Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173-177
Chương 173: Trả thù trong đêm
"Nào, ngươi lại đây".
Chư Cát Huyền Đạo thẳng thừng nhất, kéo Triệu Bân rời đi.
Xong chuyện, ông ta còn khóa chặt cửa phòng, kín đáo đưa cho Triệu Bân một cái túi nhỏ, trong túi có đan dược, một lô Tinh Nguyên đan có chừng mười mấy viên, có một số là ông ta tự mình kiếm được, một số là cướp từ tay của thằng nhóc tóc tím, số còn lại là do lão mập bỏ ra một số tiền lớn mua về.
Mục đích rất rõ ràng: đổi công pháp.
Ông ta cần hoàn chỉnh công pháp của mình, giúp cho mình khôi phục tu vi cực hạn, sau đó đánh lão mập thành đống thịt nát, ông ta đúng là một cao thủ thù dai.
"Tiền bối thật là hào phóng".
Triệu Bân bật cười, hắn cầm lấy giấy bút, lại viết ra nét chữ như rồng bay phượng múa.
Chư Cát Huyền Đạo nhìn theo, nét mặt già nua có chút đen lại.
Triệu Bân lại viết ra một bản công pháp không hoàn chỉnh, bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy, thế mà hắn vẫn không thể nể mặt mà viết cho ông ta nhiều hơn một chút! Ngươi còn định ép ông đây đến mức nào nữa chứ?
Công pháp đã có, cần đan dược để trao đổi.
Triệu Bân không nói lời nào, thần thái của hắn đã tỏ rõ hết thảy, rằng không phải là hắn không cho ông ta, mà hắn cần đan dược để trao đổi! Dù sao thì người từng ở trong cảnh giới Địa Tạng cũng không khó để kiếm được đan dược, hơn nữa, chỉ dùng một lô đan dược mà có thể đổi được nguyên vẹn một bộ công pháp huyền ảo, rõ ràng là đã được hời rồi.
Chư Cát Huyền Đạo không phủ nhận điểm này.
Sau khi luyện theo công pháp mới, eo và chân của ông ta cũng không còn đau nữa, tinh thần và khí lực trên người ông ta lúc này đã không còn là thứ mà năm xưa có thể so sánh được nữa, nhiều năm gian khổ đã dần dần được rút ngắn lại, tuy không quá nhanh nhưng cũng có thể tính là một quá trình niết bàn lột xác.
Chính vì lẽ đó mà ông ta rất kính trọng và cảm kích sư phụ của Triệu Bân, quả nhiên người đó rất thần thông quảng đại, mới có thể sửa lại nguyên vẹn một bộ công pháp không hoàn chỉnh như vậy.
Có quá nhiều người không thể ăn ngon ngủ yên trong đêm nay.
Giống như là con em của các gia tộc lớn, như Liễu gia cùng những gia tộc khác trong thành Vong Cổ, tất cả đều đang trăn trở về cùng một người: Triệu Bân.
Ngoại tộc căm tức, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Các gia tộc lớn ở trong thành đều cảm thấy bị đe dọa, vì tài năng của Triệu Bân quá đáng sợ.
Còn có một điểm giống nhau, vô cùng ăn ý giữa các gia tộc: phải nhằm vào Triệu gia.
Sự ăn ý này, gia tộc lớn có, mà các gia tộc trong thành cũng có, họ muốn thừa dịp Triệu Bân còn chưa quật khởi mà chèn ép trước, đã có không ít người, ví như Vương Dương của Vương gia, đã nổi lên sát tâm, muốn một lần nữa bóp chết thiên tài này, tránh để lại hậu họa về sau.
Sau bữa ăn, Triệu Bân lui vào trong phòng.
Đợi Liễu Tâm Như chìm vào giấc ngủ, hắn mới dùng chân nguyên bồi bổ khí lực, tới nửa đêm hắn mới len lén ra khỏi cửa phòng, tìm một phòng trống, vẽ phù chú và chuẩn bị trang phục đạo cụ, tiếp tục tích trữ bùa nổ.
Ngày mai là buổi đấu giá, hắn sẽ đi đến đó.
Hắn có Nguyệt Thần, nếu có bảo bối thật trong buổi đấu giá nhất định sẽ không thoát khỏi pháp nhãn của cô ta, nếu như hắn không đủ bạc để đấu giá thì cũng còn có bùa nổ trong tay.
Trên thực tế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không cầm bùa nổ ra dùng thay bạc, có trời mới biết bùa nổ mà hắn bán ra sẽ bị lưu thông tới chỗ nào, có khi còn bị người khác dùng nó để hãm hại hắn, dẫu sao uy lực của bùa nổ cũng không tầm thường, cảnh giới Chân Linh của hắn quả thật không gánh nổi.
Bùa tốc hành cũng giống như vậy, bùa chú uy lực thế, tự mình giữ lại thì tốt hơn, trừ những người đặc biệt thân cận như tên nhóc mập, hắn tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác.
Chíu! Chíu! Chíu!
Khi đang vẽ, hắn chợt nghe thấy thanh âm xé gió vang lên.
Đó là một loạt những mũi tên, không biết là ai bắn, tứ phía đều thấy được, từ bên ngoài bắn vào trong cửa hàng binh khí, mỗi một mũi tên đều có gài một quả pháo, bắn vào cửa hàng binh khí liền ầm ầm nổ tung.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nổ rất vang dội, một nửa cửa hàng binh khí bị nổ sụp, còn có ngọn lửa cháy mạnh, muốn biến cả cửa hàng binh khí thành phế tích.
"Hơn nửa đêm rồi, có điên không!"
"Hả? Cửa hàng binh khí Triệu gia".
"Ai làm nó nổ vậy?"
"Nói chuyện với cái đầu gối cũng biết là con em của các gia tộc lớn, ban ngày chịu thua thiệt lớn như vậy, làm sao có thể không chờ cơ hội trả thù, không thể quang minh chính đại trả thù thì âm thầm ra chiêu".
"Thật sự quá vô lương tâm".
Màn đêm yên tĩnh đã không còn có thể yên tĩnh được nữa bởi vì một chuỗi những tiếng nổ lớn, quá nhiều người bị tiếng nổ làm cho tỉnh giấc, nhiều cửa sổ trên khắp con phố mở ra, nhiều đôi mắt đều đổ dồn vào cửa hàng binh khí Triệu gia, tiếng nghị luận huyên náo liên tục vang lên.
Ngoài ra, vệ binh tuần tra cũng bị kinh động, vây lại không ít.
Đáng tiếc, hiện trường quá hỗn loạn, không bắt được hung thủ.
Không bắt được cũng không sao, chỉ cần biết là ai làm là được.
Triệu Bân biết, chính xác mà nói, là Nguyệt Thần biết.
Đây chắc chắn là hành động có chủ đích, từ xa bắn ra mấy mũi tên gài pháo nổ, sau đó liền bỏ chạy. Tuy tốc độ của Triệu Bân không hề chậm, nhưng lúc hắn chạy ra được ngoài mái hiên thì kẻ đó đã sớm không còn thấy bóng dáng, muốn bắt cũng không thể bắt được nữa.
May mắn thay, không có ai bị thương. "Vậy là bắt đầu
Ngày hôm sau.
Sắc trời vừa hửng sáng, thành Vong Cổ liền trở nên náo nhiệt, dòng người qua lại ở trung tâm thành rất nhộn nhịp tấp nập, lầu đấu giá tọa lạc ở đó. Đây chính là nơi đấu giá lớn nhất thành Vong Cổ. Nhìn sơ qua, lầu đấu giá rất to lớn hoành tráng, ngày thường không mở cửa, cũng chỉ có ngày hội đấu giá, mặt tiền của cửa hàng lớn nhất mới được trình làng.
Ngày hội đấu giá ba năm tổ chức một lần, đặc biệt long trọng.
Từ xa xa đã trông thấy mấy tên thị vệ thắt lưng giắt đao đang đứng hai bên lầu đấu giá, mọi năm cũng đều được tổ chức như vậy, nếu như ai dám quấy rối gây chuyện thì đều sẽ được mời đi đến đại lao ngồi một lúc, còn nếu muốn đánh nhau thì phải ra ngoài thành. Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, sợ là chẳng còn ai dám đánh nhau mà chẳng kiêng dè, tiền trà nước của thành chủ đâu có rẻ chút nào.
Về điểm này, các gia tộc lớn đều đã được mở mang kiến thức.
Lúc đi ngang qua Vọng Nguyệt Lâu, không ít người phải thổn thức tiếc nuối, một tửu lầu đang tốt lành, Triệu Bân nói cho nổ là cho nổ, mặc dù sẽ có người bồi thường nhưng đây đúng là một việc tốn thời gian và công sức.
Còn có cửa hàng binh khí của Triệu gia cũng đang được xây dựng lại.
“Việc làm ăn sau này của nhà họ Triệu e là khó mà tiếp tục!”
“Chọc vào gia tộc lớn mà sống yên ổn được thì mới là lạ!”
“Là Triệu Bân đã quá ngông nghênh, nhiều gia tộc lớn như vậy mà hắn vẫn dám cho nổ tung!”
“Lần này, đã liên lụy tới gia tộc rồi!”
“Não của ngươi bị úng nước hả? Là Triệu Bân ngông nghênh hay là gia tộc lớn quá hung hăng càn quấy ngang ngược? Hình ảnh còn lưu lại trong tinh thạch kí ức, lão phu thấy chẳng có gì là ngông nghênh cả, ai đúng ai sai thì nhìn một cái là thấy rõ, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ cho nổ bay banh trời!”
“Nói thì nói như vậy, nhưng gia tộc lớn thật sự không dễ dây vào”.
Người đi đường xì xào bàn luận với nhau, có người thở dài, có người phàn nàn không bằng lòng, có người thì mỉa mai chế giễu, cũng may là không có thương vong. Chỉ cần đủ nhân công, Vọng Nguyệt Lâu và cửa hàng binh khí của Triệu gia rất nhanh sẽ được xây dựng lại.
Trong phút chốc, người đi đường không khỏi tâng tốc.
Có rất nhiều người tham gia buổi đấu giá, vậy nên phải đi sớm một chút thì mới có được vị trí tốt.
Náo nhiệt như vậy thì sao có thể thiếu Triệu Bân được chứ.
Hắn đã rời khỏi cửa hàng binh khí từ rất sớm, tìm một chỗ không có người, trước tiên là dịch dung biến thân, sau đó hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen. Chiếc áo choàng đen này không phải là một chiếc áo choàng bình thường, hắn có được nó từ kẻ thù Cô Lang dạ hành, được may và dệt từ các chất liệu đặc biệt, có thể che giấu, bất kể tướng mạo ngoại hình hay tu vi, nó đều có thể che lấp rất kĩ. Sau khi làm xong những việc này, hắn còn lắp thêm một tay giả để tránh bị nhận ra, dù “vớt” bảo bối, dù kết ân oán với những người khác thì không ai nhận ra hắn chính là Triệu Bân.
Lầu đấu giá đã mở cửa, lượng người tập trung về đây càng lúc càng đông đúc.
Triệu Bân cũng nằm trong số đó, hòa vào trong dòng người cùng tiến vào bên trong, đây không phải là lần đầu tiên hắn đến đây. Tòa lầu các lớn nhất thành Vong Cổ này còn xa hoa tráng lệ hơn tửu lầu lớn nhất thành Vong Cổ, cũng là lan can chạm trổ, thềm đá hoa, cũng có màn trướng lụa xanh, cắm không ít hoa thơm cỏ lạ, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, ngửi vào là thấy sảng khoái, ngây ngất lòng người.
Ai nấy đều tìm chỗ ngồi cho riêng mình.
Lầu đấu giá được chia thành ba lầu: trên- giữa- dưới. Lầu một là lầu lớn nhất, lầu hai là dành cho tất cả gia tộc trong thành, tất cả đều là những căn phòng trang nhã, còn lầu ba là dành riêng cho tất cả các gia tộc lớn, chẳng hạn như các gia tộc của Hán Triều, Vũ Văn Hạo, Nghiêm Khang và Lâm Tà thì sẽ ở lầu ba.
Đây chính là sự tượng trưng cho thân phận.
Song, điều đó cũng không có nghĩa là những người ở lầu một đều sẽ thấp kém hơn những người ở lầu ba. Có rất nhiều tiền bối lánh đời, có rất nhiều võ tu của cảnh giới Địa Tạng đều ẩn thân ngồi ở lầu một. “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”, đã là người tham gia một buổi đấu giá, khiêm tốn một chút thì sẽ tốt hơn để tránh bị người khác coi như là con mồi. Thân cô thế cô cũng tốt, nếu như có gia tộc đứng sau chống lưng, nhất định phải biết khiêm tốn, có chừng mực, trừ phi là gia tộc đặc biệt lớn mạnh, dù thân phận bị lộ thì cũng không ai dám đụng vào.
Triệu Bân biết rõ điều đó, nên đã tìm một chỗ ở trong góc.
“Đạo hữu, trông huynh lạ mặt quá!”
Chủ nhân của giọng nói khoan thai đó là người ngồi ở bên cạnh Triệu Bân, nhìn kỹ lại thì đó chính là Chư Cát Huyền Đạo. Vẫn là bộ y phục vải thô đó, chỉ có điều ông ta đã thay đổi diện mạo nên có lẽ Triệu Bân không nhận ra, nhưng như thế cũng khó mà thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Nguyệt Thần.
Hay cho câu “lạ mặt” này của ông ta! Triệu Bân nghe xong muốn bật cười.
Hầu hết những người có mặt đều mặc áo choàng đen, và đa số đều đã thay đổi diện mạo, khó có thể nhìn ra là, không “lạ mặt” mới lạ đó! Có trời mới biết ai là người của nhà nào.
Chư Cát Huyền Đạo không chịu yên phận, từ lúc ngồi xuống, ông ta không ngừng nhìn trộm Triệu Bân.
Nhưng thật đáng tiếc! Tầm mắt của ông ta lại có hạn. Hay là nói, áo choàng đen của Triệu Bân quá thần kì, nó đã ngăn cản không cho đối phương nhìn trộm, không thể nhận ra được thân phận, cũng không thể nhìn ra được tu vi.
“Lão đạo, khiêm tốn như vậy không phải phong cách của ngươi!”
Một ông lão béo cũng đi tới, rất tự nhiên đặt mông ngồi chen giữa Triệu Bân và Chư Cát Huyền Đạo. Người này cũng đã thay đổi diện mạo, nhưng thân hình mập mạp thì vẫn không thay đổi, ánh mắt có thể coi là không tồi, có thể nhận ra Chư Cát nhưng lại không thể nhận ra Triệu Bân.
Người quen không ít.
Phía sau lão mập chính là thằng nhóc tóc tím và Xích Yên, rất nhiều chỗ không ngồi mà đều dồn hết về đây, đặc biệt là thằng nhóc tóc tím, thực sự quá bất thường. Từ lúc ngồi xuống thì nhóc tóc tím đã “ăn cỗ lấy phần”, quá nửa bàn trà đã bị một mình nó càn quét hết sạch.
Làm cái gì vậy hả!
Trong lòng Triệu Bân không khỏi chau mày, ở trong cửa hàng binh khí đã gặp rồi, đến buổi đấu giá này lại vẫn tụ tập tiếp, đây là trùng hợp sao? Hay cố ý thế, sao lại nhắm chuẩn như vậy chứ!
“Tên tiểu tử Triệu Bân đó vẫn chưa đến sao?”
Lão mập đưa tay vuốt chòm râu nhìn trái nhìn phải.
“Hắn mà không đến, ông đây đi đầu xuống đất!”
Thằng nhóc tóc tím không nói câu nào khiến người ta kinh hãi thì chắc chết không yên. Những người ngồi cùng một bàn nghe được, bao gồm cả Triệu Bân, tất cả đều không nhịn được mà trợn mắt, chẳng hạn như Chư Cát Huyền Đạo và lão mập, cả hai đều đang vuốt râu và thầm nghĩ mình có nên nhét cái tên này vào trong hố phân không nhỉ.
Nhắc đến Liễu Như Nguyệt, ắt hẳn cô ta cũng đang ở đây, đã lên lầu hai rồi.
Ngay sau đó là các gia tộc lớn, tất cả đều không cải trang ẩn thân, Nghiêm Khang, Hán Triều và Vũ Văn Hạo đều ở trong đó. Khóe miệng hơi nhếch lên, cười khinh bỉ, dáng vẻ ai nấy đều hiên ngang, nhưng nhìn bọn họ, người đời đều sẽ luôn nhớ đến sự việc bị mời đi uống trà ngày hôm qua, kẻ nào kẻ nấy nhếch nhác, mất hết thể diện, so với hôm nay, quả thật là một sự tương phản rõ rệt.
Thiếu chủ Doãn Hồn của tộc Hắc Viêm cũng đã tới rồi, chỉ có điều, hắn ta lại bước vào lầu một.
Thiếu chủ Lâm Tà của tộc Thiên Dương cũng đến, nhưng hắn ta bước thẳng vào lầu một.
Và thật tình cờ, hai người bọn họ lại ngồi chung một bàn.
Chương 175: Bắt đầu đấu giá
Hai bên đều đã cải trang, che giấu thân phận của mình và họ cũng không biết đối phương là ai. Không biết là nếu như đoạn được thân phận của đối phương, liệu hai người vốn có thù hằn có khai chiến tại chỗ không nhỉ?
Một chiếc bàn cách đó không xa cũng khá thú vị.
Hai người đang ngồi bên đó chính là Thanh Dao và U Lan, đều là nữ cải trang thành nam giới, từng lặng lẽ uống trà, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn xung quanh, họ đang tìm cùng một người.
“Trật tự!”
Giữa tiếng ồn ào, một ông già bước lên đài, người này tên là Huỳnh Nham, mọi người đều gọi lão ta là Huỳnh lão đầu, chính là quản sự của lầu đấu giá, nghe nói, lai lịch của ông ấy liên quan đến Thiên Tông, mà lầu đấu giá này, có liên quan đến Hoàng tộc, về độ xác thực thì vẫn chưa thể xác minh.
Mặc dù chỉ có cảnh giới Huyền Dương, nhưng lời nói của lão ta vẫn rất có trọng lượng.
Lầu đấu giá đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
“Mọi người đều đã biết rõ quy củ, nên không cần lắm lời nữa, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”
Huỳnh Nham là một người làm việc phong cách “sấm rền gió cuốn”, không có nhiều lời dư thừa vô nghĩa. Lão ta trực tiếp cho lên vật đấu giá, đầu tiên là một chiếc hộp gỗ dài do hai thằng nhóc khiêng lên, chỉ nhìn thoáng qua thì có thể thấy rõ vật trong hộp rất nặng, không phải nặng bình thường.
Trước ánh mắt của mọi người, chiếc hộp gỗ từ từ được mở ra.
Tiếng vù vù vang lên ngay sau đó, đao khí tỏa ra tán loạn, ánh sáng vàng rực phát ra, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy mạnh, cái gọi là “liệt hỏa”, chính là ngọn lửa lúc nung đúc thanh đao này, là hỏa tức còn sót lại.
“Kim Đao!”
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên, đặc biệt đôi mắt của các võ tu chuyên luyện thể, ánh mắt họ sáng rực. Thanh đao đó, không phải thứ hung hãn bình thường, nhìn đao khí của nó tỏa ra mà xem, rất dọa người, nếu thể lực không đủ thì sẽ không thể nhấc nổi. Đây là loại sức mạnh mà võ tu yêu thích nhất, đao này mà rơi xuống, dù không chém chết người, cũng sẽ nện chết người.
“Quả là rực rỡ, vật đấu giá đầu tiên mà đã lóa mắt như vậy rồi!”
Không ít người xuýt xoa, có điều đây cũng là điều nằm trong dự liệu trước đó, bởi đây là tác phong từ trước đến giờ của lầu đấu giá, lấy một bảo vật bất phàm để bắt đầu phiên đấu giá, cũng là để lấy may.
Quả thực là khi còn chưa bắt đầu đấu giá, không khí đã khá rôm rả.
Đã có rất nhiều người muốn giãn gân cốt để thoải mái kêu giá, không phải để đánh nhau mà là để đấu giá. Đã vào lầu đấu giá này, mọi người không so ai mạnh mà so ai giàu cơ.
“Liệt Diễm Kim Đao, được đúc bởi Kim Viêm Cương, nặng tám trăm cân!”
Huỳnh Nham ung dung nói, giới thiệu ngắn gọn, vẫn phong cách không nhiều lời như cũ. Mọi người có mặt đều là người thoải mái, ánh mắt cũng không tệ, không cần ông ta phải nói nhiều.
“Giá khởi điểm là một vạn lượng, mỗi lần tăng giá không được dưới một ngàn lượng”.
Huỳnh Nham thẳng lưng, giọng nói to, tiếng vang vô hạn khắp lầu đấu giá.
“Một vạn mốt!”
“Đao này, ta rất thích, lão phu ra giá một vạn năm trăm lượng!”
“Hai vạn!”
Sau khi báo giá khởi điểm, lầu đấu giá bỗng trở nên náo nhiệt, giá của Liệt Diễm Kim Đao đã lên tới hai vạn lượng chỉ trong phút chốc. Chỉ riêng mức giá này thôi cũng đã đè chết rất nhiều mảng lớn, đừng nói là các tán tu, ngay cả các gia tộc của thành Vong Cổ này cũng không thể tùy tiện đưa ra cái giá này được.
“Đao tốt!”
Hai mắt Triệu Bân phát sáng, so với Liệt Diễm Kim Đao, kiếm Tử Tiêu của hắn chính là phế phẩm. Nhưng so với kiếm Long Uyên, cấp bậc của Kim Đao cũng chẳng là gì, một cái là Kim Viêm Cương, một cái là Thiên Ngoại Vẫn Thiết, nguyên liệu để đúc binh khí thôi cũng đã không cùng một đẳng cấp rồi.
“Đao tốt!”
Chư Cát Huyền Đạo và lão mập cũng thốt lên câu khen ngợi, nhưng theo bọn họ, nó cũng chỉ là miễn cưỡng lọt vào mắt mà thôi, nguyên liệu vẫn còn kém xa so với kiếm Long Uyên của Triệu Bân.
“Ba vạn!”
“Lão tử ra giá ba vạn năm trăm lượng, có ai trả giá cao hơn không?”
“Mới ba vạn năm trăm lượng mà đã “gáy to” như vậy rồi? Lão phu với ngươi gom lại cho chẵn, bốn vạn!”
“Ngươi cũng nghỉ đi, năm vạn!”
Cuộc đấu giá mua Liệt Diễm Kim Đao vô cùng kịch liệt, chẳng những có không khí sôi nổi, mà mùi thuốc súng cũng đang nồng nặc. Không ít người đấu giá đã lộ rõ chân nguyên, dáng vẻ khá là hung hăng, giống như là đang chửi nhau vậy.
“Năm vạn lượng, có ai trả giá cao hơn không?”
Huỳnh Nham lãnh đạm nói, lườm mấy tên đã lộ chân nguyên kia một cái, ngụ ý trong ánh mắt hiện lên rất rõ ràng, đấu giá là đấu giá, còn muốn đánh nhau thì cút ra ngoài thành đánh.
Lời nói của lão ta vẫn rất có sức uy hiếp.
Huỳnh Nham không đáng sợ, đáng sợ là lầu đấu giá này, muốn gây rối ở đây thì trừ khi đạt tới cảnh giới Thiên Võ, còn đối với cảnh giới Địa Tạng và Huyền Dương, tốt hơn là nên an phận ngồi yên một chỗ.
“Có ai trả giá cao hơn nữa không?”
Huỳnh Nham nhắm mắt hỏi lại một lần nữa, sau đó nhìn quanh một vòng.
Một lúc lâu không ai lên tiếng.
Năm vạn lượng bạc không phải là một số tiền nhỏ, đối với võ tu bình thường mà nói, có lẽ cả đời cũng chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy. Trong một gia tộc, đây cũng là một khối tài sản khổng lồ, gia tộc lớn đương nhiên có thể tham gia cùng, song, bọn họ không hề thiếu binh khí, hơn nữa mục đích của bọn họ cũng không phải là thanh đao này, phía sau vẫn còn có rất nhiều bảo vật bắt mắt hơn.
Đến lúc này, cuộc đấu giá Liệt Diễm Kim Đao cuối cùng cũng kết thúc.
Triệu Bân nhận ra người có được thanh đao này, là lão Vong Cổ! Lão già này cũng ẩn thân ở lầu một, cải trang thành một thanh niên, có được Kim Đao, vẻ mặt vui tươi hớn hở hẳn.
Vui thì vui đó, nhưng cũng rất đau lòng.
Vì một thanh đao, tiền tiết kiệm cả nửa đời người đã tan thành mây khói trong phút chốc.
“Trật tự!”
Trên đài, hai thằng nhóc đã khiêng Kim Đao đi và đặt vào vị trí đó một chiếc hộp ngọc, mặc dù đang được niêm phong nhưng cũng không che lấp được mùi thơm bay ra của đan dược. Ánh mắt của những người ngửi thấy lại sáng lên, rất rõ ràng, vật đang đặt ở bên trong chiếc hộp, chính là một viên đan dược.
“Đan Tố Cốt một vân, giá khởi điểm là năm ngàn lượng!”
Huỳnh Nham lãnh đạm báo giá, tác dụng của viên đan dược này thế nào, những võ tu có chút thường thức đều biết rõ, lão ta cũng lười giới thiệu, không phí lời, trực tiếp bắt đấu giá.
“Sáu ngàn!”
“Tám ngàn, đan này ta nhất định phải có!”
“Một vạn!”
Đan dược mà! Dù có bao nhiêu đường vân đi chăng nữa thì cũng là vật tốt, dù có thì cũng rất hiếm người bán, đấu giá để có được đan dược chính là một trong những cách hiếm hoi để có được nó.
Vật càng hiếm thì càng quý.
Số lượng luyện đan sư rất ít, đan dược cũng khan hiếm theo, từ trước đến giờ, nó vẫn luôn là vật muốn mua cũng không có hàng.
Hầu hết những người có mặt, về cơ bản, mục đích bọn họ đổ xô về đây chính là vì đan dược.
Chính vì như vậy nên giá viên đan này bị nâng lên ba mươi vạn lượng nhanh chóng.
Cứ thế, giá lao vùn vụt thẳng lên trên.
Triệu Bân nhắm mắt lim dim, đan Tố Cốt một vân đúng như tên gọi, nó là một loại đan dược rèn luyện xương cốt, giúp xương chắc khỏe, những người mở linh mạch bẩm sinh cần nhất là loại đan dược này để đặt nền móng vững chắc. Những người đấu giá của phiên này chủ yếu là các lão tiền bối, đấu giá để đưa cho hậu bối của bọn họ dùng.
Đan này, hắn có muốn cũng vô dụng.
Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh bá đạo hơn đan Tố Cốt nhiều.
“Bốn vạn!”
Người ra giá cuối cùng chính là Lâm Tà, hắn ta nói một cách bình thản, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là mua cho đệ tử trong tộc, thiếu chủ của một gia tộc lớn cũng rất quyết đoán.
“Năm vạn!”
Sau Lâm Tà, Doãn Hồn cũng lên tiếng.
Hết chuyện, hai người bọn họ đã thu hút tầm mắt của mọi người xung quanh. Cả hai ngồi cùng một bàn nhưng lại cạnh tranh cùng sản phẩm, khoảng cách giữa hai người bọn họ lại gần như vậy, đừng nói là sẽ thượng cẳng tay, hạ cẳng chân luôn nhé!
“Sáu vạn!”
“Bảy vạn!”
Làm luyện đan sư, điều kiện tiên quyết là lửa, cho dù có thì cũng chưa chắc đã có thể trở thành một luyện đan sư. Trong dân gian sẽ không thể có một luyện đan sư chân chính, nếu có thì cũng bị Hoàng tộc và Thiên Tông độc chiếm rồi. Đây chính là lý do vì sao đan dược lại chính là vật muốn mua mà không có hàng, dược liệu luyện đan không hề đắt, nhưng đan dược lại không có và thậm chí nếu có, giá cả cũng rất đắt đỏ.
Cùng lẽ đó, luyện khí sư cũng giống như vậy.
Hoàng tộc và Thiên
Chương 176: Áo cà sa
Đấu giá đan dược, Doãn Hồn ngừng lại.
Đan Tố Cốt thuộc về Lâm Tà. Đừng nhìn hắn ta tỏ vẻ điềm tĩnh, chứ trong lòng thật ra đã mắng Doãn Hồn hàng trăm ngàn lần rồi. Chỉ vì cái tên này mà hắn ta đã tốn mất thêm mấy vạn lượng.
“Chín vạn lượng!”
Tiếng tặc lưỡi vang lên, chỉ một viên đan dược nho nhỏ, giá khởi điểm còn không bằng đao vàng, cuối cùng giá chốt lại cao hơn đao vàng. Cũng phải thôi, càng là vật hiếm thì càng đáng quý mà.
“Yên lặng nào”.
Ở trên đài, Huỳnh Nham đã thu lại đan Tố Cốt một vân, đưa vật phẩm thứ ba ra.
Là một cuốn sách cổ.
Hoặc là một cuốn bí tịch thuộc về kiếm pháp, cấp bậc không thấp.
Các sản phẩm đem ra bán đấu giá phải là tinh phẩm.
Đấu giá bí tịch cũng rất máu lửa, ai cũng gào ầm lên, đến mức mặt đỏ tai hồng. Chỉ lơ đãng một chút là mất ngay, toàn lầu đấu giá tràn ngập tiếng mắng chửi.
“Còn kém xa kiếm quyết Thiên Lôi”.
Triệu Bân mở mắt ra rồi lại nhắm mắt, hắn không thiếu kiếm pháp hay bí tịch, trong đầu có một vị thần, thiếu gì thần thông mà phải mua chứ.
Bí tịch đã có chủ, chốt bảy vạn lượng.
Người có được bí tịch kiếm pháp là Doãn Hồn, thiếu chủ Hắc Viêm. Lâm Tà không tham gia vào tranh đấu.
Sau đó là một linh quả, tài liệu cần để luyện đan.
Nhưng kể cả thế thì vẫn dấy lên một hồi tranh đấu mãnh liệt. Dùng để luyện đan được thì cũng có thể luyện thể phách được. Còn giá cả thì, không cao không thấp, ba vạn lượng.
“Ngươi nói xem Hồng Yên có đánh thắng được môn chủ La Sinh Môn không?”
Lão mập duỗi tay, nói nhỏ một tiếng, là nói với Chư Cát Huyền Đạo.
“Đã ai gặp môn chủ của La Sinh Môn đâu mà biết”.
Chư Cát Huyền Đạo nghe vậy thì nhún vai. Nghe đến cái tên đó, ông ta không khỏi thấy lạnh gáy. Chỉ cần đủ tiền, dám giết cả hoàng đế Đại Hạ luôn. Có thể thấy La Sinh Môn này đủ điên cuồng, mà bí mật khắp nơi. Không cẩn thận ở trong này cũng có người của La Sinh Môn đấy chứ. Thích khách ẩn mình là khó đối phó nhất.
“Tám vạn”.
Trong lúc đó, Chư Cát Huyền Đạo đột nhiên giơ bảng, lấy một viên Tinh Nguyên đan.
“Ngươi thiếu Tinh Nguyên đan lắm à?”
Lão mập liếc xéo một cái. Lão Chư Cát Huyền Đạo này hình như rất coi trọng Tinh Nguyên đan.
“Thiếu, thiếu nhiều là đằng khác”.
Chư Cát Huyền Đạo đáp, ý nghĩa thâm sâu. Đành chịu thôi, cái thằng nhãi Triệu Bân đó đòi Tinh Nguyên đan, ông ta phải tìm đan dược này để đổi lấy công pháp đấy? Chờ tu vi quay lại đỉnh phong, ông ta sẽ thu thập lão mập đầu tiên. Hừ, dám bỏ tất thối vào trong miệng ông ta à.
“Lại một viên nữa rồi”.
Triệu Bân thầm mỉm cười, khi nào quay về, Chư Cát Huyền Đạo sẽ đến tìm hắn đổi công pháp luôn.
Thằng nhóc tóc tím và Xích Yên thì thú vị hơn.
Hai người này có vẻ rất hứng thú với Triệu Bân, mỗi người một bên, ôm mặt nhìn hắn đến là nồng nhiệt. Cái người này từ lúc đến đến giờ vẫn không lên tiếng, phần lớn thời gian đều là nhắm mắt dưỡng thần khiến người ta cực kỳ hoài nghi rằng có phải hắn tới để tham gia bán đấu giá thành Vong Cổ hay không.
Triệu Bân không nói, tiếp tục chợp mắt.
Nếu như không phải hết chỗ ngồi khác thì hắn nhất định sẽ đổi chỗ, ở đây suốt ngày bị nhìn chằm chằm.
“Yên lặng”.
Huỳnh Nham lạnh nhạt nói, phất tay, đưa lên một món đấu giá nữa.
Vật này bỏ ra, nhóm người xem đấu giá liền trở nên kỳ quái.
“Này, đó là áo cà sa à!”
“Ừ, chắc các phương trượng trong chùa thích lắm đây”.
“Ê lão già, đầu ngươi bóng loáng đấy, ngươi phải hoàng thượng không thế?”
“A Di Đà Phật, cút đi cút đi”.
Khách đấu giá nói chuyện rất hòa hợp, phần lớn đều xem trong hội trường một vòng. Đầu trọc cũng không ít, còn có phải hòa thượng hay không thì không rõ.
“Áo cà sa này có năng lực gì vậy?”, có người hỏi.
Huỳnh Nham hít sâu một hơi, nói: “Mặc lên người, trừ tà”.
“Trừ tà cũng tốt, an toàn”.
“Giá khởi điểm ba ngàn lượng, bắt đầu”.
Lúng túng là, Huỳnh Nham vừa dứt lời thì bên dưới không một ai đáp lại. Ai uống trà thì uống, ai tán gái thì tán, coi lời nói của lão ta như gió thoảng, bộ dạng như nói: Đừng có đem mấy thứ này ra đùa bọn ta, đều là võ tu thì ai sợ yêu ma quỷ quái? Còn trừ tà á, tà con mẹ ngươi ấy, bọn ta cũng không phải hòa thượng, cũng không phải người xuất gia, đầu óc bị úng hay sao mà mặc áo cà sa?
Huỳnh Nham ho khan.
Đã bảo rồi mà! Không phải hòa thượng thì ai thèm mua cái này chứ. Nếu không phải vì các chủ của lầu đấu giá cứ đòi nhét cái áo cà sa này vào thì có điên mới chịu bán.
Sự thực chứng minh, lúng túng muốn chết.
Lầu đấu giá trước giờ không có món gì không bán được, áo cà sa này chắc chắn sẽ là món đầu tiên.
“Thôi đổi cái khác đi”.
“Người xuất gia không được nói dối mà, nói nhỏ chút”.
“Đầu có trọc không vậy!”
Mấy người
Chương 177: Nghiêm Khang chen ngang
“Ba ngàn lượng, có ai tăng giá không?”
Huỳnh Nham cười nói, không khỏi nhìn sang Triệu Bân một cái.
“Đại sư thích thì để cho người ta đi!”
Tên mập vỗ bụng, không biết đó là Triệu Bân, cho nên chỉ chọc cười một chút. Đã ăn no mà còn không tiêu nữa, nên phải luyện mồm tí cho đỡ.
Không cần hắn ta nói, người khác cũng không cướp.
Với võ tu thì áo cà sa trừ tà đúng là phế vật, không có tác dụng gì lớn, ba lượng năm lượng mua còn được, chứ ba ngàn lượng thì thôi đi, tiền bạc đáng quý lắm chứ.
“Đã không có ai tăng giá thì áo cà sa này...”
“Ba ngàn một trăm lượng, thiếu chủ ta muốn nó”.
Huỳnh Nham chưa nói hết lời thì đã bị cắt đứt, thanh âm truyền từ tầng ba, nói chính xác là từ gian phòng của tộc Huyết Ưng. Người lên tiếng chính là Nghiêm Khang đang nằm nghiêng ở một cái giường, thần sắc nhãn nhã, nói chuyện khá tùy ý. Ai không biết còn tưởng áo cà sa là vật trong túi của hắn ta đấy.
Nhưng với nhóm bán đấu giá thì nếu không phải vật tốt, ai sẽ ngu đến mức đi tranh cướp với gia tộc lớn chữ, cũng chẳng có nổi tiền để tranh.
Đã nói mà! Có người không chịu an phận.
Triệu Bân ho khan một tiếng. Lúc trước thì chẳng thèm, giờ ta ra giá ngươi lại chạy ra cướp. Ông đây chưa kịp bẫy ngươi thì ngươi đã nhảy vào trước rồi đấy.
“Ba ngàn năm trăm lượng”, Triệu Bân lạnh nhạt nói.
“Thú vị”, Nghiêm Khang cười lạnh: “Năm ngàn”.
“Một vạn”.
Triệu Bân bưng trà nhấp một ngụm, Tú Nhi nhà hắn nói thì nhất định sẽ là bảo bối, cho dù táng gia bại sản cũng phải đoạt lại áo cà sa.
Kể cả không giành được thì cũng sẽ không cho Nghiêm Khang được dễ dàng.
“Được, tốt lắm”, Nghiêm Khang nhếch miệng: “Ta trả hai vạn hai”.
“Ba vạn”.
“Bốn vạn”.
“Năm vạn”.
“Sáu vạn”.
Ban nãy Lâm Tà và Doãn Hồn đấu nhau, giờ lại thêm một lần đấu đá. Triệu Bân vừa mới báo giá, Nghiêm Khang đã vùng ra cướp. Nghiêm Khang tăng giá, Triệu Bân cũng tăng lên cùng. Câu nọ nối tiếp câu sau, khiến người ta không kịp phản ứng.
“Áo cà sa này là bảo bối à?”
Nghe đến giá cả, khách đấu giá tại chỗ đều không khỏi nhướng mày, ban nãy chẳng ai thèm, lúc này hai người gọi giá đến là hăng hái, rồi đến hẳn sáu vạn lượng.
Mà bọn họ đánh giá áo cà sa hồi lâu, vẫn chưa thấy chỗ huyền ảo đâu.
Không nói đến khách đấu giá, đến cả Huỳnh Nham cũng không khỏi liếc cái áo cà sa mấy lần. Đáng tiếc ánh mắt lão ta có hạn, không nhìn ra sự thần kỳ nào cả. Đây chỉ là áo cà sa có chút bạc màu, nếu cứ một hai nói nó bất phàm thì chỉ có thể nói chất vải là một loại vải đặc thù, nhưng cũng không thể đến sáu vạn được!
“Đốt tiền à”.
Khách đấu giá sờ cằm, nhìn Triệu Bân, cũng nhìn lên tầng ba.
“Không khéo lại đều là hòa thượng hả”.
Không biết có bao nhiêu người đang lẩm bẩm áo này, cả hai đều vừa ý áo cà sa vậy cơ mà.
“Tăng, tăng nữa đi!”
Nghiêm Khang cười khẩy, so tài lực với tộc Huyết Ưng ta, ngươi cũng ghê gớm lắm đấy.
“Vị đạo hữu này có tăng giá không”.
Huỳnh Nham cười, nhìn về phía Triệu Bân.
“Tám vạn”.
“Hơn ngươi một vạn, chín vạn”.
Nghiêm Khang hừ lạnh, đã nén giận lắm rồi. Từ lúc đến thành Vong Cổ đến nay, mọi chuyện không thuận lợi chút nào, hắn ta đang muốn tìm chỗ xả ra. Giờ đi đấu giá còn gặp phải cái thứ cứng đầu, không sợ chết, vậy hắn ta dùng bạc đập chết cái tên đấy.
“Mười vạn”.
Lời này nói ra, toàn hội trường cùng quay đầu, đến cả gia tộc trong tầng hai tầng ba đều nhìn ra. Cái tên này giàu đấy! Dám đối đầu với gia tộc lớn. Mà áo cà sa này thật sự có giá mười vạn lượng bạc à? Hai ngươi đấu đến nghiện à?
Sắc mặt Nghiêm Khang liền trở nên dữ tợn.
Hóng chuyện nên không ngại chuyện xé to ra, hình như hắn ta lại thành một trò cười rồi.
“Thiếu chủ, đừng quên mục đích chúng ta đến lần này”.
Trưởng lão Huyết Ưng vội vã nói, trong lòng thì đang thầm mắng. Con mẹ nó chứ, thằng này ngu lắm! Ngươi không phải hòa thượng thì mua áo cà sa làm cái đếch gì? Muốn nhìn thấu hồng trần hay gì? Tỏ vẻ cũng phải có giới hạn thôi chứ, tiền chứ có phải lá me lá mít đâu.
“Có tăng giá không nhỉ?”, Huỳnh Nham nhìn tầng ba.
"Nào, ngươi lại đây".
Chư Cát Huyền Đạo thẳng thừng nhất, kéo Triệu Bân rời đi.
Xong chuyện, ông ta còn khóa chặt cửa phòng, kín đáo đưa cho Triệu Bân một cái túi nhỏ, trong túi có đan dược, một lô Tinh Nguyên đan có chừng mười mấy viên, có một số là ông ta tự mình kiếm được, một số là cướp từ tay của thằng nhóc tóc tím, số còn lại là do lão mập bỏ ra một số tiền lớn mua về.
Mục đích rất rõ ràng: đổi công pháp.
Ông ta cần hoàn chỉnh công pháp của mình, giúp cho mình khôi phục tu vi cực hạn, sau đó đánh lão mập thành đống thịt nát, ông ta đúng là một cao thủ thù dai.
"Tiền bối thật là hào phóng".
Triệu Bân bật cười, hắn cầm lấy giấy bút, lại viết ra nét chữ như rồng bay phượng múa.
Chư Cát Huyền Đạo nhìn theo, nét mặt già nua có chút đen lại.
Triệu Bân lại viết ra một bản công pháp không hoàn chỉnh, bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy, thế mà hắn vẫn không thể nể mặt mà viết cho ông ta nhiều hơn một chút! Ngươi còn định ép ông đây đến mức nào nữa chứ?
Công pháp đã có, cần đan dược để trao đổi.
Triệu Bân không nói lời nào, thần thái của hắn đã tỏ rõ hết thảy, rằng không phải là hắn không cho ông ta, mà hắn cần đan dược để trao đổi! Dù sao thì người từng ở trong cảnh giới Địa Tạng cũng không khó để kiếm được đan dược, hơn nữa, chỉ dùng một lô đan dược mà có thể đổi được nguyên vẹn một bộ công pháp huyền ảo, rõ ràng là đã được hời rồi.
Chư Cát Huyền Đạo không phủ nhận điểm này.
Sau khi luyện theo công pháp mới, eo và chân của ông ta cũng không còn đau nữa, tinh thần và khí lực trên người ông ta lúc này đã không còn là thứ mà năm xưa có thể so sánh được nữa, nhiều năm gian khổ đã dần dần được rút ngắn lại, tuy không quá nhanh nhưng cũng có thể tính là một quá trình niết bàn lột xác.
Chính vì lẽ đó mà ông ta rất kính trọng và cảm kích sư phụ của Triệu Bân, quả nhiên người đó rất thần thông quảng đại, mới có thể sửa lại nguyên vẹn một bộ công pháp không hoàn chỉnh như vậy.
Có quá nhiều người không thể ăn ngon ngủ yên trong đêm nay.
Giống như là con em của các gia tộc lớn, như Liễu gia cùng những gia tộc khác trong thành Vong Cổ, tất cả đều đang trăn trở về cùng một người: Triệu Bân.
Ngoại tộc căm tức, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Các gia tộc lớn ở trong thành đều cảm thấy bị đe dọa, vì tài năng của Triệu Bân quá đáng sợ.
Còn có một điểm giống nhau, vô cùng ăn ý giữa các gia tộc: phải nhằm vào Triệu gia.
Sự ăn ý này, gia tộc lớn có, mà các gia tộc trong thành cũng có, họ muốn thừa dịp Triệu Bân còn chưa quật khởi mà chèn ép trước, đã có không ít người, ví như Vương Dương của Vương gia, đã nổi lên sát tâm, muốn một lần nữa bóp chết thiên tài này, tránh để lại hậu họa về sau.
Sau bữa ăn, Triệu Bân lui vào trong phòng.
Đợi Liễu Tâm Như chìm vào giấc ngủ, hắn mới dùng chân nguyên bồi bổ khí lực, tới nửa đêm hắn mới len lén ra khỏi cửa phòng, tìm một phòng trống, vẽ phù chú và chuẩn bị trang phục đạo cụ, tiếp tục tích trữ bùa nổ.
Ngày mai là buổi đấu giá, hắn sẽ đi đến đó.
Hắn có Nguyệt Thần, nếu có bảo bối thật trong buổi đấu giá nhất định sẽ không thoát khỏi pháp nhãn của cô ta, nếu như hắn không đủ bạc để đấu giá thì cũng còn có bùa nổ trong tay.
Trên thực tế, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không cầm bùa nổ ra dùng thay bạc, có trời mới biết bùa nổ mà hắn bán ra sẽ bị lưu thông tới chỗ nào, có khi còn bị người khác dùng nó để hãm hại hắn, dẫu sao uy lực của bùa nổ cũng không tầm thường, cảnh giới Chân Linh của hắn quả thật không gánh nổi.
Bùa tốc hành cũng giống như vậy, bùa chú uy lực thế, tự mình giữ lại thì tốt hơn, trừ những người đặc biệt thân cận như tên nhóc mập, hắn tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác.
Chíu! Chíu! Chíu!
Khi đang vẽ, hắn chợt nghe thấy thanh âm xé gió vang lên.
Đó là một loạt những mũi tên, không biết là ai bắn, tứ phía đều thấy được, từ bên ngoài bắn vào trong cửa hàng binh khí, mỗi một mũi tên đều có gài một quả pháo, bắn vào cửa hàng binh khí liền ầm ầm nổ tung.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nổ rất vang dội, một nửa cửa hàng binh khí bị nổ sụp, còn có ngọn lửa cháy mạnh, muốn biến cả cửa hàng binh khí thành phế tích.
"Hơn nửa đêm rồi, có điên không!"
"Hả? Cửa hàng binh khí Triệu gia".
"Ai làm nó nổ vậy?"
"Nói chuyện với cái đầu gối cũng biết là con em của các gia tộc lớn, ban ngày chịu thua thiệt lớn như vậy, làm sao có thể không chờ cơ hội trả thù, không thể quang minh chính đại trả thù thì âm thầm ra chiêu".
"Thật sự quá vô lương tâm".
Màn đêm yên tĩnh đã không còn có thể yên tĩnh được nữa bởi vì một chuỗi những tiếng nổ lớn, quá nhiều người bị tiếng nổ làm cho tỉnh giấc, nhiều cửa sổ trên khắp con phố mở ra, nhiều đôi mắt đều đổ dồn vào cửa hàng binh khí Triệu gia, tiếng nghị luận huyên náo liên tục vang lên.
Ngoài ra, vệ binh tuần tra cũng bị kinh động, vây lại không ít.
Đáng tiếc, hiện trường quá hỗn loạn, không bắt được hung thủ.
Không bắt được cũng không sao, chỉ cần biết là ai làm là được.
Triệu Bân biết, chính xác mà nói, là Nguyệt Thần biết.
Đây chắc chắn là hành động có chủ đích, từ xa bắn ra mấy mũi tên gài pháo nổ, sau đó liền bỏ chạy. Tuy tốc độ của Triệu Bân không hề chậm, nhưng lúc hắn chạy ra được ngoài mái hiên thì kẻ đó đã sớm không còn thấy bóng dáng, muốn bắt cũng không thể bắt được nữa.
May mắn thay, không có ai bị thương. "Vậy là bắt đầu
Ngày hôm sau.
Sắc trời vừa hửng sáng, thành Vong Cổ liền trở nên náo nhiệt, dòng người qua lại ở trung tâm thành rất nhộn nhịp tấp nập, lầu đấu giá tọa lạc ở đó. Đây chính là nơi đấu giá lớn nhất thành Vong Cổ. Nhìn sơ qua, lầu đấu giá rất to lớn hoành tráng, ngày thường không mở cửa, cũng chỉ có ngày hội đấu giá, mặt tiền của cửa hàng lớn nhất mới được trình làng.
Ngày hội đấu giá ba năm tổ chức một lần, đặc biệt long trọng.
Từ xa xa đã trông thấy mấy tên thị vệ thắt lưng giắt đao đang đứng hai bên lầu đấu giá, mọi năm cũng đều được tổ chức như vậy, nếu như ai dám quấy rối gây chuyện thì đều sẽ được mời đi đến đại lao ngồi một lúc, còn nếu muốn đánh nhau thì phải ra ngoài thành. Nhưng trải qua chuyện ngày hôm qua, sợ là chẳng còn ai dám đánh nhau mà chẳng kiêng dè, tiền trà nước của thành chủ đâu có rẻ chút nào.
Về điểm này, các gia tộc lớn đều đã được mở mang kiến thức.
Lúc đi ngang qua Vọng Nguyệt Lâu, không ít người phải thổn thức tiếc nuối, một tửu lầu đang tốt lành, Triệu Bân nói cho nổ là cho nổ, mặc dù sẽ có người bồi thường nhưng đây đúng là một việc tốn thời gian và công sức.
Còn có cửa hàng binh khí của Triệu gia cũng đang được xây dựng lại.
“Việc làm ăn sau này của nhà họ Triệu e là khó mà tiếp tục!”
“Chọc vào gia tộc lớn mà sống yên ổn được thì mới là lạ!”
“Là Triệu Bân đã quá ngông nghênh, nhiều gia tộc lớn như vậy mà hắn vẫn dám cho nổ tung!”
“Lần này, đã liên lụy tới gia tộc rồi!”
“Não của ngươi bị úng nước hả? Là Triệu Bân ngông nghênh hay là gia tộc lớn quá hung hăng càn quấy ngang ngược? Hình ảnh còn lưu lại trong tinh thạch kí ức, lão phu thấy chẳng có gì là ngông nghênh cả, ai đúng ai sai thì nhìn một cái là thấy rõ, nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ cho nổ bay banh trời!”
“Nói thì nói như vậy, nhưng gia tộc lớn thật sự không dễ dây vào”.
Người đi đường xì xào bàn luận với nhau, có người thở dài, có người phàn nàn không bằng lòng, có người thì mỉa mai chế giễu, cũng may là không có thương vong. Chỉ cần đủ nhân công, Vọng Nguyệt Lâu và cửa hàng binh khí của Triệu gia rất nhanh sẽ được xây dựng lại.
Trong phút chốc, người đi đường không khỏi tâng tốc.
Có rất nhiều người tham gia buổi đấu giá, vậy nên phải đi sớm một chút thì mới có được vị trí tốt.
Náo nhiệt như vậy thì sao có thể thiếu Triệu Bân được chứ.
Hắn đã rời khỏi cửa hàng binh khí từ rất sớm, tìm một chỗ không có người, trước tiên là dịch dung biến thân, sau đó hắn khoác một chiếc áo choàng màu đen. Chiếc áo choàng đen này không phải là một chiếc áo choàng bình thường, hắn có được nó từ kẻ thù Cô Lang dạ hành, được may và dệt từ các chất liệu đặc biệt, có thể che giấu, bất kể tướng mạo ngoại hình hay tu vi, nó đều có thể che lấp rất kĩ. Sau khi làm xong những việc này, hắn còn lắp thêm một tay giả để tránh bị nhận ra, dù “vớt” bảo bối, dù kết ân oán với những người khác thì không ai nhận ra hắn chính là Triệu Bân.
Lầu đấu giá đã mở cửa, lượng người tập trung về đây càng lúc càng đông đúc.
Triệu Bân cũng nằm trong số đó, hòa vào trong dòng người cùng tiến vào bên trong, đây không phải là lần đầu tiên hắn đến đây. Tòa lầu các lớn nhất thành Vong Cổ này còn xa hoa tráng lệ hơn tửu lầu lớn nhất thành Vong Cổ, cũng là lan can chạm trổ, thềm đá hoa, cũng có màn trướng lụa xanh, cắm không ít hoa thơm cỏ lạ, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, ngửi vào là thấy sảng khoái, ngây ngất lòng người.
Ai nấy đều tìm chỗ ngồi cho riêng mình.
Lầu đấu giá được chia thành ba lầu: trên- giữa- dưới. Lầu một là lầu lớn nhất, lầu hai là dành cho tất cả gia tộc trong thành, tất cả đều là những căn phòng trang nhã, còn lầu ba là dành riêng cho tất cả các gia tộc lớn, chẳng hạn như các gia tộc của Hán Triều, Vũ Văn Hạo, Nghiêm Khang và Lâm Tà thì sẽ ở lầu ba.
Đây chính là sự tượng trưng cho thân phận.
Song, điều đó cũng không có nghĩa là những người ở lầu một đều sẽ thấp kém hơn những người ở lầu ba. Có rất nhiều tiền bối lánh đời, có rất nhiều võ tu của cảnh giới Địa Tạng đều ẩn thân ngồi ở lầu một. “Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội”, đã là người tham gia một buổi đấu giá, khiêm tốn một chút thì sẽ tốt hơn để tránh bị người khác coi như là con mồi. Thân cô thế cô cũng tốt, nếu như có gia tộc đứng sau chống lưng, nhất định phải biết khiêm tốn, có chừng mực, trừ phi là gia tộc đặc biệt lớn mạnh, dù thân phận bị lộ thì cũng không ai dám đụng vào.
Triệu Bân biết rõ điều đó, nên đã tìm một chỗ ở trong góc.
“Đạo hữu, trông huynh lạ mặt quá!”
Chủ nhân của giọng nói khoan thai đó là người ngồi ở bên cạnh Triệu Bân, nhìn kỹ lại thì đó chính là Chư Cát Huyền Đạo. Vẫn là bộ y phục vải thô đó, chỉ có điều ông ta đã thay đổi diện mạo nên có lẽ Triệu Bân không nhận ra, nhưng như thế cũng khó mà thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Nguyệt Thần.
Hay cho câu “lạ mặt” này của ông ta! Triệu Bân nghe xong muốn bật cười.
Hầu hết những người có mặt đều mặc áo choàng đen, và đa số đều đã thay đổi diện mạo, khó có thể nhìn ra là, không “lạ mặt” mới lạ đó! Có trời mới biết ai là người của nhà nào.
Chư Cát Huyền Đạo không chịu yên phận, từ lúc ngồi xuống, ông ta không ngừng nhìn trộm Triệu Bân.
Nhưng thật đáng tiếc! Tầm mắt của ông ta lại có hạn. Hay là nói, áo choàng đen của Triệu Bân quá thần kì, nó đã ngăn cản không cho đối phương nhìn trộm, không thể nhận ra được thân phận, cũng không thể nhìn ra được tu vi.
“Lão đạo, khiêm tốn như vậy không phải phong cách của ngươi!”
Một ông lão béo cũng đi tới, rất tự nhiên đặt mông ngồi chen giữa Triệu Bân và Chư Cát Huyền Đạo. Người này cũng đã thay đổi diện mạo, nhưng thân hình mập mạp thì vẫn không thay đổi, ánh mắt có thể coi là không tồi, có thể nhận ra Chư Cát nhưng lại không thể nhận ra Triệu Bân.
Người quen không ít.
Phía sau lão mập chính là thằng nhóc tóc tím và Xích Yên, rất nhiều chỗ không ngồi mà đều dồn hết về đây, đặc biệt là thằng nhóc tóc tím, thực sự quá bất thường. Từ lúc ngồi xuống thì nhóc tóc tím đã “ăn cỗ lấy phần”, quá nửa bàn trà đã bị một mình nó càn quét hết sạch.
Làm cái gì vậy hả!
Trong lòng Triệu Bân không khỏi chau mày, ở trong cửa hàng binh khí đã gặp rồi, đến buổi đấu giá này lại vẫn tụ tập tiếp, đây là trùng hợp sao? Hay cố ý thế, sao lại nhắm chuẩn như vậy chứ!
“Tên tiểu tử Triệu Bân đó vẫn chưa đến sao?”
Lão mập đưa tay vuốt chòm râu nhìn trái nhìn phải.
“Hắn mà không đến, ông đây đi đầu xuống đất!”
Thằng nhóc tóc tím không nói câu nào khiến người ta kinh hãi thì chắc chết không yên. Những người ngồi cùng một bàn nghe được, bao gồm cả Triệu Bân, tất cả đều không nhịn được mà trợn mắt, chẳng hạn như Chư Cát Huyền Đạo và lão mập, cả hai đều đang vuốt râu và thầm nghĩ mình có nên nhét cái tên này vào trong hố phân không nhỉ.
Nhắc đến Liễu Như Nguyệt, ắt hẳn cô ta cũng đang ở đây, đã lên lầu hai rồi.
Ngay sau đó là các gia tộc lớn, tất cả đều không cải trang ẩn thân, Nghiêm Khang, Hán Triều và Vũ Văn Hạo đều ở trong đó. Khóe miệng hơi nhếch lên, cười khinh bỉ, dáng vẻ ai nấy đều hiên ngang, nhưng nhìn bọn họ, người đời đều sẽ luôn nhớ đến sự việc bị mời đi uống trà ngày hôm qua, kẻ nào kẻ nấy nhếch nhác, mất hết thể diện, so với hôm nay, quả thật là một sự tương phản rõ rệt.
Thiếu chủ Doãn Hồn của tộc Hắc Viêm cũng đã tới rồi, chỉ có điều, hắn ta lại bước vào lầu một.
Thiếu chủ Lâm Tà của tộc Thiên Dương cũng đến, nhưng hắn ta bước thẳng vào lầu một.
Và thật tình cờ, hai người bọn họ lại ngồi chung một bàn.
Chương 175: Bắt đầu đấu giá
Hai bên đều đã cải trang, che giấu thân phận của mình và họ cũng không biết đối phương là ai. Không biết là nếu như đoạn được thân phận của đối phương, liệu hai người vốn có thù hằn có khai chiến tại chỗ không nhỉ?
Một chiếc bàn cách đó không xa cũng khá thú vị.
Hai người đang ngồi bên đó chính là Thanh Dao và U Lan, đều là nữ cải trang thành nam giới, từng lặng lẽ uống trà, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn xung quanh, họ đang tìm cùng một người.
“Trật tự!”
Giữa tiếng ồn ào, một ông già bước lên đài, người này tên là Huỳnh Nham, mọi người đều gọi lão ta là Huỳnh lão đầu, chính là quản sự của lầu đấu giá, nghe nói, lai lịch của ông ấy liên quan đến Thiên Tông, mà lầu đấu giá này, có liên quan đến Hoàng tộc, về độ xác thực thì vẫn chưa thể xác minh.
Mặc dù chỉ có cảnh giới Huyền Dương, nhưng lời nói của lão ta vẫn rất có trọng lượng.
Lầu đấu giá đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
“Mọi người đều đã biết rõ quy củ, nên không cần lắm lời nữa, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!”
Huỳnh Nham là một người làm việc phong cách “sấm rền gió cuốn”, không có nhiều lời dư thừa vô nghĩa. Lão ta trực tiếp cho lên vật đấu giá, đầu tiên là một chiếc hộp gỗ dài do hai thằng nhóc khiêng lên, chỉ nhìn thoáng qua thì có thể thấy rõ vật trong hộp rất nặng, không phải nặng bình thường.
Trước ánh mắt của mọi người, chiếc hộp gỗ từ từ được mở ra.
Tiếng vù vù vang lên ngay sau đó, đao khí tỏa ra tán loạn, ánh sáng vàng rực phát ra, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy mạnh, cái gọi là “liệt hỏa”, chính là ngọn lửa lúc nung đúc thanh đao này, là hỏa tức còn sót lại.
“Kim Đao!”
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên, đặc biệt đôi mắt của các võ tu chuyên luyện thể, ánh mắt họ sáng rực. Thanh đao đó, không phải thứ hung hãn bình thường, nhìn đao khí của nó tỏa ra mà xem, rất dọa người, nếu thể lực không đủ thì sẽ không thể nhấc nổi. Đây là loại sức mạnh mà võ tu yêu thích nhất, đao này mà rơi xuống, dù không chém chết người, cũng sẽ nện chết người.
“Quả là rực rỡ, vật đấu giá đầu tiên mà đã lóa mắt như vậy rồi!”
Không ít người xuýt xoa, có điều đây cũng là điều nằm trong dự liệu trước đó, bởi đây là tác phong từ trước đến giờ của lầu đấu giá, lấy một bảo vật bất phàm để bắt đầu phiên đấu giá, cũng là để lấy may.
Quả thực là khi còn chưa bắt đầu đấu giá, không khí đã khá rôm rả.
Đã có rất nhiều người muốn giãn gân cốt để thoải mái kêu giá, không phải để đánh nhau mà là để đấu giá. Đã vào lầu đấu giá này, mọi người không so ai mạnh mà so ai giàu cơ.
“Liệt Diễm Kim Đao, được đúc bởi Kim Viêm Cương, nặng tám trăm cân!”
Huỳnh Nham ung dung nói, giới thiệu ngắn gọn, vẫn phong cách không nhiều lời như cũ. Mọi người có mặt đều là người thoải mái, ánh mắt cũng không tệ, không cần ông ta phải nói nhiều.
“Giá khởi điểm là một vạn lượng, mỗi lần tăng giá không được dưới một ngàn lượng”.
Huỳnh Nham thẳng lưng, giọng nói to, tiếng vang vô hạn khắp lầu đấu giá.
“Một vạn mốt!”
“Đao này, ta rất thích, lão phu ra giá một vạn năm trăm lượng!”
“Hai vạn!”
Sau khi báo giá khởi điểm, lầu đấu giá bỗng trở nên náo nhiệt, giá của Liệt Diễm Kim Đao đã lên tới hai vạn lượng chỉ trong phút chốc. Chỉ riêng mức giá này thôi cũng đã đè chết rất nhiều mảng lớn, đừng nói là các tán tu, ngay cả các gia tộc của thành Vong Cổ này cũng không thể tùy tiện đưa ra cái giá này được.
“Đao tốt!”
Hai mắt Triệu Bân phát sáng, so với Liệt Diễm Kim Đao, kiếm Tử Tiêu của hắn chính là phế phẩm. Nhưng so với kiếm Long Uyên, cấp bậc của Kim Đao cũng chẳng là gì, một cái là Kim Viêm Cương, một cái là Thiên Ngoại Vẫn Thiết, nguyên liệu để đúc binh khí thôi cũng đã không cùng một đẳng cấp rồi.
“Đao tốt!”
Chư Cát Huyền Đạo và lão mập cũng thốt lên câu khen ngợi, nhưng theo bọn họ, nó cũng chỉ là miễn cưỡng lọt vào mắt mà thôi, nguyên liệu vẫn còn kém xa so với kiếm Long Uyên của Triệu Bân.
“Ba vạn!”
“Lão tử ra giá ba vạn năm trăm lượng, có ai trả giá cao hơn không?”
“Mới ba vạn năm trăm lượng mà đã “gáy to” như vậy rồi? Lão phu với ngươi gom lại cho chẵn, bốn vạn!”
“Ngươi cũng nghỉ đi, năm vạn!”
Cuộc đấu giá mua Liệt Diễm Kim Đao vô cùng kịch liệt, chẳng những có không khí sôi nổi, mà mùi thuốc súng cũng đang nồng nặc. Không ít người đấu giá đã lộ rõ chân nguyên, dáng vẻ khá là hung hăng, giống như là đang chửi nhau vậy.
“Năm vạn lượng, có ai trả giá cao hơn không?”
Huỳnh Nham lãnh đạm nói, lườm mấy tên đã lộ chân nguyên kia một cái, ngụ ý trong ánh mắt hiện lên rất rõ ràng, đấu giá là đấu giá, còn muốn đánh nhau thì cút ra ngoài thành đánh.
Lời nói của lão ta vẫn rất có sức uy hiếp.
Huỳnh Nham không đáng sợ, đáng sợ là lầu đấu giá này, muốn gây rối ở đây thì trừ khi đạt tới cảnh giới Thiên Võ, còn đối với cảnh giới Địa Tạng và Huyền Dương, tốt hơn là nên an phận ngồi yên một chỗ.
“Có ai trả giá cao hơn nữa không?”
Huỳnh Nham nhắm mắt hỏi lại một lần nữa, sau đó nhìn quanh một vòng.
Một lúc lâu không ai lên tiếng.
Năm vạn lượng bạc không phải là một số tiền nhỏ, đối với võ tu bình thường mà nói, có lẽ cả đời cũng chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy. Trong một gia tộc, đây cũng là một khối tài sản khổng lồ, gia tộc lớn đương nhiên có thể tham gia cùng, song, bọn họ không hề thiếu binh khí, hơn nữa mục đích của bọn họ cũng không phải là thanh đao này, phía sau vẫn còn có rất nhiều bảo vật bắt mắt hơn.
Đến lúc này, cuộc đấu giá Liệt Diễm Kim Đao cuối cùng cũng kết thúc.
Triệu Bân nhận ra người có được thanh đao này, là lão Vong Cổ! Lão già này cũng ẩn thân ở lầu một, cải trang thành một thanh niên, có được Kim Đao, vẻ mặt vui tươi hớn hở hẳn.
Vui thì vui đó, nhưng cũng rất đau lòng.
Vì một thanh đao, tiền tiết kiệm cả nửa đời người đã tan thành mây khói trong phút chốc.
“Trật tự!”
Trên đài, hai thằng nhóc đã khiêng Kim Đao đi và đặt vào vị trí đó một chiếc hộp ngọc, mặc dù đang được niêm phong nhưng cũng không che lấp được mùi thơm bay ra của đan dược. Ánh mắt của những người ngửi thấy lại sáng lên, rất rõ ràng, vật đang đặt ở bên trong chiếc hộp, chính là một viên đan dược.
“Đan Tố Cốt một vân, giá khởi điểm là năm ngàn lượng!”
Huỳnh Nham lãnh đạm báo giá, tác dụng của viên đan dược này thế nào, những võ tu có chút thường thức đều biết rõ, lão ta cũng lười giới thiệu, không phí lời, trực tiếp bắt đấu giá.
“Sáu ngàn!”
“Tám ngàn, đan này ta nhất định phải có!”
“Một vạn!”
Đan dược mà! Dù có bao nhiêu đường vân đi chăng nữa thì cũng là vật tốt, dù có thì cũng rất hiếm người bán, đấu giá để có được đan dược chính là một trong những cách hiếm hoi để có được nó.
Vật càng hiếm thì càng quý.
Số lượng luyện đan sư rất ít, đan dược cũng khan hiếm theo, từ trước đến giờ, nó vẫn luôn là vật muốn mua cũng không có hàng.
Hầu hết những người có mặt, về cơ bản, mục đích bọn họ đổ xô về đây chính là vì đan dược.
Chính vì như vậy nên giá viên đan này bị nâng lên ba mươi vạn lượng nhanh chóng.
Cứ thế, giá lao vùn vụt thẳng lên trên.
Triệu Bân nhắm mắt lim dim, đan Tố Cốt một vân đúng như tên gọi, nó là một loại đan dược rèn luyện xương cốt, giúp xương chắc khỏe, những người mở linh mạch bẩm sinh cần nhất là loại đan dược này để đặt nền móng vững chắc. Những người đấu giá của phiên này chủ yếu là các lão tiền bối, đấu giá để đưa cho hậu bối của bọn họ dùng.
Đan này, hắn có muốn cũng vô dụng.
Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh bá đạo hơn đan Tố Cốt nhiều.
“Bốn vạn!”
Người ra giá cuối cùng chính là Lâm Tà, hắn ta nói một cách bình thản, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là mua cho đệ tử trong tộc, thiếu chủ của một gia tộc lớn cũng rất quyết đoán.
“Năm vạn!”
Sau Lâm Tà, Doãn Hồn cũng lên tiếng.
Hết chuyện, hai người bọn họ đã thu hút tầm mắt của mọi người xung quanh. Cả hai ngồi cùng một bàn nhưng lại cạnh tranh cùng sản phẩm, khoảng cách giữa hai người bọn họ lại gần như vậy, đừng nói là sẽ thượng cẳng tay, hạ cẳng chân luôn nhé!
“Sáu vạn!”
“Bảy vạn!”
Làm luyện đan sư, điều kiện tiên quyết là lửa, cho dù có thì cũng chưa chắc đã có thể trở thành một luyện đan sư. Trong dân gian sẽ không thể có một luyện đan sư chân chính, nếu có thì cũng bị Hoàng tộc và Thiên Tông độc chiếm rồi. Đây chính là lý do vì sao đan dược lại chính là vật muốn mua mà không có hàng, dược liệu luyện đan không hề đắt, nhưng đan dược lại không có và thậm chí nếu có, giá cả cũng rất đắt đỏ.
Cùng lẽ đó, luyện khí sư cũng giống như vậy.
Hoàng tộc và Thiên
Chương 176: Áo cà sa
Đấu giá đan dược, Doãn Hồn ngừng lại.
Đan Tố Cốt thuộc về Lâm Tà. Đừng nhìn hắn ta tỏ vẻ điềm tĩnh, chứ trong lòng thật ra đã mắng Doãn Hồn hàng trăm ngàn lần rồi. Chỉ vì cái tên này mà hắn ta đã tốn mất thêm mấy vạn lượng.
“Chín vạn lượng!”
Tiếng tặc lưỡi vang lên, chỉ một viên đan dược nho nhỏ, giá khởi điểm còn không bằng đao vàng, cuối cùng giá chốt lại cao hơn đao vàng. Cũng phải thôi, càng là vật hiếm thì càng đáng quý mà.
“Yên lặng nào”.
Ở trên đài, Huỳnh Nham đã thu lại đan Tố Cốt một vân, đưa vật phẩm thứ ba ra.
Là một cuốn sách cổ.
Hoặc là một cuốn bí tịch thuộc về kiếm pháp, cấp bậc không thấp.
Các sản phẩm đem ra bán đấu giá phải là tinh phẩm.
Đấu giá bí tịch cũng rất máu lửa, ai cũng gào ầm lên, đến mức mặt đỏ tai hồng. Chỉ lơ đãng một chút là mất ngay, toàn lầu đấu giá tràn ngập tiếng mắng chửi.
“Còn kém xa kiếm quyết Thiên Lôi”.
Triệu Bân mở mắt ra rồi lại nhắm mắt, hắn không thiếu kiếm pháp hay bí tịch, trong đầu có một vị thần, thiếu gì thần thông mà phải mua chứ.
Bí tịch đã có chủ, chốt bảy vạn lượng.
Người có được bí tịch kiếm pháp là Doãn Hồn, thiếu chủ Hắc Viêm. Lâm Tà không tham gia vào tranh đấu.
Sau đó là một linh quả, tài liệu cần để luyện đan.
Nhưng kể cả thế thì vẫn dấy lên một hồi tranh đấu mãnh liệt. Dùng để luyện đan được thì cũng có thể luyện thể phách được. Còn giá cả thì, không cao không thấp, ba vạn lượng.
“Ngươi nói xem Hồng Yên có đánh thắng được môn chủ La Sinh Môn không?”
Lão mập duỗi tay, nói nhỏ một tiếng, là nói với Chư Cát Huyền Đạo.
“Đã ai gặp môn chủ của La Sinh Môn đâu mà biết”.
Chư Cát Huyền Đạo nghe vậy thì nhún vai. Nghe đến cái tên đó, ông ta không khỏi thấy lạnh gáy. Chỉ cần đủ tiền, dám giết cả hoàng đế Đại Hạ luôn. Có thể thấy La Sinh Môn này đủ điên cuồng, mà bí mật khắp nơi. Không cẩn thận ở trong này cũng có người của La Sinh Môn đấy chứ. Thích khách ẩn mình là khó đối phó nhất.
“Tám vạn”.
Trong lúc đó, Chư Cát Huyền Đạo đột nhiên giơ bảng, lấy một viên Tinh Nguyên đan.
“Ngươi thiếu Tinh Nguyên đan lắm à?”
Lão mập liếc xéo một cái. Lão Chư Cát Huyền Đạo này hình như rất coi trọng Tinh Nguyên đan.
“Thiếu, thiếu nhiều là đằng khác”.
Chư Cát Huyền Đạo đáp, ý nghĩa thâm sâu. Đành chịu thôi, cái thằng nhãi Triệu Bân đó đòi Tinh Nguyên đan, ông ta phải tìm đan dược này để đổi lấy công pháp đấy? Chờ tu vi quay lại đỉnh phong, ông ta sẽ thu thập lão mập đầu tiên. Hừ, dám bỏ tất thối vào trong miệng ông ta à.
“Lại một viên nữa rồi”.
Triệu Bân thầm mỉm cười, khi nào quay về, Chư Cát Huyền Đạo sẽ đến tìm hắn đổi công pháp luôn.
Thằng nhóc tóc tím và Xích Yên thì thú vị hơn.
Hai người này có vẻ rất hứng thú với Triệu Bân, mỗi người một bên, ôm mặt nhìn hắn đến là nồng nhiệt. Cái người này từ lúc đến đến giờ vẫn không lên tiếng, phần lớn thời gian đều là nhắm mắt dưỡng thần khiến người ta cực kỳ hoài nghi rằng có phải hắn tới để tham gia bán đấu giá thành Vong Cổ hay không.
Triệu Bân không nói, tiếp tục chợp mắt.
Nếu như không phải hết chỗ ngồi khác thì hắn nhất định sẽ đổi chỗ, ở đây suốt ngày bị nhìn chằm chằm.
“Yên lặng”.
Huỳnh Nham lạnh nhạt nói, phất tay, đưa lên một món đấu giá nữa.
Vật này bỏ ra, nhóm người xem đấu giá liền trở nên kỳ quái.
“Này, đó là áo cà sa à!”
“Ừ, chắc các phương trượng trong chùa thích lắm đây”.
“Ê lão già, đầu ngươi bóng loáng đấy, ngươi phải hoàng thượng không thế?”
“A Di Đà Phật, cút đi cút đi”.
Khách đấu giá nói chuyện rất hòa hợp, phần lớn đều xem trong hội trường một vòng. Đầu trọc cũng không ít, còn có phải hòa thượng hay không thì không rõ.
“Áo cà sa này có năng lực gì vậy?”, có người hỏi.
Huỳnh Nham hít sâu một hơi, nói: “Mặc lên người, trừ tà”.
“Trừ tà cũng tốt, an toàn”.
“Giá khởi điểm ba ngàn lượng, bắt đầu”.
Lúng túng là, Huỳnh Nham vừa dứt lời thì bên dưới không một ai đáp lại. Ai uống trà thì uống, ai tán gái thì tán, coi lời nói của lão ta như gió thoảng, bộ dạng như nói: Đừng có đem mấy thứ này ra đùa bọn ta, đều là võ tu thì ai sợ yêu ma quỷ quái? Còn trừ tà á, tà con mẹ ngươi ấy, bọn ta cũng không phải hòa thượng, cũng không phải người xuất gia, đầu óc bị úng hay sao mà mặc áo cà sa?
Huỳnh Nham ho khan.
Đã bảo rồi mà! Không phải hòa thượng thì ai thèm mua cái này chứ. Nếu không phải vì các chủ của lầu đấu giá cứ đòi nhét cái áo cà sa này vào thì có điên mới chịu bán.
Sự thực chứng minh, lúng túng muốn chết.
Lầu đấu giá trước giờ không có món gì không bán được, áo cà sa này chắc chắn sẽ là món đầu tiên.
“Thôi đổi cái khác đi”.
“Người xuất gia không được nói dối mà, nói nhỏ chút”.
“Đầu có trọc không vậy!”
Mấy người
Chương 177: Nghiêm Khang chen ngang
“Ba ngàn lượng, có ai tăng giá không?”
Huỳnh Nham cười nói, không khỏi nhìn sang Triệu Bân một cái.
“Đại sư thích thì để cho người ta đi!”
Tên mập vỗ bụng, không biết đó là Triệu Bân, cho nên chỉ chọc cười một chút. Đã ăn no mà còn không tiêu nữa, nên phải luyện mồm tí cho đỡ.
Không cần hắn ta nói, người khác cũng không cướp.
Với võ tu thì áo cà sa trừ tà đúng là phế vật, không có tác dụng gì lớn, ba lượng năm lượng mua còn được, chứ ba ngàn lượng thì thôi đi, tiền bạc đáng quý lắm chứ.
“Đã không có ai tăng giá thì áo cà sa này...”
“Ba ngàn một trăm lượng, thiếu chủ ta muốn nó”.
Huỳnh Nham chưa nói hết lời thì đã bị cắt đứt, thanh âm truyền từ tầng ba, nói chính xác là từ gian phòng của tộc Huyết Ưng. Người lên tiếng chính là Nghiêm Khang đang nằm nghiêng ở một cái giường, thần sắc nhãn nhã, nói chuyện khá tùy ý. Ai không biết còn tưởng áo cà sa là vật trong túi của hắn ta đấy.
Nhưng với nhóm bán đấu giá thì nếu không phải vật tốt, ai sẽ ngu đến mức đi tranh cướp với gia tộc lớn chữ, cũng chẳng có nổi tiền để tranh.
Đã nói mà! Có người không chịu an phận.
Triệu Bân ho khan một tiếng. Lúc trước thì chẳng thèm, giờ ta ra giá ngươi lại chạy ra cướp. Ông đây chưa kịp bẫy ngươi thì ngươi đã nhảy vào trước rồi đấy.
“Ba ngàn năm trăm lượng”, Triệu Bân lạnh nhạt nói.
“Thú vị”, Nghiêm Khang cười lạnh: “Năm ngàn”.
“Một vạn”.
Triệu Bân bưng trà nhấp một ngụm, Tú Nhi nhà hắn nói thì nhất định sẽ là bảo bối, cho dù táng gia bại sản cũng phải đoạt lại áo cà sa.
Kể cả không giành được thì cũng sẽ không cho Nghiêm Khang được dễ dàng.
“Được, tốt lắm”, Nghiêm Khang nhếch miệng: “Ta trả hai vạn hai”.
“Ba vạn”.
“Bốn vạn”.
“Năm vạn”.
“Sáu vạn”.
Ban nãy Lâm Tà và Doãn Hồn đấu nhau, giờ lại thêm một lần đấu đá. Triệu Bân vừa mới báo giá, Nghiêm Khang đã vùng ra cướp. Nghiêm Khang tăng giá, Triệu Bân cũng tăng lên cùng. Câu nọ nối tiếp câu sau, khiến người ta không kịp phản ứng.
“Áo cà sa này là bảo bối à?”
Nghe đến giá cả, khách đấu giá tại chỗ đều không khỏi nhướng mày, ban nãy chẳng ai thèm, lúc này hai người gọi giá đến là hăng hái, rồi đến hẳn sáu vạn lượng.
Mà bọn họ đánh giá áo cà sa hồi lâu, vẫn chưa thấy chỗ huyền ảo đâu.
Không nói đến khách đấu giá, đến cả Huỳnh Nham cũng không khỏi liếc cái áo cà sa mấy lần. Đáng tiếc ánh mắt lão ta có hạn, không nhìn ra sự thần kỳ nào cả. Đây chỉ là áo cà sa có chút bạc màu, nếu cứ một hai nói nó bất phàm thì chỉ có thể nói chất vải là một loại vải đặc thù, nhưng cũng không thể đến sáu vạn được!
“Đốt tiền à”.
Khách đấu giá sờ cằm, nhìn Triệu Bân, cũng nhìn lên tầng ba.
“Không khéo lại đều là hòa thượng hả”.
Không biết có bao nhiêu người đang lẩm bẩm áo này, cả hai đều vừa ý áo cà sa vậy cơ mà.
“Tăng, tăng nữa đi!”
Nghiêm Khang cười khẩy, so tài lực với tộc Huyết Ưng ta, ngươi cũng ghê gớm lắm đấy.
“Vị đạo hữu này có tăng giá không”.
Huỳnh Nham cười, nhìn về phía Triệu Bân.
“Tám vạn”.
“Hơn ngươi một vạn, chín vạn”.
Nghiêm Khang hừ lạnh, đã nén giận lắm rồi. Từ lúc đến thành Vong Cổ đến nay, mọi chuyện không thuận lợi chút nào, hắn ta đang muốn tìm chỗ xả ra. Giờ đi đấu giá còn gặp phải cái thứ cứng đầu, không sợ chết, vậy hắn ta dùng bạc đập chết cái tên đấy.
“Mười vạn”.
Lời này nói ra, toàn hội trường cùng quay đầu, đến cả gia tộc trong tầng hai tầng ba đều nhìn ra. Cái tên này giàu đấy! Dám đối đầu với gia tộc lớn. Mà áo cà sa này thật sự có giá mười vạn lượng bạc à? Hai ngươi đấu đến nghiện à?
Sắc mặt Nghiêm Khang liền trở nên dữ tợn.
Hóng chuyện nên không ngại chuyện xé to ra, hình như hắn ta lại thành một trò cười rồi.
“Thiếu chủ, đừng quên mục đích chúng ta đến lần này”.
Trưởng lão Huyết Ưng vội vã nói, trong lòng thì đang thầm mắng. Con mẹ nó chứ, thằng này ngu lắm! Ngươi không phải hòa thượng thì mua áo cà sa làm cái đếch gì? Muốn nhìn thấu hồng trần hay gì? Tỏ vẻ cũng phải có giới hạn thôi chứ, tiền chứ có phải lá me lá mít đâu.
“Có tăng giá không nhỉ?”, Huỳnh Nham nhìn tầng ba.
Bình luận facebook