Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216: Diệt sát thủ La Sinh Môn (2)
Bên dưới, Hắc Bạch Vô Thường cùng lão già đều đang thầm nguyền rủa.
Hai kẻ kia đã bị giết rồi, ngươi có thấy không?
"Lão cẩu, để mạng lại".
Triệu Bân bỏ qua Hắc Bạch Vô Thường, một đường xông vào sơn động, lão già lưng gù không chịu yên, vẫn luôn dùng kim sắt chọc vào con rối gỗ, khiến cho hắn vô cùng đau đớn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau khi xông vào trong sơn động, không còn thấy Triệu Bân nữa, chỉ còn lại tiếng ầm ầm.
Không cần nhìn cũng biết Triệu Bân và lão già lưng gù đang chiến đấu bên trong sơn động.
Cục diện trận chiến thật không khó để tưởng tượng.
Lão già lưng gù không địch lại, bị Triệu Bân áp chế bằng Đấu Chiến Thánh Pháp. Tuy ông ta thành thạo thuật Áp Tinh âm nhân, nhưng muốn cùng võ tu đối chiến thì vẫn còn thiếu một chút.
Hơn nữa, Triệu Bân là giỏi nhất trong việc đánh cận chiến.
Chiêu thức của hắn huyền ảo khó lường, Đấu Chiến Thánh Pháp đánh lão già càng lúc càng lui về sau, đứng cũng không vững, nói không ngoa, ông ta còn không kịp lấy hơi để thở, một tên cụt tay cảnh giới Chân Linh sao có thể cận chiến bá đạo như vậy?
Tâm cảnh chiến đấu đạt đến bậc này, thì ít nhất phải là cảnh giới Huyền Dương mới đúng!
Ầm!
Sơn động sụp đổ, cát đá bay tứ tung.
Thật lâu cũng không có động tĩnh, Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, đồng loạt bước lên phía trước.
Keng! Keng!
Bọn chúng vừa đến gần, thì liền có hai thanh kiếm phóng ra, đó chính là Long Uyên và Tử Tiêu.
Cả hai tên đều biến sắc, đó là kiếm của Triệu Bân, hắn còn chưa chết.
Triệu Bân không chết, kẻ bị tiêu diệt chính là lão già lưng gù.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, hai tên sát thủ rối rít muốn chạy trốn.
"Hai vị, vội vàng chạy đi đâu?"
Sau lưng bọn chúng vang lên thanh âm lãnh đạm, chính là giọng nói của Triệu Bân, hai thanh kiếm rõ ràng bay ra từ trong sơn động, nhưng Triệu Bân lại chui lên từ bên dưới lòng đất.
"Sao có thể như thế được..."
Hắc Bạch Vô Thường cảm thấy lạnh sống lưng, ngay lập tức quay người lại.
"Lên đường vui vẻ".
Triệu Bân lãnh đạm nói, hai thanh kiếm bay đã tới, mỗi lần hắn nói ra lời này, thì sẽ có người được tiễn lên đường.
Phụt! Phụt!
Hai thanh kiếm ngay lập tức cắm vào giữa ngực của hai tên sát thủ, một trái một phải chết ngay tại chỗ.
Hắc Bạch Vô Thường đều đã bị lấy mạng.
Đây là hai kẻ cuối cùng, một nhóm năm sát thủ đều đã bị tiêu diệt! Nhóm này phối hợp vô cùng ăn ý, đã từng ám sát cảnh giới Huyền Dương, vậy mà hôm nay lại bị một tên nhóc cảnh giới Chân Linh giết ngược, vốn ỷ vào năm đánh một, cuối cùng đều phải chết không kịp ngáp.
Quác quác! Quác quác!
Đám dưới đây đã lo xong, nhưng trận chiến vẫn còn chưa kết thúc. Vẫn còn hai tên sát thủ của La Sinh Môn đang cưỡi diều hâu đuổi theo Đại Bằng của hắn ở trên không trung.
Triệu Bân liếc nhìn một cái rồi liền lao vào trong rừng.
Thông linh thú cùng với chủ tâm linh tương thông, nên cũng bay về cùng hướng.
Triệu Bân rất nhanh đã leo lên một ngọn núi, núp dưới một gốc cây cổ thụ, chờ Đại Bằng dẫn hai tên sát thủ tới.
Hắn chờ đợi, chuẩn bị giết địch chỉ trong một kích.
Quác quác!
Đại Bằng đã tới, với lá bùa tốc hành được dán trên cánh của nó, nó lao tới với tốc độ cực nhanh, giống như một bóng đen lướt qua ngọn núi, hai con diều hâu săn đuổi nó cũng đã tới.
"Chính là lúc này".
Ánh mắt của Triệu Bân lóe lên, dùng hồn ngự kiếm, Tử Tiêu và Long Uyên cùng phóng ra.
Keng! Ông!
Tiếng kiếm phóng ra vô cùng chói tai.
"Ngươi..."
Lúc này hai tên sát thủ mới nhìn thấy Triệu Bân, bởi vì từ nãy đến giờ bọn chúng chỉ chú ý tới Đại Bằng, nó bay quá cao cho nên bọn chúng không thể quan sát kịp bên dưới.
Phụt! Phụt!
Hai tia máu bắn ra giữa không trung, trông vô cùng lộng lẫy.
Một con diều hâu bị xuyên thủng bụng dưới, một con diều hâu bị chém đứt một cánh, ngay lập tức kêu gào, từ trên không trung rơi xuống, hai tên sát thủ đứng ở trên đó cũng không có kết cục tốt, không có cách nào đứng vững, cũng bị rơi xuống, không còn chỗ bám, rơi tự do trên không trung.
"Kiếp sau đừng có mà dây vào những chuyện không nên dây vào".
Triệu Bân một hồn ngự hai kiếm, không chờ hai tên sát thủ rơi xuống đất thì hai thanh kiếm đã xuyên thẳng qua cổ họng của bọn chúng, chết vô cùng thảm.
Trận chiến này đúng là quá vớ vẩn.
"Công đức viên mãn".
Triệu Bân cười, lảo đảo lau vết máu nơi khóe miệng.
Một chọi bảy, không bị thương mới là lạ.
Dưới ánh trăng, hắn chậm rãi xoay người, còn phải thu dọn chiến trường.
Keng!
Trước mặt liền thấy phi đao phóng tới, uy lực không mạnh bao nhiêu, nhưng lá bùa treo trên phi đao mới là thứ đáng nói.
Đó là bùa nổ, bùa nổ lôi quang.
Rõ ràng, ngoài bảy sát thủ đã bị tiêu diệt, còn có thêm một kẻ thứ tám.
Mà chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là bùa nổ lôi quang đã phát nổ.
Phụt!
Triệu Bân trào máu, bị nổ văng ra ngoài, bùa nổ lôi quang mạnh hơn bùa nổ nhiều lần, uy lực vô cùng cường hãn, may là Triệu Bân thường xuyên luyện thể, thân xác đủ cứng rắn, nhưng cũng bị nổ đến mức máu chảy đầm đìa.
Keng!
Trước khi khói tan, đã thấy một thanh kiếm chuôi đỏ đâm tới.
Triệu Bân định thần lại, giơ bàn tay đang chảy máu lên giữ chặt mũi kiếm.
Đến lúc này, hắn mới trông thấy rõ người cầm kiếm.
Đó là một người phụ nữ ăn mặc như một người đàn ông, khăn đen che kín mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng.
"U Lan, ngươi trả ơn ân nhân của mình như thế này sao?"
Triệu Bân lãnh đạm nói, hắn nhớ rất rõ đôi mắt đẹp này, không cần lột khăn che mặt của đối phương xuống thì hắn cũng biết đối phương là ai, đây chắc chắn là U Lan, cô gái có huyết mạch đặc biệt, một khi bạo tẩu liền có thể bay.
Hai kẻ kia đã bị giết rồi, ngươi có thấy không?
"Lão cẩu, để mạng lại".
Triệu Bân bỏ qua Hắc Bạch Vô Thường, một đường xông vào sơn động, lão già lưng gù không chịu yên, vẫn luôn dùng kim sắt chọc vào con rối gỗ, khiến cho hắn vô cùng đau đớn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau khi xông vào trong sơn động, không còn thấy Triệu Bân nữa, chỉ còn lại tiếng ầm ầm.
Không cần nhìn cũng biết Triệu Bân và lão già lưng gù đang chiến đấu bên trong sơn động.
Cục diện trận chiến thật không khó để tưởng tượng.
Lão già lưng gù không địch lại, bị Triệu Bân áp chế bằng Đấu Chiến Thánh Pháp. Tuy ông ta thành thạo thuật Áp Tinh âm nhân, nhưng muốn cùng võ tu đối chiến thì vẫn còn thiếu một chút.
Hơn nữa, Triệu Bân là giỏi nhất trong việc đánh cận chiến.
Chiêu thức của hắn huyền ảo khó lường, Đấu Chiến Thánh Pháp đánh lão già càng lúc càng lui về sau, đứng cũng không vững, nói không ngoa, ông ta còn không kịp lấy hơi để thở, một tên cụt tay cảnh giới Chân Linh sao có thể cận chiến bá đạo như vậy?
Tâm cảnh chiến đấu đạt đến bậc này, thì ít nhất phải là cảnh giới Huyền Dương mới đúng!
Ầm!
Sơn động sụp đổ, cát đá bay tứ tung.
Thật lâu cũng không có động tĩnh, Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, đồng loạt bước lên phía trước.
Keng! Keng!
Bọn chúng vừa đến gần, thì liền có hai thanh kiếm phóng ra, đó chính là Long Uyên và Tử Tiêu.
Cả hai tên đều biến sắc, đó là kiếm của Triệu Bân, hắn còn chưa chết.
Triệu Bân không chết, kẻ bị tiêu diệt chính là lão già lưng gù.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, hai tên sát thủ rối rít muốn chạy trốn.
"Hai vị, vội vàng chạy đi đâu?"
Sau lưng bọn chúng vang lên thanh âm lãnh đạm, chính là giọng nói của Triệu Bân, hai thanh kiếm rõ ràng bay ra từ trong sơn động, nhưng Triệu Bân lại chui lên từ bên dưới lòng đất.
"Sao có thể như thế được..."
Hắc Bạch Vô Thường cảm thấy lạnh sống lưng, ngay lập tức quay người lại.
"Lên đường vui vẻ".
Triệu Bân lãnh đạm nói, hai thanh kiếm bay đã tới, mỗi lần hắn nói ra lời này, thì sẽ có người được tiễn lên đường.
Phụt! Phụt!
Hai thanh kiếm ngay lập tức cắm vào giữa ngực của hai tên sát thủ, một trái một phải chết ngay tại chỗ.
Hắc Bạch Vô Thường đều đã bị lấy mạng.
Đây là hai kẻ cuối cùng, một nhóm năm sát thủ đều đã bị tiêu diệt! Nhóm này phối hợp vô cùng ăn ý, đã từng ám sát cảnh giới Huyền Dương, vậy mà hôm nay lại bị một tên nhóc cảnh giới Chân Linh giết ngược, vốn ỷ vào năm đánh một, cuối cùng đều phải chết không kịp ngáp.
Quác quác! Quác quác!
Đám dưới đây đã lo xong, nhưng trận chiến vẫn còn chưa kết thúc. Vẫn còn hai tên sát thủ của La Sinh Môn đang cưỡi diều hâu đuổi theo Đại Bằng của hắn ở trên không trung.
Triệu Bân liếc nhìn một cái rồi liền lao vào trong rừng.
Thông linh thú cùng với chủ tâm linh tương thông, nên cũng bay về cùng hướng.
Triệu Bân rất nhanh đã leo lên một ngọn núi, núp dưới một gốc cây cổ thụ, chờ Đại Bằng dẫn hai tên sát thủ tới.
Hắn chờ đợi, chuẩn bị giết địch chỉ trong một kích.
Quác quác!
Đại Bằng đã tới, với lá bùa tốc hành được dán trên cánh của nó, nó lao tới với tốc độ cực nhanh, giống như một bóng đen lướt qua ngọn núi, hai con diều hâu săn đuổi nó cũng đã tới.
"Chính là lúc này".
Ánh mắt của Triệu Bân lóe lên, dùng hồn ngự kiếm, Tử Tiêu và Long Uyên cùng phóng ra.
Keng! Ông!
Tiếng kiếm phóng ra vô cùng chói tai.
"Ngươi..."
Lúc này hai tên sát thủ mới nhìn thấy Triệu Bân, bởi vì từ nãy đến giờ bọn chúng chỉ chú ý tới Đại Bằng, nó bay quá cao cho nên bọn chúng không thể quan sát kịp bên dưới.
Phụt! Phụt!
Hai tia máu bắn ra giữa không trung, trông vô cùng lộng lẫy.
Một con diều hâu bị xuyên thủng bụng dưới, một con diều hâu bị chém đứt một cánh, ngay lập tức kêu gào, từ trên không trung rơi xuống, hai tên sát thủ đứng ở trên đó cũng không có kết cục tốt, không có cách nào đứng vững, cũng bị rơi xuống, không còn chỗ bám, rơi tự do trên không trung.
"Kiếp sau đừng có mà dây vào những chuyện không nên dây vào".
Triệu Bân một hồn ngự hai kiếm, không chờ hai tên sát thủ rơi xuống đất thì hai thanh kiếm đã xuyên thẳng qua cổ họng của bọn chúng, chết vô cùng thảm.
Trận chiến này đúng là quá vớ vẩn.
"Công đức viên mãn".
Triệu Bân cười, lảo đảo lau vết máu nơi khóe miệng.
Một chọi bảy, không bị thương mới là lạ.
Dưới ánh trăng, hắn chậm rãi xoay người, còn phải thu dọn chiến trường.
Keng!
Trước mặt liền thấy phi đao phóng tới, uy lực không mạnh bao nhiêu, nhưng lá bùa treo trên phi đao mới là thứ đáng nói.
Đó là bùa nổ, bùa nổ lôi quang.
Rõ ràng, ngoài bảy sát thủ đã bị tiêu diệt, còn có thêm một kẻ thứ tám.
Mà chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là bùa nổ lôi quang đã phát nổ.
Phụt!
Triệu Bân trào máu, bị nổ văng ra ngoài, bùa nổ lôi quang mạnh hơn bùa nổ nhiều lần, uy lực vô cùng cường hãn, may là Triệu Bân thường xuyên luyện thể, thân xác đủ cứng rắn, nhưng cũng bị nổ đến mức máu chảy đầm đìa.
Keng!
Trước khi khói tan, đã thấy một thanh kiếm chuôi đỏ đâm tới.
Triệu Bân định thần lại, giơ bàn tay đang chảy máu lên giữ chặt mũi kiếm.
Đến lúc này, hắn mới trông thấy rõ người cầm kiếm.
Đó là một người phụ nữ ăn mặc như một người đàn ông, khăn đen che kín mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng.
"U Lan, ngươi trả ơn ân nhân của mình như thế này sao?"
Triệu Bân lãnh đạm nói, hắn nhớ rất rõ đôi mắt đẹp này, không cần lột khăn che mặt của đối phương xuống thì hắn cũng biết đối phương là ai, đây chắc chắn là U Lan, cô gái có huyết mạch đặc biệt, một khi bạo tẩu liền có thể bay.
Bình luận facebook