• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Võ Thánh Diệp Hi Hòa (1 Viewer)

  • Chương 76-80

Chương 76: Diệt bộ viễn chinh Nhật Bản

“Chủ nhân, tôi là Mikami Yua. Tung tích của Tsuyoshi Domoto đã bị tôi khóa chặt.”

Trong điện thoại, giọng điệu của Mikami Yua có hơi gấp gáp.

“Ở đâu?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.

“Trên con đường mòn hoang dã từ Tân Hải đến Giang Đồng, dường như gã biết nhiệm vụ của mình lại thất bại cho nên đã rút lui khẩn cấp.”

“Đợi tôi, tôi lập tức tới.” Diệp Hi Hòa vội cúp điện thoại.

“Sao? Ai gọi tới? Sao nghe có vẻ là giọng nữ?” Trương Cầm Dao tò mò hỏi.

“Cầm Dao, bây giờ tôi có chuyện quan trọng, em xử lý Dạ Xoa Môn của em trước đi, lát nữa tôi lại tới tìm em.” Diệp Hi Hòa nói xong thì lập tức muốn rời khỏi.

“Đợi đã.”

Bỗng nhiên Trương Cầm Dao nhảy xuống bàn làm việc, chân ngọc trần trụi đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa, cắn răng nhìn anh chằm chằm nói.

“Cái tên nhà anh, không phải em đã nói với anh vết thương của em còn chưa tốt à, anh cứ không quan tâm đến em, ít ra xoa vết thương của em đã chứ.”

“Vết thương của em ở đâu?” Diệp Hi Hòa hoài nghi hỏi.

Trương Cầm Dao cũng không dài dòng mà tiến gần tới trước mặt Diệp Hi Hòa, bắt lấy tay Diệp Hi Hòa rồi ấn vào bộ ngực trắng nõn và cao vút của cô ấy: “Sờ thấy chưa? Em muốn anh mãi mãi nhớ kỹ em luôn nghĩ đến anh ở đây, ở bên ngoài phải cẩn thận thêm, xem như vì nó biết không?”

Trong lòng Diệp Hi Hòa ấm áp: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để em phải chịu vết thương mà em đã phải chịu ở đây nữa.”

Trương Cầm Dao hừ một tiếng, có điều lại cười xinh đẹp, cô duỗi tay ra ôm cổ Diệp Hi Hòa.

“Đi nhanh đi, có câu nói này của anh là đủ rồi, trở về lại giúp em kiểm tra vết thương, sâu tí, sau đó giúp em dập lửa.”

Diệp Hi Hòa tạm biệt Trương Cần Dao rồi nhanh chóng rời khỏi động tiêu hồn.

Lúc này trên con đường đi từ thẳng từ Tân Hải tới Giang Đông.

Một chiếc SUV chống đạn phóng nhanh phía trước, theo sau là vài chiếc ô tô màu đen.

“Đáng chết! Đoạn Thủy Lưu và Kamenashi Kazuya cũng đã thất bại, thằng chó Đại Hạ kia mạnh như vậy à? Tôi phải trở về mới có thể bảo đảm an toàn…”

Đúng lúc này, điện thoại của gã vang lên.

Lấy ra xem, lập tức vang lên giọng nói vô cùng cung kính: “Đại nhân…”

“Tsuyoshi Domoto, đồ ăn hại này nhà anh làm việc thế nào vậy? Tôi nghe nói anh vậy mà trốn về từ Tân Hải rồi? Anh cứ thất bại trở về như thế, bảo tôi ăn nói làm sao với vị kia đây?”

“Đại nhân, nhưng mà ngay cả Đoạn Thủy Lưu cũng thất thủ, tôi ở lại Tân Hải còn có ý nghĩa gì? Diệp Hi Hòa kia sớm muộn sẽ tra được tới trên đầu tôi rổi giết chết tôi.” Tsuyoshi Domoto căng thẳng nói.

“Vậy anh cũng không thể trở về! Tôi sẽ không giữ lại đồ vô dụng! Hơn nữa tôi đã phái người đi chi viện cho anh rồi, cần phải…”

Còn chưa nói xong thì bỗng nhiên ầm một tiếng, SUB nhanh chóng thắng lại, điện thoại trong tay Tsuyoshi Domoto không cầm chắc mà văng ra ngoài.

“Đồ ngu ngốc! Shirota, cậu lái xe thế nào vậy, tôi đang…”

“Chấp sự đại nhân, ngài xem.”

Tài xế Shirota kia chưa đợi hắn ta nói xong thì đã đưa tay chỉ về phía trước, chỉ thấy trên con đường đó thình lình xuất hiện một tảng đá lớn, ngăn cản đường đi.

“Tảng đá kia xuất hiện lúc nào?” Tsuyoshi Domoto kinh dị hỏi.

“Mới một lúc trước, từ trên trời giáng xuống, giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống.” Shirota nói giống như gặp quỷ.

Đội xe chỉ có thể bị ép dừng lại.

Tsuyoshi Domoto tự mình mang người xuống xe, sau đó lạp tức nhìn thấy con đường phía trước bị một tảng đá lớn chặn lại, có hai bóng người một nam một nữ sải bước đi tới.

Mikami Yua trong đó, dù sao Tsuyoshi Domoto cũng hơi có ấn tượng, nữ chuunin lẽ ra phải trung thành bảo vệ Yoshimura Taku giờ lại trở thành một con khốn bên cạnh Diệp Hi Hòa, làm phản chống lại nước mẹ.

Nói như vậy, người đàn ông bên cạnh cô ta chính là Diệp Hi Hòa rồi?

Trong chốc lát, Tsuyoshi Domoto lạnh cả người, theo bản năng muốn trốn, nhưng bởi vì tảng đá lớn lấp kín đường đi, hắn ta vốn không có đường nào để trốn thoát.

“Nhanh, bảo vệ tôi! Vì nước mẹ, vì Thiên Hoàng.”

Hắn ta vội nói với người bên cạnh.

Những những người này phần lớn chỉ là vệ sĩ bình thường, số ít mấy võ giả cũng không mạnh bằng đám người Đoạn Thủy Lưu, Kamenashi Kazuya, Yokoyama You.

“Tsuyoshi Domoto?” Diệp Hi Hòa nhìn Tsuyoshi Domoto từ xa hỏi.

“Diệp Hi Hòa, xem như mày lợi hại, vậy mà nắm được tin tức của tao, nhưng tao khuyên mày tốt nhất thu tay lại, đừng hòng gây bất lợi cho tao. Tao khác với những người Nhật mày đã giết, tao là chấp sự bộ viễn chinh.” Tsuyoshi Domoto ngoài mạnh trong yếu nói.

“Lời nói này nếu như anh không phải chấp sự bộ viễn chinh, tôi còn không giết! Đương nhiên trước khi anh chết vẫn phải để anh dẫn đường, tôi hiếm khi lại tới Giang Đông, thuận tiện diệt luôn cả bộ viễn chinh Nhật Bản của các anh vậy.”

Diệp Hi Hòa hời hợt nói.

“Mày… Mày nói gì?” Tsuyoshi Domoto nghe vậy thì mơ hồ.

Diệp Hi Hòa này, người này vậy mà nói muốn hủy diệt bộ viễn chinh Nhật Bản?

Hắn nằm mơ giữa ban ngày sao?

“Ha, buồn cười! Mày cho rằng mày là ai? Diệp Hi Hòa, đừng tưởng rằng mày giết một đám thuộc hạ rác rưởi của tao thì dám nói khoác không biết ngượng! Bộ viễn chính Nhật chúng ta cắm rễ nhiều năm ở Giang Đông, loại người như mày sao có thể rung chuyển?”

“Bốp” một tiếng, lời hắn ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Hi Hòa cách không tóm vào tay.

“Loại người như tôi? Nói cho anh biết, hôm nay tôi cứ muốn tiêu diệt bộ viễn chinh Nhật Bản các anh trước mặt anh đó, Nhật Bản các anh bây giờ thiếu tôi tám trăm tỷ, nếu như không trả nổi, bước kế tiếp tôi còn muốn tiêu diệt nước Nhật Bản các anh nữa cơ.”

Tsuyoshi Domoto thật sự hít thở không thông, mặc dù hắn ta cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không biết vì sao lời này nói ra từ trong miệng Diệp Hi Hòa lại khiến hắn ta cảm thấy rất sợ hãi.

Giống như thật sự có một phần vạn khả năng chuyện lớn của nước mẹ sẽ thất bại trong tay người trẻ tuổi này.

“Thằng chó, mày buông đại nhân Tsuyoshi Domoto ra.”

Lúc này đám vệ sĩ và võ giả của Tsuyoshi Domoto kia đều vọt lên, căm tức nhìn Diệp Hi Hòa nói.

Diệp Hi Hòa vốn không cần dông dài, Mikami Yua đã lập tức hóa thành tia chớp lướt qua, phi tiêu được bắn ra không ngừng xẹt qua và lấy mạng của đám người kia.

“Tiện nhân này, kỹ nữ! Nếu để cho vị đại nhân cấp Ảnh kia biết, tuyệt đối sẽ lột da cô ta.”

Tsuyoshi Domoto nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận nói.

“Đưa tôi tới bộ viễn chinh Nhật Bản, đây là giá trị còn sống duy nhất trước mắt của anh.”

Diệp Hi Hòa nói với Tsuyoshi Domoto.

“Mơ tưởng.” Môi Tsuyoshi Domoto nhúc nhích, định dùng lưỡi lăn chất độc giấu trong răng ra và cắn nát.

Nhưng mà chút thủ đoạn ấy đã sớm bị Diệp Hi Hòa nhìn thấu, Diệp Hi Hòa banh miệng hắn ta ra, sau đó đấm gãy răng hắn ta.

Khiến cho Tsuyoshi Domoto muốn chạy cũng tốn sức, miệng dính đầy máu, đau đến mức khóc lóc gào thét.

Đúng lúc này Mikami Yua cũng giải quyết xong toàn bộ vệ sĩ và võ giả Nhật Bản, đang chuẩn bị tới phía trước ngồi lên chiếc SUV.

Nhưng ngay lúc đó bỗng nhiên trên tảng đá phía trước xuất hiện một bóng người, gã ta đấm một quyền vào ngực Mikami Yua.

Khiến cho Mikami Yua như lá rụng trong gió bay ngược trở về tại chỗ, rơi mạnh xuống mặt đất, miệng phun máu tươi, thậm chí còn phun ra mảnh vụn nội tạng.

Sau đó lập tức nhìn thấy một bóng dáng vô cùng âm u lạnh lẽo nhảy lên mùi xe SUV chống đạn, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa.
Chương 77: Ám sát Long Lăng Vân

Tình huống bỗng nhiên xuất hiện, ai cũng không nghĩ tới.

Bao gồm Tsuyoshi Domoto.

Mặc dù hắn ta nghe vị đại nhân kia nói sẽ phái người tới giúp hắn ta, nhưng cũng không phải người nhảy trên mui xe trước mắt này.

Người này rõ ràng là người Đông Nam Á, dáng người thấp bé, nhưng hơi thở trên người lại cực kỳ khủng bố, thậm chí còn kinh khủng hơn Đoạn Thủy Lưu trước đó.

Nhưng mà Diệp Hi Hòa chỉ ném Tsuyoshi Domoto ra rồi đi về phía Mikami Yua.

"Chủ nhân, tôi… tôi…"

Mikami Yua co quắp trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun máu, sắc mặt trắng bệch, mắt thấy sắp không xong.

Diệp Hi Hòa không nói hai lời, năm ngón tay ngưng kết ra băng châm, nhanh chóng đâm vào ngực Mikami Yua.

Sau đó kỳ tích lập tức xảy ra.

Makami Yua vốn dĩ đang hấp hối và nguy hiểm tính mạng vậy mà lại thần kỳ khôi phục sức sống.

Cô ta thậm chí cảm thấy xương cốt bị thương, nội tạng và kinh mạch của mình đều trong nháy mắt được chữa lành toàn bộ, trên mặt cũng lần nữa trở nên hồng hào, cô ta cứ cười tươi rạng rỡ như vậy, không thể tin nổi nhìn Diệp Hi Hòa.

Diệp Hi Hòa đứng lên, lúc này mới quay người nhìn sang người Đông Nam Á.

Chỉ thấy đó là một ông lão, toàn thân khô quắt, ánh mắt hung ác nham hiểm, trên hai tay quấn băng, đầu nắm đấm được làm nhẵn.

"Người Đại Hạ, khá tài năng đó, nhìn thấy Basong tôi còn có thể không hoảng sợ, chẳng trách đồ nhi Tongpara của tôi lại chết trên tay cậu."

Bason nhảy từ trên xe xuống, lạnh lùng âm u nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói.

Tongpara?

Diệp Hi Hòa suy nghĩ, hôm qua trong mấy sát thủ tập kích sư tỷ từng giết có một người tên Tongpara.

Mà trước khi hắn ta chết cũng nhắc tới, bản thân có một sư phụ là võ tướng Basong nước Xiêm La, không ngờ tới nhanh như vậy đã tìm tới cửa.

"Baong, có từng nghe một câu ngạn ngữ của Đại Hạ chưa?"

Diệp Hi Hòa nhìn Basong hỏi.

"Cái gì?"

Basong cười, ông ta cảm thấy Diệp Hi Hòa rất thú vị, đối mặt kẻ mạnh như ông ta còn có thể luôn bình tĩnh.

Phải biết Basong ông ta là cao thủ trong top 120 trên bảng Bạch Ngân của thế giới kẻ mạnh, xếp hạng thứ 116, thực lực 3 sao cho võ tướng.

Nhìn khắp thế giới, cho dù đi tới nước nào thì loại người như ông ta đều là nhân vật nguy hiểm

"Đánh chó phải vẫn phải nhìn mặt chủ." Diệp Hi Hòa thản nhiên nói.

"Ha ha ha! Thanh niên Đại Hạ, cậu thật sự rất thú vị! Ý cậu là người phụ nữ Nhật Bản nổi loạn này là con chó cái của cậu? Vậy đồ nhi Tongpara của tôi tính là gì? Nó bị cậu giết chết, người làm sư phụ như tôi lẽ nào không nên đuổi tới Đại Hạ trong đêm, báo thù cho nó?" Basong cười to.

"Nên đến, tình cảm sư đồ các người rất tốt, tôi hoàn toàn có thể tiễn ông xuống đoàn tụ với hắn ta, Có điều loại sâu kiến như ông còn chưa xứng để tôi tự mình ra tay."

Diệp Hi Hòa nhàn nhạt trả lời xong rồi nói với Mikami Yua: "Mikami Yua, bắt lấy ông ta."

Lúc này Mikami Yua đã bò dậy từ dưới đất, cô ta nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt hơi khó xử.

Không phải cô ta không nghe Diệp Hi Hòa, mà là một Đại Thái Đấu 2 sao như cô ta sao có thể giết chết võ tướng 3 sao chứ?

Vừa nãy bị đối phương giết chết trong một quyền chính là ví dụ.

"Không sao, cô qua đây."

Diệp Hi Hòa biết Mikami Yua xấu hổ nên vẫy tay với cô ta.

Mikami Yua chỉ có thể đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa, sau đó Diệp Hi Hòa lập tức cầm bàn tay trắng như tuyết của cô ta lên, khắp một đạo chân khí lên lòng bàn tay.

"Nhớ kỹ, cho dù con chó của tôi bị cắn, tôi cũng sẽ khiến nó biến thành chó lớn cắn lại, huống chi là cô."

Mikami há hốc mồm, không hiểu sao rung động, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình.

Mặc dù cô ta vẫn không hiểu Diệp Hi Hòa vẽ hình vẽ kia để làm gì, nhưng chủ nhân nói thì cô ta đều sẽ phục tùng vô điều kiện, cô ta lập tức hút một hơi rồi đi về phía Basong.

"Ha ha ha, cười chết tôi rồi, chỉ dựa vào cô? Một người phụ nữ Nhật Bản ngu xuẩn mất trí nhớ, nhận người Đại Hạ làm chủ, chỉ là Đại Thái Đấu 2 sao, lại còn vọng tưởng làm càn với võ tướng 3 sao, một cao thủ Xiêm La quyền?"

Basong khinh bỉ cười to: "Nào, tôi cứ đứng ở đây cho cô đập. có bản lĩnh cô giết chết tôi bằng một chưởng đi, để cho tôi mở mang tầm mắt."

Mikami Yua cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, trực tiếp tung chưởng ra.

"Nực cười, Basong tôi hôm nay sẽ để cô biết…"

Hai tay Basong chống nạnh, đang chuẩn dựa vào xác thịt đã được tôi luyện lâu dài của mình ngăn cản một chưởng này bằng nội kình hùng hậu.

Trong mắt ông ta thì dễ dàng như ngăn cản một chiếc lông vũ.

Nhưng mà đợi một chưởng của Mikami Yua rơi xuống thật thì ông ta phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.

Cứ giống như trên bàn tay trắng nõn kia của Mikami Yua hiện ra một vòng xoáy lỗ đen, những cơn bão táp vô tận càn quét qua nó có sức mạnh hủy diệt trời đất.

"Không, không thể nào? Cái quỷ gì vậy?"

Basong lập tức hoảng sợ muốn chết, nhưng đã muộn.

Ầm.

Lúc chưởng lực bẻ gãy nghiền nát rơi xuống, Basong trực tiếp bị một chưởng của Mikami Yua đập thành vũng máu.

Phụt!

Tsuyoshi Domoto tận mắt thấy cảnh này thì sợ đến mức chân mềm nhũn, tuyệt vọng quỳ trên mặt đất.

Mà bản thân Mikami Yua cũng hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, sao chủ nhân quẹt một phát lên lòng bàn tay mình thì bản thân lập tức nắm giữ được chưởng lực như thế rồi?

Võ tướng 3 sao, một chưởng đập thành tro bụi…

"Đi." Diệp Hi Hòa túm lấy Tsuyoshi Domoto đang mất hồn mất vía rồi trực tiếp lên xe.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không để Basong vào trong mắt, cứ giống như đây chẳng qua là một ruồi tới đây chọn cái chết trước mà thôi.

Mikami Yua vội kích động chạy tới lái xe, bắt đầu từ giờ phút này, trong lòng cô ta càng nhận định chủ nhân Diệp Hi Hòa này, cho dù chết cũng không đổi.

Mà sau khi Tsuyoshi Domoto chứng kiến sự khủng bố của Diệp Hi Hòa thì cũng hoàn toàn sụp đổ, không dám không nói rõ vị trí bộ viễn Nhật Bản ra nữa, tâm như tro tàn chỉ đường cho Diệp Hi Hòa.

Cùng lúc đó, một văn phòng nào đó ở Giang Đông.

Long Lăng Vân đang ngồi trên ghế làm việc xem tài liệu, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, chỉ thấy Lãnh Nguyệt Vận có sắc mặt tái nhợt đi đến.

"Nguyệt Vận, tại sao cô trở về? Không ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt?"

Long Lăng Vân để tài liệu xuống, hoài nghi hỏi.

"Tướng quân, tôi không sao rồi, nhờ phúc của cậu Diệp, tôi đã bình phục như lúc đầu, hoàn toàn có thể về đơn vị."

Lãnh Nguyệt Vận đi tới nói.

"Ừm, vậy cô tới thật đúng lúc, Nguyệt Vận, cô đến xem phần tài liệu này, tôi phát hiện Giang Đông chúng ta gần đây người người khác nhập cảnh càng ngày càng nhiều, hình như có người đặc biệt mở lỗ hổng, để những nhân vật nguy hiểm kia vào, mà…"

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên Long Lăng Vân đã nhận ra điều khác thường.

Chỉ vì có một mùi hương dễ ngửi bỗng nhiên quanh quẩn ở chóp mũi cô ấy, khiến cô ấy bỗng nhiên nhận ra đây là một loại thuốc mê dịu nhẹ.

Một giây sau, Lãnh Nguyệt Vận lấy ra một con dao găm, đâm mạnh vào tim Long Lăng Vân: "Long Lăng Vân, cô biết quá nhiều rồi."
Chương 78: Không cúi đầu trước kẻ yếu

Trên đường từ Tân Hải tới Giang Đông, Diệp Hi Hòa luôn cảm thấy mắt phải của mình khác thường, nó cứ giật liên hồi.

Lẽ nào tối qua không ngủ ngon?

Hắn đang chuẩn bị híp mắt lại nghỉ ngơi một, bỗng nhiên phía trước vù vù bay tới mấy đạo ám khí, trực tiếp bắn vào trên kính chống đạn của SUV.

Cho dù không xuyên thủng kính, nhưng gây ra vết cắt rất sâu, khiến Mikami Yua chỉ có thể nhanh chóng phanh xe lại, còn xém chút tông vào một thân cây.

Chỉ thấy trước mắt xuất hiện bảy bóng người đáng sợ ngang trời xuất hiện, một người cầm đầu cầm phi tiêu trong tay, buộc tóc, gương mặt tinh xảo, da trắng nõn, vóc người có thể gọi là ma quỷ, sóng lớn cuộn trào.

Sáu người bên cạnh đều xách theo đao lớn, sát khí bốn phía.

"E… Ei Hatano?"

Bởi vì nữ ninja cầm đầu kia cô ta quen biết, chính là một trong những người chị em có mối quan hệ thân thiết nhất trong trại huấn luyện ninja ở Nhật Bản.

Cô ả tên Ei Hatano, sinh ra ở thủ đô Nhật Bản, thân thế cũng thê thảm giống như cô ta, bị tổ chức ninja giết sạch người nhà, cưỡng ép huấn luyện thành ninja.

Mà tư chất của cô ả cao hơn cô ta, đã vinh dự trở thành Jounin, thực lực cũng mạnh hơn, đạt đến cấp võ tướng.

Sau khi từ trong trại huấn luyện ra ngoài, Ei Hatano và Mikami Yua tách ra, Mikami Yua chỉ biết cô ả cũng được phái đến Giang Đông, trở thành nữ hộ tống bên cạnh nhân vật cao hơn, nhưng không ngờ chạm mặt dưới tình huống như vậy.

Về phần sáu người khác, cũng có hai kẻ cấp võ tướng, bốn người còn lại đều là Đại Thái Đấu 6 sao, thực lực có thể gọi là khủng bố.

Diệp Hi Hòa vừa sắp ngủ gật đã bị người ta quấy rầy nên rất khó chịu, hắn đạp cửa xe bước xuống.

Tsuyoshi Domoto cũng bị hắn xách xuống dưới, sau khi nhìn thấy bảy người kia thì hắn ta hét lên một cách đáng thương: "Jounin Hata, còn có nhóm đại nhân Hideaki Takizawa, mau cứu tôi."

"Tsuyoshi Domoto, đồ vô dụng nhà anh, làm chấp sự bộ viễn chinh, thậm chí ngay cả một thằng chó Đại Hà tầng lớp thấp cũng không giải quyết được, cần anh làm gì?"

Hideaki Takizawa xách theo đao lớn kia khinh thường nói.

Gã ta là người mạnh nhất trong số bảy người, chỉ đứng sau Ei Hatano, thực lực ở võ tướng 3 sao, sức mạnh ngang bằng với Basong trước đó.

Một tên khác là võ tướng 2 sao, tên là Hiroki Uchi.

"Không, tôi sẽ đích thân thỉnh tội với vị đại nhân kia, nhưng các người cần phải mang tôi trở về, đừng để tôi chết ở Đại Hạ…" Tsuyoshi Domoto khóc lóc nói.

Hideaki Takizawa không để ý đến hắn ta nữa mà dời mắt nhìn chằm chằm về phía Diệp Hi Hòa.

Người này là thủ phạm đã quậy cho Tân Hải đến long trời lở đất, nhổ tận gốc thế lực Nhật Bản, còn giết mấy trăm người Nhật Bản?

Trông hắn cũng không có ba đầu sáu tay, vì sao dám phách lối như thế?

"Chó Đại Hạ, mày cũng xem như quá càn rỡ rồi, vậy mà có thể ép buộc chúng tao tự mình ra tay với mày dùng cách nói của Đại Hạ bọn bây chính là mộ tổ của mày bốc lên khói xanh."

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhíu mày, chưởng một phát về phía Hideaki Takizawa.

Hideaki Takizawa khiếp sợ, lập tức giơ đao ngăn cản, nhưng một giây sau, gã ta phát hiện không hợp lý, muốn tránh như đã muộn.

Gã ta bị chưởng phong cuồng bạo kia của Diệp Hi Hòa đánh trúng, nổ thành vũng máu tại chỗ.

Một màn này khiến tất cả mọi người bên ngoài trừ Mikami Yua tại hiện trường đều bị hù dọa không nhẹ.

Mikami Yua ngược lại đã sớm chuẩn bị tâm lý, vị chủ nhân này chỉ vẽ cho cô ta một đạo khí đã có thể đập nát Basong, bây giờ tự mình ra tay, vậy Hideaki Takizawa sao có thể chống đỡ được?

"Chủ nhân, mặc dù mấy người kia cũng là võ sĩ Nhật Bản, nhưng lại thuộc về một mạch leido."

"Leido là nhánh kiếm đạo, nhưng độc lập thành phái, mạnh hơn võ sĩ đạo bình thường nhiều."

Mikami Yua chủ động nói với Diệp Hi Hòa.

Vù vù vù!

Năm võ sĩ Nhật Bản còn lại do Hiroki Uchi đứng đầu đều giận dữ nhìn Mikami Yua: "Đồ ngốc, kỹ nữ đê tiện bán nước cầu vinh nhà cô, đợi lát nữa chúng tôi chém chết chó Đại Hạ này, chắc chắn sẽ trói cô vào dây xích chó và hành hạ đến chết."

Ei Hatano cũng nhíu mày, lạnh lùng nhìn em gái ngày xưa này.

"Giết!!" Hiroki Uchi hét lớn một tiếng, cùng bốn tên Đại Thái Đấu 9 sao còn lại trực tiếp cầm đao xông thẳng về phía Diệp Hi Hòa chém giết.

Nhưng mà chưa đợi vọt tới gần Diệp Hi Hòa thì đã bị Diệp Hi Hòa chưởng một phát bay ra ngoài, chết một cách thê thảm, toàn bộ nổ thành vũng máu giữa không trung.

Xong đời!

Sau khi Tsuyoshi Domoto thấy cảnh này thì càng cảm thấy không thể cứu vãn, thậm chí còn sợ hãi đến mức mắt trợn trắng.

Ei Hatano nhận ra rằng mình có thể đã gặp phải một trong những kẻ thù mạnh nhất trong đời mình, vì vậy cô ả nhấc phi tiêu lên, trực tiếp bày ra tư thế thấy chết không sờn, muốn liều mạng với Diệp Hi Hòa.

"Đợi đã."

Bỗng nhiên Mikami Yua chạy tới, cầu xin Diệp Hi Hòa: "Chủ nhân, trước tiên ngài đừng ra tay, để tôi khuyên chị Hata đầu hàng đã, chị ấy cũng là người cơ khổ, hơn nữa tôi biết chị ấy cũng không muốn trở thành nô lệ của những tên cẩu tặc Nhật Bản, chỉ là thân bất do kỷ."

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn về phía Mikami Yua: "Mikami Yua, cô không hiểu rõ thân phận của mình à? Biết phạm thượng ở chỗ tôi có ý nghĩa thế nào không?"

"Thuộc hạ không dám." Mikami Yua cuống quít sợ hãi quỳ xuống: "Chỉ là trên người chị Hata cũng có huyết chú ràng buộc với lãnh đạo Nhật Bản, ngài đã thu phục được chị Hata thì có thể trăm phần trăm tìm được lãnh đạo cao cấp Nhật Bản ra tay với ngài. Thuộc hạ tự cảm thấy Tsuyoshi Domoto không thể biết vị trí bộ viễn chinh Nhật Bản, hắn ta chỉ là chấp sư hạ cấp, không chạm tới mặt cao như vậy."

Diệp Hi Hòa nghe vậy thì quay đầu nhìn Tsuyoshi Domoto hồn bay phách lạc: "Là như vậy?"

"Không, các hạ Diệp Hi Hòa, ngài đừng nghe kỹ nữ đê tiện này nói bậy, tôi… đương nhiên tôi biết vị trí bộ viễn chinh, giá trị lợi dụng của tôi rất lớn, ngài không thể giết tôi." Tsuyoshi Domoto cuống quít run rẩy nói.

Nhưng mà Diệp Hi Hòa lại nghe được sự gian xảo và lừa gạt của hắn ta từ trong lời nói.

Lúc trước khi ở trên xe, bản thân đã hỏi hắn ta vị trí bộ viễn chinh Nhật Bản, hắn ta luôn ấp úng, còn nói một nơi rất mơ hồ.

Thì ra hắn ta vốn cũng không biết chỗ đó ở đâu, hoàn toàn là đang bịa chuyện, chỉ vì bảo vệ một mạng của mình?

"Hắn ta quả thật không biết vị trí bộ viễn chinh Nhật Bản."

Bỗng nhiên Ei Hatano mở miệng nói chuyện: "Hắn ta chẳng qua là một con chó dưới trướng Junichi Okada, có thể tiếp xúc được quan trên chỉ có Junichi Okada."

"Ei Hatano, ả điếm thúi nhà cô, cô vậy mà cũng muốn bán chủ cầu vinh, mẹ nó tôi muốn hiếp cô quá…"

Ầm.

Lời còn chưa dứt, Diệp Hi Hòa đã giẫm một phát xuống biến hắn ta thành vũng máu.

"Chị Hata, em biết trong lòng chị luôn hận Nhật Bản, bọn họ giết cả nhà chị, ép chị trở thành một cỗ máy giết chóc, bây giờ đã có cơ hội bỏ gian tà theo chính nghĩa, lẽ nào chị không muốn trân quý nó sao?"

Mikami Yua lớn tiếng nói với Ei Hatano: "Đại nhân Diệp Hi Hòa rất tốt, đáng giá cho chúng ta bỏ gian tà theo chính nghĩa, lấy thân báo đáp, Huống chi hắn còn có thể giải trừ huyết chú trên người chúng ta, chị biết điều này có nghĩa gì không? Chúng ta cuối cùng có thể tự do."

Ei Hatano nghe nói như thế, trên mặt nhất thời cũng đầy vẻ phức tạp, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói.

"Hắn có thể giải trừ huyết chú, tôi không tin, nếu thật sự như thế, tôi đương nhiên cũng có thể quy hàng, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn còn có thể bày ra thực lực khiến tôi thần phục, Ei Hatano tôi không cúi đầu trước kẻ yếu."
Chương 79: Lại phá huyết chú

"Chị Hata, bây giờ em đang ở trước mặt chị, chị còn tin em không?"

Mikami Yua vội nói với Ei Hatano: "Nếu như bây giờ em còn bị quản chế bởi huyết chú, sao có thể còn sống sờ sờ đứng đây, đã sớm bạo chú mà chết. Thực lực chủ nhân em không phải thứ chị có thể tưởng tượng."

"Nếu như vậy, vậy hãy để cho tôi mở mang tầm mắt đi."

Ei Hatano nắm chặt phi tiêu, vẻ mặt đầy hơi thở xơ xác: "Trước tiên đánh bại tôi, rồi hãy nói chuyện khiến tôi thần phục."

Mắt thấy thực lực võ tướng 4 sao của cô ả bỗng nhiên bùng ổ, Diệp Hi Hòa vung tay chưởng bay cô ả ra ngoài, Ei Hatano trực tiếp bay ngược hơn năm trăm mét mới thê thảm rơi xuống đất. Xương cốt toàn thân cũng không biết gãy bao nhiêu cái, miệng phun máu tươi.

Lúc này Diệp Hi Hòa cũng đang cân nhắc.

Cũng không phải hắn dại gái, nhất định phải thu lưu những người phụ nữ Nhật Bản này.

Mà là thực lực của Ei Hatano này ở trong mắt người bình thường quả thực cũng xem như đủ mạnh.

Bây giờ trong nhà hắn thiếu một nữ vệ sĩ, bảo vệ an toàn cho Tiêu Vũ và Lâm Chỉ Huyên.

Nữ ninja có thể ẩn nấp, sẽ không bị phát hiện, còn không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của hai cô gái.

Makami Yua và Ei Hatano, một người phụ trách tìm hiểu tình báo, người kia phụ trách bảo vệ hậu phương, xem như không tệ.

Huống chi người phụ nữ này còn có huyết chú ràng buộc với người gọi là Junichi Okada kia, không thể khinh sát.

Hắn đi thẳng về phía Ei Hatano.

Mikami Yua có hơi bận tâm nên đuổi theo sát.

Lúc này Ei Hatano che lấy lồng ngực sóng lớn cuộn trào, vừa mới gian nan từ trên mặt đất đứng lên.

Không tự mình trải qua không rõ, thật sự chịu một chưởng kai của Diệp Hi Hòa, cô ả mới biết được người trẻ tuổi Đại Hạ này khủng bố đến mức nào.

Bản thân võ tướng 4 sao, lại hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, cách xa đâu chỉ xa vạn dặm.

"Chị Hata, bây giờ chị cảm nhận được không? Sự lớn mạnh của chủ nhân em vốn không phải chị có thể địch nổi, hơn nữa hắn đã cho chị cơ hội, nếu không chị đã sớm biến thành một vũng máu rồi. Cho nên chị đừng không biết điều, lựa chọn thần phục giống như em được không?"

Mikami Yua đau khổ khuyên nhủ.

Ei Hatano hít sâu một hơi, nhìn Diệp Hi Hòa nói: "Đại nhân, Ei Hatano tôi bằng lòng thần phục ngài, chỉ là tôi còn một tâm nguyện, hơn nữa huyết chú của tôi…"

Còn chưa nói xong, ấn chú trên cái cổ trắng như tuyết của cô ả bùng nổ, hóa thành vô số vết máu, bắt đầu lan đầy cổ cô ả.

"A a a!" Ei Hatano chỉ một thoáng đã nhận lấy đau đớn dữ dội, cô ả hoảng hốt vội che cổ, lăn lộn dưới đất.

Diệp Hi Hòa thấy thế bèn tiến lên, điểm một phát ở chỗ ấn chủ của Ei Hatano và đưa chân khí vào, trong nháy mắt đã phong sát đạo huyết chú kia, sau đó rút về điểm ban đầu, rồi trở nên vô hình.

Trong đại điện dưới tế đàn Nhật Bản phía xa, lão già đội mũ vành rộng lần nữa mở mắt rồi hét lên: "Là ai? Ai lại phá ấn chú của ta?"

"Đáng chết, lần trước là một chuunin, lần này là một tên Junou, rốt cuộc ai có thể luân phiên phá giải thủ đoạn của ta?"

Vù vù vù!

Đúng lúc này, mấy bóng hình đáng sợ bên ngoài nhanh chóng xông vào, tay chống đất quỳ xuống: "Tham kiếm Huyết Ảnh đại nhân."

"Giang Đông Đại Hạ có vấn đề! Tôi muốn các anh lập tức nghĩ cách nhập cảnh, giết chết kẻ dám phá hỏng mánh khóe của tôi."

"Tuân mệnh."

Giang Đông.

Ei Hatano cuộn mình dưới đất một lúc lâu mới cảm thấy bản thân không đau nữa, trên cổ dường như cũng không có sức mạnh áp chế gì.

Cô ả không tin nổi sờ cổ mình, sau đó lần nữa nhìn Diệp Hi Hòa giống như gặp quỷ.

"Chị Hata, em nói không sai chứ? Chủ nhân thật sự có phương pháp nghịch thiên siêu phàm, có thể phá giải huyết chú, bây giờ không phải chị cũng đã thoát khỏi khống chế rồi à?"

Mikami Yua vội tiến lên đỡ Ei Hatano dậy.

Ei Hatano lần nữa hít sâu một hơi, lần này trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Hi Hòa: "Đại nhân, Ei có mắt như mù, từ giờ trở đi, nguyện thành tâm nhận ngài làm chủ, máu chảy đầu rơi, kính dâng mọi thứ, xin ngài thu nhận."

"Cô vừa mới nói còn một tâm nguyện, là gì?"

Diệp Hi Hòa nhàn nhạt hỏi.

"Là… Ei còn một người chị em, cũng là nhẫn nô bên cạnh lãnh đạo cấp cao bộ viễn chinh Nhật Bản, cô ấy sa vào bể khổ, Ei tự mình lựa chọn quy hàng, cũng muốn mang cô ấy cùng quy thuận, như vậy Ei cũng không cần lo lắng nữa."

"Chị Hata, ý chị là?" Mikami Yua nghĩ tới điều gì đó thì lập tức hỏi.

Ei Hatano khẽ gật đầu.

Những nữ ninja những bọn họ cũng không dễ dàng, nếu như năm đó được lựa chọn, ai lại muốn thoát khỏi cuộc sống bình thường, trở thành một cỗ máy giết chóc không có tình cảm?

Nhưng Ei Hatano vẫn xem như chưa mất lương tâm, biết mình được giải thoát, cũng không thể quên người chị em kia có ơn cứu mạng với cô ả.

"Ừ, chỉ cần cô ta cũng thông minh, như vậy không thành vấn đề, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải biết kết quả phản bội tôi, hơn nữa còn mang dẫn tôi đánh hạ bộ viễn chinh Nhật Bản, hôm nay tôi phải chấm dứt với người Nhật Bản."

Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.

"Tuân mệnh."

Ei Hatano lập tức cúi lạy: "Ei cũng đã sớm muốn tự tay đâm lão tặc Junichi Okada kia rồi, chủ nhân thành toàn, Ei vô cùng cảm kích."

Cùng lúc đó, bộ viễn chinh Nhật Bản, phòng nghị sự.

"A!!" Bỗng nhiên một trong những nguyên lão đang tham dự, Junichi Okada che cổ mình, vẻ mặt cực kỳ thê lương và đau đớn.

"Đáng chết! Tiện nhân Ei Hatano kia vậy mà phản bội tôi, nhưng trên người cô ta không phải có huyết chú được đại nhân cấp Ảnh kia tạo ra sao? Sao cô ta có thể làm được việc không cần hy sinh vì nghĩa lớn chứ?"

Trên bàn hội nghị, hoàn toàn yên tĩnh.

Bộ trưởng bộ viễn chinh u ám nhìn chằm chằm Junichi Okada nói: "Nói như vậy ông cũng thất bại rồi? Đúng là đồ vô dụng, đường đường bộ viễn chinh Nhật Bản chúng ta, một vị nguyên lão ra tay vậy mà cũng không giải quyết được thằng chó Đại Hạ kia? Để phía lãnh đạo cấp cao và nước mẹ biết, ông bảo tôi ăn nói thế nào? Lẽ nào cứ phải ép bộ trưởng tôi tự mình ra tay?"

"Không! Bộ trưởng đại nhân, tôi còn chưa thất bại."

Junichi Okada nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin ngài cho tôi thêm một cơ hội, tôi phụ trách giải quyết hậu quả của mình! Họ Diệp kia có lẽ đã tới Giang Đông rồi, huyết chú trên người Ei Hatano có thể giúp nhắn khóa chặt tôi, tôi sẽ kết thúc việc này trước."

"Vậy thì tốt, đừng khiến tôi thất vọng nữa! Nếu không ông cứ mổ bụng tạ tội với lãnh đạo cấp cao và tổ quốc đi."

Nói xong, bóng dáng bộ trưởng kia thoáng cái đã biến mất không thấy.

Hóa ra mọi người ngồi ở đây đều không phải là người thật mà là hình ảnh ba chiều.

Bộ viễn chinh Nhật Bản có thể lén lút cắm rễ nhiều năm như vậy ở Giang Đông, đúng là dựa vào sự cẩn thận, đề phòng và xảo trá khôn lường.

Nếu không phải đề phòng nhau như thế, nếu có một nội ứng ở giữa thì chỉ mắc một sai lầm thôi cũng sẽ cả bàn đều thua.

Sau khi Junichi Okada tắt hình chiếu, ông ta hung ác vuốt cổ mình: "Diệp Hi Hòa, mẹ nó mày đúng là dám giết tới Giang Đông, lần này Junichi Okada tao sẽ khiến mày có đi mà không có về."
Chương 80: Sư tỷ đã xảy ra chuyện gì?

Mikami Yua lái xe, cuối cùng cũng vào đến nội thành Giang Đông.

Mà lúc này, Diệp Hi Hòa bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại: "Diệp thiếu, xin hỏi ngài là Diệp thiếu phải không?"

Diệp Hi Hòa nhận ra giọng nói của Lãnh Nguyệt Vận, là vị sĩ quan phụ tá dưới tay sư tỷ, nhân tiện nói: "Là tôi, có chuyện gì?"

"Diệp thiếu, có chuyện lớn rồi! Tướng quân xảy ra chuyện rồi!"

Lãnh Nguyệt Vận ở đâu bên kia nói với giọng điệu hơi nghiêm túc.

"Sư tỷ?"

Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Sư tỷ của tôi xảy ra chuyện gì?"

"Tôi cũng không biết, tôi đến quân đội tìm tướng quân, phát hiện trong văn phòng tướng quân không một bóng người, liên lạc với cô ấy cũng không được, ở hiện trường còn có vết máu!"

"Mà toàn bộ lính cảnh vệ bên ngoài quân đội với nhân viên văn phòng đều đã chết hết, tôi kiểm tra camera giám sát, phát hiện tất cả đều bị người khác phá hỏng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, hung thủ là ai!"

"Có chuyện như vậy sao?"

Vẻ mặt Diệp Hi Hòa dần trở nên khó coi.

"Đúng vậy! Diệp thiếu, ngài có thể sang đây không? Bây giờ tôi cũng không biết tìm ai cả, mặc dù tướng quân là người của Cục tác chiến, nhưng luôn không hợp với các chiến thần khác, yêu cầu bọn họ ra mặt, không biết phải đá quả bóng này bao nhiêu lần, người duy nhất tôi tin tưởng chỉ có ngài thôi!" Lãnh Nguyệt Vận trầm giọng nói.

"Không cần, tôi bây giờ còn có chuyện khác, xong rồi nói sau."

Diệp Hi Hòa nói xong lập tức cúp điện thoại.

Không phải hắn không lo lắng cho Long Lăng Vân mà là hắn biết, thực lực của Lăng Long Vân cũng rất lớn mạnh, chỉ một ít bọn đạo chích có thể làm xằng làm bậy sao?"

Cho nên hắn không nóng vội, chính là do tin tưởng sư tỷ!

Chẳng bao lâu, Mikami Yua đã dùng huyết chú để tóm Ei Hatano đi theo Junichi Okada rồi lái xe thẳng đến một quán trà lớn.

Quán trà này thuộc sở hữu của người Nhật, quy mô rất lớn.

Chẳng qua lúc này, tất cả khách bên trong đều đã vãng, vắng vẻ, nhìn có chút hoang vắng.

"Ông chủ, đây là quán trà Junichi Okada thường lui tới, cũng là tài sản đứng tên hắn ta."

Ei Hatano chủ động nói với Diệp Hi Hòa: “Mặc dù tôi chưa từng gặp những cựu binh khác của Cục viễn chinh, nhưng tôi biết mỗi cựu binh không chỉ có thân phận của Cục viễn chinh, họ còn ngụy trang thành những thân phận khác, chẳng hạn như Junichi Okada, là ông chủ của quán trà này."

Diệp Hi Hòa không nói gì, sải bước đi vào.

Chỉ thấy người phụ nữ Nhật Bản mặc kimono, bưng khay trà đi đi lại lại trong quán trà này.

Sau khi nhìn thấy Diệp Hi Hòa và ba người phía sau, tất cả đều nhìn họ bằng ánh mắt ngơ ngác.

"Ngài là Diệp Hi Hòa tiên sinh sao?"

Đột nhiên có một phụ nữ Nhật Bản đi guốc gỗ bước tới hỏi.

Vẻ mặt Diệp Hi Hòa không chút thay đổi.

"Mời đi theo tôi, ông chủ của chúng tôi đang chờ ngài!"

Nói xong, người phụ nữ Nhật Bản bưng khay trà, xoay người dẫn đường.

Diệp Hi Hòa nhìn người phụ nữ Nhật Bản làm việc dư thừa này, cười lạnh một tiếng, bình tĩnh đi theo.

Tuy nhiên, Mikami Yua và Ei Hatano theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không đúng!

Nhìn tình hình như vậy, Junichi Okada biết rõ Diệp Hi Hòa sẽ đến.

Nhưng hắn ta không có bố trí mai phục gì cả, ngược lại còn mở rộng cửa, tùy ý để Diệp Hi Hòa công khai đi vào.

Điều này cho thấy Okada Junichi hoặc là mười phần tự tin, hoặc là còn đang giấu những âm mưu khác!

Ba người đi theo người phụ nữ Nhật Bản vào phía trong cùng của quán trà, trước một đình nghỉ mát, họ nhìn thấy hai lão nhân đang chơi cờ.

Xung quanh chỉ có mười mấy hộ vệ ít ỏi, nhưng sức mạnh của mỗi người đều rất đáng sợ!

Tất cả đều là võ tướng!!

"Tướng quân, tôi thắng rồi, hahaha!"

Junichi Okada đặt quân cờ xuống, đắc ý cười nói.

Lão giả đối diện gãi đầu, sau đó thuận tay cầm lấy một thanh Tachi bên cạnh, ấn cán vào huyệt thái dương.

"Bậc.... bậc thầy Iaido, Hiro Mizushima???"

Khi Mikami Yua và Ei Hatano nhìn rõ lão giả kia, sắc mặt họ tái nhợt, toàn thân phát run!

Chẳng trách ngay từ khi đến đây, các cô đã cảm thấy quen mắt, lão giả có khí chất và hơi thở không hề thua kém lão giả Junichi Okada này, hóa ra lại là bậc thầy Iaido nổi tiếng ở Nhật Bản, Hiro Mizushima!

Trước đó, bọn họ không biết Hiro Mizushima đã đến Giang Đông, hơn nữa, lão cáo già Junichi Okada, thế mà lại mời Hiro Mizushima tới đây, khó trách sao lại dám tự tin như vậy!

"Lão huynh Mizushima, ông mê kiếm đạo, nhưng lại không thông thạo về cờ vua, bị tôi thắng hiểm."

Junichi Okada vẫn tỏ ra không coi ai như gì như trước, cười nói với Hiro Mizushima.

"Ai, tổ quốc điều tôi từ Nhật Bản sang đây, đảm nhiệm cựu binh của Liên minh quân sự Giang Đông Nhật Bản, cả ngày phải xử lý một đống việc vặt, kiếm đều bị rỉ sắt hết rồi."

Hiro Mizushima phàn nàn.

"Ha ha ha, tôi cũng là cựu binh, cho nên tôi rất hiểu nỗi khổ của ông, cũng khó cho người mê kiếm như ông có thể thay cấp trên đi lo việc vô tích sự."

Junichi Okada cười nói.

Trong khi hai người đang nói chuyện, cuối cùng Hiro Mizushima cũng quay đầu, nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Hi Hòa: “Vì tổ quốc, cho dù chết cũng không hối hận, nhưng tôi nghe nói gần đây có người đã gây rắc rối cho Cục viễn chinh Nhật Bản, còn giết không ít người Nhật Bản của chúng ta, có phải không?”

Lúc này, Junichi Okada cuối cùng cũng chuyển tầm mắt sang Diệp Hi Hoà, cười nói:

"Đúng vậy! Diệp Hi Hòa, cậu đều nghe hết rồi đúng không? Tôi thật không ngờ, một người Đại Hạ cấp thấp như cậu, lại có thể có thủ đoạn như vậy, nhiều lần phá hỏng đại sự của nước Nhật chúng tôi, còn giết chết nhiều người như vậy, bây giờ, ngay cả con khốn Ei Hatano cũng bị cậu thu phục? Thật tiếc là tôi chưa nếm thử cô ta, không phải bị cậu nếm thử trên đường rồi chứ?"

"Junichi Okada, đồ súc vật! Đừng cho rằng tôi không biết dụng tâm bỉ ổi của con chó già ông, ông muốn chiếm lấy tôi, tôi không nghe lời, ông sẽ điên cuồng nô dịch tôi, mấy năm nay khiến tôi làm nhiều việc ác, tôi hận không thể chém ông một ngàn nhát!!”

Ei Hatano lửa giận cao ngất nói với Junichi Okada.

"Haha, Ei Hatano, bây giờ cánh cô cứng rồi, dám nói chuyện với tôi như vậy hả? Điều tôi hối hận nhất bây giờ chính là, trước đây tôi không dùng vũ lực với cô, nếu vũ nhục cả thể xác lẫn tinh thần của cô, cô mới có thể như một con chó cái thề sống chết trung thành với tôi, thay vì phản bội tôi!"

Junichi Okada vẻ mặt thương tiếc nói.

"Junichi Okada."

Diệp Hi Hòa bỗng nhiên đứng lên: “Tôi tới đây, chỉ vì hai việc.”

"Thứ nhất, người Nhật các ông nợ nhà họ Diệp tôi tiền bồi thường, sau nhiều lần ông tìm đường chết, số tiền đã tăng lên một vạn triệu, tôi hy vọng trước khi ông chết, sẽ báo cáo với tổ quốc của ông, cử người hiểu chuyện đến bàn bạc với tôi."

"Thứ hai, tôi muốn tiêu diệt Cục viễn chinh Nhật Bản của các ông, nếu ông bằng lòng gọi mọi người tới đây, tôi lập tức gắng gượng làm, tặng cho ông toàn bộ thi thể."

"Hả? Hahahaha!"

Junichi Okada nghe Diệp Hi Hòa nói, đột nhiên cười sằng sặc, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười nào đó!

"Lão huynh Mizushima, ông có nghe thấy không? Tên cẩu súc Đại Hạ này, thật khoác lác, sao tự nhiên tôi cảm thấy hắn ta đáng yêu như vậy chứ?"

Hiro Mizushima lúc này cũng đứng dậy, thờ ơ cầm Tachi, nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Hòa nói: "Oắt con, việc cậu có thể đến đây đồng nghĩa với việc đệ tử Hideaki Takizawa của tôi và những người khác, đều đã chết trong tay cậu, cậu thực sự rất kiêu ngạo, cậu cũng nên biết, giết đệ tử của Hiro Mizushima tôi, chỉ có một kết cục là chết không có chỗ chôn."

"Cậu, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Võ Đạo Tông Sư
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom