổi còn trẻ đã có sức mạnh cấp võ tướng.

Trong vòng tròn võ đạo trẻ tuổi ở Nhật Bản thì xem như rất có tiếng tăm, sức mạnh nổi bật.

“A, không phải con chó nuôi đó rất phách lối tại tập đoàn Anh Đào hôm qua sao, giết người của chúng ta, còn dám yêu cầu sáu trăm tỷ, để xem lát nữa tôi đánh hắn nát thành sáu tỉ khối còn tạm được.”

Đoạn Thủy Lưu cười lạnh nói.

Đúng lúc này, phịch một tiếng, cánh cửa lớn của Tiêu Hồn Quật bị một người đẩy ra, một bóng hình sải bước tiến vào.

Cộp cộp cộp!

Lúc này, toàn bộ tầng một ở Tiêu Hồn Quật, tất cả võ giả Nhật Bản đều đứng dậy, nhìn chằm chằm vị này khách này, đó chính là Diệp Hi Hòa!!

Mà cùng một thời gian, Miyo Tachibana ở phía trên cũng nhẹ nhàng thở ra, cười nói với Trương Cầm Dao: “Môn chủ à, cô xem đi, Diệp Hi Hòa đã tới thật rồi, nói rõ trong lòng hắn cô vẫn có địa vị nhất định.”

Trong một khoảnh khắc khi Trương Cầm Dao nhìn thấy Diệp Hi Hòa xuất hiện thì trong lòng có cảm xúc mạnh và kích động!

Trong nháy mắt đó, thậm chí cô ấy cảm thấy Diệp Hi Hòa có thể đến đây thì mình và hắn đều đi tìm chết là đáng giá.

“Ha ha, nhưng mà không nên cao hứng quá sớm, hắn đây là tự chui đầu vào lưới, chỗ tôi có ipad có thể giám sát đến tầng dưới, bằng không để chúng tôi chứng kiến toàn bộ hành trình hắn chết như nào đây?”

Nói xong, Miyo Tachibana lại lấy ra cái ipad, mở ra cho tất cả mọi người trong căn phòng đó xem.

Dưới lầu.

Sau khi Diệp Hi Hòa nhanh chóng đi vào, hắn không thèm để ý võ giả Nhật Bản đang hăm he bao vây hắn ở xung quanh mà trực tiếp nhìn thẳng vào hai người có khí tức mạnh nhất, hỏi: “Người ở đâu?”

Hai người này chính là Đại Thái Đấu 9 sao và lão già Kamenashi Kazuya, cùng với Đoạn Thủy Lưu Võ Tướng 1 sao.

“A, không ngờ tên chó nuôi của Đại Hạ mày thật sự dám đến, Đại Hạ cái câu ngạn ngữ nói như thế nào ta, à, anh hùng giận dữ vì hồng nhan, mày cũng có điệu bộ này.”

Kamenashi Kazuya đứng dậy, cười khằng khặc nói.

Diệp Hi Hòa không nói hai lời đã đánh tới!

Đôi mắt Kamenashi Kazuya co lại, hắn ta nào ngờ Diệp Hi Hòa không nói hai lời đã ra tay?

Hắn ta có cảm giác vô cùng nhục nhã, gào thét: “Con chó nuôi này! Mày tới đúng lúc. Để cao thủ Akido Nhật Bản là tao thỉnh giáo sức mạnh của mày!!!”

Ầm!

Hắn ta còn chưa dứt lời thì trực tiếp bị một chưởng của Diệp Hi Hòa đập thành sương máu, bắn ra trong không khí.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người yên lặng như tờ!

Cho dù là những võ giả Nhật Bản bao vây xung quanh, hay là Đoạn Thủy Lưu, hoặc là Miyo Tachibana ở phía trên đều rất như gặp quỷ!

Tại sao Kamenashi Kazuya Đại Thái Đẩu chín sao vừa đối mặt đã không còn??

Mà đám người Trương Cầm Dao và Xuân Hương thấy vậy thì nhiệt huyết sôi trào!

Diệp Hi Hòa, cuối cùng hắn không làm các cô thất vọng, vẫn mạnh mẽ vô địch như vậy!!

“Baka!!!”

Sau khi trăm tên võ giả Nhật Bản phản ứng lại thì nét mặt càng trở nên hung ác.

“Con chó nuôi kia, mày đúng là đồ ác độc!! Thừa dịp đại nhân Kamenashi Kazuya chưa sẵn sàng thì đánh lén, mày đi chết đi!!!”

Thế là, những người trong đại sảnh này đều điên cuồng hướng tấn công vào Diệp Hi Hòa.

Mỗi người bọn họ đều có thực lực không tầm thường, người yếu nhất cũng từ cấp Tông Sư trở lên, trong đó còn kèm theo vài Đại Tông Sư, Thái Đẩu thậm chí là to hơn Thái Đẩu!

Hơn nữa bọn họ khác với những võ giả Nhật Bản mà Diệp Hi Hòa đã gặp phải trước đó, bọn họ không phải là võ sĩ, ninja hoặc ronin, bọn họ chính là cao thủ đánh bằng kiếm thuần túy, truyền nhân Aikido.

Ngay lập tức, cả đám đều sử dụng chiêu thức của Aikido để tấn công vào Diệp Hi Hòa.

Kết quả, bọn họ chưa tới gần người Diệp Hi Hòa thì đã bị một bàn tay của Diệp Hi Hòa đập chết hơn năm mươi người!

Còn lại hơn năm mươi người, không đợi bọn họ nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì cũng bị Diệp Hi Hòa đá chết, toàn bộ nổ tung thành sương máu tràn ngập trong không khí.

Hộp đêm ở Tiêu Hồn Quật lớn như vậy lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có mùi máu tươi dày đặc trong không khí đến mức không tan biến.

“Chuyện này... Chuyện này sao có thể?”

Miyo Tachibana ở tầng trên thấy cảnh tượng này thì bị dọa méo mặt, tay cầm ipad run rẩy!

Mà khi Trương Cầm Dao, Xuân Hương, Thu Hương, Đông Hương và tất cả nữ thành viên của đoàn La Sát chứng kiến cảnh tượng này thì cả cơ thể và tinh thần đều kích động đến mức không thể tự chủ!

Thì ra đây mới là sức mạnh thật của Diệp Hi Hòa?

Cũng quá bá đạo rồi!!

“Miyo Tachibana, bây giờ cô còn cười thành tiếng không?” Trương Cầm Dao lạnh lùng mỉm cười hỏi.

“Câm miệng!!”

Mặc dù Miyo Tachibana hãi hùng khiếp vía nhưng cô ta vẫn mạnh miệng nói: “Anh vui cái gì? Đại sư huynh Đoạn Thủy Lưu còn chưa ra tay, những võ giả Aikido trong mắt anh ấy đều là rác rưởi!”

“Rửa mắt mà xem đi. Chỉ có đại sư huynh Đoạn Thủy Lưu mới là người vô địch chân chính đập hắn chết luôn!!!”

Nhưng mà, nhưng Đoạn Thủy Lưu ở tầng dưới lâu mới nhẹ nhàng như lời cô ta nói.

Bởi vì Đoạn Thủy Lưu tự hỏi rằng khi anh ta tự ra tay thì tuyệt đối sẽ không làm được những điều mà Diệp Hi Hòa đã làm, hắn nhẹ nhàng nghiền ép một trăm tên võ giả Nhật Bản thành sương máu.

Nhưng mà Đoạn Thủy Lưu kiêu ngạo vì tuổi còn nhỏ đã có tiếng tăm, cùng với việc tự nhận mình là bất khả chiến bại trong giới Karate khiến anh ta coi trời bằng vung đứng dậy, khinh thường nói:

“Không tệ. Không hổ là người có thể giết chết toàn bộ tập đoàn Anh Đào, đủ hung ác đủ tuyệt tình. Nhưng với trình độ của mày ở trước mặt Đoạn Thủy Lưu tao tì không đáng kể.”

Diệp Hi Hòa lười nói nhảm với hắn: “Người Nhật thích giết không dứt nhiều lần đúng không? Muốn tao mang sáu trăm tỷ đến sao? Mà lần này là ai bảo mày ra tay?”

“Muốn biết sao? Xuống dưới hỏi Diêm Vương của chúng mày đi, xem đây, nham hạc!!!”

Gương mặt Đoạn Thủy Lưu trở nên dữ tợn, trực tiếp sử dụng hai mươi bốn chiêu đánh võ kinh khủng rồi mạnh mẽ lao đến phía Diệp Hi Hòa, dùng một chiêu nham hạc đánh mạnh về phía đầu của Diệp Hi Hòa!
Chương 75: Trêu chọc

Nham Hạc là chiêu thức trí mạng nhất trong tất cả động tác võ thuật của Karate.

Cộng thêm Đoạn Thủy Lưu có sức mạnh cấp Võ tướng, anh ta đánh ra một chiêu này thì đúng là thần quỷ không thể chống đỡ.

Khí thế kinh khủng, ngay cả đám người Trương Cầm Dao quan sát qua ipad ở tầng trên đều cảm thấy ngạt thở theo bản năng, thế mà lực đè nén của cao thủ cấp võ tướng lại khủng bố như vậy!!

Các cô không nghi ngờ chút nào nếu các cô tự đối đầu với Đoạn Thủy Lưu thì chỉ sợ có thể bị đối phương nhẹ nhàng bóp chết như con kiến hôi.

Mà Miyo Tachibana lại cảm thấy lạnh lẽo, cô ta có cảm giác nhiệm vụ lần này của cô ta sẽ thành công nương theo đòn tấn công của đại sư huynh Đoạn Thủy Lưu.

Chỉ cần để cô ta giải thích với phía trên, đại sư huynh quay đầu muốn cưỡi chết cô ta thì cô ta cũng vui lòng!

Có thể nói lúc chậm lúc nhanh, mắt thấy Đoạn Thủy Lưu dùng một chiêu nham hạc đánh tới trước mặt Diệp Hi Hòa, bị Diệp Hi Hòa dùng một bàn tay đập xuống ngay cả người anh ta theo nắm đấm từ giữa không trung xuống dưới đất, trực tiếp dùng tư thế ba trăm sáu mươi độ xoay tròn chó gặm phân cúi đầu hung hăng quỳ xuống mặt đất, trán đụng đất, máu tươi chảy tràn lan!

“Mày có nghe hiểu câu hỏi của tao không?”

Diệp Hi Hòa bóp cổ Đoạn Thủy Lưu, lại nhấc anh ta lên, lạnh lùng hỏi.

Một màn này khiến cho tất cả mọi người cứng họng, không nói ra lời.

Đoạn Thủy Lưu thì nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đường đường là cao thủ võ tướng một sao, đại sư huynh Karate tiếng tăm lừng lẫy, vừa giáp mặt liền...

“Phi!!! Người Đại Hạ, mày làm như thế nào vậy? Đoạn Thủy Lưu tao không thể không phải là kẻ địch của mày!”

Phốc phốc.

Diệp Hi Hòa không nói nhảm với anh ta mà trực tiếp luồn tay vào phần eo của anh ta, móc ra cái thận đẫm máu rồi tiện tay vứt đi.

“Mày thích nói nhảm thì không sao, tao không vội.” Diệp Hi Hòa thản nhiên nói.

“A!!!!”

Đoạn Thủy Lưu phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, cơ thể đau đớn nhanh co lại, lỗ thủng bên eo chảy ra máu tươi chảy đầy đất.

“Mày đúng là ác độc. Thả tao ra, sư phụ tao là đại sư Karate Nhật Bản Mokomichi Hayami, nếu mày dám giết tao thì chắc chắn ông ấy sẽ... A!!!”

Lời còn chưa dứt, Diệp Hi Hòa lại móc ra hắn một cái thận đẫm máu khác của anh ta rồi ném xuống.

Lần này Đoạn Thủy Lưu đau đến mức sắp nín thở, vội vàng mà thảm thương nói: “Tao nói!! Lần này vẫn là chấp sự Tsuyoshi Domoto bảo bọn tao tới, hôm qua mày giết tập đoàn Anh Đào, còn nói bậy, làm sao chấp sự Tsuyoshi Domoto có thể làm như mày mong muốn, hắn ta đã xem ngươi là họa lớn trong lòng, một ngày chưa tiêu diệt mày thì hắn ta sẽ không từ bỏ ý định.”

“Tao đoán, cho nên nói như vậy thì bọn mày không mang sáu trăm tỷ tới?” Cuối cùng Diệp Hi Hòa hỏi.

“Diệp Hi Hòa, mày... Mày không nên mơ mộng nữa, sáu trăm tỷ là khái niệm gì, mày...”

Ầm!

Diệp Hi Hòa không chờ anh ta nói xong đã bóp anh ta thành sương máu.

Sáu trăm tỷ là khái niệm gì hắn không muốn biết, chỉ biết là Tsuyoshi Domoto làm ra tất cả những chuyện như hôm nay, phải tăng tới tám trăm tỷ!

Lập tức, Diệp Hi Hòa không nói hai lời mà đi lên lầu.

Miyo Tachibana thấy cảnh này thì hét lên một tiếng, ném ipad liền muốn chạy.

Nhưng Diệp Hi Hòa đã chạy tới nhanh như chớp, vươn tay tóm lấy cô ta từ trong không trung.

“Diệp Hi Hòa, cô ta là Miyo Tachibana người Nhật Bản, kẻ phản bội giả vờ làm cấp dưới của tôi, không được tha cho cô ta!”

Trương Cầm Dao che lồng ngực nhuốm máu.

Diệp Hi Hòa nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Miyo Tachibana, đã thấy Miyo Tachibana bị dọa đến mức mất hồn mất vía: “Không! Diệp Hi Hòa các hạ, ngài buông tha cho tôi đi, tôi thể tự quyết định được. Chấp sự Tsuyoshi Domoto chủ động liên hệ với tôi, mà tôi làm gián điệp cấp thấp chỉ có thể vâng lời làm việc, mong rằng ngài tha cho tôi một mạng, tôi sẽ dâng hiến tất cả mọi thứ cho ngài, phụ nữ ở Nhật Bản chúng tôi rất đa dạng!”

Ầm.

Diệp Hi Hòa không nói hai lời, hắn bóp cô ta thành sương máu, sau đó quay về trước mặt Trương Cầm Dao nói: “Em sao rồi?”

“Còn ổn.”

Trương Cầm Dao hít một hơi thật sâu, lúc này trong ánh mắt của cô ấy khi nhìn về phía Diệp Hi Hòa vẫn có hơi nóng bỏng.

Cái người này quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta phẫn nộ!!

Từ xưa đến nay, người đẹp thì ai mà không yêu đàn ông mạnh? Huống chi sáu năm trước cô ấy đã sớm cho Diệp Hi Hòa một vị trí ở trong lòng!

“Có bị thương nặng không? Lần này là tôi liên lụy cho em, nhưng tôi thật sự không ngờ.”

Diệp Hi Hòa nhìn vết máu trên người Trương Cầm Dao nói.

“Không sao, tôi cũng không ngờ người dưới trướng mình là gian tế Nhật Bản. Cũng may Miyo Tachibana không muốn giết ta, còn hy vọng vào việc dùng tôi để uy hiếp anh, không ngờ anh thật sự đã tới.”

Trương Cầm Dao liếc hắn một cái nói.

Diệp Hi Hòa không nói gì, lại nhìn sang đám người Xuân Hương, thấy các cô đều bị thương với mức độ khác nhau, chỉ là không nặng bằng Trương Cầm Dao.

Về phần kia hai trăm thành viên nữ đoàn La Sát đều bị thương không tính là nặng, người chết chưa tới hai mươi người, dù sao Đoạn Thủy Lưu và Kamenashi Kazuya còn muốn chờ sau khi giết Diệp Hi Hòa, thì sẽ dùng các cô mở một trận đại hội không che, kết quả đi xuống gặp Diêm Vương trước.

“Đi theo tôi.”

Diệp Hi Hòa mặc kệ đám người Xuân Hương thấy thế nào, trực tiếp ôm Trương Cầm Dao đi tới căn phòng khác.

Hắn đặt Trương Cầm Dao lên trên một cái bàn, hỏi: “Em bị thương ở chỗ nào? Nói với tôi, tôi có thể chữa hết cho em trong vài phút.”

“Khó nói.”

Vậy mà lúc này, không biết Trương Cầm Dao có suy nghĩ gì mà quyến rũ nhẹ nhàng nằm trên bàn làm việc, khuôn mặt ngọc ửng đỏ, mở rộng cặp đùi thon dài, thậm chí nhẹ nhàng cọ gót giày, đạp giày ra, lộ ra bàn chân tuyết trắng xinh đẹp:

“Vết thương của tôi đều là nội thương, Miyo Tachibana đánh tôi không nhẹ, thực lực của cô ta mạnh hơn tôi nhiều lắm, là đại tông sư sáu sao, tôi hoàn toàn không phải là đối thủ.”

“Nội thương?”

Diệp Hi Hòa nhìn cơ thể ngọc ngà cực kỳ xinh đẹp đang nằm của Trương Cầm Dao, cau mày hỏi: “Nội thương cũng phải có chỗ đau chính xác, em bị tổn thương trong xương cốt sao?”

“Tôi không biết, nếu không thì anh xem thử giúp tôi đi?”

Trương Cầm Dao nói, bàn tay ngọc nhẹ nhàng cởi khuy áo của vạt áo từ chiếc sườn xám của cô.

Trong chốc lát, hai đồi núi cao vút trắng như tuyết ở bên trong không kìm được mà bật ra, cho dù còn dính vết máu, nhưng càng có cảm giác đẹp đẽ chấn động lòng người.

Cho dù Diệp Hi Hòa có phản ứng ngu ngốc đến mấy cũng biết hiện tại Trương Cầm Dao đang cố ý trêu chọc hắn, nhân tiện nói: “Đừng nói giỡn, nếu em không có chuyện gì quan trọng thì lát nữa tôi sẽ xem xét kỹ giúp em, hiện tại tôi còn có chuyện khác.”

“Ai nói tôi không có chuyện quan trọng?”

Trương Cầm Dao thở hồng hộc trừng Diệp Hi Hòa, cơ hội tốt biết bao, mình tự đưa đậu hũ tới tận cửa, thế mà tên bại hoại này không ăn?

“Diệp Hi Hòa, tôi còn muốn hỏi anh vài câu, trước kia anh đưa cho tôi quyển “Liệt phượng tâm quyết”, rốt cuộc nó là loại kung fu nào? Vì sao sau khi tôi tập luyện thì càng ngày càng cảm thấy không đúng?”

Gương mặt tuyệt mỹ của cô ấy dần dần đỏ bừng như máu, hỏi.

Diệp Hi Hòa hơi nhức đầu: “Tôi đã sớm nói với em nó có tác dụng phụ, em không nghe, khăng khăng đòi tôi, hiện tại...”

“Hừ, cho dù tôi không sợ tác dụng phụ, cũng không ngờ tới nó lại... Có tác dụng phụ như thế!!”

Trương Cầm Dao tức giận ngồi dậy, giờ phút này gương mặt trắng hồng và cái cổ trắng ngọc đều ửng đỏ, đôi mắt cô ấy có thêm sự trêu chọc và nũng nịu, hai chân nhẹ nhàng ma sát:

“Tôi mặc kệ, anh đốt lửa thì phải dập lửa, nếu không tôi sẽ khó chịu, suốt ngày đón nhận loại tra tấn đó, anh cũng không thể không quan tâm.”

Diệp Hi Hòa không còn gì để nói, nhìn Trương Cầm Dao xinh đẹp trước mặt, trong nháy mắt đó, hắn thật sự suýt không thể khống chế, chỉ cảm thấy mình thận rồng và máu kỳ lân của hắn lại sắp nổ tung.

Nhưng vào lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới, trong nháy mắt khiến hắn khôi phục tỉnh táo, sắc mặt nghiêm túc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Võ Đạo Tông Sư
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom