-
Chương 56-60
Chương 56: Oanh động nhiều phương
Thật sự không phải Diệp Hi Hòa đa nghi, mà là hắn không có ấn tượng tốt với bất cứ người Nhật Bản nào.
Ngoại trừ thời cấp ba hắn từng xem phim hành động của Nhật, cũng biết vài giáo viên "đánh vần", thì dường như quốc gia này cũng không có giá trị nào khác.
Mà Mikami Yua là một ninja, ai mà biết lý lịch và chuyện xưa của cô ta có phải là bịa ra không chứ!
Mọi thứ còn phải đợi kiểm nghiệm.
"Được rồi, bây giờ cô chính là nô lệ của tôi, một khi phản bội, tôi sẽ khiến cô chết đau đớn hơn gấp trăm lần so với nổ tung mà chết do huyết chú kia."
"Ngoài ra vừa nãy tôi cũng đã giúp cô loại trừ huyết chú rồi, cô sẽ không còn bất cứ uy hiếp gì, biến mất đi."
Makima Yua nghe vậy hết sức kinh ngạc, giơ tay sờ cổ của mình, hình như thật sự không có bất cứ ấn chú nào nữa.
Cô ta vội dập đầu với Diệp Hi Hòa: "Cảm ơn chủ nhân."
Sau đó cô ta nhanh chóng đứng dậy và biến mất.
Cùng lúc đó, ở nước Nhật, trong một đại điện dưới một tế đàn thần bí.
Một lão già mặc áo khoác màu đen, đầu đội nón lá bỗng nhiên mở mắt ra.
Cơn tức giận vô biên bùng lên khiến đàn chim ngoài đại điện hốt hoảng đập cánh bay đi, ngay cả thác nước đang chảy xuôi cũng lập tức dừng lại và sau đó đảo ngược dòng.
"Là ai? Vậy mà có phá thuật ấn chú của ta?"
"Ấn chú này chắc hẳn là hạ lên người ninja cấp trung nào đó bên Đại Hạ, lẽ nào bên đó xảy ra chuyện?"
"Đáng chết, chẳng lẽ còn muốn phá hỏng chuyện lớn của Đế Quốc và bệ hạ Thiên Hoàng? Nếu mà để ta bắt được kẻ này thì chắc chắn sẽ chém nó thành ngàn mảnh."
Một mình Diệp Hi Hòa ngồi chờ một lát trong lãnh sự quán Nhật Bản, cuối cùng cũng nhìn thấy vị nữ phó quan dáng vẻ hiên ngang bên cạnh Cửu sư tỷ đến.
Lần này vị nữ phó quan ấy tự nói ra tên họ, cô ấy tên Lãnh Nguyệt Vận, xưa nay đều là thân tín và trợ thủ quan trọng bên cạnh Long Lăng Vân.
Giờ phút này Lãnh Nguyệt Vận nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh trong lãnh sự quán, cũng kinh ngạc không thôi.
Cảnh máu tươi khắp nơi trước mắt là do một mình Diệp Hi Hòa làm sao?
Mình hắn mà có thể xông thẳng vào lãnh sự quán Nhật Bản đầy rẫy cao thủ mà tàn sát thế ư?
Việc này có lẽ còn nghiêm trọng hơn giết chết Tôn Quốc Lệ ở quân bộ gấp trăm lần.
Nhưng Lãnh Nguyệt Vận không nói gì, chỉ tuân theo lời dặn dò của Long Lăn Vân, mang Isaac đang thoi thóp đi.
Trở về thẩm vấn một cách tàn khốc.
Mà cũng không lâu lắm, tin tức liên quan tới việc Diệp Hi Hòa tiêu diệt lãnh sự quán Nhật Bản, thậm chí là giết chết nam tước đế quốc Anh đã được lan truyền ra.
Trong lúc nhất thời, trong phạm vi toàn thành phố nhấc lên sóng to gió lớn.
"Cái gì? Diệp Hi Hòa đó không chỉ truy đuổi những người có thù với nhà họ Diệp trong thành phố mà còn giết chết từng người một, thậm chí còn giết sạch cả người Nhật Bản sao?"
"Điều ngông cuồng hơn chính là hắn còn giết cả nam tước nước Anh trong lãnh sự quán. Theo tôi được biết, vị nam tước Isaac kia là con trai thứ ba của bá tước Drews nước Anh, luôn được nuôi dưỡng như một trong những người thừa kế. Bây giờ hắn lại chết ở Tân Hải, vị đại nhân nước Anh kia sẽ chịu giảng hòa sao?"
"Ha ha, vở kịch máu me này ngày càng kích thích, ngay cả người Nhật và người Anh cũng vào sân luôn rồi, chỉ là không biết Diệp thiếu gia kia còn có thể phách lối bao lâu nữa. Người ta đều là những thế lực hùng mạnh và quý tộc nước ngoài đó…"
Ngoài ra, sau khi nghe được hành động nghịch thiên của Diệp Hi Hòa thì một số người tỏ ra đầy hả hê.
"Thú vị, dư nghiệt nhà họ Diệp này đúng là không phá thủng trời thì không chịu bỏ cuộc mà!"
"Còn bảo ngày kia hai chúng ta phải tới nghĩa trang nhà hắn ăn năn hối lỗi nữa chứ, mẹ nó hắn còn có thể sống sót thêm hai ngày nữa sao?"
"Cửu gia nói rất đúng, chúng ta cứ bình tĩnh xem kịch thôi, chính tên dư nghiệt này sẽ ngày càng tiến xa trên con đường tìm chết thôi."
"Nói đi nói lại thì lần này e rằng không cần Cửu gia ra tay, hắn cũng sắp chết không có chỗ chôn rồi. Tôi không tin thế lực và bộ ngành liên quan của hai nước kia sẽ không có hành động gì."
"Chẹp, hai ngày sau, lo lắng công cốc rồi. Chúng ta cứ xem trò vui đi, dư nghiệt này tự chơi chết mình rồi."
Ở trong phòng nghị sự nơi cứ điểm thần bí nào đó của người Nhật tại Giang Đông.
"Bakayaro!" Một người Nhật khí thế mạnh mẽ trực tiếp đập tung bàn hội nghị, tức giận đứng lên nói: "Một Tân Hải nho nhỏ, lòi đâu ra một tên tới tiêu diệt thương hội chúng ta, đã thế còn xông vào lãnh sự quán chúng ta mà chém giết, có còn để người Nhật chúng ta vào mắt không hả?"
"Vừa nãy tổ quốc cũng nhận được tin rồi, lãnh đạo cấp cao cũng bị shock, cho dù là bệ hạ Thiên Hoàng hay những đại thần phụ chính, thậm chí là những thế lực quý tộc lớn mạnh, bọn họ đều cảm thấy chuyện này rất nhục nhã."
"Bọn họ cảm thấy bộ viễn chinh Giang Đông chúng ta không làm nên chuyện, vậy mà trơ mắt nhìn cấp dưới bị diệt. Giờ họ đang muốn truy cứu trách nhiệm của tôi đấy."
"Chín mươi năm rồi, trừ năm bị đánh bại đó, chúng ta chưa từng thua thiệt và chịu đựng loại sỉ nhục như vậy."
"Bộ trưởng đại nhân, ngài bớt giận."
Lúc này một nguyên lão đứng ra nói: "Bây giờ quan trọng nhất không phải chuyện này, cho dù lãnh sự quán Tân Hải bị diệt cũng không đáng kể, quan trọng là kế hoạch hợp tác với nhau của chúng ta và những quốc gia khác sẽ không bị lộ ra ngoài chứ? Nếu để cho phía Đại Hạ biết thì rất bất lợi với chúng ta, làm không tốt lại dẫn tới tranh chấp giữa các quốc gia."
"Hừ, tôi thấy tên vô dụng Tabuchi Masahiro kia cũng không dám bán rẻ tổ quốc và Thiên Hoàng, ngược lại là vị nam tước Isaac tới bàn bạc bí mật kia…"
Vẻ mặt bộ trưởng thay đổi liên tục, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Mặc kệ, cho dù tiết lộ ra ngoài thì bây giờ cũng không có bằng chứng. Đừng quên vị kia đã ra tay rồi thì sau này người Đại Hạ còn có thể lấy ra chứng cứ sao?"
"Bây giờ điều khiến tôi tức nhất chính là người Tân Hải tên Diệp Hi Hòa đó, hắn đã xâm hại nghiêm trọng đến lợi ích người Nhật chúng ta, còn dám đòi một trăm tỷ nữa chứ!"
"Nguyên lão Junichi Okada, chuyện này giao cho ông làm, tôi không xem quá trình, chỉ cần kết quả. Nhất định phải để tôi còn mặt mũi về ăn nói với tổ quốc."
"Tuân mệnh!"
Trong một trang viên xa hoa ở Đế quốc Anh.
Một người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc đang câu cá.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy người bước chân vội vã đi tới, cúi người thì thầm gì đó bên tai ông ta.
Trong nháy mắt gương mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm túc nhìn mấy người đó nói: "Các anh nói gì? Con trai cưng Isaac của tôi đã chết ở Đại Hạ?"
"Nó là vì để thể hiện tài năng của nó với tôi mới tới Đại Hạ, tôi còn cử người giáo hội đoàn kỵ sĩ Hoàng Gia bảo vệ nó, sao nó có thể xảy ra chuyện được?"
"Bá tước đại nhân, việc này chính xác trăm phần trăm. Tình báo chúng tôi nhận được từ phía Đại Hạ tuyệt đối không sai." Một cấp dưới nói.
"Ai… làm?"
Drews run rẩy rút điếu xì gà xuống và căng thẳng hỏi.
"Hình như là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì ở Tân Hải, Giang Đông của Đại Hạ, tên Diệp Hi Hòa."
"Hắn mất tích ba năm, nhưng sau khi trở về thì liên tiếp làm ra rất nhiều chuyện nghịch thiên. Lúc đó nam tước Isaac đúng lúc ở lãnh sự quán Nhật Bản, Diệp Hi Hòa đi giết người Nhật, thuận tiện giết luôn nam tước."
"F*ck!" Bá tước Drews nổi giận gầm lên một tiếng, mắt đỏ như máu.
"Bá tước đại nhân, nam tước Isaac chết vô cùng oan uổng, cho dù như thế nào thì đám người da vàng Đại Hạ thấp hèn kia cũng không thể tự tiện giết chết người có huyết thống cao quý như ngài ấy. Hay là chúng ta hãy truyền lệnh xuống, bảo người chúng ta hành động, đi làm thịt tên to gan lớn mật kia?"
"Không." Drews cắn răng: "Đại Hạ có câu gọi là nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn."
"Cho dù cái chết của Isaac là ngoài ý muốn, khiến cho tôi vô cùng đau lòng, nhưng vì vinh quang của Đế quốc Anh, tôi vẫn có thể nén giận."
"Ngoài ra người kia đâu? Mẹ nhà hắn, trong phạm vi hắn quản lý xảy ra chuyện như vậy, để cho con trai tôi chết, lẽ nào hắn không có gì nói với tôi?"
"Vâng, chúng tôi sẽ để cho người Đại Hạ nội đấu, chó cắn chó, cả hai cùng chết."
Đám cấp dưới nở nụ cười hiểu ý, lập tức có người lấy điện thoại ra.
Chương 57: Sư tỷ ngang ngược
Ở một nơi nào đó tại Giang Đông, Đại Hạ.
Nơi này có một cái tên nghe rất kêu, bộ Chiến Thần.
Giờ phút này phó bộ trưởng bộ Chiến Thần, Phong Dục Lân lạnh lùng nhìn một vòng Chiến Thần quanh bàn họp nói: "Nghe thấy hết rồi chứ?"
"Có thể lần này Giang Đông chúng ta nổi tiếng."
"Có người dũng cảm đến mức công khai xông vào hội thương mại Nhật Bản và giết chết tất cả. Sau đó lại truy sát hội trưởng Nhật Bản vào lãnh sự quán, giết chết luôn toàn bộ người bên trong, chỉ để lại một kẻ đã bị dọa sợ chết khiếp."
"Ngoài ra còn giết luôn toàn bộ khách tới từ phương Tây và đoàn người nam tước Isaac của Đế quốc Anh, việc này gây nên oanh động lớn trên quốc tế. Cho dù nước Nhật hay là Đế quốc Anh thì đều bắt chúng ta cho một câu trả lời hợp lý."
"Các người nói xem nên làm gì?"
Xung quanh bàn hội nghĩ ngồi tận mười chín Chiến Thần.
Ở Đại Hạ, Chiến Thần là một danh hiệu, cũng là một người nắm quyền thực sự, kết hợp quyền lực quân sự và chính trị.
Nhưng một Giang Đông lớn như vậy luôn không thể do một Chiến Thần quản lý, bởi vậy nhất định phải có nhiều người ngồi ở vị trí cao như vậy, phân công quản lý một vùng.
"Phó bộ trưởng, ảnh hưởng của chuyện này quả thực rất dữ dội, không chỉ nước Nhật Bản và Đế quốc Anh mà còn có những quốc gia khác cũng đều chờ đợi xem chúng ta giải quyết việc lần này thế nào."
"Tôi từng tìm hiểu về kẻ hành hung kia."
"Hắn vốn là người của nhà họ Diệp, một gia tộc hàng đầu của Tân Hải."
"Ba năm trước bởi vì một chuyện kỳ lạ mà cả nhà diệt môn, Diệp Hi Hòa này gặp truy sát, cuối cùng còn bị vợ chưa cưới trong nhà của hắn bán rẻ đến mức chết mất xác."
"Thật không ngờ ba năm sau hắn lại trở về, hơn nữa còn luyện được một thân võ nghệ, ngay cả những kẻ cấp Thái Đấu cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Diệp Hi Hòa, là hắn?"
Phong Dục Lân nghe đến đó, sắc mặt hơi thay đổi.
"Ơ, phó bộ trưởng, người quen biết hắn sao?"
Vị Chiến Thần bên dưới kia hỏi.
"Nói linh tinh, sao tôi biết hắn được? Tôi chỉ vừa nghe anh nói thôi."
Phong Dục Lân lạnh lùng nói: "Hừ, tóm lại Diệp thiếu gia này vô cùng tà môn, không ai biết ba năm nay hắn đi đâu, vì sao lại trở về từ cõi chết. Nhưng hắn vừa về cái đã hừng hực đi trả thù, còn nói muốn tất cả những kẻ xúi giục và đồng phạm đã tiêu diệt nhà họ Diệp hắn phải đến nghĩa trang nhà hắn để ăn năn và giải thích mọi chuyện trong hai ngày sau."
"Ha, không biết tự lượng sức mình."
Phong Dục Lân cười khẩy một tiếng, lần này trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Về phần hắn và người Nhật có xung đột là bởi vì sau chuyện ba năm trước, người Nhật cướp đoạt sản nghiệp nhà hắn, hắn muốn bắt người Nhật trả lại, còn đề bù 10 tỷ, 100 tỷ gì đó, nghe qua quả thật là hơi đòi hỏi quá đáng."
"Được rồi, chuyện đã rõ ràng." Phong Dục Lân khoát tay áo một cái: "Tóm lại người gọi là Diệp thiếu gia này đã dùng sức một người làm mất lòng tình hữu nghị giữa hai nước lớn."
"Hắn báo thù của hắn, có thể tìm được kẻ thù của hắn xem như hắn bản lĩnh, nhưng lạm sát người vô tội là sao đây? Bộ Chiến Thần chúng ta tuyệt đối không thể ngó lơ."
"Bây giờ ý của tôi là chúng ta sẽ ra tay bắt giữ Diệp Hi Hòa này rồi trừng phạt và xử quyết để cho quốc tế một câu trả lời, giữ gìn một phương yên bình, ý của mọi người thế nào?"
Các Chiến Thần liếc mắt nhìn nhau, sau đó có người hùa theo nói: "Tôi đồng ý."
"Tôi cũng đồng ý."
"Không thể bởi vì một người mà phá hỏng thế cục của Giang Đông, tôi ủng hộ."
"Kẻ này đáng chém, đưa hắn ra trước công lý để răn đe đi."
Mười chín Chiến Thần nhanh chóng đồng loạt giơ tay.
Phong Dục Lân nhìn những người này rồi cười âm u lạnh lẽo: "Rất tốt, thông qua toàn bộ, tôi tuyên bố bộ Chiến Thần vượt cấp truy bắt Diệp Hi Hòa, đem hắn…"
Còn chưa nói xong thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ bên ngoài: "Phong Dục Lân, anh dám động vào tiểu sư đệ của tôi thử xem?"
Xoạt xoạt xoạt, mọi người quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Long Lăng Vân lãnh ngạo vô song tiến vào.
Khí thế của cô ấy cực kỳ mạnh mẽ, vừa tiến vào đã nghiền ép mười chín Chiến Thần tại chỗ, thậm chí có thể ngang cơ với Phong Dục Lân.
"Long Lăn Vân, cô có ý gì? Tiểu sư đệ gì? Diệp Hi Hòa kia có liên quan gì tới cô?" Phong Dục Lân cau mày hỏi.
"Không sai! Hắn là sư đệ của tôi, tôi cũng có thể nói rõ với các người, sau này hắn chính là người đàn ông của tôi."
"Cho nên các người thử động đến hắn một chút coi! Các người phải hỏi trước xem Long Lăn Vân tôi có đồng ý hay không đã!"
Nghe nói như vậy, mọi người ở đây đều giật mình khiếp sợ.
Không ai có thể ngờ Long Lăng Vân có thể nói ra lời khiến người nghe sợ hãi như thế.
Sư đệ gì thì thôi, quan trọng còn là đàn ông của cô ấy?
Phải biết thanh danh Long Lăng Vân vang vọng Giang Đông, ai không biết cô ấy là nữ chiến thần xinh đẹp không những không ai địch lại mà còn có thực lực siêu nhiên.
Không chỉ thân phận của cô ấy, chỉ nói về vẻ đẹp của cô ấy, người theo đuổi cô ấy có thể xếp vòng quanh toàn bộ lãnh thổ Giang Đông ba vòng.
Càng không nói đến còn có những cậu chủ giàu có của Long Đô đều muốn theo đuổi cô ấy, quỳ liếm cô ấy, nhưng cho tới nay cô ấy đều xem thường, cao ngạo lạnh lùng như tuyết.
Bây giờ cô ấy nói một thiếu gia tầng lớp thấp kém cửa nát nhà tan, không có danh tiếng gì của Tân Hải là đàn ông của cô ấy.
"Long Lăng Vân, cô cố ý lòe thiên hạ sao? Tôi mặc kệ Diệp Hi Hòa kia là sư đệ gì của cô hay có liên quan gì tới cô thì bây giờ chuyện hắn làm ra cần phải chịu trừng phạt. Xem như vì đại cục, tôi cũng phải xử phạt hắn theo pháp luật ở mức cao nhất." Phong Dục Lân lạnh lùng nói.
"Phong Dục Lân, anh bớt nói nhảm." Long Lăng Vân mạnh mẽ nói: "Sư đệ tôi chỉ giết mấy chó Nhật Bản, diệt mấy thằng tây lông của nước Anh, xem anh sợ kìa, anh lo mông của mình ngồi không vững sao?"
"Tôi vẫn nói câu đó, ai dám động vào sư đệ tôi thì hãy hỏi xem Long Lăng Vân tôi có đồng ý không đã, hôm nay tôi sẽ bảo vệ hắn."
"Đừng nói làm ra chút chuyện nhỏ đó, cho dù hắn chọc thủng trời thì tôi cũng giúp hắn gánh, các người không phục à?"
"Long Lăng Vân, cô!!"
Phong Dục Lân nghe giọng điệu Long Lăng Vân ngang ngược bá đạo như thế thì không nhịn được mà nổi giận.
Nhưng mà gã ta không có gan thật, gã ta lướt qua Long Lăng Vân, trực tiếp ra tay với Diệp Hi Hòa.
Nếu như vậy gã ta cũng không cần tránh Long Lăng Vân khi họp mặt nữa nhỉ?
"Tôi cái gì tôi? Phong Dục Lân, bớt giả vờ giả vịt đi, không phục thì so với tôi xem nào? Lần trước chưa có đánh anh răng rơi đầy đất nhỉ? Đồ con rùa rụt đầu, ức hiếp sư đệ của bà, anh là cái thá gì?"
Phong Dục Lân há miệng nhưng không nói ra được lời nào.
Mười chín vị Chiến Thần vừa nhấc tay cũng nghẹn đến đỏ mặt, mặc dù bọn họ biết Long Lăn Vân và Phong Dục Lân cãi nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng lúc này đây lại công khai trở mặt.
Chỉ vì vị tiểu sư đệ kia của cô ấy sao?
Có điều mặc dù Long Lăng Vân lấy sức một người trấn áp mệnh lệnh của bộ Chiến Thần, nhưng không thể không nói bản thân cô ấy cũng đã rơi vào một phiền toái lớn.
Nếu như Phong Dục Lân báo lên, cô ấy chính là không có kỷ luật quân sự, tất nhiên sẽ không chịu nổi.
Nhưng đương nhiên Long Lăng Vân không để ý việc này, đối với cô ấy mà nói thì không có gì quan trọng hơn tiểu sư đệ.
Để bảo vệ Diệp Hi Hòa, cô ấy sẽ không nhường dù chỉ là một bước.
Mắt thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, đúng lúc này bỗng nhiên Long Lăng Vân nhận được một cú điện thoại.
Sau khi cô ấy nghe mấy câu thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Anh nói cái gì?"
Chương 58: Sư tỷ còn đẹp hơn cô ta
Đầu bên kia điện thoại nói cho cô ấy biết trợ thủ của Lãnh Nguyệt Vận cô ta xảy ra chuyện.
Trên đường áp giải Isaac từ Tân Hải về tỉnh thành, không ngờ cô ta lại gặp tập kích, cả tiểu đoàn được gửi đi đều bị diệt, ngay cả Lãnh Nguyệt Vận cũng bị đánh trọng thương, tính mạng gặp nguy hiểm.
Nam tước Isaac đã được người ta cứu đi.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Long Lăng Vân trở nên khó đoán.
Mà dường như Phong Dục Lân biết được chút gì đó, cười nói một cách hả hê: "Long Lăng Vân, sao vậy?"
"Mắc mớ gì tới anh! Nói cho anh biết, thái độ vừa nãy của bà anh cũng nghe thấy rồi, dám ra lệnh lung tung nữa thì bà đây sẽ trở về lột da anh ra." Nói xong thì trực tiếp rời đi.
Để lại Phong Dục Lân ngồi ở đó, vẻ mặt tái xanh.
Gã ta nắm chặt nắm đấm, nhưng mà cuối cùng cũng không dám khư khư cố chấp đắc tội Long Lăng Vân nữa.
Nhưng gã ta sẽ ghim mối thù này.
Sau khi Long Lăng Vân rời khỏi bộ Chiến Thần, sau khi do dự một lát thì cô ấy vẫn gọi điện cho Diệp Hi Hòa: "Sư đệ, xảy ra chuyện rồi."
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Hi Hòa vốn đang muốn về nhà nhưng nghe chuyện Long Lăng Vân vừa nói ra thì cũng nhíu mày.
Ai to gan như thế?
Dám công khai tấn công người quân đội Đại Hạ trong nước Đại Hạ, lại còn có thể rút lui an toàn?
Nếu nói không có nội ứng thì quỷ cũng không tin.
"Sư đệ, Thiên Sơn Băng Phách Châm của đệ học được châm thứ mấy rồi?" Long Lăng Vân bỗng hỏi.
"Học hết rồi." Diệp Hi Hòa bình tĩnh trả lời.
"Cái gì? Học… học hết rồi?" Long Lăng Vân vô cùng kinh ngạc.
Theo cô ấy biết thì Thiên Sơn Băng Phách Châm tổng cộng chia làm mười tám châm, đợi sau khi hoàn thành châm thứ mười tám thì có thể làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.
Mà trước đó cô ấy lên núi thì học Thiên Sơn Băng Phách Châm này kém nhất, chỉ thành thạo được châm thứ năm.
Nhưng mà sư đệ lại nói hắn đã học hết tất cả châm, cũng chính là mười tám châm?
Phải biết trong lòng cô ấy thì vị đại sư tỷ mạnh nhất kia cũng chỉ học được châm thứ mười bảy thôi.
Diệp Hi Hòa lên núi chỉ ba năm, nhưng có thể học được hết châm, chuyện này thực sự quá yêu nghiệt, là chuyện xưa nay hiếm có, khó trách sư tôn nói hắn là chân mệnh thiên tử của chín vị sư tỷ muội mình.
"Sư đệ, như vậy sư tỷ có thể xin đệ giúp đỡ một chuyện không? Đệ tới cấp cứu Nguyệt Vận một tí, tỷ phải bảo đảm cô ta có thể sống sót, như vậy tỷ mới có thể tra ra kẻ tập kích, sẽ biết được càng nhiều chuyện hơn."
Long Lăng Vân hơi ngượng ngùng nói ra.
Sau khi cô ấy gặp mặt Diệp Hi Hòa thì không có giúp đỡ gì cho Diệp Hi Hòa mà ngược lại còn gây thêm phiền phức cho sư đệ.
"Địa chỉ." Diệp Hi Hòa không nhiều lời mà nói thẳng, trực tiếp đòi địa chỉ bệnh viện.
Một tiếng sau, Diệp Hi Hòa đi tới bệnh viện Giang Đông.
Long Lăng Vân tự mình nghênh đón hắn ở cửa: "Sư đệ, tình huống của Nguyệt Vận rất nguy hiểm, hai phổi đều bị thủng, bây giờ đều cấp cứu nhờ truyền dịch, bác sĩ nói cần phải thay phổi cho cô ta, nhưng tạm thời không tìm được phổi thích hợp để thay."
"Đệ đi xem thử." Sắc mặt Diệp Hi Hòa lạnh lẽo, hắn thấy thông cảm với chuyện tổn thương nội tạng này, trước đây Lãnh Nguyệt Vận cho hắn ấn tượng không tệ, nhưng không ngờ cũng bị người ta ám hại một cách tàn nhẫn như vậy.
Đi tới phòng cấp cứu, liếc mắt đã nhìn thấy Lãnh Nguyệt Vận nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, trên người cắm đủ loại ống truyền dịch.
Nhưng đồ thị nhịp tim của cô ta vẫn yếu ớt không thôi, giống như lúc nào cũng có thể biến thành đường thẳng.
"Rút những ống này ra." Diệp Hi Hòa không nhịn được khoát tay áo một cái.
Trong phòng bệnh, mấy y tá và người quân đội nghe thấy thế đều giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Hi Hòa, lại không hiểu nhìn về phía Long Lăng Vân.
"Còn ngây ra đó làm gì nữa? Sư đệ tôi bảo mấy người rút ống truyền dịch ra hết kìa! Nghe không hiểu sao?" Long Lăng Vân tức giận nói.
Tạm thời không nói cô ấy rất tin tưởng Thiên Sơn Băng Phách Châm, chỉ riêng lời Diệp Hi Hòa nói thôi cô ấy cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Mấy người không dám chần chờ, cuống quít đi lên lấy ống trên người Lãnh Nguyệt Vận xuống.
Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng hét: "Dừng tay."
Sau đó chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng, trông khoảng ba mươi tuổi đi vào, anh ta nhíu mày nhìn bên trong nói: "Mấy người đang làm gì vậy? Tình huống bây giờ của bệnh nhân rất nguy hiểm, mấy người dám rút ống của cô ấy, muốn hại chết cô ấy sao?"
Mấy nữ y tá và cấp dưới trong quân đội hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải.
"Sầm Nhất Minh, đây là sư đệ Diệp Hi Hòa của tôi, y thuật của hắn vô song. Tôi đặc biệt mời hắn tới cứu Nguyệt Vận, hắn nói không cần ống dẫn vậy thì không cần, anh im miệng đi!" Long Lăng Vân lạnh lùng nói.
Cô ấy quen Sầm Nhất Minh này, biết đối phương là người nhà họ Sầm ở Giang Đông, lúc nhỏ học y, cũng xem như có tí thành tựu.
Lần này Lãnh Nguyệt Vận được đưa tới bệnh viện, đúng lúc anh ta tiếp nhận, mà phương án thay phổi kia cũng là anh ta nói.
Sầm Nhất Minh nhìn thấy Long Lăng Vân, sắc mặt cũng tỏ ra hòa nhã hơn, cười nịnh hót nói: "Lăng Vân, em như vậy không phải là đang nói đùa sao? Sư đệ này của em có lai lịch thế nào? Em vậy mà tin tưởng hắn, không tin anh sao?"
"Hai phổi phó quan của em đều hỏng, nếu không truyền dịch cấp cứu, cô ta không phải sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vài phút à? Em cũng không thể bị người ta lừa chứ!"
"Sầm Nhất Minh, tôi không có thời gian dài dòng với anh, hơn nữa tốt nhất anh hãy gọi tên đầy đủ của tôi, Long Lăng Vân, hoặc là Chiến Thần Lăng Văn, bây giờ anh đi ra ngoài ngay đi." Long Lăng Vân không hề khách khí nói.
Gương mặt Sầm Nhất Minh tối sầm, bỗng nhiên ánh mắt anh ta phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía Diệp Hi Hòa.
"Nhãi con, cậu là ai? Dám ở đây giả vờ giả vịt? Nơi có Sầm Nhất Minh tôi còn đến phiên cậu lấy lòng người ta à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Sầm Nhất Minh: "Những người không liên quan đi ra ngoài hết, bao gồm anh. Tôi chỉ nói một lần duy nhất."
"Cái gì? Mẹ nó cậu còn dám nói khoác không biết ngượng? Cậu có biết nơi này là đâu không? Có phần cho loại người như cậu nói chuyện à? Còn dám giả vờ là bác sĩ, tôi thấy cậu là muốn lấy lòng Lăng Văn nên xài thủ đoạn thôi, cậu có giấy phép hành y…"
Còn chưa nói xong, Diệp Hi Hòa đã tát bay anh ta ra khỏi phòng bệnh. Đầu anh ta đập vào kính và chảy máu rồi văng ra, sau khi tiếp đất thì tiếng gãy xương đứt gân vang lên, anh ta gào khóc thảm thiết.
Cả phòng bệnh lập tức yên tĩnh.
Ngay cả Long Lăng Vân cũng hơi há miệng, không ngờ sư đệ này của mình vậy mà điên cuồng như thế.
Có điều tỷ thích nha.
Mà mấy nữ y tá và người của quân đội đều bối rối.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới Diệp Hi Hòa một lời không hợp đã quạt bay Sầm Nhất Minh.
Lẽ nào hắn không biết hậu quả của việc làm như vậy sao?
"Tất cả điếc hết rồi à? Không nghe lời sư đệ tôi nói hả?"
Long Lăn Vân lạnh lùng nói: "Không được tôi cho phép thì không ai được phép vào đây.
Mấy người không nói gì, trông có vẻ Chiến Thần Lăng Vân rất thiên vị tiểu sư đệ này của cô ấy, bọn họ nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Diệp Hi Hòa vung tay lên, lập tức rút hết ống trên người Lãnh Nguyệt Vận ra.
Hai tay hắn nắm lấy quân phục của Lãnh Nguyệt Vận, xoạt một tiếng xé rách quần áo cô ta, trong phút chút vòng ngực đầy đặn cao vút trắng như tuyết bên trong nảy ra ngoài.
Cho dù hai phổi đều bị thủng thì hình dáng vẫn hoàn hảo như vậy, đủ để chứng minh người dưới quyền sư tỷ cũng là bảo bối chân chính.
"Đẹp không?" Bỗng nhiên Long Lăng Vân từ phía sau tiến lên, nhìn Diệp Hi Hòa nhất thời không biết ra tay từ đâu hỏi.
"Cũng tàm tạm."
"Sư tỷ đẹp hơn cô ta, trước tiên cứu sống người ta cho tỷ, muốn xem thì lát nữa tỷ để đệ xem cho đã nhé?" Hai tay Long Lăng Vân ôm ngực, liếc nhìn hắn nói.
Chương 59: Cấp bậc gì mà dám mơ tưởng đến người phụ nữ hắn đã cọc trước
"..."
Diệp Hi Hòa biết sư tỷ đang nói đùa.
Có điều hắn cũng không do dự, năm ngón tay trực tiếp ngưng tụ băng châm rồi chuẩn xác đâm vào ngực Lãnh Nguyệt Vận.
Băng châm mang theo sức mạnh chân khí, rất nhanh tiến vào trong hai phổi của Lãnh Nguyệt Vận.
Lãnh Nguyệt Vận vốn có tâm mạch yếu ớt, lúc nào cũng có thể tắt thở, thế nhưng lại phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Sau đó những vết thương ở hai phổi cô ta phục hồi về như trước với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, da thịt cũng trở nên hồng hào.
"Không hổ là sư đệ, rất tài giỏi." Long Lăng Vân hài lòng vỗ vai Diệp Hi Hòa.
Mà Diệp Hi Hòa thì nhìn kỹ sự thay đổi trên người Lãnh Nguyệt Vận.
Mặc dù đâm Thiên Sơn Băng Phách Châm xuống có thể bảo vệ Lãnh Nguyệt Vận bình yên vô sự.
Nhưng muốn cô ta có thể nhanh chóng tỉnh lại thì vẫn cần phải thêm một mồi lửa nữa.
Thế là hắn ngưng tụ chân khí màu trăng trong lòng bàn tay, hai tay bao trùm lên ngực Lãnh Nguyệt Vận rồi nhào nặn, không ngừng dùng cách như vậy đưa chân khí của mình vào.
Long Lăng Vân nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.
Sau khi phản ứng, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
Mặc dù cô ấy biết Diệp Hi Hòa không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hành động này chỉ để có thể khiến Lãnh Nguyệt Vận nhanh chóng tỉnh lại.
Trong lòng cũng không giải thích được, cũng rất hoảng hốt, Long Lăng Vân thậm chí cũng không hiểu sao nghĩ đến nếu như lúc này hai bàn tay kia của Diệp Hi Hòa bao trùm trên người mình, bản thân sẽ phản ứng thế nào.
Càng nghĩ càng không nhịn được tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai.
Bên ngoài phòng bệnh.
Sầm Nhất Minh đang được mấy y tá đỡ dậy từ dưới mặt đất, đau đớn không thôi, gã ta che cái đầu chảy máu của mình, không ngừng rên rỉ.
Gã ta là thiếu gia nhà họ Sầm, nếu như không phải thích học y thì đã sớm trở thành người thừa kế gia tộc, từ nhỏ đến lớn có ai dám đánh gã ta, có ai dám khiến gã ta chịu sỉ nhục như vậy?
"Đau quá! Mẹ, thằng chó, nó lại dám đánh tao, tao muốn chém nó thành ngàn mảnh!"
Sầm Nhất Minh tức đến nổ phổi che đầu, hung ác nói.
"Sầm thiếu, anh ta là người của Chiến Thần Lăng Vân, có Chiến Thần Lăng Vân che chở, những bảo vệ của bệnh viện chúng tôi cũng không dám động tới anh ta." Một nữ y tá khuyên bảo.
"Nói láo, bảo vệ là cái thá gì! Dám đánh ông đây bị thương, lát nữa ông đây sẽ sai người gia tộc giết chết nó!" Sầm Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi.
Mấy nữ y tá lập tức mặc niệm cho Diệp Hi Hòa một giây, có người tò mò hỏi: "Nói đi nói lại, tại sao Chiến Thần Lăng Vân lại tin tưởng vị sư đệ này của cô ấy như vậy chứ? Sư đệ đó của cô ấy cũng không phải là người hành nghề y, sẽ không phải giống như mèo mù đụng chuột chết, có thể chữa hết cho vị nữ phó quan kia chứ?"
"Cút mẹ cô đi." Sầm Nhất Minh trực tiếp đẩy ngã nữ y tá đang nói chuyện xuống đất: "Thằng đầu đường xó chợ như nó nếu thật sự có thể chữa hết cho Lăng Nguyệt Vận kia, ông đây sẽ lập tức ăn cứt. Mẹ nó chưa từng thấy hai cái phổi hỏng mẹ rồi còn có thể chữa lành mà không thay phổi, nó cho rằng nó là ai? Hoa Đà tái thế?"
Mấy nữ y tá không dám nói tiếp nữa mà câm như hến.
Đúng lúc này trong phòng bệnh, trong lòng bàn tay Diệp Hi Hòa đưa vào chân khí nhiều hơn, vẻ mặt Lãnh Nguyệt Vận cũng trở nên hồng hào hơn.
Long Lăng Vân biết cô ta sắp tỉnh, nhanh chóng kéo Diệp Hi Hòa ra, để miễn cho Nguyệt Vận vừa tỉnh lại nhìn thấy một màn lúng túng này.
Sau đó cô ấy lại kéo một cái chăn qua đắp lên cho Lãnh Nguyệt Vận.
Không lâu lắm, quả nhiên Lãnh Nguyệt Vận khoan thai tỉnh dậy, mê mang liếc nhìn Long Lăng Vân: "Tướng quân, ta đây là đang..."
"Nguyệt Vận, cô tỉnh rồi, trước đó cô bị thương, là sư đệ tôi ra tay cứu cô." Long Lăng Vân giải thích.
Lúc này Lãnh Nguyệt Vận mới đưa mắt nhìn sang Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu, cảm ơn ngài."
Diệp Hi Hòa khoát tay áo một cái.
"Nguyệt Vận, bây giờ cô đỡ hơn tí nào chưa? Tôi muốn cô nói cho tôi biết lúc đó ai tấn công các cô, còn cướp đi Isaac?" Long Lăng Vân nghiêm túc hỏi.
Lãnh Nguyệt Vận lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc đó trên con đường đoàn xe đi từ Tân Hải tới Giang Đông xảy ra chuyện, rồi còn bị đặt bom, mà tôi dựa vào nội lực miễn cưỡng chống đỡ ngăn cản được một trái, nhưng mà bị nổ bay."
"Sau đó tôi nhìn thấy Isaac được người ta cứu đi, tôi leo lên muốn ngăn cản, một người đeo mặt nạ quỷ tiến lên đánh hai quyền vào phổi tôi, khiến tôi bay ra ngoài, sua đó tôi mất đi ý thức."
"Tướng quân, thuộc hạ vô năng, làm việc bất lực, xin ngài trách phạt." Sau khi áy náy nói ra, Lãnh Nguyệt Vận bèn chống người muốn bò dậy để nhận tội với Long Lăng Vân.
Nhưng mà trong khoảnh khắc nhổm dậy thì nhìn thấy một cái chăn trên người mình trượt xuống, lập tức lộ ra thân trên không mảnh vải che thân trắng như tuyết, hình dáng đầy đặn nảy lên…
Trong phút chốc mặt Lãnh Nguyệt Vận đỏ lên, kinh dị nhìn về phía Diệp Hi Hòa, lẽ nào vừa nãy lúc hắn cứu chữa mình, bản thân mình đã thế này rồi sao?
"Nguyệt Vẫn, cái này cũng không trách cô." Long Lăng Vân vội tiến lên an ủi một câu, vỗ về Lãnh Nguyệt Vận trở lại giường, rồi lần nữa đắp chăn lên cho cô ta.
Giữa ba người bỗng có hơi khó xử.
"Nguyệt Vận, cô nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, tôi sẽ đi điều tra việc này. Chắc chắn ở chỗ các cô bị tấn công có camera, tôi điều tra camera một tí là biết ngay." Long Lăng Vân chủ động nói.
"Ừm." Lãnh Nguyệt Vận đáp lại, nhưng cô ta vẫn có chút lơ đãng trước nay chưa từng có.
Không biết quỷ thần xui khiến sao mà đôi mắt xinh đẹp lại liếc sang nhìn Diệp Hi Hòa.
Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa đang muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
Sầm Nhất Minh kia được mấy người y tá nâng đỡ, ngoài mạnh trong yếu đi vào, gã ta cười lạnh nói: "Thế nào? Chữa chết người chưa? Lăng Vân, anh đã sớm nói sư đệ này của em không được, chỉ là một bình..."
Còn chưa nói xong thì tròng mắt gã ta trừng một cái, gã ta bỗng nhiên nhìn thấy Lãnh Nguyệt Vận trên giường bệnh đã tỉnh lại, đang lạnh lùng nhìn gã ta.
"Cái này..." Sầm Nhất Minh mê mang, đầu óc không xoay chuyển nổi.
"Sầm Nhất Minh, bây giờ anh còn nói sư đệ tôi không được không? Sư đệ tôi là người đàn ông được nhất thiên hạ, nếu như anh còn dám chửi bới hắn, đừng trách Long Lăng Vân tôi không khách khí với anh." Long Lăng Vân lạnh lùng nói.
Sầm Nhất Minh thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên nhanh chóng nở nụ cười: "Sao có thể chứ, anh không có ý này, nhưng Lăng Vân à, khiến cho phó quan chuyển nguy thành an, đây chính là chuyện tất cả đều vui vẻ, không bằng tối nay anh mời em ăn cơm, chúng ta ăn mừng một bữa nhé?"
Nghe nói như vậy, Diệp Hi Hòa nheo mắt lại.
Thì ra kẻ to gan lớn mật này muốn có ý đồ với sư tỷ?
Cấp bậc gì mà dám mơ ước người phụ nữ hắn đã cọc trước?
Mà đối với Sầm Nhất Minh mà nói, gã ta chính là một trong vô số kẻ theo đuổi Long Lăng Vân.
Gã ta đã sớm yêu thích phương danh của vị nữ Chiến Thần này, vẫn chưa có cơ hội kết bạn, bây giờ có thể xem là cơ hội trời cho.
"Tôi không có thời gian, cho dù có thì tôi cũng sẽ ăn cơm với sư đệ, chứ không phải với anh." Long Lăng Vân thẳng thừng từ chối.
Sầm Nhất Minh không nhịn được: "Long Lăng Vân, tôi biết thân phận cô không đơn giản, nhưng cô cũng biết gốc gác nhà họ Sầm tôi ở Giang Đông rồi đấy. Tôi không bao giờ tùy tiện chủ động mời phụ nự ăn cơm, nhưng chỉ cần tôi mờ thì đối phương sẽ nể mặt, chúng ta tốt nhất đừng căng thẳng quá, nếu không tôi…"
Ầm!
Còn chưa nói xong, Diệp Hi Hòa đã tát một phát, biến gã ta thành một trận sương máu.
Rào!
Chương 60: Sư tỷ tán tỉnh
Cả phòng bệnh lập tức chìm vào yên tĩnh.
Không ai có thể ngờ dưới cơn nóng giận Diệp Hi Hòa đã trực tiếp khiến Sầm Nhất Minh bốc hơi tại chỗ, hóa thành cát bụi.
Mấy nữ y tá đều trợn trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa, giống như gặp quỷ.
Người này lúc trước tát bay Sầm thiếu thì thôi đi, vậy mà lại giết luôn gã ta rồi?
Hắn thật sự xem nhà họ Sầm như vật trang trí sao?
Mặc dù Long Lăng Vân cũng không ngờ Diệp Hi Hòa lại bỗng nhiên ra tay, nhưng cô ấy không hề lo lắng, trong lòng ngược lại còn thấy ngọt ngào.
Dù sao sư đệ ra tay vì cô ấy mà, sứ giả hộ hoa đó, cô ấy càng thấy thích hơn.
"Dọn dẹp vũng máu dưới đất đi, đừng làm ô nhiễm không khí phòng bệnh của Nguyệt Vận."
Long Lăng Vân lập tức chỉ huy mấy người của quân đội vào đây quét dọn gian phòng.
Nhóm nữ y tá càng thêm lo lắng đề phòng, có thể thấy Long Lăng Vân vẫn muốn bảo vệ vị sư đệ vô pháp vô thiên này của cô ấy, cho dù làm mất lòng nhà họ Sầm cũng không tiếc.
Có điều thần tiên đánh nhau thì không phải loại nhân vật nhỏ như bọn họ có thể nhiều lời.
Rất nhanh mấy người của quân đội đã tiến vào quét dọn phòng, tẩy sạch vết máu, mọi thứ coi như chưa từng xảy ra.
Hai người Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân đi tới một quán nước đối diện bệnh viện, tùy tiện tìm một chỗ khuất nắng rồi ngồi xuống.
Long Lăng Vân gọi hai cốc nước giải khát, sau đó cứ như vậy chống má, tươi cười nhìn Diệp Hi Hòa.
Trên người cô ấy vẫn còn mặc chiếc váy trắng kia, lộ ra da thịt hoàn mỹ trắng như tuyết, hai chân thon dài tuyệt đẹp bắt chéo nhau, hai chân còn nhàn nhã nhấc lên hạ xuống.
Mười ngón chân tuyệt đẹp trên chân ngọc kia giống như mười trái anh đào trắng nõn, còn thơm mê người, khiến người ta chảy cả nước miếng.
Ở trước mặt người ngoài, Long Lăng Vân là nữ chiến thần băng lãnh vô song, nhưng trước mặt Diệp Hi Hòa, cô ấy mãi mãi cũng chỉ là một sư tỷ quyến rũ mê người.
"Sư đệ, lần này có thể đệ đã gây họa lớn rồi, đệ biết thế lực nhà họ Sầm ở Giang Đông mạnh bao nhiêu không? Cho dù là sư tỷ cũng không dám tùy tiện đắc tội bọn họ đâu."
Rõ ràng là Long Lăng Vân đang nói dối, nhưng vẫn cố ý tỏ ra lo sợ để trêu chọc Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa tỉnh bơ nói: "Sư tỷ, đừng nói mấy lời lòe trẻ con nữa, trước mắt cả Giang Đông ngoại trừ đệ thì cũng không có ai là đối thủ của tỷ nhỉ? Khéo tỷ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể diệt sạch nhà họ Sầm."
"Đệ nhạt nhẽo ghê, sư tỷ chọc đệ tí thôi mà, muốn cảm nhận một chút cảm giác được đệ bảo vệ, không được sao?"
Long Lăng Vân tức giận, nguýt hắn một cái, sau đó lại nói: "Nói trở về chủ đề chính, e rằng người tấn công Nguyệt Vận lần này không đơn giản như vậy."
"Trước mắt trong tài liệu tỷ nắm giữ vẫn chưa có một đám người đeo mặt nạ quỷ như vậy. Xem ra lần này Giang Đông không còn yên ổn nữa rồi, người Nhật Bản và người Đế quốc Anh lần lượt quấy phá trên đất chúng ta, thậm chí còn dám tấn công quân đội cứu thoát một nam tước. Việc này tỷ tuyệt đối sẽ không giảng hòa, phải truy cứu tới cùng."
"Nếu cần đệ giúp một tay thì cứ nói, đệ giết người không chọn thời điểm, người có thù với đệ là đệ sẽ giết, người có thù với tỷ, đệ cũng sẽ giết." Diệp Hi Hòa lạnh nhạt nói.
"Ha ha, sư đệ, lời này của đệ khiến sư tỷ nghe rất vui, bây giờ tỷ rất may mắn khi đã đảm nhiệm chức Chiến Thần ở Giang Đông chứ không phải như những nữ yêu tinh khác."
"Bọn họ không thận trọng bằng tỷ đâu. Sau này gặp mặt sư đệ e rằng có thể ăn luôn cả xương của đệ đấy." Đương nhiên câu sau là nói thầm trong lòng, cho nên Diệp Hi Hòa nghe không hiểu: "Sư tỷ, tỷ nói gì?"
"Hả? Không có gì, sư đệ, không bằng đêm nay đệ đừng đi, ở lại Giang Đông nhé? Tới chỗ sư tỷ ở, chúng ta ôn lại chuyện cũ. Từ sau khi tỷ xuống núi thực sự rất hoài niệm cuộc sống trên núi. Đệ kể thêm cho tỷ chuyện trên núi và sư tôn đi." Long Lăng Vân nghiêm túc nói.
"Không được, đệ trở về còn chuyện khác nữa, sau này sẽ có nhiều cơ hội."
Long Lăng Vân khó tránh khỏi có phần thất vọng: "Cũng được, có điều sư đệ muốn tới nghĩa trang nhà đệ xử lý những kẻ thù đó của đệ vào hai ngày sau à? Đến lúc đó sư tỷ cũng đi, tỷ cũng muốn biết trước đây rốt cuộc là ai dám giết cả nhà đệ."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Sư tỷ, đệ hiểu lòng tốt của tỷ, nhưng không cần đâu."
"Tỷ cũng có việc của mình, huống chi thù của đệ không cần người khác giúp đệ, đệ sẽ điều tra rõ tất cả rồi giết sạch bọn họ." Diệp Hi Hòa âm u nói.
Long Lăng Vân nhìn thấy dáng vẻ quyết đoán mạnh mẽ của hắn, bất đắc dĩ uống một hớp nước giải khát: "Được rồi, tỷ vẫn nói câu đó, có chuyện gì cần tỷ giúp một tay thì gọi một cú điện thoại, sư tỷ sẽ dốc sức giúp đỡ."
Đúng lúc này một người bạn nhỏ ăn xin đi tới.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé trông bẩn thịu, cô bé chủ động đi tới trước mặt Long Lăng Vân nói: "Chị ơi, có người bảo em đưa cái này giao cho chị thì sẽ trả cho em mười tệ."
Long Lăng Vân hơi kinh ngạc, nhìn bức thư trên tay người bạn nhỏ, ngạc nhiên hỏi: "Ai cho chị?"
"Một chú bên kia." Người bạn nhỏ vừa đưa thư vừa muốn chỉ về phía xa, lại phát hiện nơi đó đã sớm trống rỗng, không có ai cả.
Giờ phút này ngón tay ngọc của Long Lăng Vân cầm lấy bức thư, trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Diệp Hi Hòa đối diện cô ấy phản ứng nhanh hơn cô ấy, hắn kéo người bạn nhỏ qua bảo vệ sau lưng mình.
Ầm!!!
Trái bom trong bức thư kia lập tức nổ tung.
Mặc dù bên trong là một trái bom cỡ nhỏ, nhưng lực sát thương lại khủng bố hơn tưởng tượng, chỉ là nếu nổ thành công thì trong phạm vi mấy trăm mét, thậm chí là bệnh viện đối diện cũng đều sẽ nổ tung hoàn toàn.
Nhưng mà không ai ngờ vụ nổ long trời lở đất, cực kỳ bi thảm trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Bom cỡ nhỏ nổ tung nhưng đã bị hai ngón tay của Long Lăng Vân mạnh mẽ bóp nát.
Long Lăng Vân cũng có chân khí, hơn nữa còn học dáng vẻ tay không cầm bom trước đó của Diệp Hi Hòa.
Thật sự cho rằng nữ chiến thần mạnh nhất Giang Đông cô ấy ăn không ngồi rồi sao?
Ngược lại là nhóc ăn mày bị người ta lợi dụng kia nghe thấy tiếng nổ thì sợ hết hồn, khóc toáng lên.
"Sư tỷ, trông chừng cô bé." Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng giao bé gái cho Long Lăng Vân, hắn cũng nổi giận.
Đối phương muốn giết sư tỷ, còn sử dụng bom người?
Nếu như không phải thực lực của mình và sư tỷ đủ mạnh, chỉ sợ tất cả mọi người bên trong bao gồm mình đều sẽ chôn cùng sư tỷ.
"Sư đệ, đệch!" Long Lăng Vân đứng lên.
"Không cần, đàn ông đánh nhau, phụ nữ ôm trẻ con đi là được. Đệ đi lát sẽ trở về."
Vừa nói xong, Diệp Hi Hòa lập tức xoay người lao về một nơi nào đó phía trước.
Để lại một mình Long Lăng Vân đứng tại chỗ trợn mắt há mồm ôm nhóc ăn mày.
Một lát sau cô ấy không khỏi dậm chân thật mạnh: "Sư đệ thối này, còn rất nam tính nữa..."
Lại nói phía trước, có mấy người cho rằng bỏ tiền mướn bom hình người như cô bé chắc chắn sẽ nổ chết Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa. Nhưng bọn họ không ngờ hai người lại không mất dù chỉ một cọng tóc, bom cũng trở thành bom xịt.
"Không hay rồi, hắn đuổi tới rồi, mau chạy đi!"
Thật sự không phải Diệp Hi Hòa đa nghi, mà là hắn không có ấn tượng tốt với bất cứ người Nhật Bản nào.
Ngoại trừ thời cấp ba hắn từng xem phim hành động của Nhật, cũng biết vài giáo viên "đánh vần", thì dường như quốc gia này cũng không có giá trị nào khác.
Mà Mikami Yua là một ninja, ai mà biết lý lịch và chuyện xưa của cô ta có phải là bịa ra không chứ!
Mọi thứ còn phải đợi kiểm nghiệm.
"Được rồi, bây giờ cô chính là nô lệ của tôi, một khi phản bội, tôi sẽ khiến cô chết đau đớn hơn gấp trăm lần so với nổ tung mà chết do huyết chú kia."
"Ngoài ra vừa nãy tôi cũng đã giúp cô loại trừ huyết chú rồi, cô sẽ không còn bất cứ uy hiếp gì, biến mất đi."
Makima Yua nghe vậy hết sức kinh ngạc, giơ tay sờ cổ của mình, hình như thật sự không có bất cứ ấn chú nào nữa.
Cô ta vội dập đầu với Diệp Hi Hòa: "Cảm ơn chủ nhân."
Sau đó cô ta nhanh chóng đứng dậy và biến mất.
Cùng lúc đó, ở nước Nhật, trong một đại điện dưới một tế đàn thần bí.
Một lão già mặc áo khoác màu đen, đầu đội nón lá bỗng nhiên mở mắt ra.
Cơn tức giận vô biên bùng lên khiến đàn chim ngoài đại điện hốt hoảng đập cánh bay đi, ngay cả thác nước đang chảy xuôi cũng lập tức dừng lại và sau đó đảo ngược dòng.
"Là ai? Vậy mà có phá thuật ấn chú của ta?"
"Ấn chú này chắc hẳn là hạ lên người ninja cấp trung nào đó bên Đại Hạ, lẽ nào bên đó xảy ra chuyện?"
"Đáng chết, chẳng lẽ còn muốn phá hỏng chuyện lớn của Đế Quốc và bệ hạ Thiên Hoàng? Nếu mà để ta bắt được kẻ này thì chắc chắn sẽ chém nó thành ngàn mảnh."
Một mình Diệp Hi Hòa ngồi chờ một lát trong lãnh sự quán Nhật Bản, cuối cùng cũng nhìn thấy vị nữ phó quan dáng vẻ hiên ngang bên cạnh Cửu sư tỷ đến.
Lần này vị nữ phó quan ấy tự nói ra tên họ, cô ấy tên Lãnh Nguyệt Vận, xưa nay đều là thân tín và trợ thủ quan trọng bên cạnh Long Lăng Vân.
Giờ phút này Lãnh Nguyệt Vận nhìn thấy toàn bộ hoàn cảnh trong lãnh sự quán, cũng kinh ngạc không thôi.
Cảnh máu tươi khắp nơi trước mắt là do một mình Diệp Hi Hòa làm sao?
Mình hắn mà có thể xông thẳng vào lãnh sự quán Nhật Bản đầy rẫy cao thủ mà tàn sát thế ư?
Việc này có lẽ còn nghiêm trọng hơn giết chết Tôn Quốc Lệ ở quân bộ gấp trăm lần.
Nhưng Lãnh Nguyệt Vận không nói gì, chỉ tuân theo lời dặn dò của Long Lăn Vân, mang Isaac đang thoi thóp đi.
Trở về thẩm vấn một cách tàn khốc.
Mà cũng không lâu lắm, tin tức liên quan tới việc Diệp Hi Hòa tiêu diệt lãnh sự quán Nhật Bản, thậm chí là giết chết nam tước đế quốc Anh đã được lan truyền ra.
Trong lúc nhất thời, trong phạm vi toàn thành phố nhấc lên sóng to gió lớn.
"Cái gì? Diệp Hi Hòa đó không chỉ truy đuổi những người có thù với nhà họ Diệp trong thành phố mà còn giết chết từng người một, thậm chí còn giết sạch cả người Nhật Bản sao?"
"Điều ngông cuồng hơn chính là hắn còn giết cả nam tước nước Anh trong lãnh sự quán. Theo tôi được biết, vị nam tước Isaac kia là con trai thứ ba của bá tước Drews nước Anh, luôn được nuôi dưỡng như một trong những người thừa kế. Bây giờ hắn lại chết ở Tân Hải, vị đại nhân nước Anh kia sẽ chịu giảng hòa sao?"
"Ha ha, vở kịch máu me này ngày càng kích thích, ngay cả người Nhật và người Anh cũng vào sân luôn rồi, chỉ là không biết Diệp thiếu gia kia còn có thể phách lối bao lâu nữa. Người ta đều là những thế lực hùng mạnh và quý tộc nước ngoài đó…"
Ngoài ra, sau khi nghe được hành động nghịch thiên của Diệp Hi Hòa thì một số người tỏ ra đầy hả hê.
"Thú vị, dư nghiệt nhà họ Diệp này đúng là không phá thủng trời thì không chịu bỏ cuộc mà!"
"Còn bảo ngày kia hai chúng ta phải tới nghĩa trang nhà hắn ăn năn hối lỗi nữa chứ, mẹ nó hắn còn có thể sống sót thêm hai ngày nữa sao?"
"Cửu gia nói rất đúng, chúng ta cứ bình tĩnh xem kịch thôi, chính tên dư nghiệt này sẽ ngày càng tiến xa trên con đường tìm chết thôi."
"Nói đi nói lại thì lần này e rằng không cần Cửu gia ra tay, hắn cũng sắp chết không có chỗ chôn rồi. Tôi không tin thế lực và bộ ngành liên quan của hai nước kia sẽ không có hành động gì."
"Chẹp, hai ngày sau, lo lắng công cốc rồi. Chúng ta cứ xem trò vui đi, dư nghiệt này tự chơi chết mình rồi."
Ở trong phòng nghị sự nơi cứ điểm thần bí nào đó của người Nhật tại Giang Đông.
"Bakayaro!" Một người Nhật khí thế mạnh mẽ trực tiếp đập tung bàn hội nghị, tức giận đứng lên nói: "Một Tân Hải nho nhỏ, lòi đâu ra một tên tới tiêu diệt thương hội chúng ta, đã thế còn xông vào lãnh sự quán chúng ta mà chém giết, có còn để người Nhật chúng ta vào mắt không hả?"
"Vừa nãy tổ quốc cũng nhận được tin rồi, lãnh đạo cấp cao cũng bị shock, cho dù là bệ hạ Thiên Hoàng hay những đại thần phụ chính, thậm chí là những thế lực quý tộc lớn mạnh, bọn họ đều cảm thấy chuyện này rất nhục nhã."
"Bọn họ cảm thấy bộ viễn chinh Giang Đông chúng ta không làm nên chuyện, vậy mà trơ mắt nhìn cấp dưới bị diệt. Giờ họ đang muốn truy cứu trách nhiệm của tôi đấy."
"Chín mươi năm rồi, trừ năm bị đánh bại đó, chúng ta chưa từng thua thiệt và chịu đựng loại sỉ nhục như vậy."
"Bộ trưởng đại nhân, ngài bớt giận."
Lúc này một nguyên lão đứng ra nói: "Bây giờ quan trọng nhất không phải chuyện này, cho dù lãnh sự quán Tân Hải bị diệt cũng không đáng kể, quan trọng là kế hoạch hợp tác với nhau của chúng ta và những quốc gia khác sẽ không bị lộ ra ngoài chứ? Nếu để cho phía Đại Hạ biết thì rất bất lợi với chúng ta, làm không tốt lại dẫn tới tranh chấp giữa các quốc gia."
"Hừ, tôi thấy tên vô dụng Tabuchi Masahiro kia cũng không dám bán rẻ tổ quốc và Thiên Hoàng, ngược lại là vị nam tước Isaac tới bàn bạc bí mật kia…"
Vẻ mặt bộ trưởng thay đổi liên tục, bỗng nhiên lạnh lùng nói: "Mặc kệ, cho dù tiết lộ ra ngoài thì bây giờ cũng không có bằng chứng. Đừng quên vị kia đã ra tay rồi thì sau này người Đại Hạ còn có thể lấy ra chứng cứ sao?"
"Bây giờ điều khiến tôi tức nhất chính là người Tân Hải tên Diệp Hi Hòa đó, hắn đã xâm hại nghiêm trọng đến lợi ích người Nhật chúng ta, còn dám đòi một trăm tỷ nữa chứ!"
"Nguyên lão Junichi Okada, chuyện này giao cho ông làm, tôi không xem quá trình, chỉ cần kết quả. Nhất định phải để tôi còn mặt mũi về ăn nói với tổ quốc."
"Tuân mệnh!"
Trong một trang viên xa hoa ở Đế quốc Anh.
Một người đàn ông trung niên ngậm điếu thuốc đang câu cá.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy người bước chân vội vã đi tới, cúi người thì thầm gì đó bên tai ông ta.
Trong nháy mắt gương mặt người đàn ông hoàn toàn thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm túc nhìn mấy người đó nói: "Các anh nói gì? Con trai cưng Isaac của tôi đã chết ở Đại Hạ?"
"Nó là vì để thể hiện tài năng của nó với tôi mới tới Đại Hạ, tôi còn cử người giáo hội đoàn kỵ sĩ Hoàng Gia bảo vệ nó, sao nó có thể xảy ra chuyện được?"
"Bá tước đại nhân, việc này chính xác trăm phần trăm. Tình báo chúng tôi nhận được từ phía Đại Hạ tuyệt đối không sai." Một cấp dưới nói.
"Ai… làm?"
Drews run rẩy rút điếu xì gà xuống và căng thẳng hỏi.
"Hình như là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì ở Tân Hải, Giang Đông của Đại Hạ, tên Diệp Hi Hòa."
"Hắn mất tích ba năm, nhưng sau khi trở về thì liên tiếp làm ra rất nhiều chuyện nghịch thiên. Lúc đó nam tước Isaac đúng lúc ở lãnh sự quán Nhật Bản, Diệp Hi Hòa đi giết người Nhật, thuận tiện giết luôn nam tước."
"F*ck!" Bá tước Drews nổi giận gầm lên một tiếng, mắt đỏ như máu.
"Bá tước đại nhân, nam tước Isaac chết vô cùng oan uổng, cho dù như thế nào thì đám người da vàng Đại Hạ thấp hèn kia cũng không thể tự tiện giết chết người có huyết thống cao quý như ngài ấy. Hay là chúng ta hãy truyền lệnh xuống, bảo người chúng ta hành động, đi làm thịt tên to gan lớn mật kia?"
"Không." Drews cắn răng: "Đại Hạ có câu gọi là nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn."
"Cho dù cái chết của Isaac là ngoài ý muốn, khiến cho tôi vô cùng đau lòng, nhưng vì vinh quang của Đế quốc Anh, tôi vẫn có thể nén giận."
"Ngoài ra người kia đâu? Mẹ nhà hắn, trong phạm vi hắn quản lý xảy ra chuyện như vậy, để cho con trai tôi chết, lẽ nào hắn không có gì nói với tôi?"
"Vâng, chúng tôi sẽ để cho người Đại Hạ nội đấu, chó cắn chó, cả hai cùng chết."
Đám cấp dưới nở nụ cười hiểu ý, lập tức có người lấy điện thoại ra.
Chương 57: Sư tỷ ngang ngược
Ở một nơi nào đó tại Giang Đông, Đại Hạ.
Nơi này có một cái tên nghe rất kêu, bộ Chiến Thần.
Giờ phút này phó bộ trưởng bộ Chiến Thần, Phong Dục Lân lạnh lùng nhìn một vòng Chiến Thần quanh bàn họp nói: "Nghe thấy hết rồi chứ?"
"Có thể lần này Giang Đông chúng ta nổi tiếng."
"Có người dũng cảm đến mức công khai xông vào hội thương mại Nhật Bản và giết chết tất cả. Sau đó lại truy sát hội trưởng Nhật Bản vào lãnh sự quán, giết chết luôn toàn bộ người bên trong, chỉ để lại một kẻ đã bị dọa sợ chết khiếp."
"Ngoài ra còn giết luôn toàn bộ khách tới từ phương Tây và đoàn người nam tước Isaac của Đế quốc Anh, việc này gây nên oanh động lớn trên quốc tế. Cho dù nước Nhật hay là Đế quốc Anh thì đều bắt chúng ta cho một câu trả lời hợp lý."
"Các người nói xem nên làm gì?"
Xung quanh bàn hội nghĩ ngồi tận mười chín Chiến Thần.
Ở Đại Hạ, Chiến Thần là một danh hiệu, cũng là một người nắm quyền thực sự, kết hợp quyền lực quân sự và chính trị.
Nhưng một Giang Đông lớn như vậy luôn không thể do một Chiến Thần quản lý, bởi vậy nhất định phải có nhiều người ngồi ở vị trí cao như vậy, phân công quản lý một vùng.
"Phó bộ trưởng, ảnh hưởng của chuyện này quả thực rất dữ dội, không chỉ nước Nhật Bản và Đế quốc Anh mà còn có những quốc gia khác cũng đều chờ đợi xem chúng ta giải quyết việc lần này thế nào."
"Tôi từng tìm hiểu về kẻ hành hung kia."
"Hắn vốn là người của nhà họ Diệp, một gia tộc hàng đầu của Tân Hải."
"Ba năm trước bởi vì một chuyện kỳ lạ mà cả nhà diệt môn, Diệp Hi Hòa này gặp truy sát, cuối cùng còn bị vợ chưa cưới trong nhà của hắn bán rẻ đến mức chết mất xác."
"Thật không ngờ ba năm sau hắn lại trở về, hơn nữa còn luyện được một thân võ nghệ, ngay cả những kẻ cấp Thái Đấu cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Diệp Hi Hòa, là hắn?"
Phong Dục Lân nghe đến đó, sắc mặt hơi thay đổi.
"Ơ, phó bộ trưởng, người quen biết hắn sao?"
Vị Chiến Thần bên dưới kia hỏi.
"Nói linh tinh, sao tôi biết hắn được? Tôi chỉ vừa nghe anh nói thôi."
Phong Dục Lân lạnh lùng nói: "Hừ, tóm lại Diệp thiếu gia này vô cùng tà môn, không ai biết ba năm nay hắn đi đâu, vì sao lại trở về từ cõi chết. Nhưng hắn vừa về cái đã hừng hực đi trả thù, còn nói muốn tất cả những kẻ xúi giục và đồng phạm đã tiêu diệt nhà họ Diệp hắn phải đến nghĩa trang nhà hắn để ăn năn và giải thích mọi chuyện trong hai ngày sau."
"Ha, không biết tự lượng sức mình."
Phong Dục Lân cười khẩy một tiếng, lần này trong mắt đầy vẻ khinh thường.
"Về phần hắn và người Nhật có xung đột là bởi vì sau chuyện ba năm trước, người Nhật cướp đoạt sản nghiệp nhà hắn, hắn muốn bắt người Nhật trả lại, còn đề bù 10 tỷ, 100 tỷ gì đó, nghe qua quả thật là hơi đòi hỏi quá đáng."
"Được rồi, chuyện đã rõ ràng." Phong Dục Lân khoát tay áo một cái: "Tóm lại người gọi là Diệp thiếu gia này đã dùng sức một người làm mất lòng tình hữu nghị giữa hai nước lớn."
"Hắn báo thù của hắn, có thể tìm được kẻ thù của hắn xem như hắn bản lĩnh, nhưng lạm sát người vô tội là sao đây? Bộ Chiến Thần chúng ta tuyệt đối không thể ngó lơ."
"Bây giờ ý của tôi là chúng ta sẽ ra tay bắt giữ Diệp Hi Hòa này rồi trừng phạt và xử quyết để cho quốc tế một câu trả lời, giữ gìn một phương yên bình, ý của mọi người thế nào?"
Các Chiến Thần liếc mắt nhìn nhau, sau đó có người hùa theo nói: "Tôi đồng ý."
"Tôi cũng đồng ý."
"Không thể bởi vì một người mà phá hỏng thế cục của Giang Đông, tôi ủng hộ."
"Kẻ này đáng chém, đưa hắn ra trước công lý để răn đe đi."
Mười chín Chiến Thần nhanh chóng đồng loạt giơ tay.
Phong Dục Lân nhìn những người này rồi cười âm u lạnh lẽo: "Rất tốt, thông qua toàn bộ, tôi tuyên bố bộ Chiến Thần vượt cấp truy bắt Diệp Hi Hòa, đem hắn…"
Còn chưa nói xong thì bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng truyền tới từ bên ngoài: "Phong Dục Lân, anh dám động vào tiểu sư đệ của tôi thử xem?"
Xoạt xoạt xoạt, mọi người quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Long Lăng Vân lãnh ngạo vô song tiến vào.
Khí thế của cô ấy cực kỳ mạnh mẽ, vừa tiến vào đã nghiền ép mười chín Chiến Thần tại chỗ, thậm chí có thể ngang cơ với Phong Dục Lân.
"Long Lăn Vân, cô có ý gì? Tiểu sư đệ gì? Diệp Hi Hòa kia có liên quan gì tới cô?" Phong Dục Lân cau mày hỏi.
"Không sai! Hắn là sư đệ của tôi, tôi cũng có thể nói rõ với các người, sau này hắn chính là người đàn ông của tôi."
"Cho nên các người thử động đến hắn một chút coi! Các người phải hỏi trước xem Long Lăn Vân tôi có đồng ý hay không đã!"
Nghe nói như vậy, mọi người ở đây đều giật mình khiếp sợ.
Không ai có thể ngờ Long Lăng Vân có thể nói ra lời khiến người nghe sợ hãi như thế.
Sư đệ gì thì thôi, quan trọng còn là đàn ông của cô ấy?
Phải biết thanh danh Long Lăng Vân vang vọng Giang Đông, ai không biết cô ấy là nữ chiến thần xinh đẹp không những không ai địch lại mà còn có thực lực siêu nhiên.
Không chỉ thân phận của cô ấy, chỉ nói về vẻ đẹp của cô ấy, người theo đuổi cô ấy có thể xếp vòng quanh toàn bộ lãnh thổ Giang Đông ba vòng.
Càng không nói đến còn có những cậu chủ giàu có của Long Đô đều muốn theo đuổi cô ấy, quỳ liếm cô ấy, nhưng cho tới nay cô ấy đều xem thường, cao ngạo lạnh lùng như tuyết.
Bây giờ cô ấy nói một thiếu gia tầng lớp thấp kém cửa nát nhà tan, không có danh tiếng gì của Tân Hải là đàn ông của cô ấy.
"Long Lăng Vân, cô cố ý lòe thiên hạ sao? Tôi mặc kệ Diệp Hi Hòa kia là sư đệ gì của cô hay có liên quan gì tới cô thì bây giờ chuyện hắn làm ra cần phải chịu trừng phạt. Xem như vì đại cục, tôi cũng phải xử phạt hắn theo pháp luật ở mức cao nhất." Phong Dục Lân lạnh lùng nói.
"Phong Dục Lân, anh bớt nói nhảm." Long Lăng Vân mạnh mẽ nói: "Sư đệ tôi chỉ giết mấy chó Nhật Bản, diệt mấy thằng tây lông của nước Anh, xem anh sợ kìa, anh lo mông của mình ngồi không vững sao?"
"Tôi vẫn nói câu đó, ai dám động vào sư đệ tôi thì hãy hỏi xem Long Lăng Vân tôi có đồng ý không đã, hôm nay tôi sẽ bảo vệ hắn."
"Đừng nói làm ra chút chuyện nhỏ đó, cho dù hắn chọc thủng trời thì tôi cũng giúp hắn gánh, các người không phục à?"
"Long Lăng Vân, cô!!"
Phong Dục Lân nghe giọng điệu Long Lăng Vân ngang ngược bá đạo như thế thì không nhịn được mà nổi giận.
Nhưng mà gã ta không có gan thật, gã ta lướt qua Long Lăng Vân, trực tiếp ra tay với Diệp Hi Hòa.
Nếu như vậy gã ta cũng không cần tránh Long Lăng Vân khi họp mặt nữa nhỉ?
"Tôi cái gì tôi? Phong Dục Lân, bớt giả vờ giả vịt đi, không phục thì so với tôi xem nào? Lần trước chưa có đánh anh răng rơi đầy đất nhỉ? Đồ con rùa rụt đầu, ức hiếp sư đệ của bà, anh là cái thá gì?"
Phong Dục Lân há miệng nhưng không nói ra được lời nào.
Mười chín vị Chiến Thần vừa nhấc tay cũng nghẹn đến đỏ mặt, mặc dù bọn họ biết Long Lăn Vân và Phong Dục Lân cãi nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng lúc này đây lại công khai trở mặt.
Chỉ vì vị tiểu sư đệ kia của cô ấy sao?
Có điều mặc dù Long Lăng Vân lấy sức một người trấn áp mệnh lệnh của bộ Chiến Thần, nhưng không thể không nói bản thân cô ấy cũng đã rơi vào một phiền toái lớn.
Nếu như Phong Dục Lân báo lên, cô ấy chính là không có kỷ luật quân sự, tất nhiên sẽ không chịu nổi.
Nhưng đương nhiên Long Lăng Vân không để ý việc này, đối với cô ấy mà nói thì không có gì quan trọng hơn tiểu sư đệ.
Để bảo vệ Diệp Hi Hòa, cô ấy sẽ không nhường dù chỉ là một bước.
Mắt thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, đúng lúc này bỗng nhiên Long Lăng Vân nhận được một cú điện thoại.
Sau khi cô ấy nghe mấy câu thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Anh nói cái gì?"
Chương 58: Sư tỷ còn đẹp hơn cô ta
Đầu bên kia điện thoại nói cho cô ấy biết trợ thủ của Lãnh Nguyệt Vận cô ta xảy ra chuyện.
Trên đường áp giải Isaac từ Tân Hải về tỉnh thành, không ngờ cô ta lại gặp tập kích, cả tiểu đoàn được gửi đi đều bị diệt, ngay cả Lãnh Nguyệt Vận cũng bị đánh trọng thương, tính mạng gặp nguy hiểm.
Nam tước Isaac đã được người ta cứu đi.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Long Lăng Vân trở nên khó đoán.
Mà dường như Phong Dục Lân biết được chút gì đó, cười nói một cách hả hê: "Long Lăng Vân, sao vậy?"
"Mắc mớ gì tới anh! Nói cho anh biết, thái độ vừa nãy của bà anh cũng nghe thấy rồi, dám ra lệnh lung tung nữa thì bà đây sẽ trở về lột da anh ra." Nói xong thì trực tiếp rời đi.
Để lại Phong Dục Lân ngồi ở đó, vẻ mặt tái xanh.
Gã ta nắm chặt nắm đấm, nhưng mà cuối cùng cũng không dám khư khư cố chấp đắc tội Long Lăng Vân nữa.
Nhưng gã ta sẽ ghim mối thù này.
Sau khi Long Lăng Vân rời khỏi bộ Chiến Thần, sau khi do dự một lát thì cô ấy vẫn gọi điện cho Diệp Hi Hòa: "Sư đệ, xảy ra chuyện rồi."
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Hi Hòa vốn đang muốn về nhà nhưng nghe chuyện Long Lăng Vân vừa nói ra thì cũng nhíu mày.
Ai to gan như thế?
Dám công khai tấn công người quân đội Đại Hạ trong nước Đại Hạ, lại còn có thể rút lui an toàn?
Nếu nói không có nội ứng thì quỷ cũng không tin.
"Sư đệ, Thiên Sơn Băng Phách Châm của đệ học được châm thứ mấy rồi?" Long Lăng Vân bỗng hỏi.
"Học hết rồi." Diệp Hi Hòa bình tĩnh trả lời.
"Cái gì? Học… học hết rồi?" Long Lăng Vân vô cùng kinh ngạc.
Theo cô ấy biết thì Thiên Sơn Băng Phách Châm tổng cộng chia làm mười tám châm, đợi sau khi hoàn thành châm thứ mười tám thì có thể làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt.
Mà trước đó cô ấy lên núi thì học Thiên Sơn Băng Phách Châm này kém nhất, chỉ thành thạo được châm thứ năm.
Nhưng mà sư đệ lại nói hắn đã học hết tất cả châm, cũng chính là mười tám châm?
Phải biết trong lòng cô ấy thì vị đại sư tỷ mạnh nhất kia cũng chỉ học được châm thứ mười bảy thôi.
Diệp Hi Hòa lên núi chỉ ba năm, nhưng có thể học được hết châm, chuyện này thực sự quá yêu nghiệt, là chuyện xưa nay hiếm có, khó trách sư tôn nói hắn là chân mệnh thiên tử của chín vị sư tỷ muội mình.
"Sư đệ, như vậy sư tỷ có thể xin đệ giúp đỡ một chuyện không? Đệ tới cấp cứu Nguyệt Vận một tí, tỷ phải bảo đảm cô ta có thể sống sót, như vậy tỷ mới có thể tra ra kẻ tập kích, sẽ biết được càng nhiều chuyện hơn."
Long Lăng Vân hơi ngượng ngùng nói ra.
Sau khi cô ấy gặp mặt Diệp Hi Hòa thì không có giúp đỡ gì cho Diệp Hi Hòa mà ngược lại còn gây thêm phiền phức cho sư đệ.
"Địa chỉ." Diệp Hi Hòa không nhiều lời mà nói thẳng, trực tiếp đòi địa chỉ bệnh viện.
Một tiếng sau, Diệp Hi Hòa đi tới bệnh viện Giang Đông.
Long Lăng Vân tự mình nghênh đón hắn ở cửa: "Sư đệ, tình huống của Nguyệt Vận rất nguy hiểm, hai phổi đều bị thủng, bây giờ đều cấp cứu nhờ truyền dịch, bác sĩ nói cần phải thay phổi cho cô ta, nhưng tạm thời không tìm được phổi thích hợp để thay."
"Đệ đi xem thử." Sắc mặt Diệp Hi Hòa lạnh lẽo, hắn thấy thông cảm với chuyện tổn thương nội tạng này, trước đây Lãnh Nguyệt Vận cho hắn ấn tượng không tệ, nhưng không ngờ cũng bị người ta ám hại một cách tàn nhẫn như vậy.
Đi tới phòng cấp cứu, liếc mắt đã nhìn thấy Lãnh Nguyệt Vận nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, trên người cắm đủ loại ống truyền dịch.
Nhưng đồ thị nhịp tim của cô ta vẫn yếu ớt không thôi, giống như lúc nào cũng có thể biến thành đường thẳng.
"Rút những ống này ra." Diệp Hi Hòa không nhịn được khoát tay áo một cái.
Trong phòng bệnh, mấy y tá và người quân đội nghe thấy thế đều giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Hi Hòa, lại không hiểu nhìn về phía Long Lăng Vân.
"Còn ngây ra đó làm gì nữa? Sư đệ tôi bảo mấy người rút ống truyền dịch ra hết kìa! Nghe không hiểu sao?" Long Lăng Vân tức giận nói.
Tạm thời không nói cô ấy rất tin tưởng Thiên Sơn Băng Phách Châm, chỉ riêng lời Diệp Hi Hòa nói thôi cô ấy cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Mấy người không dám chần chờ, cuống quít đi lên lấy ống trên người Lãnh Nguyệt Vận xuống.
Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng hét: "Dừng tay."
Sau đó chỉ thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng, trông khoảng ba mươi tuổi đi vào, anh ta nhíu mày nhìn bên trong nói: "Mấy người đang làm gì vậy? Tình huống bây giờ của bệnh nhân rất nguy hiểm, mấy người dám rút ống của cô ấy, muốn hại chết cô ấy sao?"
Mấy nữ y tá và cấp dưới trong quân đội hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải.
"Sầm Nhất Minh, đây là sư đệ Diệp Hi Hòa của tôi, y thuật của hắn vô song. Tôi đặc biệt mời hắn tới cứu Nguyệt Vận, hắn nói không cần ống dẫn vậy thì không cần, anh im miệng đi!" Long Lăng Vân lạnh lùng nói.
Cô ấy quen Sầm Nhất Minh này, biết đối phương là người nhà họ Sầm ở Giang Đông, lúc nhỏ học y, cũng xem như có tí thành tựu.
Lần này Lãnh Nguyệt Vận được đưa tới bệnh viện, đúng lúc anh ta tiếp nhận, mà phương án thay phổi kia cũng là anh ta nói.
Sầm Nhất Minh nhìn thấy Long Lăng Vân, sắc mặt cũng tỏ ra hòa nhã hơn, cười nịnh hót nói: "Lăng Vân, em như vậy không phải là đang nói đùa sao? Sư đệ này của em có lai lịch thế nào? Em vậy mà tin tưởng hắn, không tin anh sao?"
"Hai phổi phó quan của em đều hỏng, nếu không truyền dịch cấp cứu, cô ta không phải sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vài phút à? Em cũng không thể bị người ta lừa chứ!"
"Sầm Nhất Minh, tôi không có thời gian dài dòng với anh, hơn nữa tốt nhất anh hãy gọi tên đầy đủ của tôi, Long Lăng Vân, hoặc là Chiến Thần Lăng Văn, bây giờ anh đi ra ngoài ngay đi." Long Lăng Vân không hề khách khí nói.
Gương mặt Sầm Nhất Minh tối sầm, bỗng nhiên ánh mắt anh ta phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía Diệp Hi Hòa.
"Nhãi con, cậu là ai? Dám ở đây giả vờ giả vịt? Nơi có Sầm Nhất Minh tôi còn đến phiên cậu lấy lòng người ta à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Sầm Nhất Minh: "Những người không liên quan đi ra ngoài hết, bao gồm anh. Tôi chỉ nói một lần duy nhất."
"Cái gì? Mẹ nó cậu còn dám nói khoác không biết ngượng? Cậu có biết nơi này là đâu không? Có phần cho loại người như cậu nói chuyện à? Còn dám giả vờ là bác sĩ, tôi thấy cậu là muốn lấy lòng Lăng Văn nên xài thủ đoạn thôi, cậu có giấy phép hành y…"
Còn chưa nói xong, Diệp Hi Hòa đã tát bay anh ta ra khỏi phòng bệnh. Đầu anh ta đập vào kính và chảy máu rồi văng ra, sau khi tiếp đất thì tiếng gãy xương đứt gân vang lên, anh ta gào khóc thảm thiết.
Cả phòng bệnh lập tức yên tĩnh.
Ngay cả Long Lăng Vân cũng hơi há miệng, không ngờ sư đệ này của mình vậy mà điên cuồng như thế.
Có điều tỷ thích nha.
Mà mấy nữ y tá và người của quân đội đều bối rối.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới Diệp Hi Hòa một lời không hợp đã quạt bay Sầm Nhất Minh.
Lẽ nào hắn không biết hậu quả của việc làm như vậy sao?
"Tất cả điếc hết rồi à? Không nghe lời sư đệ tôi nói hả?"
Long Lăn Vân lạnh lùng nói: "Không được tôi cho phép thì không ai được phép vào đây.
Mấy người không nói gì, trông có vẻ Chiến Thần Lăng Vân rất thiên vị tiểu sư đệ này của cô ấy, bọn họ nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Diệp Hi Hòa vung tay lên, lập tức rút hết ống trên người Lãnh Nguyệt Vận ra.
Hai tay hắn nắm lấy quân phục của Lãnh Nguyệt Vận, xoạt một tiếng xé rách quần áo cô ta, trong phút chút vòng ngực đầy đặn cao vút trắng như tuyết bên trong nảy ra ngoài.
Cho dù hai phổi đều bị thủng thì hình dáng vẫn hoàn hảo như vậy, đủ để chứng minh người dưới quyền sư tỷ cũng là bảo bối chân chính.
"Đẹp không?" Bỗng nhiên Long Lăng Vân từ phía sau tiến lên, nhìn Diệp Hi Hòa nhất thời không biết ra tay từ đâu hỏi.
"Cũng tàm tạm."
"Sư tỷ đẹp hơn cô ta, trước tiên cứu sống người ta cho tỷ, muốn xem thì lát nữa tỷ để đệ xem cho đã nhé?" Hai tay Long Lăng Vân ôm ngực, liếc nhìn hắn nói.
Chương 59: Cấp bậc gì mà dám mơ tưởng đến người phụ nữ hắn đã cọc trước
"..."
Diệp Hi Hòa biết sư tỷ đang nói đùa.
Có điều hắn cũng không do dự, năm ngón tay trực tiếp ngưng tụ băng châm rồi chuẩn xác đâm vào ngực Lãnh Nguyệt Vận.
Băng châm mang theo sức mạnh chân khí, rất nhanh tiến vào trong hai phổi của Lãnh Nguyệt Vận.
Lãnh Nguyệt Vận vốn có tâm mạch yếu ớt, lúc nào cũng có thể tắt thở, thế nhưng lại phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Sau đó những vết thương ở hai phổi cô ta phục hồi về như trước với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, da thịt cũng trở nên hồng hào.
"Không hổ là sư đệ, rất tài giỏi." Long Lăng Vân hài lòng vỗ vai Diệp Hi Hòa.
Mà Diệp Hi Hòa thì nhìn kỹ sự thay đổi trên người Lãnh Nguyệt Vận.
Mặc dù đâm Thiên Sơn Băng Phách Châm xuống có thể bảo vệ Lãnh Nguyệt Vận bình yên vô sự.
Nhưng muốn cô ta có thể nhanh chóng tỉnh lại thì vẫn cần phải thêm một mồi lửa nữa.
Thế là hắn ngưng tụ chân khí màu trăng trong lòng bàn tay, hai tay bao trùm lên ngực Lãnh Nguyệt Vận rồi nhào nặn, không ngừng dùng cách như vậy đưa chân khí của mình vào.
Long Lăng Vân nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.
Sau khi phản ứng, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
Mặc dù cô ấy biết Diệp Hi Hòa không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, hành động này chỉ để có thể khiến Lãnh Nguyệt Vận nhanh chóng tỉnh lại.
Trong lòng cũng không giải thích được, cũng rất hoảng hốt, Long Lăng Vân thậm chí cũng không hiểu sao nghĩ đến nếu như lúc này hai bàn tay kia của Diệp Hi Hòa bao trùm trên người mình, bản thân sẽ phản ứng thế nào.
Càng nghĩ càng không nhịn được tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai.
Bên ngoài phòng bệnh.
Sầm Nhất Minh đang được mấy y tá đỡ dậy từ dưới mặt đất, đau đớn không thôi, gã ta che cái đầu chảy máu của mình, không ngừng rên rỉ.
Gã ta là thiếu gia nhà họ Sầm, nếu như không phải thích học y thì đã sớm trở thành người thừa kế gia tộc, từ nhỏ đến lớn có ai dám đánh gã ta, có ai dám khiến gã ta chịu sỉ nhục như vậy?
"Đau quá! Mẹ, thằng chó, nó lại dám đánh tao, tao muốn chém nó thành ngàn mảnh!"
Sầm Nhất Minh tức đến nổ phổi che đầu, hung ác nói.
"Sầm thiếu, anh ta là người của Chiến Thần Lăng Vân, có Chiến Thần Lăng Vân che chở, những bảo vệ của bệnh viện chúng tôi cũng không dám động tới anh ta." Một nữ y tá khuyên bảo.
"Nói láo, bảo vệ là cái thá gì! Dám đánh ông đây bị thương, lát nữa ông đây sẽ sai người gia tộc giết chết nó!" Sầm Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi.
Mấy nữ y tá lập tức mặc niệm cho Diệp Hi Hòa một giây, có người tò mò hỏi: "Nói đi nói lại, tại sao Chiến Thần Lăng Vân lại tin tưởng vị sư đệ này của cô ấy như vậy chứ? Sư đệ đó của cô ấy cũng không phải là người hành nghề y, sẽ không phải giống như mèo mù đụng chuột chết, có thể chữa hết cho vị nữ phó quan kia chứ?"
"Cút mẹ cô đi." Sầm Nhất Minh trực tiếp đẩy ngã nữ y tá đang nói chuyện xuống đất: "Thằng đầu đường xó chợ như nó nếu thật sự có thể chữa hết cho Lăng Nguyệt Vận kia, ông đây sẽ lập tức ăn cứt. Mẹ nó chưa từng thấy hai cái phổi hỏng mẹ rồi còn có thể chữa lành mà không thay phổi, nó cho rằng nó là ai? Hoa Đà tái thế?"
Mấy nữ y tá không dám nói tiếp nữa mà câm như hến.
Đúng lúc này trong phòng bệnh, trong lòng bàn tay Diệp Hi Hòa đưa vào chân khí nhiều hơn, vẻ mặt Lãnh Nguyệt Vận cũng trở nên hồng hào hơn.
Long Lăng Vân biết cô ta sắp tỉnh, nhanh chóng kéo Diệp Hi Hòa ra, để miễn cho Nguyệt Vận vừa tỉnh lại nhìn thấy một màn lúng túng này.
Sau đó cô ấy lại kéo một cái chăn qua đắp lên cho Lãnh Nguyệt Vận.
Không lâu lắm, quả nhiên Lãnh Nguyệt Vận khoan thai tỉnh dậy, mê mang liếc nhìn Long Lăng Vân: "Tướng quân, ta đây là đang..."
"Nguyệt Vận, cô tỉnh rồi, trước đó cô bị thương, là sư đệ tôi ra tay cứu cô." Long Lăng Vân giải thích.
Lúc này Lãnh Nguyệt Vận mới đưa mắt nhìn sang Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu, cảm ơn ngài."
Diệp Hi Hòa khoát tay áo một cái.
"Nguyệt Vận, bây giờ cô đỡ hơn tí nào chưa? Tôi muốn cô nói cho tôi biết lúc đó ai tấn công các cô, còn cướp đi Isaac?" Long Lăng Vân nghiêm túc hỏi.
Lãnh Nguyệt Vận lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc đó trên con đường đoàn xe đi từ Tân Hải tới Giang Đông xảy ra chuyện, rồi còn bị đặt bom, mà tôi dựa vào nội lực miễn cưỡng chống đỡ ngăn cản được một trái, nhưng mà bị nổ bay."
"Sau đó tôi nhìn thấy Isaac được người ta cứu đi, tôi leo lên muốn ngăn cản, một người đeo mặt nạ quỷ tiến lên đánh hai quyền vào phổi tôi, khiến tôi bay ra ngoài, sua đó tôi mất đi ý thức."
"Tướng quân, thuộc hạ vô năng, làm việc bất lực, xin ngài trách phạt." Sau khi áy náy nói ra, Lãnh Nguyệt Vận bèn chống người muốn bò dậy để nhận tội với Long Lăng Vân.
Nhưng mà trong khoảnh khắc nhổm dậy thì nhìn thấy một cái chăn trên người mình trượt xuống, lập tức lộ ra thân trên không mảnh vải che thân trắng như tuyết, hình dáng đầy đặn nảy lên…
Trong phút chốc mặt Lãnh Nguyệt Vận đỏ lên, kinh dị nhìn về phía Diệp Hi Hòa, lẽ nào vừa nãy lúc hắn cứu chữa mình, bản thân mình đã thế này rồi sao?
"Nguyệt Vẫn, cái này cũng không trách cô." Long Lăng Vân vội tiến lên an ủi một câu, vỗ về Lãnh Nguyệt Vận trở lại giường, rồi lần nữa đắp chăn lên cho cô ta.
Giữa ba người bỗng có hơi khó xử.
"Nguyệt Vận, cô nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, tôi sẽ đi điều tra việc này. Chắc chắn ở chỗ các cô bị tấn công có camera, tôi điều tra camera một tí là biết ngay." Long Lăng Vân chủ động nói.
"Ừm." Lãnh Nguyệt Vận đáp lại, nhưng cô ta vẫn có chút lơ đãng trước nay chưa từng có.
Không biết quỷ thần xui khiến sao mà đôi mắt xinh đẹp lại liếc sang nhìn Diệp Hi Hòa.
Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa đang muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.
Sầm Nhất Minh kia được mấy người y tá nâng đỡ, ngoài mạnh trong yếu đi vào, gã ta cười lạnh nói: "Thế nào? Chữa chết người chưa? Lăng Vân, anh đã sớm nói sư đệ này của em không được, chỉ là một bình..."
Còn chưa nói xong thì tròng mắt gã ta trừng một cái, gã ta bỗng nhiên nhìn thấy Lãnh Nguyệt Vận trên giường bệnh đã tỉnh lại, đang lạnh lùng nhìn gã ta.
"Cái này..." Sầm Nhất Minh mê mang, đầu óc không xoay chuyển nổi.
"Sầm Nhất Minh, bây giờ anh còn nói sư đệ tôi không được không? Sư đệ tôi là người đàn ông được nhất thiên hạ, nếu như anh còn dám chửi bới hắn, đừng trách Long Lăng Vân tôi không khách khí với anh." Long Lăng Vân lạnh lùng nói.
Sầm Nhất Minh thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên nhanh chóng nở nụ cười: "Sao có thể chứ, anh không có ý này, nhưng Lăng Vân à, khiến cho phó quan chuyển nguy thành an, đây chính là chuyện tất cả đều vui vẻ, không bằng tối nay anh mời em ăn cơm, chúng ta ăn mừng một bữa nhé?"
Nghe nói như vậy, Diệp Hi Hòa nheo mắt lại.
Thì ra kẻ to gan lớn mật này muốn có ý đồ với sư tỷ?
Cấp bậc gì mà dám mơ ước người phụ nữ hắn đã cọc trước?
Mà đối với Sầm Nhất Minh mà nói, gã ta chính là một trong vô số kẻ theo đuổi Long Lăng Vân.
Gã ta đã sớm yêu thích phương danh của vị nữ Chiến Thần này, vẫn chưa có cơ hội kết bạn, bây giờ có thể xem là cơ hội trời cho.
"Tôi không có thời gian, cho dù có thì tôi cũng sẽ ăn cơm với sư đệ, chứ không phải với anh." Long Lăng Vân thẳng thừng từ chối.
Sầm Nhất Minh không nhịn được: "Long Lăng Vân, tôi biết thân phận cô không đơn giản, nhưng cô cũng biết gốc gác nhà họ Sầm tôi ở Giang Đông rồi đấy. Tôi không bao giờ tùy tiện chủ động mời phụ nự ăn cơm, nhưng chỉ cần tôi mờ thì đối phương sẽ nể mặt, chúng ta tốt nhất đừng căng thẳng quá, nếu không tôi…"
Ầm!
Còn chưa nói xong, Diệp Hi Hòa đã tát một phát, biến gã ta thành một trận sương máu.
Rào!
Chương 60: Sư tỷ tán tỉnh
Cả phòng bệnh lập tức chìm vào yên tĩnh.
Không ai có thể ngờ dưới cơn nóng giận Diệp Hi Hòa đã trực tiếp khiến Sầm Nhất Minh bốc hơi tại chỗ, hóa thành cát bụi.
Mấy nữ y tá đều trợn trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa, giống như gặp quỷ.
Người này lúc trước tát bay Sầm thiếu thì thôi đi, vậy mà lại giết luôn gã ta rồi?
Hắn thật sự xem nhà họ Sầm như vật trang trí sao?
Mặc dù Long Lăng Vân cũng không ngờ Diệp Hi Hòa lại bỗng nhiên ra tay, nhưng cô ấy không hề lo lắng, trong lòng ngược lại còn thấy ngọt ngào.
Dù sao sư đệ ra tay vì cô ấy mà, sứ giả hộ hoa đó, cô ấy càng thấy thích hơn.
"Dọn dẹp vũng máu dưới đất đi, đừng làm ô nhiễm không khí phòng bệnh của Nguyệt Vận."
Long Lăng Vân lập tức chỉ huy mấy người của quân đội vào đây quét dọn gian phòng.
Nhóm nữ y tá càng thêm lo lắng đề phòng, có thể thấy Long Lăng Vân vẫn muốn bảo vệ vị sư đệ vô pháp vô thiên này của cô ấy, cho dù làm mất lòng nhà họ Sầm cũng không tiếc.
Có điều thần tiên đánh nhau thì không phải loại nhân vật nhỏ như bọn họ có thể nhiều lời.
Rất nhanh mấy người của quân đội đã tiến vào quét dọn phòng, tẩy sạch vết máu, mọi thứ coi như chưa từng xảy ra.
Hai người Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân đi tới một quán nước đối diện bệnh viện, tùy tiện tìm một chỗ khuất nắng rồi ngồi xuống.
Long Lăng Vân gọi hai cốc nước giải khát, sau đó cứ như vậy chống má, tươi cười nhìn Diệp Hi Hòa.
Trên người cô ấy vẫn còn mặc chiếc váy trắng kia, lộ ra da thịt hoàn mỹ trắng như tuyết, hai chân thon dài tuyệt đẹp bắt chéo nhau, hai chân còn nhàn nhã nhấc lên hạ xuống.
Mười ngón chân tuyệt đẹp trên chân ngọc kia giống như mười trái anh đào trắng nõn, còn thơm mê người, khiến người ta chảy cả nước miếng.
Ở trước mặt người ngoài, Long Lăng Vân là nữ chiến thần băng lãnh vô song, nhưng trước mặt Diệp Hi Hòa, cô ấy mãi mãi cũng chỉ là một sư tỷ quyến rũ mê người.
"Sư đệ, lần này có thể đệ đã gây họa lớn rồi, đệ biết thế lực nhà họ Sầm ở Giang Đông mạnh bao nhiêu không? Cho dù là sư tỷ cũng không dám tùy tiện đắc tội bọn họ đâu."
Rõ ràng là Long Lăng Vân đang nói dối, nhưng vẫn cố ý tỏ ra lo sợ để trêu chọc Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa tỉnh bơ nói: "Sư tỷ, đừng nói mấy lời lòe trẻ con nữa, trước mắt cả Giang Đông ngoại trừ đệ thì cũng không có ai là đối thủ của tỷ nhỉ? Khéo tỷ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể diệt sạch nhà họ Sầm."
"Đệ nhạt nhẽo ghê, sư tỷ chọc đệ tí thôi mà, muốn cảm nhận một chút cảm giác được đệ bảo vệ, không được sao?"
Long Lăng Vân tức giận, nguýt hắn một cái, sau đó lại nói: "Nói trở về chủ đề chính, e rằng người tấn công Nguyệt Vận lần này không đơn giản như vậy."
"Trước mắt trong tài liệu tỷ nắm giữ vẫn chưa có một đám người đeo mặt nạ quỷ như vậy. Xem ra lần này Giang Đông không còn yên ổn nữa rồi, người Nhật Bản và người Đế quốc Anh lần lượt quấy phá trên đất chúng ta, thậm chí còn dám tấn công quân đội cứu thoát một nam tước. Việc này tỷ tuyệt đối sẽ không giảng hòa, phải truy cứu tới cùng."
"Nếu cần đệ giúp một tay thì cứ nói, đệ giết người không chọn thời điểm, người có thù với đệ là đệ sẽ giết, người có thù với tỷ, đệ cũng sẽ giết." Diệp Hi Hòa lạnh nhạt nói.
"Ha ha, sư đệ, lời này của đệ khiến sư tỷ nghe rất vui, bây giờ tỷ rất may mắn khi đã đảm nhiệm chức Chiến Thần ở Giang Đông chứ không phải như những nữ yêu tinh khác."
"Bọn họ không thận trọng bằng tỷ đâu. Sau này gặp mặt sư đệ e rằng có thể ăn luôn cả xương của đệ đấy." Đương nhiên câu sau là nói thầm trong lòng, cho nên Diệp Hi Hòa nghe không hiểu: "Sư tỷ, tỷ nói gì?"
"Hả? Không có gì, sư đệ, không bằng đêm nay đệ đừng đi, ở lại Giang Đông nhé? Tới chỗ sư tỷ ở, chúng ta ôn lại chuyện cũ. Từ sau khi tỷ xuống núi thực sự rất hoài niệm cuộc sống trên núi. Đệ kể thêm cho tỷ chuyện trên núi và sư tôn đi." Long Lăng Vân nghiêm túc nói.
"Không được, đệ trở về còn chuyện khác nữa, sau này sẽ có nhiều cơ hội."
Long Lăng Vân khó tránh khỏi có phần thất vọng: "Cũng được, có điều sư đệ muốn tới nghĩa trang nhà đệ xử lý những kẻ thù đó của đệ vào hai ngày sau à? Đến lúc đó sư tỷ cũng đi, tỷ cũng muốn biết trước đây rốt cuộc là ai dám giết cả nhà đệ."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Sư tỷ, đệ hiểu lòng tốt của tỷ, nhưng không cần đâu."
"Tỷ cũng có việc của mình, huống chi thù của đệ không cần người khác giúp đệ, đệ sẽ điều tra rõ tất cả rồi giết sạch bọn họ." Diệp Hi Hòa âm u nói.
Long Lăng Vân nhìn thấy dáng vẻ quyết đoán mạnh mẽ của hắn, bất đắc dĩ uống một hớp nước giải khát: "Được rồi, tỷ vẫn nói câu đó, có chuyện gì cần tỷ giúp một tay thì gọi một cú điện thoại, sư tỷ sẽ dốc sức giúp đỡ."
Đúng lúc này một người bạn nhỏ ăn xin đi tới.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé trông bẩn thịu, cô bé chủ động đi tới trước mặt Long Lăng Vân nói: "Chị ơi, có người bảo em đưa cái này giao cho chị thì sẽ trả cho em mười tệ."
Long Lăng Vân hơi kinh ngạc, nhìn bức thư trên tay người bạn nhỏ, ngạc nhiên hỏi: "Ai cho chị?"
"Một chú bên kia." Người bạn nhỏ vừa đưa thư vừa muốn chỉ về phía xa, lại phát hiện nơi đó đã sớm trống rỗng, không có ai cả.
Giờ phút này ngón tay ngọc của Long Lăng Vân cầm lấy bức thư, trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
Diệp Hi Hòa đối diện cô ấy phản ứng nhanh hơn cô ấy, hắn kéo người bạn nhỏ qua bảo vệ sau lưng mình.
Ầm!!!
Trái bom trong bức thư kia lập tức nổ tung.
Mặc dù bên trong là một trái bom cỡ nhỏ, nhưng lực sát thương lại khủng bố hơn tưởng tượng, chỉ là nếu nổ thành công thì trong phạm vi mấy trăm mét, thậm chí là bệnh viện đối diện cũng đều sẽ nổ tung hoàn toàn.
Nhưng mà không ai ngờ vụ nổ long trời lở đất, cực kỳ bi thảm trong tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Bom cỡ nhỏ nổ tung nhưng đã bị hai ngón tay của Long Lăng Vân mạnh mẽ bóp nát.
Long Lăng Vân cũng có chân khí, hơn nữa còn học dáng vẻ tay không cầm bom trước đó của Diệp Hi Hòa.
Thật sự cho rằng nữ chiến thần mạnh nhất Giang Đông cô ấy ăn không ngồi rồi sao?
Ngược lại là nhóc ăn mày bị người ta lợi dụng kia nghe thấy tiếng nổ thì sợ hết hồn, khóc toáng lên.
"Sư tỷ, trông chừng cô bé." Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng giao bé gái cho Long Lăng Vân, hắn cũng nổi giận.
Đối phương muốn giết sư tỷ, còn sử dụng bom người?
Nếu như không phải thực lực của mình và sư tỷ đủ mạnh, chỉ sợ tất cả mọi người bên trong bao gồm mình đều sẽ chôn cùng sư tỷ.
"Sư đệ, đệch!" Long Lăng Vân đứng lên.
"Không cần, đàn ông đánh nhau, phụ nữ ôm trẻ con đi là được. Đệ đi lát sẽ trở về."
Vừa nói xong, Diệp Hi Hòa lập tức xoay người lao về một nơi nào đó phía trước.
Để lại một mình Long Lăng Vân đứng tại chỗ trợn mắt há mồm ôm nhóc ăn mày.
Một lát sau cô ấy không khỏi dậm chân thật mạnh: "Sư đệ thối này, còn rất nam tính nữa..."
Lại nói phía trước, có mấy người cho rằng bỏ tiền mướn bom hình người như cô bé chắc chắn sẽ nổ chết Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa. Nhưng bọn họ không ngờ hai người lại không mất dù chỉ một cọng tóc, bom cũng trở thành bom xịt.
"Không hay rồi, hắn đuổi tới rồi, mau chạy đi!"
Bình luận facebook