Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167: Khó xử
Sau cuộc hỗn loạn, tiếp đến hiển nhiên là cuộc bàn luận rôm rả, vẻ mặt của những người vây xem đều rất đặc sắc. Ai mà ngờ được cái người bị đứt hết kinh mạch toàn thân hay bị lôi ra bàn tán sau bữa ăn, giờ lại trở thành một võ tu. Xét về võ công thì chắc hẳn không phải là võ tu tầm thường. Bất ngờ này khiến mọi người đều kinh ngạc, lần đầu tiên có người lộ ra thân phận võ tu mà lại là cảnh tượng thế này. Bất kể hắn đi đến đâu thì đều thu hút vô số ánh mắt.
“Triệu Bân!”
Con cháu các tộc lớn đều đã đứng lên vây quanh hắn, tức giận hét lên một tiếng. Ai cũng đều bộc phát chân nguyên, ai cũng tràn ngập phẫn nộ, vô cùng hung hăng. Bao nhiêu năm rồi, từ khi trở thành võ tu đến nay, đây là lần đầu tiên bọn hắn chịu thiệt như vậy.
“Triệu Bân!”
Giọng Liễu Như Nguyệt vẫn rất lạnh lùng, hôm nay cô ta là người chủ trì bữa tiệc rượu này, thế mà xảy ra tình trạng khó coi như thế, tất cả đều tại Triệu Bân. Hắn không chỉ đập phá tửu lầu mà còn làm mất mặt cô ta. Cô ta chính là thiên chi kiêu nữ, làm sao có thể nhẫn nhịn cho được.
Triệu Bân không nói gì mà chỉ nhìn đám con cháu các gia tộc lớn chung quanh.
Còn Liễu Như Nguyệt, hắn làm như không thấy cô ta. Như Lâm Tà đã nói trước đó, nếu đây là một trò hề thì nhân vật chính không phải là Triệu Bân hắn, mà chính là Liễu Như Nguyệt. Vì cô ta là chủ bữa tiệc này, đại diện cho thành chủ, cũng đại diện cho thành Vọng Cổ. Có người làm loạn mà cô ta lại mặc kệ, xảy ra chuyện thì đến trách mắng, đây đâu phải là chuyện mà sai vặt có thể giải quyết, thế thì mọi người cùng nhau “vui” đi!
“Ta giết ngươi”.
Sắc mặt đám con cháu tộc lớn trở nên hung tàn, họ nghiến răng nghiến lợi lao đến từ bốn phía, đặc biệt là Nghiêm Khang. Hôm nay, dù có thế nào, hắn ta cũng phải giết chết Triệu Bân, dù thành chủ có phạt thì ông ta cũng phải nể mặt tộc Huyết Ưng, không đến nỗi mất mạng, hắn ta nghĩ như vậy, con cháu các tộc lớn đa phần đều có suy nghĩ này.
“Dừng tay!”
Trận chiến còn chưa bắt đầu thì đã thấy một người chạy đến đứng cạnh Triệu Bân, khí thế mạnh mẽ khiến đám con cháu các tộc lớn phải lảo đảo lùi về sau.
Kẻ đến là một người đàn ông trung niên.
Chính là Dương Ưng của phủ thành chủ, ông ta mặc một bộ áo giáp, giắt một thanh trường đao bên hông, chắc là người từng chinh chiến trên chiến trường. Trên người ông ta có sát khí đáng sợ, chỉ chiến trường mới có thể mài giũa con người thành như vậy. Ông ta là Huyền Dương đỉnh cao hàng thật giá thật, khí thế mạnh mẽ khác thường.
Nhìn thấy ông ta, đám con cháu các tộc lớn lập tức yếu thế hẳn đi.
Họ đều đã nghe nói đến danh tiếng của Dương Ưng, ông ta từng cưỡi ngựa ra chiến trường giống Dương Hùng, đều là kẻ điên bước ra từ trong một đống xác chết. Uy danh của những người như họ đều có được từ sự dũng mãnh trên chiến trường, địch nghe thấy tên là đã hoảng sợ bỏ chạy, bọn họ cũng như vậy.
Ông ta đã đến rồi, ai mà dám láo nháo.
Thế nên mới nói xét về áp chế hiện trường thì đám người Dương Ưng mới khiến người ta tâm phục khẩu phục.
“Ai dám làm thiếu chủ nhà ta bị thương?”
Một tiếng hét lớn truyền tới từ một hướng, đám con cháu thế gia đều kinh ngạc, người lớn trong nhà đến rồi. Tất cả đều đang làm khách ở phủ của thành chủ, nghe được chuyện này thì ai cũng chạy đến.
Ngoài họ ra thì còn có gia tộc của thành Vọng Cổ.
Triệu Bân nhìn Liễu Thương Không, cũng thấy gia chủ Vương gia, cả hai đều lộ ra vẻ mặt khó coi. Chẳng ai quan tâm để ý chuyện Triệu Bân lại trở thành võ tu, những người đó chỉ quan tâm đến người nhà của mình.
Người đến quá nhiều.
Mà một mình Triệu Bân lại hơi yếu thế, nếu họ muốn giết hắn thì hắn sẽ không thoát được.
“Hay cho một tên Triệu Bân chết tiệt!”
Trưởng lão Huyết Ưng tức giận, lạnh lùng lao đến chỗ Triệu Bân.
“Nơi này là thành Vọng Cổ”.
Dương Ưng hừ một tiếng, đánh tan khí thế mà trưởng lão Huyết Ưng phóng ra. Ông ta đã đứng đây rồi mà còn dám không kiêng dè gì, muốn đánh mặt ông ta à?
“Dương Ưng, ngươi phải cho ta lời giải thích về chuyện này”.
Trưởng lão Huyết Ưng quát, các trưởng lão của gia tộc lớn khác cũng đồng loạt tiến lên một bước, khí thế tương liên, dù Dương Ưng là Huyền Dương đỉnh cao thì cũng không chống đỡ được.
“Nhưng không biết các vị muốn lời giải thích như thế nào”.
Thành chủ thành Vọng Cổ đã đến. Nếu Dương Ưng không thể áp chế được hiện trường thì lời nói của thành chủ - người đứng đầu một thành vẫn rất có trọng lượng.
“Hắn dùng bùa nổ càn rỡ đánh bọn ta”.
“Thành chủ anh minh, đám người lòng dạ độc ác này nên bị trừng phạt”.
“Ngươi không thể thiên vị!”
Con cháu các tộc lớn tranh nhau ngươi một câu, ta một lời, nói năng rất hùng hồn. Trước đó đã đánh với nhau ở ngoài thành nên đã có thù riêng, bây giờ tất cả lại đứng chung một chiến tuyến. Vẫn là câu nói kia, không giết chết Triệu Bân thì họ không ngừng. Họ không tin Dương Hùng có thể chịu được áp lực khi bị nhiều tộc lớn bức ép như thế.
“Triệu Bân, ngươi nói sao đây!”
Dương Hùng lạnh nhạt nói, là thành chủ, tất nhiên ông ta không thể nghe lời nói phiến diện một bên,
“Vãn bối phòng vệ chính đáng”.
“Đang yên ổn tự dưng bắt ta quỳ xuống nhận lỗi, không quỳ thì lại đòi đánh hội đồng!”
“Ta không thể cứ đứng để bị đánh mãi được!”
Triệu Bân cũng tiếp lời, từng câu từng chữ được thốt ra vô cùng bình tĩnh.
“Nói bậy bạ, rõ ràng là các ngươi làm loạn trước, còn dám nói dối à!”
“Ngươi nói bọn ta ra tay trước, ai có thể làm chứng”.
“Ngươi cụt một tay, không chấp vặt với người, ai ngờ ngươi lại tàn ác như thế”.
“Còn dám đảo ngược trái phải à!”
Con cháu các tộc lớn kích động như tiêm máu gà, ăn thuốc súng, chắc chắn sẽ không có kẻ nào dám đứng ra làm chứng. Ai mà dám làm kẻ sinh sự như thế thì là đang gây thù chuốc oán với các gia tộc lớn, đến đứa ngốc cũng đoán ra được hậu quả này.
Quả thật không ai dám đứng ra làm chứng.
Có nhiều người giận mà không dám nói, đừng nói là các gia tộc nhỏ ở Vọng Cổ, ngay cả đại tộc Thiên Dương cũng không dám tự tiện xen vào. Hết cách rồi, người của đối phương quá đông, theo lẽ thường một người không đánh lại hai người. Nếu bị các gia tộc liên hợp lại đối phó thì đừng nghĩ đến việc có thể sống yên ổn, giải quyết không thỏa đáng còn có thể bị diệt cả tộc, hậu quả rất nghiêm trọng.
Giờ thì quá khó giải quyết!
Dương Hùng hơi khó xử, một bên là các gia tộc, một bên là đồ đệ của hoàng tộc, bên nào cũng không dễ chọc vào, không cẩn thận một chút là đắc tội với cả hai.
“Ta làm chứng”.
Ngưu Oanh đứng ra, vì cân nặng và màu da nên hắn ta rất bắt mắt trong đám người.
“Thành chủ, ta cho ông một thứ bảo bối này”.
Tên mập lảo đảo chạy đến đưa cho Dương Hùng một miếng tinh thạch.
“Triệu Bân!”
Con cháu các tộc lớn đều đã đứng lên vây quanh hắn, tức giận hét lên một tiếng. Ai cũng đều bộc phát chân nguyên, ai cũng tràn ngập phẫn nộ, vô cùng hung hăng. Bao nhiêu năm rồi, từ khi trở thành võ tu đến nay, đây là lần đầu tiên bọn hắn chịu thiệt như vậy.
“Triệu Bân!”
Giọng Liễu Như Nguyệt vẫn rất lạnh lùng, hôm nay cô ta là người chủ trì bữa tiệc rượu này, thế mà xảy ra tình trạng khó coi như thế, tất cả đều tại Triệu Bân. Hắn không chỉ đập phá tửu lầu mà còn làm mất mặt cô ta. Cô ta chính là thiên chi kiêu nữ, làm sao có thể nhẫn nhịn cho được.
Triệu Bân không nói gì mà chỉ nhìn đám con cháu các gia tộc lớn chung quanh.
Còn Liễu Như Nguyệt, hắn làm như không thấy cô ta. Như Lâm Tà đã nói trước đó, nếu đây là một trò hề thì nhân vật chính không phải là Triệu Bân hắn, mà chính là Liễu Như Nguyệt. Vì cô ta là chủ bữa tiệc này, đại diện cho thành chủ, cũng đại diện cho thành Vọng Cổ. Có người làm loạn mà cô ta lại mặc kệ, xảy ra chuyện thì đến trách mắng, đây đâu phải là chuyện mà sai vặt có thể giải quyết, thế thì mọi người cùng nhau “vui” đi!
“Ta giết ngươi”.
Sắc mặt đám con cháu tộc lớn trở nên hung tàn, họ nghiến răng nghiến lợi lao đến từ bốn phía, đặc biệt là Nghiêm Khang. Hôm nay, dù có thế nào, hắn ta cũng phải giết chết Triệu Bân, dù thành chủ có phạt thì ông ta cũng phải nể mặt tộc Huyết Ưng, không đến nỗi mất mạng, hắn ta nghĩ như vậy, con cháu các tộc lớn đa phần đều có suy nghĩ này.
“Dừng tay!”
Trận chiến còn chưa bắt đầu thì đã thấy một người chạy đến đứng cạnh Triệu Bân, khí thế mạnh mẽ khiến đám con cháu các tộc lớn phải lảo đảo lùi về sau.
Kẻ đến là một người đàn ông trung niên.
Chính là Dương Ưng của phủ thành chủ, ông ta mặc một bộ áo giáp, giắt một thanh trường đao bên hông, chắc là người từng chinh chiến trên chiến trường. Trên người ông ta có sát khí đáng sợ, chỉ chiến trường mới có thể mài giũa con người thành như vậy. Ông ta là Huyền Dương đỉnh cao hàng thật giá thật, khí thế mạnh mẽ khác thường.
Nhìn thấy ông ta, đám con cháu các tộc lớn lập tức yếu thế hẳn đi.
Họ đều đã nghe nói đến danh tiếng của Dương Ưng, ông ta từng cưỡi ngựa ra chiến trường giống Dương Hùng, đều là kẻ điên bước ra từ trong một đống xác chết. Uy danh của những người như họ đều có được từ sự dũng mãnh trên chiến trường, địch nghe thấy tên là đã hoảng sợ bỏ chạy, bọn họ cũng như vậy.
Ông ta đã đến rồi, ai mà dám láo nháo.
Thế nên mới nói xét về áp chế hiện trường thì đám người Dương Ưng mới khiến người ta tâm phục khẩu phục.
“Ai dám làm thiếu chủ nhà ta bị thương?”
Một tiếng hét lớn truyền tới từ một hướng, đám con cháu thế gia đều kinh ngạc, người lớn trong nhà đến rồi. Tất cả đều đang làm khách ở phủ của thành chủ, nghe được chuyện này thì ai cũng chạy đến.
Ngoài họ ra thì còn có gia tộc của thành Vọng Cổ.
Triệu Bân nhìn Liễu Thương Không, cũng thấy gia chủ Vương gia, cả hai đều lộ ra vẻ mặt khó coi. Chẳng ai quan tâm để ý chuyện Triệu Bân lại trở thành võ tu, những người đó chỉ quan tâm đến người nhà của mình.
Người đến quá nhiều.
Mà một mình Triệu Bân lại hơi yếu thế, nếu họ muốn giết hắn thì hắn sẽ không thoát được.
“Hay cho một tên Triệu Bân chết tiệt!”
Trưởng lão Huyết Ưng tức giận, lạnh lùng lao đến chỗ Triệu Bân.
“Nơi này là thành Vọng Cổ”.
Dương Ưng hừ một tiếng, đánh tan khí thế mà trưởng lão Huyết Ưng phóng ra. Ông ta đã đứng đây rồi mà còn dám không kiêng dè gì, muốn đánh mặt ông ta à?
“Dương Ưng, ngươi phải cho ta lời giải thích về chuyện này”.
Trưởng lão Huyết Ưng quát, các trưởng lão của gia tộc lớn khác cũng đồng loạt tiến lên một bước, khí thế tương liên, dù Dương Ưng là Huyền Dương đỉnh cao thì cũng không chống đỡ được.
“Nhưng không biết các vị muốn lời giải thích như thế nào”.
Thành chủ thành Vọng Cổ đã đến. Nếu Dương Ưng không thể áp chế được hiện trường thì lời nói của thành chủ - người đứng đầu một thành vẫn rất có trọng lượng.
“Hắn dùng bùa nổ càn rỡ đánh bọn ta”.
“Thành chủ anh minh, đám người lòng dạ độc ác này nên bị trừng phạt”.
“Ngươi không thể thiên vị!”
Con cháu các tộc lớn tranh nhau ngươi một câu, ta một lời, nói năng rất hùng hồn. Trước đó đã đánh với nhau ở ngoài thành nên đã có thù riêng, bây giờ tất cả lại đứng chung một chiến tuyến. Vẫn là câu nói kia, không giết chết Triệu Bân thì họ không ngừng. Họ không tin Dương Hùng có thể chịu được áp lực khi bị nhiều tộc lớn bức ép như thế.
“Triệu Bân, ngươi nói sao đây!”
Dương Hùng lạnh nhạt nói, là thành chủ, tất nhiên ông ta không thể nghe lời nói phiến diện một bên,
“Vãn bối phòng vệ chính đáng”.
“Đang yên ổn tự dưng bắt ta quỳ xuống nhận lỗi, không quỳ thì lại đòi đánh hội đồng!”
“Ta không thể cứ đứng để bị đánh mãi được!”
Triệu Bân cũng tiếp lời, từng câu từng chữ được thốt ra vô cùng bình tĩnh.
“Nói bậy bạ, rõ ràng là các ngươi làm loạn trước, còn dám nói dối à!”
“Ngươi nói bọn ta ra tay trước, ai có thể làm chứng”.
“Ngươi cụt một tay, không chấp vặt với người, ai ngờ ngươi lại tàn ác như thế”.
“Còn dám đảo ngược trái phải à!”
Con cháu các tộc lớn kích động như tiêm máu gà, ăn thuốc súng, chắc chắn sẽ không có kẻ nào dám đứng ra làm chứng. Ai mà dám làm kẻ sinh sự như thế thì là đang gây thù chuốc oán với các gia tộc lớn, đến đứa ngốc cũng đoán ra được hậu quả này.
Quả thật không ai dám đứng ra làm chứng.
Có nhiều người giận mà không dám nói, đừng nói là các gia tộc nhỏ ở Vọng Cổ, ngay cả đại tộc Thiên Dương cũng không dám tự tiện xen vào. Hết cách rồi, người của đối phương quá đông, theo lẽ thường một người không đánh lại hai người. Nếu bị các gia tộc liên hợp lại đối phó thì đừng nghĩ đến việc có thể sống yên ổn, giải quyết không thỏa đáng còn có thể bị diệt cả tộc, hậu quả rất nghiêm trọng.
Giờ thì quá khó giải quyết!
Dương Hùng hơi khó xử, một bên là các gia tộc, một bên là đồ đệ của hoàng tộc, bên nào cũng không dễ chọc vào, không cẩn thận một chút là đắc tội với cả hai.
“Ta làm chứng”.
Ngưu Oanh đứng ra, vì cân nặng và màu da nên hắn ta rất bắt mắt trong đám người.
“Thành chủ, ta cho ông một thứ bảo bối này”.
Tên mập lảo đảo chạy đến đưa cho Dương Hùng một miếng tinh thạch.
Bình luận facebook